Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 55
An Hạnh Nhi của trước kia.
Cái gì cũng có thể lấy Cố Quân Tường làm đầu.
Vốn tưởng rằng đây là đạo chung sống của vợ chồng.
Cô tôn trọng anh ta.
Anh ta sẽ đối với cô như thế.
Bây giờ mới biết.
Sẽ không.
Có một số người chỉ sẽ được một tấc tiến một thước.
Cố Quân Tường lạnh mặt mãi không lên tiếng.
Dựa theo tính cách trước kia của An Hạnh Nhi, chỉ cần anh ta có hơi không vừa lòng thì cô sẽ chủ động lấy lòng anh ta, an ủi anh ta, bây giờ, anh ta cũng đang đợi tư thái hạ mình của An Hạnh Nhi.
Tuy nhiên.
An Hạnh Nhi lại nói: “Nếu như là như thế, vậy chúng ta vẫn là đừng kết hôn nữa đi.”
Cố Quân Tường nhìn thẳng vào An Hạnh Nhi.
Anh ta nghĩ cũng không có nghĩ tới, An Hạnh Nhi lại nhắc đến chuyện không kết hôn với anh ta.
An Hạnh Nhi không để tâm đến cảm xúc của Cố Quân Tường, cô nói: “Kết hôn là chuyện của người hai gia đình, tôi không muốn vì tôi chọc cả nhà anh đều không vui. Hôm nay tôi không cẩn thận giẫm vào váy của Bích Trâm, hại Bích Trâm mất mặt, cô ấy chắc sẽ hận chết tôi.”
“Hạnh Nhi, em trước đây sẽ không như thế, sẽ không hở một chút thì nói không kết hôn.” Khẩu khí của Cố Quân Tường rõ ràng có hơi không tốt.
Nhưng vì An Hạnh Nhi lấy ‘kết hôn’ ra uy hiếp, anh lại không thể không bắt bản thân nhẫn nhịn.
“Không biết tại sao, cứ cảm thấy người nhà anh hình như không quá thích tôi.” An Hạnh Nhi lẩm bẩm nói.
“Em sao lại có loại suy nghĩ này, ba mẹ tôi rất hài lòng về em, em không cảm thấy sao?” Cố Quân Tường rất là kích động.
An Hạnh Nhi không có trả lời.
Cố Quân Tường kiên nhẫn: “Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, ba mẹ tôi thật sự rất thích em, em gái tôi có hơi tùy hứng một chút, nhưng nó là thật lòng chấp nhận em.”
“Thật sao?” An Hạnh Nhi có hơi không tin mà hỏi.
“Đồ ngốc, cho dù em không tin ba mẹ tôi, tóm lại phải tin tôi. Chúng ta nhiều năm bên nhau như vậy, tôi có khi nào lừa em chưa?” Cố Quân Tường giả vờ tức giận nói.
Có khi nào không có lừa tôi?!
Nhưng An Hạnh Nhi của bây giờ, đã có thể bình tĩnh đối mặt với Cố Quân Tường.
Đối mặt với tất cả sự giả dối của người đàn ông này.
“Sau này đừng nói không muốn kết hôn nữa, sẽ tổn thương trái tim của tôi.” Cố Quân Tường đưa tay, ôm An Hạnh Nhi vào trong lòng của mình.
An Hạnh Nhi nhịn mọi sự phản cảm của cơ thể, nằm trong vòng ôm của người đàn ông này.
Hai người lúc này đều mang tâm tư riêng.
Điều Cố Quân Tường nghĩ là khoảng thời gian này vì An Hạnh Nhi mất mặt không ít, đợi sau khi An Hạnh Nhi thật sự vào nhà rồi, xem anh ta lật mặt hành hạ cô như nào!
Mà điều An Hạnh Nhi nghĩ là diễn kịch với người này, rốt cuộc còn phải mất bao lâu nữa.
Cô không thể không thừa nhận, đối với cái ôm của Cố Quân Tường.
Cô ghê tởm muốn trào ngược dạ dày.
Hai người ôm nhau rất lâu.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 56
Cố Quân Tường dường như đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, anh nhẹ nhàng buông người An Hạnh Nhi ra.
