Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 157: SẮP XẾP CÔNG VIỆC.
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên mTruyen.net . Xin cảm ơn!
**********
CHƯƠNG 157: SẮP XẾP CÔNG VIỆC.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong phòng họp.
Sắc mặt của An Quốc Đại khó coi đến cực điểm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dường như là cho đến bây giờ ông ta cũng chưa kịp phản ứng, rõ ràng là ông ta chủ động mở cuộc họp, tại sao bây giờ lại bị An Hạnh Nhi lấy được quyền chủ động.
Lúc Mạnh Khải Minh đang đứng trên bục thuyết trình, còn chưa nói chuyện, An Hạnh Nhi đã hỏi: “Phó tổng, những chủ quản khác không dính đến chỉ tiêu chủ yếu, chắc không cần phải lãng phí thời gian trong cuộc họp này ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của bọn họ.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
An Quốc Đại đen mặt, lúc này cũng không nói lời nào.
Dù sao thì cũng không liên quan đến chuyện của bọn họ, ép bọn họ ở lại đây tham gia cuộc họp chính là đang làm lãng phí thời gian của người khác.
Anh nợ em một câu yêu thương!
An Hạnh Nhi thấy An Quốc Đại không nói gì, coi như là ông ta đã ngầm cho phép.
Cô gọi những chủ quản không liên quan đến chỉ số chủ yếu cùng với giám đốc trung tâm rời khỏi phòng họp rồi sau đó cô mới kêu Mạnh Khải Minh tiến hành báo cáo tình hình dự án tòa cao ốc Quang Minh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chờ đến khi tất cả đã báo cáo xong xuôi.
An Hạnh Nhi hỏi: “Phó tổng có đề nghị gì không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rõ ràng là An Quốc Đại đang bị chất vấn.
Mỗi tuần ông ta đều tổ chức cuộc họp này chính là vì để hưởng thụ loại khoái cảm người khác báo cáo công việc với ông ta, sau đó lợi dụng quyền lợi của mình mà tiến hành phê bình một vài chỉ số không tốt, căn bản cũng không nghĩ tới muốn đích thân quản lý công việc của cắp cơ sở. Bây giờ An Hạnh Nhi đột nhiên hỏi như vậy, rõ ràng làm cho ông ta không thể bước xuống được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong phòng họp im lặng.
Bởi vì đều đang đợi An Quốc Đại trả lời lại, bởi vì An Quốc Đại không trả lời cho nên trở nên lặng ngắt như tờ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong lúc nhất thời.
Bầu không khí ngột ngạt đến cực hạn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt của An Quốc Đại cũng vô cùng khó coi.
Rắt lâu sau.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rốt cuộc ông ta cũng đã mở miệng, trong giọng nói mang theo giận dữ: “Đây là chuyện mà bộ phận Marketing các người nên phải suy nghĩ, bây giờ lại hỏi tôi là làm như thế nào vậy? Tôi còn cần bộ phận Marketing các người làm cái gì nữa hả? Mấy người đều có tiền lương cao không có đầu óc, chỉ biết tìm lãnh đạo giải quyết vấn đề, có phải là lãnh đạo nhận luôn tiền lương của các người không hả.”
An Hạnh Nhi nở nụ cười gằn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô biết là An Quốc Đại sẽ không nói được lời hay ý đẹp.
Dù sao thì trên thực tế, An Quốc Đại đúng là một tên vô dụng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Toàn bộ trí thông minh của ông ta đều dùng ở việc làm sao để đối phó với ba cô, chưa từng bao giờ suy nghĩ đến việc làm mình vẻ vang.
