Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 194 TRẢI QUA TAI NẠN
Hai tiếng…hai tiếng, tất cả đều có thể xảy ra.
Sắc mặt Diệp Thương Ngôn cuối cùng có chút khó coi.
Anh nói: “Anh ở lại kinh thành. Lúc tôi ngồi máy bay, không có tín hiệu, anh phụ trách chỉ huy cứu viện ở Thanh Thành, một khi tìm thấy An Hạnh Nhi, đừng hành động lỗ mãng, đợi tôi quay về. Thật sự nguy hiểm thì lấy đảm bảo an toàn của cô ấy làm chủ.”
Tần Thạc gật đầu.
Lúc đó đã thấy Diệp Thương Ngôn đi ra.
Tốc độ vừa nhanh vừa gấp.
Tần Thạc đang nghĩ, nếu An Hạnh Nhi xảy ra chuyện trong tai nạn lần này…
Anh ta rất khó tưởng tượng, Diệp Thương Ngôn sẽ biến thành thế nào?!
Càng máu lạnh, tàn bạo?!
Màn đêm thâm thúy, yên tĩnh đáng sợ.
An Hạnh Nhi mở mắt, hoàn cảnh xa lạ, liếc mắt liền nhìn thấy một căn nhà cũ nát thật cao, trần nhà treo ngọn đèn, đèn điện cũ kỹ, rung lắc, tản ra ánh sáng vàng mờ nhạt yếu ớt.
“Khụ.” Tiếng ho không chịu khống chế bật khỏi cổ họng cô.
Bụi bặm trong phòng quá dày, khiến cố sặc.
Vừa ho lại như liên lụy đến nơi nào trong cơ thể, đau đến cô nước mắt lưng tròng, trong miệng dường như còn có mùi máu.
Đúng rồi.
Cô đã trải qua một trận tai nạn.
Nhưng mà, không chết.
Hình ảnh bị Cố Quân Tường đâm chết lần trước lại hiện ra rõ ràng trước mắt.
Nhưng lúc đó tỉnh lại là một vùng trời khác.
Tuyệt đối không phải như bây giờ.
Cô có thể cảm nhận được sâu sắc sự đau đớn mà tai nạn xe đem lại.
Có phải cô nên ăn mừng không.
Tại nạn nghiêm trọng như vậy, cô lại vẫn còn sống.
Rốt cuộc là ông trời đặc biệt quan tâm cô.
Hay là, có người cố ý giữ lại tính mạng cô.
Cô cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy.
Trên người, cảm thấy rất lạnh.
Toàn thân dường như đều ẩm ướt.
Cô cúi đầu, nhìn nơi mình nằm, nhìn trên người mình, đầy ướt át.
Ánh đèn mờ ám nhìn không quá rõ ràng, nhưng mùi vị lại cực kỳ tường tỏ.
Là máu.
Là máu của cô chảy ra.
Cô không biết mình rốt cuộc đã chịu thương đến mức nào, cũng không biết mình rốt cuộc bị thương ở đâu, cô chỉ cảm thầy yếu ớt, đầu choáng váng, hậu di chứng của việc mất máu quá nhiều kinh điển.
Cô cố hết sức duy trì bình tĩnh.
Không biết bây giờ là cục diện thế nào, không biết cô còn có thể sống không, cô chỉ biết, cô không muốn chết, sống lại một đời, tuyệt đối không thể dễ dàng chết đi như vậy.
Cô chậm rãi đứng dậy.
Thân thể mềm oặt bắt lực.
An Hạnh Nhi đang cố gắng duy trì cân bằng thân thể.
Cô bây giờ phải đi bệnh viện.
Mặc dù biết rõ, trên người đa phần hẳn đều là vết thương ngoài da, nếu không cũng không thể tỉnh lại.
Nhưng vết thương ngoài da không kịp cứu chữa cũng có khả năng mắt mạng.
Cô phải nghĩ cách tự cứu mình.
Sau khi đứng vững, An Hạnh Nhi muốn lê bước rời đi.
Lúc này liền nhìn thấy cảnh cửa sắt to đằng xa đột nhiên mở ra, tiếng rỉ sắt ‘kèn kẹt vang lên, trong đêm tối yên tĩnh cực kỳ đáng sợ.
An Hạnh Nhi khống chế hoảng loạn trong lòng, nhìn về phía đó.
Lúc nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện trước mắt mình, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô chính là.
Lần này, thật sự lành ít dữ nhiều rồi!
“Thế nào? Đầu tông hỏng rồi?” Người phụ nữ đi tới trước mặt cô, nở nụ cười của kẻ thắng, lạnh lẽo nhìn cô.
An Hạnh Nhi khẽ cắn môi.
Như đang khiến bản thân duy trì bình tĩnh.
Lại như muốn dùng đau đớn nói với bản thân, hiện tại không phải là mơ.
“Cô không đi.” An Hạnh Nhi nói.
Giọng nói ra khàn đến mức bản thân cô cũng bị dọa sợ.
Đại khái là cổ họng bị rách, máu đầy miệng.
Khiến giọng cô cũng chịu ảnh hưởng.
“Không đi.” Đồng Vận Khiết cười.
Cười vô cùng cuồng ngạo.
Phía sau cô ta là hai người đàn ông, rất cường tráng.
Loại cực kỳ vạm vỡ cánh tay lực lưỡng, đắm một cú liền có thể đánh chết cô!
Đồng Vận Khiết rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của An Hạnh Nhi.
Giây phút đó, nụ cười càng thêm đắc ý, cô ta nói: “Tôi đi rồi thì không phải bỏ lỡ hình ảnh cô toàn thân là máu sao?! Không nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của cô, đáng tiếc biết bao!”
An Hạnh Nhi cắn chặt môi.
Khiến bản thân duy trì bình tĩnh.
Cô nói với mình, không thể hoảng loạn.
Lúc này, phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
Cô tin.
Dù Diệp Thương Ngôn ở kinh thành, một khi biết cô xảy ra chuyện, cũng sẽ vội quay về cứu cô.
Nhất định sẽ.