Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Để hắn xem phong “di thư” nàng vừa viết á?
Má, vậy thà giết nàng đi!
Ylang nhanh chóng đưa tay ra sau lưng, dùng đầu ngón út cuốn quyển da dê, ném nó xuống dưới đáy bàn. Sau đó, nàng lại dùng gót chân đẩy cái, đá nó xuống gầm giường công chúa.
“Là… là bài tập lịch sử, viết một phong thư bằng ngôn ngữ Omarting cổ xưa.”
Hắn nheo mắt lại: “Lúc cô nói láo tai phải sẽ hồng.”
“Hả?”
Ylang vô thức sờ lên tai phải, phát hiện không hề nóng.
“Đâu có nóng đâu.”
Hắn nhếch môi: “Vậy là cô thừa nhận cô đang nói dối.”
Ylang: “…”
Nàng quyết đoán chuyển chủ đề: “Anh mới nói con quái vật tự xưng Cthurte kia là lĩnh chủ Thâm Uyên à? Chính là bá vương dưới đáy biển ư?”
Khóe mắt hắn nhẹ giật: “Thứ gì ra từ trong miệng cô đều có thể bốc lên vẻ quê mùa. Đúng là một bản lĩnh đặc biệt.”
Ylang lại muốn nổ lông.
Người này cơ bản không chịu nói chuyện bình thường.
Nàng tức giận phồng quai hàm, đang định cãi nhau với hắn một trận, chợt thấy giữa ngực hắn rịn ra một đám khói đen kỳ quái.
Nó không phải màu đen nhánh, đen lẫn cùng vàng và đỏ. Ngay khi xuất hiện trong không khí, nó bốc hơi hoàn toàn.
Hắn cho rằng nàng không thấy được, đi thẳng đến giường công chúa của nàng ngồi xuống, miễn cưỡng dựa chăn quạ nhung của nàng, giả bộ hành động bình thường.
Tuy hắn che dấu rất tốt, nhưng Ylang đã nhìn ra, hắn chắc chắn rất mệt, đã thế còn bị thương.
Nàng đi qua ngồi xuống, cách hắn một thước.
“Có phải lĩnh chủ Thâm Uyên Cthurte kia rất mạnh không?” Nàng hỏi.
Hắn híp mắt nhìn nàng.
Thấy vẻ mặt nàng hiền lành vô hại, hắn không khỏi nhếch môi: “Nhân loại thật sự là một giống loài thần kỳ. Thân thể gầy yếu, lòng hiếu kỳ lại quá lớn.”
Nể việc hắn bị thương, Ylang rộng lượng không so đo, chỉ chớp đôi mắt to của mình nhìn hắn.
Hắn không tự nhiên đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “Cthurte là Ngụy Thần, bắt nguồn từ sự sợ hãi của mọi sinh linh với vực sâu. Đối với loài người, đó là sự tồn tại không thể chiến thắng được.”
Ylang gật gật đầu: “So với anh thì sao?”
Hắn quay lại nhìn chằm chằm nàng.
Nàng bị lực lượng cường đại của hắn chinh phục ư? Quả nhiên bản chất của loài người đều là ngưỡng mộ cái mạnh. Nhưng nếu nàng cứ phải ngưỡng mộ mình, mình cũng không có lý do từ chối một tín đồ nho nhỏ.
Môi của hắn nhếch vẻ đắc ý: “Ha, nếu là ta thời toàn thịnh, một ngón tay có thể ấn chết nó. Nếu không thì cô cho rằng sao nó phải trốn trong rãnh biển quanh năm như chuột vậy?”
Ylang yên lặng so sánh sự chênh lệch giữa “đồng thời biến tín đồ ở mọi nơi hẻo lánh trên thế giới thành phân thân” và “muốn thao túng Louis phải tự chạy đến trang viên” trong lòng, hiểu được tầm tầm. Hắn đánh chết Cthurte là dùng hết toàn lực.
Ánh mắt nhìn về tay phải giấu trong tay áo của hắn.
Từ ngày hắn tìm về cái tay phải, cái tay không nghe lời này luôn tìm khe hở để cọ nàng. Nhưng hôm nay, nàng cách hắn không đến một thước, nó vẫn im lặng đặt trên đầu gối hắn, không nhúc nhích.
