Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
  3. Chương 53-60
Trước /234 Sau

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 53-60

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Cuộc đời này, An Hạnh Nhi sẽ là người phụ nữ duy nhất của con." Giọng của Diệp Thương Ngôn rõ ràng không lớn.

Lại đủ để toàn bộ người trong bữa tiệc này nghe được.

Đúng là, vô cùng rung động.

Trong giây phút đó, tim cả An Hạnh Nhi cũng có một chút rung động khó hiểu.

Mắc dù biết tất cả điều này chỉ là diễn mà thôi, nhưng nếu thật sự được Diệp Thương Ngôn thổ lộ như vậy thì cô cũng có chút không chống đỡ được.

ngôn tình hoàn

Cô thực sự vui mừng vì mình đã sống được ba mươi hai năm.

Nếu cô chỉ sống được hai mươi hai năm thì nói không chừng cô thật sự đã bị Diệp Thương Ngôn làm cảm động.

Cũng không thể không nói.

Có lời nói này của Diệp Thương Ngôn thì giờ phút này đột nhiên phát hiện, lời Cố Quân Tường nói không đáng một đồng

Đương nhiên Cố Quân Tường cũng bị những lời nói của Diệp Thương Ngôn châm chọc đến mức không xuống đài được.

Rõ ràng Diệp Thương Ngôn là một tên ăn chơi trác táng không có học vấn không có nghề nghiệp.

Lại đột nhiên có nhiều hào quang như vậy.

Thậm chí những gì mà Cố Quân Tường phải rất cố gắng trong nhiều năm mới có được thì đối với Diệp Thương Ngôn dường như cũng chỉ là một cái quơ tay.

Càng nghĩ.

Trong lòng càng tức giận hơn, lửa giận càng lớn hơn.

Anh mới là công tử đứng đầu Thanh Thành này, sao anh lại có thể chấp nhận việc mình bị so sánh kém hơn người khác chứ.

Nhưng mà.

Không thể chấp nhận thì anh ta còn có thể thế nào nữa?

Những gì mà Diệp Thương Ngôn nói, toàn bộ đều là sự thật, anh không thể phản bác lại được.

Anh đè cảm xúc của mình xuống, lại nhìn thấy Diệp Thương Ngôn vẫn có thể duy trì sự nho nhã, khiêm tốn và lễ phép hỏi Văn Hải Đường: "Bà An, bà còn gì bất mãn à?"

Lúc Văn Hải Đường bị Diệp Thương Ngôn hỏi như vậy thì cũng cứng họng không trả lời được.

Ai có thể nghĩ được một người đàn ông có danh tiếng tệ hại đến mức như thế cũng có thể có một ngày huy hoàng như vậy.

Không khí xấu hổ đã bắt đầu có chút giằng co.

Diệp Thương Ngôn cười, nụ cười thật sự phong nhã tài hoa: "Nếu đã không còn gì thì con sẽ đưa Hạnh Nhi đi đăng ký kết hôn."

Đăng ký kết hôn.

An Hạnh Nhi ngẩn ra.

Tuy rằng lúc đó cô không nói nhưng mà đã mặc định là sẽ không đăng ký kết hôn.

Có thể cử hành hôn lễ cũng có thể tuyên bố bọn họ đã kết hôn ra bên ngoài nhưng không được liên quan đến vấn đề pháp luật.

Đến lúc đó.

Khi cả hai ngươi tách ra cũng sẽ không phải vướng bận nhiều thủ tục.

Nhưng mà bây giờ...

An Hạnh Nhi im lặng không nói gì.

Nói không chừng Diệp Thương Ngôn cũng chỉ là cố ý nói cho người khác nghe mà thôi.

Ngay khi vừa nói xong thì anh ôm cô định rời đi.

"Từ từ!" Đột nhiên Văn Hải Đường gọi bọn họ lại.

Giây phút đó dường như cảm xúc của An Hạnh Nhi có chút không kiềm chế được.

Nhưng mà Diệp Thương Ngôn thì có thể, anh nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Bà An còn có căn dặn gì nữa sao?"

"Kết hôn không phải là chuyện của hai người mà là chuyện của hai nhà.

Trong lúc người lớn còn chưa có đồng ý gì với nhau mà hai người đã tùy tiện đi đăng ký kết hôn như vậy, thật không chút gia giáo nào cả." Văn Hải Đường còn đang suy nghĩ cách để ngăn lại.

Bây giờ xem ra bà không quản được An Hạnh Nhi nữa rồi.

Nhưng mà dù sao An Hạnh Nhi cũng không thể không nghe theo lời ba mẹ, cho dù vừa rồi biểu hiện của Diệp Thương Ngôn có tài giỏi đến đâu thì nói chung danh tiếng trước đó không tốt, trở mình trong nháy mắt thì cũng rất khó, cho nên ba mẹ của An Hạnh Nhi cũng không có khả năng đồng ý.

Hơn nữa, nhà họ Diệp có đồng ý hay không? Đường đột cưới con dâu, không thể nào bọn họ lại không có ý kiến gì.

Diệp Thương Ngôn lập tức gật đầu, giống như anh đang tiếp nhận lời nói của Văn Hải Đường: "Bà nói rất đúng, là con vội vàng rồi."

Văn Hải Đường nghe xong thì nghĩ mình đã thực hiện được nên trên mặt không khỏi lộ ra một vẻ mặt đầy kiêu căng.

Giây tiếp theo.

"Việc hôn nhân, không tới cửa cầu hôn, không có sính lễ cưới vợ, quả thật là nhà họ Diệp tôi không làm đầy đủ.

Ở ngay đây, tôi xin chịu tội với bà." Người nói là Diệp Thiện Nhân.

