Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
  3. Chương 136: Chap-167
Trước /234 Sau

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 136: Chap-167

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 167: NGƯỜI ĐẠI DIỆN BẠCH LINH NHI​

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Nghiêm Quốc Cương gọi một đồng điện thoại, cuối cùng cũng liên hệ được với Vương Sướng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một đám người hẹn nhau ở quán cà phê.

Vương Sướng đưa theo nghệ sĩ mà An Hạnh Nhi chỉ điểm, Bạch Linh Nhi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai người nhìn bọn họ mà đều có chút thụ sủng nhược kinh, hoàn toàn không ngờ, đường đường là tập đoàn An Thị mà lại tìm bọn họ bàn chuyện hợp tác.

“Chào anh Vương.” An Hạnh Nhi chủ động chào hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Chào chào chào cô, cô An.” Vương Sướng có chút lắp bắp, vội vàng bắt tay.

“Chào cô, cô Bạch.” An Hạnh Nhi lại chủ động chào hỏi với Bạch Linh Nhi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bạch Linh Nhi cũng thụ sủng nhược kinh, vội vàng vươn tay nói: “Chào cô An.”

Hai người bắt tay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

An Hạnh Nhi cứ như vậy mà nhìn Bạch Linh Nhì.

Bởi vì chưa từng theo đuổi thần tượng, cho nên kiếp trước không có qua lại gì với Bạch Linh Nhi cả, thỉnh thoảng có nhìn thấy trên TV qua, ấn tượng đối với cô chẳng qua là khá đẹp, nếu như không phải vì cô ta là vợ của Tần Thạc thì có thể bây giờ cô cũng sẽ không đặt cô ta vào lòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đương nhiên.

Chuyện là vợ của Tần Thạc, đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tính toán thời gian, thì bây giờ Bạch Linh Nhi và Tần Thạc chắc vẫn chưa có chút qua lại nào.

Bạch Linh Nhi bây giờ vẫn là một tiểu minh tỉnh im hơi lặng tiếng, Tần Thạc còn đang tung hoành trên thế giới đào hoa, không tự rút ra được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Cô An.” Bạch Linh Nhi cứ mãi bị An Hạnh Nhi nắm lấy, lúc này có chút lúng túng: “Trước đây cô có quen biết tôi sao?”

Nhìn thấy ánh mắt dò xét của cô, có một giây nào đó cảm thấy bọn họ là người quen.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng cô ta thật sự không nhớ, trong sinh mệnh cô ta có một nhân vật lớn như vậy xuất hiện qua, nếu như xuất hiện rồi, thì cô ta tuyệt đối sẽ không quên.

*Không có.” An Hạnh Nhi hồi thần.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cũng thuận thế buông tay Bạch Linh Nhi ra.

Cô tự nhiên mà nói: “Chỉ là cảm thấy cô Bạch rất đẹp, nhất thời có chút thất thần.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lời này vừa thốt ra.

Bạch Linh Nhi rõ ràng trở nên ngại ngùng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô cười nói: “Cô An mới là đẹp thật sự, ban đầu nhìn thấy hôn lễ của cô và anh Diệp, đã cảm thấy cô rất đẹp, bây giò nhìn thấy người thật, đúng là còn đẹp hơn trên video nữa.”

Là sự khen ngợi từ tận đáy lòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bạch Linh Nhi vốn cũng khá tự tin với tướng mạo của mình, nhưng ở trước mặt An Hạnh Nhị, thật sự không có gì để so sánh cả.

Cho dù ở nơi có đầy rẫy mỹ nữ như giới giải trí, thì cũng có thể nỗi bật.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Qúa khen rồi.” An Hạnh Nhi khẽ mỉm cười thể hiện sự thân thiện, cô lịch sự nói: “Mời ngồi.”

Hai người Bạch Linh Nhi và Vương Sướng lúc này mới cùng ngồi xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

An Hạnh Nhi cũng không vòng vo, cô trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Hôm hay tìm hai vị, chủ yếu là muốn mời cô Bạch Linh Nhi làm người đại diện hình tượng của toà nhà Quang Minh chúng tôi. Không biết hai vị có hứng thú không?”

“Thật sao?” Vương Sướng rõ ràng có chút kích động.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không ngờ, đột nhiên trên trời lại rơi xuống một miếng bánh lớn.

Phải biết trước đây, bọn họ không biết đã va chạm bao nhiêu cũng chả lấy được hợp đồng làm đại diện, thậm chí ngay cả các vai diễn phụ không quan trọng mà cũng rất gian nan để có được. Bây giờ vậy mà lại kêu bọn họ làm người đại diện của nhà tài phiệt thứ 2 toàn quốc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cảm giác như đang nằm mơ vậy.

“Đương nhiên là thật.” An Hạnh Nhi chắc nịch mà nói: “Tôi chuẩn bị xong hợp đồng cho cô rồi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói xong, An Hạnh Nhi trực tiếp bảo La Tư lấy hợp đồng ra.

Vào khoảnh khắc lấy ra, Nghiêm Quốc Cương thật sự chắn kinh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hồi nãy đã rất chắn kinh rồi.

Bây giờ có chút không nhịn nổi nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“An tổng, ý cô là sao?” Nghiêm Quốc Cương rõ ràng đã phát hiện manh mối.

*Từ khi bắt đầu thì tôi chưa từng nghĩ sẽ ký với Ôn San.” An Hạnh Nhi nói thẳng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Độ nổi tiếng của Ôn San không biết là cao hơn cô Bạch trước mắt đây đến bao nhiêu nữa??2! Bây giờ dù cô có không ký với Ôn San thì ít nhất cũng ký với một minh tỉnh tuyến một như Ôn San chứ, cô bảo cô Bạch làm người đại diện, không phải đang đùa đó chứ?!” Nghiêm Quốc Cương hoàn toàn không thể tán đồng.

