Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rời khỏi ký túc xá, Thượng Thiên Tê đi thẳng ra khỏi trường, tùy tiện thuê một phòng ở khách sạn gần trường, vừa vào cửa đã ngã vật xuống giường.
Ôm gối úp mặt một lúc, cậu lật người, nằm ngửa.
Trần khách sạn được trang trí bằng những họa tiết chạm khắc tinh xảo, Thượng Thiên Tê nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, rồi chớp chớp đôi mắt khô khốc.
Có lẽ vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên bây giờ khi mọi chuyện đã rõ ràng, dường như cũng không khó chấp nhận như trong tưởng tượng.
Tâm trạng tuy có chút chán nản, nhưng không giống như trước đây, không thể kìm nén được cảm giác muốn khóc.
Nước mắt đã cạn khô. Bây giờ cậu thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Mối quan hệ với Hàn Giang Ngộ không thể quay lại như trước nữa, có lẽ sau này gặp mặt cũng sẽ là những người xa lạ hiểu ngầm cho nhau, nhưng dù sao cũng không cần tiếp tục vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để từ chối yêu cầu của Hàn Giang Ngộ, không cần tiếp tục hao tâm tổn trí để ứng phó với hắn, luôn phải nghĩ cách tránh né những tiếp xúc thân mật.
Tảng đá đè nặng trong lòng biến mất, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng tiếp theo đó là cảm giác mệt mỏi về thể xác.
Thượng Thiên Tê vừa mở điện thoại, đã có vô số thông báo tin nhắn hiện lên, hầu hết đều đến từ Hàn Giang Ngộ.
Cậu nắm chặt điện thoại, không hiểu tại sao mình đã nói rõ với hắn rồi mà Hàn Giang Ngộ vẫn cứ bám riết lấy cậu không buông.
Chẳng lẽ là đột nhiên phát hiện ra người bạn thân nhất bên cạnh lại là đồng tính luyến ái, còn thầm mến mình, càng nghĩ càng thấy ghê tởm, càng nghĩ càng tức, nên mới đuổi theo mắng cậu?
Rất có thể.
Nhưng cậu cũng chỉ thích hắn thôi mà, có làm gì sai đâu, hơn nữa biết hắn là trai thẳng còn cố gắng giữ khoảng cách, Hàn Giang Ngộ dựa vào đâu mà mắng cậu.
Thượng Thiên Tê vốn được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu uất ức gì, nửa năm nay tất cả những điều không vui đều bắt nguồn từ Hàn Giang Ngộ, nghĩ đến việc Hàn Giang Ngộ bây giờ còn có thể không màng đến tình nghĩa ngày xưa, trở mặt với cậu, đến mắng cậu, thậm chí còn có thể muốn đánh cậu, liền bực mình.
Cậu không xem một tin nhắn nào, trực tiếp kéo số liên lạc của Hàn Giang Ngộ vào danh sách đen.
Cậu chui vào trong chăn, hai cái gối trên giường được cậu gối một cái ôm một cái, má áp vào lớp vải mịn màng của gối, nhắm mắt lại.
Tùy đi.
Tùy Hàn Giang Ngộ muốn nhắn gì thì nhắn, dù sao nếu hắn dám tìm đến cửa để tính sổ, mắng cậu, cậu cũng sẽ mắng lại.
Đánh cậu... cậu muốn xem Hàn Giang Ngộ có dám đánh cậu không.
Có lẽ cũng do ảnh hưởng của rượu, Thượng Thiên Tê nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vì là cuối tuần, cậu không đặt báo thức, nhưng vì ngủ quá sớm nên khi tỉnh dậy cũng mới chỉ 6 giờ.
Trước khi đi ngủ hôm qua, cậu đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi.
Cậu không định quay lại ký túc xá nữa, nếu chuyển sang phòng khác thì vẫn có khả năng gặp Hàn Giang Ngộ, vì vậy cậu dự định thuê nhà gần trường luôn.
May mắn là điều kiện gia đình khá giả, dù học kỳ trước đã dùng hết tiền tiêu vặt và học bổng để mua quà, nhưng tiền sinh hoạt phí mà gia đình cho cậu học kỳ này vẫn đủ để trang trải tiền thuê nhà, giúp cậu có đường lui.
Hôm nay, cứ đi xem nhà đã.
Sau khi thức dậy, Thượng Thiên Tê vừa rửa mặt vừa xem điện thoại, cậu thấy Lâm Tử Thanh đã nhắn cho cậu vài tin sau khi cậu ngủ quên tối qua.
Về việc Lâm Tử Thanh thích cậu, Thượng Thiên Tê vẫn cảm thấy không thực tế lắm.
Thực ra cậu chưa bao giờ cảm thấy vị đàn anh trẻ tuổi tài giỏi này có ý thích cậu, mặc dù người này rất dịu dàng và chu đáo khi ở bên cậu, nhưng điều đó giống như là tính cách của y vậy.