Khoảnh khắc buông tay ra, trên mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng.
Nói thật.
Cô thực sự nể phục Cố Quân Tường.
Đã nhiều lần, trong lúc cô và anh diễn kịch, cô đều rất dễ bị thoát vai.
Nhưng Cố Quân Tường có thể làm điều này không một chút sơ hở.
"Đi thôi, chúng ta đến đại sảnh đi. Em là chủ nhà, không thể không gặp gỡ khách được." Cố Quân Tường tử tế nói.
Thời điểm An Hạnh Nhi gật đầu.
Đôi mắt khẽ chuyển động.
Nhìn thấy An Tầm, người cứ nhìn chằm chằm vào mình cả đêm nay, bước ra khỏi đại sảnh.
An Hạnh Nhi đột nhiên vươn tay ôm cổ Cố Quân Tường.
Cố Quân Tường giật mình.
An Hạnh Nhi hiếm khi chủ động làm bất cứ việc gì.
Mà anh cũng hiếm khi làm gì với An Hạnh Nhi.
Đối với anh, loại phụ nữ trước sau như một không thay đổi, dù có ưa nhìn cũng không đủ hấp dẫn anh, anh ta luôn thích loại hoang dã, gợi cảm thậm chí là... bạo lực.
Cho nên nhìn anh đối với An Hạnh Nhi cư xử tôn trọng, nhưng thật ra chẳng qua là anh không có hứng thú mà thôi.
Chỉ có loại phụ nữ như An Hạnh Nhi mới nghĩ rằng anh yêu cô nên không tuỳ tiện đến gần cô.
Lúc này, bởi vì An Hạnh Nhi đột nhiên đến gần, trong giây phút đó trái tim của anh đột nhiên rung động.
An Hạnh Nhi áp lên má anh một nụ hôn.
Cực kỳ thân mật.
Khóe miệng Cố Quân Tường mỉm cười: "Hạnh Nhi, em vậy mà lại chủ động hôn tôi."
Trên thực tế, hai người cũng không phải chưa từng hôn nhau.
Chỉ là lần nào cũng là anh chủ động.
Nhưng cũng chỉ hời hợt như chuồn chuồn lướt nước.
“Vì xin lỗi chuyện hôm nay, làm cho gia đình anh và em gái anh xấu hổ.” An Hạnh Nhi lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Anh không thích sao?
“Sao có thể được, em sờ thử xem nhịp tim của tôi đập nhanh như vậy rồi.” Cố Quân Tường đặt bàn tay nhỏ của An Hạnh Nhi lên trái tim mình.
Nó thực sự đập rất nhanh.
Đây là lần đầu tiên Cố Quân Tường có cảm giác rung động với An Hạnh Nhi.
Anh luôn coi cô như một công cụ để đạt được mục tiêu của mình trong cuộc sống.
Chỉ là một công cụ lót đường mà thôi.
Vì vậy, giây tiếp theo.
Anh không kìm được mà ghé sát má An Hạnh Nhi, hôn lên môi cô.
An Hạnh Nhi nhẫn nhịn.
Từ khóe mắt quét qua An Tầm, người như sắp nổ tung vì tức giận, nhìn cô ta xoay người bước vào đại sảnh.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 57
Đương nhiên, An Hạnh Nhi chỉ là muốn cố ý khiêu khích An Tầm.
Bây giờ đã khiêu khích xong.
Cô không cần phải chịu đựng nụ hôn của Cố Quân Tường nữa.
Khoảnh khắc cô định đẩy anh ra.
Đôi mắt chợt nhíu chặt.
Một ánh mắt sắc bén, nhìn cô.
Nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt làm cô có chút cảm giác… chột dạ không giải thích được.
Cô đột ngột bừng tỉnh lại.
Ngay lúc Cố Quân Tường định mở miệng muốn vào sâu hơn, cô đã đẩy anh ra.
Cố Quân Tường dường như có chút chưa thoả mãn.
Không phải là chưa từng hôn môi với An Hạnh Nhi.
Không biết tại sao, giờ phút này chính là làm cho anh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Chẳng lẽ là bởi vì sắp kết hôn, để không xảy ra rắc rối, cố ý để chính mình cấm dục một thời gian không có đàn bà, cho nên hiện tại mới có chút thèm khát? !
