Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giữa thôn, nóc nhà phủ một tấm vỏ cây thông trắng.
Điểm đặc biệt này rất dễ phân biệt, nhóm Howard dễ dàng tìm được nhà thím Solan.
Giữa một đống nhà bằng đất, tường ván gỗ chỉnh tề lộ ra rõ ràng.
Ylang nhìn quanh một vòng, phát hiện căn nhà này vừa vặn nằm trung tâm thôn trang, dùng nó làm trung tâm để vẽ một vòng tròn lớn có thể vòng toàn bộ thôn, ngoại trừ căn nhà gỗ độc lập phía bắc. Cô gái kia không nhiễm ôn dịch cùng lúc với người trong thôn hẳn nhờ vị trí địa lý.
Như vậy xem ra, nơi tản ôn dịch chỉ sợ đúng là nhà thím Solan.
Các kỵ sĩ bảo vệ xung quanh Howard và Ylang, cẩn thận vào trong nhà.
Ylang còn nhớ rõ căn nhà này, cũng nhớ rõ hai vị chủ nhân chết ở trên bàn cơm. Đương nhiên bây giờ chỉ còn hai dấu.
“Hai người ngồi đối diện.” Ylang sờ cằm, “Vậy là khách nhân đã đi, cũng không ở lại dùng cơm trưa.”
Tập tục dân gian ở vương quốc Tanlis là thế này: nếu khách tới nhà, lúc dùng cơm ông chủ sẽ ngồi đối diện khách, bà chủ ngồi ở bên cạnh.
Howard nhẹ nhàng gật đầu.
Đây không phải thói quen của quý tộc, vì vậy ông cũng không ý thức được đây là một manh mối.
“Cô bé này có thể bù đắp một vài thiếu sót của mình.” Ông nghiêm túc phân tích, “Là một người hữu dụng.”
Ylang đi quanh một vòng, sau đó chỉ vào phòng bên tay trái nói: “Gian phòng này là phòng Nailia. Anh ta độc thân, không người yêu.”
“Vì sao?” Đôi mắt Howard toát ra tia hiếu kỳ, ông nâng cằm về phía căn phòng nhiều đồ chơi, “Trong phòng nhiều đồ như vậy, không phải vừa nhìn đã thấy là con gái đưa đấy sao?”
Ylang thần bí cười: “Phong cách của những thứ thủ công này cũng không giống, vừa nhìn đã thấy là nhiều người làm. Nếu có bạn gái, cô ấy sao có thể cho phép anh ta bày đồ gái khác đưa trong phòng ngủ chứ? Ngài thậm chí không hiểu cả cái này.”
Ông vuốt vuốt mi tâm, nghĩ thầm, “Những phụ nữ dán lên trước mặt ta chưa từng tặng đồ cho ta, họ chỉ thầm nghĩ dâng thân thể của mình lên.”
Ylang tiện tay cầm lấy một cái bình thuỷ tinh tinh xảo, soi dưới ánh mặt trời. Tơ mỏng màu vàng buộc miệng bình, xảo diệu tạo ra hình trái tim.
Là một lễ vật khá quý trọng.
“Vậy xem ra Nailia thật sự rất mê người.” Ylang lễ vật đầy quanh phòng, trừng hai mắt, “Nếu Hắc Vu đến vì anh ta thật, nhất định sẽ ở gần đó chờ anh ta trở về.”
Giống như mọi manh mối đã biết đều hướng về một chỗ.
Từ phản ứng của ông thiếu nữ mặt tròn lúc đó, Hắc Vu diệt cái thôn này rất có thể là một người bề ngoài vô hại, khả năng cao là một cô gái.
Hắc Vu muốn tìm nhà thím Solan, hai người già cũng không có quan hệ đặc biệt gì, toàn bộ gia đình chỉ có một Nailia đặc biệt anh tuấn.
Nailia đã mất tích lâu giống mọi thanh niên. Để tìm được anh ta, giết chết người nhà có vẻ là một lựa chọn tốt với Hắc Vu tàn nhẫn.