Ông cùng vợ mình là Vân Vũ Phương đi lên, nhìn rất khách sáo.

Văn Hải Đường đối mặt với gia chủ nhà họ Diệp thì cũng phải cho họ mặt mũi, rõ ràng bà nói chuyện nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Thiện Nhân đừng trách bà già tôi lắm chuyện, việc hôn nhân không phải trò đùa, tôi không muốn gây ra sai lầm lớn để rồi lúc nào đó không thành thông gia mà lại thành thù gia, một sự mất mát không đáng có."

"Bà nói rất đúng.

Hôn nhân không phải trò đùa nên không thể tùy tiện như vậy được.

Cho nên đúng lúc có tất cả khách ở đây, nhà họ Diệp tôi đích thân đưa sính lễ lên." Diệp Thiện Nhân nói, rõ ràng là đã sớm có chuẩn bị: "Quản gia Trương."

"Vâng, ông chủ." Một người đàn ông trung niên cung kính đứng lên.

Ông ta lấy một danh sách ra trước mặt mọi người rồi cất giọng đọc trầm trầm: "Hôm nay, con trai nhà họ Diệp là Diệp Thương Ngôn cưới vợ là cô chủ nhà họ An tên An Hạnh Nhi, do đó sính lễ được chuẩn bị như sau: 1, Tiền biếu là hai trăm sáu mươi tư tỷ.

2, Một khu biệt thự cao cấp Phượng Hoàng Loan thuộc tài sản nhà họ Diệp.

3, Một chiếc xe hơi có rèm che giá ba tỷ.

4, Tặng cho An Hạnh Nhi năm phần trăm cổ phần ban đầu của tập đoàn nhà họ Diệp làm tài sản trước hôn nhân."

Cả hiện trường thật sự bị chấn kinh.

Mặc dù những thứ trước đó đã vô giá rồi nhưng chúng cũng không thể bằng những cổ phần ban đầu được tặng.

Nhà họ Diệp đứng đầu tứ đại gia tộc, là gia tộc giàu nhất cả nước, giá trị của tập đoàn hơn ba trăm nghìn tỷ, giá trị năm phần trăm cổ phần của công ty cũng đã hơn sáu nghìn tỷ rồi.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là nhà họ Diệp đã tặng An Hạnh Nhi cổ phần công ty tập đoàn nhà họ Diệp mà chỉ có người trong nhà họ Diệp mới có thể có được làm tài sản trước hôn nhân, không phải là đang cho thấy địa vị của An Hạnh Nhi ở nhà họ Diệp sao?

Chỉ với những thành ý này thôi thì đổi lại bất kì người nào cũng không thể từ chối được.

Cho nên sau khi quản gia Trương nói xong danh sách sính lễ thì Diệp Thiện Nhân cũng nói với vợ chồng nhà họ An ngồi trên đài một cách nhiệt tình: "Thông gia tương lai, mọi người xem sính lễ có hợp lý không, nếu còn cái gì bất mãn thì cứ nói thẳng ra."

Nào dám bất mãn.

An Hạnh Nhi kết hôn với Cố Quân Tường thì không những không cho gia đình họ được một đồng nào mà còn khiến bọn họ mất sáu nghìn tỷ.

Bây giờ nhà họ Diệp có thể đưa ra sự thành ý lớn như vậy.

Sao bọn họ lại có thể không biết xấu hổ mà đi từ chối được.

Huống chi.

An Quốc Cường nhìn qua An Hạnh Nhi.

Ông dùng ánh mắt hỏi cô, đây có phải đều do cô sắp xếp không?

Thật ra không phải.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ để vợ chồng nhà họ Diệp đến giúp cô diễn, lấy hết mặt mũi cô ra còn không thể làm ảnh hưởng đến bọn họ được.

Nhưng đã đến nước này.

Cô cũng không lo lắng được nhiều như vậy.

Cô gật gật đầu với ba mẹ.

An Quốc Cường cũng hơi bất đắc dĩ.

Vốn tưởng rằng con gái của mình chỉ muốn hủy hôn thôi, lại không nghĩ rằng sắp kết hôn rồi.

Tuy rằng Diệp Thương Ngôn nhìn qua cũng không tồi, cũng có một ít thành tích, nhưng nói chung...

Cũng được.

Nếu An Hạnh Nhi chấp nhận thì đương nhiên ông sẽ giúp ủng hộ vô điều kiện.

Ông cười rất nhiệt tình: "Ông Diệp thật sự quá thịnh tình, chúng tôi cũng chưa đưa ra đồ cưới nhưng sính lễ của ông lại đủ lớn rồi."

"Không lớn, nên vậy mà.

Hơn nữa Hạnh Nhi gả cho Thương Ngôn nhà chúng tôi cũng là Thương Ngôn nhà chúng tôi trèo cao." Diệp Thiện Nhân nói rất chân thành: "Tên nhóc quỷ nhà tôi có thể cưới được công chúa nhỏ nhà ông thật sự là đã tu được phúc tám đời."

"Tôi cũng không cho phép ông coi thường con rể tôi vậy đâu." An Quốc Cường làm ra vẻ tức giận.

Diệp Thiện Nhân làm ra vẻ mừng rỡ: "Ông An nói vậy là đã đồng ý chuyện hôn sự này rồi sao?"

"Tôi có thể không đồng ý sao? Ông đã làm tới mức này rồi, tôi không đồng ý thì chắc ông đánh chết tôi mất.

Hơn nữa, hôn nhân là chuyện của hai đứa nhỏ, vợ chồng bọn nó vui vẻ là tốt rồi, chúng ta có tư cách gì mà đi khoa tay múa chân."