Anh cũng không biết mình muốn đàn bà hay là muốn An Hạnh Nhi.
Vì vậy ngay lúc đó anh lại nghiêng người muốn hôn An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi ngăn Cố Quân Tường đến gần, cô nói: "Đừng như vậy, có rất nhiều người qua lại."
“Chúng ta đã nhiều năm như vậy, em vẫn cứ xấu hổ như vậy.” Cố Quân Tường cũng không thực sự ép buộc An Hạnh Nhi, chỉ có thể một mình chịu đựng: “Dù sao một tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn, đêm tân hôn, anh nhất định sẽ...... "
An Hạnh Nhi thật sự một chữ cũng không muốn nghe.
Nhưng bây giờ tôi không thể không đối phó với anh.
Cô giả vờ xấu hổ: "Bây giờ chúng ta quay lại đại sảnh đi."
"Được."
Cố Quân Tường và An Hạnh Nhi cùng nhau trở lại đại sảnh.
Trong đại sảnh vẫn như cũ rất nhiều người, rất náo nhiệt.
Đây có lẽ là bữa tiệc sinh nhật duy nhất trong lịch sử Thanh Thành của một phu nhân, được tổ chức hoành tráng long trọng đến thế!
An Hạnh Nhi cũng giúp bố mẹ chào hỏi quan khách.
Cố Quân Tường đương nhiên cũng đóng nửa vai chủ nhà.
100 tối.
Hạ Tư Tư thực sự canh đúng thời gian.
Cô đi tới đi lui trong đại sảnh, sau đó cứ như có phép triệu hồi, tập hợp tất cả những người mà An Hạnh Nhi muốn tập hợp lại.
"Các bạn ơi, tôi muốn mời mọi người đến hộp đêm hát và uống rượu. Mặc dù chúng ta không thực sự là những người bạn từ thời thơ ấu, nhưng chúng ta đều nhìn nhau trưởng thành, hiếm khi đông đủ như hôm nay, thôi thì cùng nhau tụ tập đi." Hạ Tư Tư rất nhiệt tình.
“Được.” An Hạnh Nhi hùa theo Hạ Tư Tư đầu tiên.
Cố Quân Tường đương nhiên có chút ngạc nhiên.
An Hạnh Nhi không bao giờ thích loại náo nhiệt như này, càng không biết uống rượu, cũng không bao giờ đi hộp đêm.
Bây giờ cô ấy đột nhiên đồng ý ngay lập tức!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 58
“Hạnh Nhi, không phải em không thích đi hộp đêm sao?” Cố Quân Tường hỏi.
An Hạnh Nhi khẽ cười: “Thì tại trước giờ chưa từng đi qua, muốn trải nghiệm chút trước khi kết hôn.”
Cố Quân Tường ngay lập tức lộ ra vẻ cưng chiều: "Vậy thì tôi sẽ đi cùng em."
Hạ Tư Tư cảm thấy bực mình.
Cô quay đầu lại nói với Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc: “Đến Ngự Càn Vương Triều, chỗ của hai người các anh, sẽ không không nể mặt chứ.”
“Tôi sao cũng được.” Diệp Thương Ngôn vẻ mặt lãnh đạm.
Hạ Tư Tư nhìn Tần Thạc.
“Đương nhiên là tôi đi cùng A Ngôn."
“Người không biết còn tưởng rằng hai người có gian tình.” Hạ Tư Tư nghĩ gì nói đó.
Tần Thạc cạn lời: “Ông đây là trai thẳng.”
“Vậy cậu ba Diệp là thụ?” Hạ Tư Tư còn cười lớn hơn nữa.
Diệp Thương Ngôn liếc Hạ Tư Tư một cái.
Tựa hồ là không thèm so đo gì với người phụ nữ này.
Nhưng phải nói rằng, nơi có Hạ Tư Tư ở đó thực sự có rất nhiều niềm vui.
“Vậy thì, An Tầm và An Mục cũng đi cùng đi.” Hạ Tư Tư nhìn như là nói một cách bâng quơ.