Ylang càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy.
Howard phất phất tay: “Lục soát bên này. Nhất là hầm, cẩn thận kiểm tra cho ta.”
“Tuân lệnh!”
Các kỵ sĩ giơ kiếm Ánh Sáng lên, đi tìm phòng trước phòng sau.
Hắc ôn dịch có nửa giờ từ lúc bị nhiễm đến lúc phát tác. Chỉ cần tìm được Hắc Vu, các kỵ sĩ sẽ băm “cô ta” thành thịt nát trước khi ôn dịch phát tác.
Những người theo Howard vào thôn có cả kỵ sĩ Ánh Sáng giáp vàng và binh lính tinh anh giáp bạc của gia tộc.
Bọn họ có một đặc điểm chung: không sợ.
Dù biết rõ Hắc Vu có thể trốn ở ngay gần, bọn họ vẫn không chút do dự xốc ván giường, bổ tủ gỗ, không quay đầu lại bò vào những hầm đen thẳm kia.
“Bọn họ dũng cảm hơn tôi nhiều.” Ylang cẩn thận đứng ở chỗ trống cảm thán.
“Đừng tự coi nhẹ mình.” Đại công tước Howard lại đùa, “Nếu cô là binh lính dưới trướng ta, cô sẽ biết ta đáng sợ hơn tử vong nhiều.”
Ylang im lặng: “Ngài hài hước hơn trong tưởng tượng của tôi gấp trăm lần.”
“Phải xem là với ai.” Ông chống kiếm chỉ huy, híp lại mắt, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Ylang lại càng hoảng sợ, lặng lẽ dịch sang bên hai bước.
Không phải chứ! Nàng cũng không dám trêu chọc hoa đào nào nữa! Ma Thần sẽ cầm nàng đi luyện ma thuốc.
Dáng vẻ khẩn trương cảnh giác của nàng chọc cười Howard.
Cho tới giờ đều là ông chán ghét phụ nữ dán lên, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời sáng lạn bị người ghét bỏ.
“Khó trách thằng nhóc Vinár kia vô lực chống lại.” Ông than thở, nghĩ thầm, “Ylang đây không phải vờ tha bắt thật, con bé sợ chúng ta như rắn rết.”
Ylang cũng không biết mình tẩy trắng thành công nơi đại công tước Howard.
Nàng thầm nghĩ, về sau hẳn nên hơi giấu dốt, không nên biểu hiện bộc lộ nhiều tài năng.
Có vấn đề gì quan trọng, không bằng nói cho Louis rồi để ông truyền lời.
“Con bé ngốc!” Howard hừ tiếng, “Tuổi của cô đủ làm con gái ta. Lại đây!”
Ylang bán tín bán nghi: “Nhưng quý tộc trâu già gặm cỏ non cũng không ít mà,”
Mắt Howard rút hai cái: “Nhà Howard cũng không tìm người tình.”
Ylang càng thêm nghi ngờ: “Nhưng Vinár con ngài cũng đâu chỉ mời tôi một lần.”
Howard: “…”
Thằng ranh con! Thật là mất mặt xấu hổ! Còn hại ông cha bị người nghi vấn!
Đại công tước nhớ một thù lên người thừa kế của mình trong lòng.
“Có phát hiện!” Trong hầm ngầm bỗng truyền ra tiếng la vui mừng.
Howard và Ylang liếc nhau, vội vàng đi qua.
Binh sĩ giơ một thứ sáng long lanh bò lên.
“Khối vàng?!” Ylang trợn tròn mắt.
Tuy không lâu trước đó đã “lừa” tin từ chỗ thiếu nữ, biết rõ đám thanh niên cũng đi đào mỏ vàng, nhưng nàng không ngờ lại tìm thấy vàng thật bạc trắng nhanh như vậy.
Khối vàng rất lớn được nắm trong bàn tay dày rộng của binh sĩ, chiếm trọn nửa bàn tay!
