Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Trong phòng của Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi đứng dưới đèn treo thủy tinh trong suốt.
Diệp Thương Ngôn đến gần cô.
An Hạnh Nhi vô thức ngửa ra sau.
“Nếu cô chủ An không muốn thì thôi vậy.” Diệp Thương Ngôn buông hai tay xuống, tỏ vẻ không hề để tâm.
An Hạnh Nhi hít sâu.
Có lúc cô thật sự sẽ bị Diệp Thương Ngôn chọc giận, nổi trận lôi đình.
Cô nói: “Làm phiền cậu ba Diệp nhanh một chút.”
Diệp Thương Ngôn nở nụ cười xấu xa.
Ai cũng nói rằng đàn ông không xấu phụ nữ không yêu…
Không.
Cô tuyệt đối không thể yêu loại cậu chủ đào hoa như Diệp Thương Ngôn được.
Cô nín thở.
Sau đó cảm nhận được Diệp Thương Ngôn đến gần một lần nữa.
Hai tay anh sờ lên áo cưới của cô.
An Hạnh Nhi chờ đợi.
Hình như anh đang tìm cúc áo cưới, tìm một hồi, tay cũng sờ mất một lúc…
“Cậu ba Diệp, rốt cuộc anh có biết cởi không vậy?” An Hạnh Nhi hơi mất kiên nhẫn.
Lúc này rõ ràng đã bị sàm sỡ đủ rồi.
Diệp Thương Ngôn nở nụ cười xấu xa, dường như càng lộ liễu hơn.
“Không có quần áo nào tôi không cởi được cả.” Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô: “Đặc biệt là em.”
Nhịp tim của An Hạnh Nhi lại mất khống chế.
Khoảnh khắc đó cô cho rằng anh sẽ nói “Đặc biệt là phụ nữ”.
Mà anh đã nói “Đặc biệt là em”.
Thật ra ý nghĩa cũng không khác nhau lắm, dù sao cô cũng là phụ nữ.
Nhưng nói ra vẫn cảm thấy không giống lắm.
Có lẽ đây chính là cao thủ tình trường, quá giỏi thả thính.
Người như cô, dù từng hiểu Diệp Thương Ngôn còn bị lừa gạt, thật sự không phải đối thủ của Diệp Thương Ngôn.
Cô không nói một lời.
Chính là đang cố ý giữ khoảng cách với Diệp Thương Ngôn, khoảng cách về tình cảm.
Đột nhiên.
Quần áo trên người rơi xuống.
Lớp áo đầu tiên đã cởi ra.
An Hạnh Nhi hơi ngạc nhiên.
Cô cũng không chú ý thấy Diệp Thương Ngôn đã cởi như thế nào.
“Anh cởi ra bằng cách nào vậy?” An Hạnh Nhi không nhịn được hỏi.
“Cô chủ An để tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho em biết.” Diệp Thương Ngôn nói thẳng.
“…” Đồ dê xồm.
Diệp Thương Ngôn tiếp tục cởi lớp áo thứ hai giúp cô.
Cũng mất một lúc.
May là đã cởi ra được.
Sau đó là cái thứ ba.
Ngón tay của Diệp Thương Ngôn hơi động đậy.
“Cái này để tôi tự làm.” An Hạnh Nhi giữ lấy tay Diệp Thương Ngôn.
Nhảm nhí, bên dưới lớp áo này không còn gì khác nữa, cô cũng không muốn bị Diệp Thương Ngôn nhìn thấy sạch như thế.
“Em chắc chứ?” Diệp Thương Ngôn hỏi.
“Chỉ còn lại một cái, tự tôi cởi được.” An Hạnh Nhi rất chắc chắn.
Nói xong cô ngồi xổm xuống, nhặt đống áo cưới lên định rời đi.
“Để lại đây đi, lát nữa tôi sẽ bảo chú Hựu đến dọn dẹp.” Diệp Thương Ngôn nói.
An Hạnh Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý.
Áo cưới đắt tiền như vậy, đương nhiên cô không cảm thấy Diệp Thương Ngôn sẽ cho mình luôn như thế.
