Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những chuyện sau đó, có lẽ là do sốt đến mức mê man, cộng thêm việc khóc đến mức thiếu oxy, Thượng Thiên Tê không nhớ rõ lắm.
Cậu chỉ mơ hồ cảm thấy, dường như trong lúc sốt đến mức ý thức mơ hồ, có người đưa tay nhẹ nhàng v.uốt v.e khuôn mặt cậu.
Người đó có mùi hương sạch sẽ, nhưng không phải là mùi hương mà Thượng Thiên Tê cảm thấy quen thuộc, cậu theo bản năng né tránh sự đụng chạm đó, người nọ cũng không chạm vào cậu nữa.
Một lúc sau, cánh tay cậu bị người ta lấy ra khỏi chăn, đặt lại chỗ cũ, cổ tay cảm thấy lạnh lẽo, tiếp theo là một chút đau nhói nhẹ.
Rồi, lại không biết bao lâu sau, cậu cảm thấy mình bị người ta bế lên.
Người đó thở gấp gáp, quần áo ẩm ướt, đầu ngón tay nóng hổi chậm rãi vu.ốt v.e trán, mắt và cổ cậu, cảm giác hơi thô ráp, lực đạo cũng có chút mất kiểm soát.
Cuối cùng thì đó cũng là vòng tay quen thuộc khiến Thượng Thiên Tê cảm thấy an tâm.
Thượng Thiên Tê nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay ấm áp của người đó, tinh thần dần thả lỏng, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
---
Trưa ngày hôm sau.
Thượng Thiên Tê tỉnh dậy.
Cậu có một cảm giác kỳ lạ như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, dường như đã rất lâu rồi cậu không ngủ say và ngủ lâu như vậy, cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy tinh thần vô cùng sảng khoái, cảm giác ẩm ướt và khó chịu trong người dường như cũng biến mất.
Cơ thể cũng không còn cảm giác đau đớn do sốt, thay vào đó là sự mát mẻ và sạch sẽ.
Cậu bước xuống giường, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhàng như đang lơ lửng trên mây.
Giống như vừa khỏi một trận ốm nặng, bệnh tật như thủy triều rút đi, mang theo tất cả những cảm xúc tiêu cực cũng biến mất.
Như được tái sinh, tâm trạng vô cùng thanh thản và yên bình.
Có lẽ vì đã kìm nén quá lâu, hôm qua đột nhiên trút hết cảm xúc tiêu cực ra ngoài, bệnh tật cũng theo đó mà biến mất...
Thượng Thiên Tê nhớ lại đêm qua, vì khó chịu, tinh thần suy sụp đến mức chỉ nghe thấy giọng Hàn Giang Ngộ là bật khóc.
Cậu hơi choáng váng, không dám tin mình lại làm ra chuyện mất mặt như vậy, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên thấy nhật ký cuộc gọi với Hàn Giang Ngộ vào đêm qua.
Thượng Thiên Tê không nhịn được lấy tay che mặt.
Người kiên quyết đi nước ngoài một mình, từ chối Hàn Giang Ngộ đi cùng là cậu, người mới ra ngoài chưa đầy nửa ngày đã suy sụp đến mức gọi điện cho Hàn Giang Ngộ khóc lóc cũng là cậu.
Sao lại không kiên định như vậy chứ.
Thật mất mặt.
Thượng Thiên Tê hé ra một khe hở nhỏ giữa những ngón tay đang che mặt, cẩn thận xác nhận lại nhật ký cuộc gọi qua khe hở đó.
Thời lượng cuộc gọi vậy mà lên đến hai tiếng.
Cậu cũng không nhớ mình đã nói gì, cũng không nhớ Hàn Giang Ngộ đã nói gì.
May mà bây giờ Hàn Giang Ngộ vẫn còn ở trong nước, chưa thể gặp mặt ngay được, Thượng Thiên Tê cũng không biết phải giải thích chuyện này với Hàn Giang Ngộ như thế nào.
Vừa nghĩ như vậy, trong tầm mắt, góc áo màu hồng nhạt của bộ đồ ngủ bằng vải cotton cậu đang mặc lọt vào tầm nhìn.
Thượng Thiên Tê bỗng sững người.
Lúc đến, hình như cậu không mang theo bộ đồ ngủ này.
Tim Thượng Thiên Tê ngừng đập một nhịp, cậu buông tay ra quan sát kỹ lưỡng, xác nhận đây là bộ đồ ngủ cậu vừa giặt sạch phơi ở ban công chưa kịp cất trước khi đi.