Khối vàng lớn như vậy đáng giá lắm.
Ylang cảm thấy ánh mắt mình toả ra ánh sáng, trong tầm mắt là một mảnh xanh mơn mởn.
“Giấu rất sâu, còn dùng một đống su hào bắp cải nát chôn, suýt bỏ qua.” Binh sĩ cười nói.
Ylang: “…” Ánh sáng xanh trước mắt này có thể là bị mùi thối này hun.
Howard lườm cái, bình thản nói: “Mở ra.”
“Vâng!”
Binh sĩ rút ra đảo đao tùy thân, cẩn thận cắt khối vàng lớn trong tay.
“Cái này…” Ylang giật mình nhìn thẳng mặt cắt, màu trong khối vàng khác hẳn bên ngoài.
“Thai đồng mạ vàng.” Howard nói với nàng, “Tiểu thư Lynn khá thiếu hiểu biết về vấn đề này.”
Ylang: “…” Vậy ông bị khơi dậy lòng hiếu thắng của người già ư?
May mắn Howard vẫn còn tuổi trẻ anh tuấn không nghe được tiếng lòng nàng, nếu không ông chắc chắn muốn phun một ngụm máu già.
“Có người dùng vàng giả lừa toàn bộ thanh niên đi đào quặng.” Ylang líu lưỡi, “Không có lửa làm sao có khói, khó trách thủ đô có lời đồn nói Hắc Vu cất giấu núi vàng… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
Howard hé mắt: “Đến Ethel Capri rồi bắt mấy quan lớn, dùng hình phạt riêng.”
Ethel Capri là chủ thành – đại bản doanh tập đoàn lợi ích của Campbell.
Ylang lặng lẽ dựng ngón tay cái.
Nàng ưa loại tác phong gọn gàng cứng rắn này.
Các binh sĩ rà toàn bộ đất trống quanh thôn.
Lại phát hiện một vài khối vàng giả và hạt vàng.
Khiến cho người tức giận nhát là, ngay cả mặt vàng ngoài cũng là giả, cơ bản không đáng tiền. Đây là bắt nạt bình dân không biết vàng thật.
Ylang vốn còn băn khoăn cạo vụn vàng tức thành cá nóc.
“Lục soát khắp nơi, không phát hiện Hắc Vu.” Thị vệ trưởng đến báo cáo.
“Nếu đủ thông minh, chắc chắn sẽ không trốn ở chỗ này.” Howard híp mắt nhìn phương xa, “Xuất phát, tiến về Ethel Capri.”
Ông liếc Ylang vẻ ra ý.
Kề bên này đều là vùng quê, cỏ dại cao cỡ nửa người, tìm một người cố tình trốn trong đồng cỏ mênh mông không khác gì mò kim đáy biển.
Nếu đóng quân ở chỗ này, Hắc Vu cơ bản không dám lại gần.
Đều muốn dẫn “cô ta” ra, phải làm bộ hoàn toàn không biết gì cả, lệnh quân đội đi trước.
“Là sai một vài người giỏi lặng lẽ về mai phục trong đêm ư?” Ylang nhỏ giọng hỏi Howard.
“Ừ, cô cũng đi cùng.”
Ylang xua tay: “Tôi cảm thấy không tham gia thì hơn, tôi thấy cái chết đáng sợ hơn ngài.”
Nàng cũng không dám lại để Ma Thần ở chung với Howard. Howard là lão hồ ly, nhất định sẽ bị ông nhìn ra vấn đề.
“Đây là mệnh lệnh.”
Ylang lo lắng.
Phát hiện không thay đổi được ý Howard, nàng đành phải bắt đầu nghiêm túc nghĩ xem làm sao để khuyên bảo Ma Thần đại nhân, giả nàng trước mặt Howard…
Ôi, đây thật là muốn chết!
Ylang đau đầu bước ra thôn trang. Vừa trở lại trong quân, nàng đã nhìn thấy bụi đất tung bay, một đội kỵ binh đang chạy đến.