Cô vội nói: “Vậy lát nữa tôi cởi xong lớp áo còn lại trên người sẽ đưa qua cho anh.”
“Vì tránh em hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, tôi không thể không nhắc nhở cô chủ An, áo cưới của Bắc Văn Quốc trước giờ đều không có thiết kế có thể tự cởi. Không tin, cô chủ An có thể thử xem.”
Cái gì gọi là khiêu khích?!
Cô khiêu khích anh chỗ nào?!
Cô trừng Diệp Thương Ngôn, nửa tin nửa ngờ lời anh nói.
Diệp Thương Ngôn ra vẻ em cứ thoải mái.
An Hạnh Nhi cũng không muốn đi gặp Diệp Thương Ngôn hết lần này đến lần khác vào đêm hôm khuya khoắt như thế, cô hơi do dự, đứng trong phòng Diệp Thương Ngôn, bắt đầu cúi đầu cố gắng muốn cởi lớp áo cưới cuối cùng, nhưng cô tìm một hồi vẫn không tìm thấy chỗ để cởi.
“Ở đâu?” An Hạnh Nhi tức chết đi được.
“Vị trí dưới nách của em.”
An Hạnh Nhi thật sự nhìn thấy ở chỗ đó có một nút chết, cô dùng sức mở ra.
Please.
Mẹ kiếp, đây là do ai thiết kế vậy?!
Sao lại lưu manh thế.
Vì là vị trí dưới nách, hai tay không tiện hành động, một tay lại không thể nào tháo được.
Cô thật sự tức đến mức nghiến răng.
Mà người đàn ông trước mặt cứ nhìn cô với vẻ thưởng thức như thế.
Cô mất một hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ: “Cậu ba Diệp, làm phiền anh.”
“Em không tiếp tục thử nữa sao?” Diệp Thương Ngôn không lập tức ra tay, còn khoanh tay trước ngực, hứng thú quan sát vẻ tức giận và bất lực của cô.
“Không cần.”
Diệp Thương Ngôn buông hai tay ra, lại đến gần An Hạnh Nhi một lần nữa.
Vì tức giận mà lúc này ngực của An Hạnh Nhi cũng đang phập phồng.
Diệp Thương Ngôn thật sự rất muốn nhắc nhở người phụ nữ này, sức chịu đựng của anh có hạn.
Anh thầm điều chỉnh nhịp thở của mình, vẻ mặt trông không chút cảm xúc, sau đó mở nút thắt giúp cô.
Từng chút từng chút.
Tháo mở.
Vào khoảnh khắc cởi ra được…
“Không được nhìn!” An Hạnh Nhi đột nhiên giơ tay che lấy mắt Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn hơi khựng lại.
Thật ra là biết lúc này áo cưới cuối cùng trên người đã rơi xuống bên chân, nói cách khác, bên trong An Hạnh Nhi… không mặc gì cả, cũng không mặc áo lót, vì đai an toàn của áo lót lộ ra sẽ không được đẹp, hơn nữa trên áo cưới cũng có lớp lót ngực, cho nên…
Cho nên lúc này cô không mảnh vải che thân.
An Hạnh Nhi lập tức nghĩ đến việc che mắt Diệp Thương Ngôn, không cho anh nhìn.
Nhưng che mắt anh, cô hoàn toàn không có tay mặc quần áo.
Cô cảm thấy lúc này mình rất lúng túng.
Mà người đàn ông bị che mắt kia lại đang cười tươi rói.
Là đang cười cô.
“Anh có thể nhắm mắt lại không?” An Hạnh Nhi hỏi.
“Em thấy sao?”
“Diệp Thương Ngôn, anh ga lăng một chút đi được không?” An Hạnh Nhi thật sự sốt ruột đến mức đỏ cả mắt.
Thật ra trọng sinh một đời, cũng không cảm thấy trong sạch có bao nhiêu quan trọng.
Nhưng…
Nhưng lúc có thể không mất, vì sao cô phải làm chuyện bạo dạn như thế chứ.
