Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vụ bạo hot search cực kỳ nổi bật.
Mà chỉ sau chốc lát, hashtag vừa rồi vẫn còn màu đỏ tươi "sôi" nhanh chóng biến thành màu đỏ thẫm "bạo".
#Thanh Thứ Tang, Giang Thính Văn mấy ngày nay đang làm gì# bạo;
Khu bình luận la hét sôi động.
【Đầu tui! Tự động! Chuyển sang màu vàng! Mau lên! Gì! Chuyện gì đã xảy ra thế!! Aaaa!!】
【Đã như vậy, Giang tổng mau gọi Thanh bảo dậy bảo anh ấy trả lời một chút đi? 】
【+1……(Yếu ớt giơ tay.jpg)】
【Ba ngày! Giang Thính Văn! Đã ba ngày!! Anh có còn là con người không? 】
【Ha ha ha hai người kia còn chưa nói gì, Giang tổng chỉ nói một câu Không Tang đang ngủ, tất cả mọi người bắt đầu... Khụ...】
【Tôi có một người bạn, cô ấy nói cô ấy bị bệnh nan y, bác sĩ nói chỉ cần cho cô ấy xem chi tiết mấy ngày nay là được rồi... 】
【Hahaha, tui là đứa phê pỏn, tui cũng muốn.】
……
Không chỉ cư dân mạng, ngay cả bọn Trần Trì sau khi nhìn thấy Giang Thính Văn xuất hiện, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng bốn người bọn họ lại đột nhiên nhanh trí bắt đầu tag Thanh Thứ Tang ở trong bài viết, đồng loạt nói vất vả rồi.
Tống Từ Xướng:【@ Thanh Thứ Tang, anh vất vả rồi...】
Trang Đình Ngọc:【Vậy... Có chút khó khăn. @Thanh Thứ Tang】
Trần Trì:【Ăn nhiều lên @Thanh Thứ Tang】;
Trình Thừa An:【Không làm việc không có chuyện gì to tát, tự chăm sóc bản thân. @Thanh Thứ Tang...】
......
Khiến Thanh Thứ Tang đột nhiên giống như mang một căn bệnh không thể chữa khỏi, bởi vậy bọn họ thân là đồng đội phải phát huy "ý tốt".
Cách một người trong cuộc gần như vậy thật sự rất có lợi, chờ Thanh Thứ Tang về có thể buôn dưa lê.
Trang Đình Ngọc là người đầu tiên trong nhóm bày tỏ sự tò mò.
Trang Đình Ngọc:【Các cậu nói xem chờ Thứ Tang về để anh ấy viết chi tiết hai vạn chữ, anh ấy có thể viết không (ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu.jpg )】
Tống Từ Xướng theo sát phía sau:【Ha ha ha, anh ấy không viết thì ép anh ấy viết.】
Trình Thừa An nhắc nhở:【Muốn bị Giang tổng đánh?】
Trang Đình Ngọc:【...】
Trang Đình Ngọc:【Đột nhiên chán nản.jpg 】;
Tống Từ Xướng:【Chúng ta lặng lẽ (vui vẻ động tai.jpg )】
Trần Trì:【Một đám phê pỏn.】
Sau đó không đến hai phút, cả nhóm bàn luận sôi nổi về việc này, càng nói càng không thể dừng lại.
Hơi thở màu vàng dường như muốn xuyên qua màn hình tràn ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là Trần Trì lấy ra khí thế đội trưởng, để bọn họ nhanh chóng ngậm cái miệng nhỏ của mình lại.
Trong nhóm lúc này mới yên tĩnh.
......
Mà đối với tất cả những chuyện này, Thanh Thứ Tang đều không biết.
Đợi đến khi biết thì đã là chiều hôm sau.
"Không Tang..."
Giọng nói dường như có chút xa, trong âm cuối còn mang theo lưu luyến, nhưng Thanh Thứ Tang đang ngủ bỗng nhiên nhíu mày, ngón tay bất an nắm chặt chăn cùng với mép gối đầu.
Vô thức siết chặt vải.
"Không Tang..."
Trong mơ Giang Thính Văn dùng khuôn mặt tuấn mỹ cách Thanh Thứ Tang rất gần, hai người gần như hòa làm một thể.
