Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Hạ Đông rời khỏi phòng tắm đã mặc quần áo chỉnh tề, trông đã giống một con người hơn.
Sau đó anh ghé qua xem thử cậu bạn nhỏ chung nhà, cậu bạn nhỏ đó đang ngồi ngơ ngác ở bàn học xem gì đó.
Hạ Đông hắng giọng:
"Khụ."
Diệp Dạng nghe được âm thanh thì lập tức đóng sổ vẽ lại, cất vào ngăn tủ mới đi tới cửa phòng.
"Anh Đông."
"..."
Hạ Đông không nhịn được cũng đưa tay sờ đầu cậu bạn nhỏ giống Tô Tri Vi, chân tóc ngắn ngủn đâm vào bàn tay anh có hơi ngứa.
Diệp Dạng nhất thời không biết nên né tránh hay không nên không động đậy gì, Tô Tri Vi vẫn thường xuyên xoa đầu cậu nhưng lần này lại có cảm giác khang khác.
Hạ Đông thấy cậu bạn nhỏ đứng đó không nhúc nhích gì, ngoan ngoãn như vậy có hơi mềm lòng.
"Nhóc cứ tự nhiên thôi, không cần câu nệ làm gì. Trước đây chỉ có mình tôi bây giờ có thêm một người cũng không sao."
Diệp Dạng gật đầu.
"Cảm ơn anh Đông."
Hạ Đông lấy hai cái cốc ra rót nước, anh đưa một cái cho Diệp Dạng. Cậu bạn nhỏ đó nhận lấy, cầm bằng hai tay sau đó uống từng ngụm nhỏ.
Hạ Đông hỏi:
"Tô Tri Vi nói với nhóc tiền thuê nhà hằng tháng là bao nhiêu vậy?"
Diệp Dạng có hơi ngượng ngùng đáp:
"... Một ngàn ạ."
"..."
Hạ Đông nghẹn họng ho khan mấy tiếng, anh vốn nghĩ ban đầu nếu tiền thuê nhà cao quá còn định giảm cho cậu bạn nhỏ này, nhưng kết quả là "Một ngàn"...
Cái giá này với việc ở miễn phí có khác gì nhau à?
Diệp Dạng không biết tại sao Hạ Đông lại bị sặc vội vỗ lưng giúp anh.
"Anh Đông không sao chứ?"
"Không sao."
Hạ Đông hít một hơi thật sâu thầm nghĩ, may người thuê nhà là Diệp Dạng nhìn có vẻ rất ngoan, không phải là một người lôi thôi, luộm thuộm nếu không chắc Hạ Đông bị Tô Tri Vi chọc cho tức chết.
Hạ Đông hỏi:
"Hôm nay nhóc có bận việc gì không?"
"À có ạ, hôm nay tôi phải đi làm."
Được Hạ Đông nhắc nhở Diệp Dạng vội vàng kiểm tra điện thoại, lúc này đã hơn mười một giờ.
"Sắp muộn rồi, tôi phải đi đây ạ."
Hạ Đông kéo Diệp Dạng lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu bạn nhỏ này, nói:
"Nhóc làm việc ở tầng hai đúng không? Đến trễ hay không Tô Tri Vi cũng không để ý đâu, có việc gì thì sẽ gọi đến. Trước tiên tôi với nhóc đi mua vỏ chăn nệm."
Diệp Dạng nhìn về phòng mình đúng là có mùi rượu tỏa ra.
"Vậy để tôi báo cho chị ấy một tiếng."
Hạ Đông khẽ "Ừm" sau đó thì đi vào phòng cậu bạn nhỏ, lột drap giường, mang chăn ra ban công phơi nắng.
Anh vừa quay đầu lại cậu bạn nhỏ đã đã đứng sau lưng anh.
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi không có số điện thoại của chị Tri Vi ạ."
Diệp Dạng lúng túng nói.
Cậu chỉ vừa mới lập một tài khoản WeChat hôm qua nên không kịp thêm chị Tri Vi cũng quên xin số điện thoại của chị ấy.
Hạ Đông lấy di động ra, nói:
"Vậy chúng ta thêm WeChat nhau sau đó tôi gửi WeChat cậu ta cho nhóc."
Diệp Dạng mở WeChat chuyển sang giao diện mã QR, Hạ Đông nhận thấy trong WeChat của đứa nhỏ này không có một lịch sử trò chuyện nào, thậm chí còn không thấy tin quảng cáo.
