Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor : Humi
Wattpad : @humi102
Mạnh Thần chậm rãi đi ra thang máy, đứng yên ở trước mặt Tô Nguyệt, không nói chuyện.
Thấy Mạnh Thần chỉ nhìn chằm chằm, Tô Nguyệt cũng rối rắm.
Ánh mắt anh ta có chút cổ quái, ít nhất từ trước đến nay cô chưa thấy qua loại ánh mắt này.
Mày nhíu lại, "Anh rốt cuộc làm sao vậy ?"
Mạnh Thần hàm dưới căng chặt, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt này làm Tô Nguyệt có chút hoảng hốt.
Thật sự không biết hắn muốn làm gì, cũng không biết nói cái gì.
Hai người cứ như vậy trầm mặc mặt đối mặt, một hồi lâu, Tô Nguyệt nhịn không được mở miệng, "Nếu anh không có việc gì em đi trước, mẹ còn đang đợi em."
Cô không thích như bây giờ, đối với Mạnh Thần, đã cự tuyệt minh bạch rồi, hắn còn như vậy, cô cũng khó xử.
Nói xong, cô bước qua chuẩn bị ấn thang máy.
Mới vừa động, Mạnh Thần bỗng nhiên cầm cổ tay cô, gắt gao, chặt đến có phần run rẩy.
Tô Nguyệt kinh ngạc quay đầu, lập tức đối diện một ánh mắt phẫn nộ, rốt cuộc cũng nhịn không được, hắn cắn răng hỏi cô, "Em cũng biết dì đang đợi sao, ngày hôm nay đã chạy đi đâu,em nói đi?"
Khoé môi Tô Nguyệt nhẹ nhấp, tuy rằng có chút không thoải mái việc Mạnh Thần chất vấn như vậy, nhẫn nại, chỉ nói: "Em không đi chỗ nào."
Nói, cô lắc tay, "Anh có thể buông ra trước được không?"
Anh ta nắm rất chặt, đến mức tay Tô Nguyệt cũng có chút đau.
Nhưng Mạnh Thần không những không thả ra còn nắm chặt hơn.
Hai người dựa gần, Mạnh Thần dễ dàng ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Tô Nguyệt, đáy mắt trào dâng tức giận , "Em uống rượu! Tô Nguyệt, em đang làm cái gì vậy, em như vậy là tự huỷ hoại chính mình?"
Tô Nguyệt bất động, Mạnh Thần lại hung hăng cắn răng hỏi cô một câu, "Tên kia là ai, rốt cuộc là ai mẹ nó chạm vào em!"
Tô Nguyệt chưa từng nghĩ tới, lời như vậy sẽ từ trong miệng Mạnh Thần nói ra.
Kiếp trước thời điểm cô bị người nhục mạ, trừ bỏ Kỳ Dạ, cũng chỉ có hắn tin tưởng cô.
Nhưng hiện tại, anh ta nói, cô huỷ hoại chính mình?
Tô Nguyệt tâm bỗng nhiên lạnh vài phần, ngay cả ngữ khí cũng lạnh, mạnh mẽ hất tay, "Anh ấy là có liên quan gì với anh,buông ra!"
Mới 7 giờ tối, bệnh viện cũng nhiều người đến người đi, bọn họ lại đứng ở trước cửa thang máy , liền trở thành tiêu điểm, người đi ngang qua đều liếc bọn họ vài lần.
Tô Nguyệt không có tâm trạng để người ta coi mình như con khỉ tham quan, thấy Mạnh Thần trước sau không buông tay, cô khẽ cắn môi dẫm lên chân hắn.
Mạnh Thần kêu lên một tiếng, bị đau quả nhiên giảm vài phần lực đạo.
Tô Nguyệt rút tay ra, xoay người rời đi, cũng không đợi thang máy, trực tiếp đi thang bộ.
Chỉ là ngày hôm qua chân cô bị thương, cũng không đi được quá nhanh, chưa được mấy bước Mạnh Thần đã đuổi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Nguyệt đang muốn quay đầu lại nói anh ta đừng đi theo cô, vòng eo lại bỗng nhiên bị người bắt lấy.
Một vòm ngực ấm áp dán lên phía sau lưng, Mạnh Thần đã ôm chặt cô.
Tô Nguyệt cứng đờ, bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn, "Em đừng tàn nhẫn với anh như vậy được không?"
Mạnh Thần tựa cằm ở hõm vai cô, mùi hương nhàn nhạt trên người cô chui vào hơi thở, phẫn nộ vừa rồi đã giảm đi một nửa.
Hắn gắt gao ôm cô, thậm chí thanh âm đã có phần run rẩy, "Tô Tô, cầu xin em, đừng đối với anh như vậy...... Anh thật sự chịu không nổi em biết không? Anh mẹ nó thật sự sắp điên rồi!"
Tô Nguyệt nuốt nuốt cổ họng vài cái, bỗng nhiên nảy lên cảm giác chua xót.