Cậu lại nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện ra một chiếc áo khoác màu đen treo ở cuối giường, và chiếc vali đặt cách đó không xa.
Đều là của Hàn Giang Ngộ.
Thượng Thiên Tê lặng lẽ mở miệng, trong lòng không giấu được sự kinh ngạc.
Chẳng lẽ Hàn Giang Ngộ đến rồi?
Sao có thể...
Thượng Thiên Tê cầm điện thoại lên, xác nhận lại thời gian một lần nữa.
Không sai, là sáng ngày thứ hai sau khi cậu đến đây.
Đầu ngón tay cậu run run.
Rất nhanh, giọng nói có phần mơ hồ nhưng quen thuộc vang lên từ phía sau bức tường, xóa tan chút khả năng cuối cùng.
Khách sạn mà trường đặt cho họ có chất lượng khá tốt, phòng khách nối liền với phòng ngủ, ở giữa có một cánh cửa, lúc này cửa đang khép hờ, tiếng nói chuyện trong phòng khách từ từ vọng vào tai.
Thượng Thiên Tê bước chân trần xuống giường, chậm rãi đi đến bên cửa.
Tiếng nói chuyện đến từ Hàn Giang Ngộ và Lâm Tử Thanh.
Ban đầu Thượng Thiên Tê không có ý định nghe lén cuộc trò chuyện của họ, nhưng chưa kịp bước ra ngoài thì cậu đã nghe thấy tên mình trong cuộc trò chuyện của hai người.
"Hàn Giang Ngộ, cậu thích Thiên Tê à?"
Thượng Thiên Tê lập tức đứng chôn chân tại chỗ.
Hàn Giang Ngộ ban đầu tuyệt đối không thể nào ngồi đối diện nói chuyện bình tĩnh với Lâm Tử Thanh được, nhưng vì hôm qua không thể đến ngay lập tức, hắn chỉ có thể nhờ Lâm Tử Thanh, người đi cùng Thượng Thiên Tê, đến xem tình hình sức khỏe của Thượng Thiên Tê.
Lâm Tử Thanh quả thật rất quan tâm đến chuyện này, đã mời bác sĩ đến tiêm cho Thượng Thiên Tê, còn thức cả đêm, túc trực bên giường bệnh cho đến khi hắn đến.
Mặc dù Hàn Giang Ngộ rất cảnh giác và khó chịu với ý đồ của Lâm Tử Thanh đối với Thượng Thiên Tê, nhưng đối phương đã giúp đỡ lúc Thượng Thiên Tê đang trong tình trạng tồi tệ nhất, Hàn Giang Ngộ cũng không thể nào tỏ thái độ khó chịu với y.
Chỉ là, câu hỏi của Lâm Tử Thanh vẫn khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Hắn nhíu mày, theo bản năng đáp: "Sao tôi có thể không thích Thượng Thiên Tê được chứ?"
Lâm Tử Thanh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ánh mắt bình tĩnh: "Tôi nói thích không phải là thích kiểu bạn bè, mà là tình yêu, thích kiểu người yêu."
"Hàn Giang Ngộ, cậu yêu Thượng Thiên Tê à?"
Sắc mặt Hàn Giang Ngộ sa sầm lại: "Anh có ý gì?"
Lâm Tử Thanh khẽ mỉm cười.
Thật lòng mà nói, việc Hàn Giang Ngộ bay đến đây giữa đêm khuya vì biết Thượng Thiên Tê không khỏe đã khiến Lâm Tử Thanh vô cùng kinh ngạc.
Công bằng mà nói, nếu y là Hàn Giang Ngộ, y không làm được.
Có lẽ là do y có ít bạn bè, tình bạn cũng không đủ sâu đậm? Nếu là bạn của y ở nước ngoài bị cảm cúm sốt, y có thể sẽ lo lắng, có thể sẽ bày tỏ sự quan tâm, nhưng làm sao có thể làm đến mức như Hàn Giang Ngộ.
Nếu chỉ là quan hệ "bạn bè", mức độ quan tâm của Hàn Giang Ngộ dành cho Thượng Thiên Tê có phải là quá mức rồi không.
