Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Tỏ Tình, Trúc Mã Thẳng Nam Cong Bằng Tốc Độ Ánh Sáng
  3. Chương 21: Thà rằng cứ xa cách dần
Trước /64 Sau

Sau Khi Tỏ Tình, Trúc Mã Thẳng Nam Cong Bằng Tốc Độ Ánh Sáng

Chương 21: Thà rằng cứ xa cách dần

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì tinh thần mệt mỏi, Thượng Thiên Tê vô thức ngủ thiếp đi ở góc phòng thí nghiệm.

Khi cậu tỉnh dậy, phát hiện đã ngủ hơn hai tiếng, đã hơn chín giờ tối.

Tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, nhưng vừa đứng dậy, cậu liền cảm thấy đầu óc choáng váng, người hơi lạnh.

Cậu đứng một lúc, vẫn cảm thấy đầu óc mơ hồ, đầu nặng chân nhẹ, không có sức lực, càng không có tinh thần.

Người nặng trịch, đầu nặng chân nhẹ, Thượng Thiên Tê nằm úp sấp trên bàn thí nghiệm một lúc, cũng không thấy đỡ hơn, chỉ cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài, chân tay run lên cầm cập.

Trước đây cậu thường xuyên bị ốm, nhưng đã rất lâu rồi không bị ốm, những triệu chứng này vừa quen vừa lạ, khiến cậu hơi choáng váng.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Thượng Thiên Tê giật mình, dụi mắt nhìn kỹ, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Không phải Hàn Giang Ngộ gọi đến.

Là điện thoại của giáo sư hướng dẫn.

Thượng Thiên Tê day day thái dương, cố gắng tỉnh táo lại, nghe máy, "Thầy."

"Thiên Tê, vẫn chưa nghỉ ngơi à?"

"Vẫn chưa ạ."

"Giọng làm sao thế? Có phải bị cảm rồi không?"

"Ừm... hình như hơi cảm ạ." Thượng Thiên Tê phát hiện vì người quá lạnh nên lúc nói chuyện răng môi va vào nhau.

"Haiz, tôi thấy em có vẻ hơi yếu, phải giữ gìn sức khỏe đấy, dù chỉ là cảm nhẹ thôi, ốm cũng rất khó chịu."

Giáo sư hướng dẫn của Thượng Thiên Tê tên là Khương Trình, mới ngoài ba mươi tuổi đã là giáo sư, có nhiều thành tựu trong lĩnh vực chuyên môn, đã đăng nhiều bài báo trên các tạp chí học thuật uy tín, đồng thời nắm giữ nhiều bằng sáng chế, tham gia biên soạn sách giáo khoa.

Phương pháp giảng dạy của thầy không gò bó, đối xử với sinh viên rất khoan dung, được đánh giá rất cao ở trường Đại học A.

Thượng Thiên Tê nói: "Cảm ơn thầy quan tâm, em sẽ giữ gìn sức khỏe ạ."

"Ừ, phải thế chứ."

"Hôm nay tôi gọi cho em là muốn nói về việc tham dự hội nghị trao đổi học thuật ở thành phố D vài ngày tới."

"Lâm Tử Thanh chắc đã nói với em rồi nhỉ?"

Thượng Thiên Tê cụp mắt xuống, "Dạ rồi ạ, anh Lâm đã gửi tài liệu cho em, em cũng tìm hiểu sơ qua rồi."

"Vậy à? Vậy nếu em đã xem tài liệu rồi thì tôi không nói nhiều nữa, hội nghị trao đổi này có giá trị rất cao, nhất định đáng để tham gia. Tôi có hai suất, một suất cho Lâm Tử Thanh."

"Suất còn lại, Thiên Tê, tôi muốn dành cho em."

"Thầy..."

Khương Trình ngắt lời cậu, tiếp tục nói, "Em nghe tôi nói hết trước đã, ở đây không có người khác, nên tôi cũng không vòng vo nữa."

"Thiên Tê, em là sinh viên có năng lực và tài năng nhất mà tôi từng hướng dẫn trong những năm qua, mặc dù em vẫn đang học đại học, tôi cũng không biết em đã có dự định gì sau khi tốt nghiệp, là tiếp tục học lên cao hay đi làm."

"Nhưng tôi hy vọng, em bắt đầu cân nhắc ngay từ bây giờ, và tôi cũng kỳ vọng em sẽ chọn tiếp tục học lên cao. Nếu em có ý định học lên cao, tôi sẽ tận dụng mọi nguồn lực của mình để đào tạo em."

Thượng Thiên Tê: "..."

"Em biết đấy, trước khi em vào trường này, chúng ta không quen biết nhau, ra khỏi trường này, chúng ta cũng chẳng có mối liên hệ gì."

"Vì vậy, tôi nói những lời này không hề có tư lợi cá nhân nào, chỉ xuất phát từ sự trân trọng đối với một nhân tài."

Thượng Thiên Tê: "Thầy, em thực sự có ý định tiếp tục học lên thạc sĩ, tiến sĩ, tiếp tục học lên cao. Và, nếu có cơ hội, em cũng hy vọng được tiếp tục học tập dưới sự hướng dẫn của thầy."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá."