Nhìn thấy quá nhiều Thanh Thứ Tang đã đem khuôn mặt này khắc sâu vào tâm trí.
Giang Thính Văn hôn cậu, làm cậu khóc lại không cho cậu khóc, cậu nói không cần nhưng lại không được phép từ chối dù chỉ một chút.
Cũng học hỏi kiến thức.
Không nhớ được thì phải khóc.
"Cục cưng ngoan..."
Không đúng, nửa khuôn mặt Thanh Thứ Tang vô thức cọ gối đầu, tiềm thức nghĩ thầm, hình như Giang Thính Văn đang nói chuyện.
Ngay bên tai mình.
Đang nói chuyện, ai đang nói chuyện... Giang Thính Văn...
Giang Thính Văn... Giang Thính Văn?
Giang Thính Văn?!
Thanh Thứ Tang mở to mắt, mở quá nhanh quá mãnh liệt khiến con ngươi đều run lên.
Sắc trời sáng sủa, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua nửa cửa sổ tràn vào, chiếu sáng triệt để cảnh tượng trong phòng ngủ.
Cũng đem cảnh sắc ám muội, dấu hôn trên cổ Tang Thứ Tang chiếu rọi rõ ràng.
Thấy cậu đã dậy, Giang Thính Văn đang ôm cậu lập tức dịu dàng nói: "Không Tang, em có đói không? Không thì đợi đến buổi tối hẵng ngủ, bây giờ dậy ăn một chút."
Giọng điệu dịu dàng, ánh mắt dịu dàng, động tác nằm bên cạnh xoa đầu cũng rất dịu dàng.
Nhưng Thanh Thứ Tang nhìn thấy khuôn mặt này chỉ cảm thấy hơi thở không thông, tim gan run rẩy.
Cậu sẽ không bao giờ tin tưởng Giang Thính Văn nữa!
Người đàn ông này là một kẻ chuyên nói dối!
Hắn sẽ trốn tránh trách nhiệm!
Bởi vậy ngay sau đó chỉ thấy bóng đèn chợt lóe, Thanh Thứ Tang nổi dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai rút gối đầu của mình ấn lên đầu Giang Thính Văn.
Ấn mạnh hắn xuống.
Bày ra tư thế sát hại chồng mình.
Thanh Thứ Tang lên tiếng phủ đầu: "Anh lại làm loạn có tin tôi thiến anh không!"
Giang Thính Văn không nhúc nhích, mặc cho cậu nổi giận, chỉ có giọng nói rầu rĩ từ dưới gối truyền ra, nói: "Ông xã, làm chuyện này không sướng sao?"
Nghe kỹ còn có chút ý cười vụn vặt bất đắc dĩ cùng với cưng chiều.
Vừa mới mở mắt đầu óc cũng không tính là quá tỉnh táo, thoáng cái lại nghe được xưng hô như vậy, Thanh Thứ Tang vẫn không có tiền đồ mà giật mình, gối đầu ấn người đàn ông thoáng chốc buông lỏng.
Hai giây sau cậu trực tiếp buông tay, sau đó hoảng hốt không chọn đường xoay người chạy xuống giường, ngay cả dép cũng không mang.
“Cộp cộp cộp” chạy như điên xuống dưới lầu.
Cậu không rảnh nhìn phía sau, chạy đến cửa phòng khách định mở cửa chạy ra ngoài.
Sau đó... Cửa phòng khách bị khóa trái.
Không có chìa khóa không thể mở.
Chìa khóa ở trên lầu.
Thanh Thứ Tang: "..."
Sao cậu lại cảm thấy, trạng thái Giang Thính Văn giống như có thay đổi?
Hay là trạng thái của một tên biến thái có thể ăn thịt người không nhổ xương?
"Không Tang! Đừng chạy nhanh như vậy, đừng để mình ngã. " Giang Thính Văn đúng lúc đuổi theo, thấy Thanh Thứ Tang không xảy ra chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mang theo một đôi dép lê đến phòng khách, bất đắc dĩ đi về phía Thanh Thứ Tang.
Đến trước mặt người kia, Giang Thính Văn không nói hai lời ngồi xổm xuống đặt dép lê ở trước mặt Thanh Thứ Tang.
Sau đó, Thanh Thứ Tang như thể một đứa trẻ hai tuổi không thể tự chăm sóc bản thân, hắn nắm lấy mắt cá chân cậu nhẹ nhàng mang dép vào, theo sau là chiếc còn lại.
