Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 125: AN HẠNH NHI ĐỎI KHÁCH THÀNH CHỦ
Lời nói của Chu Hưng Chí khiến mọi người sửng sờ.
Yêu cầu An Hạnh Nhi nói ra lý do sa thải ông ta thì còn được nhưng lại bảo con gái của chủ tịch tập đoàn An thị quỳ xuống xin lỗi thì e rằng hơi quá đáng!
Nhưng không ai dám hé răng nửa lời, sợ Chu Hưng Chí bị kích thích rồi nhảy xuống thật.
Thì lúc đó sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Trong không gian yên tĩnh.
Chu Hưng Chí lại đột nhiên lên tiếng, không cho người ta chút phòng bị nào: “Nếu An Hạnh Nhi không làm thì tôi sẽ nhảy ngay bây giờ!”
Ông ta làm bộ muốn nhảy xuống lần nữa.
“An Hạnh Nhi!” Xương Đức Việt ăn nói ngay thẳng: “Cô mau giải thích cho Chu Hưng Chí đi, tại sao cô lại muốn sa thải ông ấy, tại sao muốn thuyên chuyển vị trí của ông ấy, cô mau nói đi!”
An Hạnh Nhi nhìn Xương Đức Việt, sau đó nhìn về phía Chu Hưng Chí: “Không phải tôi đã nói với ông rồi sao? Ông muốn tôi giải thích gì nữa đây!”
“An Hạnh Nhi, cô thật sự ép người quá đáng!” Chu Hưng Chí tức giận.
Xương Đức Việt mắng An Hạnh Nhi: “Cô điên rồi hả? Định kích thích ông ta sao! Cô có phải con người không thế!”
“Chu Hưng Chí, ông xuống đi, tôi sẽ giải thích cho ông.” Giọng An Hạnh Nhi thực sự quá bình tĩnh, trông có hơi máu lạnh.
“Tôi sẽ không xuống!” Chu Hưng Chí hung dữ nói: “Nếu cô không giải thích rõ ràng với tôi, nếu không quỳ xuống xin lỗi thì tôi sẽ chết ở chỗ này!”
Sắc mặt An Hạnh Nhi trầm xuống.
Lúc đang định nói.
“Chủ tịch!” Xương Đức Việt chĩa mũi nhọn về phía An Quốc Cường: “Đứa con gái mà ông dạy đỗ đang muốn phá hủy An thị của chúng ta đó! Cô ta không nghe tôi nói, ông là ba của cô ta, cũng là chủ tịch của tập đoàn An thị, ông không thể khoanh tay đứng nhìn được! Lúc này rồi mà ông còn bảo vệ con gái ông sao, ông không cảm thấy hỗ thẹn với thân phận chủ tịch sao?”
An Quốc Cường bị Xương Đức Việt chế giễu thì có chút khó chịu.
Ông ta quay lại nhìn An Hạnh Nhi.
Trong lòng cũng có chút thiếu tự tin, ông ta không biết An Hạnh Nhi có kế hoạch gì không? Không biết An Hạnh Nhi có thật sự coi thường mạng người hay không nữa.
“An Quốc Cường! Nếu hôm nay thật sự xảy ra án mạng, thì chính là bởi vì nhà họ An của các người mà chết, tôi sẽ lập tức nghỉ việc, tôi nói được làm được!” Xương Đức Việt thật sự đã làm nổi bật lên đức tính cao thượng của mình, vì một mạng người mà ông ta đã không tiếc dùng sự nghiệp của mình để uy hiếp, thể hiện tinh thần gan dạ của mình.
“Có gào thét với ba tôi cũng vô ích thôi, chuyện này là vì tôi mà ra. Sếp Xương muốn làm người tốt, muốn làm nỗi bật sự vĩ đại của ông thì hãy nhằm vào tôi đây này.” An Hạnh Nhi lạnh lùng nói.
Trong giọng điệu mang theo vẻ mỉa mai.
“An Hạnh Nhi, nhà họ An các người sao lại dạy ra một đứa không biết tốt xấu như cô thế! Tôi thật sự xấu hỗ thay cho nhà họ An.”
“Có xấu hỗ hay không, ai là người phải xâu hồ thì một lát nữa chúng ta sẽ biết thôi.” An Hạnh Nhi cười lạnh.
Lúc này, cô đột nhiên đi tới trước mặt Chu Hưng Chí.
“Cô đứng lại!” Chu Hưng Chí nhìn hành động của An Hạnh Nhi thì vô cùng kích động: “Cô mà tiến lại gần một bước nữa thì tôi sẽ nhảy xuống đấy.”
An Hạnh Nhi dừng lại.
“Bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ xuống ngay. Nếu cô còn ép tôi thì tôi sẽ chết cho cô xem!” Chu Hưng Chí hét lên.
“Vừa nãy tôi đã hứa với sếp Xương rằng nếu ông chết thì tôi sẽ chết theo ông.” An Hạnh Nhi bước tới lần nữa.
Chu Hưng Chí rõ ràng đang rất sợ hãi.
Mọi người có mặt tại hiện trường cũng bị dọa sợ.
Xương Đức Việt vội hét lên: “An Hạnh Nhi, cô điên rồi hả? Cô quay lại đây cho tôi! Cô mau quay lại đây cho tôi!”
