Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai đội kỵ binh đen bạc chặn binh của Campbell.
Thủ lĩnh hai đội nhìn đối phương, cùng nhíu mày.
Đường kính không thống nhất, hình như còn có vẻ xung đột.
Đại công tước Howard muốn đích thân xử lý, chắc chắn phải đưa Ylang đến chỗ của ông. Nhưng nghe ý bên ngài Louis, là muốn vô điều kiện bao che khuyết điểm, không cho phép bất cứ ai chạm vào tiểu thư Lynn.
Mặt ngựa của tổng đốc Campbell gần như xanh hẳn, gã ta nói: “Trên tay ta có chứng cớ xác thực! Hắc Vu rất nguy hiểm, ta không cho phép vu nữ khả nghi này tới gần các ngài tôn quý! Còn có vu yêu kia! Chẳng lẽ các người không nhìn thấy ông ta dùng thuật vu yêu giết người sao!”
Thị vệ trưởng của Howard đỡ ngực hành lễ: “Chuyện tiểu thư Lynn đại công tước sẽ tự xử lý, xin tổng đốc đừng làm chúng tôi khó xử. Mặt khác, đạo sư James là ma pháp sư được tháp Pháp Sư xác thực, ông ấy cũng là ma pháp sư đại công tước tự mình mời theo, xin tổng đốc nói cẩn thận.”
Người bên Louis như một đám u linh màu đen, im lặng ngăn trước mặt Ylang: “Tiểu thư Lynn, đại nhân muốn gặp ngài.”
Chỉ sợ trên toàn vương quốc cũng chỉ có vị “bá tước ma cà rồng” thần bí này để thủ hạ mình mặc chiến giáp màu đen.
Đội kỵ binh tư nhân không nói đạo lý này mang Ylang đi thẳng.
Người của Howard vội vàng ứng phó Campbell, lúc này cũng không thể nội chiến với Louis nên đành phải nhìn bọn họ rời đi.
Ylang trở lại xe ngựa, trông thấy Ma Thần lười biếng dựa thành ghế, trong tay cầm cuốn [Truyền thuyết ma thuốc] nàng vừa buông.
Thấy nàng tiến vào, hắn ném sách sang bên thùng xe, ghét bỏ nói: “Loại truyện dối trá này mà cũng có thể xem. Thật là chưa thấy qua tình huống như vậy.”
Tim Ylang còn chưa bình tĩnh lại. Sự khẩn trương, phẫn nộ và kích động vừa rồi vẫn đang còn trong máu của nàng. Giờ này thấy hắn lộ ra vẻ mỉa mai quen thuộc, lòng nàng quỷ dị cảm thấy như được về nhà.
“Cảm ơn anh phái người tới đón tôi.” Nàng nói.
Nụ cười chế nhạo trên mặt hắn thoáng cứng đờ.
Nàng không nổ lông với hắn, hắn nhất thời không quen.
Hắn không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, nói: “Trời sắp tối rồi, ta không có hứng thú giao tiếp với mấy người kia.”
Mới không phải vì lo lắng cho nàng!
Ylang nhanh chóng gật đầu, ngồi vào cái ghế nhỏ, tiếp tục lật những tài liệu kia.
Hắn: “?”
Hắn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, thấy nàng thật sự không để ý đến hắn.
Hắn: “??”
Hắn mờ mịt trừng hai mắt, miết góc miệng, đưa một chén cháo hoa hồng lên trước mặt nàng: “Ăn.”
Ylang tiện tay đẩy ra: “Giờ không rảnh.”
Hắn: “???”
Ylang đang bận việc chính.
Biểu hiện của tổng đốc Campbell khiến nàng có cảm giác là mình đã vô tình tiếp cận bí mật của Campbell.
Manh mối không chừng được giấu ngay trong những tài liệu chính thức này.
Đáng tiếc lật cả buổi cũng không thu hoạch được gì. Nhớ lại đối thoại với các cư dân, nàng cũng không nghĩ ra điểm đáng nghi.
Trời sắp tối rồi, thị vệ ra ngoài thám thính tin tức trở về bẩm báo: tổng đốc Campbell lo lắng cho an nguy của đại công tước, quyết định đi theo quân. Lúc đến chủ thành Ethel Capri sẽ tra kỹ chuyện Ylang, trước khi tra ra chân tướng, Campbell sẽ theo sát bảo vệ đại công tước, đây là trách nhiệm của tổng đốc lãnh địa.