Lâm Tử Thanh biết rõ tình cảm của mình dành cho Thượng Thiên Tê, y cũng không đến mức chủ động làm áo cưới cho tình địch tiềm năng của mình. Nhưng không hiểu sao, vì hành động của Hàn Giang Ngộ khiến y chấn động, y lại muốn làm rõ suy nghĩ thật sự trong lòng Hàn Giang Ngộ.
Hơn nữa, nhớ lại phản ứng khó chịu và đau khổ của Thượng Thiên Tê đêm qua, hình như đó là lần đầu tiên Thượng Thiên Tê tỏ ra yếu đuối trước mặt y, khiến y không khỏi đau lòng.
Y không muốn Thượng Thiên Tê bị tổn thương trong mối quan hệ với người khác.
Nhìn vẻ mặt của Hàn Giang Ngộ rõ ràng là không hiểu tại sao y lại hỏi như vậy, thậm chí còn khó chịu với câu hỏi của y, Lâm Tử Thanh bình tĩnh nói: "Tôi hỏi cậu, cậu định nghĩa mối quan hệ giữa cậu và Thiên Tê như thế nào?"
Hàn Giang Ngộ nhíu mày: "Chúng tôi là bạn."
Lại một lần nữa nghe được câu trả lời này, cảm giác đau nhói trong lòng Thượng Thiên Tê đã nhạt đi rất nhiều, có lẽ vì những cảm xúc tồi tệ đã được trút ra hết, tâm trạng cậu phẳng lặng như mặt hồ mùa đông, rất bình tĩnh.
Thượng Thiên Tê dựa vào tường, lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Lâm Tử Thanh nói: "Vì là bạn bè, nên sau này khi tôi theo đuổi Thiên Tê, mong cậu đừng ngăn cản quá nhiều."
"Anh nói gì?"
Nếu không phải Lâm Tử Thanh đã chăm sóc Thượng Thiên Tê hôm qua, Hàn Giang Ngộ sẽ không kìm nén được cơn giận đang sôi sục trong lòng. Lúc này, hắn nhíu chặt mày, trầm giọng nói: "Anh muốn theo đuổi ai?"
Lâm Tử Thanh rất thẳng thắn: "Tôi thích Thiên Tê."
Tâm trạng Hàn Giang Ngộ lập tức trở nên vô cùng bồn chồn, tim như bị ném vào chảo dầu sôi sùng sục, lại như bị từng cây gai đâm xuyên qua.
Người thích Thượng Thiên Tê, những người con trai thích Thượng Thiên Tê.
Đây là thứ mà Hàn Giang Ngộ ghét nhất.
Hắn sa sầm mặt, khí thế có phần đáng sợ.
"Thượng Thiên Tê không có thời gian yêu đương, cũng không thể nào yêu đương với anh, anh đừng mơ tưởng nữa."
Lâm Tử Thanh: "Cậu đang từ chối tôi thay Thiên Tê sao? Cậu thậm chí còn chưa hỏi ý kiến của Thiên Tê, có phải là quá thiếu tôn trọng cậu ấy không?"
Hàn Giang Ngộ lạnh lùng nhìn y, nói từng chữ một: "Đây chính là ý của Tê Tê."
Lâm Tử Thanh không nhịn được cười: "Trước đây tôi đã nghe nói qua, xem ra sự thật không hề bị phóng đại."
"Hàn Giang Ngộ, tôi thấy cậu cũng không phải là người thích vòng vo tam quốc, vậy tôi nói thẳng luôn. Vì cậu chỉ là bạn của Thiên Tê, vậy thì đừng làm lỡ cậu ấy, để Thiên Tê bỏ lỡ cơ hội tìm kiếm hạnh phúc."
"Cậu ấy có quyền tự do lựa chọn có yêu đương hay không, yêu đương với ai."
Lời của Lâm Tử Thanh khiến Hàn Giang Ngộ cảm thấy rất khó chịu, nào là không tôn trọng, nào là làm lỡ, nào là quyền lợi, nói như thể hắn đang áp bức, giam cầm Thượng Thiên Tê vậy.
Ý này là muốn hắn trơ mắt nhìn Thượng Thiên Tê đi yêu đương với người khác, mà không làm gì cả sao?
Sao có thể?
Hắn không thể chấp nhận sự tồn tại của người thứ ba giữa hắn và Thượng Thiên Tê, không thể chấp nhận việc thời gian và tâm sức của Thượng Thiên Tê bị người khác chiếm giữ. Thậm chí chỉ cần ánh mắt của Thượng Thiên Tê nhìn người khác lâu hơn một chút, hắn cũng không thể chịu đựng được.