An Hạnh Nhi cảm thấy, chuyện tổ chức đi hộp đêm uống rượu giao cho Hạ Tư Tư là chính xác.
Người phụ nữ này những việc khác không giỏi, nhưng khả năng tổ chức tuyệt đối tốt cực kì.
An Tầm và An Mục nhìn lẫn nhau.
An Tầm nói: “Tôi phải hỏi ba của tôi một chút, nhà của tôi rất nghiêm.”
Thể hiện mình là một cô gái rất ngoan ngoãn.
Hạ Tư Tư trong lòng cảm thấy khinh thường không thôi.
An Tầm là loại người gì cô vô cùng hiểu rõ.
Ước gì đàn ông trên toàn thế giới đều thích cô ta, cô ta còn khiến người ta chán ghét hơn cả Cố Bích Trâm.
Ít nhất thì Cố Bích Trâm chỉ thích một mình Tiêu Việt Duệ.
"Tôi đi cùng chị gái tôi, chị ấy đi thì tôi đi, chị ấy không đi tôi cũng không đi." An Mục bày tỏ quan điểm của mình.
Trong mắt người ngoài thật sự khiến cho người khác cảm thấy tình cảm của hai chị em họ tốt vô cùng.
“Vậy cô đi hỏi ba mẹ cô đi. Thuận tiện hỏi anh An Phát của cô, hỏi anh ta có muốn đi không, tới lúc đó đừng nói tôi không hỏi anh ta.” Hạ Tư Tư không quên nhắc nhở.
“Được.”
An Tầm liền dẫn An Mục rời đi.
Thật ra không cần lo lắng, An Tầm nhất định sẽ đi.
Trái lại.
An Hạnh Nhi nhìn quanh một vòng thấy Tiêu Việt Duệ ở cách đó không xa.
“Việt Duệ.” An Hạnh Nhi gọi anh.
Tiêu Việt Duệ cầm ly rượu đi tới.
Dường như mới phát hiện có rất nhiều người đang tụ tập với nhau.
“Sao vậy?” Tiêu Việt Duệ hỏi An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi nói: “Lát nữa Tư Tư dẫn chúng tôi đi hộp đêm, anh đi chung đi.”
Tiêu Việt Duệ dường như liếc nhìn Hạ Tư Tư.
Hạ Tư Tư lúc này khoác tay Nhiếp Tử Minh, như không nhìn thấy.
"Mọi người đều cùng đi đi." An Hạnh Nhi nói: "Anh mới về nước, cũng nên làm quen với mọi người ở Thanh thành một chút."
“Được.” Tiêu Việt Duệ trả lời.
Chính là rất dễ nói chuyện.
Hơn nữa từ khi còn nhỏ, Tiêu Việt Duệ đã nghe lời của Hạ Tư Tư và cả cô, thông thường sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của họ.
Trải qua kiếp trước vô cùng thê thảm.
Cô mới thật sự biết rằng người đàn ông Tiêu Việt Duệ này tốt cuộc tốt biết bao nhiêu!
Hạ Tư Tư, tại sao lại để mất anh ta.
“Tôi và An Mục đều có thể đi. Tôi vừa xin phép bố tôi rồi." Lúc này, An Tầm bước tới, nói nhỏ: "Anh trai tôi nói rằng tối nay anh ấy còn có chút việc, sẽ không đi chơi với chúng ta, kêu chúng ta cứ chơi vui vẻ.”
"Nếu đã như vậy, vậy mọi người chọn thời gian thì xuất phát thôi." Hạ Tư Tư trực tiếp sắp xếp: "Tần Thạc, anh nói với phía nhà của anh là chừa lại một phòng V.I.P cho chúng ta."
“Được.” Tần Thạc liền đồng ý.
Những người không biết còn nghĩ rằng họ có một mối quan hệ rất tốt.
Trên thực tế chẳng qua là do những mối quan hệ xung quanh cho nên đều biết nhau, chứ thật ra thì trước giờ không có giao thiệp gì với nhau.
Hạ Tư Tư là một người rất dễ kết bạn.
Hơn nữa cũng không làm ai cảm thấy chán ghét.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Thỏa thuận như vậy.