Đánh chết Cthurte nhất định tiêu hao quá nhiều lực lượng bản thể.
Nếu không tìm về một bộ phận thân thể này, hắn và Cthurte ai thua ai thắng còn chưa chắc.
Ylang mím môi, hơi đau lòng.
“Anh có cảm giác được những phần thân thể khác ở đâu không?” Nàng hỏi.
Hắn im lặng rút tay phải về dưới áo choàng.
“Phương bắc có một bộ phận. Đang di động.” Hắn nói, “Di chuyển nhiều nhiễu vị trí chính xác của nó.”
Hắn đi qua mấy lần cũng không thấy, chỉ phát hiện mấy thôn xóm toàn là thi thể, xung quanh chỉ có ít lực lượng Bóng Tối đã tan.
“Ồ…” Ylang thất vọng gục đầu xuống.
Trời sắp tối, Ylang cũng không tính chọc phá chuyện hắn bị thương, quyết định đợi đến lúc trao đổi lại tự mình kiểm tra thân thể của hắn.
Khiến cho nàng ngoài ý muốn là, trao đổi còn đến, vậy mà hắn đã tựa lên chăn quạ nhung của nàng ngủ.
Nàng giật mình nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn không chút phòng bị ngủ trước mặt nàng.
Ma Thần đại nhân khi ngủ thoạt nhìn như một món đồ sứ đặc biệt tinh xảo yếu ớt. Dung nhan hoàn mỹ mà tái nhợt như chạm một cái sẽ vỡ vụn. Nàng nhìn mặt của hắn, trong đầu thậm chí có thể hiện rõ vẻ tan vỡ của hắn.
Lồng ngực của hắn lại có khói đen lẫn màu vàng đỏ tản ra.
Ylang mím môi, nhẹ nhàng dùng ngón tay mở cổ áo hắn.
Áo choàng này của hắn chỉ mặc thẳng lên người, kéo nhẹ một phát cổ áo đã mở rộng một mảng lớn, lộ ra lồng ngực xinh đẹp rắn chắc của hắn.
Hắn không lấy gầy làm đẹp giống thanh niên quý tộc, cũng không nhiều cơ bắp cân đối khoẻ đẹp như mấy cậu trai.
Màu da hắn tái nhợt, đường vòng cung nằm giữa ranh giới rắn chắc và thon thả.
Ylang không dám nhìn sang hai bên, nàng tiếp tục kéo áo choàng, nhìn về phần ngực tản sương mù.
“A!”
Nàng hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy lồng ngực của hắn nứt một đường khiến người sợ hãi, nó kéo dài xuống dưới, nhìn có vẻ là kéo xuống toàn bộ phần bụng.
Thân thể của hắn cũng không chảy máu mà chảy ra sương mù kia.
Trong vết thương có thứ gì di chuyển rất có tiết tấu, nàng không rõ đó là cái gì.
Nàng run đầu ngón tay, chạm nhẹ viền vết thương. Da của hắn không có độ ấm, lạnh cứng như đá cẩm thạch.
Ylang mím môi, đang định thu tay lại, đầu đột nhiên đau xót, tiếng kêu linh hồn chói tai cuốn tới, đập vào đầu nàng như viên đá!
Cả linh hồn như bị đánh rời khỏi thân thể, thế giới trước mắt lay mạnh, cảm giác như gặp gió lốc trên biển.
Là… thứ di chuyển dưới da thịt hắn!
[Aaaaa! Cthurte tuyệt không diệt vong!]
[Thần Bóng Tối suy yếu! Hắn không có nhiều lực lượng để thôn phệ Cthurte!]
[Chỉ cần lại cho Cthurte ít thời gian, nhất định có thể cắn trả hắn! Cắn trả!]
Ylang giật mình.
Hắn có vẻ cảm giác được cái gì, lông mày đang ngủ say nhíu lại, nhiệt độ cơ thể chợt hạ xuống, tiếng kêu linh hồn của Cthurte bị ép dừng lại.
Ylang cúi đầu nhìn, phát hiện dưới miệng vết thương của hắn không có bất cứ động tĩnh gì.