Làm sao hắn có thể chấp nhận việc Thượng Thiên Tê yêu đương với người khác chứ?!
Thật nực cười.
"Không phải cứ yêu đương là sẽ hạnh phúc. Cũng không phải cứ không yêu đương là không thể hạnh phúc." Hàn Giang Ngộ cuối cùng cũng nghĩ ra cách phản bác.
Đúng vậy, chỉ cần Thượng Thiên Tê ở bên cạnh hắn, cậu muốn gì, muốn làm gì, hắn đều sẽ làm hết, hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Thượng Thiên Tê.
"Cậu nói cũng đúng. Nhưng người có thể cùng cậu ấy đi hết cuộc đời, không phải cha mẹ, không phải bạn bè, mà chỉ có thể là người yêu, không phải sao?"
"Đương nhiên, người đó cũng sẽ không phải là cậu."
Hàn Giang Ngộ lạnh lùng nói: "Tại sao không thể là tôi? Tôi có thể ở bên cậu ấy cả đời."
Lâm Tử Thanh cười, y không tin lời Hàn Giang Ngộ nói.
"Cậu chỉ đang nói suông thôi, sau này cậu cũng sẽ kết hôn với cô gái mình thích, có gia đình riêng của mình, sớm muộn gì cậu cũng sẽ rút lại tâm sức đã đặt trên người Thiên Tê."
Hàn Giang Ngộ chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ kết hôn trong tương lai, ngay cả khi bố mẹ giục hắn tìm bạn gái, giục hắn sớm ổn định cuộc sống, hắn cũng chưa từng nghĩ đến hình ảnh mình lập gia đình.
Trong kế hoạch tương lai của hắn, chỉ có sự tồn tại của Thượng Thiên Tê.
Chẳng lẽ hôm đó Thượng Thiên Tê đột nhiên nói với hắn, sau này phải coi trọng gia đình, cũng là vì lo lắng như vậy sao?
Sao cậu lại nghĩ như vậy chứ?
Tâm trạng bỗng trở nên hỗn loạn, Hàn Giang Ngộ cau mày, trầm giọng nói: "Dù sao đi nữa, tôi vẫn sẽ như vậy."
"Điều tôi giỏi nhất, chính là kiên trì."
Lâm Tử Thanh nhướng mày, y hỏi một câu hỏi cực đoan và sắc bén hơn: "Ý cậu là, ngay cả khi cậu đã có gia đình, trong tình huống như đêm qua, cậu cũng sẽ bỏ mặc gia đình mình, chạy đến một quốc gia khác, chỉ để chăm sóc bạn mình sao?"
"Làm như vậy, vừa là vô trách nhiệm với gia đình, vừa là vô trách nhiệm với Thiên Tê."
Nói cho cùng, Lâm Tử Thanh vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Hàn Giang Ngộ và Thượng Thiên Tê là không lành mạnh.
Là bạn bè, sự chiếm hữu và kiểm soát của Hàn Giang Ngộ đối với Thượng Thiên Tê đã mạnh mẽ đến mức bất thường, hắn không chừa cho Thượng Thiên Tê bất kỳ không gian và cơ hội nào để phát triển các mối quan hệ khác.
Lời y vừa dứt, phòng khách rơi vào im lặng.
Thượng Thiên Tê dựa vào tường bên kia cũng im lặng.
Cậu cúi đầu, nhìn mũi chân mình, giữa hai hàng lông mày dần dần hiện lên ý cười.
Tâm trạng vô cùng bình tĩnh.
Hình như cậu đã có thể chấp nhận việc Hàn Giang Ngộ không thích mình rồi.
Hàn Giang Ngộ đột nhiên không muốn tranh cãi với Lâm Tử Thanh nữa.
Hoàn toàn vô nghĩa, Lâm Tử Thanh căn bản không hiểu tình bạn giữa hắn và Thượng Thiên Tê sâu đậm, bài xích người khác và bền chặt đến mức nào.
Tại sao hắn phải để loại người có ý đồ xấu này bình phẩm về tình cảm của hắn và Thượng Thiên Tê chứ.
"Anh thì hiểu cái gì chứ?"
Nói xong câu này, Hàn Giang Ngộ quay người bỏ đi.
Thượng Thiên Tê chưa kịp tránh, đụng phải Hàn Giang Ngộ đang sải bước vào phòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");