Cô nhắm mắt, thanh âm hơi nghẹn, "Mạnh Thần, tôi cho rằng, tôi đã nói với anh rất rõ ràng."
Mạnh Thần hô hấp dừng một chút, đáy mắt hiện lên đau khổ khó nhịn.
Đúng vậy, cô nói rất rõ ràng.
Chỉ là buổi sáng hôm nay trong điện thoại nghe cô thấp giọng ôn nhu hát làm hắn lại có vài phần hy vọng.
Mạnh Thần tìm cô suốt một ngày, từ hy vọng tràn đầy biến thành sợ hãi, nhìn đến cô bị người hôn đến môi sưng đỏ, nhìn đến dấu hôn trên cổ, anh ta mới hoàn toàn không khống chế được.
Mạnh Thần thật sự điên rồi, mới có thể dùng ngữ khí như vậy nói với cô.
Là hắn sai.
Tay ở bên hông cô lại siết chặt, Tô Nguyệt cũng không giãy giụa, lẳng lặng đứng, tùy ý Mạnh Thần ôm.
Cô nhắm mắt, trên lông mi đã có vệt nước, thanh âm cũng gian nan, "Tôi biết tôi rất ích kỷ, tuy rằng không có cách nào đáp lại tình cảm của anh, nhưng tôi còn muốn có thể tiếp tục cùng anh làm bạn bè. Bởi vì, anh đối với tôi thật sự...... Rất quan trọng......"
Có đôi khi Tô Nguyệt nghĩ, trừ bỏ mẹ cùng Kỳ Dạ, Mạnh Thần chính là người cô coi trọng nhất.
Cả đời này, người đáng giá để quý trọng không nhiều lắm, cho nên cô không muốn lại đánh mất một người.
Lông mi rung động, nước mắt liền chảy xuống, " Nhưng mà Mạnh Thần, nếu anh tiếp tục như vậy,...... Chúng ta khả năng, cũng không làm bạn bè được nữa......"
Cô không đáp lại được anh ta, chỉ muốn làm bạn bè, chứ không phải muốn cho hắn có hi vọng.
Dù ích kỷ thế nào, dù không muốn mất đi Mạnh Thần, cô cũng không muốn để hắn càng ngày càng thống khổ.
Tô Nguyệt là thật hy vọng, một đời này, Mạnh Thần có thể được đến hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của anh ta, tuyệt đối không phải là đến từ chính cô.
Mạnh Thần trầm mặc, một hồi lâu, chậm rãi buông lỏng tay.
Rũ mắt, tự giễu cười cười, " Vậy, vẫn là, tiếp tục làm bạn đi......"
Nếu làm bạn, có thể tới gần cô là được.
Hai người cứ như vậy một trước một sau đứng, trầm mặc.
Ai cũng không chú ý, cách đó không xa,Tô Thành cầm di động nhắm ngay bọn họ......
......
Kỳ thị
"Tiệc từ thiện buổi tối?"
Trong văn phòng, giọng người đàn ông đạm mạc, nghe không ra cảm xúc, nhưng cặp mắt đen nhánh kia lại rõ ràng xoáy nước mãnh liệt, có thể đem người cắn nuốt.
Giang Chu hơi thấp đầu không dám nhìn anh, "Vâng, đây là thiệp mời dự tiệc Từ gia đưa tới."
Ánh mắt Kỳ Dạ dừng ở tay hắn, chỉ tốn một giây, sau đó cúi đầu xem văn kiện trên bàn, giọng điệu trước sau như một lạnh nhạt vô tình, "Ném."
"Vâng, ông chủ."
Giang Chu vội gật đầu, không dám có chút do dự.
Hắn biết rõ ông chủ nhà mình đối vị hôn thê kia có bao nhiêu không vui, cũng không rõ vì sao không thích, còn phải đáp ứng đính hôn làm gì?
Kỳ Dạ lật qua một tờ văn kiện, cầm bút, vừa ký tên vừa nói: "Đem dự án khai phá thị trường cùng Từ thị hợp tác trước đó huỷ bỏ , nếu bọn họ có nghi vấn gì, nói Từ Khánh tự mình tới tìm tôi."
"Được."
Giang Chu nuốt nuốt nước miếng, trả lời thật sự sảng khoái, trong lòng lại rét run từng cơn.
Hạng mục lớn gần chục tỷ, nói huỷ là huỷ, haiz, đúng là ' sắc đẹp họa quốc ' a!
Đương nhiên, loại " đẹp " này, khẳng định không phải Từ Tương Tương.
Nhưng mà ai ta, Giang Chu theo bản năng nghĩ tới người lần trước ngủ ở cửa nhà ông chủ, còn có cô gái ngày hôm qua anh từ Mật Sắc ôm trở về.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên lại nhớ đến một sự kiện khác, "Đúng rồi ông chủ, vừa rồi dưới đại sảnh gọi điện thoại lên, nói là có người đàn ông họ Tô muốn gặp ngài, vẫn luôn ở dưới chờ."