Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả người ác ma ướt đẫm, ánh mắt hắn nguy hiểm.
Ylang cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Túi đeo đã bị để lại trong xe ngựa, không mang tới đây. Cho dù có mang tới, nàng cũng không thể nào tiếp thu việc hắn cởi sạch, đổi một bộ đồ khác.
Nàng do dự trong chốc lát, hỏi thăm dò: “Anh có biết tên thật của nguyên tố hoả không? Chúng ta thử gọi lửa đến hong khô quần áo nhé?”
“Ha!” Hắn nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười tiêu chuẩn của ác ma. Hắn nhấc hai tay, không quan tâm vỗ vài cái, “Thật là một ý tưởng của thiên tài.”
Lời này không chân thành một chút nào.
Ylang tức giận trừng hắn: “Không được hả?”
Hắn híp mắt, trào phúng: “Dựa vào khả năng triệu hoán tinh tế của ngươi… Ha, đúng là rất dễ dàng.”
Hắn ngừng lại một chút: “Đốt phòng mà nói.”
Ylang: “…”
Nàng hơi không phục, nhưng nhìn hắn ướt sũng, nàng nói không nên lời.
Tóc đen đang chảy nước.
Nhìn “mình” như vậy, nàng cảm thấy hơi thẹn.
Im lặng.
Bỗng nhiên, có người gõ cửa gỗ.
Ylang lại càng hoảng sợ, nhảy phốc lên vai hắn.
“Nhất định là Vinár.” Ylang nhỏ giọng bên tai hắn, “Lúc sáng, cậu ta từng ngăn tôi nói cho người khác biết việc tôi lĩnh ngộ được nguyên tố ma pháp.”
“Ừ.” Hắn đứng lên, đi về phía cửa gỗ.
Ylang sợ sệt dùng cái đuôi ôm lấy bờ vai hắn, thân thể rụt về phía sau: “Anh không thể để như vậy mà đi ra ngoài gặp người được!”
“Vậy thì sao chứ?” Hắn nói, “Đó là tế phẩm của ta.”
Ylang: “… Nhưng đây là thân thể của tôi!”
Nàng nhìn quanh phòng nhỏ.
“Đợi đã, khoác thêm chăn nỉ này đã.”
Trên giường có một cái chăn nỉ mỏng màu xám.
Hắn cau mày, không tình nguyện mà nhặt lên.
Bộ đồ ẩm ướt bị chăn nỉ ép xuống, dính lên người lạnh băng.
Màu môi của ác ma nhạt đi, giật khóe miệng, run run hai cái.
Ylang thở dài. Nàng cũng rất bất đắc dĩ mà.
Khoác xong chăn, ác ma mở cửa.
Một bóng hình cao lớn chui vào gian phòng.
Ylang giấu dưới chăn nỉ kinh ngạc phát hiện: khách tới thăm không phải là Vinár mà là kỵ sĩ mắt xanh từng dùng kiếm chỉ vào nàng kia.
Anh ta tới làm gì?!
Kỵ sĩ mắt xanh vẫn đeo mặt nạ màu vàng. Ánh mắt anh ta lạnh như băng, tay đè chuôi kiếm.
Có sát khí.
Nhìn quanh một lượt, ánh mắt không chút độ ấm rơi xuống người “Ylang”.
Anh ta rõ ràng sửng sốt.
Chăn mỏng màu xám bọc lấy thiếu nữ mảnh mai. Mái tóc đen ướt sũng rủ xuống, dính lên gương mặt trắng tuyết, dọc xuống phần cổ thiên nga, rủ đến dưới xương quai xanh. Xuống chút nữa thì đã bị chăn nỉ che, không nhìn thấy gì hết.
Chính việc không nhìn thấy lại càng dễ khiến người nghĩ đến một vài hình ảnh mê người kỳ quái.
Thiếu nữ mới tắm rửa, giấu dưới chăn nỉ trống rỗng….
Yết hầu di chuyển một cái, anh ta cố nói bằng giọng xem thường: “Muốn dụ dỗ Vinár à? Tôi sẽ không để cô thực hiện được đâu, đồ khả nghi, bụng dạ khó lường.”
Ylang cẩn thận thò mắt ra từ chăn nỉ, trộm quan sát người này.
Người này không đúng lắm.
Người khác đều không mang mặt nạ, mình anh ta muốn giấu khuôn mặt đi.
Lúc phát hiện có nguy hiểm, anh ta cũng không tiến lên trước mà lại đứng ở chỗ an toàn.
Còn có cả thái độ khi đối mặt anh ta của Vinár nữa, rõ ràng cậu ẩn dấu khí thế.
Chắc chắn Vinár biết anh ta, hơn nữa còn dè chừng.
Người trẻ tuổi có thể khiến Vinár phải dè chừng…
Ylang dựng đứng cả người.
Nàng nghĩ đến một người: Nhị vương tử mới được phong làm Thân Vương – Gattos.
