Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Kiều Thời Niệm, chúng ta đã ly hôn, không còn một chút quan hệ gì."
"Ra ngoài ư? Cô đời này cũng đừng mong rời khỏi bệnh viện tâm thần."
"Hoắc Nghiên Từ, nếu có kiếp sau, tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh."
Đau đầu quá.
Trước đây khi bênh ung thư dạ dày phát tác chỉ đau bụng, bây giờ lại lan đến cả đầu. Kiều Thời Niệm đầu băng bó cuộn tròn thân thể lại. Cơn đau truyền đến cô cũng không dám r3n rỉ. Nếu làm kinh động đến người khác, sẽ lại là mục tiêu công kích.
"Không chết được đâu, cô giả bộ cái gì."
Bên tai truyền đến giọng đàn ông đầy chán ghét, Kiều Thời Niệm bỗng nhớ lại mình đã tự sát. Cô mở mắt ra, quả nhiên là vẻ mặt chán ghét của Hoắc Nghiên Từ.
Trong mắt Kiều Thời Niệm hiện lên một tia đau đớn. Cô chưa chết! Ông trời là đang trêu đùa cô sao? Vì sao không để cô chết đi? Dù sao thì thế giới này cũng không còn gì đáng để cô lưu luyến nữa.
Dù sao thì bệnh ung thư dạ dày của cô cũng không thể sống được quá vài ngày nữa.
"Cô nếu như muốn tự tử, sao không dùng dao kết liễu, cần gì phải diễn loại tiết mục nhảy lầu này." Hoắc Nghiên Từ ghét bỏ lên tiếng.
"Tôi nghĩ muốn một dao."
Đột nhiên Kiều Thời Niệm cảm thấy trong lời nói của Hoắc Nghiên Từ có điểm không đúng.
Cô nhảy lầu khi nào?
"Phu nhân, cô tỉnh rồi."
Lúc này, Vương thẩm bưng nước và thuốc đi tới trước mặt cô.
"Có phải rất đau đầu hay không? Bác sĩ nói cô bị chấn động não, đã kê đơn thuốc cho cô, bây giờ cô uống nhé?"
Kiều Thời Niệm không đáp lại Vương thẩm, cô phát hiện mình đang nằm ở phòng ngủ lớn.
Nhìn cách sắp xếp thì có vẻ như là nhà họ Hoắc trước kia. Cô từ khi vào viện tâm thần đã 2 năm không trờ lại nơi này.
Chẳng lẽ cô vừa rồi tự sát chưa đập tới đầu, lại bị Hoắc Nghiên Từ mang về nhà?
Không đúng!
Cô dùng dao đâm vào ngực, dù cho không chết, cũng không thể không đưa cô vào phòng cấp cứu chứ.
Kiều Thời Niệm vội vàng cúi đầu kiểm tra, ngực vậy mà lại không có vết thương, mà đầu và cổ tay lại bị băng bó.
Hoắc Nghiên Từ nhìn cô khi thì đau đớn, khi thì kinh ngạc, vẻ mặt liên tục thay đổi thì nhíu mày, không còn kiên nhẫn. Kiếm Hiệp Hay
"Lần sau nếu muốn tự tử thì tìm chỗ nào cao hơn, nhảy từ tầng 2 xuống không chết được đâu."
Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu rồi nhấc chân đi thẳng ra ngoài.
Kiều Thời Niệm phớt lờ Hoắc Nghiên Từ, tiếp tục kiểm tra thân thể. Cô ở bệnh viện tâm thần hơn hai năm, sắc mặt sớm đã xanh xao, người chỉ còn da bọc xương nhưng bây giờ, làn da trắng trẻo nhẵn nhụi, co giãn đàn hồi. Trên cánh tay cũng không có vết tích bị những người cùng phòng bệnh hành hung.
"Phu nhân, tiên sinh vì giận quá mới nói như vậy."
Vương thẩm sợ cô buồn bã, nhẹ nhàng trấn an: "Vợ chồng nào có ghi hận, đợi lát nữa cùng tiên sinh làm hòa.."
"Vương thẩm, hôm nay là ngày mấy?"
Kiều Thời Niệm khiếp sợ, vội vàng cắt lời Vương thẩm.
Vương thẩm khó hiểu nhìn cô: "Hôm nay là sinh nhật của Bạch tiểu thư, người nghe nói tiên sinh thay người đến chúc mừng sinh nhật liền gọi điện thoại bảo tiên sinh trở về."
Cô biết Vương thẩm hiểu nhầm ý của mình nhưng không rảnh để giải thích, vội nhìn xung quanh, nhặt lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.
Ngày tháng hiện tại quả nhiên là ba năm trước.
Kiều Thời Niệm chợt nhớ ra, cô vội vàng nhảy xuống giường, chạy vội đến nhà kính trồng hoa. Nhà kính quả nhiên là một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại những cây hoa đã gãy dập.
Ba năm trước đây, khi nghe tin Hoắc Nghiên Từ chuẩn bị sinh nhật cho Bạch Y Y và mua hoa cho cô ta, cô đã mất bình tĩnh và đập nát tất cả hoa ở nơi này. Những mảnh vỡ bắn tung tóe cứa vào tay cô nhưng cô không để tâm, kích động nhảy từ tầng hai xuống. May mắn nhảy trúng bụi cây nên tay chân không bị gãy nhưng đầu cô đập vào bồn hoa bên cạnh nên ngất đi.
Cho nên, cô đã quay trở lại thời gian ba năm trước?
"Phu nhân, sao cô lại chạy tới nhà kính, ở đây toàn là mảnh vỡ, cô ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột."
Vương thẩm sợ cô lại tiếp tục ầm ĩ, chạy đến khuyên: "Tiên sinh để ý đến cô, vừa nghe cô bị thương lập tức quay về.. Hoắc tiên sinh!"
Nghe giọng Vương thẩm khẩn trương, Kiều Thời Niệm ngẩng đầu nhìn lên.
Không chỉ có Hoắc Nghiên Từ một thân tây trang anh tuấn đi đến còn có một Bạch Y Y quần áo tinh xảo, yểu điệu ôn nhu.
Bọn họ sánh vai, như một cặp trời sinh đứng trước mặt cô.