“Nếu tôi không ga lăng, em còn có thể cởi sạch đứng trong phòng tôi mà không phải… nằm trên giường của tôi sao?” Diệp Thương Ngôn hỏi ngược lại.
“Chỉ ga lăng thêm chút nữa thôi, đừng nhìn”, giọng điệu rõ ràng mang theo ý lấy lòng.
Thật ra giọng nói của An Hạnh Nhi rất dịu dàng.
Lúc này ở thế yếu, khiến giọng nói của cô hình như còn mang theo chút… ý làm nũng.
E rằng người phụ nữ An Hạnh Nhi này thật sự không biết thế nào mới là sức sát thương chí mạng với đàn ông.
Lúc này rồi mà cô vẫn còn tự tìm đường chết.
Anh nói: “Em làm nũng một cái thì tôi sẽ không nhìn.”
“…” An Hạnh Nhi tức chết.
Loại đàn ông như Diệp Thương Ngôn thật sự quá xấu xa!
“Gọi ông xã đi.” Diệp Thương Ngôn nói.
“Diệp Thương Ngôn!” An Hạnh Nhi nổi giận.
“Tôi không ngại dùng cách này cùng cô chủ An trải qua đêm động phòng hoa chúc của chúng ta đâu.” Rõ ràng Diệp Thương Ngôn đang đe dọa.
An Hạnh Nhi thật sự rất muốn bóp chết cái tên này, cô hung dữ nói: “Người gọi anh như thế còn ít sao?”
“Nhưng đều không phải là tôi muốn nghe thấy.” Diệp Thương Ngôn phản bác.
“…” Tên đàn ông cặn bã.
Thời gian dần trôi.
Diệp Thương Ngôn lại không hề có ý thúc giục, cứ bị An Hạnh Nhi che mắt như thế, không nhúc nhích.
An Hạnh Nhi cảm thấy tay mình cũng mỏi rồi.
Dù sao thì Diệp Thương Ngôn cũng quá cao.
Lúc này cô còn mang giày cao gót, đứng trước mặt Diệp Thương Ngôn mà vẫn phải giơ tay cao lên mới có thể che được mắt anh.
Cô hơi động đậy môi.
Sau đó cất tiếng gọi: “Ông xã.”
Giọng nói dịu dàng mềm mại.
Rõ ràng có thể gọi cả linh hồn ra.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
“Ông xã.” Giọng nói nỉ non mềm mại của An Hạnh Nhi nghe rất êm tai, thấm sâu vào lòng…
Yết hầu của Diệp Thương Ngôn lăn lộn.
Vì An Hạnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu của anh.
Khoảnh khắc đó không biết có phải anh đang kìm nén cái gì không.
Cô cảm thấy thân thể của anh cũng căng cứng hơn rất nhiều.
Còn nữa, dưới tình huống rõ ràng Diệp Thương Ngôn đã bị cô che mắt mà còn đang nhắm mắt, cô lại cảm nhận được một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt.
Như muốn thiêu cháy lòng bàn tay cô.
Một giây sau.
“Ừm.” Diệp Thương Ngôn hơi nhếch miệng, giọng nói khàn khàn, vô cùng quyến rũ.
Dường như anh đang đáp lại tiếng gọi của cô.
Đáp lại tiếng “ông xã” khi nãy.
An Hạnh Nhi đỏ mặt.
Rất đỏ.
Thật ra cô không quen với những… xưng hô thân mật thế này lắm.
Cô sẽ thấy mất tự nhiên, còn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Lúc này thật sự rất ngượng ngùng.
Luôn có cảm giác thẹn thùng.
Nhớ đến cô và Cố Quân Tường kết hôn mười năm.
Mười năm cũng chỉ gọi tên hoặc tên ở nhà của đối phương, chứ chưa từng gọi đối phương là “ông xã, bà xã”.
Bây giờ lại gọi Diệp Thương Ngôn như vậy.
Buổi tối ngày đầu tiên “kết hôn” đã sửa xưng hô rồi.