"A..." Mặt Thanh Thứ Tang nóng lên vội vàng lui về phía sau một bước, không được tự nhiên nói: "Tôi có thể tự mang."
"Ừm, có thể mang." Giang Thính Văn còn chưa đứng dậy, vẫn ngồi xổm ngẩng đầu nhìn cậu, giống như cầu hôn: "Nhưng em chạy nhanh như vậy căn bản không nhớ phải mang dép."
Hắn hỏi, "Anh còn có thể ăn em sao?"
Thanh Thứ Tang bị nói đến xấu hổ, theo bản năng phản bác: "Anh không thể sao?"
Giang Thính Văn lập tức đuối lý, nhanh chóng thừa nhận sai lầm: "Anh sai rồi, chồng nhỏ."
"Anh lại như vậy." Thanh Thứ Tang nhỏ giọng lẩm bẩm, giơ tay xoa lỗ tai.
Lẩm bẩm xong cảm thấy không có khí thế, cũng sợ người ta không nghe thấy, cậu lại buông tay, dùng âm lượng thích hợp tố cáo: "Giang Thính Văn, anh lại giả bộ dịu dàng."
"Anh đâu giả bộ dịu dàng." Giang Thính Văn nhỏ giọng giải thích cho chính mình. Hắn đưa tay túm lấy ống quần Thanh Thứ Tang, còn hèn mọn lắc lắc, nói: "Ở trước mặt em nhất định phải dịu dàng."
Thanh Thứ Tang: "..."
Thanh Thứ Tang nghẹn lại, không biết nói gì cho phải.
Giang Thính Văn: "Anh cũng không hung dữ với em nha, anh chỉ..."
"Anh đừng nói từ「nha」." Thanh Thứ Tang đúng lúc cắt ngang lời hắn, duy trì đầu óc tỉnh táo bình tĩnh nói, phòng ngừa lại lạc vào ổ sói.
Giang Thính Văn rũ mi: "Ồ..."
Âm cuối có phần sa sút, lại mang theo chút cố ý kéo dài âm tiết, cảm xúc đáng thương kia cũng theo đó lan tràn.
Cậu có cảm giác nếu hắn có tai và đuôi chó, bây giờ sẽ đồng loạt rũ xuống.
Ngón chân trong dép Thanh Thứ Tang không nhịn được cuộn tròn, có chút mềm lòng.
Nhưng như vậy cũng quá vô dụng, cậu bị hắn đè xuống... Đến giờ thắt lưng vẫn còn đau, hai chân mềm nhũn, cổ tay ửng đỏ!
"Chỉ là cái gì?" Thanh Thứ Tang dùng giọng điệu cường thế lại lạnh lùng hỏi.
Chỉ là quá ghen tị.
Nhưng dường như cũng biết vấn đề này không có cách nào trả lời rất có khả năng sẽ dọa người, bọn họ chỉ là thỏa thuận hôn nhân, cũng không phải chồng chồng thật.
Bởi vậy Giang Thính Văn vẫn nghịch ống quần Thanh Thứ Tang, thấp giọng nói: "Không có gì..."
"Anh mau đứng lên." Thanh Thứ Tang dùng mũi chân khẽ chọt vào người Giang Thính Văn, bảo hắn đứng lên đừng quỳ xuống như đang hối lỗi hay cầu hôn.
Dù bằng cách nào, thế này cũng rất lạ.
"Chồng nhỏ còn tức giận à?" Giang Thính Văn ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Nếu em còn tức giận, anh có thể quỳ trên bàn phím hoặc sầu riêng, nhưng... Em đừng đi…”
"Vậy anh... " Thanh Thứ Tang có chút khó chịu, xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói: "Cũng phải để tôi giận một hôm chứ!"
“Vậy thì một hôm.” Giang Thính Văn vươn ra một ngón tay thon dài, rất nghiêm túc nói, “Thật là…”
Thanh Thứ Tang: "..."
"Em có đói không? Đi ăn trước, được không?" Giang Thính Văn đứng dậy, nắm lấy cổ tay Thanh Thứ Tang đi vào phòng tắm.
Trong lúc cậu rửa mặt, hắn vào bếp mang thức ăn đã nấu ra đặt lên bàn ăn.
