Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ylang nghĩ tới khả năng kinh khủng nhất.
Có người nhìn thấu toan tính không muốn làm thông gia với vương thất của Vinár, vì vậy quyết đoán ra tay với Ylang.
Vậy sẽ vừa phá hỏng kế hoạch của Vinár, vừa im lặng cảnh cáo cậu.
Người Ylang run rẩy, nàng phẫn nộ lặp lại: “Vinár, cậu không nghĩ là như vậy sẽ mang đến tai hoạ cho tôi ư!”
Vinár ưu nhã nở nụ cười: “Ylang, tôi là người thừa kế duy nhất của nhà Howard. Không ai có thể tổn thương người tôi muốn che chở.”
“Cậu quá tự đại.” Ylang lạnh lùng nhìn cậu, “Vinár, cậu còn nhớ án mạng trên đường Stevenson không? Nếu tôi cho cậu biết, ba người chết kia tới giết tôi, cậu sẽ nghĩ thế nào?”
“Cái gì?” Cậu ta nhíu mày, “Ylang, cô nói lại lần nữa xem?”
Ylang nhìn thẳng đôi mắt xanh thẳm của cậu: “Bọn họ được thuê để cưỡng hiếp và giết tôi. May mà ba người này nội chiến, tự giết lẫn nhau, tôi mới tránh được một kiếp.”
Con ngươi Vinár co rút lại, cậu hít một hơi: “Vậy mà lại có chuyện này ư! Tôi sẽ truyền tin trở về, lệnh đội hiến binh nghiêm tra!”
Nàng lắc đầu: “Vô dụng. Không nên hành động thiếu suy nghĩ, tránh đánh rắn động cỏ. Trong chuyện này, Sally có thể là quân cờ. Hôm đó cô ta cố ý bảo Paul ngăn tôi không cho tôi về nhà, tôi nghĩ việc đó không hoàn toàn trùng hợp.”
Vinár nheo mắt: “Ý của cô là có người sai khiến Sally Campbell giữ chân cô lại… Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm Sally lấy được tên, tuyệt không đánh rắn động cỏ.”
Ylang nhẹ gật đầu: “Vậy cứ như thế, tôi phải đi về nghỉ ngơi.”
Màn đêm buông xuống, nàng lo Ma Thần và Vinár sẽ ở cùng một chỗ.
Vinár lanh lợi quyết đoán quan báo tư thù: “Ylang! Người của vương thất có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này! Gattos tiếp cận cô chắc chắn là có mưu đồ, cô cách xa anh ta một chút, càng xa càng tốt!”
Ylang: “…”
Tuy nàng cũng muốn tránh xa Gattos xa một chút nhưng tuyệt đối không phải vì kế ly gián vụng về này của Vinár.
Ylang trở lại trong phòng, chờ Ma Thần đến.
Nàng không thể chờ việc tìm một người hoàn toàn đáng tin cậy để thảo luận chuyện này.
Màn đêm buông xuống.
Khá tốt, hắn không ném nàng tới chỗ kỳ kỳ quái quái nào, hắn chỉ đặt nàng ở nóc nhà hóng mát thôi.
“Oái…” Ylang bị thổi xộn lông, “Chẳng lẽ lúc nãy anh ta ngồi trên nóc nhà, nhìn mình nói chuyện phiếm với Vinár sao?”
Bỗng nhiên nàng hơi chột dạ.
Nàng cẩn thận nhảy xuống dưới, lách thân thể bẹp, chui từ khe hở cửa sổ vào trong phòng.
Hắn đang tập chống đẩy trên giường.
Ylang lặng lẽ hắng giọng một cái: “Tôi về rồi.”
Hắn không phản ứng.
Nàng nhảy tới bên cạnh hắn, nâng đôi mắt nhỏ, nhìn hắn nhấp nhô trên đầu nàng.
Ôi… Chả hiểu sao lại hơi xấu hổ.
Nàng vòng cái đuôi, cẩn thận dịch chuyển một tí.
Nàng hỏi: “Anh nghe thấy tôi nói chuyện với Vinár nhỉ? Anh có biết người muốn giết tôi do ai phái tới không?”
Động tác hắn liên tục, lạnh lùng nói: “Ngươi đi xuống giường xem.”
“Ôi?!” Ylang trợn tròn đôi mắt đậu đen.
Hắn hắn hắn… Hắn sẽ không bắt hung thủ tới chứ!
Lúc này nàng như khi đạo sư viết ra phương trình thật dài để nàng làm, nàng còn chưa kịp giải đề từng bước một, người bên cạnh đã ném đáp án lên mặt nàng.
Ylang vừa mừng vừa sợ. Nàng cẩn thận nhảy xuống giường.
Nàng lớn mật nhìn xuống dưới giường.
A… Không có gì cả, trừ mấy con kiến đang bò qua bò lại dưới chân tường.
“Ủa?” Nàng nhảy về trên giường, “Dưới giường ngoài con kiến ra thì có cái gì đâu!”
Hắn đặt một tay ra sau thắt lưng, một tay tập chống đẩy.
