Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Dạng níu lấy cánh tay Hạ Đông, giống như người sắp chết đuổi chợt túm được phao cứu sinh, xem nó là điều cứu rỗi duy nhất.
Cậu khẽ cất lời:
"Tôi đi làm không phải vì trong nhà thiếu tiền mà là tôi bỏ nhà đi."
Diệp Dạng không dám ngẩng đầu lên càng không dám nhìn thẳng vẻ mặt Hạ Đông.
"Đó không phải nhà của tôi, tôi không muốn về."
"Tại sao? Họ đối xử tệ với nhóc à?"
Diệp Dạng lảng tránh không trả lời, chỉ nói:
"... Tôi ghét bọn họ, cả đời này cũng không muốn gặp lại."
"Đời này còn rất dài đừng vội kết luận."
Hạ Đông khẽ thở dài, nắm lấy cầm Diệp Dạng ép cậu ngẩng mặt lên.
"Vậy nhóc năm nay bao nhiêu tuổi?"
"... Mười bảy ạ..."
Quả nhiên là trẻ vị thành niên.
Hạ Đông cảm giác cả đầu đều đau lên, nói:
"Mười bảy tuổi là đang học lớp mười một đúng không? Học kỳ hai sắp bắt đầu rồi."
"Không phải ạ, tôi học lớp mười hai..."
Diệp Dạng có hơi chột dạ, trách ánh mắt của Hạ Đông.
"Tôi học sớm hơn người khác một năm."
"Lớp mười hai à... Vậy sắp thi đại học rồi, sao nhóc không đợi thi đại học xong đã. Sau đó học đại học rồi cũng không cần gặp bọn họ nữa. Lúc ấy nhóc cũng đã trưởng thành, có thể..."
"Tôi bị buộc thôi học ạ."
Diệp Dạng thấp giọng ngắt lời anh.
Hạ Đông im lặng trong thoáng chốc, sau đó cau mày hỏi lại:
"Tại sao?"
"Tôi... Cha tôi không cho tôi học nữa."
Diệp Dạng tuy không muốn gọi lên cái xưng hô đó nhưng vẫn phải nói:
"Cha tôi cảm thấy tôi làm nhục mặt ông ta, ông ta nói thà rằng không có đứa con như tôi..."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Đông suy đoán hẳn là có liên quan đến chuyện "yêu đương" của Diệp Dạng, nhưng chỉ là yêu sớm thôi mà, có cần nghiêm trọng như vậy không?
Diệp Dạng mím môi không đáp lại, cậu sao không hiểu những lời Hạ Đông nói chứ?
Lúc đầu cậu vì nghĩ như vậy nên luôn cố chịu đựng, luôn luôn tự nhủ với bản thân rằng, chờ lên đại học, chờ đủ mười tám tuổi. Nhưng việc ngoài ý muốn lại xảy ra, đẩy cậu vào vực sâu không đáy...
Hạ Đông không ép cậu trả lời mà thay đổi chủ đề:
"Mẹ nhóc đâu? Bà ấy không ngăn cha nhóc lại sao?"
"..."
Diệp Dạng im lặng rất lâu, sau đó mới đáp:
"Tôi không có mẹ, từ lúc nhỏ bà ấy đã không cần tôi. Sau này cha tôi lấy một người phụ nữ khác, bà ta không hại tôi là may lắm rồi sao có thể khuyên ngăn ông ta chứ?"
Thậm chí chuyện cha cậu buộc cậu thôi học, một phần cũng là do người phụ nữ đó nói bóng nói gió.
Lần này đến lượt Hạ Đông im lặng thật lâu.
"Anh Đông đừng giận, tôi không cố ý lừa anh đâu ạ, tôi..."
Tâm tình bây giờ của Diệp Dạng chỉ còn nỗi sợ hãi, từ lúc rời khỏi nhà đến giờ những người cậu gặp đều đối xử với cậu rất tốt. Cậu không muốn lừa gạt họ, nhưng không dám nói ra sự thật.