Y luôn dịu dàng và lịch thiệp với mọi người, đối với cậu cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng cậu cũng không biết có phải vì lần đó ở nước ngoài, cậu nghe lén cuộc trò chuyện giữa y và Hàn Giang Ngộ bị y phát hiện hay không, mà từ sau đó, Lâm Tử Thanh dường như không còn che giấu nữa, tỏ ra muốn theo đuổi cậu.
Thỉnh thoảng hỏi han tình hình của cậu trên mạng, đôi khi ngỏ ý muốn hẹn cậu gặp mặt riêng.
Thậm chí có lúc, còn trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình.
Vì chuyện của Hàn Giang Ngộ, Thượng Thiên Tê hoàn toàn không có tâm trạng và tinh thần để phát triển mối quan hệ nào khác.
Hơn nữa, cậu rất bận.
Lâm Tử Thanh cũng rất bận.
Vì vậy, ngoài việc thỉnh thoảng gặp nhau trong phòng thí nghiệm, Thượng Thiên Tê và Lâm Tử Thanh đã lâu không gặp nhau riêng.
Thượng Thiên Tê nhìn tin nhắn trên điện thoại:
[Thiên Tê, dạo này thấy em có vẻ không được vui, có muốn ra ngoài thư giãn một chút không?]
Cậu do dự một hồi, hơi dao động.
Cậu thực sự không hài lòng với trạng thái hiện tại của mình.
Rõ ràng từ khi biết nhận thức, cậu chưa bao giờ thiếu những thành tích rực rỡ và tâm lý phấn chấn, cuộc sống của cậu luôn hướng về phía mặt trời, nhưng vì thích Hàn Giang Ngộ mà không được đáp lại, tâm trạng của cậu như bị bao phủ bởi một lớp bóng tối.
Cuộc sống như dậm chân tại chỗ, bị vây hãm trong tình cảnh khó khăn này mà không thể tiến lên.
Đây không phải là con người mà cậu muốn thấy.
Chuyện tình cảm với Hàn Giang Ngộ coi như thất bại, kết quả đã như vậy rồi, cậu cũng không thể làm gì được. Điều cậu muốn làm bây giờ là nhanh chóng thoát khỏi bóng tối này, cậu có chút khao khát có được một trạng thái sống mới.
Trước đây cậu đã từng nghĩ, nếu không nắm bắt được tình yêu thì ít nhất cũng phải nắm bắt được sự nghiệp.
Nhưng hiện tại, sự nghiệp của cậu đang tiến triển rất thuận lợi, cậu được giáo sư hướng dẫn đánh giá cao về cả thành tích học tập chuyên ngành lẫn năng lực cá nhân thể hiện trong phòng thí nghiệm.
Tuy nhiên, cậu vẫn chưa thoát khỏi bóng tối này vì sự nghiệp thuận lợi.
Vậy thì, tâm bệnh còn phải dùng tâm dược mà chữa, cậu vẫn phải bắt đầu từ góc độ tình cảm.
Thượng Thiên Tê vẫn luôn có một nỗi lo lắng mơ hồ, cậu nghi ngờ liệu mình có phải chỉ thích mỗi Hàn Giang Ngộ hay không.
Hàn Giang Ngộ không thích cậu, bọn họ không có khả năng, đó đã là tiền đề rồi, chẳng lẽ cậu còn phải tiếp tục thích Hàn Giang Ngộ, mãi mãi không thể quên được đoạn tình cảm này, sống như vậy cả đời sao?
Nếu vậy thì cuộc đời cậu chẳng phải quá vô vọng và thê lương sao.
Trong lòng Thượng Thiên Tê dâng lên một tia hy vọng, có lẽ cậu không nhất thiết phải là Hàn Giang Ngộ, chỉ là bọn họ sống cùng nhau quá lâu, dấu ấn mà Hàn Giang Ngộ để lại cho cậu quá sâu đậm, nhất thời khó quên mà thôi.
Có lẽ, có lẽ, cậu không phải chỉ thích Hàn Giang Ngộ, mà là bản chất đồng tính luyến ái, thích con trai, mà Hàn Giang Ngộ vừa là con trai, vừa phù hợp với sở thích của cậu, nên cậu mới thích đối phương mà thôi.
Nhưng dù sao đi nữa, dù là khả năng nào, cậu cũng chỉ có thể bước một bước mới, nhìn ra thế giới bên ngoài, nhìn những người khác, mới có thể kiểm chứng những khả năng này, phải không?
Thượng Thiên Tê mở khung chat, cậu quyết định nhận lời mời của Lâm Tử Thanh.
Nhưng sau khi gõ vài chữ, cậu do dự một chút, rồi lại xóa đi.
Cậu hơi do dự, hiện tại cậu không có tình cảm nam nữ với Lâm Tử Thanh, dễ dàng nhận lời mời của đối phương, liệu có...
Không trách cậu nghĩ nhiều, thực sự là bóng ma mà Hàn Giang Ngộ để lại quá lớn, Hàn Giang Ngộ không có ý thức về ranh giới, khiến cậu hiểu lầm nhiều như vậy, cậu không muốn trở thành người như Hàn Giang Ngộ, rõ ràng không có ý đó nhưng lại làm những hành động khiến người khác hiểu lầm, cuối cùng làm tổn thương người khác.
