Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạc Khoa Media.
Giang Diễn ngồi xem qua các điều khoản quảng bá của hợp đồng quản lý. Trên mạng có rất nhiều tin đồn giữa hắn và Chu Giác Thanh, hắn cũng biết được đại khái là do Mạc Khoa Media và công ty của Chu Giác Thanh đang giở trò sao tác. Trình Kiến Du chưa từng hỏi tới, hắn cũng lười giải thích, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Giang Diễn nhìn kỹ lại hợp đồng lần nữa, cầm bút đánh dấu lên, gạch sạch những điều khoản liên quan tới quảng bá. Hắn tô đen nguyên cả một trang, sau khi kiểm tra không có sai sót gì hắn mới đưa hợp đồng cho A Thắng: “Dựa theo cái này làm một bản mới.”
Nếu đã quyết định tái hợp với Trình Kiến Du, đầu tiên phải xử lý toàn bộ mâu thuẫn tích tụ lại, phải thành tâm thể hiện ý muốn tái hợp, đạo lý này hắn vẫn hiểu được.
Nhà của Chu Giác Thanh ở một khu thuộc đường vành đai ba, có rất nhiều nghệ sĩ trong giới cũng ở đó, cho nên tính bảo mật rất cao. Giang Diễn đỗ xe cẩn thận, lấy điện thoại ra nhìn số phòng mà A Thắng gửi tới, đi thẳng vào thang máy.
Hôm nay vừa vặn ở đây cũng tổ chức party, một cặp đôi trong giới đang ngồi trên sofa đút salad cho nhau. Trước kia Giang Diễn nhìn thấy vậy cảm thấy ghê tởm buồn nôn, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như là Trình Kiến Du bằng lòng đút cho hắn, hắn lại cảm thấy rất lãng mạn.
Giang Diễn vừa bước vào giống như một viên đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng. Mắt các khách mời sáng lên, nhiệt tình chào hỏi hắn. Tuy rằng hắn quen với Chu Giác Thanh, tiếp xúc công việc cũng nhiều, nhưng quan hệ riêng tư thì lại bình thường. Hắn không thích loại đàn ông có tướng mạo quá mức ẻo lả như Chu Giác Thanh, nói chuyện thì nhỏ nhẹ dịu dàng, không giống như đàn ông.
Chu Giác Thanh đang đứng ở phòng bếp có không gian mở, cúi đầu gọt hoa quả. Nhìn thấy Giang Diễn tới, cậu ta ngẩng đầu lên cười mỉm: “Không ngờ Giang thiếu lại bằng lòng tới nơi chật hẹp này để tham gia party mừng thành công của em.”
Giang Diễn ngồi trên ghế cao của phòng bếp, một bên chân dài chống dưới đất, chân kia hơi cong, giẫm lên thanh để chân, thờ ơ liếc nhìn cậu ta, không tiếp lời câu chuyện.
Một cô gái mặt mũi non nớt bưng cocktail đến, nhìn Chu Giác Thanh đầy hâm mộ: “Anh Chu, em rất thích bức ảnh chụp anh trên thảm đỏ lên hotsearch ấy, chụp anh vô cùng đẹp luôn.”
“Chụp đẹp lắm sao?” Chu Giác Thanh cười như không cười, nghiêng đầu nhìn Giang Diễn, ngữ điệu cao lên, “Giang Thiếu có nhìn thấy không?”
Giang Diễn nhẹ giọng nói qua loa một câu: “Không xem.”
Cô gái rất biết cách xử sự, mở điện thoại ra, đưa tới trước mặt hắn: “Đây là bức ảnh trên thảm đỏ hôm qua mới lên hotsearch.”
Giang Diễn rũ mi nhìn lướt qua, ngẩng đầu nhìn ngắm Chu Giác Thanh, giọng nói lãnh đạm: “Photoshop tốt lắm.”
Chu Giác Thanh ngạc nhiên há hốc miệng, cô gái bưng cocktail suýt nữa thì bật cười. Nhìn thấy tình huống có vẻ không ổn, cô lập tức chuồn mất, để tránh sau này Chu Giác Thanh ghi thù cô.
“Hôm nay tâm trạng anh không được tốt à?” Chu Giác Thanh thử thăm dò.
Giang Diễn thờ ơ quăng một câu, “Tôi và Trình Kiến Du chia tay rồi.”
Bàn tay đang dùng dao gọt hoa quả của Chu Giác Thanh khựng lại, lưỡi dao như vô ý cắt vào ngón tay, cậu ta khẽ rên một tiếng, đưa cho Giang Diễn nhìn ngón tay chảy máu của mình: “Giang thiếu, anh dọa tới em rồi. Đang yên đang lành tại sao hai người lại chia tay?”