An Hạnh Nhi cũng nói cho ba mẹ mình một tiếng, nhóm người đông đúc, top năm top ba đi tới Ngự Càn Vương Triều.
Môi trường bên trong vẫn khiến An Hạnh Nhi rất khó chịu.
Cô chịu đựng bước vào phòng riêng sang trọng.
Hạ Tư Tư đến sớm hơn một chút, bây giờ đã bắt đầu cầm micro hét lên.
Cô hát cũng không tệ lắm.
Dù sao thì bầu không khí cũng rất sôi động.
Chính là ngay khi mọi người bước vào, đều đã bị Hạ Tư Tư lan truyền, sau đó tự nhiên mà bớt đi rất nhiều cảm giác xa lạ.
Phải biết rằng, những người ở đây thật ra đều không thân thiết lắm.
Hạ Tư Tư rống xong một bài.
Thấy mọi người đã đến, cô bảo mọi người cầm cốc lên: “Trước tiên uống vì chúc mừng xum họp, chủ đề thì gọi là tuổi trẻ thật tốt.”
An Hạnh Nhi nhịn không được bật cười.
Thật là.
Tuổi trẻ thật tốt.
Cô đột nhiên trẻ lại mười tuổi.
Mười năm này cô có thể làm được rất nhiều việc mà kiếp trước chưa thể làm được.
“Cạn ly.” Hạ Tư Tư lớn tiếng hét lên.
Tất cả mọi người cũng bắt đầu nâng ly rượu uống.
Uống rượu xong.
Hạ Tư Tư đi chọn bài hát.
Tần Thạc cũng chọn mấy bài.
Hai người xảy ra chút tranh cãi: "Tần Thạc, anh cả ngày ở quán hộp đêm, anh còn chưa hát đủ sao?"
“Nói cứ như là cô không thường đến vậy.” Tần Thạc phản bác
“Đây không phải là tiệm của nhà anh sao? Anh không thể nhuờng tôi hả.”
“Nói cứ như ở đây là do cô tổ chức, tôi chỉ là cung cấp chỗ để hát, cô mới là chủ vậy.”
“Cho nên anh chả có chút phong độ đàn ông nào hết đúng không.”
“Có.” Tần Thạc nói: “Phong độ đàn ông của tôi chỉ dành cho A Ngôn nhà tôi.”
“Nhìn kìa nhìn kìa, tôi biết là hai người có gian tình mà.” Hạ Tư Tư vẻ mặt đã biết từ lâu rồi.
Tần Thạc cũng lười giải thích, nói: "Được rồi, anh đây cũng không lợi dụng cô, chúng ta chọn một bài rồi cùng nhau hát."
“Cũng được, hát cái gì?” Hạ Tư Tư hỏi.
“Mối tình Hiroshima.”
“Con mẹ nó không phải là anh yêu thầm tôi chứ.” Hạ Tư Tư nghĩ gì nói đó.
Tần Thạc liếc xéo Hạ Tư Tư một cái: "Cô không biết người yêu khi hát bài này sẽ chia tay sao?"
“Thật sao?” Hạ Tư Tư nửa tin nửa ngờ: “Dù sao anh không yêu thầm tôi là được rồi, tôi là hoa đã có chủ.”
Tần Thạc dường như mỉa mai mà cười một cái.
Ngay lúc đó, rõ ràng đã liếc nhìn Tiêu Việt Duệ đang trầm mặc bên cạnh.
Tiêu Việt Duệ cũng chú ý tới ánh mắt của Tần Thạc mà nhìn sang.
Sau đó lại nhìn nhau với Hạ Tư Tư.
Hạ Tư Tư trực tiếp chuyển hướng chú ý.
Đúng lúc này, khúc dạo đầu của "Mối tình hiroshima" vang lên.
Hạ Tư Tư và Tần Thạc mới ngừng tranh cãi.
Cả hai hát một cách đầy tình cảm.
Trong phòng riêng, những người khác bắt đầu mời rượu lẫn nhau.
Bất kể mối quan hệ thế nào.
Đây là một buổi xã giao.
Mọi người đều phải giả tạo.
“Cậu ba Diệp, chúng ta cũng xem như là có duyên, Thanh thành lần đầu tiên chọn ra hai đại diện trẻ xuất sắc trong nhiều năm như vậy, chính là hai chúng ta, tôi mời anh một ly." Cố Quân Tường chủ động mời rượu.
