Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày 13 tháng 9 là ngày chủ nhật.
Lục Áo sợ làm phiền tiểu Đỗ ngủ, đặc biệt đợi đến trưa mới nhắn hỏi cậu ta, hỏi về vấn đề chấn chỉnh lại việc sử dụng lưới kéo.
Tiểu Đỗ trả lời rất nhanh: Đúng là cần chỉnh đốn. Nghe nói công văn lần này chủ yếu chấn chỉnh 3 phương diện là lưới kéo, nuôi cá lồng bè và bảo vệ động vật biển.
Tiểu Đỗ: Anh Lục, chỗ các anh chắc không có vấn đề gì nhỉ?
Tiểu Đỗ: Tôi nhớ ra rồi, thuyền mà anh mua là loại có lưới kéo.
Lục Áo: Đúng vậy, nhưng mà tôi không dự định dùng, chắc không có vấn đề gì.
Tiểu Đỗ: Ha ha ha tôi biết ngay anh Lục sẽ không có vấn đề, người thích bảo vệ môi trường như anh sao lại có vấn đề được.
Tiểu Đỗ: Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, anh biết đó tháng sau là Quốc Khánh, danh hiệu thanh niên xuất sắc của anh phải tháng sau mới phát, anh để ý nha.
Lục Áo ngẩn ra.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát biển thành phố Kiềm Vĩnh khá tốt, khoản tiền khen thưởng đã sớm gửi tới tài khoản cậu.
Cậu nhận được tiền rồi thì không mấy quan tâm đến chuyện này.
Cậu nhìn wechat, hỏi: Cậu chắc chứ?
Tiểu Đỗ: Chắc vậy, dù sao cũng sẽ không đến nỗi tồn đọng đến sang năm, cục trưởng bọn tôi nói khả năng cao sẽ phát vào lúc Quốc Khánh.
Lục Áo: Cảm ơn, tôi sẽ lưu ý.
Tiểu Đỗ: Khách sáo làm gì? Anh Lục, khi nào anh đến Kiềm Vĩnh, chúng ta cùng đi uống rượu đi.
Lục Áo: Vốn định qua vài ngày nữa sẽ đi một chuyến để kéo thuyền về đây, nhưng giờ nghe cậu nói vậy, tôi nghĩ đợi khi Quốc Khánh lại đi, đỡ phải chạy tới chạy lui.
Tiểu Đỗ: Này cũng đúng, vậy khi nào tới lễ chúng ta hẹn một bữa.
Lục Áo và Tiểu Đỗ tám nhảm vài câu, đến trưa Tiểu Đỗ muốn ngủ trưa, nên hai bên chào tạm biệt.
Lục Áo cũng buồn ngủ, ném điện thoại qua một bên, ngáp một cái rồi ngủ.
Hiện tại cái giường của cậu có chút là lạ, đuôi giường có vết đứt gãy, vạc giường lõm xuống một chút nhưng do bên trên có chiếc chiếu che lại nên cũng không quá rõ rệt.
Chẳng qua khi có người nằm lên sẽ có thể cảm nhận rõ ràng chỗ đứt gãy ấy, chân không để ý đạp trúng nơi đó sẽ cảm thấy đâu đâu cũng không thoải mái.
Cái giường là do mấy ngày trước làm hư, Lục Áo xốc chiếc chiếu lên nhìn xuyên qua cái động kia, dự định đợi thêm vài ngày nữa Cát Nhiễm Châu về thành phố sẽ đổi lại.
Còn giường hỏng này đến lúc đó sẽ dỡ ra làm củi đốt.
Trong đầu Lục Áo suy nghĩ đủ loại chuyện, rất nhanh liền ôm chăn mà ngủ.
Trước đây cậu không có tật quen ôm mền ngủ, cái này cũng là gần đây mới tạo thành.
"Tiểu Lục - - " Không biết ngủ bao lâu, có người ở cửa nhỏ giọng gọi.
Tai Lục Áo thính bị âm thanh kia làm phiền, hỏi một câu, "Sao vậy?"
Cát Nhiễm Châu nghe ra sự gắt giường trong giọng nói của cậu, cẩn thận nói: "Không phải chúng ta đã hẹn chiều nay đi xem ngỗng sao?"
Lục Áo lúc này mới chợt nhớ ra, cáu kỉnh mà duỗi thẳng chân muốn ngồi dậy.
Ai mà ngờ vừa duỗi chân ra lại tạo thêm một lỗ thủng cho cái giường ngủ.
Cái giường phát ra âm vang thật lớn.