Giang Diễn chống khuỷu tay lên quầy, thuận tay cầm một chiếc nĩa hoa quả làm bằng gỗ để nghịch, hắn lơ đãng nói: “Cậu ta chẳng thú vị gì, tôi chán rồi.”
“Vậy là đã có tình lắm rồi, ở bên nhau năm năm mới chán.” Chu Giác Thanh cười cười lau tay đi, xách một chiếc ghế cao ngồi xuống bên cạnh Giang Diễn, đặt đĩa hoa quả đã bổ tới trước mặt hắn, “Ăn chút hoa quả đi, em nhớ là anh thích ăn cam.”
Giang Diễn thích ăn cam, càng thích người nào đó mà cam đại diện. Hắn nhìn hoa quả trong đĩa, lạnh lùng “ừ” một tiếng.
Chu Giác Thanh ngồi rất gần, dễ dàng chạm vào chân hắn: “Anh đừng quá buồn, cũ không đi mới không tới, anh sẽ gặp một người mà anh thích hơn.”
Giang Diễn hơi rút chân về, kéo dài khoảng cách, cau mày nhìn cậu ta: “Cậu và Trình Kiến Du có khúc mắc gì sao?”
Cả giới giải trí đều biết nhà Giang Diễn rất có quyền thế. Tim Chu Giác Thanh nảy mạnh, cậu ta đối mặt với đôi mắt của Giang Diễn, nói lảng đi: “Có một chút khúc mắc, cậu ấy có hiểu lầm với em, em vẫn luôn muốn giải thích trước mặt cậu ấy nhưng không có cơ hội, cậu ấy cũng không tin em.”
Giang Diễn cho một tay vào túi, cúi đầu cười tự giễu. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã thay đổi, sắc bén lạnh băng: “Tại vì cậu muốn sửa kịch bản nên Trình Kiến Du đá ra khỏi đoàn phim, vì thế cậu mới ôm hận sau đó bày mưu hãm hại em ấy phải đi viết thuê cho Bối Tín Hồng đúng không, cậu muốn giải thích khúc mắc nào đây?”
“Em…” Chu Giác Thanh nghẹn họng, vội vàng lắc đầu, cố tỏ ra bình tĩnh: “Em thừa nhận em sửa đổi kịch bản, nhưng anh không thể nói em hãm hại cậu ấy được, anh còn không rõ ràng con người của em sao?”
“Cậu là loại người thế nào?” Giang Diễn lẳng lặng đánh giá cậu ta, gằn từng chữ lạnh lùng: “Ti tiện? Đê hèn?”
Mặt Chu Giác Thanh trắng bệch, tay chân run rẩy. Bốn chữ nói ra từ miệng Giang Diễn, ác độc khác thường, “Giang Diễn, anh quá đáng rồi đấy.”
Giang Diễn cười nhạo, lười vờ vịt với cậu ta, nói dứt khoát luôn: “Hôm nay tôi tới đây là để thông báo với cậu, tôi muốn khởi tố cậu và Bối Tín Hồng. Các người lấy của Trình Kiến Du thứ gì, tôi sẽ giúp em ấy đòi lại.”
Hắn thoải mái bước xuống, đi thẳng về phía trước, cũng không thèm nhìn Chu Giác Thanh, thản nhiên nói: “Nếu như cậu muốn trèo cành cao, tôi có một người bác chưa vợ, có lẽ ông ấy có thể vừa ý cậu.”
Nói xong câu này, trong lòng Giang Diễn vẫn chưa hết giận. Suy cho cùng nguyên nhân của chuyện này cũng là do hắn, hắn lại có thể làm bạn, còn trắng trợn sao tác, còn viết bài hát cho Chu Giác Thanh, kẻ đã đẩy người bên gối mình xuống địa ngục. Hắn là người đưa đao cho Chu Giác Thanh, trở thành kẻ đồng lõa.
Hắn không thể trách người khác.
Giang Diễn cười tự giễu cợt mình. Trình Kiến Du ở bên cạnh hắn đã phải chịu bao nhiêu uất ức, hắn lại chẳng hề hay biết.
Thật sự không phải là đàn ông.
Trình Kiến Du đã đồng ý sẽ viết một kịch bản cho đạo diễn Lương Khâu, cũng đã sắp xếp chuyện này vào lịch trình. Lương Khâu là một ông già nhìn có vẻ hòa nhã dễ gần nhưng lại có tràn đầy dã tâm với điện ảnh tới tận xương. Ông coi chuyện quay phim như thể hiện giá trị của sinh mạng. Ông chướng mắt với những bộ phim điện ảnh không ý nghĩa, thích những bộ điện ảnh đi sâu vào tư duy lịch sử văn hóa.