An Hạnh Nhi hơi nóng nảy, cũng không biết mình đang bị làm sao, cô khó chịu với Diệp Thương Ngôn: “Bây giờ đồng ý được chưa?”
“Ừm.” Lại một tiếng đáp đơn giản.
Nhưng An Hạnh Nhi quyết định tin anh.
Thật ra không tin thì có thể làm sao.
Rõ ràng là cô chủ động muốn hợp tác với anh, nhưng cả quá trình, dường như đều bị anh nắm mũi dắt đi.
An Hạnh Nhi từ từ, thậm chí là hơi căng thẳng buông hai tay ra.
Sau đó nhìn thấy Diệp Thương Ngôn đang nhắm mắt, lông mi dài dưới ngọn đèn trong càng nổi bật hơn.
Nếu nói lông mi dài của tên này không phải nối, cô cũng cảm thấy khó tin.
Cô dè dặt nhìn Diệp Thương Ngôn, thấy anh vẫn luôn nhắm mắt.
An Hạnh Nhi tránh khỏi trước mặt Diệp Thương Ngôn.
Không mặc quần áo, đi giày cao gót màu đỏ, nhanh chóng bỏ chạy.
Chỉ sợ.
Người nào đó đột nhiên mở mắt, cô sẽ bị thấy hết.
Thật ra một lúc lâu sau đó, người mà cô kiêng dè vẫn không mở mắt.
Anh cứ đứng yên trong phòng như thế một lúc lâu.
Đợi căn phòng vốn dĩ đang không ngừng nóng lên dần lạnh đi.
Anh mới từ từ mở mắt ra.
Nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt.
Nhìn áo cưới dưới đất.
Áo cưới… An Hạnh Nhi từng mặc.
Anh cứ nhìn như thế, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
Anh đi qua từ bên cạnh áo cưới, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
Khi nãy vừa tắm nước lạnh dường như… đã phí công rồi.
…
An Hạnh Nhi tắm xong thì tẩy trang, còn đắp mặt nạ.
Lần trước lúc đến căn phòng này, dù có thêm một cái bàn chải và khăn mặt, nhưng rõ ràng cũng không có đầy đủ như bây giờ.
Rõ ràng là chuẩn bị tất cả đồ dùng thiết yếu của phụ nữ.
Ngay cả đồ chăm sóc da, mỹ phẩm, bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm áo tắm, thậm chỉ ngay cả đồ lót cũng để trong kệ phòng tắm, sắp xếp rất ngay ngắn. Tiếp đó là phòng để đồ rất lớn của Diệp Thương Ngôn, càng khiến cô ngạc nhiên là căn phòng vốn dĩ toàn đồ đàn ông lại đổi hết thành đồ nữ, thậm chí ngay cả mác cũng chưa tháo, mà mỗi một thứ đều là size của An Hạnh Nhi.
Cuối cùng An Hạnh Nhi vẫn bị làm cảm động.
Lúc này nằm trên giường, trong đầu đều là hình ảnh nhìn thấy trong phòng để đồ khi nãy.
Thật ra cô cũng từng suy nghĩ có nên chuyển đồ của mình đến nơi ở của Diệp Thương Ngôn trước không, nhưng mãi đến lúc biết cô kết hôn, Diệp Thương Ngôn cũng chưa cho cô một câu trả lời rõ ràng, đương nhiên cô không thể lỗ mãng chuyển đồ đến được.
Vốn tưởng rằng qua tạm đêm nay, sáng mai bảo giúp việc đưa tới, không ngờ rằng đêm nay lại có thể hưởng thụ mọi thứ.
Cô tháo mặt nạ xuống, rửa qua bằng nước sạch, lại bôi kem dưỡng cao cấp lên.
Không thể không nói.
Cô là da hỗn hợp thiên khô, đồ chăm sóc da Diệp Thương Ngôn chuẩn bị vừa khéo đều hợp với da của cô nhất, sau khi bôi, làn da hấp thụ tinh chất của kem dưỡng, khiến làn da của cô trở nên căng bóng, sờ lên mềm mại sạch sẽ, cực kỳ thoải mái.