Cát Nhiễm Châu bên ngoài luôn miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Lục Áo ngồi xuống, cái mền khoát trên thắt lưng, mặt không cảm xúc nhìn chỗ bị lõm kia.
Ngày đó cậu cũng là tùy tiện duỗi chân một cái làm cho cái giường bị lủng lỗ.
Nhưng mà ngày đó Tống Châu có mặt ở hiện trường không hề bị dọa sợ, chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó ôm lấy cậu tăng tốc làm việc.
Tiếng mưa to ngày đó đã hoàn mỹ che đậy đi âm thanh trong phòng.
Hôm nay bên ngoài không có mưa, Lục Áo mới biết hóa ra âm thanh phá giường to đến thế.
Lục Áo ngồi trên giường đen mặt suy nghĩ hồi lâu mới xuống giường mặc quần áo, trước khi đi ra khỏi phòng, cậu còn cố ý kéo kéo chiếc chiếu che lại chỗ lõm mới kia.
Khi cậu đi ra thì Cát Nhiễm Châu đang chơi điện thoại dưới mái hiên, thấy Lục Áo đi ra, cậu ta giơ điện thoại lên cho Lục Áo xem tin tức, "Tê Nham đã chuẩn bị xong rồi, chỗ chúng ta xuất phát thì cậu ấy sẽ qua ngay."
Lục Áo liếc mắt nhìn, "Cậu bảo cậu ấy chuẩn bị qua đi."
"Oki, lập tức."
Lục Áo thấy cậu ta ngồi tại chỗ cong thắt lưng nhắn tin, cậu không quan tâm nữa tự mình đi phòng bếp cầm 3 chai đồ uống thể thao ra bỏ vào trong ba lô.
Hiện tại trời nắng nóng, đi ra ngoài nhất định phải mang theo nước, Lục Áo khi ra ngoài thường phải mang theo đồ uống thể thao.
Ngoại trừ đồ uống, cậu còn mang theo 1 cái thùng to, bên trong đựng đầy hạt kê.
Gần đây nhờ Lâm Mãn Chương bọn họ mua 2 cái lồng bát quái to, cậu đã đặt lồng trong sông rồi.
Hôm nay cho ngỗng ăn, ăn xong sẽ tiện thể đi thu lồng cá, bắt được gì bỏ thì bỏ vào trong thùng mang về là được.
Lâm Tê Nham rất nhanh đã chạy xe máy tới, từ khi Cát Nhiễm Châu nhắn đến khi tới còn chưa đến 4 phút.
Cậu ấy vừa chạy xe, còn gắn thêm một cái camera cố định trên xe để tự quay, lúc lái xe còn đặc biệt chú ý góc độ.
Cát Nhiễm Châu đi ra, thấy thái độ hết sức chuyên nghiệp này của cậu ấy, chỉ biết ngước nhìn, "Cậu như vậy cũng vất vả quá nhỉ?"
"Cũng thường thôi." Lâm Tê Nham lau khuôn mặt bị nóng đến đỏ bừng của mình, lưng đeo ba lô thở phì phò bước xuống xe, "Chúng ta khi nào xuất phát."
Âm thanh Lục Áo từ sau cửa truyền đến, "Giờ đi."
"Được, để tôi chuẩn bị cái đã."
Cát Nhiễm Châu khó hiểu, "Cậu còn phải chuẩn bị gì nũa?"
"Sửa sang lại mặt mũi tóc tai." Lâm Tê Nham nói, "Quay đẹp trai một xíu sẽ có thêm fan, nếu mà không đẹp sẽ bị mất fan đấy."
Cát Nhiễm Châu lần đầu biết đến cách nói như vậy, cậu ta tỉ mỉ quan sát Lâm Tê Nham, "Trang điểm không?"
"Không, trời hôm nay nắng thế này với kiểu hoạt động ngoài trời này của chúng ta cho dù trang điểm đẹp cách mấy cũng sẽ bị nóng đến chảy ra hết." Lâm Tê Nham biết gì nói đó, "Chủ yếu là sửa sang lại lông mày và kiểu tóc, quần áo đẹp một chút, con người thì có sức sống...."
Cậu ấy đang nói, nhìn thấy Lục Áo mặt áo thun quần cọc còn xách theo cái thùng to đi ra.
Áo thun trắng và quần cộc xám toát nên hơi thở của sự lôi thôi lếch thếch.
Nhưng khi đưa mắt lên nhìn mặt của cậu, sự kết hợp hết sức tùy ý kia trong nháy mắt biến thành thanh nhàn thoải mái, giống như đây là phong cách của cậu vậy, dư sức sải bước trên sàn diễn thời trang.