Sau khi Trình Kiến Du tìm kiếm tư liệu, đã quyết định đề tài hiện thực. Cậu đã từng đọc được một quyển sách rất thú vị ở hiệu sách tên là “Mây Theo Đuổi Ánh Trăng”, bối cảnh câu chuyện mới mẻ độc đáo, kể về câu chuyện tình yêu của một đôi trẻ trong thập niên 90 ở vùng nông thôn. Nhân vật chính đều non nớt chưa chín chắn. Nếu như có thể mua được bản quyển của cuốn sách này, có thể biên soạn lại rồi đưa ra một kịch bản xuất sắc.
Cậu tìm kiếm quyển sách “Mây Theo Đuổi Ánh Trăng”, trang web đầu tiên đăng tác phẩm này là một trang web không tiếng tăm, sách được đăng tải từ mười năm trước, là tác phẩm duy nhất của tác giả Tiểu Tiểu Cẩm Ngư.
Trình Kiến Du bàn giao lại cho An An thử liên lạc với tác giả này, dùng một cái giá hợp lý vừa không bạc đãi tác giả vừa không lỗ vốn để mua lại bản quyền.
Hôm nay thời tiết rất tốt, tiết trời đầu hạ quang đãng, ánh nắng rực rỡ. Buổi trưa, Trình Kiến Du hẹn Ôn Nhạc Minh ăn bữa trưa.
Nói về đồ ăn ngon, Ôn Nhạc Minh có thể coi như là nhà phê bình ẩm thực hạng nhất. Con người ai cũng có khẩu vị mà mình ưa thích, như chua, cay, ngọt, nhưng anh thì không. Anh đã ăn món ăn hệ Tô của Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải, An Huy, cũng đã nếm thử món ăn hệ Xuyên Du. Nhìn như không kén chọn gì, kỳ thực cái gì cũng kén chọn. Ví dụ như tỉ lệ đường, muối, nước tương trong một món ăn, cũng khiến anh phải bới lông tìm vết. Trong vòng một tháng, anh đã ăn hầu hết những quán ở xung quanh, cuối cùng cũng coi như tìm được một quán ăn không thể xoi mói.
Trình Kiến Du đi vào nhà hàng, liếc mắt nhìn thấy ngay Ôn Nhạc Minh ngồi ở vị trí gần khung cửa sổ. Hôm nay anh không võ trang đầy đủ như mọi lần, chỉ ăn mặc giản dị, xắn tay áo lên gần khuỷu tay, bắp thịt cánh tay rõ ràng, nới lỏng hai khuy áo, khí chất an bình làm người ta thoải mái.
Dường như quay về lại bảy năm trước, tim Trình Kiến Du khẽ động, qua đó ngồi xuống. Ôn Nhạc Minh cầm hộp đĩa CD trên bàn đưa cho cậu: “Quà tặng em này.”
Chiếc hộp đĩa CD màu đen, không thể nhìn ra thông tin gì từ nó. Trình Kiến Du cầm lấy bằng một tay, nhìn ngó khắp một lượt: “Bên trong là gì thế ạ?”
“Thỉnh thoảng cũng cần một niềm vui bất ngờ, không thể nói với em được.” Ôn Nhạc Minh cười tỉnh bơ.
Trình Kiến Du trân trọng nhận lấy. Phía dưới tầng là một quảng trường nhỏ, mấy đứa trẻ con đang chơi trò chơi, la hét ầm ĩ, âm thanh xuyên qua lớp thủy tinh.
Ôn Nhạc Minh nghiêng đầu qua nhìn: “Cảm thấy ồn không?”
“Không ồn.” Trình Kiến Du không để ý tới xung quanh, đương nhiên không cảm thấy ồn.
Ôn Nhạc Minh cúi đầu mỉm cười, “Kiến Du, khi còn nhỏ em cũng yên tĩnh giống bây giờ sao?”
Khi anh quen Trình Kiến Du, Trình Kiến Du đã là thiếu niên. Bởi vì nguyên nhân gia đình nên cậu chín chắn sớm, ít nói, làm việc dứt khoát rõ ràng, thích một người cũng sẽ không vứt bỏ tất cả để theo đuổi. Nghĩ như vậy khi còn nhỏ Trình Kiến Du cũng sẽ không phải là một đứa trẻ ồn ào.
“Khi còn nhỏ em nói rất nhiều, chẳng qua không có ai nghe.” Trình Kiến Du dời ánh mắt khỏi cửa sổ, cười cười nhìn anh: “Anh Ôn này, anh đã quen với cuộc sống khi về nước chưa?”