Hắn thoạt nhìn như một tiêu bản hoàn mỹ.
“Hắn xé Thần Cách của mình để thôn phệ Cthurte. Nhưng bây giờ hắn đã không đủ lực lượng để hoàn toàn tiêu diệt nó. Tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị cắn trả.”
Ylang che miệng lại, run tay kéo áo choàng.
Nàng ma xui quỷ khiến xốc nhẹ ống tay áo hắn, xem tay phải hắn.
Chỉ thấy cả mu bàn tay phủ đầy vết rạn, vết rạn như thạch cao, kéo dài từ trên tay xuống giữa cánh tay.
Ylang nhẹ nhàng lấy tay che lên.
“Xin lỗi…”
Đầu ngón tay hắn bỗng di chuyển, thuận tay ôm lấy ngón út nàng, như cuốn lấy cái đuôi của nàng lúc thường.
Ylang bé nhỏ không kiên cường mím môi, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Trao đổi.
Cục bông Ylang vùi trong chăn nhung quạ.
Kỳ quái là cảm giác xé rách đau đớn nàng tưởng tượng cũng không đến. Trong cục bông hoàn toàn không cảm thấy sự tồn tại của Cthurte, ngoài việc vô cùng suy yếu, nàng không có bất cứ cảm giác không khỏe nào.
Sao lại không đau?
Nàng nâng đôi mắt đậu đen, nhìn về phía hắn.
Hắn hoảng hốt trong chốc lát, sau đó không tự chủ lộ ra vẻ mặt thoải mái, cả người thoạt nhìn hơi bay bổng.
Ylang khẩn trương theo dõi hắn, nàng nghĩ, đây đúng là phản ứng của một người vừa thoát khỏi sự đau nhức.
Hắn lườm nàng.
Chỉ thấy cục bông này không giống bình thường, nàng mặc mình nằm im trong chăn nhung quạ, đôi mắt nhỏ không nháy mắt nhìn mình, thoạt nhìn rất suy yếu.
Hắn nhíu mày, nói nhẹ: “Nhìn cái gì, cảm thấy thân thể không khỏe à? Ha, đây là nhẹ. Bởi vì Cthurte quá yếu, lúc đánh chết nó ta chủ quan, không cẩn thận bị thương nhỏ. Biết cô yếu ớt chắc chắn không chịu được, ta tiêu hao chút lực lượng, phong ấn cảm giác đau thay cô.”
Ylang len sợi bóng lại rớt nước mắt.
Người này đúng là sĩ diện không muốn sống! Nếu không phải nàng đã biết chân tướng, chỉ nhìn vẻ đáng ăn đòn này của hắn, còn tưởng mọi chuyện nhẹ nhàng như hắn nói.
Cảm giác đau xót lan trong lòng nàng. Sau đó hắn lại còn lãng phí lực lượng trên người nàng.
Tưởng tượng như vậy, nước mắt càng giàn ra.
“Chậc.” Hắn ghét bỏ cầm nàng lên, “Khóc cái gì? Thật khó hầu hạ.”
“Huhuhu…” Nàng khóc lớn, “Tôi khó chịu!”
Đôi mắt đậu đen căng tròn ép thành hai khe hở, lông quanh mắt nhíu lại, trông rất buồn cười.
Hắn bị dáng vẻ ngốc nghếch của nàng chọc cười to.
Ylang nhìn qua ánh nước, dừng trên mặt của hắn.
Nàng thút tha thút thít nghĩ: thật thú vị, người nhận lấy mọi cơn đau đang cười ha ha, còn kẻ được che chở lại đang gào khóc.
Nàng nghĩ, lần sau trước khi nổi giận, phải thoáng nhớ lại cái tốt của hắn hôm nay.
Nàng không muốn cãi nhau với hắn nữa!
Lúc Ylang xuống tầng ăn, nàng nghe thấy Nicole đứng ở cửa ra vào, nói chuyện loạn Hắc Vu phương bắc với mấy cô bác hàng xóm.
