Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 147: NGẢ BÀI TÌNH CẢM GIỮA DIỆP THƯƠNG NGÔN VÀ AN HẠNH NHI
“Hạnh Nhị, nói cho cô nhiều như vậy, thật ra cũng không phải là vì để cảm thấy nợ Diệp Thương Ngôn cái gì. Chỉ là muốn để cô biết, tình cảm mà Diệp Thương Ngôn dành cho cô rất thật. Nếu như cô thật sự buông được Cố Quân Tường, nếu như cô thật sự không thích Cố Quân Tường thì thử tiếp nhận anh áy.
Thật ra…” Tiêu Việt Duệ khựng lại.
Câu ‘anh ấy thích cô rất lâu’ đó, cuối cùng vẫn nhịn lại.
Anh ta cảm thấy loại lời này, nên để đương sự tự mình nói ra.
Anh ta không thể cướp lời của anh họ anh ta được.
Anh ta là một người giúp thêm, chỉ có thể trình bày sự thật.
Yêu đương gì đó thì để lại cho bọn họ tự mình đi trải nghiệm.
Tiêu Việt Duệ đổi một câu, nói: “Thật ra anh ấy rất tốt, không tệ như người ngoài nhìn thầy đâu.”
An Hạnh Nhi cũng có hơi mơ hồ rồi.
Ở trong cảm nhận của cô, cho dù trải nghiệm sự thăng tiến vượt bậc của Diệp Thương Ngôn ở kiếp trước, cũng không cảm thấy anh là một người tốt, cũng không cảm thấy anh sẽ là một người chung tình, càng không cảm thấy anh là một người đáng được dựa dẫm.
Nhưng bây giờ.
Cô thừa nhận, cô có một chút dao động như vậy rồi.
Bắt kỳ cô gái nào, từng qua lúc người khác dùng mạng bảo vệ mình thì đều sẽ cảm động.
Cô nghĩ, có lẽ chỉ là cảm động.
Nhưng, tại sao sẽ có cảm giác động lòng.
Sẽ có… cô luôn cho rằng cô sẽ không có cảm giác động lòng lần nữa.
Cô ngước mắt nhìn Tiêu Việt Duệ.
Trong lòng rất phức tạp.
Nhưng bây giờ.
Điều cô tò mò là: “Anh và Diệp Thương Ngôn có quan hệ gì?”
Rõ ràng, trước giờ chưa từng thấy Tiêu Việt Duệ và Diệp Thương Ngôn tiếp xúc với nhau.
Nhưng rõ ràng, Tiêu Việt Duệ dường như rất hiểu Diệp Thương Ngôn, còn rất hiểu Tần Thạc.
Giữa bọn họ… thế nào cũng khiến người ta có một loại cảm giác lạ thường.
Tiêu Việt Duệ cười nhạt.
Dường như sớm đã đoán được An Hạnh Nhi sẽ hỏi vấn đề này.
Anh ta trả lời rất điềm nhiên: “Quan hệ giữa tôi và Diệp Thương Ngôn… xin lỗi, tôi thật sự không thể nói cho cô biết được.”
An Hạnh Nhi nhíu mày.
“Có điều tôi tin có một ngày, cô sẽ biết.” Tiêu Việt Duệ rất chắc chắn, nói chắc nịch: “Diệp Thương Ngôn sẽ nói cho cô biết.”
Tiêu Việt Duệ mang theo nụ cười xin lỗi, từ từ nói: “Vào đi, tôi nghĩ người mà Diệp Thương Ngôn càng hy vọng nhìn thấy là cô, chứ không phải là Tần Thạc tên không có mắt nhìn kia.”
An Hạnh Nhi vẫn bị Tiêu Việt Duệ chọc cười.
Nói Tần Thạc là tên không có mắt nhìn…
Cô đều vì tình cảm mà Tần Thạc dành cho Diệp Thương Ngôn mà có chút cảm động.
Hai người cùng nhau quay lại phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, líu ríu vẫn là tiếng của Tần Thạc.
Tiêu Việt Duệ đi thẳng tới: “Tần Thạc, không sớm nữa, để anh ấy nghỉ ngơi đi, chúng ta về trước.”
“Về sao? Về làm cái gì?” Tần Thạc rõ ràng không bằng lòng: “Tối nay tôi ngủ lại.”
..” Tiêu Việt Duệ nhìn anh ta.
“Nghĩ đi đâu thế?!” Tần Thạc cạn lời: “Bác sĩ không phải nói buổi tối phải có người nhà ở lại đây qua đêm hay sao? Ý của tôi là tôi ở lại.”
“Người nhà ở đây.” Tiêu Việt Duệ chỉ vào An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi đột nhiên có hơi xấu hồ đỏ mặt.
Tần Thạc dường như liếc nhìn An Hạnh Nhi.
Lúc đó đang định mở miệng.
*Đi thôi đi thôi.” Tiêu Việt Duệ trực tiếp lôi Tần Thạc đi ra ngoài.
Tần Thạc không quá muốn.
Nhưng lúc đó dường như đã nhịn được.
Cuối cùng vẫn thỏa hiệp, anh ta nói với Diệp Thương Ngôn: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi vào với cậu.
Diệp Thương Ngôn đáp một tiếng.
Tiêu Việt Duệ đi rất quả quyết, chính là lôi Tần Thạc, hận không thể rời khỏi đây sớm hơn.
