Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 139: HẠ TƯ TƯ LÀ PHIÊN BẢN CÁ CHÉP
“Con bé đang đi cùng với Tử Minh đó.” Hạ Trung Kiên nhìn xung quanh: “Chắc là đang ở trong đại sảnh đó, nếu như cháu muốn tìm bọn nó thì để chú đi tìm giúp cho cháu.”
“Không cần, không cần đâu ạ, cháu chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.” An Hạnh Nhi cười cười, nhìn như tự nhiên mà mở miệng nói: “Ân tượng của chú đối với Tử Minh như thế nào ạ?”
“Trước đó chú thật sự không ngờ tới là Tư Tư lại hẹn hò với thằng bé, nói sao nhỉ, một nửa kia của con gái chú phải môn đăng hộ đối mới đúng. Sau đó suy nghĩ lại, chú cảm thầy chẳng có cậu chủ nhà nào coi trọng mấy cô gái kỳ lạ, cho nên chú bỏ qua, chú cũng không ngăn cản con bé hẹn hò nữa. Nói đúng ra thì lúc trước chú có chút xem thường Nhiếp Tử Minh, nhưng mà thời gian lâu dài đứa nhỏ này vẫn luôn rất cố gắng, làm cho chú cảm thấy cảm động, chú đã dự định sau này sản nghiệp của nhà họ Hạ sớm muộn gì cũng phải giao cho thằng bé. Việt Duệ đã nói là nó sẽ không nhận tiếp quản, cũng chỉ có Tư Tư, nhưng mà hoàn toàn không thể dựa vào Tư Tư, hiện tại chỉ có một mình Nhiếp Tử Minh làm cho người ta yên tâm không ít.” Hạ Trung Kiên đánh giá tình cảm của Hạ Tư Tư và Nhiếp Tử Minh một cách khách quan.
An Hạnh Nhi cũng chỉ yên lặng lắng nghe.
Đúng là Nhiếp Tử Minh không đơn giản, anh ta đã lừa gạt hết tất cả mọi người.
Bao gồm cả mình ở kiếp trước.
Mấy người lại nói chuyện với nhau một hồi.
An Quốc Cường nói: “Hạnh Nhi, để ba dẫn con đi làm quen với một vài người bạn trên thương trường của ba.”
Ba cô hiển nhiên đã không thể kiên nhẫn mà muốn tiến hành bồi dưỡng cô.
An Hạnh Nhi tự nhiên buông tay của Diệp Thương Ngôn ra.
Ngay trước mặt của ba cô, đương nhiên là Diệp Thương Ngôn trung thực hơn nhiều.
Không hề dám có một tia ép buộc đối với cô.
Cô buông tay ra.
Diệp Thương Ngôn liền ngoan ngoãn buông ra.
“Thương Ngôn, con muốn đi cùng không?” An Quốc Cường hỏi một cách rất tự nhiên.
“Không cần đâu ba, anh cả của con đang ở bên kia, con qua đó nói chuyện với anh ấy.” Anh rất biết thân phận mà tự rời đi.
Thật ra thì xã hội thượng lưu.
Vẫn tồn tại rất nhiều kiêng kị.
Ví dụ như là trong một số hoạt động giao tiếp trong giới kinh doanh, ngay cả khi bọn họ là vợ chồng với nhau, bọn họ phải học cách né tránh những điều đó.
Nếu không thì sẽ có nguy cơ thăm dò tài sản của đối phương.
Dường như là Diệp Thương Ngôn rất biết cách đối nhân xử thế, nhìn sắc mặt của mọi người.
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng đi khỏi của Diệp Thương Ngôn.
Cô đi theo ba mình bước vào trong vòng xã giao thương nghiệp mà ba cô đã dẫn dắt.
Cô khôn khéo giao thiệp với mọi người dưới sự dẫn dắt của ba mình.
Đứng nhìn từ phía xa, cảm thấy cô tỏa ra ánh sáng.
Hạ Tư Tư cứ đứng ở đằng xa mà nhìn An Hạnh Nhi như thế.
Thật ra thì An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn vừa đến đây thì cô cũng đã nhìn thấy, nếu không phải Nhiếp Tử Minh ở bên cạnh cô, chắc chắn cô sẽ đi tìm An Hạnh Nhi.