“Hắc Vu đi qua thôn, ngay cả một người sống cũng không còn! Đám Hắc Vu thả hạt giống ôn dịch, gió thổi qua, mỗi người đều nhiễm bệnh, không đến nửa giờ sẽ đau đớn phun máu đen chết đi! Sau khi chết đi, da thịt lập tức thối rữa, biến thành thi thể đen khô quắt! Chỉ cần lại gần mấy thi thể này chút sẽ dính ôn dịch!”
“Ôi trời ạ! Đây là lời đồn hay thật vậy? Hắc Vu đáng sợ như vậy, sao quốc vương còn không xuất binh tiêu diệt bọn chúng!”
“Nghe nói là tiền quân không đủ. Aiz không xong, tiếp tục như vậy nữa, đám Hắc Vu sớm muộn sẽ chạy đến chỗ chúng ta!”
“Vậy phải làm thế nào mới tốt! Trời ạ trời ạ, thật là đáng sợ, huhu Muffy đáng thương của tôi, con bé mới ba tuổi mà phải đối mặt với tai nạn như vậy sao!”
“Nếu chỉ là vấn đề tiền quân, sao các quý tộc không bỏ tiền xuất binh? Bọn họ có tiền mà!” Nicole lớn giọng.
“Bọn họ lại không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Hiến binh, kỵ sĩ, quân đội tư nhân đều đảm bảo an toàn tính mạng của bọn họ, mà bọn họ còn có thể ngồi thuyền, ngồi xe đến chỗ khác tị nạn! Nếu Hắc Vu tới đây thật, người chết đầu tiên sẽ chỉ là bình dân chúng ta! Quốc vương xuất binh là vì bình dân!”
“Ôi! Tôi nguyện quyên tiền cho quân đội, chỉ mong tranh thủ thời gian xuất binh thôi…”
Ylang phẫn nộ vỗ bàn một cái.
“Bộp!”
Ba phụ nữ đang nói chuyện phiếm bị doạ nhảy dựng.
“Ylang, con làm sao vậy?”
Ylang vác túi lên lưng: “Không có việc gì, con đến trường đây.”
Nàng buồn bực đi về phía trước.
Hiển nhiên, đây là trận chiến dư luận của các quý tộc.
Ylang đã đoán được sự thành công của bọn họ.
Lúc này mới vừa ra tiếng, bình dân cũng đã chịu giúp tiền.
Có thể nghĩ, đợi đến lúc lệnh thuế mới chính thức ban bố, các bình dân sớm đã tự an ủi xong, không chừng còn muốn chúc mừng cuối cùng cũng có thể trưng binh bình loạn.
Nàng tức giận đá loạn rêu xanh trong đường Stevenson.
Đây không phải lỗi của bình dân, bọn họ cần cù, ẩn nhẫn, cam nguyện dâng thành quả lao động của bản thân ra chỉ vì sống sót mà thôi.
“Nhẫn nại, ôi, nhẫn nại.”
Lúc Ylang đi vào học viện, cả người đều ở trạng thái nổ lông.
Nàng cảm thấy mình sắp nứt, đã lo cho chuyện Thần lại bị hiện trạng không xong chọc tức.
“Oh my sweetheart! Ai chọc giận cô vậy?” Paul uốn éo bu lại, “Nói cho tôi đi! Chuyện của cô cũng là chuyện của tôi!”
Ylang tức giận liếc cậu: “Tiết kiệm chỗ tiền phung phí của cậu để nộp tiền quân. Có nghe thấy không!”
Paul che miệng cười: “À! Chút việc nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề! Tất cả nghe theo cô! Hôm nay trở về sẽ làm!”
Cậu ta vô điều kiện phối hợp lại khiến Ylang sợ run trong chốc lát, trong đầu không khỏi xuất hiện một ý nghĩ.
Nếu như tất cả mọi người là tín đồ của mình…
Vậy thì… Thật tốt…
Có lực lượng cường đại, muốn làm gì đều có thể đạt được…
Đang lúc nàng sững người, đạo sư James đi đến.
Nhìn thấy vị đạo sư hói đầu này, Ylang như bị một chậu nước lạnh tưới tỉnh.
Không, không không không, người tôn kính như đạo sư James nên vĩnh viễn có linh hồn của mình.
Mình vô tình biến ông ấy thành tín đồ, đây là một sai lầm.
