Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
  3. Chương 111
Trước /234 Sau

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 111

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 111: SỰ GHEN TUÔNG CỦA DIỆP THƯƠNG NGÔN

An Hạnh Nhi đương nhiên không có đồng ý.

Bởi vì quá hiểu Cố Quân Tường, cho nên rất rõ anh ta chắc chắn không có ý tốt.

“Muốn nói rõ ràng, trong điện thoại cũng có thể nói.” An Hạnh Nhi nói thẳng.

“Trong điện thoại rất khó nói rõ.”

“Vậy thì không cần nói nữa.”

“Cho tôi một cơ hội thôi có được không? Tôi thề, sau lần này, nếu như em không tha thứ cho tôi, tôi sau này không quần lầy em nữa.” Giọng nói của Có Quân Tường rõ ràng có hơi khẩn trương, chính là rất sợ cô sẽ từ chối, dường như mang theo chút chân thành.

Cố Quân Tường thật sự rất biết giả tạo.

Nếu như không phải cô đích thân trải qua hơn một lần, cô thật sự hoàn toàn không nhìn ra, Cố Quân Tường rốt cuộc là một người đàn ông tàn nhẫn độc ác cỡ nào.

Nhưng lúc đó.

An Hạnh Nhi vẫn đáp ứng: “Được.”

Không tại sao, chỉ là muốn biết Cố Quân Tường rốt cuộc lại muốn âm mưu gì.

Rốt cuộc có thể ghê tởm đến mức độ nào.

Chính là vì để cho Có Quân Tường bắt kỳ lý do nào quần lấy cô nữa.

Đùa chứ.

Bây giờ đừng nói gặp Cố Quân Tường, chỉ nghe giọng nói của anh ta, cô cũng ghét bỏ ghê tởm.

“Vậy buổi tối khi em tan làm, tôi đến đón em.” Cố Quân Tường vui sướng trong lòng, vội nói.

“Không cần.” An Hạnh Nhi từ chối: “Anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự đến.”

“Được.” Đầu dây bên kia căn bản không dám từ chối yêu cầu của An Hạnh Nhi.

Là thật sự làm đến mức cẩn thận.

Nhớ năm đó.

Bọn họ khi ở cùng nhau, trước nay đều là cô nhường nhịn anh ta mọi chỗ.

Đàn ông.

Quả nhiên đều là thứ trời sinh thắp hèn.

Cúp máy.

An Hạnh Nhi lại vùi đầu vào trong công việc.

Khi gần tan làm, điện thoại đồ chuông.

An Hạnh Nhi lúc đó đang xử lý một phương án marketing, xem có mê mắn, cho nên căn bản không có nhìn màn hình điện thoại mà trực tiếp nghe máy, lúc đó cũng theo lý đương nhiên cảm thấy là Cố Quân Tường đang giục cô tan làm, dù sao đối với Cố Quân Tường, một phút cũng không muốn đợi cô.

Cô vừa nhìn màn hình vừa nói vào điện thoại: “Cố Quân Tường, tôi có chút việc chưa có xử lý xong, còn có một lúc nữa mới tan làm.”

Nói xong.

Đợi rất lâu, đối phương không có đáp lại.

An Hạnh Nhi đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra liếc nhìn.

Đột nhiên nhìn thấy ba chữ ‘Diệp Thương Ngôn trên màn hình điện thoại.

Tự dưng có một loại… cảm giác bị bắt gian tại giường.

An Hạnh Nhi cắn răng.

Tên Diệp Thương Ngôn này.

Rời khỏi hai ba ngày, ngoài ngày đầu tiên cô đi làm từng chủ động cho cô thì chưa từng gọi nữa, bây giờ đột nhiên gọi tới… thật sự là kinh sợ.

An Hạnh Nhi để điện thoại lại vào bên tai: “Là anh à.”

Giọng nói rất điềm tĩnh.

Chỉ là cố gắng khiến bản thân duy trì thái độ không có làm sai cái gì.

Dù sao bọn họ là hôn nhân trên danh nghĩa.

Cô cũng không cần báo cáo hành tung của cô cho Diệp Thương Ngôn.

“Khiến em thất vọng rồi.” Giọng nói bên kia, không nóng không nóng.

Thật sự nghe không ra chút cảm xúc gì.

“Có chuyện gì sao?” An Hạnh Nhi cố ý phót lờ câu trước của Diệp Thương Ngôn, rất tự nhiên hỏi anh.

“Không có chuyện gì.”

“..” Không có chuyện gì anh gọi điện cho tôi làm cái gì.

“Đã hẹn Cố Quân Tường?” Diệp Thương Ngôn hỏi.

“Có chút chuyện muốn nói rõ với anh ta.”

“Cho nên chọn buổi tối nói.” Diệp Thương Ngôn đưa ra kết luận, giọng điệu vẫn lạnh nhạt.

An Hạnh Nhi có hơi nghẹn lời, cô giải thích: “Bình thường ban ngày tôi đều phải đi làm.”

Diệp Thương Ngôn không có đáp lại.

Thời gian rất lâu không có đáp lại.

An Hạnh Nhi đều tưởng Diệp Thương Ngôn đã cúp máy.

Cô không khỏi lần nữa lấy điện thoại ra khỏi bên tai liếc nhìn, chắc chắn cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, mới nói vào điện thoại lần nữa: “Anh bao giờ về?”

Chính là đang chuyền chủ đề.

