Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 112: ÂM MƯU CỦA CÓ QUÂN TƯỜNG
Nhà hàng trang nhã, phòng bao lãng mạn.
Cố Quân Tường đích thân để dụng cụ ăn ở trước mặt An Hạnh Nhi, chú đáo tỉ mi.
Một câu của An Hạnh Nhi lại khiến cả người Cố Quân Tường cứng đờ tại đó.
Rõ ràng, đã ngại.
An Hạnh Nhi cũng hoàn toàn không có giữ chút thể diện gì cho Có Quân Tường, cô nói: “Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, anh vậy mà cũng không biết tôi bị dị ứng với nắm sao?”
Cho nên.
Tình yêu rất đậm sâu mà anh tối nay muốn thể hiện đối với tôi, là tự mình vả mặt sao?!
Cố Quân Tường sững ra mắt nửa giây, nhanh chóng khiến mình bình tĩnh lại, anh ta vội nói: “Xem tôi đi, muốn chia sẻ đồ ăn ngon cùng em mà quên mắt em bị dị ứng với nắm. Phục vụ, làm phiền cô giúp tôi đổi một phần sốt tiêu đen.”
“Được thưa anh.” Nhân viên phục vụ rất cung kính đáp ứng.
An Hạnh Nhi cứ điềm nhiên nhìn biểu diễn của Có Quân Tường.
Xem màn biểu diễn dở tệ của Cố Quân Tường.
Thật ra, rõ ràng có rất nhiều sơ hở, bản thân của kiếp trước, tại sao không nhìn ra?
Là bởi vì quá tin tưởng, tin tưởng một cách vô điều kiện, mới sẽ bị lừa đến mức nhếch nhác thảm thương như vậy sao?!
Có Quân Tường tìm một vài chủ đề để gạt đi sự ngượng ngùng vừa rồi.
Anh ta nói: “Hạnh Nhị, tại sao đột nhiên đi làm rồi? Trước kia không nghe nói em muốn đi làm?”
“Rảnh quá.”
“Có phải là Diệp Thương Ngôn đối với em không tốt, không cho em cảm giác an toàn phải không?” Cố Quân Tường mặt mày lo lắng.
“Đương nhiên không phải.” An Hạnh Nhi phủ nhận.
“Vậy thì tốt.” Cố Quân Tường cười gượng: “Tôi sợ em theo Diệp Thương Ngôn phải chịu ủy khuất, dù sao danh tiếng của anh ta thật sự không tốt, tôi lo lắng…”
“Thay vì lo lắng Diệp Thương Ngôn đối với tôi như nào, không bằng nói chuyện của chúng ta.” An Hạnh Nhi nhướn mày: “Không phải là nói, muốn nói rõ ràng sao?”
“Phải.” Cố Quân Tường vội gật đầu.
Đối với cô rất cẩn thận dè dặt, không dám đắc tội gì cả.
Anh ta nói: “Hôm nay An Tầm chôn cắt, khiến tôi rất cảm khái.”
An Hạnh Nhi cúi đầu ăn bữa tối mà nhân phục vụ đưa lên lại, xem như nghe kể chuyện miễn phí.
“Tôi thật sự không ngờ cô ta sẽ bởi vì những scandal đó của cô ta mà lựa chọn tự sát, nói ra thì tôi vẫn có chút áy náy.” Cố Quân Tường lúc này tỏ ra hơi buồn bã: “Nếu biết cô ta dễ bị đả kích như vậy, tôi nên nói chuyện đoàng hoàng với cô ta.”
An Hạnh Nhi rất nghiêm túc ăn bít tết, không có bất kỳ phản ứng.
Cố Quân Tường có hơi ngại, lại tự biện hộ cho bản thân: “Thật ra, cũng thật sự là An Tầm với cả bác cả của em ép tôi quá đáng, rõ ràng lúc đó là An Tầm bỏ thuốc câu dẫn tôi, cuối cùng lại ép tôi lấy cô ta, tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu em, sao có thể lầy cô ta chứ?! Tôi không ngờ lời từ chối của tôi, vậy mà phải chịu sự trả thù như vậy của cô ta, vậy mà phải chịu cảnh cô ở trước mặt mọi người vu khống tôi! Tôi cũng là vì chứng minh sự trong sạch của mình, bất đắc dĩ mới làm như vậy. Hạnh Nhi, em chắc sẽ không trách tôi nhỉ?”
Nói rồi, lúc đó đột nhiên đưa tay, muốn nắm tay của An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi nhắc tay, tránh đi.
Cô nói: “Đó là chuyện của anh và An Tầm, tôi tại sao phải trách anh chứ? Việc xảy ra sẽ có nguyên nhân, An Tầm cho dù là ma, cũng không đến tìm tôi.”
Sắc mặt của Cố Quân Tường hơi thay đổi.
An Hạnh Nhi của trước kia, anh ta nói cái gì thì cô nghe cái đó, trước giờ sẽ không nghi ngờ bắt kỳ chuyện gì của anh ta.
An Hạnh Nhi của bây giờ.
Anh ta nói cái gì cô cũng đối đầu với anh ta, thật sự giống như biến thành một người khác vậy.
Cố Quân Tường thầm cắn răng, cố gắng đè cảm xúc của mình xuống, nói: “Hạnh Nhi, bởi vì cái chết của An Tầm, tôi ngược lại rất lo lắng cho em.”
An Hạnh Nhi khẽ mỉm cười.
Nụ cười rõ ràng có chút trào phúng.