Nhưng mà cô cảm thấy trong trường hợp như thế này, Nhiếp Tử Minh cần cô hơn, cho nên cô liền lựa chọn trọng sắc khinh bạn.
“Hình như là Hạnh Nhi đã thay đổi rất nhiều.” Lúc này, Nhiếp Tử Minh cũng đã chú ý đến ánh mắt của Hạ Tư Tư, anh ta cũng nhìn về phía bên kia.
Đúng là một người phụ nữ tự tin đến chói mắt.
Cùng với người phụ nữ không thích bộc lộ bản thân trong trí nhớ của mình hoàn toàn khác biệt nhau.
“Đúng vậy.” Hạ Tư Tư gật đầu: “Em cảm thấy cậu ấy biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ, bắt khả chiến bại ấy.”
“Có lẽ là chuyện của Cố Quân Tường đã mang đến đã kích rất lớn cho cô ấy, cho nên cô ấy mới có thể thay đổi nhiều như vậy.” Nhiếp Tử Minh phỏng đoán.
Hạ Tư Tư gật đầu.
Xem như là chấp nhận quan điểm của Nhiếp Tử Minh.
Cô đang suy nghĩ nếu như có một ngày nào đó cô cũng sẽ bị tình cảm tổn thương, nói không chừng là mình cũng sẽ như thế này.
Hoặc là nói không chừng.
Sẽ lựa chọn cái chết.
Đương nhiên.
Cô không cảm thấy là Nhiếp Tử Minh sẽ phản bội cô.
Thật ra thì từ nhỏ cô đã không có ưu điểm gì, chính là vận may quá tốt, ngoại trừ lúc nhỏ không có mẹ ra thì chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, ngay cả lúc đi học mỗi lần đi thi rõ ràng là thành tích không tốt, vậy mà cũng có thể may mắn lên lớp.
Cô cảm thấy mình chính là phiên bản cá chép.
Cho nên mình không thể gặp người đàn ông cặn bã được.
“Chủ tịch Vương đến rồi.” Nhiếp Tử Minh nhìn một người đàn ông trung niên bước tới đại sảnh bữa tiệc: “Bọn anh đang thảo luận với nhau về khoản vay của dự án, anh đến đó chào hỏi, em có muốn đi cùng với anh không?”
“Được.” Hạ Tư Tư dự định là tối ngày hôm nay đều sẽ đi cùng với Nhiếp Tử Minh suốt cả quá trình.
Bữa tiệc ngày hôm nay là do nhà họ Hạ làm chủ, cô muốn để tất cả mọi người biết mối quan hệ của cô và Nhiếp Tử Minh.
Bọn họ vừa mới đi qua đó.
Cái người được gọi là chủ tịch Vương trực tiếp đi ngang qua bọn họ, nhiệt tình chủ động đưa tay ra: “Cậu Tiêu, cậu về nước rồi.”
Rõ ràng là trên mặt của Nhiếp Tử Minh có chút xấu hồ.
Hạ Tư Tư vừa nhìn qua thì liền nhìn thấy chủ tịch Vương chủ động nắm chặt tay của Tiêu Việt Duệ, vẽ mặt vô cùng ân cần: “Cậu về nước là dự định tiến vào ngân hàng Hạ Hối để quản lý ngân hàng giúp cho chú của cậu hả?”
“Không có.” Tiêu Việt Duệ nói: “Tôi không có dự định vào làm việc cho ngân hàng.”
“Nghĩa là còn phải đợi hai năm à, người trẻ tuổi các cậu vẫn luôn có suy nghĩ của riêng mình, tôi rất ủng hộ tôi muốn nói là mình đúng lúc có một hợp đồng vay vốn với ngân hàng của các cậu, tôi cảm thấy nếu như cậu có thể vào ngân hàng Hạ Hối nên định nói chuyện với cậu một chút.”
“Có rất nhiều chuyện của ngân hàng Hạ Hối đều là do Nhiếp Tử Minh đang phụ trách, chú có thể trực tiếp tìm anh ta.” Hiển nhiên là lúc này Tiêu Việt Duệ đã nhìn thấy hai người ở bên cạnh.
Còn dùng ánh mắt ra hiệu cho chủ tịch Vương đi tìm Nhiếp Tử Minh.
