Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 145: DIỆP THƯƠNG NGÔN DÙNG MẠNG ĐẺ CỨU AN HẠNH NHI
Buổi tối kinh tâm động phách.
Dường như là vào thời khắc ấy, đột nhiên yên tĩnh lại.
An Hạnh Nhi cứ nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe trước mắt, cảnh tượng thảm khốc.
Cô nhìn thấy một chiếc xe trong số đó quen thuộc như thế.
Không.
Không thể nào là.
Diệp Thương Ngôn.
Xe của anh, nhưng mà… tuyệt đối không phải là do anh lái.
Anh sẽ không thể nào không cần mạng của mình mà cứu cô.
Anh không cần thiết phải làm đến mức này.
Hiện tại, An Hạnh Nhi có chút mơ hồ.
Cô mơ hồ nhìn hai chiếc xe va chạm vào nhau, bên trong không có bắt cứ động tĩnh gì.
Giống như là người ở bên trong đã chết rồi.
Trong lòng của An Hạnh Nhi đột nhiên lại đau đớn.
Một cơn đau mãnh liệt.
Thật sự là cảm giác đau lòng.
Cô cho là cả đời này cô sẽ không có loại cảm giác này nữa.
Sẽ không để cho mình phải trải qua loại cảm giác này.
Cô mở cửa xe ra.
Trong khoảnh khắc mở cửa xe, Hồ Phong cũng nhanh chóng vọt xuống xe.
Tốc độ rõ ràng còn nhanh hơn cô.
Dường như là cũng phát hiện chiếc xe đó là của Diệp Thương Ngôn.
Nhanh chóng chạy đến ghế lái.
Rõ ràng là ghế lái đã bị biến dạng, Hồ Phong lại cứ gõ vào cửa xe.
An Hạnh Nhi cũng đi tới.
Cô cố gắng nén sự khó chịu ở trong lòng, bước từng bước một đi tới.
Buổi tối ở trên đường, cho dù là có ánh đèn thì cũng không sáng tỏ cho lắm.
Cho nên khi mà cái gối an toàn bắn ra trên ghế điều khiển, An Hạnh Nhi nhìn thấy không rõ lắm rốt cuộc người đang ngồi trong ghế lái là ai.
Chỉ cảm thấy hình như là chảy rất nhiều máu.
Cùng lúc đó.
Có một chiếc xe nhanh chóng chạy tới.
Đạp thắng xe, hung hăng dừng ở trước mặt của bọn họ.
Người bước xuống từ trên xe là Tần Thạc và Tiêu Việt Duệ.
Không có Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi đã không có cách nào che giấu sự hoảng loạn của mình.
Tần Thạc và Tiêu Việt Duệ nhanh chóng đi tới phía trước chiếc xe, nhìn Hồ Phong đang điên cuồng đập cửa xe.
“Cửa xe bị khóa chết rồi.” Hồ Phong vội vàng nói với bọn họ.
Tần Thạc nhanh chóng trở lại xe mình lấy ra một cái búa từ trong ghế xe của mình.
Anh ta đi qua.
Không do dự một chút nào.
Một bước trực tiếp đập phá cửa xe.
Mảnh vỡ của kiếng xe rơi vung vãi khắp nơi.
Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn Tần Thạc, nhìn Tần Thạc đưa tay vào trong những mảnh pha lê vỡ vụn, mở cửa xe từ bên trong.
“Cạch” một tiếng.
Cánh cửa bị kéo ra.
Tần Thạc bỗng nhiên lại kéo cánh cửa mạnh ra.
Cuối người điên cuồng mở túi khí an toàn, kéo một người đang chảy máu dữ dội từ bên trong ra ngoài.
Khoảnh khắc kéo xuống.
An Hạnh Nhi nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn thấy rõ gương mặt của người đó đều là máu.
Nhìn thấy rõ người đó là Diệp Thương Ngôn.
Trái tỉm của An Hạnh Nhi đau đớn dữ dội.
Cô thật sự không ngờ tới, thật sự không ngờ tới là Diệp Thương Ngôn lại vì cô mà hi sinh đến nước này.
Cũng chính là một giây trước cô còn đang oán trách Diệp Thương Ngôn máu lạnh.
“Anh Diệp!” sau khi Hồ Phong nhìn thấy rõ người đó là ai, anh ta cũng trở nên kích động.
Ngược lại là lúc này, Tần Thạc lại bình ổn hơn rất nhiều.
Anh ta trực tiếp cõng Diệp Thương Ngôn đi về phía xe của anh ta.
Tiêu Việt Duệ nhanh chóng đuổi theo, mở cửa xe cho Tần Thạc.
Tần Thạc đặt Diệp Thương Ngôn xuống, đồng thời Tiêu Việt Duệ cũng ngồi vào trong xe.
Lúc này.
Tần Thạc nhanh chóng trở lại ghế lái, dẫm chân ga nghênh ngang rời đi.
An Hạnh Nhi cứ đứng nhìn ba người đàn ông đột nhiên biến mắt như thế.
Ba người đàn ông đột ngột biến mắt trước mắt cô.
“Hồ Phong.” An Hạnh Nhi quay đầu lại gọi anh ta.
“Mợ chủ, nhanh chóng lên xe thôi.” Dường như là Hồ Phong mới kịp phản ứng lại.
Hai người nhanh chóng trở lại xe của mình.
Hồ Phong đạp chân ga, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe phía trước.
Tốc độ xe rất nhanh.
Không thua gì tốc độ lúc nãy bọn họ bị theo đuôi.
Cho nên.
Diệp Thương Ngôn bị thương rất nghiêm trọng ư?
Thậm chí là lúc nãy cô còn cảm thấy khi mà anh được Tần Thạc kéo xuống xe, cả người không có bất cứ hơi thở nào.