"Giang Thính Văn." Thanh Thứ Tang tùy ý dùng khăn lau mặt, gọi.
Giang Thính Văn đáp: "Ừm..."
Thanh Thứ Tang từ phòng tắm đi ra: "Sao anh lại khóa trái cửa phòng khách."
Làm hại cậu không mở cửa được.
Nghe vậy, động tác bày bát đũa của Giang Thính Văn dừng lại, nhưng thoáng cái lại tiếp tục.
Hắn nửa thật nửa giả nói: "Sợ em giống như vừa rồi không muốn nhìn thấy anh, chạy thẳng ra ngoài."
"Sẽ bị chụp lén, nói anh đối xử với em không tốt."
Dứt lời Thanh Thứ Tang vô thức cúi đầu nhìn mình, một thân áo ngủ màu lam nhạt, vừa rồi còn không mang dép.
Nếu bị chụp lén... Quả thật...
"Ai không muốn nhìn thấy anh chứ." Thanh Thứ Tang nhỏ giọng nói, đi đến bên bàn ăn ngồi xuống.
Nhưng đề cập đến việc chụp lén, cậu nói, "Điện thoại của tôi đâu."
Giang Thính Văn lên lầu lấy cho cậu.
Mấy ngày trôi qua, lúc này Thanh Thứ Tang xem như đã hiểu được vì sao Giang Thính Văn phải hết lần này đến lần khác xác nhận kế tiếp cậu có việc không.
Cái tên cầm thú này!
Nhưng mà cũng may gần đây không có việc làm, bằng không còn chưa kịp đi làm, cậu đã phải lái xe hạc đi trầu trời trước.
Cho nên mấy ngày nay chắc là sẽ không có ai tìm cậu.
Cho đến khi Giang Thính Văn có chút chột dạ đưa điện thoại cho cậu, Thanh Thứ Tang nhìn thấy nhóm Ngũ Hành tán gẫu, với no.1 hot search vẫn còn đang treo trên Weibo.
No.1 là "Thanh Thứ Tang mất tích tìm giúp", no.2 là "Thanh Thứ Tang, Giang Thính Văn mấy ngày nay đang làm gì".
Một đêm trôi qua, khu bình luận vẫn còn hot.
Thanh Thứ Tang bị tag đến bạo.
【@Thanh Thứ Tang, Thanh bảo có khỏe không...】
【Thanh Bảo đừng khóc, @Thanh Thứ Tang】
【Khụ, tiểu thiếu gia còn chưa dậy sao? @Thanh Thứ Tang】
【@Thanh Thứ Tang 】
【@Thanh Thứ Tang, bé con à, eo con có khỏe không? 】
【May mà cục cưng luyện múa, độ dẻo dai chắc là đủ dùng rồi? 】
【@Thanh Thứ Tang, Thanh, tự mình ra nói hai câu đi? (Đầu chó)】
......
Thanh Thứ Tang: "..."
Cậu khiếp sợ ngẩng đầu, tức giận đùng đùng trừng Giang Thính Văn, giơ điện thoại hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt biểu đạt khó hiểu.
Nhận thấy điều này, Giang Thính Văn giống như tội phạm ngồi xổm xuống, hai tay hắn bám lấy bàn ăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu, thiếu chút nữa trực tiếp chui xuống dưới gầm bàn.
Đôi mắt Giang Thính Văn lo lắng nhìn Thanh Thứ Tang, nhỏ giọng nói: "Anh không cố ý, thật đấy... Họ tìm em, tất cả đều nghĩ em đã mất tích... Anh liền nghĩ, phải chứng minh em không mất tích. Vậy nên,... Sau đó bọn họ lại tìm em anh sợ đến mức không dám hé răng nữa... Anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi."
"Đừng phớt lờ anh, cũng đừng đi. Xin em, chồng."
"Gửi em trái tim này..." Hai tay Giang Thính Văn bám lấy mặt bàn đứng lên, bốn ngón tay khép lại, ngón cái hơi cong, bày ra một trái tim rất tiêu chuẩn, thật cẩn thận dụ dỗ, "Bắn tim. Piu piu ——"
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Thính Văn: Piu piu piu ^. ^
Thanh Thứ Tang: Mẹ ơi cứu mạng! QAQ;