Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 201: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN RỒI
Mà sự dạy dỗ từ nhỏ cũng đã ăn sâu bén rễ đem sự trong trắng đặt ở vị trí quan trọng nhất, không thể bị làm bản.
Đến bây giờ.
Cô từ bỏ tất cả sự kiên định của mình.
Vì để được sống, để được sống tiếp, cô thật sự có thể không còn giới hạn.
Nếu như đổi thành bản thân của kiếp trước, có lẽ cô thật sự vì giữ gìn sự trong trắng của mình mà chết một cách không chút do dự.
Con người, thật sự sẽ thay đổi, đến bản thân mình còn không quen mình nữa rồi.
An Hạnh Nhi nói: “Đồng Vận Khiết, tôi thật sự không tốt như cô nghĩ, tôi thật sự không đáng để cô làm đến bước này!”
Đồng Vận Khiết lại cười.
Thậm chí cười đến mức có chút điên cuồng: “An Hạnh Nhi, cô cũng không cần làm việc đấu tranh không cần thiết nữa! Cho dù cô đang ở tâm thế như thế nào, cho dù vì được sống, cho dù dùng cách thông minh nhất để mình được sống, tôi cũng bắt đầu xem thường cô! Tôi cho rằng theo tính cách của cô, sự thanh cao của cô, cô vì sự áp bức và lăng nhục của tôi ngày hôm nay mà sẽ coi thường cái chết! Thật sự có nghĩ cũng không ngờ đến, cô sẽ vắt bỏ lòng tự trọng để cầu xin tôi như vậy! An Hạnh Nhi, cô thật sự khiến tôi rất xem thường cô, thậm chí cảm thấy không đáng cho Diệp Thương Ngôn. Cho dù rốt cuộc hai người có tình cảm hay không, cho dù Diệp Thương Ngôn chỉ vì hợp tác với cô mới coi trọng cô, mà cô lại như thế này, đê tiện “Tôi nói rồi, tôi thật sự không hoàn mỹ! Tôi chỉ là làm ra vẻ sống rất tốt mà thôi, cô thật sự không cần vì tôi mà ép bản thân mình đến bước này. Đồng Vận Khiết, cô tha cho tôi, tôi đồng ý bất kỳ điều kiện nào của cô!”
“Cô có biết cô như thế này, cách đê hèn như thế này khiến tôi cảm thấy rất sung sướng không? Tôi lại bắt đầu có chút dao động rồi, lại bắt đầu nghi ngờ bản thân mình làm đến mức này với cô, rốt cuộc có phải là không đáng như cô nói không. Nhưng, An Hạnh Nhi, con người tôi khi làm việc, từ trước đến nay chưa từng làm nửa chừng rồi bỏ dở, tôi lãng phí nhiều tinh lực như vậy cuối cùng cũng có thể giết được cô, cô thật sự cho là dựa vào ba tắc lưỡi của cô có thể thuyết phục được tôi?” Đồng Vận Khiết vô cùng hung ác nói: “Tôi nói rõ ràng cho cô biết, không, thể, nào!”
“Đồng Vận Khiết….” Copy của truyen.one
“Tôi cho thêm cô mười phút để sống.” Đồng Vận Khiết ngắt lời An Hạnh Nhi, nói một cách dứt khoát: “Không thể không nói, cô quả nhiên rất thông minh, thông minh khi biết được tôi để ý nhát điều gì, thông minh khi biết được, tôi thật sự sẽ nghiệm chứng xem Diệp Thương Ngôn rốt cuộc có thật sự không chạm vào cô không? Nếu như vậy, cô lại có thể kéo dài thời gian.”
Cổ họng của An Hạnh Nhi khẽ động.
Chính là….hoang mang, rối loạn.
Đồng tử của Đồng Vận Khiết khẽ động, cô ta căn dặn một người đàn ông to lớn phía sau: “Cưỡng hiếp cô ta!”
Người đàn ông cao lớn phía sau sững sờ.
Dường như có chút không phản ứng kịp.
“Thế nào, nghe không hiểu?” Đôi mắt Đồng Vận Khiết nhướng lên.
Người đàn ông to lớn hoàn hồn lại, bắt đầu cởi quần.
Đêm khuya.
Một đêm vắng vẻ, lạnh lẽo, máu lạnh.
Đến giờ phút này.
Thật sự không thẻ trốn thoát được nữa.
An Hạnh Nhi nhìn người đàn ông trước mặt đang đến gần mình.
Từng bước từng bước đi về phía cô.
Thậm chí cô còn cảm thấy.
Cô ở dưới người của người đàn ông này, có thể ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.
Cô sợ hãi.
Nỗi sợ hãi không ngừng dâng lên.
Cô ôm chặt lấy mình, vẻ mặt bắt đầu trở nên trắng bệch.
Đồng Vận Khiết thờ ơ nhìn dáng vẻ của An Hạnh Nhi, nhìn máu bê bết khắp người cô, nhìn khuôn mặt bẩn thỉu nhưng vẫn xinh đẹp đến mức có chút quá đáng kia của cô rõ ràng hiện lên sự sợ hãi.
Thật sung sướng.
Cảnh tượng này, cô ta đã nghĩ đến rất lâu rồi.
Bây giờ cuối cùng cũng đến rồi.
Nhìn dáng vẻ ma quỷ này của An Hạnh Nhi.
Cô ta đang nghĩ, cô ta có cần chụp lại không, chụp lại để cho người dân cả nước nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác vô cùng của An Hạnh Nhi.