An Hạnh Nhi lại nằm xuống giường một lần nữa, lần này, cô tắt đèn phòng đi.
Cô nhắm mắt lại.
Nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Không chỉ với Cố Quân Tường, có lẽ tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị tâm lý.
Ngay cả bản thân cô cũng hơi nghi ngờ, tất cả những chuyện mình trải qua bây giờ là thật sao?
Hay là thật ra mình đã chết, sau đó linh hồn ở lại, dùng ý thức của linh hồn tạo ra cho mình một cuộc đời khác.
Cô cười khẩy.
Đương nhiên là không.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng rằng tất cả mọi thứ đều là thật.
An Hạnh Nhi xoay người, bảo mình đừng nghĩ nhiều nữa.
Dù sao cô cũng rất buồn ngủ, còn rất mệt.
Cô thật sự cần… nghỉ ngơi.
…
Ngày hôm sau.
Không biết là mấy giờ.
Dù sao An Hạnh Nhi cũng bị đánh thức bằng tiếng gõ cửa.
Lúc đó cô đang ngủ say, thậm chí còn đang mơ.
Đương nhiên cô cũng không nhớ rốt cuộc mình đã mơ bao nhiêu giấc, chỉ biết cảnh trong mơ không quá kinh khủng là được.
Cô có hơi tức giận vì bị gọi dậy, xuống giường đi mở cửa phòng.
Diệp Thương Ngôn đứng nửa tựa vào trước cửa, hờ hững nói: “Hôm nay phải về nhà họ Diệp.”
“…” An Hạnh Nhi nhìn anh.
“Trừ khi em cho bọn họ biết chúng ta chỉ là kết hôn giả.” Diệp Thương Ngôn tỏ vẻ không để tâm.
Đương nhiên An Hạnh Nhi không muốn.
Dù sao chuyện như thế, dù là nói với ai cũng rất có thể bị truyền đi.
Một khi bị truyền ra ngoài, chẳng phải là cô đang vả vào mặt mình sao?!
Huống hồ nói với bề trên của nhà họ Diệp là kết hôn giả… Có cảm giác giải thích cũng là một chuyện rất phí công.
Cô nói: “Đợi tôi nửa tiếng.”
Sau đó.
Cô cứ thế đóng cửa phòng.
Diệp Thương Ngôn nở nụ cười.
Sau đó đi xuống tầng.
Sau khi đóng cửa phòng, đương nhiên An Hạnh Nhi cũng không đi ngủ bù.
Vốn dĩ cô cũng không hay ngủ nhiều, vì ngày hôm qua quá mệt nên hôm nay mới có thể ngủ muộn hơn một chút, bây giờ bị đánh thức cũng không buồn ngủ nữa.
Cô nhanh chóng rửa mặt, sau đó đi đến phòng để đồ chọn quần áo.
Thật sự, ngoài không có hàng trong kho, thì đây chẳng khác nào một tiệm quần áo cỡ trung cả.
Cô chọn tới chọn lui.
Cuối cùng chọn một bộ sườn xám màu hồng nhạt, bên ngoài mặc áo khoác màu trắng, khiến người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái, không có quá nhiều tính công kích, sau đó trang điểm nhẹ nhàng một chút, chính là dáng vẻ tốt nhất khi đi gặp phụ huynh.
An Hạnh Nhi mở cửa phòng xuống tầng.
Vừa đi xuống đã nhìn thấy Diệp Thương Ngôn từ xa, anh đang ngồi trước bàn ăn ngoài trời, vừa đọc báo vừa ăn bữa sáng.
Lúc này anh mặc một cái áo sơ mi trắng, một cái quần màu kaki, chỉ ăn mặc rất tùy ý, thậm chí còn có vẻ lười biếng, nhưng vẫn cực kỳ quyến rũ, khiến người ta nhìn một cái thôi cũng có thể chú ý, rất lâu vẫn không thể dời mắt đi.
An Hạnh Nhi cố ép mình dời mắt đi.
Cô đi tới bên cạnh Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn buông báo xuống, đứng dậy, ga lăng kéo ghế cho cô.
An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn: “Cảm ơn.”
Diệp Thương Ngôn bất ngờ nở nụ cười.
Một nụ cười… thật sự có thể hại nước hại dân.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Hai người lẳng lặng ngồi trước bàn ăn, ăn bữa sáng.
“Đúng rồi.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên nhớ đến điều gì, lấy một cái điện thoại từ dưới tờ báo ra: “Của em, tối qua quên đưa cho em.”
Hôm qua lúc cử hành nghi thức hôn lễ, An Hạnh Nhi không mang điện thoại theo, sau khi kết thúc hôn lễ thì lập tức rời khỏi hiện trường tiệc cưới, cũng quên mang về, cho nên cô cho rằng điện thoại để ở sảnh tiệc, hôm nay định đi lấy, không ngờ đã ở trong tay Diệp Thương Ngôn rồi.
Cô lấy điện thoại qua từ trên tay Diệp Thương Ngôn.
Vẫn là trạng thái tắt nguồn.
Hình như Diệp Thương Ngôn rất thích tắt nguồn điện thoại của cô.
Cô mở máy lên.
Vừa ăn bữa sáng vừa định xem tin tức.
Nhưng thật ra.
Cô vẫn luôn cảm thấy Diệp Thương Ngôn có hơi… khoa trương, không thích gò bó, tính cách độc đáo, vẫn là một con ngựa hoang thoát cương, ai cũng không thể khống chế, cũng sống theo kiểu hiện đại, không ngờ anh lại đọc báo.
Đọc loại báo ở độ tuổi ba cô mới thích đọc.
Diệp Thương Ngôn dường như phát hiện sự khác thường của An Hạnh Nhi, lúc xem báo, anh hờ hững nói: “Có một vài tin tức đọc trên báo sẽ chính xác hơn. Đa số trên điện thoại chỉ là để hút lượt xem, nói dễ hiểu một chút chính là hành vi ác ý.”
“…” An Hạnh Nhi có cảm giác bị Diệp Thương Ngôn xem thường.
Nhưng không thể không nói Diệp Thương Ngôn nói đúng.
Bây giờ rất nhiều tin tức trên mạng thật sự là cố ý phóng đại sự thực để hút lượt xem.
Nhưng cũng không cảnh hưởng gì, vì người xem càng ngày càng nhiều.
Dù sao thì.
Chủ yếu là để giết thời gian mà.
An Hạnh Nhi vừa mới mở tin tức lên.
Cái tên Tư Tư đã xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Lúc này mới hơn bảy giờ sáng một chút, theo tính cách của Hạ Tư Tư, hôm qua bận rộn cả ngày, không ngủ đến hai giờ chiều thì xem như cô ta giỏi.
Bây giờ dậy sớm như thế khiến cô rất ngạc nhiên.
Cô vội bấm nghe máy.
“An Hạnh Nhi!” Bên kia vang lên tiếng gào thét.
Ngay cả Diệp Thương Ngôn cũng nghe thấy.
Nhưng dường như tên này không cảm thấy ngạc nhiên, lông mày của anh cũng không nhíu một cái, tiếp tục đọc báo.
“Cậu bình tĩnh đi.”
“Tớ không bình tĩnh được. Tớ bị cậu vứt bỏ hết lần này đến lần khác, tớ không bình tĩnh được!” Hạ Tư Tư rất kích động.
Người không biết còn tưởng hai người có gian tình.
“Tối qua tại sao cậu lại kết hôn mà cậu lại rời đi sớm, tớ còn phải ở lại tiếp khách cho cậu?! Tớ chỉ muốn hỏi, bây giờ làm cô dâu đều thoải mái thế à?” Hạ Tư Tư oán trách.
An Hạnh Nhi cũng hơi thẹn thùng.
Có lẽ cả Bắc Văn Quốc đều không có đôi mới cưới nào tùy hứng như cô và Diệp Thương Ngôn.
Không.
Diệp Thương Ngôn đúng là tùy hứng thật.