Anh ta và Vinár vừa là quân thần, vừa là bạn. Hôm nàng gặp chuyện không may trong đường tắt đúng là ngày Vinár đến lâu đài cổ tham gia lễ trưởng thành của Thân Vương Gattos.
Ylang nghĩ tới một việc. Hôm đó, Paul tóc đỏ từng nói, vương thất có ý gả một vị công chúa gả cho Vinár.
Vinár thân là con rể tương lai của hoàng gia lại mập mờ với một cô gái tóc đen, còn ra ngoài cùng nhau ba đêm… Vậy là vị Thân Vương trước mắt này tới để bảo vệ trinh tiết của tiểu công tước thay em gái mình.
“Phải tranh thủ thời gian giải thích rõ ràng!” Cục bông Ylang lại nổ tung.
Cuốn vào tranh chấp tình cảm của vương thất, chán sống à?
Nhưng nàng là cục bông, giờ phút này không làm được gì cả. Nàng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, mong ác ma không nói lung tung, khiến tình thế đã rét vì tuyết lại lạnh thêm vì sương.
Ác ma nhếch khóe môi, cười đầy ý xấu ý.
Hắn ngẩng khuôn mặt trắng tuyết chỉ lớn bằng bàn tay của Ylang lên, lạnh lùng liếc Gattos Thân Vương, nói bằng giọng nhàn nhạt “Dụ dỗ? Sao có thể chứ.”
Ylang còn chưa kịp thở phào thì chợt nghe hắn ngạo mạn nói tiếp: “Vinár cũng chỉ là một vậy sở hữu của ta thôi.”
Sau mặt nạ, Thân Vương Gattos trừng lớn mắt: “Cô, cô nói cái gì?!”
Cô gái tóc đen bình dân này thật sự vô sỉ khiến người ta lau mắt mà nhìn!
Cục bông Ylang tuyệt vọng dùng cái đuôi bịt kín mắt.
Huhuhuhu…
Chết rồi!
Ác ma cười mỉa mai: “Sao, ngươi cũng muốn kính dâng thân xác và linh hồn cho ta hả? Ta đây phải suy nghĩ một chút, tháo mặt nạ xuống.”
Giọng đúng vẻ chọn này chọn kia trong tiệm tạp hoá.
Cục bông Ylang: “…” Xong đời.
Nàng nhắm mắt lại, hung hăng dùng cái đuôi chọc ác ma.
Người này là ma quỷ! Ma quỷ!
Trên sách nói đúng, ma quỷ xuất hiện là để hại người!
Sau mặt nạ, Gattos nhắm mắt lại, hít vài hơi cũng không bình tĩnh nổi.
Trên mu bàn tay anh ta đầy gân xanh, bàn tay gắt gao ấn chặt chuôi kiếm không tự chủ mà phát run.
Anh ta muốn giết chết cô gái chẳng biết xấu hổ này.
Trường kiếm đang chuẩn bị ra khỏi vỏ, giọng của Vinár bỗng truyền đến sau lưng.
“Gattos điện hạ, anh tới tìm tôi đúng không? Tôi ở bên cạnh.”
Thân Vương điện hạ giận đến gần như đánh mất lý trí chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng Vinár.
Vinár đi vào, đặt tay trái dưới xương quai xanh bên phải, hành lễ gặp mặt.
“Vinár Howard.” Giọng Gattos như băng, “Cậu có biết cô ta mới vừa nói gì không?”
Vinár giương mắt nhìn về phía “Ylang”.
Ánh mắt cậu dừng lại, con ngươi như tinh thể co rút thành hoa băng màu xanh da trời.
Nàng trước mắt: tóc đen mềm mại dán đôi má, tương phản hoàn toàn với vẻ mặt không bị trói buộc, như một đóa hoa có độc ẩn sâu trong đêm tối.
Trái tim tiểu công tước lại nhảy lên. Cậu có chút nghĩ mãi không ra, cô gái bình dân này sao lại giống yêu tinh vậy, lần nào cũng biểu hiện ra dáng vẻ hoàn toàn bất đồng.
Hết lần này tới lần khác, mỗi mặt của nàng đều lay động lòng người như vậy.
“Lời cô ấy nói cũng xuất phát từ ý nguyện của tôi.” Vinár im lặng than nhẹ, gánh mọi việc thay Ylang.
Dù sao, vậy cũng là ý của nhà Howard.
Đương nhiên, ý định ban đầu của họ cũng không phải kéo chuyện này lên mặt bàn, công khai đánh mặt vương thất.
Nhìn Vinár, Gattos tức giận nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tiểu công tước: “Vinár Howard. Cậu có biết mình đang nói cái gì không? Tuổi trẻ mê chơi không phải chuyện xấu, nhưng phải có chừng mực. Chẳng lẽ đại công tước Howard không dạy cậu, đừng để bị cơ quan sinh dục chi phối đầu óc à?”