Tên trên WeChat của hai người đều giống nhau, chỉ để tên thật. Ngay trước mặt Diệp Dạng, Hạ Đông đổi ghi chú về cậu thành "Cậu bạn nhỏ", thành công nhìn thấy vành tai cậu đỏ bừng lên.
Sau khi add WeChat của Tô Tri Vi, Diệp Dạng trình bày lại dự định của hai người, sau khi cô đồng ý mới cùng Hạ Đông đi siêu thị.
Hạ Đông mua rất nhiều đồ, đa phần là do Hạ Đông chọn Diệp Dạng chỉ đi theo sau.
Khi tới khu thực phẩm, Hạ Đông mua một ít rau và thịt.
"Mấy năm trước tôi chỉ ăn bên ngoài thôi hại dạ dày sắp hỏng rồi, mấy năm trở lại đây đều tự nấu tự ăn cả."
Diệp Dạng khen ngợi từ tận đáy lòng:
"Lợi hại quá."
Hạ Đông nhịn không được cười nói:
"Tối nay nấu cho nhóc ăn nhé."
Diệp Dạng chợt dừng lại một chút mới đáp:
"Dạ, cảm ơn anh Đông."
Lúc ở quầy thanh toán, Diệp Dạng lấy một hộp kẹo cao su từ bên kệ hàng, gần đây miệng cậu hơi đắng nên muốn ăn cái gì đó ngọt ngọt. Khi cậu rút tiền ra trả thì Hạ Đông lại giật lấy.
"Tính chung là được mà."
"?"
Hạ Đông nhìn cái hộp trong tay sau đó nhìn Diệp Dạng, không nói gì.
Nhân viên thu ngân là một cô gái tuổi đôi mươi khá mũm mĩm. Vốn là một người rất yêu cái đẹp nên khi thấy hai anh chàng đẹp trai phía trước sẽ chú ý hơn so với những khách hàng bình thường, mà nhìn thứ họ đã mua thì càng không nhịn được che miệng cười.
Đến tận khi về nhà Diệp Dạng vẫn không hiểu nhân viên thu ngân ấy cười điều gì. Sau vụ việc vừa rồi Hạ Đông cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, anh thay một cái chăn bông mới, hỏi:
"Mua bao cao su về làm gì vậy? Nhóc có bạn gái tới chơi à?"
"Bao cao su gì cơ..."
Diệp Dạng sửng sốt đáp:
"Tôi không có..."
Diệp Dạng trợn to mắt nhìn thứ mà Hạ Đông lấy ra khỏi túi đồ, nói:
"Cái này không phải là kẹo cao su sao ạ?"
"..."
Hạ Đông bất đắc dĩ đưa cái hộp đó đến trước mắt Diệp Dạng.
"Nhóc con mở mắt to lên nhìn cho rõ cái này là cái gì?"
"Tôi không cố ý, tôi nghĩ, nghĩ nó là kẹo cao su..."
Lần này Diệp Dạng nhìn thấy nhãn hiệu trên hộp rất rõ ràng, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng cả người như sắp bốc khói lên vậy.
Hạ Đông sao có thể không hiểu chứ, rõ là ô long, nhìn bạn nhỏ vừa tức giận vừa xấu hổ khá là đáng yêu... Anh nổi hứng trêu chọc bỏ hộp áo mưa trên tủ đầu giường của cậu.
(*Ô long là từ vựng tiếng Trung. Hán Việt: wū lóng. Nguồn gốc của từ Oolong đại khái như thế này: từ tiếng Anh "own goal" (bóng phản lưới nhà) đồng âm với "Oolong", trong khi từ "Oolong" trong tiếng Quảng Đông có nghĩa là "nhầm lẫn, wulong" (theo Baidu). Đoạn này mọi người có thể hiểu là, Diệp Dạng nhầm lẫn hoặc Diệp Dạng phản lưới nhà (nghĩa bóng))
Hạ Đông cười trêu chọc:
"Cứ để làm kỷ niệm đi, biết đâu sau này có bạn gái thì còn dùng được."
Diệp Dạng cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng không có dấu hiệu hạ nhiệt, cũng không trách cậu được, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thấy qua chuyện như vậy.
Hạ Đông đã về phòng, Diệp Dạng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì về phòng lấy bút lên vẽ, nhưng vì bồn chồn trong lòng mãi chưa vẽ được.
Truyện tranh là sở thích duy nhất của Diệp Dạng trong những năm gần đây, nhưng cậu chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp chỉ có thể tự tìm tòi, luyện tập.