Vẫn là vẻ mặt chính khí nghiêm nghị kia.
Ylang vuốt vuốt đôi mắt đau nhức: “Ông ta đang đề phòng tôi báo tin với đại công tước. Ông ta vội đối phó tôi như vậy, tôi càng không thể không nhạy cảm. Nhưng ông ta làm như vậy, không phải vừa lúc bại lộ mình có vấn đề sao?”
Ma Thần cười lạnh: “Người chết không lộ ra gì được. Cách làm của gã là chính xác, nếu không có lời của ta, gã sẽ thành công.”
Ylang cảm thấy hắn quá tự đại: “Đại công tước Howard cũng sẽ bảo vệ tôi mà.”
“Bảo vệ?” Hắn mỉa mai nhếch khóe môi, “Howard sao phải để ý an nguy của cô. Cô cho là ông ta sẽ phòng bị việc cô bị ám sát?”
Ylang nhẹ nhàng hít một hơi, trong lòng biết rõ hắn nói đúng.
Đối với đại công tước Howard, nàng chỉ là một người có cũng như không mà thôi, sống chết của nàng ông ta cũng không quan tâm.
Nếu không có Louis Windsor, Howard sẽ phái thêm hai thị vệ đến bên Ylang, cũng chỉ vậy thôi. Với thích khách cao cấp, độ bảo vệ này hoàn toàn chưa đủ.
“May mà anh theo tới.” Nàng cười với hắn.
Hắn như bị ánh mắt của nàng làm bỏng, vội quay đầu, run vai tìm quyển sách vốn vừa bị hắn ném đi.
Nhặt sách về, giả vờ giả vịt nhìn hai trang, hắn mới hừ nhẹ một tiếng, lười biếng nói: “Nếu ta không ở, cô cũng không có gan gây chuyện. Ỷ có ta, cô càng ngày càng coi trời bằng vung.”
Ylang nhẹ nhàng run một cái.
“A… Điều này cũng đúng.” Nàng gật gật đầu, “Anh không ở, tôi chắc chắn sẽ không liều lĩnh như vậy.”
Bầu không khí hơi quỷ dị.
Không cãi nhau với hắn đúng là khiến người không quen.
Ylang đang định lật lại mấy tư liệu tình báo quân đội kia, bỗng trời đất quay cuồng, nàng lại bị nhốt vào cái hộp kim loại nho nhỏ.
Nàng vùi mình vào chăn tơ ngỗng, cứ cảm thấy có cảm xúc kỳ lạ đang cắn xé trái tim.
“Không biết cái hộp này giấu ở đâu ta…” Nàng nhẹ nhàng lắc đuôi, nghĩ thầm, “Anh ta nhất định sẽ không mình tìm được nó, nếu không mình sẽ có cơ hội nhìn thấy chân thân của anh ta. Người kia chắc chắn sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.”
“Ôi, người kia ở trạng thái cục bông… Đúng là khiến người tò mò ghê!”
Nếu cũng là một quả cầu, hai con mắt, một cái đuôi, người này còn có thể bày vẻ mặt rắm thối không nhỉ?
Nàng lăn hai cái.
“Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, nhớ lại từ lúc vào thành nào, xem xem có nhớ tới manh mối bỏ sót nào hay không.”
Lúc mới vào thành, nàng định dùng một viên kẹo dụ dỗ hai đứa trẻ, kết quả bị chúng vô tình nhốt ngoài cửa.
Bọn họ cho rằng Ylang là cướp tới giật vàng.
Thanh niên bị bắt đi đào quặng ư? Nhưng trưng dụng bình dân lấy quặng vốn là quyền lợi hợp pháp của quý tộc, vàng đào lên cũng chẳng quan gì tới bình dân.
Cục bông Ylang bất đắc dĩ rung lông, suy nghĩ tiếp… Là ông già chạy trốn nhanh hơn con thỏ có vấn đề, hay là bà lão cầm rổ đuổi nàng có vấn đề? Hoặc là cái ông béo mập kia? Cái ông mập còn nói câu gì mà, “Đừng làm phiền tôi, tôi không có con trai, chuyện gì tốt cũng không đến lượt!”