Là kỵ sĩ giáp đỏ.
Kỵ sĩ giáp đỏ được gọi là quân chính quy của đất phong Stanzakh. Khi chủ nhân đất phong Thân Vương Gattos không có mặt, bọn họ nghe lệnh tổng đốc Campbell.
Tin Campbell gặp chuyện đã nhanh chóng truyền tới từng nơi trên đất phong. Người ra lệnh đám kỵ sĩ giáp đỏ này hẳn là thượng cấp họ lệ thuộc trực tiếp.
Giám sát viên của Howard xem xét giấy thông hành của đội kỵ sĩ giáp đỏ này.
Bọn họ tới từ quân doanh gần đó, thu được tin báo, đến xử lý thôn gặp chuyện không may này.
Lộ trình chỉ hơn mười phút.
Sau khi qua kiểm tra, đội kỵ sĩ giáp đỏ này đi tới trước mặt Howard, xuống ngựa chào.
“Đại công tước Howard tôn kính, gặp được ngài là vinh hạnh của tôi. Tôi là trung úy Umarcie Kyle, vừa được điều tới đây, phụ trách sự an toàn của khu này.” Kỵ sĩ dẫn đầu có giọng trong veo.
Ylang giật mình nhìn sang.
Đây là một cô gái! Dáng người yểu điệu!
Trung uý Umarcie nâng mặt.
Cô ấy có một đôi mắt vàng nhạt, viền giáp lộ ra một mái tóc cùng màu. Cô ấy vô cùng xinh đẹp, bởi vì bị ánh nắng chiếu lâu dài, làn da của cô có màu lúa mì khỏe mạnh.
“Kyle?” Howard nhướn mày, “David Kyle là gì của cô?”
“Là phụ thân tôi.” Umarcie mỉm cười hành lễ.
“Hậu nhân của đồ ma giả.” Howard nói, “Phong thái lỗi lạc.”
“Đại công tước quá khen.” Umarcie hỏi, “Ngài đã kiểm tra thôn trang sao?”
“Ngoài một ít khối vàng giả ra, không có bất kỳ phát hiện nào.” Howard tiếc nuối nói, “Có lẽ Hắc Vu chỉ không cẩn thận xử một cứ điểm chế tạo vàng giả.”
Ylang chậm rãi nhìn về phía Howard.
Nàng thầm nghĩ, “Hoá ra tiểu thư xinh đẹp có thể kích phát độ hài ẩn dấu của đại công tước.”
Howard quỷ dị đọc hiểu ánh mắt Ylang, ông nhắm mắt: “Không chậm trễ trung úy làm việc.”
Umarcie phóng khoáng nhảy lên lưng ngựa, dẫn kỵ sĩ giáp đỏ vào thôn.
“Ta chỉ không muốn bại lộ bất cứ phát hiện gì.” Howard nói, “Nhà Kyle vinh quang, khách khí với họ chút là điều phải.”
Ylang gật gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Đồ ma giả” là một danh hiệu có thể tương truyền nhiều thế hệ.
Những người lấy được danh hiệu này lúc trước chính là mấy vị kỵ sĩ vương xuất sắc nhất trong Thánh chiến Ánh Sáng.
Bọn họ đời đời được người tôn kính, giữ sự vinh quang khi tàn sát ma.
Còn phụ thân Umarcie – David Kyle – từng đứng vững bên trận doanh Howard trong trận chiến tranh đoạt vương vị hai mươi năm trước, ủng hộ đương kim quốc vương Auden VI.
Đối với Howard, có lẽ… Nhà Kyle có thể coi là nhà Lynn bản quý tộc vinh quang.
“Làm sao bây giờ?” Ylang hỏi, “Trời cũng sắp tối, trung uý Kyle rất có sẽ ở lại thôn trang qua đêm, ngày mai điều tra tiếp.”