Cậu thích khi phát thảo nên những đường nét của một nhân vật, thích cảm giác ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ không nhúc nhích. Cậu sẽ tưởng tượng nhân vật dưới ngòi bút của mình tên gì, thân phận như thế nào, tương lai ra sao.
Cậu muốn tạo ra linh hồn cho họ.
Diệp Dạng nghe thấy tiếng nước trong bếp mới ngừng tay lại, trên tờ giấy trắng đã xuất hiện một nhân vật hoạt hình tương đối đơn giản. Cậu nhìn một hồi sau đó đóng quyển sổ đi, cất vào trong ngăn kéo.
"Anh Đông, tôi giúp anh một tay nhé?"
Hạ Đông đang ở phòng bếp thái thịt, nhìn Diệp Dạng tới cũng không khách sáo nói:
"Đúng lúc lắm, qua bên kia rửa rau đi nhóc."
"Được ạ."
Diệp Dạng nhìn những miếng thịt trắng nón trên thớt, cổ họng khẽ động một chút.
Hạ Đông đổ dầu vào nồi sau đó thả từng miếng thịt ba chỉ vào, vốn nghĩ nhóc con đó làm ẩu, ai ngờ lại rất gọn gàng nhanh chóng rửa xong mớ rau bên kia.
Hôm nay nấu không nhiều món lắm, toàn là đồ nhà làm mùi thơm nhìn cũng ngon mắt.
Hai người ngồi vào bàn ăn, Hạ Đông hỏi:
"Có ngon không?"
"Ngon lắm ạ."
Diệp Dạng ăn cá mà Hạ Đông gắp cho, cậu cúi đầu lùa cơm vào miệng, có lẽ vì bụi bay vào mắt làm mắt cậu có chút ửng đỏ.
Hạ Đông không biết, thật ra cậu cũng biết nấu ăn hương vị không tệ lắm.
Từ khi nào nhỉ? Mười tuổi? Có lẽ là mười hai chăng? Diệp Dạng không nhớ được.
Lúc ấy, người duy nhất đối xử tốt với cậu là bà cố đã ngã bệnh, người phụ nữ đó càng vô tâm thậm chí nấu cơm cũng không cho cậu ăn, cậu đành phải tự mình nấu.
Con trai thường phát triển muộn, cậu năm 11-12 tuổi vẫn chưa cao. Nhà cậu lúc đó đã dùng bếp gas, bếp để trên bàn rất cao cậu không với tới nên dùng tạm ghế đấu giẫm lên, lúc đầu cũng chỉ biết nấu mì thôi.
Ăn mì mãi cũng không phải vấn đề lớn, thỉnh thoảng hàng xóm sẽ cho cậu một hai quả cà chua hoặc trứng gà. Khi đó cậu bắt đầu thử chiên trứng hoặc xào cà chua với trứng gà.
Lần đầu nấu ăn cậu không biết điều chỉnh nhiệt độ thế nào nên bị dầu nóng bắn vào da, cậu đau đến muốn khóc nhưng chỉ có thể kìm lại.
Những đứa trẻ khóc to vì chúng biết rằng sẽ có người đến an ủi, dỗ dành chúng. Nhưng cậu thì không thể như vậy, vì cho dù cậu có khóc đến khàn cả cổ cũng không ai thương tiếc cho cậu.
Lúc nhỏ Diệp Dạng chỉ có thể vừa nhỏ giọng khóc nức nở vừa khuấy nồi trứng bác cà chua (*). Nước mắt với khói dầu làm mắt cậu nhòe đi, cậu chỉ có thể dừng lại lấy giấy lau mắt nhưng chỉ vừa không để ý đồ ăn đã cháy khét hết cả.
Một năm đầu tiên, cậu chỉ được ăn cơm sống với món trứng bác cà chua cháy đen.
Sau này cậu nấu được nhiều món hơn, tay nghề cũng tốt hơn trước nhưng đĩa trứng bác cà chua khi đấy vẫn là món ngon nhất trong ký ức của cậu.
Hạ Đông gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Diệp Dạng, cậu bạn nhỏ ngơ ngác nhìn anh hốc mắt còn chút đo đỏ, không biết có phải vừa rồi tại anh hút thuốc lá trong nhà bếp hay không nữa.
"Thịt kho tàu là món tủ của tôi đó, nhóc ăn thử đi."
Hạ Đông đối với tài nấu nướng của mình luôn có đủ tự tin.
"Món thịt ba chỉ này không có tí dầu mỡ nào đâu."
"... Dạ."