Ôn Nhạc Minh nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, khẽ cười rồi lắc đầu: “Cuộc sống trong nước tốt hơn ở Ethiopia rất nhiều. Thứ duy nhất anh chưa quen đó chính là tin tức đi sau mọi người. Những phim điện ảnh và ngôi sao nổi tiếng bây giờ anh đều chưa từng nghe qua, vẫn phải cần một khoảng thời gian để thích nghi.”
Trình Kiến Du rất nghiêm túc lắng nghe, cậu khẽ hỏi: “Có thể kết thêm nhiều bạn bè, nếu như anh Ôn muốn kết bạn, không ai có thể ngăn cản được.”
“Bạn bè dễ kiếm, tri kỷ khó cầu.”
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Ôn Nhạc Minh cầm đũa, gắp cho Trình Kiến Du một miếng sườn Thượng Hải, “Nếm thử xem, trước đây ở nước ngoài anh đã từng làm món này, nhưng làm thế nào cũng không thể ra được vị như vậy, anh nghĩ có lẽ là vấn đề ở nguyên liệu.”
Trình Kiến Du nếm thử một miếng, ngẩng đầu lên. Ôn Nhạc Minh chợt ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, thoáng chốc im lặng. Ôn Nhạc Minh khẽ cười, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Cậu bạn nhỏ.”
Xưng hô đã lâu không dùng này lại khiến cho Trình Kiến Du như bị bóp lấy điểm yếu. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt bình tĩnh, xung quanh im lặng chỉ còn tiếng hô hấp.
Ôn Nhạc Minh buông đũa xuống, rút một tờ giấy ra, lau vệt nước không tồn tại trên tay: “Hôm qua chị anh gọi điện thoại cho anh, anh mới biết năm năm trước em từng đến bệnh viện thăm anh. Xin lỗi, để em phải nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của anh khi ấy.”
Anh kiêu ngạo nửa đời người, một khi bị rơi xuống bùn lầy phải nằm trên giường bệnh không thể tự lo cho bản thân, phải để cho bác sĩ điều dưỡng chăm sóc. Thứ khiến anh càng khó chấp nhận hơn nỗi đau thể xác, đó chính là mất đi tự tôn và thân thể không toàn vẹn, đau đớn từ trong ra ngoài dần phá hủy anh.
Trình Kiến Du hơi khựng lại, chậm rãi lắc đầu: “Anh Ôn, người phải xin lỗi là em mới đúng.”
Xin lỗi, vì thời niên thiếu không hiểu chuyện, chẳng biết sợ hãi.
Xin lỗi, vì bất ngờ gặp được anh.
Xin lỗi, vì khi anh đau đớn em không thể làm được gì.
Nếu như không gặp cậu, Ôn Nhạc Minh nhất định sẽ sống tốt hơn.
Ôn Nhạc Minh hơi sững người, anh cau mày, giọng nói nghiêm nghị: “Cho dù chị của anh nói gì với em, em cũng phải hiểu rõ chuyện này không phải là lỗi của em, em không thể chui đầu vào gông xiềng tội lỗi này.”
Ánh mắt Trình Kiến Du dừng lại trên khuôn mặt anh, hít một hơi thật sâu, trịnh trọng trả lời: “Em và Giang Diễn đã chia tay, em đã tha thứ cho bản thân rồi.”
Thời gian dài đằng đẵng là một bàn tay dịu dàng, rửa sạch từng chút, từng chút tội lỗi trên người cậu, sau đó đẩy cậu ra khỏi vực sâu, nhận được cuộc sống mới. Thứ nên trả đã trả xong rồi, bây giờ cậu chỉ còn nợ khoảng thời gian dành cho bản thân mình mà thôi.
Ôn Nhạc Minh im lặng mấy giây, thong thả đẩy gọng kính: “Một người như em ở cùng với Giang Diễn năm năm mà nó không thể khiến em thích nó, thì nó nên tự kiểm điểm lại mình.”
Anh biết rõ người thanh niên trước mắt này tốt đến thế nào, thoải mái chân thật, vô cùng hào phóng, đối xử với bạn bè chân thành, tự tin và kiên định, có thể nói là rất đáng quý.
Anh hơi dừng lại, thầm cảm thán: “Nó vẫn còn trẻ, e rằng sẽ không biết rõ bây giờ mình đã mất đi thứ gì, có thể rất lâu sau nó mới hiểu được ra, bỏ lỡ em đáng tiếc tới nhường nào.”
Nói xong, anh nâng tách cà phê lên: “Cậu bạn nhỏ này, chúc mừng em, anh buồn cho nó, mừng cho em.”
Trình Kiến Du hít một hơi thật sâu, giơ cốc nước cam lên, làm như chạm cốc với anh: “Cảm ơn anh Ôn.”