Manh mối như vậy xa xa không đủ.
Ylang nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc càng ngày càng nặng nề, thân thể suy yếu rơi vào mộng đẹp.
Đêm này Ylang tỉnh rất nhiều lần.
Cảnh trong mơ vụn vặt, ban đầu mơ thấy quân đội thành công lật đại bản doanh của Hắc Vu, đào ra một quật vàng lớn bằng cung điện, bên trong toàn vàng lóng lánh, tất cả đều là vàng và đá quý…
Ylang lăn trên núi vàng thì bỗng nhiên rơi, rơi xuống một cái miệng lớn màu đen. Nó hơi giống miệng Cthurte nhưng lại là trạng thái nửa đặc, doạ nàng sợ mở mắt.
Ngủ tiếp, nàng lại mơ thấy Campbell. Gã giơ thanh kiếm máu tươi đầm đìa, hô to về phía nàng: “Tao muốn giết mày!”
Nàng còn mơ tới vài người mất tích. Đáng tiếc là cảnh trong mơ cũng không có bất cứ nhắc nhở, những con mắt lạ lẫm kia chỉ vô cảm nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào nàng.
Cảnh trong mơ mất trật tự quái dị kéo dài đến tận lúc trao đổi thân thể.
Ylang nằm trên ghế cau mày run, lại lâm vào cơn ác mộng.
“Không!”
Thân thể đang lay động.
“Ylang, tỉnh. Mau tỉnh lại.”
Ylang mơ màng mở to mắt, thấy mặt Louis Windsor. Là chính ông.
“Ngài Louis, bây giờ mấy giờ rồi?” Nàng hỏi.
“Mười hai giờ.”
Nàng vậy mà ngủ thẳng đến 12h.
Ylang ngạc nhiên há to miệng: “Sao con lại ngủ đến giờ? Chẳng lẽ tối qua anh ta không ngủ sao?”
Louis Windsor cong mắt cảm thán: “Đêm qua Thần Bóng Tối đại nhân ngầu lắm!”
Ylang nháy mắt, lau trán ngồi dậy: “Hả?”
Cơ bắp hơi đau nhức, xem ra đêm qua hắn vận động mạnh.
Louis Windsor đứng lên, ông không giòi miêu tả, khoa tay múa chân trước ngực: “Đại nhân nói cho ta biết, ngài ấy muốn ra ngoài giết người. Ồ, cho dù đại nhân muốn giết ai, ta đương nhiên sẽ vô điều kiện phối hợp! Ta đang triệu tập người, đại nhân cũng đã biến mất trong bóng đêm, không ai tìm thấy tung tích của ngài ấy.”
“Ta không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể để thủ hạ lấy tất cả ma thuốc, độc dược, thuốc nổ ra trước, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Ai ngờ, thủ hạ của ta vừa tôi độc trên lưỡi kiếm, đại nhân đã trở lại.”
“Bóng hình ngài hiện ra từ trong bóng đêm, tay cầm thanh kiếm nhuốm máu, khí thế như một tòa núi lớn. Ngài cứ đi tới như vậy, mấy thủ hạ giỏi của ta cũng không dám hô hấp…”
Louis Windsor khoa tay múa chân, “Đại nhân lạnh lùng ném kiếm lên mặt đất, nói, ‘Ném nó ném tới khu đất hoang phía đông nam, đừng để lại dấu vết’.”
Ylang trợn to mắt nhìn ông.
Ông thoạt nhìn càng thêm kích động: “Ôi, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể xử lý chuyện nhỏ này thay đại nhân là vinh hạnh của ta. Sau khi trời sáng, tin tức truyền tới, Ylang đoán xem đại nhân đã làm gì?”
“Anh ta làm cái gì?” Ylang khẩn trương hỏi.
Louis Windsor cười thần bí: “Bhatti Campbell đã chết. Một kiếm cắt cổ.”
Ylang hít sâu một hơi, bịt miệng lại.
Nàng thật sự không nghĩ tới, Ma Thần đại nhân làm việc lại trực tiếp tàn nhẫn như vậy.
“Nhưng không phải bên người tổng đốc có rất nhiều hộ vệ sao? Hơn nữa ông ta ngay gần đại công tước Howard…”
Ma Thần dùng thân thể của nàng vượt qua tầng tầng phòng ngự lấy mạng Campbell kiểu gì vậy?