Những lời này hiển nhiên là đã đánh sưng mặt Văn Hải Đường lên rồi.

Vốn dĩ bà ta muốn bọn họ phản đối chuyện hôn sự này nhưng không ngờ lại khiến người nhà hai bên ăn nhịp với nhau, chuyện hôn sự cũng được quyết định nhanh chóng một cách danh chính ngôn thuận..

Vừa hiểu sự châm chọc của Hạ Tư Tư, Cố Bích Trâm lúc đó hoàn toàn không khống chế được mình, xông tới chỗ Hạ Tư Tư định mắng lại.

Nghệ Hồng kéo Cố Bích Trâm lại: “Nếu đã không có gì nữa, tôi dẫn Bích Trâm qua đó ăn chút đồ ngọt, nó còn chưa ăn tối.”

Không muốn để Cố Bích Trâm ở trước mặt mọi người làm mất mặt nhà họ Cố.

Cố Bích Trâm nhịn rồi lại nhịn.

Cô ta hằn học liếc nhìn Hạ Tư Tư, đi theo mẹ chuẩn bị rời khỏi.

Khoảnh khắc rời đi đó.

“Xoẹt!"

Đột nhiên.

Vang lên một âm thanh quần áo bị xé rách.

Sau đó.

“Á!” Là tiếng thét chói tai của Cố Bích Trâm.

Không hét lên còn tốt.

Vừa hét lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua.

Thấy lễ phục của Cố Bích Trâm bị rách toác rồi, chỗ rách vừa hay là phần ngực của cô ta, tất cả mọi người đều nhìn thấy bộ dạng vô cùng nhếch nhác của cô ta.

An Hạnh Nhi vội vàng nhấc chân ra khỏi đuôi váy dài quét đất của Cố Bích Trâm, nhìn thôi cũng mang theo nét hoảng hốt: “Bích Trâm, em vừa rồi đi quá nhanh, chị không cẩn thận mới giẫm vào chân váy của em...”

“Aaa!” Cố Bích Trâm cả người đều sắp phát điên rồi.

Trước nay chưa từng xấu mặt như thế.

Trước nay chưa từng có.

Cô ta ôm ngực của mình, cả người đều sắp tức chết, không có chút hình tượng mà hét to.

Nghệ Hồng cũng mất một lát mới phản ứng lại được, vội che chắn cho con gái của mình: “Không được nhìn!”

Giọng nói cũng có hơi tức giận.

Là vì tất cả mọi người đều đang nhìn.

Hình ảnh này, bộ dạng mất hết mặt mũi này, sao có thể để người ngoài nhìn thấy!

Sau này nhà họ Cố bọn họ, sau này con gái của bà ta sao gặp người ta được nữa!

Cố Quân Tường lúc này cũng phản ứng lại, vội vàng cởi áo khoác của mình ra, che trên người Cố Bích Trâm.

“Mau đưa Bích Trâm về!” Cố Trang Thiện lúc này sắc mặt cũng đã khó coi đến cực điểm.

Nhà họ Cố trước giờ chưa từng mất mặt như này.

Ai cũng chưa từng mất mặt như vậy qua.

Nghệ Hồng vội vàng đỡ Cố Bích Trâm rời khỏi đại sảnh.

Cố Bích Trâm vừa đi vừa khóc, xấu hổ không chịu được, lại tức muốn chết.

Nhất định là An Hạnh Nhi cố ý!

Nhất định là người phụ nữ đó cố ý.

Nghệ Hồng và Cố Bích Trâm rời khỏi.

An Hạnh Nhi và Hạ Tư Tư liếc nhìn nhau.

Hạ Tư Tư cảm thấy, cô sau này tuyệt đối không thể xem thường chị Hạnh Nhi nhà có được.

Sự xấu xa này.

Sắp treo ở ngoài rồi nhỉ!

Từ khi nào khí thế bức người như thế!

QC

“Thật là để mọi người chê cười rồi.” Cố Trang Thiện cố tỏ vẻ thản nhiên, cười trừ.

“Sự cố cũng thường xảy ra. Nào nào nào, tứ đại gia tộc chúng ta lâu rồi không có họp mặt rồi, mọi người uống một ly.” An Quốc Cường là chủ nhân, đương nhiên phải điều tiết bầu không khí.

Mọi người ở đây đương nhiên đều là người thông minh, vội vàng cũng đều phụ họa theo.

Rất nhanh dường như khiến bữa tiệc khôi phục bình thường.

Một cảnh tượng vô cùng hòa hợp.

An Hạnh Nhi lúc này bị Cố Quân Tường kéo đến hậu hoa viên.

Đương nhiên có thể cảm nhận được tức giận của Cố Quân Tường.

“Em vừa rồi rốt cuộc đang làm gì hả?!” Cố Quân Tường đè nén cơn giận, chắc là có hơi không chịu đựng được nữa.

“Tôi thật sự không phải là cố ý.” An Hạnh Nhi mặt mày vô tội: “Tôi cũng không biết đuôi váy của Bích Trâm lại ở dưới chân tôi. Hơn nữa vừa rồi Bích Trâm đi quá vội vàng, nếu như không phải quá gấp, cũng sẽ không đến mức ngay cả lễ phục cũng bị xé rách, còn khiến Bích Trâm lộ cảnh xấu hổ như thế...”

“An Hạnh Nhi, em thay đổi rồi.” Cố Quân Tường nhìn cô, dường như là rất không hài lòng với sự thay đổi của cô.

An Hạnh Nhi thầm cười lạnh.

Quả thật hay đổi rồi.

Không thay đổi, tiếp tục bị anh chơi đùa như thế sao?!