Giọng hắn hơi thở gấp: “Con kiến chết do ai giết?”
“Sao tôi biết được?” Ylang trừng mắt, không hiểu nhìn hắn.
Hắn quay đầu, lạnh lùng cười cười: “Thì sao mà ta biết được.”
Ylang: “…”
Đây là mỉa mai loài người trong mắt hắn chính là con kiến.
Người này cơ bản không dễ nói chuyện!
Ylang thở phì phì nằm vào trên gối, đưa lưng về phía hắn.
Tức giận!
Hắn đổi tay, không ngừng rèn luyện thân thể của nàng.
Tiếng thở dốc rất nặng, giường bị hắn làm rung, bầu không khí cực kỳ quái.
“Vậy…” Nàng đưa lưng về phía hắn, hỏi, “Anh trốn ra khỏi mộ kiểu gì?”
Hắn khinh thường nói: “Ta cũng cần trốn sao?”
Cục bông Ylang dùng cái đuôi gãi gãi đầu: “Ý chí của bảy vị vương giả sau khi qua pháp trận tăng phúc được dùng để trấn áp anh, đúng không?”
Hắn không lên tiếng.
Lòng Ylang bỗng hạ xuống.
Những ý chí bi thương không sợ đó sau khi bị tăng phúc mạnh được dùng để trấn áp hắn… Bọn họ từng là tín đồ trung thành nhất của hắn, việc này nhất định rất khiến người đau lòng nhỉ?
Nàng lặng lẽ xoay mắt.
Trên mặt hắn không có vẻ đau khổ gì. Hắn vẫn mặt lạnh, nhưng trên khuôn mặt đó vẫn hiện lên một chút hoang mang.
Môi hắn khẽ nhúc nhích: “Loại vật này không hề ảnh hưởng gì tới ta. Có lẽ ta chỉ ngủ ở chỗ đó, ngủ mấy ngàn năm.”
Đáp án này khiến Ylang không hiểu.
Nàng lại gãi đầu: “Vậy anh còn nhớ chuyện Thánh chiến Ánh Sáng không?”
Hắn híp mắt: “Chuyện này thì có gì đáng nhớ. Chẳng qua chỉ là đánh một trận, ngủ một giấc mà thôi.”
“Bảy vị vương giả kia thì sao? Anh biết bọn họ chứ?”
Hắn khinh thường cười: “Thần sao phải biết đến con kiến.”
Ylang lờ mờ cảm thấy có chút không đúng.
Việc này rõ ràng không ăn khớp.
Trong Thánh chiến Ánh Sáng, hắn rõ ràng bị đánh bại, bị trấn áp. Nếu hắn không có cảm giác gì với những ý chí kia, chúng tuyệt đối không thể giam hắn ở đó mấy ngàn năm.
Thoạt nhìn hắn càng như quên một vài chuyện mấu chốt.
“Ngươi,” Hắn dừng động tác, nghiêng người ngồi trên giường, lười biếng nhìn nàng, “Không có việc gì thì ngủ cho ta, đừng loạn lãng phí thời gian của ta.”
Hắn đổ mồ hôi, tóc đen ẩm dán bên má, thoạt nhìn vừa đẹp lại vừa ngầu.
Cục bông Ylang bỗng hổ thẹn.
Hắn không phải đang giày vò thân thể của nàng mà là đang rèn luyện. Hai người bọn họ vận mệnh tương liên, hắn ở đây cố gắng hết sức để tăng sức mạnh của cả hai.
Mà nàng lại cả ngày rảnh rỗi chơi loạn, trong đêm rõ ràng không buồn ngủ lại còn nằm ngủ bên hắn. Thật là lãng phí cuộc đời.
“Anh có thể dạy tôi tăng tinh thần lực không?” Nàng chớp mắt, chột dạ hỏi.
“Huấn luyện gian khổ.” Hắn không quan tâm hất cằm về phía nàng, “Không cần ngươi lo, chuyện chiến đấu mình ta là đủ.”
Đồ tự đại!
Ylang oán thầm.
Nhưng hắn cũng đưa ra vấn đề mấu chốt.
Huấn luyện gian khổ có thể tăng tinh thần lực, cảm ứng nguyên tố mạnh hơn ư?
Ylang lắc lắc cái đuôi.
Đúng vậy, trên đời nào có đường tắt. Tất cả đều là không ngừng tích lũy, từ lượng biến thành chất mà thôi.
Nàng đã tìm được phương hướng tiến lên.
Từ hôm nay trở đi, nàng quyết định không bao giờ đi ngủ. Nàng cũng phải vận dụng thời gian để huấn luyện!
Đợi đến lúc hắn ngủ, nàng lặng lẽ đi ra phòng, nhảy đến bờ sông nhỏ ngoài trấn.
Gió đêm thổi hiu hiu, cây trong rừng phát ra tiếng gào khóc thảm thiết, thỉnh thoảng còn có thể thấy một vài con mắt màu đỏ tươi hoặc xanh lục.