Trước mặt người ngoài, bất kể là ai, anh ta đều trông giống như một người khiêm tốn nhún nhường.
Diệp Thương Ngôn cũng không từ chối, anh cầm ly rượu lên, lúc này đột nhiên nhìn An Hạnh Nhi một cái: “Vợ chưa cưới của anh không uống cùng hả?"
Bình thường đều là "Cô An", lúc này đột nhiên nói “Vợ chưa cưới”, sao cũng cảm thấy người đàn ông Diệp Thương Ngôn này có giọng điệu bất thiện.
An Hạnh Nhi ngay lập tức nhớ ra nụ hôn giữa cô và Cố Quân Tường trong khu vườn sau nhà cô.
Nhưng cô có cái gì phải chột dạ chứ.
Dù sao cũng chỉ là hôn nhân về mặt hình thức.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Một căn phòng màu đỏ đầy hoan hỉ.
Trên giường lớn màu đỏ mềm mại, An Hạnh Nhi bị Diệp Thương Ngôn đè chặt dưới thân.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Diệp Thương Ngôn nóng rực không hề che giấu, từng chút từng chút một, phóng thích ra ngoài.
An Hạnh Nhi vô thức nắm chặt tấm chăn.
Cô muốn phản kháng, lại dường như bị anh cuốn hút đến bờ vực sụp đổ không thể phản kháng, cứ bồi hồi mãi không thôi.
Hơi thở của cô dường như trở nên nặng nề hơn.
Thực sự trong một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy rằng ngay cả hơi thở của cô sẽ biến mất.
Cả cơ thể đều đặt hết sự chú ý lên mặt của Diệp Thương Ngôn, ở dưới ánh đèn, phảng phất như có thể nhìn thấu đôi mắt màu đen đó, trầm luân.
Bóng tối.
Càng ngày càng muộn.
Nhiệt độ trong phòng, rõ ràng là càng ngày càng cao.
Khoảng cách giữa hai người, dường như càng ngày càng gần.
Gần đến mức chỉ cần ai đó bĩu môi một chút thì chúng sẽ dán chặt vào nhau
Lúc này.
An Hạnh Nhi quay mặt đi
Cánh môi kia hoàn hảo đáp xuống, một nụ hôn sâu trên má cô.
Đôi mắt Diệp Thương Ngôn khẽ động.
Anh hôn lên gò má mềm mại của cô.
Mang theo một chút hương vị của bột son nước, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện làn da mềm mại của cô mang lại cho anh những rung động.
"Diệp Thương Ngôn, chúng ta kết hôn chỉ là hình thức mà thôi." An Hạnh Nhi nói.
Cô cố gắng sử dụng giọng điệu vững vàng nhất có thể.
"Cho nên…" Đôi mắt của Diệp Thương Ngôn khẽ động.
"Chúng ta không thuộc về nhau." An Hạnh Nhi nhắc nhở một lần nữa.
"Vậy em thuộc về ai?" Diệp Thương Ngôn hỏi.
Anh rời khỏi gương mặt An Hạnh Nhi.
Nhìn chằm chằm vào cô.
"Tôi chỉ thuộc về bản thân mình." An Hạnh Nhi nói rất rõ ràng.
Diệp Thương Ngôn căng đôi mắt.
"Xin cậu ba Diệp buông tôi ra." Một khi An Hạnh Nhi có chút tức giận, sẽ đổi cách xưng hô với Diệp Thương Ngôn.
"Nếu tôi nói không thì sao?" Diệp Thương Ngôn nhướng mày.
Rõ ràng, cả ngươi anh đầy rẫy nguy hiểm
Nếu anh nói không…
Cô có bản lĩnh làm gì anh?
Đánh không lại, cũng không thể trốn thoát, cô có thể làm gì?
"Hôm nay làm nhiều như vậy, tôi chính là vì để lừa em lên giường. Em cảm thấy, tôi sẽ buông em ra sao?" Hơi thở của Diệp Thương Ngôn nóng rực, anh đánh vào mặt cô.