“Tôi có về hay không, đối với em mà nói quan trọng không?” Diệp Thương Ngôn hỏi.

Không quan trọng.

Nhưng không biết tại sao, lúc đó An Hạnh Nhi lại không nói ra được.

Cứ cảm thấy nói ra, sẽ tổn thương Diệp Thương Ngôn.

Tên này, dù sao rất tự luyến.

“Cứ như vậy đi.” Diệp Thương Ngôn không có được câu trả lời, cũng không có truy hỏi.

Sau đó, thật sự cúp máy.

An Hạnh Nhi nhìn điện thoại, vẫn có hơi sững người.

Giọng nói vừa rồi của Diệp Thương Ngôn, rõ ràng có chút… bất lực.

An Hạnh Nhi cũng không để bản thân suy nghĩ nhiều.

Dù sao.

Theo cô thấy, người đàn ông từng vui đùa qua vô số phụ nữ như Diệp Thương Ngôn, khiến anh yêu cô, còn khó hơn khiến Cố Quân Tường yêu cô.

Cho nên.

Cô cũng không cần có bắt kỳ mong chờ gì đối với Diệp Thương Ngôn, cũng không tồn tại tổn thương gì đó.

Bên kia điện thoại.

Sân bay quốc tế Thanh Thành.

Tần Thạc nhìn Diệp Thương Ngôn, thấy sắc mặt của tên này rõ ràng có hơi khó coi.

Vừa rồi không phải là như tắm gió xuân hay sao?

Lúc này thế nào lại thay đổi thành tuyết vạn năm rồi!

“Có phải là tôi đi trước, cậu đợi An Hạnh Nhi đến đón cậu không?” Tần Thạc hỏi.

Là Diệp Thương Ngôn nói lát nữa xuống máy bay thì chia ra mà đi.

Diệp Thương Ngôn mặt mày sa sầm, đôi chân dài trực tiếp cất bước đi về bên ngoài sân bay.

Tần Thạc nghẹn lời.

Tên này từ sau khi có An Hạnh Nhi thì trở thành thất thường!

8 giờ tối.

An Hạnh Nhi đến địa điểm nhà hàng mà Có Quân Tường gửi cho An Hạnh Nhi.

Nhà hàng cao cắp, không gian trang nhã.

Cô ở dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, đi vào một phòng bao riêng.

Cảnh sắc trong phòng bao rất đẹp, ngước mặt chính là một cửa số sát sàn rất lớn, bên ngoài cửa số sát sàn, cảnh đêm lung linh của Thanh Thành thu trọn trong mắt.

An Hạnh Nhi thật sự chưa từng cùng Cố Quân Tường đến nơi lãng mạn cao cắp như vậy dùng bữa, còn là, bữa tối dưới ánh nền, hơn nữa chưa từng để Cố Quân Tường đợi cô một lần.

Cuộc hẹn hò lần nào của bọn họ cũng là cô đặt chỗ trước, đều là cô đợi anh ta.

Anh ta lần nào cũng mượn cớ công việc quá bận mà đến muộn.

Mà cô lần nào cũng nói không sao, cô cũng đợi một lát.

Bây giờ.

Đổi lại anh ta đợi cô hai tiếng, không biết anh ta có cảm giác gì.

Chắc đều sắp tức điên rồi.

Dù sao trong lòng của Cố Quân Tường, trong thâm căn cố đề anh ta luôn cảm thấy anh ta cao hơn cô một bậc, mặc kệ là trước kia hay bây giờ, thế nào cũng không thay đổi được cảm giác ưu việt mà anh ta tự cho rằng là vậy.

Mà một người nếu đã cao quý như vậy, An Hạnh Nhi còn để anh ta đợi lâu như vậy, tức đến mức sắp chết rồi.

Đương nhiên cũng chỉ có thể nhịn.

An Hạnh Nhi thậm chí cảm thấy nụ cười của Cố Quân Tường lúc này đều méo xẹo.

Cô cười tươi, xem như cái gì cũng nhìn không ra, nói: “Xin lỗi, mới đi làm công việc tương đối nhiều, cho nên chậm trễ chút thời gian.”

“Không sao, đợi em bao lâu cũng không sao.” Cố Quân Tường lập tức có thể trưng ra bộ dạng ngụy tạo hoàn mỹ nhất của anh ta, nói với vẻ thâm tình.

An Hạnh Nhi đối với vẻ thâm tình của anh ta chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không có chút dao động tình cảm.

Cố Quân Tường đè nén sự không vui trong lòng.

An Hạnh Nhi thật sự tưởng mình có giỏi lắm sao?!

Vậy mà cứ hiển nhiên để anh ta đợi cô lâu như vậy!

Vậy mà vào lúc anh ta nói lời thâm tình dạt dào như vậy thì không có xi nhê luôn.

Cố Quân Tường kìm nén, ấn chuông gọi phục vụ.

Nhân viên phục vụ rất nhanh đã đưa đồ ăn lên cho bọn họ.

“Bò bít tết xịn nhất của nhà hàng này, là được nhập khẩu từ nước F, mỗi ngày đều chỉ cung cấp mười phần, kèm theo sốt nắm bí mật, rất thơm ngon, em nếm thử.” Cố Quân Tường rất tích cực.

An Hạnh Nhi mỉm cười, cô nói: “Tôi bị dị ứng với nấm.

Quảng cáo
Trước /234 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau?

Copyright © 2022 - MTruyện.net