Diệp Dạng không nỡ lòng nào từ chối lòng tốt này của Hạ Đông, nhất là khi nhìn thấy nụ cười ôn hòa đó của anh, cậu không thể nói rằng "Tôi không thích" được.
Diệp Dạng sau khi làm đủ công tác chuẩn bị tinh thần mới cắn một góc miếng thịt ba chỉ khi nãy, đúng thật là không có cảm giác béo của mỡ nhưng đã là thịt ba chỉ thế nào cũng có một ít mỡ. Nó từ yết hầu chạy xuống dạ dày của cậu, Diệp Dạng nuốt một ngụm cơm cố nén cơn buồn nôn lại.
"Ting"
Chuông cửa đúng lúc vang lên, lúc Hạ Đông mở cửa thì thấy người đến là Tô Tri Vi.
"Cậu biết mật khẩu mà, nhấn chuông làm gì?"
"Ai biết cậu có làm chuyện gì mờ ám hay không?"
Tô Tri Vi xách theo một hộp cherry hỏi:
"Tiểu Dạng đâu rồi?"
"Ăn cơm bên trong ấy."
Hạ Đông trở về bàn cơm nhưng không thấy bóng dáng Diệp Dạng đâu, chỉ còn lại miếng thịt bị cắn dở nằm trơ trọi trên bát cơm trắng.
"Cậu nấu cơm không biết gọi tôi à?"
Tô Tri Vi nửa thật nửa giả mà phàn nàn, lúc này mới thấy khác thường hỏi:
"Tiểu Dạng đâu?"
Tô Tri Vi gõ cửa phòng Diệp Dạng, cô nghe thấy bên trong có tiếng ai đó đang nôn mửa thì thay đổi sắc mặt lập tức đẩy cửa vào.
Diệp Dạng ôm bồn rửa tay nôn đến mặt mũi trắng bệch, nước mắt sinh lý chảy ra giàn giụa.
Cậu nhớ lần ăn thịt mỡ gần nhất là dịp tết năm ngoái, khi đó người phụ nữ kia giả vờ gắp miếng thịt mỡ vào bát của cậu, giọng nói ngọt ngào gọi cậu:
"Thanh thiếu niên ăn ít thịt mỡ sẽ tốt cho cơ thể hơn."
Cậu vốn định ném miếng thịt đó vào thùng rác nhưng người đàn ông trung niên bên cạnh lại liếc cậu một cái, bảo:
"Mẹ mày gắp cho thì ăn đi."
Khi ấy cậu không giống lúc nhỏ nữa, cậu học được cách che giấu cảm xúc của mình nên đành yên lặng nuốt xuống, cố nén để không nôn ra.
Cậu nghĩ, người đó không phải mẹ, cậu cũng không có mẹ.
Sáng hôm sau như thường lệ, người đàn ông đó đưa vợ con đi chúc tết họ hàng, trong nhà chỉ còn mình cậu.
Giống như bọn họ mới là một nhà, còn Diệp Dạng chỉ là một người qua đường không cần thiết, một tồn tại không hề quan trọng, có cũng được mà không có lại càng tốt.
Thật ra cậu không buồn lắm, dù sao ở đó nhiều năm như vậy, cậu quen rồi.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Trứng bác cà chua rất ngon, nếu ăn món xào nhất định phải gọi thử một lần.
...
Cho bạn nào tò mò:
(*)Trứng bác cà chua (番茄炒蛋/西紅柿炒雞蛋) là một món ăn phổ biến ở. (theo Wikipedia)
Chuẩn bị: Trứng ốp la, cà chua thái múi cam. Trong công thức của Francis Lam được đăng trên, trứng được nấu chín trước, sau đó để riêng khi cà chua được nấu chín. Cuối cùng, cho trứng trở lại đun cùng cà chua, đảo đều tay cho đến khi quyện đều và chín hẳn. Ngoài ra, cà chua được xào trước trong khoảng một phút và ướp muối. Tiếp theo cho trứng vào đun và món ăn được nấu chín cho đến khi vừa ăn. (theo Wikipedia)
Nghe hơi nhứt nhứt cái đầu nhưng nếu mọi người thích thì có thể lên gg tìm hiểu công thức chi tiết nhá.
Ở Việt Nam không có tên chính thức cho nó, mọi người hay gọi là trứng xào cà chua, cà chua xào trứng, trứng chiên cà chua,... Tui nghĩ trứng bác cà chua khá sát với bản dịch hơn nên lấy tên đó. =)))
(Bữa thứ 2 tui bận quá quên đăng giờ đăng bù 2 chương hen)