Khoảnh khắc đó, dường như làm cho khuôn mặt của cô ửng hồng một mảng.
Mà lửa giận cô chịu đựng trong lòng, cũng ở một chút tăng lên.
Cô sớm nên biết, Diệp Thương Ngôn phong lưu thành tính, ngủ với bất kỳ người phụ nữ nào cũng là chuyện thường tình.
Cô sớm nên biết, cuộc hôn nhân chỉ là hình thức của họ… chỉ trên mặt tình cảm mà thôi.
Còn trên thân thể… Cô căn bản không thể kiểm soát được.
Quả thật.
Không lỗ.
Diệp Thương Ngôn tổ chức một đám cưới thịnh thế lớn như vậy cho cô, Diệp Thương Ngôn giúp cô, giẫm lên Cố Quân Tường và toàn bộ người của nhà họ Cố, gắt gao đè ép. Anh có thể làm cho cô đến mức này, cô lấy thân báo đáp, tựa hồ như không lỗ.
Cô lặng lẽ để bản thân mình chấp nhận.
Chấp nhận… những gì sắp xảy ra.
Nhưng ngay lúc này.
Diệp Thương Ngôn đột nhiên đứng dậy từ trên người cô.
Nguy hiểm vừa rồi dường như cũng nhanh chóng biến mất chỉ trong tích tắc.
An Hạnh Nhi kinh ngạc nhìn anh.
Thấy anh trực tiếp quay người.
Đứng dậy một lúc, anh nói: "Cô chủ An... em chỉ thuộc về mình tôi."
Khẩu khí rõ ràng, vẫn còn rất bá đạo.
Căn bản là không cho cô có cơ hội phản bác.
Cửa phòng đã bị đóng lại.
Diệp Thương Ngôn rời đi.
Anh rời đi rồi, An Hạnh Nhi mới nặng nề thở một hơi dài.
Cô nhìn lên trần nhà trên đầu, có chút bối rối.
Cái gì mà "chỉ thuộc về tôi" chứ!
Sống lại một đời.
Đối với cô, tình cảm thực sự không đáng một đồng nào cả.
Cô thầm nghĩ, báo thù rửa hận, một mình mạnh mẽ!
An Hạnh Nhi nằm trên chiếc giường cưới màu đỏ lớn như vậy thật lâu.
Cho đến khi nhịp tim cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, tất cả mọi thứ đã được suy nghĩ rõ ràng, cô mới đứng dậy, chuẩn bị đi tắm. Sau đó, nắm bắt thời gian để ngủ bù, khôi phục lại thể lực của mình.
Cô đi đến trước cửa phòng khóa trái lại, rồi mới bắt đầu cởi áo cưới của mình.
Nhưng mà.
Cô nhìn xuống chiếc áo cưới lộng lẫy trước mắt, không biết bắt đầu cởi từ đâu.
Lúc đó làm sao cô lại mặc vào được nhỉ?
Rõ ràng lúc đó cô quá kinh diễm, căn bản không chú ý tới chi tiết này.
Giờ phút này, cô hoàn toàn bối rối.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam Đọc full truyện Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam của tác giả Tiểu Chanh. Kết hôn đã mười năm, An Hạnh Nhi hạnh phúc nghĩ mình thật may mắn vì có thể làm bạn đời với một người tuyệt vời như anh. Nhưng cô không thể nào ngờ được, người mà cô yêu thương chừng đó năm lại tuyệt... mTruyen.net Quần áo không có dây kéo, không có cúc áo, không có chỗ nào để cởi ra cả. Cô không thể thực sự dùng sức, dù sao quần áo cũng đắt tiền như vậy, giữ lại để làm đồ cổ cũng có giá trị rất lớn, phá hủy một chút cũng là phá hủy di tích lịch sử.
Cô lăn qua lăn lại nửa ngày.
Rồi bỏ cuộc.
Cô hít sâu, kiên trì, đi tìm Diệp Thương Ngôn.
Cô vừa mới từ chói người đàn ông đó, nhưng giờ cô tìm anh để giúp đỡ mình?
Cô ra khỏi phòng.
Có nhiều phòng như vậy.
Cô dựa theo trực giác gõ cửa phòng đối diện.