“Vốn dĩ chúng tôi cần có thời gian để giải quyết và suy nghĩ về sự phát triển của dự án này, nhưng mà bây giờ không phải là thời gian của chúng tôi đã bị phó tổng lấy rồi à, cho nên tôi cho rằng phó tổng có ý kiến chỉ đạo nào đó để góp ý cho chúng tôi, nếu không thi tôi không hiểu giá trị tồn tại của cuộc họp này là để làm cái gì.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“An Hạnh Nhi, cô đủ rồi đó!” An Quốc Đại bị vạch mặt, ông ta cũng không quan tâm đến thân phận của mình mà nói chuyện với An Hạnh Nhi.
“Tôi cũng chỉ tuân theo trách nhiệm đối với công việc, đang thảo luận nghiên cứu công việc với phó tổng mà thôi, phó tổng tức giận như vậy làm cái gì chứ?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
An Quốc Đại thật sự bị An Hạnh Nhi chọc giận đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng, cả nửa ngày lại không nói nên một chữ nào.
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng xấu hỗ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, An Quốc Đại thật sự rất muốn bóp chết An Hạnh Nhi.
Dường như là lần nào cô cũng có thể tìm lấy điểm để châm chọc làm cho ông ta không thể nào lấy lại mặt mũi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta đột nhiên đứng dậy từ trên ghế.
Tất cả mọi người đều nhìn ông ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
An Quốc Đại lạnh lùng nói: “An Hạnh Nhi, cô vừa mới vào công ty cái gì cũng không hiểu, tôi không muốn so đo với cô, mắt công lại truyền đến lỗ tai của ba cô còn nói là tôi bắt nạt cô, bây giờ tôi sẽ cho cô thời gian để cô đi giải quyết cái gọi là chỉ số yếu. Nhưng mà An Hạnh Nhi, cô nhớ kĩ một điểm, công ty không phải là một nơi để cô cãi nhau, công ty là một nơi nhận thành tích, bây giờ cô phách lối bao nhiêu đi nữa cũng đều vô dụng mà thôi, lấy kết quả ra mà nói chuyện đi.”
“Kính mong phó tổng dạy bảo.” An Hạnh Nhi đột nhiên lại cung kính.
Anh nợ em một câu yêu thương!
An Quốc Đại nhìn bộ dạng của An Hạnh Nhi, hận không thể đánh An Hạnh Nhi hai bàn tay.
Ông ta vung tay oán hận rời khỏi phòng họp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng của An Quốc Đại, nhìn thấy cửa phòng họp bị An Quốc Đại hung hăng đóng mạnh lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Từ nay về sau chắc có lẽ là An Quốc Đại sẽ không tùy tiện triệu tập bộ phận Marketing đi họp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô quay đầu nói với những chủ quản còn ở lại cùng với chủ quản trung tâm: “Tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian cuộc họp để nhiều thời gian cho mọi người thực hiện công việc, Mạnh Khải Minh ở lại đây một chút, những người khác tan họp.”
“Vâng.” Tất cả mọi người đều rời khỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc đi khỏi, rõ ràng là nhìn thấy sự vui mừng trong đáy mắt của bọn họ.
Ai cũng biết.
Họp hội thật sự chính là kẻ cầm đầu chiếm dụng thời gian của bọn họ nhiều nhất, một khi giảm bót thời gian họp, vậy thì hiệu suất công việc sẽ tăng lên gấp đôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi những người khác đi khỏi.
An Hạnh Nhi nói với Mạnh Khải Minh: “Lúc đầu định tổ chức buổi họp lúc chiều, cho nên mới đến sắp xếp hạng mục công việc, nhưng mà đúng lúc có thời gian, trước tiên tôi nói suy nghĩ của mình cho anh nghe một chút, sau khi nói xong thì anh sắp xếp lại, chiều nay chúng ta phân công công việc cụ thể.”
“Vâng.” Mạnh Khải Minh gật đầu.
An Hạnh Nhi nói cho Mạnh Khải Minh nghe những suy nghĩ mà mình vừa mới nghĩ ra rồi sau đó lại tiến hành thương lượng và nghiên cứu, thảo luận xác định phương án sơ bộ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai giờ chiều.
