Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 113: AN NGUY CỦA AN HẠNH NHI
Cố Quân Tường thong dong uống rượu vang, thấy An Hạnh Nhi cũng đưa ly rượu lên miệng.
Đôi môi đỏ quyến rũ chạm vào vành ly, màu sắc căng mịn, mềm mịn.
Cố Quân Tường lúc đó không tự chủ mà nuốt nước bọt.
Anh ta chưa từng động lòng với An Hạnh Nhi, cứ cảm thầy cô gái này tầm thường, không thể khiến anh ta sinh ra một chút kích tình, anh ta thậm chí đều cảm thấy, cô gái bị giới thượng lưu nuôi dưỡng đầu độc sâu như vậy như An Hạnh Nhi, ở trên giường chắc chắn cũng nằm đơ như khúc gõ.
Nhưng không biết tại sao, lúc này thấy bộ dạng của An Hạnh Nhi, khiến anh ta có chút máu nóng dâng trào.
Anh ta một hơi uống hết rượu vang, đang đè nén cảm xúc của mình.
Uống xong thì thấy An Hạnh Nhi vẫn cầm ly rượu vang, không có ý muốn uống.
Sắc mặt của Cố Quân Tường hơi tối lại.
Anh ta đợi một lát, không muốn để mình biểu hiện sự sốt ruột khiến An Hạnh Nhi phát hiện ra điều gì đó.
Cứng nhắc trong thời gian rất lâu.
An Hạnh Nhi đột nhiên để ly rượu xuống: “Tôi uống nước suối đi.”
“Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?” Có Quân Tường khó che đậy sự thay đổi cảm xúc, vẫn bắt bản thân tận lực duy trì sự dịu dàng và chu đáo.
“Không phải.” An Hạnh Nhi lắc đầu: “Chỉ là không muốn uống rượu.”
“Chỉ một ly cũng không thể uống sao?” Cố Quân Tường hỏi.
“Không thể.” An Hạnh Nhi từ chối.
Sắc mặt của Cố Quân Tường cuối cùng cũng có hơi khó coi, anh ta không nhịn được mà nói: “Em vẫn là không muốn tha thứ cho tôi.”
An Hạnh Nhi khẽ mỉm cười, hỏi: “Tôi tại sao phải tha thứ cho anh?”
“Em vừa rồi không phải nói tình cảm của em và Diệp Thương Ngôn rất tốt sao? Còn nói cảm ơn tôi?! Quả nhiên em là lừa người, em thật ra vẫn không buông được tôi, em thật ra…” Cố Quân Tường nói rất kích động, kích động đưa tay ra, cố muốn nắm tay của An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi lần nữa tránh né.
Cô nói: “Tôi cảm ơn anh là vì anh khiến tôi tìm được tình yêu đích thực. Không tha thứ là vì, anh chung quy đã đi quá giới hạn, anh đã vấy bản đoạn tình cảm này của chúng ta.”
Cố Quân Tường bị An Hạnh Nhi nói mà có hơi khó chịu.
Anh ta nhẫn nhịn hỏi: “Vậy em muốn tôi như nào mới có thể làm giảm bớt tổn thương đối với em?”
“Tránh xa tôi ra.” An Hạnh Nhi nói từng chữ.
Cố Quân Tường nắm chặt nắm đắm.
“Từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.”
“An Hạnh Nhi! Chúng ta yêu nhau như vậy, chúng ta lẽ nào ngay cả bạn bè cũng không làm được hay sao?” Cố Quân Tường khó mà che đậy sự tức giận.
“Tiền đề để người yêu chia tay có thể làm bạn là trong đoạn tình cảm với nhau không có ai sai. Mà anh đã sai, anh có tư cách gì yêu cầu làm bạn với tôi chứ?”
*Tôi đã nói rồi, tôi là bị An Tầm hãm hại.”
“Bây giờ chết không đối chứng, anh nói thế nào mà chẳng được.”
“An Hạnh Nhi!” Cố Quân Tường vô cùng tức giận.
Đối với anh ta mà nói, thật sự là chưa từng nghĩ có một ngày cô gái An Hạnh Nhi này sẽ ép anh ta, trước giờ đều là anh ta muốn cô như thế nào thì như thế đó!
Lúc đó cũng không có che đậy nữa, cơn giận bùng lên mà nói với An Hạnh Nhi: “Tôi vốn chưa từng nghĩ sẽ tổn thương em, cũng cảm thấy giữa chúng ta vẫn có tình cảm, nhưng em nếu đã tuyệt tình như vậy, cũng đừng trách tôi không khách sáo với em!”
Mắt của An Hạnh Nhi nheo lại.
Khoảnh khắc đó thấy Cố Quân Tường đột nhiên từ trên ghế đứng dậy.
An Hạnh Nhi cũng không thèm nghĩ ngợi, đứng dậy đi ra ngoài.
Cơ thể vừa đi ra được mấy bước thì bị Cố Quân Tường kéo lại, thuận thế ép cô vào trước cửa sổ sát sàn trong phòng bao, kìm kẹp cô dưới người.
An Hạnh Nhi không ngừng phản kháng.
Nhưng dưới sức lực của Cố Quân Tường, hoàn toàn vô ích.
“Buông tôi ra!” An Hạnh Nhi tức giận quát lên.
Cô từng nghĩ Cố Quân Tường sẽ mặt dày đeo bám cô, không ngừng nói lời nài nỉ.