Bạch Linh Nhi bị Nghiêm Quốc Cương nói mà cũng có chút…xấu hổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng không thể không nói, lúc này nghe thầy tên của Ôn San, khiến cô ta sợ.

Ôn San đối với cô ta mà nói, chính là sự tồn tại cao đến không với tới được, tập đoàn An Thị vậy mà lại từ bỏ Ôn San vì cô ta….bản thân cô ta cũng cảm thấy không hiện thực.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Tôi không có đùa.” An Hạnh Nhi nói với Nghiêm Quốc Cương, khẩu khí rất kiên định: “Người tôi luôn muốn ký là Bạch Linh Nhi, nếu không thì cũng sẽ không chuẩn bị xong hợp đồng từ trước.”

Nghiêm Quốc Cương không dám tin mà cầm lấy hợp đồng ở trước mắt lên xem vài cái.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn thấy chữ đen giấy trắng trên hợp đồng.

Cả một hồi lâu: “Cô vậy mà lại lấy 90 tỷ ra ký với Bạch Linh Nhi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe thấy con số 90 tỷ này.

Bạch Linh Nhi và Vương Sướng đều càng kinh ngạc hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cảm giác giống như là trúng số vậy.

Đây không phải là đang nằm mơ chứ?!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Với thân giá hiện tại của Bạch Linh Nhi, một việc làm người đại diện mà có thể được 10 số là đã cảm ơn trời đất rồi, bây giờ trực tiếp cho cô ta đến 11 số.

Cô ta thật sự không dám tin.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Tất nhiên là tôi có lý do của tôi.” An Hạnh Nhi nhìn sang Nghiêm Quốc Cương đang kinh ngạc và không thể cháp nhận kia, đưa ra giải thích: “Thứ nhất, phí đại diện của Tập đoàn An Thị quá thấp sẽ chỉ thể hiện là dự án này rất rẻ, cho nên dưới 90 tỷ, về cơ bản là không cần nghĩ ngợi. Thứ hai, Bạch Linh Nhi bây giờ đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp, tôi trực tiếp giúp cô ấy nâng thân giá lên 90 tỷ, đối với Bạch Linh Nhi, chính là sự nâng cao địa vị trong làng giải trí, cô ấy có thể phát triển nhanh hơn trong ngành công nghiệp giải trí. Và lý do tại sao tôi muốn giúp Bạch Linh Nhi như vậy cũng là vì tôi nghĩ Bạch Linh Nhi có thể trở thành một ngôi sao hàng đầu, một khi cô ấy trở thành một ngôi sao hàng đầu, Bạch Linh Nhị, là người đại diện của chúng ta sẽ mang lại càng nhiều lợi ích cho chúng ta hơn.”

*Lỡ như không trở thành minh tỉnh hàng đầu thì sao?” Nghiêm Quốc Cương hỏi ngược lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không có lỡ như.” An Hạnh Nhi kiên định đến đáng sợ.

Vào giây phút đó khiến Bạch Linh Nhi có một loại cảm giác nếu như mình không nổi tiếng được thì sẽ phụ lòng An Hạnh Nhi rồi vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đột nhiên cảm thấy trong lòng có áp lực rất lớn.

Nghiêm Quốc Cương còn định nói gì đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Hợp đồng quyết định như vậy đi.” An Hạnh Nhi trực tiếp cắt lời: “Tôi sẽ đích thân giải thích với lãnh đạo cấp cao về nguyên nhân tôi ký với Bạch Linh Nhi, sẽ không để tổng giám Nghiêm khó xử đâu.”

Nghiêm Quốc Cương nhẫn nhịn, không nói thêm gì nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

An Hạnh Nhi đã nói tới mức này rồi, anh ta còn nói được gì nữa.

Dù sao cô cũng là con gái của chủ tịch.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chuyện cô đã khăng khăng muốn làm, bản thân cô có thể làm ổn thoả là được.

“Anh Vương và cô Bạch, hai người xem nội dung, nếu như không có vấn đề, chúng ta ký tên.” An Hạnh Nhi đưa hợp đồng cho bọn họ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vương Sướng vội vàng cung kính mà nhận lấy, nghiêm túc mà xem nội dung hợp đồng. Bạch Linh Nhi cũng xem. Thật sự có chút không tin được nội dung mà mình đang đọc. Rất lâu sau. “Không có vấn đề gì hết cô An.” Vương Sướng vội vàng nói: “Nhưng tôi có một nghi vấn.” “Mời anh Vương cứ nói.” *Tôi thật sự không hiểu cho lắm, tại sao cô lại nhìn trúng Linh Nhi nhà chúng tôi, bây giờ em áy chẳng qua chỉ là một người mới thôi.” Độ phủ sóng cũng không đủ, anh ta thậm chí còn không biết sao An Hạnh Nhi lại chú ý đến Bạch Linh Nhi nữa. “Tôi nói là trực giác, anh có tin không?” An Hạnh Nhi khế cười. Cười lên thật sự rất đẹp. Vương Sướng đương nhiên không tin.

Tất cả mọi người đều không tin.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

An Hạnh Nhi cũng biết không qua loa với bọn họ được.

Cô nói thẳng: “Nên cảm ơn một người.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ai?” Bạch Linh Nhỉ tò mò.

Chồng tương lai của cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tần Thạc.

Quảng cáo
Trước /234 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net