Trực giác nói cho Ylang, ý nghĩ vừa nảy lên kia vô cùng đáng sợ.
Nàng kinh hãi, chậm rãi ngồi về chỗ của mình.
Ylang mười lăm tuổi còn chưa rõ những đạo lý phức tạp thâm ảo kia, nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía đạo sư.
Hôm nay đạo sư James rất bận rộn. Các lớp trong học viện đều mời ông đến biểu diễn nguyên tố ma pháp, khích lệ các học sinh.
Ông cũng vui vẻ toả ánh sáng ma pháp tới nhiều người hơn nữa.
Chỉ có điều các học sinh cũng không quá nhiệt tình. Bởi vì đạo sư là một cổ giả nghiên cứu phương trình nguyên tố ma pháp vài thập niên, vùi đầu khổ đọc vài thập niên mới đổi lấy sự giác ngộ. Nghĩ đến việc James gặm sách và sự đau khổ ông nếm trải bao năm, các học sinh lập tức thoái chí.
Mọi người thầm muốn một bước lên trời, không muốn mài đá đi về phía trước. Đây là tính người bình thường.
Ylang ngẩn ngơ một lát.
Chợt nghe đạo sư James nói: “Từ tuần sau, tiểu thư Margaret sẽ thay ta đến dạy tiết nguyên tố ma pháp. Cô ấy xinh đẹp hài hước, bình dị gần gũi, ta tin các em sẽ rất vui khi học với cô ấy!”
Ylang sững sờ, vô thức hỏi thăm: “Vậy ngài thì sao?”
“Ta nhận được yêu cầu của đại công tước Howard, phải theo ông ấy ra ngoài một đợt, nghiên cứu một vài chuyện liên quan đến ma pháp!”
Ylang chợt nhớ tới tin tức nghe được đêm hôm đó.
Howard sắp đi phương bắc bình loạn Hắc Vu, còn định bắt mấy người sống về để Louis nghiên cứu.
Phương bắc?
Ôn dịch kỳ quái lại kinh khủng?
Ylang bỗng bắt được ý mới. Không phải Ma Thần nói, hắn cảm ứng được một bộ phận thân thể di chuyển ở phương bắc, nhưng nó bị lực lượng kỳ quái quấy nhiễu, không thể nào xác định chính xác vị trí ư?
Liệu có phải… liên quan tới Hắc Vu không!
Ylang kích động giơ tay lên: “Đạo sư James, nếu ngài cần một trợ thủ ma pháp đi theo, xin hãy cân nhắc em đầu tiên!”
Phản ứng đầu tiên của đạo sư James là định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt của cô gái, phần tối trong ông như cảm thấy một vài thứ liên quan đến “vận mệnh”.
Ông gãi gãi đầu trọc: “À, cái này phải xem ý của đại công tước Howard. Nhưng ta đồng ý, nếu được đưa một người theo, vậy nhất định là em.”
“Cảm ơn đạo sư!”
Ba ngày sau.
Ylang được chứng kiến trọn vẹn thủ đoạn của Kim Tự Tháp.
Từ lúc thả tiếng gió loạn Hắc Vu đến lúc lệnh thuế mới 95% thuận lợi ban ra, chỉ mất tầm ba ngày.
Thuế suất kinh khủng cũng không lại khiến người ở khu tây kêu rên.
Mọi người hăng hái nói chuyện. Thường ngày trời sắp tối cũng không thấy mấy ai trên đường, nhưng hôm nay, các bình dân sau khi ăn cơm chiều rất nhiệt tình, tụ họp dưới hiên vui vẻ nói chuyện phiếm, trao đổi những tin tức đám quý tộc kia cố ý thả ra.
Ví dụ như Hắc Vu rất có tiền, đợi đến lúc đánh thắng trận, phần vàng kia sẽ ban thưởng cho anh hùng trong chiến tranh.
Ví dụ như Hắc Vu nghe tin vương quốc đang duyệt quân xuất phát, sợ tới mức bỏ một tòa thành trực tiếp chạy trốn. Trong toà thành kia có vô số bình dân đáng thương, bọn họ đã được cứu trợ.