Cửa của phòng bệnh được đóng lại.
Sau khi Tiêu Việt Duệ và Tần Thạc rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại cô, Diệp Thương Ngôn, còn cả Hồ Phong.
Hồ Phong luôn rất thức thời, lúc này đã đi ra khỏi phòng bệnh.
Hình như là biết bọn họ có lời muốn nói, cho nên đề lại không gian riêng cho bọn họ.
Đối mặt với phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, An Hạnh Nhi vẫn có hơi không biết làm sao.
Cô thấy Diệp Thương Ngôn bị bó thành bộ dạng của một xác ướp như vậy, cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Khoảnh khắc buồn cười đó, lại sẽ rất đau lòng.
Cô chầm chậm đi tới.
Đi tới, ngồi ở bên giường của anh.
Rõ ràng có thể cảm nhận được sau khi ngồi xuống, ngón tay của ai đó, hơi run.
Tiêu Việt Duệ nói, lần run tay trước của Diệp Thương Ngôn là vào 10 năm trước… cô không biết 10 năm trước Diệp Thương Ngôn đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết, Diệp Thương Ngôn của 10 năm sau vì cô, thật sự ngay cả mạng cũng có thể không cần!
*Xin lỗi!” Cô mở miệng, giọng nói rất dịu dàng.
Diệp Thương Ngôn vốn nhắm mắt chớp mắt.
Lúc này nghe thấy giọng nói của cô, không khỏi mở mắt ra.
Mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt chân thành của An Hạnh Nhi.
Đôi môi hoàn mỹ của anh, dường như khẽ mím lại.
An Hạnh Nhi nhìn vào mắt của anh, cô nói: “Tôi hình như nói hơi nặng lời.”
Bởi vì tức giận, có thể cũng không phải là tức giận với Diệp Thương Ngôn, có thể chỉ là vì bản thân vẫn không thể bóp chết Có Quân Tường lại để Có Quân Tường khoe mẽ ở trước mặt cô như vậy, cô đang giận chính mình, nhưng ngược lại trút cơn giận lên người Diệp Thương Ngôn.
Thật ra, sau khi cãi nhau với anh xong thì cô hồi hận rồi, nhưng thể diện… khiến cô không thể chủ động xin lỗi được.
Sống thêm một kiếp.
Cô thật sự ích kỷ hơn nhiều.
Cô thật sự quá sợ chịu tổn thương, cho nên bảo vệ bản thân rất chặt.
Cô muốn khiến bản thân trở nên mình đồng da sắt, cho nên không muốn bắt kỳ ai đến phá vỡ lớp vỏ bọc của cô.
Mà càng là người có thể uy hiếp đến trái tim của cô, cô sẽ càng bài xích.
Càng bài xích thì sẽ… càng mất khống chế.
Đối với Diệp Thương Ngôn hình như chính là như vậy.
Cô tiếp tục nói: “Tối nay, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh, dùng mạng cứu tôi.
“Tôi không biết phải báo đáp anh như nào, nhưng…” An Hạnh Nhi nói: “Diệp Thương Ngôn, anh cho tôi ít thời gian, tôi bây giờ chưa thể tiếp nhận anh được. Tôi trước kia thật ra đã trải qua rất rất nhiều chuyện, anh có thể cảm thấy đó là chuyện hão huyền không thực tế của tôi, nhưng đối với tôi mà nói, đó chính là sự thật. Bởi vì trải qua quá nhiều, cho nên không dám dễ dàng tiếp nhận một người. Càng không dám yêu một người mà không kiêng dè. Tất cả những gì anh làm cho tôi, tôi thừa nhận tôi thật sự rất cảm động, có lẽ đổi thành trước kia, chỉ cần tôi không có trải qua nhiều chuyện trời long đất lở trong quá khứ như vậy, tôi thật sự sẽ lập tức yêu anh, cho dù anh có vô số phụ nữ, tôi cũng sẽ như thiêu thân lao vào lửa.
Mắt của Diệp Thương Ngôn cứ nhìn cô.
Nghe ngữ khí trông như bình thản của cô, dường như pha lẫn sự bi thương rất lớn.
Cổ họng của cô hơi cử động.
Lại nói tiếp: “Quan hệ bây giờ của chúng ta, không phải là anh làm không tốt, không phải là anh không đủ tốt, là tôi, không buông được sự phòng bị của bản thân, không buông được khôi giáp của mình, là tôi, vẫn chưa ra khỏi ám ảnh trước kia, tôi sợ…”
“Được.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên cắt ngang lời của cô.
An Hạnh Nhi sững ra.
“Được, tôi cho em thời gian.” Diệp Thương Ngôn nói, giọng nói rất trầm ồn.
Chỉ là hoàn toàn không nghe ra, là giọng của người đàn ông vừa trải qua tai nạn xe nghiêm trọng, có thể nói ra.
“Tôi không cần biết những chuyện em không muốn nói đó, tôi cũng không muốn biết em rốt cuộc tại sao lại có chuyền biến lớn như vậy, tôi chỉ muốn nói với em, tôi đợi em.”
Bao lâu, đều đợi em.
Hốc mắt của An Hạnh Nhi chợt đỏ lên.
Thật sự bị tên hàng Diệp Thương Ngôn này.
Tên yêu nghiệt này, làm cho cảm động đến nước mắt mơ hồ.