Không biết có phải nhận ra sự do dự của cậu hay không, khi Thượng Thiên Tê vẫn đang ở giao diện soạn tin nhắn, Lâm Tử Thanh lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
[Thiên Tê, tuy anh đang theo đuổi em, nhưng em yên tâm, trước khi em cho anh câu trả lời rõ ràng, lời mời của anh đều là buổi gặp mặt giữa bạn bè với nhau mà thôi.]
Câu nói này đã xóa tan chút băn khoăn cuối cùng của Thượng Thiên Tê, cậu có chút cảm khái sự thấu hiểu của Lâm Tử Thanh, chỉ hơn vài tuổi nhưng lại rất tinh tế trong cách cư xử, ở bên y, chưa bao giờ có cảm giác không thoải mái, đúng là phong độ của một quý ông chuẩn mực.
Hoàn toàn khác với Hàn Giang Ngộ.
Thượng Thiên Tê đồng ý.
Lâm Tử Thanh lại nói muốn hẹn cậu gặp mặt sáng nay, Thượng Thiên Tê nghĩ, dù sao hôm nay cậu cũng chỉ có việc đi tìm nhà, nên đã không từ chối lời mời của y.
Hai ngày nay chắc phải ở bên ngoài, Thượng Thiên Tê chỉnh trang lại quần áo, vừa nghĩ đến việc trước khi ra ngoài phải xuống dưới gia hạn phòng, vừa cầm thẻ phòng, mở cửa.
Rồi cậu sững người.
Một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa.
Hơi thở Thượng Thiên Tê có chút dồn dập, cậu không ngờ Hàn Giang Ngộ lại xuất hiện ở đây.
Hắn cứ đứng đó, mặc quần áo mỏng manh, không biết đã đứng bao lâu, đêm mùa này vẫn còn lạnh, sắc mặt hắn đã hơi tái xanh, quầng thâm dưới mắt càng rõ rệt, môi cũng hơi nhợt nhạt, trông rất tiều tụy.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Giang Ngộ nhìn về phía cậu, có lẽ vì lâu không chợp mắt, mắt hắn đầy tơ máu đỏ au, như vừa khóc xong.
Hàn Giang Ngộ nhìn cậu, không biết có phải vì đứng lâu không nhúc nhích nên chân tay hơi cứng đờ, vừa cử động, thân hình cao lớn liền lảo đảo.
Thượng Thiên Tê kìm nén ý định đỡ hắn, Hàn Giang Ngộ thấy cậu đứng đó không nói một lời, đôi mắt vốn đã đầy tơ máu càng đỏ hơn, trông như sắp khóc thật.
Tim Thượng Thiên Tê khẽ rung lên.
Trạng thái này của Hàn Giang Ngộ không giống như đến để tính sổ với cậu, mà giống như một chú chó bị bỏ rơi bên ngoài, trải qua mưa gió cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, nhìn thấy chủ nhân cũng không dám chất vấn mà chỉ đáng thương nhìn, sợ bị bỏ rơi lần nữa.
Thượng Thiên Tê kìm nén suy nghĩ của mình, im lặng một lúc mới nói: "Sao cậu tìm được đến đây?"
Cậu khó mà không cảm thấy sốc, xung quanh trường có rất nhiều khách sạn, cậu tùy tiện tìm một cái để ở, từ tối qua đến giờ chưa hề gửi vị trí của mình cho ai.
Hàn Giang Ngộ cũng không phải cảnh sát, sao hắn tìm được đến đây?
Ánh mắt Hàn Giang Ngộ lập tức trở nên không tự nhiên, đảo mắt đi chỗ khác, định mở miệng nhưng cổ họng lại khàn đặc không phát ra được âm tiết nào hoàn chỉnh.
"Tôi..."
Khách sạn này điều kiện không tốt lắm, hành lang không có thiết bị chắn gió che rét, buổi tối gió thổi vào, hơi lạnh tràn vào.
Thượng Thiên Tê thấy cổ họng hắn khàn đặc như vậy, dù cách một khoảng cũng cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người hắn. Người này thân nhiệt cao, dù là mùa đông cũng rất ấm áp.
Rất có thể đã ở đây rất lâu rồi.
Cuối cùng cậu cũng mềm lòng, nói: "Cậu vào đi."
Thượng Thiên Tê dẫn hắn vào phòng, cậu cắm lại thẻ phòng, điều hòa hoạt động, hơi ấm phả ra.
Hàn Giang Ngộ bước vào, đóng cửa lại, nhưng thấy Thượng Thiên Tê làm như không thấy hắn, đang định bước qua hắn, hắn theo bản năng nắm lấy cổ tay người này.
Lúc mở miệng, giọng khàn khàn mang theo sự run rẩy không thể che giấu.
"Tê Tê."
"Tôi cũng thích cậu."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");