Ví dụ như binh sĩ tiền tuyến lại bị diệt toàn bộ, Hắc Vu cường đại chỉ có kỵ sĩ Ánh Sáng mạnh nhất vương quốc mới có thể khắc chế. Để nuôi dưỡng quân đội có chi tiêu cực lớn, các quý tộc bị ép hủy bỏ tất cả tiệc hội, ngay cả hoàng tử Arthas cũng đang ăn bánh mì khô.
Ylang nghĩ thầm: “Các cô bác đáng thương thúc, mọi người đều bị lừa. Đây không phải chiến tranh, bọn họ đang dùng thìa cứng cạo cốt tủy của ta.”
Nàng bước nhanh về nhà.
Hôm nay chỗ đạo sư James đã có tin, đại công tước Howard đồng ý cho đạo sư dẫn một trợ thủ. Hiển nhiên, Ylang là lựa chọn ưu tiên.
Nàng không thể chờ được chạy về nhà, muốn chia tin tức này cho Nicole, lão Lynn, còn có hắn.
Gần đây nàng và Ma Thần gần như không nói lời nào. Mỗi lần vào thân thể của nàng, hắn luôn lặng yên huấn luyện trong chốc lát, sau đó nằm xuống ngủ.
Nàng biết rõ hắn không chiến tranh lạnh với nàng. Hắn đang im lặng dưỡng thương và áp chế Cthurte.
Người này quá kiêu ngạo.
Sau khi cân nhắc, Ylang quyết định không để hắn biết nàng đã phát hiện chân tướng. Nàng biết hắn nhất định sẽ giận dữ, không chừng nàng còn không được gặp mặt hắn.
Trong lòng nàng cũng không dễ chịu, mấy ngày nay cũng mệt mỏi ngồi xổm sau gối đầu.
Hôm nay có việc chính, nàng không thể không tìm hắn. Nàng hơi khẩn trương, giống như sắp lên bục giảng diễn thuyết ngẫu hứng.
Nhân lúc hắn vừa bắt đầu tập chống đẩy, cục bông Ylang chậm rãi trèo lên gối đầu, ngẩng đôi mắt nhỏ.
Hắn rủ mắt nhìn nàng.
Ánh mắt hắn hơi lờ đờ.
“Hôm nay đạo sư James cho tôi biết, tôi sẽ theo ông ấy đi công tác ở phương bắc.” Nàng trộm hắng giọng một cái, “Đi theo quân của đại công tước Howard đi bình loạn Hắc Vu, chắc có lẽ không có gì nguy hiểm. Tôi nghi ngờ, bộ phận thân thể anh không tìm được kia rất có thể có liên quan tới Hắc Vu, vì vậy tôi định đi xem một cái.”
Nàng nhất định sẽ tìm thân xác về giúp hắn!
Ánh mắt của hắn chậm rãi tập trung.
Động tác không ngừng, hắn còn đang nhấp nhô trên đỉnh đầu nàng.
Hắn híp mắt, khóe môi nhếch lên vẻ nguy hiểm: “Sao, cô muốn nói một đội quân loài người còn giỏi hơn ta ư? Ta tìm không thấy còn bọn họ có thể? Đầu óc của cô đâu? Ném ở học viện không mang về à?”
Ylang: “…”
Rộng lượng, rộng lượng, không so đo, không cãi nhau.
Nàng nhỏ giọng giải thích: “Đương nhiên không phải. Không phải anh thích sạch sẽ sao? Có lẽ Hắc Vu giấu thứ đó ở chỗ rất dơ rất thối, Thần Minh đương nhiên không thể đặt chân tới chỗ như vậy, thế nên anh mới không tìm được. Anh ở lại thủ đô đi, dạo đây lúc dùng thân thể của anh, tôi cũng không có sức, đi bên ngoài quá nguy hiểm.”
Nàng săn sóc tìm lý do không thể đi được thay hắn: không phải vì hắn không được, là vì nàng suy yếu.
Hắn dừng động tác, lười biếng ngã xuống giường, kéo nàng qua.
Hắn dùng tay trái.
Ylang cố ý hỏi: “Tay phải của anh gần đây nghe lời à?”
“Bình thường.”
Hắn đưa tay phải qua, vuốt lông nàng.