Ylang nổ lông, bỗng ý thức được: bây giờ mình không phải Ylang bình thường, mình là Đại Ma Vương Bóng Tối kinh khủng nhất trong lịch sử!
Đại Ma Vương cần sợ hãi thứ gì không?
Thật là buồn cười!
Vì vậy, Ylang rất sợ tối dũng cảm bắt đầu cuộc huấn luyện ma quỷ của nàng.
Rầm rầm!
Rầm rầm ào!
Trong sông nhỏ, sóng cuộn mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, Ma Thần đại nhân biến mất cả buổi sáng.
Cơm trưa là chân giò hun khói với trứng tươi và bánh sữa đặc, Ylang ăn mà hơi không yên lòng.
Nàng không nhịn được nghĩ: “Chẳng lẽ hắn đi làm chuyện gì tà ác ư?”
Nàng còn nhớ rõ màn lúc mới gặp: hắn lạnh lùng di chuyển ngón tay, khiến ba gã đàn ông tự giết nhau.
Đến nay khó quên.
Ăn xong cơm trưa, lúc nàng đang định rèn luyện thân thể, hắn xuất hiện ở trong phòng.
“Kịch bản rất thành công.” Hắn không đầu không đuôi nói một câu.
Ylang buồn bực nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh chạy vào thành xem kịch à?”
Việc vị Ma Thần này làm đúng là vượt dự liệu của nàng.
“Vô tình biết được.” Hắn không quan tâm ném một hạt châu nhỏ màu đỏ nhạt, lười biếng nói, “Ngồi trên xe lăn viết kịch bản. Xời, tầm mắt hẹp hòi như ếch ngồi đáy giếng, cũng chỉ có mấy kẻ cấp thấp các ngươi chạy theo như vịt.”
Tuy tên này nói không dễ nghe, Ylang nháy mắt bắt được trọng điểm.
“Ngồi trên xe lăn viết kịch bản? Là lão Lynn sao? Là lão Lynn viết kịch bản đúng không! Trời ạ!” Nàng nhảy lên, “Trời ạ! Lão Lynn biết sáng tác! Tôi còn thắc mắc ông ấy chui trong phòng mân mê cái gì hàng ngày… Trời ạ trời ạ, kịch bản ông ấy viết rất được hoan nghênh đúng không? Khó trách có tiền mua thịt dê! Ôi! Lão Lynn phát tài thật!”
“Không tiền đồ.” Hắn khinh thường lườm nàng.
Không đoán sai!
Ylang vô cùng kích động đi loanh quanh trong phòng. Nàng không nhịn được nhào tới, ôm hắn một phát. Nàng không kìm được, nàng muốn chia sẻ niềm vui với người khác.
“Tôi vui lắm! Cảm ơn anh!”
Thân thể của hắn cứng lại, giọng lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu: “Đâu có liên quan gì tới ta. Buông ra, đừng làm hỏng đồ của ta.”
Nàng lùi lại, ánh mắt rơi xuống hạt châu màu đỏ trong tay hắn, gãi gãi đầu: “Tôi suýt đè nó…”
Hắn cười lạnh một tiếng, dùng đầu chạm nó, nhẹ nhàng gẩy.
Một giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong hạt châu, không ngừng lặp lại một câu nói.
“Nói cho Ylang… Có người muốn hại cô ấy… Nói cho Ylang… Có người muốn hại cô ấy…”
“Đây…” Ylang dựng hết cả lông, “Là giọng của Paul!”
Hôm đó, Sally lệnh cho Paul tóc đỏ ngăn Ylang, trước khi trời tối không cho Ylang rời học viện.
May mà Paul vội hẹn với một người đẹp quyến rũ, lặng lẽ dẫn Ylang chạy từ cửa sau ra ngoài.
Sau khi hai người tách ra, Ylang gặp ba gã muốn giết hại nàng. Còn Paul đêm đó bị xe ngựa chạy như bay xô ngã, nghe nói nguy hiểm tới tính mạng.
Ylang tới giờ cũng không nghĩ tới: việc Paul gặp chuyện không may có liên quan tới mình!
Da đầu nàng run lên, khẩn trương nhìn thẳng Ma Thần: “Đây là có chuyện gì?”
Ngón tay Ma Thần khép lại, hạt châu ngừng xoay tròn, giọng Paul cũng biến mất.
“Đây là ý niệm cuối cùng trước khi chết của cậu ta.” Vẻ mặt hắn lạnh lùng hờ hững, “Cậu ta đã chết, ta tiện tay nhặt linh hồn.”
Ylang bịt miệng lại, nhỏ giọng: “Vậy nên Paul vì vô tình phát hiện ra chuyện gì, cậu ấy muốn cứu tôi nên mới bị người diệt khẩu ư?”
“Không sai.” Ma Thần hơi nhếch khóe môi, “Ta có thể chữa trị linh hồn của cậu ta, ngươi lấy cái gì để trao đổi với ta?”Ngay lúc này, Ylang đã thấy được sự hấp dẫn trí mạng của ma quỷ trong truyền thuyết.