Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 120: MỐI QUAN HỆ, BÀN TÌNH HỢP PHÁP?!
Sau khi cúp điện thoại, An Hạnh Nhi không có phí quá nhiều tâm tư trên chuyện này, được sống thêm một kiếp, đương nhiên biết mạng lưới quan hệ của nhà họ Tần lớn đến thế nào, điều tra một Chu Hưng Chi, dễ như trở bàn tay.
Nghĩ nghĩ, kiếp trước Diệp Thương Ngôn đứng vững kiên cố như vậy, chắc chắn là có liên quan đến sự ủng hộ của nhà họ Tần rồi.
Nhưng điều khiến cô vẫn nghĩ không ra đó là, tại sao nhà họ Tần không cho Tần Thạc thượng vị, mà ngược lại phải nâng đỡ Diệp Thương Ngôn.
Không có nghe nói là nhà họ Diệp và nhà họ Tần có mối quan hệ rất tốt mà.
An Hạnh Nhi nghĩ không ra, không nghĩ nữa.
Có một ngày nào đó cô sẽ biết thôi.
Càng huống hồ.
Bây giờ cô và Diệp Thương Ngôn cũng đứng trên một chiến tuyến rồi, có nhà họ Tần làm hậu thuẫn, là tốt nhất.
Cô đặt toàn bộ sự chú ý của mình vào công việc.Vùi đầu vào, là quên cả thời gian. khi cô phản ứng lại thì đã là 8 giờ tối rồi.
Cô duỗi eo lười biếng một cái. Nhìn thấy Hồ Phong vẫn đang cung kính đợi cô ở văn phòng.
Không có bất kỳ lời oán than nào, cũng không nói câu nào, chỉ yên lặng, như không có tồn tại vậy.
Lúc đó cô còn có chút áy náy: “Xin lỗi, mới tiếp nhận công việc, sẽ hơi tồn chút thời gian.
“Không sao. Ngài Diệp đã dặn dò rồi, tôi biết bà chủ rất bận “Anh gọi tôi là cô An đi.”
“Ngài Diệp không cho “
“…” An Hạnh Nhi rất cạn lời. chú Trung không cho, Hồ Phong cũng không cho.
Cô hít thở sâu một hơi, duy trì sự điềm tĩnh. Dù sao xưng hô thì cũng chỉ là xưng hô, không cần phải so đo.
Cô nói: “Tan ca thôi.”
“Vâng.”
An Hạnh Nhi đưa Hồ Phong đi ra khỏi công ty.Hồ Phong lái xe, bên trong xe rất yên tĩnh.
An Hạnh Nhi thực ra có chút mệt, cô nhìn ánh đèn xanh đỏ bên ngoài Thanh Thành, có chút xuất thần.
Thỉnh thoảng yên tĩnh lại, sẽ nghĩ đến tất cả những gì đã trải qua rốt cuộc có phải là chân thực không?
Có khi nào, trước mắt chỉ là một giấc mơ không?!
Đột nhiên reo lên tiếng chuông điện thoại, kéo An Hạnh Nhi về với hiện thực.
Cô nhìn cuộc gọi tới một cái, bắt máy: “Tư Tư”
“Cậu có biết tớ nhìn thấy ai ở Ngự Cần Vương Triều không?” Bên kia nói một cách thần bí.
“Tiêu Việt Duệ”
“Đừng nói cái tên này có được không, làm bẩn tại tớ rồi!” Hạ Tư Tư không vui.
An Hạnh Nhi khẽ cười một cái: “Vậy cậu nhìn thấy ai?”
“Diệp Thương Ngôn”
“Nhìn thấy anh ấy không phải rất bình thường sao?” An Hạnh Nhi chà có chút hề hấn xao động nào.
“Tớ còn nhìn thấy bên cạnh anh ta có phụ nữ”
“Có phụ nữ không phải cũng rất bình thường sao?!” An Hạnh Nhi vẫn duy trì điểm tĩnh.Vốn cũng không nên có cảm xúc gì.
Chỉ là…
Nói gì mà thủ thân như ngọc vì cô.
Quả nhiên, đàn ông đúng là mấy con ma lừa gạt.
Hôm qua mới nói xong, mới một ngày mà đã không kiên trì được rồi.
“Anh ta là chồng của cậu, bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác, vậy mà cậu lại nói với tớ là bình thường?!” Giọng của Hạ Tư Tư rõ ràng đã cất cao lên.
Cô còn đang đợi An Hạnh Nhi đến hiện trường bắt gian nữa! “Tớ và Diệp Thương Ngôn không như cậu nghĩ.”
“Không phải như tớ nghĩ?”.
“Tóm lại anh ta làm gì cũng chả liên quan gì đến tớ An Hạnh Nhi không muốn giải thích.
“Cũng chính là nói….” Hạ Tư Tư kéo dài âm đuôi, sau đó tổng kết lại: “Giữa cậu và Diệp Thương Ngôn là mối quan hệ, bạn tình hợp pháp!”.
“Bị tớ đoán trúng rồi đúng không?!” An Hạnh Nhi không trả lời, Hạ Tư Tư liền khẳng định.
An Hạnh Nhi cạn lời: “Chuyện của tớ và Diệp ThươngNgôn, cậu đừng có đoán lung tung, tớ có chừng mực”
“Chừng mực của cậu chính là, đầu cậu đầy sừng”
“Tư Tư, cậu có tâm tư quan tâm chuyện của tớ, chi bằng nghĩ cho cậu nhiều nhiều đi.” An Hạnh Nhi thực sự không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa, mà chuyển chủ đề “Nghĩ cái gì?! Không phải tớ rất tốt sao? Nhiếp Tử Minh nhà tớ yêu tớ như vậy.” Vẻ mặt Hạ Tư Tư đắc ý.