Hoàn toàn đủ lực như tay phải.
Ylang đau xót trong lòng, ngoan ngoãn ghé vào lòng hắn.
Không thể không thừa nhận, lúc hai bệnh hoạn ở cùng một chỗ như vậy, một ảo giác sống nương tựa lẫn nhau, tháng năm yên tĩnh kỳ quái xuất hiện.
“Nhất định phải đi ư?” Hắn hỏi.
“Ừ. Bởi vì là việc quân đội, trước khi lên đường còn có thể lấy một phần phụ cấp.” Nàng nhẹ nhàng rung lông, “Công thêm tiền lương lần trước đi công tác, có lẽ được 500 bạc. Cuộc sống của Nicole và lão Lynn sẽ không xảy ra vấn đề, bọn họ còn có thể trợ giúp các gia đình khó khăn ở khu tây.”
Bộ ngực của hắn hơi rung rung.
“Sau khi ta phong ấn Elyse, không bằng để cô làm Thần Ánh Sáng.” Giọng hắn hời hợt, “Cái vẻ chúa cứu thế này của cô khá hợp để được cung lên làm thánh mẫu đấy.”
“Elyse?” Ylang giật mình nhìn hắn, “Nữ Thần Ánh Sáng có tên ư?”
Hắn nhìn nàng với vẻ khó hiểu: “Vì sao lại không có tên.”
Ylang tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao anh không có tên?”
“…”
“Thân là Thần từ khi sinh ra, không có bất kỳ âm tiết nào có tư cách liên quan tới ta.” Hắn nhìn về một bên, ngạo mạn nói.
“Nhưng Nữ Thần Ánh Sáng cũng là Thần từ khi sinh ra mà? Sao người ấy lại có tên?”
Hắn ấn bẹp nàng.
“Nói nhảm quá nhiều.”
Ylang trộm thò ra một con mắt, phát hiện Thần Minh đại nhân thẹn quá hoá giận đã nhắm mắt lại.
Giả bộ ngủ.
Nàng dùng đuôi gãi gãi cái đầu bị ấn dẹp.
“Hắn quên cả tên của mình ư…”
Quên cả nguồn gốc “bảy tà”, quên tại sao mình bị thua, quên chuyện bị phong ấn, quên đã phá tan phong ấn như nào…
Còn quên cái gì nữa?
Nàng cảm thấy hốc mắt ê ẩm, lại có chút muốn khóc.
Thôi, đợi đến lúc tìm đầu của hắn về là có thể nhớ lại.
Nàng nhất định sẽ làm được!
Sắp đi, sẽ có một thời gian không thấy cha mẹ… và hắn.
Nàng lặng lẽ co mình thành một cái bánh lông mỏng, nằm bẹp trên ngực hắn.
Lão Lynn tìm bộ đồ từng mặc lúc tòng quân ra, mân mê với Nicole suốt hai ngày, cải tạo ra một bộ nhung trang cho Ylang.
Giáp da mềm màu rám nắng rất hợp người, miếng lót vai, bao khuỷu tay, bao cổ tay, bao đầu gối, mọi thứ cẩn thận tỉ mỉ.
Dây lưng buộc lại trông uy phong tinh thần.
“Ôi! Giỏi quá! Ylang thật sự kế thừa mọi ưu điểm của ta!” Lão Lynn thoải mái cười to.
Ylang giật giật thái dương.
Chẳng lẽ nàng quên nói cho bọn họ biết, nàng không phải chiến sĩ mà là trợ thủ của ma pháp sư ư?
Nàng nhếch miệng cười, tiến lên ôm cha mẹ.
“Không cần lo lắng, con với đạo sư chỉ công tác ở hậu phương, sẽ không ra tiền tuyến!”
Lão Lynn vỗ vào lưng nàng: “Không ra tiền tuyến cũng phải có khí thế của quân nhân!”
“Vâng! Trưởng quan!” Ylang hành lễ nghiêm.
Nicole nhào lên ôm nàng, trộm lau nước mắt lên vai nàng.
Ylang thật ra cũng hơi muốn khóc. Nàng mím môi, lưng đeo balo, chạy khỏi nhà như chạy trốn.