Vẻ mặt Louis Windsor càng thêm vui sướng: “Thần của ta không gì không làm được.”
“Tổng đốc chết ở đây, liệu có vấn đề lớn không?” Ylang lộ vẻ lo lắng, “Sẽ liên quan đến ngài chứ?”
“À, đương nhiên không.” Louis Windsor cười nói, “Howard tức giận, nghiêm lệnh tra rõ. Vừa tra đã tra được một thích khách thâm niên, hắn ẩn bên người tổng đốc Campbell đã nhiều năm, đêm qua sau khi thực hiện được, hắn định chạy trốn. Kết quả là kiệt sức nên xỉu nơi hoang dã, ở gần đó cũng phát hiện bội kiếm nhuốm máu của hắn, hoàn toàn ăn khớp với miệng vết thương trên thi thể tổng đốc Campbell.”
“Đương nhiên vị thích khách này không thừa nhận mình sát hại tổng đốc. Hắn nói mình là thân tín của tổng đốc, đêm qua lặng lẽ rời khỏi nơi trú quân để ám sát tiểu thư Ylang. Hắn không biết sao mình lại hôn mê nơi hoang dã, đồng thời không biết gì về cái chết của tổng đốc. Loại lời này ai mà tin được? Howard hạ lệnh nghiêm hình bức cung, đáng tiếc vị thích khách này là một anh chàng cứng rắn, kiên quyết không chịu nhận tội là ai sai khiến hắn.”
Ylang thở dài: “Vốn cũng không phải hắn giết, đương nhiên không hỏi ra tên gì.”
Nàng có thể tưởng tượng ra cảnh lúc ấy. Ma Thần có thể nhìn trong ban đêm, phát hiện tên thích khách trộm tới gần này. Hắn trộm ra nơi trú quân, tập kích thích khách, chuốc mê hắn và ném tới nơi hoang dã. Sau đó hắn lấy đi kiếm của hắn, dùng nó giết chết tổng đốc Campbell, tiện tay giá họa cho vị thích khách xui xẻo này.
Thích khách đáng thương cơ bản không thể giải thích.
Ylang từng đội mấy cái nồi thay Ma Thần hơi có cảm giác hoài niệm.
Louis Windsor mỉm cười, xấu xa nói: “Dù sao chứng cứ rất xác thực. Ngoài người bên tổng đốc, ai có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự để ám sát một nhân viên quan trọng? Howard đã định án, truyền kết quả về thủ đô, sẽ không ai lại tra chuyện này.”
Ylang cười lắc đầu: “Bhatti Campbell đã chết, không biết bí mật ông ta che dấu kia có lộ được ra không.”
“Khó.” Louis chậc một tiếng, “Đây là lợi ích tập đoàn, những người kia tính gì ta không rõ chắc.”
“Vâng…”
“Chỉ có thể dựa vào lực ngoài xốc chuyện đầu bọn họ ra.” Ngài Louis cười nói với vẻ âm hiểm.
Ylang không yên lòng ăn cơm trưa.
Nàng bắt đầu lo lắng Ma Thần đại nhân.
Hôm nay hắn không sử dụng thân thể của Louis, liệu có phải vì đêm qua tiêu hao quá nhiều lực lượng không?
Vừa nghĩ tới việc Thần Cách hắn còn phong ấn một Cthurte rục rịch, lục phủ ngũ tạng của nàng như bị ném vào chảo dầu, rất giày vò.
Nàng lo sợ bất an, thỉnh thoảng liếc Louis.
Louis bị nàng nhìn vui vẻ, ông ngẩng lên từ cuốn sách: “Ylang, tuy ta có thể cảm giác được con đang dùng ánh mắt đuổi ta. Nhưng ta là một phàm nhân, thật sự là hữu tâm vô lực, không thể triệu hoán đại nhân hàng lâm đâu…”
“Con không…” Ylang xấu hổ mặt đất giải thích, “Con chỉ phát hiện tốc độ lật giấy của ngài khá nhanh.”
“À, một người không thể rời phòng cũng chỉ có thể dùng mấy chuyện này giết thời gian.”