Con người trên thế gian này đâu thể cảm thông tất cả niềm vui hay nỗi buồn, yêu, ghét của nhau chứ.
Cậu sợ nói ra chẳng ai hiểu được, họ có lẽ sẽ nghĩ cậu chỉ đang làm lớn chuyện thôi, rồi cậu sẽ lại phải trở về cái địa ngục đó.
Nhưng hôm nay không giống, có lẽ do men rượu quấy phá làm đầu óc cậu không còn đủ tỉnh táo, cũng có lẽ do người trước mắt này mang cho cậu cảm giác an toàn quá đỗi, thế nên cậu mới có thể thú nhận mọi lời nói dối.
Ngón tay Hạ Đông nhẹ nhàng vuốt ve phần cằm của cậu bạn nhỏ, chợt nghĩ, trên thế gian này không phải ai cũng đáng làm cha mẹ.
"Bây giờ tôi giận thật đấy."
Hạ Đông làm bộ làm tịch giận dỗi mà nhìn vào mắt cậu bạn nhỏ.
"Nhưng nếu nhóc gọi tôi một tiếng "anh", tôi có thể tha thứ cho nhóc."
Diệp Dạng vốn đang bối rối nghe câu này của Hạ Đông còn hoang mang hơn, cậu vẫn luôn gọi đối phương là "anh" mà nhỉ?
"Anh Đông?"
Giọng điệu lấy lòng của cậu bạn nhỏ khiến Hạ Đông khá hài lòng, anh kiềm chế không để bản thân cười quá lộ liễu, làm vẻ mặt nghiêm túc cất lời:
"Không phải anh Đông, là "anh" thôi."
"..."
Diệp Dạng không biết tại sao bỗng cảm thấy có hơi xấu hổ giãy giụa khỏi lồng ngực của Hạ Đông, thấp giọng vội vàng gọi:
"Anh."
Sự xấu tính của Hạ Đông lại nổi lên, nói tiếp:
"Tôi không nghe thấy."
"... Anh!"
Lần này giọng nói của cậu bạn nhỏ đã lớn hơn, tâm tình Hạ Đông vui vẻ hơn không để ý mà nói:
"Cới quần áo ra."
Diệp Dạng ngớ người hỏi lại:
"Hả?"
Hạ Đông nói xong mới phát hiện lời này rất dễ làm người khác hiểu lầm, anh dở khóc dở cười mà giải thích:
"Cởi áo thôi."
Vì tin tưởng Hạ Đông nên Diệp Dạng không hỏi nhiều chỉ lặng lẽ cởi áo mình xuống, cơ thể gầy gò của cậu bày ra trước mắt Hạ Đông. Không khí lạnh lẽo xung quanh tiếp xúc trực tiếp với da thịt Diệp Dạng làm cả người cậu run rẩy.
Hạ Đông nhìn một lát lại không đành lòng nhìn tiếp nữa. Không phải đột nhiên anh nổi thú tính mà muốn làm gì trẻ vị thành niên, anh chỉ muốn nhìn thử xem cơ thể Diệp Dạng có xuất hiện thứ gì giống với tưởng tượng của anh hay không thôi.
Quả nhiên, ngoài trừ vết sẹo nhỏ tròn tròn trên đầu vai thì cánh tay cậu bạn nhỏ còn có mấy vết sẹo, trên lưng đủ loại sẹo lớn nhỏ giống như bị roi quất vào. Từng vết từng vết màu còn trắng hơn cả da của bản thân, là màu của vết sẹo cũ.
"Sao bọn họ dám?"
Hạ Đông suýt thì giận đến bật cười, anh thấy cơ thể cậu thiếu niên khẽ run lên mới ý thức được nhiệt độ bây giờ khá thấp, nên vội vàng cởi áo khoác của mình phủ lên cơ thể cậu, sau đó mới bật máy điều hòa.
"Ông ta nói có đòn roi mới nên người."