Tuy nhiên vẻ ngoài của cô thể hiện ra bộ dạng vô cùng đơn thuần: “Sao đột nhiên lại cho rằng như thế? Chúng ta ngày nào cũng ở cùng nhau, tôi có thể thay đổi như nào chứ?”

Ánh mắt của Cố Quân Tường hơi lạnh.

Phải.

Ngày nào cũng ở bên nhau.

Sao có thể nói thay đổi thì thay đổi chứ.

Nhưng An Hạnh Nhi, chính là không theo lẽ thường của anh ta rồi, anh ta dường như không biết cô đang nghĩ cái gì, cũng không thể khống chế cô.

“Quân Tường, có phải là vì mâu thuẫn của tôi với người trong nhà anh, anh không vui rồi không?” An Hạnh Nhi cẩn thận hỏi.

Giống với kiếp trước.

Sợ anh ta tức giận, sợ anh ta không vui, cho nên bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều quan tâm đến cảm nhận của anh ta.

Chỉ cần anh ta có cảm xúc rồi thì cô sẽ thỏa hiện không có giới hạn.

An Hạnh Nhi của trước kia.

Cái gì cũng có thể lấy Cố Quân Tường làm đầu.

Vốn tưởng rằng đây là đạo chung sống của vợ chồng.

Cô tôn trọng anh ta. Anh ta sẽ đối với cô như thế.

Bây giờ mới biết.

Sẽ không. Có một số người chỉ sẽ được một tấc tiến một thước.

Cố Quân Tường lạnh mặt mãi không lên tiếng.

QC

Dựa theo tính cách trước kia của An Hạnh Nhi, chỉ cần anh ta có hơi không vừa lòng thì cô sẽ chủ động lấy lòng anh ta, an ủi anh ta, bây giờ, anh ta cũng đang đợi tư thái hạ mình của An Hạnh Nhi.

Tuy nhiên,

An Hạnh Nhi lại nói: “Nếu như là như thế, vậy chúng ta vẫn là đừng kết hôn nữa đi.”

Cố Quân Tường nhìn thẳng vào An Hạnh Nhi.

Anh ta nghĩ cũng không có nghĩ tới, An Hạnh Nhi lại nhắc đến chuyện không kết hôn với anh ta.

An Hạnh Nhi không để tâm đến cảm xúc của Cố Quân Tường, cô nói: “Kết hôn là chuyện của người hai gia đình, tôi không muốn vì tôi chọc cả nhà anh đều không vui. Hôm nay tôi không cẩn thận giẫm vào váy của Bích Trâm, hại Bích Trâm mất mặt, cô ấy chắc sẽ hạn chết tôi.”

“Hạnh Nhi, em trước đây sẽ không như thế, sẽ không hở một chút thì nói không kết hôn.” Khẩu khí của Cố Quân Tường rõ ràng có hơi không tốt.

Nhưng vì An Hạnh Nhi lấy kết hôn' ra uy hiếp, anh lại không thể không bắt bản thân nhẫn nhịn.

“Không biết tại sao, cứ cảm thấy người nhà anh hình như không quá thích tôi.” An Hạnh Nhi lẩm bẩm nói.

“Em sao lại có loại suy nghĩ này, ba mẹ tôi rất hài lòng về em, em không cảm thấy sao?” Cố Quân Tường rất là kích động.

An Hạnh Nhi không có trả lời.

Cố Quân Tường kiên nhẫn: “Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, ba mẹ tôi thật sự rất thích em, em gái tôi có hơi tùy hứng một chút, nhưng nó là thật lòng chấp nhận em.”

“Thật sao?” An Hạnh Nhi có hơi không tin mà hỏi.

“Đồ ngốc, cho dù em không tin ba mẹ tôi, tóm lại phải tin tôi. Chúng ta nhiều năm bên nhau như vậy, tôi có khi nào lừa em chưa?” Cố Quân Tường giả vờ tức giận nói.

Có khi nào không có lừa tôi?!

Nhưng An Hạnh Nhi của bây giờ, đã có thể bình tĩnh đối mặt với Cố Quân Tường.

Đối mặt với tất cả sự giả dối của người đàn ông này.

“Sau này đừng nói không muốn kết hôn nữa, sẽ tổn thương trái tim của tôi.” Cố Quân Tường đưa tay, ôm An Hạnh Nhi vào trong lòng của mình.

An Hạnh Nhi nhịn mọi sự phản cảm của cơ thể, nằm trong vòng ôm của người đàn ông này.

Hai người lúc này đều mang tâm tư riêng.

Điều Cố Quân Tường nghĩ là khoảng thời gian này vì An Hạnh Nhi mất mặt không ít, đợi sau khi An Hạnh Nhi thật sự vào nhà rồi, xem anh ta lật mặt hành hạ cô như nào!

Mà điều An Hạnh Nhi nghĩ là diễn kịch với người này, rốt cuộc còn phải mất bao lâu nữa.

Cô không thể không thừa nhận, đối với cái ôm của Cố Quân Tường.

Cô ghê tởm muốn trào ngược dạ dày.

Hai người ôm nhau rất lâu.

Cố Quân Tường dường như đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, anh nhẹ nhàng buông người An Hạnh Nhi ra.

Khoảnh khắc buông tay ra, trên mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng.

Nói thật.

Cô thực sự nể phục Cố Quân Tường.

Đã nhiều lần, trong lúc cô và anh diễn kịch, cô đều rất dễ bị thoát vai.

Nhưng Cố Quân Tường có thể làm điều này không một chút sơ hở.

"Đi thôi, chúng ta đến đại sảnh đi. Em là chủ nhà, không thể không gặp gỡ khách được." Cố Quân Tường tử tế nói.

QC

Thời điểm An Hạnh Nhi gật đầu.

Đôi mắt khẽ chuyển động.

Nhìn thấy An Tầm, người cứ nhìn chằm chằm vào mình cả đêm nay, bước ra khỏi đại sảnh.

An Hạnh Nhi đột nhiên vươn tay ôm cổ Cố Quân Tường.

Cố Quân Tường giật mình.

An Hạnh Nhi hiếm khi chủ động làm bất cứ việc gì.

Mà anh cũng hiếm khi làm gì với An Hạnh Nhi.

Đối với anh, loại phụ nữ trước sau như một không thay đổi, dù có ưa nhìn cũng không đủ hấp dẫn anh, anh ta luôn thích loại hoang dã, gợi cảm thậm chí là... bạo lực.

Cho nên nhìn anh đối với An Hạnh Nhi cư xử tôn trọng, nhưng thật ra chẳng qua là anh không có hứng thú mà thôi.

Chỉ có loại phụ nữ như An Hạnh Nhi mới nghĩ rằng anh yêu cô nên không tuỳ tiện đến gần cô.

Lúc này, bởi vì An Hạnh Nhi đột nhiên đến gần, trong giây phút đó trái tim của anh đột nhiên rung động.

An Hạnh Nhi áp lên má anh một nụ hôn.

Cực kỳ thân mật.

Khóe miệng Cố Quân Tường mỉm cười: "Hạnh Nhi, em vậy mà lại chủ động hôn tôi."

Trên thực tế, hai người cũng không phải chưa từng hôn nhau.

Chỉ là lần nào cũng là anh chủ động.

Nhưng cũng chỉ hời hợt như chuồn chuồn lướt nước.

“Vì xin lỗi chuyện hôm nay, làm cho gia đình anh và em gái anh xấu hổ.” An Hạnh Nhi lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Anh không thích sao?

“Sao có thể được, em sờ thử xem nhịp tim của tôi đập nhanh như vậy rồi.” Cố Quân Tường đặt bàn tay nhỏ của An Hạnh Nhi lên trái tim mình.

Nó thực sự đập rất nhanh.

Đây là lần đầu tiên Cố Quân Tường có cảm giác rung động với An Hạnh Nhi.

Anh luôn coi cô như một công cụ để đạt được mục tiêu của mình trong cuộc sống.

Chỉ là một công cụ lót đường mà thôi.

Vì vậy, giây tiếp theo.

Anh không kìm được mà ghé sát má An Hạnh Nhi, hôn lên môi cô.

An Hạnh Nhi nhẫn nhịn.

Từ khóe mắt quét qua An Tầm, người như sắp nổ tung vì tức giận, nhìn cô ta xoay người bước vào đại sảnh.

Đương nhiên, An Hạnh Nhi chỉ là muốn cố ý khiêu khích An Tầm.

Bây giờ đã khiêu khích xong.

Cô không cần phải chịu đựng nụ hôn của Cố Quân Tường nữa.

Khoảnh khắc cố định đẩy anh ra.

Đôi mắt chợt nhíu chặt.

Một ánh mắt sắc bén, nhìn cô.

Nhìn thẳng vào cô.

QC

Ánh mắt làm cô có chút cảm giác... chột dạ không giải thích được.

Cô đột ngột bừng tỉnh lại.

Ngay lúc Cố Quân Tường định mở miệng muốn vào sâu hơn, cô đã đẩy anh ra.

Cố Quân Tường dường như có chút chưa thoả mãn.

Không phải là chưa từng hôn môi với An Hạnh Nhi.

Không biết tại sao, giờ phút này chính là làm cho anh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Chẳng lẽ là bởi vì sắp kết hôn, để không xảy ra rắc rối, cố ý để chính mình cấm dục một thời gian không có đàn bà, cho nên hiện tại mới có chút thèm khát? !

Anh cũng không biết mình muốn đàn bà hay là muốn An Hạnh Nhi.

Vì vậy ngay lúc đó anh lại nghiêng người muốn hôn An Hạnh Nhi.

An Hạnh Nhi ngăn Cố Quân Tường đến gần, cô nói: "Đừng như vậy, có rất nhiều người qua lại."

“Chúng ta đã nhiều năm như vậy, em vẫn cứ xấu hổ như vậy.” Cố Quân Tường cũng không thực sự ép buộc An Hạnh Nhi, chỉ có thể một mình chịu đựng: “Dù sao một tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn, đêm tân hôn, anh nhất định sẽ......"

An Hạnh Nhi thật sự một chữ cũng không muốn nghe.

Nhưng bây giờ tôi không thể không đối phó với anh.

Cô giả vờ xấu hổ: "Bây giờ chúng ta quay lại đại sảnh đi."

"Được."

Cố Quân Tường và An Hạnh Nhi cùng nhau trở lại đại sảnh.

Trong đại sảnh vẫn như cũ rất nhiều người, rất náo nhiệt.

Đây có lẽ là bữa tiệc sinh nhật duy nhất trong lịch sử Thanh Thành của một phu nhân, được tổ chức hoành tráng long trọng đến thế!

An Hạnh Nhi cũng giúp bố mẹ chào hỏi quan khách.

Cố Quân Tường đương nhiên cũng đóng nửa vai chủ nhà.

10:30 tối.

Hạ Tư Tư thực sự canh đúng thời gian.

Cô đi tới đi lui trong đại sảnh, sau đó cứ như có phép triệu hồi, tập hợp tất cả những người mà An Hạnh Nhi muốn tập hợp lại.

"Các bạn ơi, tôi muốn mời mọi người đến hộp đêm hát và uống rượu. Mặc dù chúng ta không thực sự là những người bạn từ thời thơ ấu, nhưng chúng ta đều nhìn nhau trưởng thành, hiếm khi đông đủ như hôm nay, thôi thì cùng nhau tụ tập đi." Hạ Tư Tư rất nhiệt tình.