Ylang cũng không cho ông là một người bệnh đọc sách dưỡng lão bình thường. Lần trước nàng chính tai nghe được Howard nói sẽ bắt mấy Hắc Vu sống cho ông nghiên cứu. Hơn nữa trong lâu đài cổ của ông còn nuôi dược tề sư, loại dược tề sư có thể phân tách, chế tạo ma thuốc.
Nàng không lưu tình vạch trần: “Giải phẫu thi thể, nghiên cứu chế tạo ma thuốc làm luôn ở trong phòng ạ?”
“Hahahaha,” Louis cười to, sau đó ông hạ giọng, nhíu mũi nói, “Đương nhiên không! Là ở tầng ngầm tối máu chảy đầm đìa kia.”
Lúc này mới giống bá tước ma cà rồng.
Ylang cười to.
Sau bữa trưa, Ma Thần lại khống chế Louis.
Hắn như không có việc gì liếc nàng: “Louis Windsor cũng nói cho cô biết rồi nhỉ? Xời, chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để khoe tới trưa. Ông ta cơ bản không hiểu nghệ thuật giết chóc.”
Ylang phát hiện ánh mắt hắn rất không hài lòng.
Nàng có lý do hoài nghi, hắn không hài lòng tài nói của ngài Louis: ông không thể tả rõ phong độ của hắn đêm qua ra.
Vậy thật ra là hắn cố ý cho Louis thời gian nói khoác, bởi vì hắn không thể tự khoác chính mình.
Còn hại nàng không công lo lắng một buổi sáng, cho là hắn xảy ra vấn đề gì…
Ylang cảm giác mình càng ngày càng hiểu rõ vị Thần Minh này.
Nàng hắng giọng: “Anh xuyên qua tầng canh gác dày, giết chết Campbell kiểu gì vậy?”
“Chuyện nào có đáng gì,” Hắn khinh thường cười, giọng bình thản lại lười biếng, “Trước khi ta ngủ say, mọi người càng thích gọi ta là ‘Thần chiến tranh’, ‘Thần giết chóc’.”
“Có thể thấy, đó nhất định là một thời đại hỗn loạn.” Ylang nhíu mũi nói.
Bây giờ không ai sùng bái chiến tranh, mọi người sùng bái Nữ Thần Ánh Sáng tượng trưng cho hòa bình. Nhưng… nếu bảo vệ hòa bình là để bóc lột và cướp đoạt, vậy hòa bình không có chút ý nghĩa nào.
“Hỗn loạn?” Hắn dựa vào ghế, thuận miệng nói một câu, “Gió trời đã bao giờ theo khuôn phép cũ đâu.”
Ylang đột nhiên cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.
Gió luôn đến từ nhiều phương hướng, thiên nhiên tạo vật cũng đa dạng. Nếu trong tự nhiên toàn sự tồn tại như vậy, vậy ‘hỗn loạn’ tồn tại cũng có đạo lý của nó…
Ylang kịp thời ngừng mạch suy nghĩ.
Nghĩ tiếp sẽ tiến vào lĩnh vực triết học. Người trong vương quốc Tanlis vững tin: triết học là ngành học khó khăn nhất.
Ylang cũng có sự sợ hãi tự nhiên với ngành học này.
“Lúc giết chết Campbell, anh không ép hỏi ông ta đã làm chuyện gì xấu sao?” Ylang chợt nhớ tới một việc quan trọng.
Hắn khinh thường lườm nàng: “Ta rảnh rỗi vậy sao? Sao phải làm loại chuyện nhàm chán này.”
Ylang thở dài, bình tĩnh giải thích cho hắn giảng: “Bắt được người xấu là phải ép hỏi đồng lõa và mấy thứ khác chứ, giết thẳng lãng phí.”
Hắn ghét bỏ chậc một tiếng: “Giết sạch là tốt rồi.”
Nhưng không thể thừa nhận là ám sát như vậy vẫn hơi mạo hiểm. Bởi vì Campbell không mang nhiều người, lòng cảnh giác cũng không đủ, hơn nữa ngay bên đều là cỏ dại cao nửa người, lần này mới một chiêu hoàn thành.
Ylang lườm hắn.
Hắn vây vẫy tay về phía nàng: “Lại đây, dạy cô một thứ, tránh mỗi lần đều phải để ta tự mình ra tay.”