Còn cô là bị ép.
Cô nói: “Sao cậu không đi sớm một chút?”
“Tớ cũng muốn mà! Nhưng cái tên Tần Thạc kia, cái tên anh em nối khố với Diệp Thương Ngôn lại sống chết không cho tớ đi. Quan trọng là tớ không đấu lại anh ta!” Hạ Tư Tư cực kỳ tức giận.
Có lẽ cũng từng muốn chuồn rồi.
“Khiến cậu uất ức rồi.” An Hạnh Nhi thật sự không tìm được từ gì để an ủi, chỉ có thể nói như thế.
“Hừ.” Hạ Tư Tư không tiếp nhận.
An Hạnh Nhi lại nói tốt mấy câu nữa.
Diệp Thương Ngôn dời mắt khỏi tờ báo, nhìn cô dịu dàng dụ dỗ Hạ Tư Tư, nhìn một hồi thì mỉm cười.
Cười rất dâm đãng…
An Hạnh Nhi cũng nhìn thấy nụ cười của Diệp Thương Ngôn.
Vì anh đang ngồi đối diện cô.
Không hiểu sao lại cười như thế… bị điên à!
“Mà này, tối qua có phải hai người đã đại chiến ba trăm hiệp rồi không?” Bên kia đột nhiên nói sang chuyện khác.
Không có chút dấu hiệu nào.
An Hạnh Nhi cạn lời, cô nhìn thoáng qua Diệp Thương Ngôn tiếp tục đọc báo, nói: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Tớ không nên quan tâm vấn đề giường chiếu của bạn tốt à?” Hạ Tư Tư nói như lẽ đương nhiên.
An Hạnh Nhi hơi xấu hổ, cô trả lời qua loa: “Nói sau đi.”
“Diệp Thương Ngôn ở bên cạnh à?” Hạ Tư Tư lập tức phát hiện ra.
“Ừm.” An Hạnh Nhi đáp một tiếng.
“Hai người còn ở trên giường hả?”
“Không có.”
“Không mặc quần áo?”
“Không có.”
“Có phải tớ làm phiền hai người rồi không?” Hạ Tư Tư rất kích động.
Dường như không hề nghe thấy tiếng đáp trả của An Hạnh Nhi.
“Tớ đã nói là không có rồi mà.”
“Cậu không cần phải nói, tớ hiểu. Dù tớ chưa từng trải, nhưng tớ thấy nhiều rồi. Tớ biết lần đầu tiên vừa mệt vừa đau, phải nghỉ ngơi nhiều.”
An Hạnh Nhi thật sự muốn bịch miệng Hạ Tư Tư.
“Vậy tớ cúp máy đây.” Nói xong, cô ta lập tức cúp máy.
“…” Tính cách của Hạ Tư Tư vẫn luôn lỗ mãng như thế.
Bao giờ mới có thể trưởng thành hơn.
Bao giờ mới có thể sáng mắt ra đây.
An Hạnh Nhi đang định buông điện thoại xuống.
Điện thoại lại reo lên.
Vẫn là Hạ Tư Tư.
An Hạnh Nhi biết ngay tính cách của Hạ Tư Tư không thể nào thay đổi được mà.
Cô nghe máy một lần nữa: “Tư Tư.”
“Tớ chỉ muốn nói cậu nhớ xem tin tức. Đám cưới của cậu và Diệp Thương Ngôn hôm qua hot rồi, cực kỳ hot, nhớ nhất định phải xem, nội dung rất hay. Quan trọng nhất là tên đàn ông cặn bã ngoại tình Cố Quân Tường kia còn bị giáng chức. Sáng nay tớ thức dậy đi vệ sinh, tùy tiện xem tin tức đã thoải mái đến tận bây giờ. Tớ đề nghị cậu và Diệp Thương Ngôn nên cùng xem, xem xong nói không chừng hăng lên còn có thể... vận động buổi sáng nữa.”
Rốt cuộc người phụ nữ Hạ Tư Tư này có phải lớn lên trong xã hội thượng lưu không vậy, thật sự không cao quý một chút nào.
