Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ông nội Mạc nhìn thấy Lịch Nhi khuôn mặt liền sa sầm lại, lẽ dĩ nhiên ông và cô cháu dâu này không có hiềm khích gì nhưng vì cô là người mà Cao Ân yêu nhất, còn vì cô mà Cao Ân sắp bước sang tuổi 28 vẫn chưa chịu lập gia đình nên ông mới không thích cô, càng ghét cô đến gần Cao Ân ra mặt.
Nhưng Từ Mộng Dao thì lại khác, bà thấy đứa trẻ này ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu Lịch Nhi không phải là vợ của Nhật Dạ thì bà rất vui vẻ nhận cô làm con dâu.
Từ Mộng Dao đỏ mắt nắm tay Lịch Nhi lo lắng hỏi.
- Cao Ân thế nào rồi?
- Dạ, anh…chú ấy vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu.
Cô gọi Mạc Cao Ân bằng anh quen rồi, giờ xưng hô đúng theo phép tắt có hơi không quen.
Ông nội Mạc chống cây gậy cẩn vàng đưa mắt nhìn Lịch Nhi khó chịu.
- Nó làm sao mà phát bệnh, có phải cô lại làm gì nó không?
Ông đã nghe chuyện lộn xộn của Tôn Lịch Nhi và cháu nội mình, cũng biết tin Cao Ân giúp gia đình cô trả nợ, mấy ngày nay còn chạy đôn chạy đáo giúp cô ta đủ thứ, nếu nó nghe lời ông chịu ở nhà nghỉ ngơi chờ cơ hội phẫu thuật thì đâu có như thế này.
- Ông nội nói vậy là sao, nếu không nhờ vợ của con đưa chú ấy vào bệnh viện thì bây giờ nhà lớn Mạc gia đã có thêm một di ảnh rồi.
- Mày…
Mạc Thiên Nhật Dạ ở đâu đi tới nói một câu làm ông nội Mạc muốn lên cơn đau tim.
Hắn biết ông nội Mạc có thành kiến với Lịch Nhi nhưng con trai của ông ấy đáng giá, còn con gái của người ấy không đáng giá sao.
Nghĩ tới đây hắn cũng thấy ngượng vì trước đây hắn cũng không khác là mấy.
Lịch Nhi đứng phía sau Mạc Thiên Nhật Dạ, cảm thấy sự xuất hiện của hắn bây giờ rất đúng lúc vì cô rất sợ ông nội Mạc.
Lúc này bác sĩ trở ra thông báo tình hình.
- Phó tổng vì uống nhiều thuốc dẫn đến tình trạng tắc nghẽn, tình trạng này rất nguy hiểm, trước mắt phải tịnh dưỡng phục hồi, chuyện ghép tim tiến hành càng nhanh càng tốt.
Lịch Nhi sững sờ nhìn Mạc Cao Ân được đẩy ra từ phòng cấp cứu, mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt.
Trước đây anh đều dùng dáng vẻ đẹp nhất để đến gặp cô, hôm nay nhìn thấy anh như vậy thật sự rất đau lòng.
Cô không ngờ bệnh của anh lại nặng tới như vậy, cần phải ghép tim sao? Vậy sao lúc ở bên cạnh cô chưa bao giờ thấy anh than vãn.
Lịch Nhi muốn đi theo nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ kéo cô lại.
- Đừng đi, nếu em muốn thăm thì đợi ông nội về đã.
Lịch Nhi dừng lại cảm thấy mình thật vô dụng, lúc cô khó khăn anh luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô nhưng lúc anh mệt mỏi lại chỉ biết nhìn anh đau đớn.
Mạc Thiên Nhật Dạ thấy tâm trạng của cô không tốt nên cũng im lặng.
Dãy hành lang dài có vài người vội vã qua lại, chỉ có hắn và cô im lìm đứng đó.
Được một lúc lâu hắn mới lên tiếng.
- Anh đưa em về nhà.
Lịch Nhi thu tầm mắt sửa soạn lại tâm trạng của mình rồi ngước lên nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ.
- Tôi làm thủ tục đơn phương ly hôn rồi, bên tòa có gọi anh cảm phiền tới đúng hẹn, nếu không thì họ cũng sẽ giải quyết cho tôi thôi.
Nói rồi cô quay lưng bước đi, Mạc Thiên Nhật Dạ không nói gì bước theo sau cô, đến trước cổng bệnh viện Lịch Nhi đứng đón taxi.
Mạc Thiên Nhật Dạ lái xe chắn trước mặt cô rồi kéo cô vào trong.
Lịch Nhi đẩy hắn qua một bên cực kì khó chịu.
- Anh làm gì vậy?
- Đưa em về nhà.
- Tôi không cần.
- Nhưng mà anh cần.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhanh tay đóng cửa rồi khởi động xe, Lịch Nhi trừng mắt tức giận, hắn thật sự rất đáng ghét, cả hơi thở cũng đáng ghét.
Mạc Thiên Nhật Dạ lái xe rất chậm giống như mấy người mới tập lái xe, hắn tận hưởng thời gian ở bên cạnh cô như trước giờ chưa từng được ở gần nhau.
- Anh có thể lái nhanh một chút không? Nếu không thể thì cho tôi xuống đây đi.
Lịch Nhi không đủ kiên nhẫn để ở cùng một chỗ với hắn, cô còn rất nhiều chuyện phải làm không được nhàn nhã như hắn.
Mạc Thiên Nhật Dạ quay mặt nhìn cô rồi khẽ cười chầm chậm nói.
- Em ghét anh đến như vậy sao? Có thể nay mai thôi em không nhìn thấy anh nữa đâu, cho nên ở gần anh một chút thôi, anh...sẽ nhớ em lắm.1
Lúc nãy hắn nghe rất rõ lời bác sĩ nói, Mạc Cao Ân cần phải thay tim càng sớm càng tốt, vậy thì khi cơ thể của Mạc Cao Ân sẵn sàng tiếp nhận phẫu thuật thì bọn chúng cũng sẽ bắt đầu ra tay, hắn còn chưa tính được sẽ tránh bằng cách nào, cũng chưa có bằng chứng bắt bọn chúng, vậy nên ai biết được vào một ngày nào đó hắn không còn hít thở được nữa.
Mạc Thiên Nhật Dạ chưa từng buông xuôi, chưa từng để người khác tính kế trên người mình nhưng thời gian gần đây hắn trở nên lười biếng, không muốn nghĩ ngợi tới chuyện làm sao để lôi bọn đeo mặt nạ ra ánh sáng nữa.
Chỉ cần có thời gian sẽ nghĩ đến Lịch Nhi, muốn tới gặp cô nhưng cô bây giờ đã không còn cho phép hắn chạm vào nữa..