“Tôi lo lắng em cũng sẽ không thông. Dù sao chúng ta yêu nhau như vậy, tôi lại làm ra chuyện tổn thương em như vậy, tôi sợ em không thoát được khỏi ám ảnh. Em nếu như bị làm sao thì tôi cho dù chết trăm ngàn lần cũng không đủ đền tội!” Cố Quân Tường nói mà rất áy náy, dáng vẻ trông rất chân thành!
Nhưng ở trong mắt của An Hạnh Nhị, thật sự trở nên vô cùng kinh tởm.
Cô cũng không biết những lời khiến người ta mắc ói như vậy, Cố Quân Tường rốt cuộc làm sao nói ra được.
*Đối với trạng thái của tôi thì anh không cần suy nghĩ nhiều. Tình cảm của tôi và Diệp Thương Ngôn bây giờ rất tốt, thậm chí còn rất cảm ơn chuyện của anh và An Tầm, khiến chúng ta không thể kết hôn, để tôi gả cho Diệp Thương Ngôn.” An Hạnh Nhi nói thẳng.
“Hạnh Nhi, em đừng cậy mạnh nữa, tôi biết em là cố ý nói như vậy. Tôi biết em rất yêu tôi, em càng như vậy tôi càng đau lòng…” Cố Quân Tường mặt mày lo lắng.
*Tôi không yêu anh.” An Tầm nói từng chữ, rất rõ ràng: “Lúc nhỏ ông nội nói với tôi, chúng ta đã định kết hôn. Lúc đó cả thế giới của tôi quả thật chỉ có anh, bởi vì chỉ có anh, cho nên tôi cảm thấy tôi yêu anh, mãi đến bây giờ, tôi đã hiểu không phải. Thay vì nói tôi đối với anh là nhát kiến chung tình, không bằng nói, là vì tôi quá yêu ông nội của tôi, ông nội nói cái gì thì tôi sẽ nghe cái đó. Có lẽ đổi thành bắt kỳ một người đàn ông nào, chỉ cần là người ông nội tôi chọn, tôi đều sẽ ngộ nhận tôi sẽ thích anh ta.”
Cố Quân Tường lạnh lùng nghe những lời của An Hạnh Nhi.
Khoảnh khắc đó lửa giận ẩn nhẫn đã lộ ra.
Anh ta sao có thể chấp nhận việc An Hạnh Nhi nói không thích anh ta được.
Những năm này anh ta luôn cảm thấy An Hạnh Nhi bị anh ta bóp nghẹt, ở trước mặt An Hạnh Nhi luôn có cảm giác ưu việt khó nói thành lời, căn bản không thể chấp nhận, An Hạnh Nhi không thích anh ta, không những không thích anh ta, còn ở trong thời gian ngắn như vậy thì thích người đàn ông khác!
Anh ta lặng lẽ siết chặt nắm đắm.
Đang điên cuồng đè nén cơn giận của mình.
“Cho nên, tôi thật sự là cảm ơn anh, cảm ơn chuyện của anh và An Tầm, khiến tôi có dũng khí buông xuống hôn ước của chúng ta, khiến tôi có dũng khí gả cho Diệp Thương Ngôn, sau đó đã hiểu, cái gì mới là thích.” Khi An Hạnh Nhi nói, nụ cười ở khóe môi rất rõ, dáng vẻ rất ngọt ngào rất hạnh phúc.
“Em không có ám ảnh thì tốt.” Cố Quân Tường cố ý nói.
Tia tàn nhẫn ẩn giấu trong đáy mắt, khẽ vụt qua.
Đoán chắc cũng chưa từng nghĩ, người con gái yêu anh ta đến không còn biết mình, đột nhiên nói đã nói người đàn ông khác.
Thậm chí tối nay chủ động mời cô ăn cơm, đoán chắc cũng cho rằng, chỉ cần anh ta nói mấy lời ngọt ngào thì An Hạnh Nhi khả năng hồi tâm chuyển ý.
Dù sao lúc đó trong hôn lễ, nói không chừng cô là đang giận.
Đợi qua cơn giận, anh ta tỏ ra yếu thế thì cô sẽ quay lại bên cạnh anh ta.
Đương nhiên anh ta chắc chắn không thể chấp nhận đồ second hand An Hạnh Nhi.
Anh ta nghĩ là đợi anh ta lợi dụng xong rồi thì anh ta sẽ khiến An Hạnh Nhi sống không bằng chết!
Để cô phản bội anh ta sao?!
Để cô hại anh ta mặt hết mặt mũi?!
Tuy nhiên.
Mọi thứ của bây giờ hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của anh ta.
Mắt của anh ta nheo lại.
Đột nhiên cầm lấy ly rượu vang đỏ bên cạnh lên, anh ta đổi sang nụ cười ấm áp, dịu dàng nói: “Vốn tưởng em cần sự an ủi của tôi, cũng cần lời xin lỗi của tôi, thậm chí từng nghĩ, chúng ta có lẽ còn có thể quay lại với nhau. Nhưng nếu em bây giờ cảm thấy cuộc sống hiện nay là cái em muốn, vậy thì tôi chúc phúc.”
An Hạnh Nhi liếc nhìn ly rượu vang ở một bên.
Cô cầm lên.
Cố Quân Tường chủ động cụng ly với An Hạnh Nhi.
Khoảnh khắc cụng ly đó, một nụ cười giảo hoạt xuất hiện trên khóe môi của Cố Quân Tường.