An Hạnh Nhi triệu tập tất cả các nhân viên có liên quan đến dự án tòa cao ốc Quang Minh đến tổ chức cuộc họp.
“Quy định cũ, nói ngắn gọn, thời gian cuộc họp là nửa tiếng đồng hồ, thư ký của tôi sẽ tính giờ.” An Hạnh Nhi không nói nhảm, cô luôn luôn gọn gàng dứt khoát như thế.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phong cách nhanh gọn lẹ, nó đã mang đến cái nhìn tốt cho tất cả mọi người.
Hơn nữa, cuộc họp của cô toàn là những tinh hoa, tất cả mọi người nhất định phải tập trung tinh thần, nếu như mà bị phân thần một hai giây thì sẽ bỏ lỡ điểm quan trọng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
An Hạnh Nhi lên tiếng nói: “Ngày hôm qua đến thực địa khảo sát tòa cao ốc Quang Minh, vấn đề tồn tại chính là ba điểm mà Mạnh Khải Minh đã nói, trạm dừng của ga tàu điện ngầm đã bị hủy, các thương hiệu xa xỉ không muốn đến đó, tiền thuê đắc đỏ, bây giờ chúng ta cần phải tiến hành hóa giải từng cái. Thứ nhất là trạm xe bị hủy bỏ, thật ra thì chuyện đó cũng không phải là điểm quan trọng để chúng ta không thuận lợi, dù sao thì ban đầu chúng ta đã định vị là trung tâm thương mại xa xỉ phẩm cấp cao, những người đến trung tâm thương mại như thế này trên cơ bản cũng sẽ không đi tàu điện ngầm, cho nên điểm đó không phải là phạm vi mà chúng ta cần suy nghĩ, vậy thì hai vần đề còn lại, trên thực tế trọng điểm cũng chỉ có một cái, không có cách nào thu hút đầu tư.”
“Có rất nhiều lý do không thể thu hút đầu tư, nhưng mà lý do trực tiếp nhất thì cũng chỉ có một đó chính là thương gia lo lắng lượng tiêu thụ của sản phẩm, cho nên cuối cùng điều mà chúng ta cần làm hiện tại chính là hỗ trợ thương gia tiêu thụ sản phẩm của bọn họ bằng cách nào, làm sao để doanh số tiêu thụ của cửa hàng chúng ta tăng lên, đây mới chính là trọng điểm mà ngày hôm nay chúng ta cần phải xác định và nghiên cứu.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tất cả mọi người đều lắng nghe rất cẩn thận, nghiêm túc.
An Hạnh Nhi cũng không úp úp mở mở: “Đối với vấn đề này, tôi đã nghĩ đến phương án marketing liên quan, đương nhiên bởi vì không hoàn thiện cho nên cần phải tiếp thu ý kiến của mọi người, trước tiên tôi sẽ nói trước. Đầu tiên, tạo tiếng tăm cho trung tâm thương mại, sau khi trung tâm thương mại được xây dựng lại, ngoại trừ việc quảng bá trước đó nó không tạo nên tiếng tăm tốt cho trung tâm thương mại, thương gia không nhìn thấy giá trị của trung tâm thương mại chúng ta, cho nên bước đầu tiên chúng ta cần làm là phải đầu tư vào quảng cáo. Thứ hai, xác định từ ba đến năm thương gia bán hàng xa xỉ, chúng ta giảm tiền thuê hoặc là ký kết thỏa thuận đánh cược để bọn họ vào thuê, lợi dụng quảng cáo của bọn họ để hấp dẫn những thương gia khác vào thuê. Thứ ba, lợi dụng nền tảng thương mại điện tử để chuyển hướng lưu lượng truy cập, coi tòa nhà Quang Minh là một chợ thương mại điện tử lớn, cung cấp các kênh mua sắm tiện lợi cho mọi người.”