Lâm Tê Nham hít sâu một hơi, " Đương nhiên, con người có sức sống hay không đều nhờ vào vóc dáng và khuôn mặt, giống như Lục Áo vậy, cậu ấy mặc đồ gì cũng vô cùng có sức sống."
Cát Nhiễn Châu:" Ha ha ha ha hóa ra không phải chỉ có mình tôi là ghen tị với khuôn mặt của cậu ấy."
Lâm Tê Nham lại nhìn Lục Áo, nhỏ giọng, "Khuôn mặt này, ai mà không ghen tị? Tôi còn cảm thấy mấy tháng gần đây Lục Áo lại đẹp hơn nữa rồi, da dẻ cũng nhẵn nhụi hơn nhiều, vừa trắng vừa mịn."
Cát Nhiễm Châu quay đầu, cẩn thận quan sát Lục Áo một hồi, có chút đồng ý gật đầu, "Đúng vậy, trước kia trên mặt tốt xấu gì cũng còn nhìn thấy lỗ chân lông, mọc cục mụn, giờ thì gì cũng không thấy nữa."
"Đúng đó, da mặt tốt đến nỗi không giống con người...."
Lục Áo nghe bọn họ xoi mói, giương mắt nhìn, "Các cậu có đi nữa không?"
"Đi đi đi, anh Lục đừng bực mình mà."
Lục Áo mặc kệ bọn họ, mang theo thùng dẫn đầu đi trước.
Cát Nhiễm Châu và Lâm Tê Nham vội vàng đuổi theo.
Hiện tại đã hơn 3 giờ, bên ngoài mặt trời vẫn còn rất gắt, không cẩn thận sẽ bị nắng cháy da.
Lục Áo đội mũ rơm, vẻ mặt thảnh thơi.
Cát Nhiễm Châu và Lâm Tê Nham thì mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng.
Mãi đến khi đi ra khỏi vùng đất trống tiến vào ven sông, nơi có bóng râm do cây cối hai bên tạo thành thì hai người họ mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Lục Áo quay đầu nhìn họ, "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Cát Nhiễm Châu nhìn Lâm Tê Nham.
Lâm Tê Nham vẫy vẫy tay, "Không cần, chúng ta một hơi đi qua đó đi,càng nghỉ sẽ càng mệt."
Cát Nhiễm Châu cũng biết cái đạo lý này nên lắc đầu theo.
Lục Áo cho bọn họ mỗi người 1 chai đồ uống thể thao, 3 người tiếp tục lên đường.
Lâm Tê Nham vốn tưởng tới bờ sông rồi sẽ mau chóng nhìn thấy đàn ngỗng.
Không ngờ bọn họ đi dọc theo con đê quanh co uốn lượn, lại đi thêm hơn 40 phút về hướng thượng nguồn mới xem như nhìn thấy lông ngỗng, nghe thấy tiếng ngỗng kêu.
Cảm giác được bên ngoài có người, đàn ngỗng này vừa quạt cánh vừa chạy đến, cạc cạc kêu muốn cắn người.
Lâm Tê Nham từng nuôi đàn ngỗng một khoảng thời gian nên thái độ thù địch của chúng nó đối với cậu ấy không quá lớn.
Cát Nhiễm Châu thì thảm rồi, ngỗng vừa xuất hiện đã đập cánh bay về hướng của cậu ta.
Đàn ngỗng trông thì có vẻ vừa to vừa mập thế mà vẫn bay cao đến ngang mặt người.
Cát Nhiễm Châu thấy sắp bị ngỗng nhào tới thì sợ đến ngây người, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lục Áo nhanh tay lẹ mắt, hai bàn tay đồng thời đưa ra tóm lấy cánh của hai con, sau đó ném chúng nó ra sau.
Khi chúng tiếp đất thì run run cơ thể lùi về sau, "cạc cạc" kêu vài tiếng, suy cho cùng vẫn không dám ở trước mặt Lục Áo làm chuyện thô lỗ.
Lâm Tê Nham ở bên cạnh quay phim, nhịn không được hỏi: "Sao tụi nó dữ quá vậy?"
"Gần đây bắt đầu đẻ trứng, chúng nó đang ấp trứng."
Lục Áo dẫn hai người đi về phía trước, đầu tiên là đổ những hạt kê trên chỗ đất trống, lại đi tới ổ ngỗng cho bọn họ xem trứng.
Ngỗng mẹ đang ấp trứng, cho dù bên cạnh có đồ ăn cũng không chịu rời khỏi ổ.