Diệp Dạng ngồi trên giường cười giễu cợt mấy tiếng:
"Khi đó tôi còn nhỏ không thể chống cự, có rất nhiều chuyện rõ ràng tôi không làm sai nhưng người phụ nữ kia lại nói bóng gió gì đó biến thành tôi làm gì cũng sai. Vì thế ông ta đánh tôi, lúc ông ta không có ở nhà bà ta cũng đánh tôi, đánh chảy máu hay thành sẹo cũng là chuyện bình thường."
Những ký ức vốn u ám này dưới ánh mắt đau lòng của Hạ Đông dường như cũng chẳng có gì nghiêm trọng, Diệp Dạng không để ý còn an ủi anh:
"Mấy vết sẹo này cũng đã ba bốn năm rồi, chỉ có tàn thuốc trên vai là gần nhất."
"Lúc tôi học cấp ba đã cao hơn người phụ nữ đó nhiều, bà ta không dám đánh tôi đâu."
Bà ta chỉ dám nói này nói nọ. Nửa câu sau Diệp Dạng không nhắc đến.
Hạ Đông xoa xoa huyệt thái dương, hỏi:
"Vậy việc học của nhóc làm sao đây?"
"Còn có thể làm gì bây giờ ạ?"
Diệp Dạng nhắc đến việc này thì tâm trạng không tốt lắm.
"Từ bỏ thôi."
Hạ Đông suy nghĩ một lát mới cất lời:
"Dạng Dạng."
"Dạ?"
Đây là lần đầu tiên Hạ Đông gọi tên Diệp Dạng, lại là một biệt danh khác. Diệp Dạng chợt có chút hoảng hốt, lần cuối có người nhắc đến cái biệt danh này là ai vậy nhỉ? Hình như là bà cố đã mất của cậu.
"Nhóc có nghĩ đến việc cả đời còn lại không thể sống chỉ dựa vào mỗi giấy chứng minh giả(*) hay không? Nhóc không thể làm thẻ ngân hàng, không thể đi xe lửa hay máy bay không thể ra nước ngoài, thậm chí muốn rời khỏi thành phố này cũng rất khó."
"Tôi biết..."
"Nhóc không biết."
Hạ Đông đau lòng cho cậu bạn nhỏ nhưng vẫn nghiêm túc nói:
"Không có giấy chứng minh đối với xã hội mà nói, nhóc là một người không tồn tại. Chờ sau khi nhóc gặp được người mình thích... Cô gái mà nhóc thích, nhóc cũng không cho người ta một danh phận đàng hoàng, không thể kết hôn cũng không có con cái."
"Tôi..."
Diệp Dạng có chút hoang mang, đáp lời:
"Tôi không nghĩ nhiều như thế, cũng không định yêu đương hay kết hôn..."
"Sau đó sống cô độc suốt quãng đời còn lại?"
Hạ Đông ngắt lời cậu, nói tiếp:
"Điều này không thực tế Dạng Dạng à, không có khả năng cả đời nhóc không gặp được người mình thích, không có khả năng cả đời sống trong thành phố này mà thân phận không được pháp luật thừa nhận. Nhóc không thể mua nhà, không thể thuê phòng trọ hay khách sạn, ngay cả tiệm net cũng không nhận nhóc được..."
Lời nói tàn nhẫn nhưng Diệp Dạng hiểu rõ, đây mới là hiện thực.
Nhưng cậu có thể làm gì đây? Trở lại cái đầm lầy bẩn thiểu đó, để càng ngày càng lún sâu đến khi không đứng dậy nổi nữa sao?
Cảm giác say xỉn dần dần nhạt đi, sắc hồng trên khuôn mặt của Diệp Dạng cũng mất dần thay vào đó là vẻ tái nhợt.
"So với lời anh nói, tôi... Tôi càng sợ quay về..."
Hạ Đông cũng ngồi trên giường, trong lòng thoáng do dự, Diệp Dạng chắc chắn có gì đó không nói với anh. Chỉ còn một học kỳ nữa là thi đại học nhất định có chuyện gì đó xảy ra mới khiến Diệp Dạng quyết tâm rời bỏ nơi mình sinh ra và lớn lên như thế.