Không được.
Diệp Thương Ngôn không có khả năng chết như thế được.
Ở kiếp trước, rõ ràng là sống lâu hơn cô mà.
Sẽ không bởi vì cô trùng sinh mà anh lại đoản mệnh.
Nhất định sẽ không!
Xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện trung tâm thành phó.
Ở cửa bệnh viện có một số bác sĩ y tá đang chờ ở đó.
Tần Thạc dừng xe, cửa xe liền được bác sĩ mở ra, động tác nhanh chóng đặt Diệp Thương Ngôn lên trên giường bệnh.
Diệp Thương Ngôn được chụp bình dưỡng khí, bác sĩ y tá đẩy anh nhanh chóng đi khỏi.
Tần Thạc và Tiêu Việt Duệ đuổi theo.
Hồ Phong và An Hạnh Nhi cũng đi sau lưng bọn họ.
Chạy thẳng một đường đến phòng cấp cứu.
Diệp Thương Ngôn bị đầy vào trong.
Cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên bị đóng lại.
Trên cánh cửa lóe lên dòng chữ “đang phẫu thuật”.
Những người khác đã bị ngăn cản ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tần Thạc đứng ngồi không yên.
Diệp Thương Ngôn bị đưa vào đó, anh ta gắp đến độ dậm chân đi tới đi lui.
Hoàn toàn không còn tỉnh táo như lúc nãy.
Tiêu Việt Duệ đứng bên cạnh, biểu hiện không khoa trương như Tần Thạc, nhưng mà trên mặt rõ ràng mang theo lo lắng.
Hồ Phong cũng như vậy.
Khuôn mặt cứng đơ không thay đổi lại khó nén cảm xúc.
Đương nhiên là An Hạnh Nhi cũng giống như vậy.
Cô thật sự rất sợ sợ Diệp Thương Ngôn cứ thế mà chết đi.
Lại chết vì cô.
Cô trùng sinh một kiếp, chỉ muốn trả thù người hại mình, cô không muốn liên lụy đến tính mạng của người khác.
Ánh mắt của cô siết chặt.
Lúc này hận thù đối với Cố Quân Tường dường như lại sâu sắc hơn.
Trên hành lang.
Tất cả mọi người đều như vậy, ai cũng yên lặng chờ đợi.
“phắc diu!” Tần Thạc đột nhiên lại xổ một câu chửi tục: “Rốt cuộc là muốn sống nữa không vậy?”
An Hạnh Nhi nhìn sang Tần Thạc.
Dường như là Tiêu Việt Duệ ở bên cạnh kéo Tần Thạc một chút, an ủi: “Cậu ấy không có chuyện gì đâu.”
“Không quan tâm tới có chuyện hay không, xảy ra chuyện vì một người phụ nữ có đáng giá không hả?”
Dường như là Tần Thạc đã hoàn toàn không thể tỉnh táo.
Bli2iINIilTac ” S “Thôi bỏ đi, tôi đi hút điều thuốc.” Tần Thạc đột nhiên hát Tiêu Việt Duệ ra, trực tiếp đi qua một bên.
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng của Tần Thạc.
Cô ngoái nhìn lại, vừa vặn đối mặt với Tiêu Việt Duệ.
Đôi mắt của An Hạnh Nhi hơi chuyển động.
Không hiểu sao lại có một loại cảm giác chột dạ.
Thật ra cô biết rất rõ lúc nãy là Tần Thạc đang nỗi giận với cô.
Tiêu Việt Duệ chậm rãi đi tới, anh ta nói chuyện, rõ ràng là đang giảng hòa: “Hạnh Nhi, Tần Thạc hơi thẳng tính.”
*Ừ.” An Hạnh Nhi gật đầu.
Thật ra thì.
Cô cũng không trách Tần Thạc.
Nếu như bạn của mình lại bởi vì một người mà chịu phải tổn thương lớn như thế, cô cũng sẽ tức giận.
Tiêu Việt Duệ còn muốn nói cái gì đó.
“Đèn phẫu thuật tắt rồi.” Hồ Phong đột nhiên kích động nói.
Trái tim của An Hạnh Nhi khẽ giật một cái.
Lúc này, cô khẩn trương đến ngay cả bản thân cô cũng không thể khống chề.
Rõ ràng là Tiêu Việt Duệ có chút kích động.
Anh ta vội vàng bước ba bước thành hai, bước đi về phía phòng phẫu thuật.
Lúc này, Tần Thạc vừa mới đi không xa, nghe thấy âm thanh thì nhanh chóng chạy trở về.
Sau đó nhìn mấy bác sĩ bước ra từ trong phòng phẫu thuật.
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn ông ta.
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân không có nguy hiểm đến tính mạng.”
An Hạnh Nhi thực sự cảm thấy mình mới có thể thở phào một hơi.
Thật sự, thật sự quá sợ hãi, cho nên khi cô nhận được kết quả này, cô mới có thể yên tâm như vậy.
“Tay chân có sao không?” Tần Thạc vội vàng hỏi.
“Không sao hết.” Bác sĩ trả lời.
Cũng không sao hết.
An Hạnh Nhi khẽ cắn môi.
Bác sĩ nói: “Lúc va chạm hiển nhiên là bệnh nhân biết bảo vệ mình, bị thương cũng không phải nhẹ, có nhiều chỗ gãy xương, ngoại trừ vết thương ra thì cũng không có bị thương đến lục phủ ngũ tạng, đầu chảy máu bên ngoài não, không phát hiện vết tích chảy máu ở trong đầu. Có điều để an toàn thì tôi đề nghị quan sát thêm hai ngày ở bệnh viện, xem xem có khả năng chắn động não hay không, dù sao thì xảy ra tai nạn giao thông lớn như thế.”