Đợi ba người Lục Áo đi tới trước mặt, ngỗng mẹ bất an di chuyển cái đít, nhưng vẫn nhất quyết không chịu đi.
Lục Áo trực tiếp ra tay, ôm con ngỗng mẹ ra đặt trên mặt đất.
Ngỗng mẹ chỉ giận mà không dám nói gì, ở bên chân Lục Áo kêu cạc cạc vài tiếng, thấy Lục Áo vẫn không bị nó tác động, chỉ đành đi ăn cơm trước.
Lục Áo lấy từng quả trứng trong ổ ra, đặt dưới ánh mặt trời kiểm tra tình huống bên trong.
Trong ổ có 9 quả trứng, trong đó có 5 quả đã được thụ tinh.
Còn lại 4 quả Lục Áo không hề khách sáo, trực tiếp bỏ vào trong thùng.
Lâm Tê Nham quay lại hết bộ quá trình, nói:"Chắc chắn sẽ có người hỏi những quả trứng này có phải mang về nhà ăn hay không."
Lục Áo cho cậu ấy mượn trứng ngỗng làm đạo cụ, cũng không đáp lời.
Lâm Tê Nham tự hỏi tự đáp: " Đúng vậy, đem về ăn hết, để lại chỗ này cũng chỉ lãng phí. Trời nóng thế này, ấp một thời không ấp được gì, những quả trứng này sẽ biến thành trứng thúi."
Lâm Tê Nham quay cận cảnh trứng trong thùng, "Trứng ngỗng này to quá đi, to hơn trứng gà quá trời quá đất luôn, đợi lát nữa tôi lấy trứng gà và trứng vịt ra cho mọi ngời so sánh thử, để mọi người cảm nhận kích thước của quả trứng ngỗng."
Ngoại trừ ổ ngỗng, Lục Áo còn tìm kiếm xung quanh, chưa được một hồi đã tìm thấy 3 quả trứng to khác, đều là chưa thụ tinh, có thể đem về nhà.
Cậu cũng không buông thả, nhổ thêm một chút cỏ dại bỏ vào trong thùng làm lớp ngăn xong liền bỏ trứng vào.
Lâm Tê Nham quay trái quay phải, quay một hồi lâu mới tiếc nuối thu hồi camera.
Cát Nhiễm Châu có hơi lo lắng, "Tê Nham, cậu đăng video lên, có khi nào sẽ có người đến trộm ngỗng không?"
"Không thể nào?" Lâm Tê nham nhìn con ngỗng to hung dữ trước mặt, "Chỗ chúng ta hẻo lánh như vậy, ngỗng thì hung dữ đến thế, có ai lại đến trộm chứ? Nếu không đợi lát nữa tôi xóa cảnh chúng ta đi bộ tìm chúng? Khán giả sẽ không biết đàn ngỗng của chúng ta được nuôi ở chỗ nào."
"Không cần, " Lục Áo nói, "Nếu có người lén trộm, vừa khéo có thể giết gà dọa khỉ."
Lâm Tê Nham nhìn đôi mắt khẽ híp lại của cậu, biết cậu nói nghiêm túc liền lặng lẽ run rẩy.
Thật lòng mà nói, không chỉ cậu, những thanh niên khách trong thôn ít nhiều gì cũng có chút sợ Lục Áo.
Họ cũng không hiểu lý do vì sao lại sợ cậu, cho dù mọi người đều biết Lục Áo là một người tốt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không chút cảm xúc ấy, trong lòng của rất nhiều người đều sẽ hồi hộp một chút.
Lục Áo không biết cậu ấy đang suy nghĩ gì, nhặt trứng ngỗng xong nhìn thời gian mới phát hiện đã sắp 5h rồi.
Lục Áo nhìn sắc trời, nói:"Tôi đi thu lồng cá."
"Lồng cá đặt ở đâu vậy?"
"Ngay kế bên."
Mỗi ngày Lục Áo đến cho ngỗng ăn sẽ thu một lần lồng cá, nếu mà bắt được những cá nhỏ tôm nhỏ không đáng tiền sẽ không mang về mà đem cho ngỗng ăn.
Từ lâu Lâm Tê Nham đã muốn quay cảnh thu lồng cá, nghe vậy vội nói: "Được nha, chúng ta giờ đi qua đó đi. Chỗ này bắt được nhiều con không, có đồ tốt gì không?"
"Tạm được, hôm qua tôi trông thấy có 2 con ba ba. " Lục Áo nói, "Không biết có bắt được hay không."
Chú thích:
Con ba ba: