Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 266
“Mẹ.” Tiêu Việt Duệ gọi Tiêu Trầm: “Bác sĩ nói con không có nguy hiểm tới tính mạng gì nữa rồi, một tuần sau chắc cũng có thể ngồi được xe lăn rồi, mẹ đừng lo lắng, sức khỏe của bản thân con, con rất rõ.”
“Con có rõ hơn cũng không cự lại được một câu nói của Hạ Tư Tư.” Tiêu Trầm có hơi hận sắt không thể rèn thành thép.
Thật sự không biết con trai của bà ta thích Hạ Tư Tư ở điểm nào nữa?!
Tiêu Việt Duệ từ bé tới lớn chưa từng khiến bà ta dốc lòng, nhưng lại vì một Hạ Tư Tư mà không còn bắt kỳ nguyên tắc gì nữa.
“Các người từ từ thương lượng, thương lượng xong thì thông báo với tôi. Sự nhẫn nại này của tôi cũng không phải quá tốt, trong hôm nay không có câu trả lời chính xác, hôn lễ của chúng tôi cũng có thẻ…”
“Không cần thương lượng nữa, cứ kết hôn theo thời gian mà em nói.” Tiêu Việt Duệ nói.
Hạ Tư Tư vẫn có hơi không nói rõ được cảm giác.
Rõ ràng chính là vì cố ý làm khó Tiêu Việt Duệ, lúc anh ta bị cô ta thật sự bị làm khó, nhưng không hề vui vẻ tí nào.
Dù sao.
Điều này đồng nghĩa với việc, một tuần sau thì cô ta thật sự phải kết hôn với Tiêu Việt Duệ rồi.
Cô ta kìm nén: “Nghi thức hôn lễ đơn giản hóa, không cần chỉ tiết đón dâu gì đó, tới thẳng nhà thờ tiến hành nghi thức là được. Khách tham gia không thể vượt qua 5 bàn.”
“Vậy sao mà được?” Hạ Trung Kiên phản đối: “Bạn bè trên thương trường của ba nhiều như vậy, 5 bàn sao mà được?”
“Con kết hôn có liên quan gì tới bạn bè của bai”
Hạ Trung Kiên bị một câu của Hạ Tư Tư làm cho uất nghẹn bệnh huyết áp cao lại tái phát.
Hạ Tư Tư nói: “Ba thật sự muốn mời khách thì ba với bà ta tổ chức một nghỉ thức ly hôn, nghi thức của bản thân ba, muốn mời bao nhiêu thì mời bấy nhiêu.”
Hạ Trung Kiên cảm thấy sẽ có một ngày ông ta sẽ bị Hạ Tư Tư làm cho tức chết.
“Được, chỉ 5 bàn.” Tiêu Việt Duệ lại đồng ý rồi.
Hạ Tư Tư liếc nhìn Tiêu Việt Duệ.
Tóm lại sẽ có một ngày, Tiêu Việt Duệ sẽ biết lấy cô ta thật sự sẽ không hạnh phúc.
Cô ta xoay người trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.
Lúc rời khỏi đó.
Hốc mắt lại đỏ.
Cô ta biết.
Bắt đầu từ lúc này thì cô ta không có cơ hội hối hận nữa!
Cô ta đi ra khỏi bệnh viện.
Ngồi vào trong taxi, trở về.
Hốc mắt của cô ta luôn rất nhỏ.
Nước mắt luôn trực trào trong mắt.
Cưỡng ép bản thân không khóc.
Khóc vì Tiêu Việt Duệ, đều không xứng.
“Cô gái, cô còn trẻ, mắc bệnh gì thì đừng nghĩ không thông, bây giờ y học kỹ thuật phát triển như vậy, phối hợp điều trị, nhất định sẽ tốt thôi.” Bác tài là một ông chú, lúc này nói rất thâm ý.
Hạ Tư Tư liếc nhìn bác tài.
Cho nên bác tài tưởng cô ta mặc bệnh nan y gì đó sao?!
Lúc đó ngược lại có hơi được bác tài an ủi.
Có câu ông ta nói rất đúng.
Nhất định sẽ tốt thôi.
Cô ta cảm thấy vượt qua khoảng thời gian này, đợi sau khi Tiêu Việt Duệ thật sự phát hiện bọn họ không thích hợp thì cô ta có thể quay lại cuộc sống vồn dĩ lần nữa.
Cô ta lau nước mắt.
Gọi điện cho An Hạnh Nhi.
“Tư Tư.” An Hạnh Nhi lúc này đang trên giường.
Cũng không biết mình như nào về được giường của mình.
Trong trí nhớ, cô hình như là từ bệnh viện trở về.
Sau đó…
Sau đó thì nhận được điện thoại của Hạ Tư Tư.