Diệp Dạng cắn chặt môi đợi Hạ Đông tiếp lời nhưng cậu cảm thấy có một ngón tay đặt trên khóe môi mình, tiếp đó là giọng nói tức giận của Hạ Đông.
"Buông ra, nhóc học thói hư ở đâu vậy hả?"
Cậu nghe lời theo bản năng mà buông ra, Hạ Đông cũng rút tay về.
"Tôi không ép nhóc trở về, tôi chỉ hy vọng tương lai của nhóc không thể bị hủy hoại như vậy."
Hạ Đông im lặng một chốc mới tiếp tục nói:
"Thật ra chuyện này có thể giải quyết."
"... Làm sao bây giờ ạ?"
Diệp Dạng vô thức mà nắm chặt ga trải giường.
"Nếu tôi không biết thì thôi nếu đã biết rồi sẽ không bỏ mặc."
Hạ Đông giơ tay xoa xoa đầu cậu bạn nhỏ.
"Sinh nhật nhóc ngày mấy? Có giống trên giấy chứng minh giả không?"
Diệp Dạng trả lời:
"Dạ đúng... Ngày sinh nhật là thật."
"Ngày 7 tháng 2 à..."
"Có nghĩ là khoảng năm tháng nữa nhóc sẽ đủ mười tám."
"Là như vậy ạ..."
"Nhóc có biết nó nghĩa là gì không?"
Diệp Dạng đại khái có thể hiểu rõ, người trưởng thành phải chịu trách nhiệm về lời nói và việc làm của mình, làm việc gì cũng phải cân nhắc hậu quả không thể dựa dẫm vào gia đình. Nhưng dù sao cậu cũng là một đứa trẻ vị thành niên, cậu không biết đôi khi trưởng thành mất nhiều hơn được.
"Trưởng thành có nghĩa nhóc sẽ trở thành một cá thể độc lập, nhóc không phải một đứa trẻ trong một gia đình nào đó nữa. Nhóc có đầy đủ năng lực hành vi dân sự cũng có thể độc lập thực hiện các hoạt động dân sự, nhóc là một người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự."
Diệp Dạng tựa hồ đã hiểu ra cái gì nhưng trong lòng vẫn hoảng loạn như cũ.
Hạ Đông tiếp tục nói:
"Từ đó trở đi nhóc không còn bị người giám hộ của mình hạn chế mà có thể tự do quyết định việc mình muốn làm."
"Vậy..."
Diệp Dạng hiểu Hạ Đông muốn cậu sau khi đủ mười tám tuổi trở về, nhưng cái nhà đó vẫn là một nỗi sợ khắc sâu trong tiềm thức của cậu. Biết là một chuyện nhưng làm được hay không là một chuyện khác, nỗi ám ảnh đó đã ăn sâu bén rễ trong tim cậu đâu thể vì lớn thêm một vài tuổi là có thể thoát ra được chứ?
Hạ Đông cũng biết loại chuyện này nhất thời không thể không nóng vội, anh chậm rãi nói:
"Đến lúc đó nhóc có thể tự mình quyết định. Đầu tiên phải làm giấy chứng minh trước. Tiếp đó nhóc có thể chọn tiếp tục đi học."
"Bọn họ sẽ không đồng ý đâu..."
"Nếu nhóc không động đến tiền của bọn họ thì bọn họ không có quyền ngăn cản nhóc."
Hạ Đông khẽ an ủi cậu bạn nhỏ vẫn còn ngơ ngác bên đó.
"Thi đại học rất quan trọng. Không chỉ vì để có một tấm bằng tốt để tìm việc mà còn bởi vì nó là một quá trình không thể thiếu trong đời người. Nó giống như một xã hội thu nhỏ vậy, dù tốt hay xấu nhóc nên trải nghiệm nó."
"Đây là cuộc đời của nhóc."
__________
...
(*)Chỗ này bị kiểm duyệt thành hộp vuông, nên tui đoán là chứng minh giả.