“Được.” An Hạnh Nhi hùa theo Hạ Tư Tư đầu tiên.

Cố Quân Tường đương nhiên có chút ngạc nhiên.

An Hạnh Nhi không bao giờ thích loại náo nhiệt như này, càng không biết uống rượu, cũng không bao giờ đi hộp đêm.

Bây giờ cô ấy đột nhiên đồng ý ngay lập tức!

“Hạnh Nhi, không phải em không thích đi hộp đêm sao?” Cố Quân Tường hỏi.

An Hạnh Nhi khẽ cười: “Thì tại trước giờ chưa từng đi qua, muốn trải nghiệm chút trước khi kết hôn.”

Cố Quân Tường ngay lập tức lộ ra vẻ cưng chiều: "Vậy thì tôi sẽ đi cùng em."

Hạ Tư Tư cảm thấy bực mình.

Cô quay đầu lại nói với Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc: “Đến Ngự Càn Vương Triều, chỗ của hai người các anh, sẽ không không nể mặt chứ.”

“Tôi sao cũng được.” Diệp Thương Ngôn vẻ mặt lãnh đạm.

Hạ Tư Tư nhìn Tần Thạc.

QC

“Đương nhiên là tôi đi cùng A Ngôn."

“Người không biết còn tưởng rằng hai người có gian tình.” Hạ Tư Tư nghĩ gì nói đó.

Tần Thạc cạn lời: “Ông đây là trai thẳng.”

“Vậy cậu ba Diệp là thụ?” Hạ Tư Tư còn cười lớn hơn nữa.

Diệp Thương Ngôn liếc Hạ Tư Tư một cái.

Tựa hồ là không thèm so đo gì với người phụ nữ này.

Nhưng phải nói rằng, nơi có Hạ Tư Tư ở đó thực sự có rất nhiều niềm vui.

“Vậy thì, An Tầm và An Mục cũng đi cùng đi.” Hạ Tư Tư nhìn như là nói một cách bâng quơ.

An Hạnh Nhi cảm thấy, chuyện tổ chức đi hộp đêm uống rượu giao cho Hạ Tư Tư là chính xác.

Người phụ nữ này những việc khác không giỏi, nhưng khả năng tổ chức tuyệt đối tốt cực kì.

An Tầm và An Mục nhìn lẫn nhau.

An Tầm nói: “Tôi phải hỏi ba của tôi một chút, nhà của tôi rất nghiêm.”

Thể hiện mình là một cô gái rất ngoan ngoãn.

Hạ Tư Tư trong lòng cảm thấy khinh thường không thôi.

An Tâm là loại người gì cô vô cùng hiểu rõ.

Ước gì đàn ông trên toàn thế giới đều thích cô ta, cô ta còn khiến người ta chán ghét hơn cả Cố Bích Trâm.

Ít nhất thì Cố Bích Trâm chỉ thích một mình Tiêu Việt Duệ.

"Tôi đi cùng chị gái tôi, chị ấy đi thì tôi đi, chị ấy không đi tôi cũng không đi." An Mục bày tỏ quan điểm của mình.

Trong mắt người ngoài thật sự khiến cho người khác cảm thấy tình cảm của hai chị em họ tốt vô cùng.

“Vậy cô đi hỏi ba mẹ cô đi. Thuận tiện hỏi anh An Phát của cô, hỏi anh ta có muốn đi không, tới lúc đó đừng nói tôi không hỏi anh ta.” Hạ Tư Tư không quên nhắc nhở.

“Được.”

An Tầm liền dẫn An Mục rời đi.

Thật ra không cần lo lắng, An Tầm nhất định sẽ đi.

Trái lại.

An Hạnh Nhi nhìn quanh một vòng thấy Tiêu Việt Duệ ở cách đó không xa.

“Việt Duệ.” An Hạnh Nhi gọi anh.

Tiêu Việt Duệ cầm ly rượu đi tới.

Dường như mới phát hiện có rất nhiều người đang tụ tập với nhau.

“Sao vậy?” Tiêu Việt Duệ hỏi An Hạnh Nhi.

An Hạnh Nhi nói: “Lát nữa Tư Tư dẫn chúng tôi đi hộp đêm, anh đi chung đi.”

Tiêu Việt Duệ dường như liếc nhìn Hạ Tư Tư.

Hạ Tư Tư lúc này khoác tay Nhiếp Tử Minh, như không nhìn thấy.

"Mọi người đều cùng đi đi." An Hạnh Nhi nói: "Anh mới về nước, cũng nên làm quen với mọi người ở Thanh thành một chút."

“Được.” Tiêu Việt Duệ trả lời.

Chính là rất dễ nói chuyện.

Hơn nữa từ khi còn nhỏ, Tiêu Việt Duệ đã nghe lời của Hạ Tư Tư và cả cô, thông thường sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của họ.

Trải qua kiếp trước vô cùng thê thảm.

Cô mới thật sự biết rằng người đàn ông Tiêu Việt Duệ này tốt cuộc tốt biết bao nhiêu!

Hạ Tư Tư, tại sao lại để mất anh ta.

“Tôi và An Mục đều có thể đi. Tôi vừa xin phép bố tôi rồi." Lúc này, An Tầm bước tới, nói nhỏ: "Anh trai tôi nói rằng tối nay anh ấy còn có chút việc, sẽ không đi chơi với chúng ta, kêu chúng ta cứ chơi vui vẻ.”