Cô từng nghĩ Cố Quân Tường có thể sẽ bỏ thuốc và xảy ra quan hệ với cô, cho nên ly rượu vang vừa rồi đó, cô sống chết cũng không chịu uống.
Nhưng cô không có nghĩ tới.
Cố Quân Tường thật sự xé rách hoàn toàn da mặt với cô.
Cô luôn cho rằng loại người giống như Cố Quân Tường, thế nào cũng sẽ ngụy giả vờ giả vịt một đoạn thời gian.
Anh ta sợ người khác nhìn thấy mặt xấu của anh ta như vậy!
Cho nên cô vẫn là đánh giá thắp Cố Quân Tường.
Đánh giá thấp sự ghê tởm của người đàn ông này.
Đánh giá thấp sự tàn nhẫn của người đàn ông này!
Cô vặn vẹo cơ thể, điên cuồng phản kháng.
“Ưm.” Cơ thể của An Hạnh Nhi khựng lại.
Cố Quân Tường trực tiếp hôn lên cánh môi của cô.
An Hạnh Nhi cắn chặt răng, thế nào cũng không có để Có Quân Tường tiến sâu.
Cố Quân Tường cũng không có cứ quần lấy môi của cô.
Cho dù.
Anh ta thật sự không có ngờ, môi của An Hạnh Nhi có thể trong nháy mắt khơi dậy tất cả dục vọng trên người anh ta, anh ta luôn cho rằng, anh ta đối với cô gái này không có bất kỳ hứng thú gì.
Hoàn toàn không ngờ bộ dạng sống chết không thuận theo của An Hạnh Nhi lúc này, khiến anh ta có một loại dục vọng điên cuồng muốn chỉnh phục.
Loại dục vọng này, mãnh liệt đến mức khiến bản thân đều sửng sốt.
*“Buông tôi ra!” Cố Quân Tường vừa rời khỏi môi của An Hạnh Nhi thì An Hạnh Nhi đã quát anh ta.
“Buông em ra? Buông em ra, những năm nay tôi đối tốt với em, không phải đều uỗổng phí hết sao?!” Cố Quân Tường hẳn học nói, vẻ mặt nhìn trông vô cùng dữ tợn.
“Cố Quân Tường, anh là súc sinh sao?!” An Hạnh Nhi không nhịn được mà mắng.
Là súc sinh sao?!
Nhìn thấy gái đều có thể thượng!
“lm miệng!” Cố Quân Tường vẫn bị lời mắng của An Hạnh Nhi mà sắc mặt tái xanh.
Nhiều năm như vậy, nhiều cô gái hận không thể bò lên giường của anh như vậy, hận không thể được anh sửng hạnh, trước giờ chưa từng bị bắt kỳ cô gái nào mắng!
Anh ta bỗng kéo quần áo của An Hạnh Nhi ra.
An Hạnh Nhi chỉ cảm thầy cơ thể chọt lạnh.
Cô cắn răng, hằn học nhìn Có Quân Tường, nhìn người đàn ông cô hận không thể giết chết này: “Cố Quân Tường, anh cưỡng ép tôi xảy ra quan hệ thấy rất thú vị sao?!”
*Ai nói không thú vị!” Cố Quân Tường cười lạnh.
“Không phải là nói tôi giống như cái xác, vừa lạnh vừa cứng sao?!” An Hạnh Nhi vô cùng giận dữ.
Nghĩ đến lúc Cố Quân Tường đâm chết cô, từng nói những lời đó, cô cho dù chết cũng sẽ không quên những lời lẽ ác độc!
Mắt của Cố Quân Tường nheo lại.
Anh ta khi nào đã nói lời lẽ này?!
Cho dù.
Trong lòng anh chính là nghĩ như vậy.
Nghĩ cô gái như An Hạnh Nhi ở trên giường, chắc chắn chỉ biết nằm im, không có chút vui thú!
“Anh không cảm thấy ủy khuất bản thân sao?!” An Hạnh Nhi nghiền răng nghiền lợi sao.
Nếu đã chê bai cô như vậy.
Cùng cô lên giường không phải chính là ủy khuất anh ta rồi sao?!
Cố Quân Tường cười lạnh: “Phải, thứ đồ qua tay như em, quả thật khiến tôi ủy khuất! Nhưng phải làm sao đây? Ăn nhiều các cô gái quyền rũ động lòng người kia rồi, tôi bây giờ đột nhiên rất có hứng thú với cô gái cứng như khúc gỗ không có chút tình thú như em.”
Dút lời.
Có Quân Tường điên cuồng hôn lên cỗ của An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi thật sự ghê tởm đến mức buồn nôn.
Cô nghĩ tới Có Quân Tường của kiếp trước, giữa bọn họ cũng từng xảy ra quan hệ, nhưng Cố Quân Tường của lúc đó vẫn rất nho nhã, mà cô cũng không thể không thừa nhận, cho dù kiếp trước ở trước mặt cô giở bộ cực kỳ dịu dàng, cô không có mong chờ một chút nào, cho dù ở kiếp trước cô cho rằng cô rất yêu Cố Quân Tường, nhưng vẫn không muốn xảy ra quan hệ với anh ta!
Lúc này.
Thật sự bài xích đến mức điên dại.
Cô thậm chí có một giây thà chết cũng không muốn bị Cố Quân Tường chà đạp!