Howard vuốt mi tâm: “Nếu trước khi trời tối bọn họ không đi, vậy ta sẽ dẫn theo cô, dùng danh nghĩa con gái bạn cũ gặp nhau đi tâm sự với cô ta.”
Ylang hoảng sợ hút khí: “Không được đâu…”
“Không có việc gì,” Howard an ủi, “Cha cô năm đó có chút giao tình với David Kyle, vợ Kyle là bình dân, thái độ của cậu ta với bình dân khá tốt.”
Ylang: “Vậy… xin cho tôi nói một tiếng với ngài Louis. Ôi, không có tôi chăm sóc, ông ấy phải làm sao bây giờ!”
Howard mỉm cười: “Đừng để vẻ bề ngoài của anh ta lừa gạt, người bạn cũ kia của ta là con cáo lòng dạ hiểm độc.”
Ylang không đồng ý nhìn ông: “Không! Ngài Louis rõ ràng hiền lành vô hại!”
Howard nhìn nàng như nhìn đồ ngốc.
Ylang thở dài trong lòng. Ông sẽ không bao giờ hiểu: đối mặt một người bị rót thuốc, bị cạo đầu, bị đập bầm mặt, Ylang chỉ thấy thương.
Ylang trở lại trong xe, kể chi tiết mọi chuyện trong thôn cho Ma Thần đại nhân.
Nói đến chuyện buổi tối phải vào thôn, Ylang đau đầu: “Xin lỗi, tôi thật sự không tìm thấy lý do từ chối.”
Hắn híp mắt, chăm chú suy tư trong chốc lát, chậm rãi nói: “Ta từng cảm ứng được hơi thở của thân thể.”
Ylang sửng sốt một lát, sau đó nói: “Vậy sao!”
Nàng kích động đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn hắn.
Hắn liếc nàng vẻ quái dị: “Cô đang kích động cái gì.”
“Tôi tôi tôi,” Ylang nuốt nuốt nước miếng, “Anh nói, tôi nghe.”
Nàng có thể không kích động sao? Mong ngóng chạy đến khu ôn dịch phương bắc là để giúp hắn tìm thân thể mà!
“Giống lúc trước, nó nhanh chóng biến mất, không dò xét lại được.” Hắn nheo mắt lại, “Hơn nữa… Lực lượng thân thể ta đang dần dần bị suy yếu.”
Ylang lại hít một hơi lạnh: “Vậy sao?”
“Ừ.” Nét mặt của hắn có chút khó hiểu, “Có người phát minh ra cách tiêu diệt thân thể của Thần sao?”
Giọng điệu của hắn rất bình thản, Ylang lại cảm thấy kinh hãi.
Hắn bị tách thành tám khối, bị trấn áp, bị phong ấn, ngay cả Nữ Thần Ánh Sáng cũng thể tiêu diệt hắn, chỉ có thể dùng cách phong ấn ngăn cản hắn trở lại thế gian. Mà lúc này hắn lại cảm giác được thân thể Thần đang bị tiêu diệt ư?!
“Nếu là thật, vậy cũng quá tốt.” Hắn nhếch khóe môi, “Ta phải lấy kinh nghiệm, tương lai dễ đối phó Thần Ánh Sáng.”
Ylang: “…” Quả nhiên mạch suy nghĩ của Đại Ma Vương khác hẳn người bình thường.
“Bình thường cô và Howard ở chung như thế nào?” Hắn hỏi.
Ylang gãi gãi đầu: “Chính là… Ông hơi ỷ lại trí thông minh của tôi. Anh không có việc gì thì giả bộ đang chăm chú suy nghĩ ấy, phải đến lúc quan trọng mới mở miệng nói cho ông ấy biết.”
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, khóe mắt và khóe miệng cùng run rẩy.
“Cô, trí thông minh?” Hắn cười cười, nhìn trần nhà lắc đầu, “Đã biết, coi Howard là đồ ngốc là được.”
Ylang: “…”
Nàng còn muốn nói thêm vài câu, bất đắc dĩ màn đêm vô tình hàng lâm, nàng trở về chăn tơ ngỗng.