"Nếu đã như vậy, vậy mọi người chọn thời gian thì xuất phát thôi." Hạ Tư Tư trực tiếp sắp xếp: "Tần Thạc, anh nói với phía nhà của anh là chừa lại một phòng V.I.P cho chúng ta."

“Được.” Tần Thạc liền đồng ý.

Những người không biết còn nghĩ rằng họ có một mối quan hệ rất tốt.

Trên thực tế chẳng qua là do những mối quan hệ xung quanh cho nên đều biết nhau, chứ thật ra thì trước giờ không có giao thiệp gì với nhau.

Hạ Tư Tư là một người rất dễ kết bạn.

Hơn nữa cũng không làm ai cảm thấy chán ghét.

CHƯƠNG 59

Thỏa thuận như vậy.

An Hạnh Nhi cũng nói cho ba mẹ mình một tiếng, nhóm người đông đúc, top năm top ba đi tới Ngự Càn Vương Triều.

Môi trường bên trong vẫn khiến An Hạnh Nhi rất khó chịu.

Cô chịu đựng bước vào phòng riêng sang trọng.

Hạ Tư Tư đến sớm hơn một chút, bây giờ đã bắt đầu cầm micro hét lên.

Cô hát cũng không tệ lắm.

QC

Dù sao thì bầu không khí cũng rất sôi động.

Chính là ngay khi mọi người bước vào, đều đã bị Hạ Tư Tư lan truyền, sau đó tự nhiên mà bớt đi rất nhiều cảm giác xa lạ.

Phải biết rằng, những người ở đây thật ra đều không thân thiết lắm.

Hạ Tư Tư rống xong một bài.

Thấy mọi người đã đến, cô bảo mọi người cầm cốc lên: “Trước tiên uống vì chúc mừng xum họp, chủ đề thì gọi là tuổi trẻ thật

tốt.”

An Hạnh Nhi nhịn không được bật cười.

Thật là.

Tuổi trẻ thật tốt.

Cô đột nhiên trở lại mười tuổi.

Mười năm này cô có thể làm được rất nhiều việc mà kiếp trước chưa thể làm được.

“Cạn ly.” Hạ Tư Tư lớn tiếng hét lên.

Tất cả mọi người cũng bắt đầu nâng ly rượu uống.

Uống rượu xong.

Hạ Tư Tư đi chọn bài hát.

Tần Thạc cũng chọn mấy bài.

Hai người xảy ra chút tranh cãi: "Tần Thạc, anh cả ngày ở quán hộp đêm, anh còn chưa hát đủ sao?"

“Nói cứ như là cô không thường đến vậy.” Tần Thạc phản bác

“Đây không phải là tiệm của nhà anh sao? Anh không thể nhường tôi hả.”

“Nói cứ như ở đây là do cô tổ chức, tôi chỉ là cung cấp chỗ để hát, cô mới là chủ vậy.”

“Cho nên anh chả có chút phong độ đàn ông nào hết đúng không.”

“Có.” Tần Thạc nói: “Phong độ đàn ông của tôi chỉ dành cho A Ngôn nhà tôi.”

“Nhìn kìa nhìn kìa, tôi biết là hai người có gian tình mà.” Hạ Tư Tư vẻ mặt đã biết từ lâu rồi.

Tần Thạc cũng lười giải thích, nói: "Được rồi, anh đây cũng không lợi dụng cô, chúng ta chọn một bài rồi cùng nhau hát."

“Cũng được, hát cái gì?” Hạ Tư Tư hỏi.

“Mối tình Hiroshima.”

“Con mẹ nó không phải là anh yêu thầm tôi chứ.” Hạ Tư Tư nghĩ gì nói đó.

Tần Thạc liếc xéo Hạ Tư Tư một cái: "Cô không biết người yêu khi hát bài này sẽ chia tay sao?"

“Thật sao?” Hạ Tư Tư nửa tin nửa ngờ: “Dù sao anh không yêu thầm tôi là được rồi, tôi là hoa đã có chủ.”

Tần Thạc dường như mỉa mai mà cười một cái.

Ngay lúc đó, rõ ràng đã liếc nhìn Tiêu Việt Duệ đang trầm mặc bên cạnh.

Tiêu Việt Duệ cũng chú ý tới ánh mắt của Tần Thạc mà nhìn sang.

Sau đó lại nhìn nhau với Hạ Tư Tư.

Hạ Tư Tư trực tiếp chuyển hướng chú ý.

Đúng lúc này, khúc dạo đầu của "Mối tình hiroshima" vang lên.

Hạ Tư Tư và Tần Thạc mới ngừng tranh cãi.

Cả hai hát một cách đầy tình cảm.

Trong phòng riêng, những người khác bắt đầu mời rượu lẫn nhau.

Bất kể mối quan hệ thế nào.

Đây là một buổi xã giao.

Mọi người đều phải giả tạo.

“Cậu ba Diệp, chúng ta cùng xem như là có duyên, Thanh thành lần đầu tiên chọn ra hai đại diện trẻ xuất sắc trong nhiều năm như vậy, chính là hai chúng ta, tôi mời anh một ly." Cố Quân Tường chủ động mời rượu.

Trước mặt người ngoài, bất kể là ai, anh ta đều trông giống như một người khiêm tốn nhún nhường.

Diệp Thương Ngôn cũng không từ chối, anh cầm ly rượu lên, lúc này đột nhiên nhìn An Hạnh Nhi một cái: “Vợ chưa cưới của anh không uống cùng hả?"

Bình thường đều là "Cô An", lúc này đột nhiên nói “Vợ chưa cưới”, sao cũng cảm thấy người đàn ông Diệp Thương Ngôn này có giọng điệu bất thiện.

An Hạnh Nhi ngay lập tức nhớ ra nụ hôn giữa cô và Cố Quân Tường trong khu vườn sau nhà cô.