Cô gõ hai lần.
Cánh cửa đã được mở ra.
Diệp Thương Ngôn đang khỏa thân... không, anh vẫn mặc một chiếc quần lót.
Chỉ là…
An Hạnh Nhi đột nhiên xoay người.
Nhịp tim rõ ràng đang đập nhanh hơn.
Cô nhịn không được mà oán giận: "Diệp Thương Ngôn, anh không thể mặc quần áo sao?"
"Tôi vừa mới tắm xong."
"Không mặc quần áo sau khi tắm sao?" An Hạnh Nhi tồi tệ hỏi.
Cô không cùng một tần sóng với con hàng này?
"Hay là, cô chủ An đây chê quần lót màu đỏ của tôi dư thừa à?"
“!” Cô chê anh không mặc quần áo, là không mặc quần áo!
Cô thật sự, thật sự rất dễ bị Diệp Thương Ngôn làm cho tức giận đến nổ tung.
Cô khống chế cảm xúc, nói: "Anh đi mặc quần áo vào đi."
Diệp Thương Ngôn nở một nụ cười.
Anh xoay người lại, rời đi.
Một lát sau, anh lại xuất hiện ở cửa: "Được rồi."
An Hạnh Nhi quay đầu lại.
Là bất chấp khó khăn quay đầu lại.
Cô thậm chí còn chuẩn bị cho việc Diệp Thương Ngôn sẽ thật sự khỏa thân.
Đối với cô mà nói, người đàn ông Diệp Thương Ngôn này, cái gì cũng làm được.
Cũng may
Không có.
Lúc này Diệp Thương Ngôn đang mặc trên người một chiếc áo choàng tắm lụa màu xanh dương, mặc dù chỉ là buộc đai lưng vô cùng tùy ý, ngực lộ ra một mảng rất lớn, nhưng so với lúc nãy thì tốt hơn nhiều.
Cô cũng không muốn dây dưa với Diệp Thương Ngôn.
Đêm hôm khuya khoắt, ai biết thú tính có bộc phát hay không chứ.
Cô thẳng thắn nói: "Quần áo của tôi không thể cởi ra, phiền anh giúp tôi gọi cho người trang điểm mặc quần áo của tôi tới đây để cô ấy giúp tôi."
"Tôi không có số điện thoại của người trang điểm."
"Vậy ai có?"
"Tôi cũng không biết ai có nữa."
"Anh không biết ai có, vậy thì tất cả mọi thứ trong hôn lễ là do ai chuẩn bị?"
"Tôi."
"Vậy tại sao anh không có số điện thoại?"
"Tại sao tôi phải lưu lại?"
"Cũng không cần liên lạc với nhau sao?”
"Chẳng lẽ không thể nói trực tiếp với nhau sao?"
“…” An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn.
“Em biết, tôi chỉ thích mặt đối mặt với phụ nữ…”
"Được rồi." An Hạnh Nhi ngắt lời anh.
Tối nay, cô sẽ cứ như vậy mà đi ngủ!
Cô cảm thấy nếu cô lại tranh cãi với Diệp Thương Ngôn, cô sẽ phát điên.
Cô nhấc chân lên chuẩn bị rời đi.
"Tôi cởi nó ra giúp em." Diệp Thương Ngôn đột nhiên mở miệng nói.
An Hạnh Nhi giật mình, ánh mắt lộ ra một chút không tin tưởng.
"Nếu như cô chủ An không muốn cởi nó ra thì thôi."
Ai mà lại muốn ngủ trong dạng này chứ?
Cô nói: “Phiền phức.”
"Vào đi." Diệp Thương Ngôn mở cửa phòng một chút, giống như đang mời cô vào.
"Không làm ở ngay đây được à?" Tại sao lại vào phòng?
"Nếu em không sợ chú Hựu đột nhiên đi lên thì tôi cũng không để ý…”
An Hạnh Nhi cắn răng đi vào phòng của Diệp Thương Ngôn.
Rõ ràng là một căn phòng khách.
Cho nên ngay cả hỏi Diệp Thương Ngôn căn bản cũng không có hỏi cô lấy một câu, ngay lập tức nhường phòng ngủ chính cho cô.