“Ôi, Thần Bóng Tối tự phù hộ mình một chút, đừng có lòi đấy!”
“Mình cứ có dự cảm không ổn…”
“Mong anh ta đừng lại chọc phiền toái cho mình!”
Sống lâu với hắn, Ylang cảm giác mình sắp biến thành một người kiên định không tín ngưỡng. Thần? Ở đây á? Tin đám Thần? Mau tỉnh lại đi!
Ma Thần đại nhân kiêu ngạo giật giật bả vai, đứng lên, mâ mê trên vách thùng xe trong chốc lát.
Một cái hộp kim loại bắn ra ngoài.
Hắn ấn khoá chìm, từng tầng hợp kim mở ra như cánh hoa.
Các mảnh kim loại mở ra, đỉnh hộp xuất hiện một cái lỗ lớn chừng quả đấm.
Hắn thò tay vào, nắm lấy cục bông Ylang, thừa dịp nàng còn chưa lấy lại tinh thần, hắn dùng bàn tay ấn chặt mắt nàng.
Ylang: “!!!”
Nàng giả vờ giả vịt giãy giụa trong lòng bàn tay hắn, kỳ thật nàng đang tập trung lắng nghe.
Nàng nghe thấy hắn khép lại hộp kim loại, đẩy mạnh nó vào một chỗ hẹp, sau đó “cọt kẹtzz” một tiếng, loay hoay một thứ như chốt mở, “keng”, cửa ngầm đóng lại… Ha! Nàng đã nhớ kỹ tiếng chốt mở phát ra, lần sau chỉ cần tìm cẩn thận trong xe, nhất định có thể lấy nó ra!
Sau đó… Nàng có thể lấy được chân thân hắn, chơi hắn!
Ylang vui vẻ định đứng lên.
Hắn giấu kỹ hộp kim loại, đi đến giữa thùng xe, nhìn nàng.
“Mang cô đi cùng, tránh cô ở đây mò mẫm lo lắng.” Hắn kiêu ngạo nói, “Đừng lên tiếng, cô chỉ cần lẳng lặng thưởng thức màn trình diễn của ta.”
“Trước hừng đông phải về gấp, giấu tôi vào mới được.” Nàng nói thầm, “Nếu không bản thể của anh sẽ bị những thanh kiếm Ánh Sáng kia dò xét đến.”
“Sợ cái gì, không phải có Hắc Vu sao?” Hắn không cho là đúng, “Cho dù dò xét đến lực lượng Bóng Tối, loài người ngu xuẩn cũng chỉ nghĩ rằng đó là Hắc Vu.”
Ylang: “…”
Nàng xem như hoàn toàn hiểu rõ, kỹ năng người này hiểu nhất chính là ném nồi.
Giáp da không có túi, hắn bỏ nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.
Cục bông Ylang do dự trong chốc lát, kéo dài người mình ra, trùm đều hai bên ngực.
Tự nghiệm thấy cảm giác ngực không đều.
Howard phát hiện Ylang hình như có tâm sự.
Nàng im lặng lạ thường, cúi thấp đầu, gọi nàng hai lần nàng đều không nghe thấy.
Kỳ thật Ma Thần đại nhân đang nghe cục bông Ylang nói chuyện.
Nàng nhỏ giọng giới thiệu người đi cùng với hắn: “Người tóc đay bên trái là thị vệ trưởng của Howard, anh ta là người thân thiện dũng cảm, chỉ là đầu óc hơi ngốc, anh có thể gần anh ta chút, anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện bất cứ dị thường. Người bên phải là đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Ánh Sáng, anh ta không thích màu tóc của tôi, đương nhiên tôi cũng không thích anh ta, không cần lễ phép với anh ta, cứ làm như thói quen bình thường của anh là được rồi.”
Ma Thần: “…” Nàng đang ám chỉ hắn không lễ phép à?