“Không biết nói gì với cậu mới tốt nữa, không nói nữa.” An Hạnh Nhi đột nhiên có hơi nóng này.
Như cảm thấy cô nói gì, thì Hạ Tư Tư cũng sẽ không tin vậy.
Có cảm giác bất lực.
“Không nói thì thôi.” Hạ Tư Tư cũng có chút tức giận: “Đợi ngày nào đó có phụ nữ ôm bụng lớn đến cửa uy hiếp cậu, lúc đó cậu sẽ biết lợi hại thôi!”
“Cậu làm như tiểu thuyết ngôn tình sao?”
“Tiểu thuyết luôn lấy cảm hứng từ cuộc sống. An Hạnh Nhi có lúc thật sự chà nói lại Hạ Tư Tư nữa.
“Cúp điện thoại đây” Hạ Tư Tư trực tiếp cúp điện thoại.
Vào lúc cúp điện thoại còn có chút tức giận.Đôi mắt cô ta nhìn chăm chăm vào Diệp Thương Ngôn ở không xa kia, nhìn chằm chằm anh và một người phụ nữ khác, rõ ràng là có những cử chỉ hơi quá đổi thân mật rồi.
Mẹ nó, tra nam!
Cô ta quay người về phòng bao của mình.
Trong phòng bao, tất cả mọi người đều đang nhiệt tình buông thả
Hạ Tư Tư cũng buông thả một hồi, lúc bình tĩnh lại, đột nhiên có một loại cảm giác cô tịch sau cơn cuồng hoan, giống như là, trong lòng rất trống rỗng vậy.
Cô dựa lên sofa, nghĩ đến những lời mà An Hạnh Nhi nói.
Bảo cô ta quan tâm đến tình cảm của mình một chút.
Đối với bên ngoài, cô đều nói tình cảm của mình với Nhiếp Từ Minh rất tốt, nhưng trên thực tế, Nhiếp Từ Minh ngoại trừ chiều chuộng cô ta mọi mặt ra thì vốn không có gần gũi với cô ta như vậy.
Cô ta chủ động đến gần anh, anh sẽ trốn tránh.
Cô ta muốn thân mật với anh, anh sẽ tránh né.
Cô ta nói muốn kết hôn với anh, anh ta nói qua khoảng thời gian nữa đi…
Hạ Tư Tư mìm cười tự giễu một cái.Rốt cuộc
Nhiếp Từ Minh thật sự cảm thấy mình không xứng với cô, hay là, căn bản không thích cô vậy. Không thích cô, tại sao lại, chủ động tỏ tình với cô?!
Một mình Hạ Tư Tư uống rượu sầu, dùng men rượu để phát tiết đi tâm trạng đột nhiên u uất của mình.
Rất lâu.
Hạ Tư Tư cảm thấy mình uống say rồi.
Hiểm lắm mới tự chuốc say mình một lần.
Thực ra cũng không hẳn là say lắm.
Chính là loại cảm giác muốn say mà cũng không muốn say, chính là trạng thái mà mấy người khát rượu thích nhất.
Cho nên lúc đó, cô ta hưng phần mà đi ra khỏi phòng bao.
Bước chân có hơi loạn.
“A!” Hạ Tư Tư đột nhiên không cẩn thận, ngã vào lòng của một người đàn ông.
Vào giây phút ngã vào đó, đột nhiên có một chút cảm giác quen thuộc.
Cũng không biết có phải cảm giác quen thuộc này khiến cô ta to gan hơn rồi không.To gan mà nhắc tay lên, sở sở lồng ngực của người đàn ông.
Cảm thấy, vô cùng đàn hồi.
Chính là loại cảm giác đụng chạm khiến các cô gái phải thét lên.
Cô sở một cái: “Cơ ngực của anh thật tuyệt.”
Người đàn ông chả hề nhúc nhích.
Cơ thể rõ ràng có hơi cứng đờ.
“Có cơ bụng không?” Hạ Tư Tư hỏi.
Chà thèm ngẩng đầu nhìn mặt của anh ta, mà đã hạ ma trào xuống sở cơ bụng của anh ta rồi.
“Chậc chậc chậc.” Hạ Tư Tư sắp chảy nước dãi rồi. Cách lớp áo, mà cô ta đã cảm nhận được sự quyến rũ của cơ thể người đàn ông này.
Cổ họng Tiêu Việt Duệ khẽ cuồn cuộn.
Cơ thể anh ta cứng đờ, nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng là rất lớn gan.
Anh ta đang nghĩ, đợi khi Hạ Tư Tư tỉnh táo lại, biết đối tượng bị trêu ghẹo là anh ta thì có phải sẽ hối hận không.
Anh ta vươn tay đẩy cô ra.Trên thực tế.
Anh ta không chịu nổi.
“keo kiệt!” Hạ Tư Tư ai oán.
“Tôi đưa cô về.” Tiêu Việt Duệ nói.
“Về gì chứ, tôi muốn đi nhảy đầm.” Hạ Tư Từ từ chối: “Đi, đi nhảy đầm với tôi…”
Nói xong, túm lấy tay Tiêu Việt Duệ cùng đi.
Bước chân mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không phát hiện ra, người cô ta đang kéo rốt cuộc là ai.
Đằng sau.
Tần Thạc nhìn bóng lưng hai người rời đi. Anh ta chắc chắn, Tiêu Việt Duệ sớm muộn gì cũng xiu trong tay Hạ Tư Tư thôi.