Ylang kích động nhảy tới, chen đến bên hắn, ngồi nghiêm chỉnh như trên lớp học.
Hắn ghét bỏ dùng hai ngón tay ấn đầu nàng, đẩy nàng ra.
“Đừng chắn ta.”
Ylang thành thật lui đến bên ghế nằm, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, mắt đen phát ra ánh sáng, trên ót viết bốn chữ: khao khát học hỏi.
Hắn buồn cười, trải một tấm lụa lên ghế nằm, dùng ngón tay dính chén thuốc màu đen dược sư vừa bưng vào, bắt đầu vẽ tranh.
Ylang: “…”
Hắn đang dùng một cách nàng không thể ngăn cản để tránh uống thuốc ư?
Ngón tay dính thuốc dạng lỏng vẽ nhanh. Trên tấm lụa tơ lụa nhanh chóng có một hình thức ban đầu.
Ylang ngạc nhiên trợn tròn hai mắt: “Ồ? Đây không phải phương trình nguyên tố ma pháp sao? Nhưng hình như không giống lắm…”
Hắn lườm nàng: “Đây mới đúng là tên thật. Câm miệng.”
Ylang giao nhau hai ngón trỏ, đặt một chữ “x” lên trên miệng mình.
Một tên thật màu đen mùi thuốc xuất hiện trên tấm lụa.
Nó giản lược vài con số và ký hiệu, chạy thông bản chất.
Ylang phát hiện viền nó cũng không phải trơn nhẵn, hai đầu dày, thoạt nhìn hơi giống vòng xoắn.
Hắn lười biếng nheo mắt: “Thử xem, không học được cũng không sao, ta cũng không trông cậy sẽ không thoát khỏi phiền toái cô đây trong thời gian ngắn.”
Hắn không nói cho nàng biết đây là tên thật của loại nguyên tố nào. Hắn nâng má dựa vào ghế, kiêu ngạo miết khóe môi, nghĩ thầm, “Lát nữa cô ấy không học được, khóc sướt mướt hướng mình, mình cũng có thể bất đắc dĩ cầm tay dạy. Dáng vật nhỏ này lúc khóc lên thật khiến người vui sướng…”
Ylang cũng không biết người này đang cố ý dùng đề khó chơi nàng, muốn nàng khóc, còn muốn “cầm tay dạy”.
Nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong tên thật nguyên tố trước mắt.
Nhìn đồ án này, nàng bỗng có một cảm giác quen thuộc kỳ dị.
Giống như đã từng mơ tới một màn này, hắn và nàng, còn có cái tên thật nguyên tố này. Tiếng cười hơi ảo ảo trong đầu bay xa, hiện biến không ngừng.
Nàng lắc đầu, tập trung cảm ngộ nó, dựa vào bản năng, khiến mình đắm chìm, lại đắm chìm…
Cực kỳ lâu, lâu đến lúc hắn không kiên nhẫn chậc một tiếng, mới gọi linh hồn nàng về.
Ylang mơ màng giương mắt lên nhìn hắn, trong ánh mắt phảng phất còn hình tên thật.
Hắn cau mày, thò tay tới bắt bờ vai nàng, muốn lay nàng tỉnh, đừng bày ra vẻ mặt ngốc nghếch này.
Thân thể của hắn chồng lên ảo ảnh tên thật trong mắt nàng.
Ylang giật mình, ánh mắt bỗng ngưng tụ.
Ảo ảnh tên thật hiện lên một ánh không màu, lòng Ylang bắt đầu có mong muốn triệu hoán, nàng vô thức mở miệng: “Gió.”
“Xoẹt!”
Một lưỡi gió không nhìn thấy bằng mắt thường sượt qua, hắn kịp thời cúi đầu xuống nhưng vẫn là bay một đám tóc dài bạc…
“Ôi!” Ylang bịt miệng lại.
Hắn giơ tay lên chỉ da đầu lạnh cả người, cười lạnh: “Cô giỏi lắm!”
“Xin lỗi…” Ylang nhặt tóc lên, “Ôi! Thật là không đúng với ngài Louis! Đây là mái tóc xinh đẹp làm sao…”
Nàng lúng túng ngẩng đầu, nhìn qua đường tóc phía bên phải thái dương hắn, khóe mắt nhảy loạn.