“Trung uý Umarcie ta chuẩn bị gặp là một cô gái trẻ, cô ấy có mái tóc quăn vàng, đôi mắt vàng nhạt xinh đẹp, dáng người yểu…”
Hắn hơi không kiên nhẫn: “Đừng nói nhiều như vậy. Chẳng lẽ ta không phân biệt được nam nữ à.”
Cục bông Ylang giả vờ giả vịt cao giọng: “Oa! Anh giỏi thật đấy, tôi không phân biệt được giới tính của con kiến đâu.”
Hắn: “…”
Hắn mặc kệ cục bông ríu rít này.
Hắn đi đến bên Howard, bình tĩnh nói: “Xuất phát.”
“Ta đã để đại quân xuất phát.” Howard nhìn về phía hắn, “Cô cảm thấy Hắc Vu sẽ lẻn vào thôn lúc nào?”
Ma Thần liếc ông.
Ở cùng với Howard thế nào nhỉ? Coi Howard như ngu ngốc, tùy tiện ra đề nghị ư… Cái này đơn giản.
Hắn giật giật mí mắt, không để tâm trả lời: “Nói không chừng đã tiến vào.”
Cục bông Ylang nằm trước ngực hắn suýt nữa lườm vẻ xem thường. Nàng cong đuôi, chọc mạnh hắn một phát.
Đại quân vẫn còn ngoài thôn, người của trung uý Umarcie ở trong thôn, lúc này Hắc Vu đi vào chẳng lẽ là chán sống sao?
Con ngươi Howard hơi hơi co rút lại. Ban ngày ông thấy Ylang khá chuẩn, nghe “nàng” nói như vậy, ông không khỏi đa tâm, cho rằng nàng cảm thấy chỗ nào không đúng.
Ông dựng thẳng tay: “Ngừng, toàn bộ nâng đề phòng.”
Mấy người đi theo đều là người tài nhất. Nghe được mệnh lệnh, bọn họ lập tức lấy nỏ, kéo căng cơ bắp, dò xét mở đường thay đại công tước.
Ma Thần: “…” Đầu của Howard đúng là không tốt lắm.
Trong thôn, người của trung uý Umarcie lật cả thôn lại một lần, không thu hoạch được gì.
Lúc nhóm Howard tiếp cận, Umarcie đang để sĩ quan phụ tá dẫn người về phục mệnh. Cô và hai kỵ sĩ ở lại chỗ này, ngày mai tiếp tục dò xét chung quanh, nhìn xem có thể tìm được đầu mối gì không.
Thấy Howard, Umarcie cả kinh: “Đại công tước, sao ngài lại trở về vậy? Là phát hiện bỏ sót gì ư?”
“À, không phải. Thả lỏng đi.” Howard giơ tay, “Là vị Ylang Lynn này muốn nói chuyện với cô một chút, có lẽ phụ thân cô từng nhắc tới tên phụ thân cô ấy – Joe Lynn.”
Hiển nhiên, phụ thân Umarcie cũng không nhớ kỹ một thị vệ thường thường như lão Lynn, lại càng chưa từng nhắc tới với con gái.
Mắt vàng Umarcie hiện lên vẻ mê man, cô cười xấu hổ nói: “Ồ, nhất định là một nhân vật anh hùng đúng không? Ông ấy hẳn rất giỏi!”
Bình dân như nào mà đáng giá đại công tước Howard tự mình đi một chuyến, giới thiệu thay nàng?
“Tóm lại, các cô tâm sự.” Howard đặt hai tay trước người, chống kiếm chỉ huy, ý bảo thủ hạ phân tán ra bốn phía, giám thị nghiêm mật.
Umarcie hơi phiền não nhăn trán, cô đi về phía Ma Thần: “À, tiểu thư Lynn thân yêu, chúng ta trò chuyện gì đây? Nói về phụ thân ngài ư?”
Cục bông Ylang run lông.
Cám ơn trời đất, là Ma Thần chịu mọi thứ thay nàng.