Gattos tỏa ra khí thế nặng nề lạnh như băng, anh ta đang dùng thân phận tạo áp lực với Vinár.
“Thật có lỗi.” Thái độ của Vinár ôn hòa lại cứng rắn, “Tôi đã sẵn sàng để nghênh đón cơn thịnh nộ của phụ thân.”
Gattos nhìn cậu.
Vinár khẽ nhếch cằm, đối mặt với anh ta.
Không hề nhượng bộ.
Trăm ngàn năm qua, vương thất thay đổi triều đại, nhà Howard lại sừng sững không ngã. Thật muốn nói việc sợ, cậu ta không sợ.
“Vinár, vì sao?” Giọng Gattos có chút bất đắc dĩ, “Hôm lễ trưởng thành, cậu và Sif không phải tốt lắm đấy sao? Vinár, cậu cũng biết, phụ vương cùng mẫu hậu cũng vô cùng chờ mong cậu trở thành chồng của Sif.”
“Xin lỗi, Gattos.” Vinár thở dài, “Nếu tương lai anh gặp được cô gái mà anh yêu, tôi nghĩ anh sẽ hiểu cảm nhận giờ phút này của ta.”
Lúc nói ra những lời này, cậu không khỏi nghĩ trong lòng: Sau khi trộn lẫn thêm mấy phần thích với Ylang, phần diễn của mình có lẽ có thể khiến Gattos tin tưởng không nghi ngờ nhỉ? Nếu như ngay cả Gattos cậu cũng không lừa gạt được, vậy càng không cần nhắc đến những lão hồ ly kia.
“Vinár, cậu không trúng mê hồn hương chứ?” Gattos ngạc nhiên, “Cậu nói là yêu á? Cậu có thân phận gì, nói loại lời này không thấy buồn cười à?”
Tiểu công tước cười ưu nhã: “Gattos điện hạ, anh không rõ, đây là ma lực của tình yêu.”
Gattos: “…”
“Gặp quỷ rồi.” Tiếng nguyền rủa trầm thấp của cô gái truyền đến, “Tình yêu quái gì chứ.”
Hai người sững sờ nhìn qua.
Chỉ thấy cô gái tóc đen kia rùng mình, dùng ánh mắt… nhìn rêu xanh nơi cống thoát nước, liếc hai quý tộc đỉnh cấp hàng thật giá thật này.
“Đừng có ra mấy ý làm ta buồn nôn như vậy.” Nàng kiêu ngạo giương cằm, “Cút ra ngoài.”
Gattos: “…”
“Đây là tình yêu của cậu à? Vinár, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì?” Dưới mặt nạ, đôi má Gattos không ngừng mà run rẩy, “Sao cậu có thể dễ dàng tha thứ việc cô ta làm vậy với cậu!”
Vinár: “…”
Vinár mê muội một lát.
Sao cậu có thể quên, cơ bản là mình chưa phục tùng được con ngựa hoang Ylang này.
Không được… Không thể lại khiến Gattos nảy sinh hoài nghi.
“Là tình yêu đơn phương của tôi.” Tiểu công tước lòng thì chảy máu, mặt lại thâm tình, “Dù cho cô ấy không chấp nhận, tôi cũng quyết chí không thay đổi.”
Gattos: “… Vinár, cậu điên rồi.”
“Nếu như tương lai anh yêu mến một người,” Vinár mỉm cười mất hồn, “Anh cũng sẽ bị điên, Gattos.”
“Không, ta tuyệt đối sẽ không nổi điên như cậu.” Gattos trừng Vinár, đưa tay ấn chặt trán, “Sinh mệnh của người đàn ông phải gánh chịu quá nhiều điều quan trọng, phụ nữ vĩnh viễn chỉ có thể vật điều hoà ngoài thân ở sân nhà. Vinár, nếu phụ thân cậu không có con riêng ở ngoài, nhà Howard chắc chắn sẽ bị hủy bởi cậu.”
Tư thái Gattos đầy tức giận. Lúc bỏ tay xuống, anh ta không cẩn thận làm rơi mặt nạ hoàng kim.
Cục bông Ylang: “Oa.”
Thật không ngờ, Thân Vương Gattos không tin tình yêu lại có một khuôn mặt anh tuấn không thua Vinár. Ngũ quan của anh ta vô cùng cổ điển, giống như pho tượng thạch cao của kỷ nguyên trước vừa được khai quật.
Khiến người cảm thấy ngoài ý muốn là màu tóc anh ta không phải vàng và bạc mà quý tộc vẫn lấy làm kiêu ngạo. Nó là màu xám tro.
Màu tóc gần với cảnh đêm sẽ gặp sự kỳ thị.
Khó trách vị Thân Vương này chưa bao giờ xuất hiện công khai.
Ác ma nhìn thẳng tóc Thân Vương, lông mày hơi chau lên, khóe môi hiện nụ cười hứng thú, ý vị sâu xa.