Nàng không thể tưởng tượng nổi tương lai Ma Thần đại nhân định nói những lời kiêu ngạo càn rỡ kia như nào.
“Đợi đã!” Ylang bỗng mở to hai mắt, “Đây là nguyên tố biến dị! Triệu hoán nguyên tố phong không thể có sức mạnh như vậy!”
Tuy hắn biết rõ nàng có ý gì, nhưng cái “sức mạnh cắt tóc” này thành công khiến hắn nổi trận lôi đình.
“Cút ra ngoài!”
Vẻ mặt hắn hung ác, chẳng qua đi cùng với kiểu tóc như vậy thật sự là ngoài mạnh trong yếu.
Ylang không dám lại chọc hắn, nàng thành thật cút xuống xe, đi bộ bên xe ngựa.
Vốn nên rất kích động, nhưng vừa làm “chuyện lớn” như vậy, nàng cảm thấy bây giờ vui vẻ lại có lỗi với Louis đáng thương, vì vậy giấu niềm vui đi.
Hay là nghiên cứu ma pháp trước nhỉ.
Nàng cẩn thận quan sát ảo ảnh nguyên tố phong mới ra trong đầu.
Nàng biết phương trình nguyên tố ma pháp đều có quy tắc hình tròn, vậy nên tên thật vòng xoắn này… Bản thân nó biến dị!
Ylang kinh ngạc nhìn ảo ảnh nguyên tố thuỷ trong đầu.
Nàng phát hiện nó đã hoàn toàn ngưng thực, mỗi một chi tiết đều vô cùng tinh xảo. Như vậy có thể nhìn rõ, nó cũng không phải phương trình tạo từ con số và ký hiệu, nó là một loại hình huyền ảo, phương trình chỉ dùng cách loài người có thể hiểu để trình bày những ý nội hàm kỳ dị kia.
“Tên thật. Vậy là vì nó hoàn toàn thành hình, đạo sư James mới thông qua nó lĩnh ngộ được điều khiển tinh chuẩn ư?”
Tuy đạo sư James rất chăm chỉ, nhưng từ trước đến nay không ai có thể thức tỉnh năng lực thăng cấp sau khi vừa ngộ ra khả năng triệu hoán nguyên tố. Vậy xem ra, nàng và đạo sư James quan hệ đôi bên cùng lợi.
“Oa!”
Nàng nhìn nguyên tố thuỷ, lại nhìn nguyên tố phong biến dị.
Cảm thấy có ý nghĩ mới như ẩn như hiện sẽ bị bắt được… Nguyên tố phong biến dị này, chạy suốt chân ý phong nhận…
Ylang sa vào biển ma pháp mênh mông, ánh mắt nàng ngốc trệ, đi sau xe ngựa như cái xác không hồn.
Trong xe, Ma Thần đại nhân đổi mái dày thành ngôi giữa, thành công chôn vùi dấu vết.
Hoàn toàn không nhìn ra chỗ tóc bị thiếu đi.
Hắn đã hài lòng, chuẩn bị gọi Ylang về.
Hắn dùng kính đồng đặc chế nhìn ra ngoài xe.
Tìm một vòng, phát hiện vật nhỏ kia thất hồn lạc phách đi sát xe, bả vai nho nhỏ cụp lại, đầu cúi xuống, dáng vẻ thoạt nhìn muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Vốn định bảo cận vệ gọi nàng lên, nhưng nhìn dáng vẻ này của nàng, hắn không khỏi sờ cằm tự hỏi.
Thứ đáng thương này yêu hắn hơn cả tính mạng, hắn bảo nàng cút, liệu nàng có suy nghĩ nhiều, cho là hắn không cho phép nàng tiếp tục yêu hắn?
Nàng cho rằng mình thất tình à? Nếu không thì sao lại bày ra vẻ nửa chết nửa sống thế?
Chậc, thật là mẫn cảm và yếu ớt. Được rồi, nể sự lưu luyến si cuồng của nàng với mình, mình sẽ thoáng rủ lòng thương, cứu vớt tâm hồn thiếu nữ đáng thương của nàng.
Dù sao cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Ma Thần đại nhân dũng cảm lấy ra một cái áo choàng nặng che kín mình, quyết định tự mình xuống xe, đón người theo đuổi mình về.