Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor : Humi
Wattpad : @humi102
_________________
Y tá bên cạnh cũng liếc mắt một cái cực kỳ hâm mộ, "Người vừa đẹp lại có tiền còn quan tâm bạn gái như vậy, làm sao tôi lại không gặp được a?"
Một y tá khác: "Cũng không nhìn xem bộ dạng của mình, cô lớn lên xinh đẹp như người ta sao?"
Y tá suy sụp ,mắt nhìn Tô Nguyệt, tuy rằng một bên mặt còn sưng, nhưng vẫn thấy rõ đường nét của một mỹ nhân.
Cô nàng nhấp nhấp môi không nói gì nữa, trong lòng rất không thoải mái.
Đàn ông đều là động vật nông cạn, chỉ biết nhìn mặt.
Tô Nguyệt cắn môi, "Anh ấy không phải bạn trai tôi......"
Y tá kéo kéo khóe miệng quay mặt đi, bạch liên hoa (*), ghê tởm muốn chết.
( * bạch liên hoa : ý nói những người ngoài mặt giả vờ ngây thơ, bên trong tâm địa độc ác.)
Bác sĩ cũng thần bí cười cười, "Phải không?"
Hiển nhiên mọi người đều không tin cô.
Nếu không phải bạn trai, cũng không có khả năng là quan hệ tầm thường.
Người có mắt đều nhìn ra được vừa rồi người đàn ông kia đối với cô gái nhỏ này có bao nhiêu khẩn trương, bác sĩ cũng hoài nghi lúc ấy nếu cô nói một câu "Đau", Kỳ Dạ sẽ trực tiếp đem chân bà ấy vặn gãy.
Đương nhiên, cô gái nhỏ cũng rất mạnh mẽ, thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, lại chính là một tiếng kêu nhỏ cũng không có, thật làm bà ấy lau mắt mà nhìn.
Dựa vào điểm này đối Tô Nguyệt có cảm nhận tốt, bác sĩ cũng không nhiều chuyện, người khác không thừa nhận khẳng định có nguyên nhân của họ.
Bà ấy rốt cuộc đã lớn tuổi, cũng sẽ không giống những cô y tá đó.
Trọng sinh một đời Tô Nguyệt sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, người khác đủ loại ánh mắt cùng biểu tình cô đã nhìn quá nhiều, lòng người ấm lạnh cô đã sớm lĩnh hội, bất quá bác sĩ rất rõ ràng không có gì ác ý, cô cũng không để ý nhiều.
Chỉ tiếp tục cùng bác sĩ nói chuyện lỗ tai bên phải từ sau lúc bị đánh luôn có âm thanh vù vù, bên trong tựa hồ cũng hơi đau.
Bác sĩ nhíu mày, "Vừa rồi sao không nói?"
Tô Nguyệt nhấp nhấp môi không nói chuyện.
Cô là không muốn phiền toái Kỳ Dạ mà thôi, bọn họ hiện tại lại không có quan hệ gì.
Ánh mắt bác sĩ thật sâu đánh giá cô vài lần, cũng không hỏi , chỉ nói: "Nếu lỗ tai có vấn đề, cô đến khoa tai mũi họng kiểm tra một chút mới được, khả năng là màng nhĩ bị ảnh hưởng, đừng để lâu, càng kéo dài sẽ tạo thành tổn thương thính lực, sớm một chút đi kiểm tra đi."
Tô Nguyệt "Vâng" một tiếng, không nói nữa, ra khỏi phòng khám, cũng không đến khoa tai mũi họng, ngồi ở ghế trên hành lang chờ Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ cầm thuốc trở về, từ xa đã nhìn thấy cô gái nhỏ đoan đoan chính chính ngồi trên ghế , đôi tay đặt ở trên đầu gối, hơi rũ đầu, bộ dáng ngoan ngoãn lại thành thật.
Cô đang đợi anh...... Nhận thức điểm này làm trái tim anh mềm mại vài phần.
Anh nhìn trong chốc lát mới đi qua , hỏi cô, "Chân còn đau không?"
Tô Nguyệt không trả lời, vẫn như cũ cúi đầu, tựa như không nghe thấy.
Kỳ Dạ nhíu mày, giơ tay, chọc chọc mặt cô, "Ngủ rồi?"
Tô Nguyệt bị anh chọc khiến thân thể nghiêng về một bên, kinh ngạc nhảy dựng, ôm mặt ngẩng đầu liền thấy anh, ngẩn người, "Anh đã trở lại?"
Kỳ Dạ mị mắt, cho nên cô trước đó là đang thất thần?
Anh "Ừm" một tiếng, "Tự đi được không?"
Tô Nguyệt vội vàng gật đầu, "Có thể."
Cổ chân đã không đau nữa, có thể đi đường.
Kỳ Dạ gật gật đầu, "Vậy đi thôi, đưa em trở về."
Nói xong, anh xoay người bước đi.
Tô Nguyệt nhìn bóng dáng anh trầm mặc vài giây, Kỳ Dạ lại biến thành bộ dạng lạnh băng xa lạ lúc ban ngày, người trước đó ôm ấp cô đến bệnh viện, có lẽ,là ảo giác đi.