Chủ tịch Vương cười nói: “Đã gặp nhau nhiều lần rồi, đúng ra thì hầu như đều đã được quyết định.”
“Vậy là tốt rồi.” Dường như là Tiêu Việt Duệ cũng không muốn phải nhiều lời, trông có vẻ như rất xa cách: “Bạn của tôi đang ở bên kia, tôi đi trước đây.”
“Được được được, cậu cứ đi đi, sau này nếu cậu Tiêu tiếp quản ngân hàng Hạ Hối, cậu nhớ chăm sóc nhiều hơn.”
Tiêu Việt Duệ muốn giải thích.
Nhưng mà đột nhiên lại cảm thầy không cần thiết để giải thích.
Dù sao thì có giải thích thì trong lòng của cô cũng sẽ nghĩ giống như vậy.
Đương nhiên là cũng không thể trách chủ tịch Vương cảm thầy anh ta sẽ thừa kế ngân hàng Hạ Hồi.
Có lẽ không chỉ chủ tịch Vương, gần như là hơn phân nửa người ở đây đều cảm thấy cuối cùng ngân hàng Hạ Hồi sẽ là của anh ta.
Nguyên nhân gây ra chuyện đó là bởi vì lúc trước Hạ Tư Tư thề sống thề chết muốn hẹn hò với Nhiếp Tử Minh, Hạ Trung Kiên tức giận xông lên não, nói một cách nghiêm túc là chỉ cần cô hẹn hò với Nhiếp Tử Minh thì sau này cô sẽ không lấy được một đồng tiền nào từ tài sản của nhà họ Hạ, toàn bộ đều được để lại cho đứa con riêng của ông ta là Tiêu Việt Duệ.
Có lẽ là Hạ Tư Tư đã nhận phải sự uy hiếp của ba cô.
Thậm chí càng uy hiếp thì lại càng muốn ở bên cạnh Nhiếp Tử Minh.
Một khi bọn họ ở bên nhau, đương nhiên sẽ làm cho người ta tin tưởng vào những lời mà Hạ Trung Kiên nói đều là thật.
Thật ra thì cũng không phải là những lời nói nhảm ấy lại có thể làm cho tắt cả mọi người tin tưởng chắc chắn rằng cuối cùng Hạ Trung Kiên sẽ giao tài sản của mình cho Tiêu Việt Duệ, là đứa con không có máu mủ, còn là bởi vì sự chiều chuộng hết mực của Hạ Trung Kiên đối với Tiêu Trầm, chỉ cần là điều mà Tiêu Trầm muốn thì cái gì cũng có khả năng. Với lại Hạ Tư Tư cũng không muốn tranh giành cái gì, mỗi ngày chỉ ham chơi vui đùa không có ý muốn quản lý sự nghiệp của gia tộc, Hạ Trung Kiên giao sản nghiệp lại cho Tiêu Việt Duệ hình như là chuyện đương nhiên.
Dù sao thì cũng tốt hơn là so với giao cho Nhiếp Tử Minh.
Trong xã hội thượng lưu bọn họ đã hình thành suy nghĩ xem thường loại nghèo xơ xác như Nhiếp Tử Minh.
Cho nên, chủ tịch Vương nhìn thấy Tiêu Việt Duệ đã đi khỏi thì ông ta cũng nhanh chóng đi qua một bên xã giao, hoàn toàn không có ý muốn chủ động chào hỏi với Nhiếp Tử Minh.
Hạ Tư Tư tức giận đến nỗi muốn nỗ phổi.
Mắt của tất cả mọi người đều bị mù hết rồi hả?
Không nhìn thấy sự nỗ lực và cố gắng của Nhiếp Tử Minh à?
Cũng bởi vì điều kiện gia đình kém người ta một bậc thì liền bị mọi người xem thường à?
“Tư Tư.” Dường như là Nhiếp Tử Minh nhìn ra cảm xúc của cô, dịu dàng nói: “Đừng giận mà, anh không sao đâu.”
Dù sao thì cũng sẽ có một ngày nào đó anh ta sẽ cho tắt cả những người ở đây không thể trèo cao.
Trong đôi mắt của Nhiếp Tử Minh xuất hiện một cảm xúc âm độc.
Thoáng qua liền biến mất.