Ma Thần đại nhân mí mắt không động: “Cô là hậu nhân của ‘đồ ma giả’.”
Umarcie thẳng ngực: “Đúng vậy! Kế thừa vinh quang của tổ tiên khiến kẻ vô năng tôi đây rất hổ thẹn.”
“Thật hay giả tỉnh táo.” Ma Thần đại nhân không hiểu được nghệ thuật nói chuyện phiếm phá hỏng cuộc trò chuyện ngay câu đầu tiên, “Nếu hổ thẹn, sao cô không bỏ quyền thừa kế đi.”
Umarcie: “…”
Howard: “…”
“Ta muốn đi ngủ.” Ma Thần đại nhân ngáp dài đi về phía căn nhà gỗ thoạt nhìn khá thoáng mát bên cạnh.
Đúng là nhà của Nailia đặc biệt anh tuấn.
Umarcie bị để lại với đại công tước cũng cảm thấy rất xấu hổ.
“Trung úy, trời đã tối, không bằng cô quay về doanh đi.” Howard suy nghĩ ý “Ylang” trong lòng, mở miệng đuổi người.
“Tôi… tôi không sao, ở qua một đêm, ngày mai lại cẩn thận kiểm tra lại xung quanh, nếu không rất khó hết hy vọng.” Umarcie cười khổ, “Xin lỗi, ngài biết rõ nhà chúng tôi di truyền tính cứng đầu mà.”
“Được rồi.” Howard nghiêng đầu, “Ta cũng ở đây tạm một đêm.”
Ông dẫn thị vệ đi vào nhà Nailia.
Umarcie bất đắc dĩ gọi hai thủ hạ đến, ôm kiếm ngồi dưới mái hiên nhà Nailia.
“Đại tiểu thư, nhà Babic cố ý làm khó ngài, động tay với lệnh điều động của ngài, lại khiến ngài loay hoay chân không chạm đất suốt hai ngày. Hôm nay vừa đến nhận chức, ngài đã ngủ ngoài vùng ngoại ô, trở về bá tước nhất định sẽ đánh chết chúng tôi.” Một cấp dưới đau khổ nói.
“Cậu không nói tôi không nói, sao ba biết được?” Umarcie nghịch ngợm nháy mắt, “Hai người các cậu ngủ trước, nửa đêm về sáng đổi hai người gác đêm.”
Cục bông Ylang lặng lẽ ngồi xổm bên cửa gỗ phòng Nailia, giấu giữa vòng hoa các thiếu nữ đưa cho vị thanh niên anh tuấn này.
Đôi mắt nhỏ xuyên qua cửa sổ, chăm chú nhìn thôn dưới bóng đêm.
Không ai biết lúc nào Hắc Vu sẽ lén đến.
Cũng nên tự mình nhìn chằm chằm mới an tâm.
Ylang thỉnh thoảng đảo mắt, nhìn Umarcie cách một vách tường.
Thỉnh thoảng Umarcie đứng lên đi một vòng xung quanh, tuy trông giống người đẹp mềm mại nhưng cô không hề yếu ớt. Cô là một nữ chiến sĩ can đảm cẩn trọng.
Ylang thích cô ấy.
Nàng đảo mắt nhìn theo Umarcie.
Khu Hắc Vu qua lại không được đốt đèn, ánh đèn sáng ngời rất dễ dàng khiến Hắc Vu chú ý.
Umarcie mượn ánh trăng yếu đi tuần tra. Lúc đến bên một gốc cây già, cô dựa vào cây đốt thuốc.
“Ôi, cô ấy hút thuốc kìa, đó chính là xì gà trong truyền thuyết ư?” Cục bông Ylang tò mò tròn mắt.
Từng làn sương mù bay về phía nhánh cây trên đầu Umarcie.
Ánh mắt Ylang dần dần cứng lại.
Nàng phát hiện chỗ sương mù đi qua hiện bóng của một người.
Có người ngồi xổm trên ngọn cây!