Lên xe, Tô Nguyệt không ngồi ghế phụ, mà ngồi ở ghế sau.
Kỳ Dạ cũng chưa nói gì, chỉ hỏi, "Địa chỉ."
Tô Nguyệt do dự : " Bệnh viện Đệ Nhất."
Kỳ Dạ từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, Tô Nguyệt ho thấp hai tiếng che dấu bản thân không được tự nhiên, "Mẹ em thân thể có chút không thoải mái, đang ở bệnh viện Đệ Nhất."
Kỳ Dạ không nói thêm, khởi động xe đi về hướng bệnh viện.
Một đường đều rất an tĩnh.
Thẳng đến cổng bệnh viện, xe dừng lại, Tô Nguyệt đối Kỳ Dạ nói "Cảm ơn", trầm mặc hai giây không nghe được anh trả lời, cô nhấp môi muốn xuống xe.
Mới vừa mở cửa xe, Kỳ Dạ bỗng nhiên nói: "Lời bác sĩ nói trước đó đã nhớ kĩ chưa?"
Tô Nguyệt sửng sốt một hồi, mới gật gật đầu.
Kỳ Dạ từ kính chiếu hậu nhìn cô, vẫn lặp lại, "Nhớ kỹ hai ngày kiêng nước, hạn chế đi lại, bôi thuốc đúng giờ, nếu đau lấy đá chườm một chút, đừng để lộng thương hoặc là nhiễm trùng, thương càng thêm thương sẽ rất phiền toái. Còn có vết thương trên mặt, cũng phải bôi thuốc."
Tô Nguyệt hơi cúi đầu, thanh âm nhẹ, "Em đã biết."
Dứt lời, lại là một mảnh trầm mặc.
Kỳ Dạ vô thức nắm chặt tay lái, một lát sau, anh mở miệng, "Xuống xe."
Hai chữ lạnh nhạt vô tình, cùng vừa rồi cẩn thận dặn dò như hai người khác nhau.
Tô Nguyệt cắn môi, lại lần nữa thấp giọng nói cảm ơn, sau đó xuống xe.
Mới vừa đóng cửa ,xe liền ở trước mắt cô gào thét rời đi.
Tô Nguyệt mờ mịt nhìn chiếc xe đảo mắt đã không thấy bóng dáng, trầm mặc nửa ngày, khe khẽ thở dài.
Anh đời này, so với kiếp trước biến đổi rất nhiều.
Trong xe, Kỳ Dạ từ kính chiếu hậu nhìn thân ảnh nhỏ xinh càng ngày càng mơ hồ, nắm tay không ngừng buộc chặt, dùng hết sức lực mới khống chế được xúc động muốn đem cô đi.
Cô đã là bạn gái người khác, anh không nên đi quấy rầy cuộc sống của cô, cũng không có cái tư cách kia.
Kỳ thật anh vốn dĩ cũng không muốn đi quấy rầy cô, cố tình thỏ con này lại tự nhảy vào tầm mắt anh.
Kỳ Dạ càng nghĩ càng bực bội, ở thời điểm dừng đèn đỏ châm một điếu thuốc, sương khói chậm rãi lượn lờ trong xe, nicotin làm anh bình tĩnh trở lại, xuyên qua màn kính nhìn phía sau xe, đã sớm nhìn không thấy bóng dáng nha đầu kia.
Anh lại nhịn không được có chút lo lắng, mẹ cô sinh bệnh, buổi chiều nghe cô cùng Mạnh Thần nói chuyện, tựa hồ là bệnh tim?
Còn có người đánh cô là ai?
Lý Đại, hình như ba cô là giáo viên Lý Đại?
Kỳ Dạ đang muốn gọi điện thoại cho người đi xác nhận, di động đột nhiên vang lên, là bà ngoại gọi đến.
Thần sắc lạnh nhạt lúc tiếp nhận điện thoại nhu hòa vài phần, "Bà ngoại?"
"Tiểu Dạ, con không phải nói muốn mang bạn gái lại đây thăm ta sao? Bây giờ đã bao lâu, rốt cuộc khi nào mang cô ấy tới a?"
Kỳ Dạ không nói chuyện, bà ngoại bị bệnh Alzheimer's , chuyện gì cũng đã quên, chỉ nhớ rõ anh, mà thời điểm cao trung (*) anh nói một câu, bà nhớ tới tận bây giờ.
(* cao trung : THPT = cấp 3 ở Việt Nam
* Alzheimer's : bệnh mất trí nhớ, đãng trí của người già.)
"Tiểu Dạ, con có nghe được ta nói không đó?"
Bà ngoại Dung thanh âm lại cao hơn, "Con không phải lại gạt bà già này đi, căn bản không tìm được bạn gái đúng không? Ta nói cho con, nếu là không tìm được bạn gái, ta xem con cùng Tương Tương ở bên nhau đi, ta coi con bé......"
Nghe bà ngoại nói tên Từ Tương Tương, ánh mắt Kỳ Dạ liền lạnh xuống, giọng điệu vẫn nhu hòa, "Bà ngoại, con không lừa người, chỉ là gần đây xảy ra chút chuyện, một thời gian nữa chúng con sẽ tới thăm người."