Oa, giày cũng được cải tạo qua, gắn thêm một lớp da không thấm nước.
Trái tim của nàng ấm áp, hốc mắt nong nóng.
Đi vào đại lộ Hoàng Hậu rộng lớn, xa xa đã thấy kỵ sĩ Ánh Sáng xếp hàng chỉnh tề, áo giáp hoàng kim sáng lạn, con ngựa cao to được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bọn họ cũng đeo mặt nạ bảo vệ hoàng kim được thêm thánh quang, đủ để chống lại sự xâm nhập của ôn dịch bình thường.
Ylang nhìn về sau quân đội, liếc mắt cái đã thấy đạo sư James.
Khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn là, vị đại công tước Howard cao ngạo vô tình kia đang đứng bên người đạo sư James.
Ông ta mặc một chiến giáp màu trắng, mái tóc trắng bay bay trong gió, đôi mắt lạnh băng không chút độ ấm, như một tượng chiến thần đóng băng.
Ylang tiến lên hành lễ.
Howard nhíu mày: “James, đây là trợ thủ của ông?”
“À, đúng vậy!” Đạo sư hói mặt mày hớn hở, “Con bé là học sinh giỏi nhất từ khi tôi nhận dạy đến nay! Tôi tin, con bé nhất định sẽ trở thành ma pháp sư giỏi hơn tôi!”
Howard giật giật môi, lộ ra nụ cười vô cảm: “Chỉ mong.”
“Ylang, em đi cùng xe với ta. Ta cam đoan, lúc luyện tập triệu hoán ma pháp sẽ hướng về phía ngoài cửa sổ!” James dùng giọng mình cũng không tín nhiệm chính mình để thề.
Ylang cười gật gật đầu.
Đang định lên xe, một gã cận vệ vội vàng tới, nói mấy câu với Howard.
“Đợi đã,” Howard gọi Ylang lại, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ, “Ta có vị bằng hữu đi theo quân. Anh ta trời sinh tính bắt bẻ, không hài lòng hầu gái ta an bài. Anh ấy nói cần một tiểu thư trẻ tuổi đã học ở học viện chính quy đi cùng, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh ấy.”
Sắc mặt đạo sư James thay đổi: “Đại công tước, Ylang là trợ thủ của tôi!”
“Dọc đường không cần trợ thủ.” Howard nghiêng đầu, “Đưa tiểu thư Lynn qua, đây là mệnh lệnh của ta.”
Đạo sư James phát điên tại chỗ.
Ylang ngăn James đang nổi trận lôi đình, cười hoà giải: “Đạo sư, không có chuyện gì đâu không có chuyện gì đâu, em rất giỏi chăm sóc người lớn!”
“Nhưng…”
“Nếu là bạn của đại công tước, vậy nhân phẩm chắc chắn đáng tin cậy.” Ylang cười nói.
James hếch mũi: “Vật… đi thôi. Em nhớ kỹ, nếu có người dám bắt em làm bất cứ chuyện gì em không muốn, em chỉ việc đánh gã một trận rồi tới tìm ta! Ta mang em đi!”
Ylang bật cười: “Được được được!”
Ma pháp sư cứng cỏi như vậy đấy, dám nói lời đe doạ trước mặt Howard.
Nhưng Ylang cũng không cảm thấy mình có cơ hội đánh người. Khi Howard mở miệng, trái tim của nàng nhảy loạn lên.
Nàng đi theo cận vệ về phía một xe ngựa đen vô cùng bắt mắt.
Nó được che kín, không lọt một ánh sáng nào.
Cận vệ mở cửa xe, nhấc màn vải dày lên.
Ylang xuyên qua tầng tầng lớp vải, cuối cùng thở ra, hai mắt tỏa sáng.
Chụp đèn Long Tinh rất nặng, ánh sáng trong xe như đang lúc hoàng hôn. Một người mặc áo choàng tím lười biếng dựa nghiêng trên ghế lớn.
Louis Windsor.
Hai mắt hắn híp lại, giọng chầm chậm: “Dù sao cũng là cơ thể ta sẽ dùng, chết tuỳ tiện ở bên ngoài là không được. Ta phải tự mình theo dõi.”