Giọng Khương Trình trở nên vui vẻ: "Nếu em có ý nguyện đó, tôi khuyên em nên tham gia nhiều hội nghị trao đổi học thuật quốc tế như thế này, dù là va chạm tư tưởng hay mở rộng tầm mắt đều rất có lợi cho em."

"Tôi biết các em sắp đến cuối kỳ rồi, nhưng tôi tin rằng kỳ thi cuối kỳ đối với em không phải là thử thách. Còn về điều kiện tham gia, nếu em thực sự quyết định tham gia thì không cần bận tâm, tôi sẽ giải quyết, sẽ không để mọi người có ý kiến gì với em."

"Nếu bây giờ chưa thể quyết định thì cũng không sao, vẫn còn vài ngày, em có thể suy nghĩ thêm."

Thượng Thiên Tê vịn vào bàn thí nghiệm, cậu chậm rãi trả lời: "Thầy, em đã suy nghĩ kỹ rồi ạ."

"Em muốn tham gia."

"Tốt, vậy tôi sẽ đăng ký tên em và Lâm Tử Thanh. Mấy ngày nay nhớ giữ gìn sức khỏe."

"Vâng, cảm ơn thầy."

Khương Trình cúp điện thoại, Thượng Thiên Tê sờ lên khóe mắt, sau một lúc, người cậu không còn lạnh, cũng không còn run nữa, mà từ từ nóng lên.

Cả hốc mắt cũng nóng lên khó chịu.

Trước khi Khương Trình gọi điện cho cậu, cậu đã xem qua tài liệu của hội nghị trao đổi học thuật này, tuy có chút ý tưởng, nhưng trong lòng vẫn còn chút do dự.

Không phải là không muốn đi, nhưng cậu chưa từng ra nước ngoài, lại càng chưa từng đi nước ngoài một mình.

Trước đây có bố mẹ đi cùng, lên đại học có Hàn Giang Ngộ đi cùng, dù là đi thi đấu ở tỉnh khác hay thành phố khác, cũng nhất định có ít nhất một trong số họ đi theo.

Từ trước đến nay, cậu rất phụ thuộc vào gia đình và Hàn Giang Ngộ. Đến thành phố này, tuy bố mẹ không còn đi cùng nữa, nhưng có Hàn Giang Ngộ ở đây, cậu vẫn luôn dựa dẫm vào Hàn Giang Ngộ.

Nhưng bây giờ, cậu không thể tiếp tục dựa dẫm vào Hàn Giang Ngộ nữa.

Đã là người trưởng thành, cậu nên nhanh chóng học cách tự lập, dù quá trình này có thể bất an, có thể hoang mang, nhưng từ từ học cách tự lập bây giờ vẫn tốt hơn là sau này đột ngột mất đi sự dựa dẫm vào Hàn Giang Ngộ, phải chịu đựng nỗi đau của sự cai nghiện.

Hơn nữa, cậu cũng thực sự nên nghiêm túc suy nghĩ về con đường tương lai của mình.

Trước đây cũng đã từng mơ hồ suy nghĩ, cảm thấy học lên thạc sĩ, tiến sĩ, tiếp tục học lên cao cũng tốt, nhưng không có ý nghĩ kiên định nào.

Cậu được bao bọc lớn lên, cảm thấy làm gì cũng được, dù sao có Hàn Giang Ngộ, có bố mẹ, cứ như là có thể tùy ý lựa chọn hoặc thay đổi.

Nói cho cùng, cậu vẫn chưa có chí tiến thủ.

Nhưng bây giờ, có lẽ là tâm lý sự nghiệp và tình yêu phải nắm bắt một, cậu muốn chọn một sự nghiệp có thể phấn đấu cả đời, để dù gặp trắc trở trong tình cảm, cậu cũng có thể tìm thấy sự an ủi trong sự nghiệp của mình.

May mắn thay, sở thích của cậu luôn rất rõ ràng, cậu cũng đã chọn được chuyên ngành yêu thích ở trường đại học tốt nhất, đang đi trên con đường mà mình hằng mong ước.

Cuộc điện thoại của Khương Trình chẳng khác nào một liều thuốc bổ cho cậu.

Cú sốc từ Hàn Giang Ngộ đã được bù đắp trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo này.

Thượng Thiên Tê dường như đã tìm thấy cách tự chữa lành cho mình.

Cứ cho là cậu không phù hợp với con đường này như Khương Trình nói, thì bây giờ đi nước ngoài tham gia hoạt động, chỉ để thay đổi không khí, thư giãn tâm trạng cũng tốt.

Đi nước ngoài gần một tuần, khoảng thời gian này không có Hàn Giang Ngộ, một mình cộng thêm việc chuyển hướng sự chú ý, cậu hẳn có thể dần dần buông bỏ tình cảm dành cho Hàn Giang Ngộ, tìm ra một cách thích hợp để từ từ rời xa hắn.

Cố gắng từ bỏ cảm tính, dùng lý trí suy nghĩ rõ ràng những điều này, Thượng Thiên Tê dường như bị rút hết sức lực.

