Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 238
“Mẹ.” Tiêu Việt Duệ nhìn bà.
Đại khái cũng biết, vụ tai nạn này, anh không may mắn như vậy.
“Việt Duệ…” Giọng Tiêu Trầm nghẹn ngào, bà nói: “Bất kể con trở nên thế nào, mẹ cũng sẽ không từ bỏ.”
“Rốt cuộc sao vậy?” Tiêu Việt Duệ có gắng khiến bản thân duy trì bình tĩnh: “Thân thể con làm sao vậy?”
Tiêu Trầm thật lâu sau cũng không nói ra lời.
Lời đến bên miệng, vẫn không nói ra được.
Tiêu Việt Duệ đợi một lát.
Anh bắt đầu tự kiểm tra tình huống thân thể mình.
Gần như thoáng chốc liền đoán được.
Anh tàn tật rồi.
Tai nạn xe, di chứng lớn nhất không gì ngoài hai thứ.
Một là tàn tật, hai là hủy dung.
Hủy dung hẳn không đến mức.
Vi lúc xảy ra tai nạn, phần mặt anh không chịu thương tổn quá lớn.
Khả năng duy nhất chính là…
Chân.
Anh thử cử động đôi chân mình.
Lúc tỉnh dậy trên bàn phẫu thuật, anh đã thử muốn xác nhận.
Nhưng vì còn thuốc tê, anh luôn cho rằng là tác dụng của nó.
Lần này.
Nụ cười bên khóe môi Tiêu Việt Duệ dần biến mắt.
Đáy mắt đỏ bừng ướt át, khắc chế như vậy.
Hạ Tư Tư thật sự không nhìn nỗi dáng vẻ này của anh.
Rõ ràng rất khó chịu, lại còn luôn đè nén.
Nước mắt cô tuôn rơi.
Bắt kể người đàn ông này đáng ghét cỡ nào, cô vẫn cảm thầy vô cùng áy náy vì tất cả những gì hôm nay anh phải chịu đựng.
Tiêu Việt Duệ nói: “Chân không còn nữa sao?”
Tiêu Trầm cũng khóc.
Khóc như sắp sụp đỗ.
“Hai chân đều không còn sao?” Tiêu Việt Duệ hỏi mẹ mình.
Tiêu Trầm không trả lời.
Là thật, khó chịu đến nói không ra lời.
Tiêu Việt Duệ lúc này trực tiếp rút truyền dịch trên tay, muốn sờ đôi chân mình.
“Việt Duệ, con đừng như vậy, đừng như vậy!” Tiêu Trầm vội ôm cơ thể anh, kích động nói ra sự thật: “Hai chân đều vẫn còn, đều còn, con đừng sợ, chỉ là bác sĩ nói chân phải sau này có lẽ sẽ không còn tri giác, nhưng bác sĩ nói rồi, bây giờ kỹ thuật y học rất phát triển, thông qua hồi phục sau này, vẫn có thể khôi phục.”
Tiêu Việt Duệ đỏ mắt, vô cùng đỏ.
Nước mắt lưng tròng cuối cùng lại không chảy ra.
Tiêu Trầm vô cùng đau lòng, bà nói: “Không sao, Việt Duệ, chỉ cần còn sống, thế nào cũng không sao.”
Tiêu Việt Duệ ẩn nhẫn cảm xúc, ép bản thân tiếp nhận.
Tiếp nhận sự thật tàn nhẫn như vậy.
An Hạnh Nhi lúc này rốt cuộc vẫn là có chút xúc động.
Vốn cho rằng trải qua một lần , sẽ không lại có nhiều cảm xúc như vậy nữa.
Nhưng vì Tiêu Việt Duệ thật sự quá tốt, tốt tới mức cô cũng sẽ đau lòng cho một người đàn ông, lúc đối diện với sự đau khổ của anh, vẫn là khó chịu như vậy.
Trong phòng bệnh.
Y tá lại tiêm truyền dịch cho Tiêu Việt Duệ.
Có lẽ chỉ mười phút.