An Hạnh Nhi không nghe, cô từng bước đến gần Chu Hưng Chí.
Chu Hưng Chí nhìn ra sau lưng của ông ta, sau đó nhìn An Hạnh Nhi.
Thấy người phụ nữ liều mạng này không chút do dự bước về phía ông ta.
Tất nhiên là ông ta không dám chết.
Tắt cả những gì ông ta làm hôm nay chính là vì để cho An Hạnh Nhi xấu hổ và dạy cho cô một bài học.
Đây là âm mưu mà ông ta đã bàn với Xương Đức Việt.
Hôm nay phải để An Hạnh Nhi nhục nhã.
Tốt nhất là khiến cô nhục nhã đến mức không còn mặt mũi ở lại An thị nữa.
Kết quả là, ông ta không ngờ người phụ nữ này lại không theo lẽ thường, còn ép ông ta vào tình thế khó xử.
“Đừng lại đây, cô đừng lại đây!” Chu Hưng Chí hoảng sợ.
Mồ hôi trên trán không ngừng túa ra.
An Hạnh Nhi không những không dừng lại mà còn cười khẩy.
Nụ cười ấy khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Xương Đức Việt đương nhiên không muốn An Hạnh Nhi được như ý, ông ta biết Chu Hưng Chí không thể nào nhảy xuống được. Nhưng dưới sự uy hiếp của An Hạnh Nhi, nếu An Hạnh Nhi bước tới mà Chu Hưng Chí không nhảy xuống thì rõ ràng chính là Chu Hưng Chí có tình gây chuyện, cuối cùng còn bị người ta chê cười nữa.
Ông ta vội vàng chạy tới kéo An Hạnh Nhi lại.
Hồ Phong ở bên cạnh An Hạnh Nhi, nhanh tay lẹ mắt ngăn Xương Đức Việt lại.
Động tác đột ngột này khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
An Hạnh Nhi tự nhiên cũng liếc mắt nhìn sau lưng.
Cô biết quá rõ thủ đoạn của Xương Đức Việt, cho nên trước khi đến đây cô đã dặn dò Hồ Phong, nếu có ai đến gần cô thì hãy lập tức ngăn lại.
Lúc này, cô thực sự cảm ơn Diệp Thương Ngôn.
Hình như anh biết Hồ Phong rất hữu ích với cô.
“An Hạnh Nhi, cô đứng lại cho tôi!” Xương Đức Việt bị ngăn lại nên chỉ có thể hung dữ mắng An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi phóớt lờ.
Cô dừng lại trước mặt Chu Hưng Chí.
Lúc này, cơ thể Chu Hưng Chí đang run rầy.
Cơ thể không ngừng run rấy.
Rõ ràng là ông ta đang sợ hãi.
An Hạnh Nhi không đưa tay kéo Chu Hưng Chí xuống.
Cô bắt ngờ leo lên sân thượng.
Hành động đó khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
An Quốc Cường bị dọa nhảy dựng lên: “Hạnh Nhi!”
Rõ ràng là khi cô bước tới, Chu Hưng Chí không nhảy xuống, rõ ràng ông ta không dám nhảy, cô chỉ cần kéo Chu Hưng Chí xuống là được rồi, tội gì mà phải leo lên.
An Hạnh Nhi không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, cô đối mặt với Chu Hưng Chí: “Ông thật sự không sợ chết sao?”
“Cô cô cô…!” Chu Hưng Chí chỉ vào người An Hạnh Nhi, mồ hôi nhễ nhại, cả người run lên.
“Ông nhảy đi, tôi nhảy cùng ông.” An Hạnh Nhi nói từng chữ một.
“Cô tưởng tôi không dám sao, cô đừng tưởng…”
“Tôi không nói ông không dám, tôi chỉ nói với ông là, ông muốn nhảy thì nhảy đi, tôi sẽ không ngăn cản ông, thậm chí ông nhảy xuống thì tôi cũng sẽ nhảy với ông, tôi nói được làm được! “An Hạnh Nhi kiên quyết.
Khuôn mặt Chu Hưng Chí tái nhọt.
Ông ta không muốn nhảy lầu.
Không thể bị An Hạnh Nhi uy hiếp, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kiên định của An Hạnh Nhi thì ông ta lập tức mắt tự tin.
Ông ta nhìn An Hạnh Nhi đầy dữ tợn, không nói được lời nào.
“Bây giờ tôi đếm ba số, hoặc là chúng ta cùng nhảy hoặc là cùng nhau đi xuống, ông chọn đi.” An Hạnh Nhi lạnh lùng nói.
Chu Hưng Chí nhìn An Hạnh Nhi.
Lúc này vẫn mạnh miệng nói: “Cô đừng có uy hiếp tôi nữa, tôi già rồi, tôi không sợ chết đâu.”
“Ba.” An Hạnh Nhi không nói chuyện vô nghĩa với Chu Hưng Chí nữa.
Chu Hưng Chí sợ hãi nhìn cô.
Mọi người nín thở nhìn cô.
“Hai.” An Hạnh Nhi đếm ngược.
Chu Hưng Chí căng thẳng.