Có lẽ thật sự bị cảm rồi, rõ ràng cậu đã nghĩ thông suốt, nhưng tâm trạng vẫn không thoải mái, người cũng nặng nề khác thường.

Cứ như có một tảng đá đè nặng lên nội tạng, khiến cậu không thở nổi.

Sống mũi cay cay, mắt nóng muốn khóc, Thượng Thiên Tê hít hít mũi, khóa cửa phòng thí nghiệm.

Nếu tiếp tục ở lại đây, cậu nghĩ mình sẽ ngất mất.

Trong lòng tự nhủ phải chín chắn hơn, lý trí hơn, tự nói với bản thân thích một người là chuyện bình thường, tỏ tình thất bại là chuyện bình thường, yêu mà không được là chuyện bình thường, nhìn người mình thích ở bên người khác cũng là chuyện bình thường, đây là điều rất nhiều người sẽ trải qua, chỉ là cậu lần đầu trải qua nên mới thấy khó chịu như vậy.

Hàn Giang Ngộ chán ghét việc con trai thích hắn, nếu cậu cố chấp, có thể hắn sẽ càng chán ghét cậu hơn.

Đó càng không phải là điều cậu muốn.

Thà rằng dần dần xa cách, ít nhất còn giữ lại những ký ức đẹp đẽ không bị phá vỡ, ít nhất còn giữ lại chút thể diện cho mình.

Cậu nên học cách từ bỏ.

Hàn Giang Ngộ cũng không làm gì sai, lát nữa về ký túc xá gặp mặt, nhất định không được tỏ thái độ với hắn, không thể giống như trước đây không kiêng nể gì mà thân thiết với hắn, hay giận dỗi hắn.

Đó không phải là Hàn Giang Ngộ của cậu, những hành động vượt quá giới hạn bạn bè không nên xảy ra giữa hai người.

Hơn nữa, cậu và Hàn Giang Ngộ, phải từng chút một từ bạn tốt, trở thành bạn bè bình thường, rồi trở thành... người xa lạ.

Cứ từ từ như vậy, không ngủ chung giường nữa, không tắm chung nữa, không dính lấy nhau nữa, không "giúp đỡ lẫn nhau" nữa.

Thượng Thiên Tê tự nhắc nhở mình như vậy, lảo đảo đi xuống lầu.

Ở góc tường sảnh tầng một, ánh đèn trần gắn trên trần nhà hắt xuống ánh sáng yếu ớt, chiếu lên bóng dáng cao gầy của chàng trai đang dựa vào tường, cũng khiến một bên mặt hắn chìm trong bóng tối.

Hàn Giang Ngộ...

Thượng Thiên Tê đứng im tại chỗ, sững sờ.

Đêm càng lạnh lẽo, gió lạnh theo cửa sảnh mở toà thổi vào, thổi bay đi chút hơi nóng trên gương mặt nóng bừng của Thượng Thiên Tê.

Mà người này đứng trong gió lạnh cắt da cắt thịt như vậy, không biết đã bao lâu rồi.

Không ngờ lại gặp nhau theo cách này.

Thượng Thiên Tê cảm thấy mũi cay cay, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống.

Cậu mím chặt môi, nhìn Hàn Giang Ngộ sải bước về phía mình qua làn nước mắt mờ ảo.

"Không phải nói là thầy của cậu cũng ở đó sao?"

Quả nhiên, vẫn phát hiện ra cậu nói dối.

Thượng Thiên Tê đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, thì bị bàn tay to của Hàn Giang Ngộ che lên trán.

Tay Hàn Giang Ngộ vẫn luôn để trong túi, vẫn còn ấm, nhưng nhiệt độ trên trán Thượng Thiên Tê còn cao hơn cả lòng bàn tay hắn.

Hắn lập tức trở nên nghiêm túc: "Sao vậy? Có phải bị sốt rồi không?"

Tay hắn từ trán nóng hổi của Thượng Thiên Tê chuyển sang gò má đỏ ửng, rồi chuyển sang đôi mắt nóng hổi ẩm ướt, lại chuyển xuống cổ cậu dò xét nhiệt độ.

Thượng Thiên Tê không né tránh, vì người nặng trịch lại không có sức lực, cậu căn bản không thể giơ tay lên.

Có lẽ vì đã cố gắng gượng, ý thức trong khoảnh khắc nhìn thấy Hàn Giang Ngộ còn tỉnh táo được một giây, rồi lại ngay lập tức trở nên mơ màng.

Hàn Giang Ngộ ôm lấy cơ thể sắp ngã của cậu, cởi áo khoác ra, bọc kín người cậu.

Hắn đã hoàn toàn quên mất việc truy cứu chuyện Thượng Thiên Tê nói dối với mình, vừa ôm cậu lên vừa bước nhanh ra ngoài.

Chết tiệt, hắn nên trực tiếp lên lầu tìm Thượng Thiên Tê mới phải.

Lại để cậu bị ốm rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /64 Sau
Theo Dõi Bình Luận
TRÀ XANH "ĐẮNG"

Copyright © 2022 - MTruyện.net