Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 228
Đang nói.
Cả người đột nhiên đè lên vai cô.
An Hạnh Nhi suýt chút nữa bị Diệp Thương Ngôn đè cho bẹp xuống đất.
Cái con hàng này thực sự nặng y như cục sắt vậy đó.
Nhưng bây giờ, cô thậm chí còn không dám đẩy Diệp Thương Ngôn ra, khó nhọc dìu anh lên lầu, sau đó đặt anh xuống giường.
Sau khi nằm xuống, sắc mặt Diệp Thương Ngôn tái mét.
Rốt cuộc là bị thương ở đâu? !
Mà cả ngày hôm nay, cô một chút cũng không phát hiện ra.
“Thật sự không chết được.” Diệp Thương Ngôn nhìn vẻ mặt của An Hạnh Nhi, nhẹ giọng nói.
Giọng nói rõ ràng là yếu ớt.
“Anh xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện nhỏ.”
“Diệp Thương Ngôn…”
*Tôi muốn ngủ một giấc, em yên lặng chút đi.” Diệp Thương Ngôn hung hăng nói.
Nhưng âm thanh rõ ràng là rất yếu.
An Hạnh Nhi còn muốn hỏi gì đó.
Lại nhìn Diệp Thương Ngôn đã nhắm mắt, dáng vẻ ngủ rất là yên ổn.
Cô nhẫn nhịn, chọn sự im lặng.
Im lặng ở trong phòng, ở cùng với anh.
Một lát sau.
Một người đàn ông bước vào.
Chắc hẳn là người tên Hứa Uy Minh.
Nhìn thì khoảng 40 tuổi, đeo một cặp kính, mang đến cho người ta cảm giác rất tinh tế.
Trên tay ông ta mang theo một cái hòm thuốc hoàn toàn khác với hòm thuốc gia dụng, trông rất cao cấp.
Ông ta trực tiếp bước tới chỗ Diệp Thương Ngôn hỏi: “Vết thương do súng bắn sao?”
“*Ừ.” Diệp Thương Ngôn nhắm mắt, ừm một tiếng đáp lại.
An Hạnh Nhi lộ ra vẻ chắn động.
Diệp Thương Ngôn, bị thương do súng bắn? !
*Ở đâu?” Hứa Uy Minh không khỏi kinh ngạc.
*Ở chỗ rất gần với tim.”
“Viên đạn đã được lấy ra chưa?” Hứa Uy Minh vừa hỏi vừa cởi bộ tây trang trên người anh.
Và áo sơ mi trắng.
Dưới áo sơ mi.
Một vết thương được băng kín, rõ ràng máu me be bét.
An Hạnh Nhi sửng sốt.
Lúc Hứa Uy Minh chuẩn bị xé băng gạc.
“Em đi ra ngoài trước đi.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên nhìn An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi giật mình.
Cô nhìn lại Diệp Thương Ngôn.
Bốn mắt nhìn nhau.
An Hạnh Nhi không biết nên nói gì.
Diệp Thương Ngôn nói: “Em ra ngoài ăn cái gì trước đi, lát nữa bưng bát cháo vào cho tôi ăn.”
An Hạnh Nhi thực ra biết Diệp Thương Ngôn chỉ là sợ cô nhìn thấy vết thương của anh.
Mà cô lúc đó, cũng thực sự quay lưng bỏ đi.
Cô nghĩ.
Diệp Thương Ngôn có nỗi xấu hỗ không muốn người khác nhìn thấy, sự thật hiện tại anh không muốn nói cho cô biết.
Cô liền.
Không hỏi nhiều.