Nhưng cô có cái gì phải chột dạ chứ.

Dù sao cũng chỉ là hôn nhân về mặt hình thức.

CHƯƠNG 60

“Vợ chưa cưới của anh không uống cùng hả?” Diệp Thương Ngôn nhướng mày.

An Hạnh Nhi trừng mắt nhìn Diệp Thương Ngôn.

Diệp Thương Ngôn như là không nhìn thấy.

Cố Quân Tường từ chối nói: “Hạnh Nhi không biết uống rượu.”

“Thật sao?” Diệp Thương Ngôn cười.

Không ai biết được anh ta đang cười cái gì.

QC

An Hạnh Nhi cũng không đoán được suy nghĩ của Diệp Thương Ngôn.

Chỉ cảm thấy con người này hoàn toàn khác với những gì anh thể hiện.

“Nếu cậu ba Diệp để bụng, tôi có thể uống thay cho Hạnh Nhi, tôi sẽ uống hai ly.” Cố Quân Tường nói thẳng.

“Nếu cậu cả Cố đã bảo vệ vợ như vậy, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh, cạn ly.” Diệp Thương Ngôn nói xong liền uống cạn sạch ly rượu của mình.

Cố Quân Tường cũng vậy.

Sau khi uống hết một ly, liền rót cho mình thêm một ly, uống hai ly.

Bắt đầu như vậy.

Người uống rượu với Cố Quân Tường, Cố Quân Tường đều phải uống thay cho An Hạnh Nhi.

Tần Thạc và Hạ Tư Tư hát một lúc.

Sau khi nhận được ánh mắt của Diệp Thương Ngôn, anh ta trực tiếp đặt micro xuống, chạy tới chủ động mời rượu.

Trên thực tế, là vì chuốc say Cố Quân Tường.

Hạ Tư Tư liếc nhìn Tần Thạc có chút khó chịu.

Hát đi chứ.

Người này chạy cái gì mà chạy.

Vốn dĩ cô muốn đưa micro cho Nhiếp Tử Minh, nghĩ đến việc Tần Thạc nói cái gì mà người yêu hát "Mối tình Hiroshima" chắc chắn chia tay, mặc dù nói đều là lời nói hoang đường, nhưng nếu nói đúng thì sao?!

Cứ như vậy.

Ngay khi Hạ Tư Tư định đặt micro xuống không hát nữa.

Liền nghe thấy một giọng hát nam trầm thấp, rõ ràng là hát rất hay.

“Vượt qua biên giới của luân thường đạo lý / Chúng ta bước qua vùng cấm của tình yêu / Tận hưởng ảo giác của hạnh phúc / Hiểu sai ý nghĩa của vui vẻ.” Đó là tiếng hát của Tiêu Việt Duệ.

Hạ Tư Tư ngay lúc đó còn sững sờ vài giây, mới mở miệng hát: "... Chỉ cần hôm nay không cần ngày mai trơ mắt nhìn tình yêu vụt qua kẽ tay / Còn nói tạm biệt."

“Không đủ thời gian để yêu em thật nhiều.” Tiêu Việt Duệ hát.

"Sớm nên dừng lại ..." Hạ Tư Tư đột nhiên ngừng hát.

Chỉ là, không muốn hát nữa.

Cô trực tiếp đưa micro cho An Hạnh Nhi bên cạnh: "Cậu hát đi."

“Tớ không biết hát.” An Hạnh Nhi vội vàng từ chối.

An Tầm cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tư Tư: “Tôi cũng không biết hát.”

Hạ Tư Tư cạn lời.

Cô không khỏi nhìn Nhiếp Tử Minh.

Nhìn thấy Nhiếp Tử Minh ngồi ở một góc.

Chính vì hoàn cảnh sống khác biệt từ nhỏ nên anh không thể hòa hợp với những thiên kim thiếu gia của xã hội thượng lưu này.

Hiện tại đã trải qua được một năm, tốt hơn một chút, trước đây anh ta thậm chí không muốn tham gia mấy buổi như vậy.

Hạ Tư Tư trực tiếp ném micro trên bàn trà, đi đến bên cạnh Nhiếp Tử Minh.

Cô luôn sợ môi trường này không phù hợp với anh nên cô luôn dành sự quan tâm cho anh nhiều hơn.

Nhiếp Tử Minh nhìn thấy Hạ Tư Tư trở về bên cạnh mình, khóe miệng cười nhẹ, sau đó rất tự nhiên ôm cô vào lòng.

Tiêu Việt Duệ nhìn họ một cái.

Sau đó tự mình hát như thường.

Khi Tần Thạc uống rượu xong trở về, anh thấy Tiêu Việt Duệ đang hát một mình.

Giọng nam và giọng nữ đều tự hát.

Anh cầm micro, giúp Tiêu Việt Duệ hát phần nữ.

Bài hát này, mẹ nó thực sự rất phù hợp với Tiêu Việt Duệ

Mặt khác.

Cố Quân Tường bị mời rượu liên tục, mỗi lần đều là uống thay cho An Hạnh Nhi.

Trái lại.

Dù đã uống rất nhiều nhưng Cố Quân Tường rất thích thú khi được người khác chủ động nịnh hót.

Cho nên hoàn toàn không có từ chối, với ai cũng là uống cạn sạch ly, hơn nữa còn uống rất là nhanh.

Cứ như vậy.

Không bao lâu đã uống khá nhiều rồi.

Cố Quân Tường nói nhỏ bên tai An Hạnh Nhi: “Tôi đi vệ sinh.”

Quảng cáo
Trước /234 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai Thê

Copyright © 2022 - MTruyện.net