Bây giờ nói xong lại lập tức cúp máy.
An Hạnh Nhi lại mở trang tin tức trên điện thoại lên xem.
“Tối qua cô chủ An ngủ có ngon không?” Diệp Thương Ngôn đột nhiên hỏi.
An Hạnh Nhi vừa xem tin tức vừa trả lời: “Tàm tạm.”
Vốn dĩ cứ tưởng mình sẽ lạ giường, không ngờ vừa nằm xuống đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
“Tối qua tôi cả đêm không ngủ.” Diệp Thương Ngôn nói thẳng.
“Anh làm gì mà không ngủ?” An Hạnh Nhi nhìn anh.
“Nhớ em đó.”
“…” An Hạnh Nhi cạn lời, sau đó không nhịn được phản bác: “Tôi thấy sắc mặt của anh cũng không tệ lắm, đâu giống trạng thái cả đêm không ngủ chứ.”
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
"Tôi nói là… tôi... là anh em tôi." Diệp Thương Ngôn nói rất nghiêm túc.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Tối hôm qua anh mất ngủ liên quan gì tới chuyện anh em của anh?
Nụ cười của Diệp Thương Ngôn dường như càng rõ hơn.
Anh đặt tờ báo đã xem xuống, lúc này cũng vừa vặn ăn sáng xong, nói: “Cô chủ An ăn sáng mau đi, chúng ta còn quay về nhà họ Diệp."
Lúc này An Hạnh Nhi đang mải xem tin tức nên không có phản ứng gì.
Diệp Thương Ngôn nhíu mày.
Anh đứng dậy, liếc nhìn về phía màn hình điện thoại của cô.
Anh thấy trên màn hình là ảnh cưới của Cố Quân Tường và An Hạnh Nhi bị xé rách bởi hiệu ứng đặc biệt.
Tiêu đề của tin tức là: "Cố Quân Tường chật vật rời đi, chuyện nực cười đầu tiên của cậu chủ hàng đầu trong thành phố."
Diệp Thương Ngôn cầm lấy điện thoại của An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi hơi bực mình: “Diệp Thương Ngôn."
"Ăn trước đi, lát nữa hẵng xem."
"..." Phắc, cô thật muốn chửi tục.
"Em mau ăn đi, tôi ăn với em." Diệp Thương Ngôn ngồi lại ghế của mình, nói rất nghiêm túc.
An Hạnh Nhi cố nén cơn giận.
Cô nói với mình, cô không cần tính toán với người đàn ông nhỏ hơn mình ba thế hệ.
Dù sao.
Anh cũng quá ấu trĩ.
Sau khi ăn sáng xong.
An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn cùng tới nhà họ Diệp.
Dù sao cũng là lần đầu tiên đi gặp người lớn nên cô hơi lo lắng, đặc biệt cuộc hôn nhân của cô và Diệp Thương Ngôn còn là giả, rõ ràng là danh không chính ngôn không thuận.
"Người nhà tôi rất dễ gần." Diệp Thương Ngôn dường như nhận ra được cảm xúc của An Hạnh Nhi nên trấn an.
An Hạnh Nhi quay đầu nhìn anh: “Bọn họ đều dễ tính sao?"
"Tất cả đều dễ tính ngoài..." Diệp Thương Ngôn dừng lại một lát.
"Hả?"
"Một người cá biệt." Diệp Thương Ngôn lạnh lùng nói.
"Ai thế?"
"Em cứ đi thì biết." Diệp Thương Ngôn nói xong thì không để ý tới nữa.
"Anh không thể nói cho tôi chuẩn bị trước được à?"
"Em chuẩn bị trước thì chẳng còn gì bất ngờ nữa."
"Diệp Thương Ngôn, chuyện này có gì mà bất ngờ chứ?" Cô không muốn mới ngày đầu tiên vào cửa đã làm ra cả đống chuyện xấu.
"Em thông minh như vậy, tôi tin em liếc mắt đã biết là ai."
"..."
Phắc diu.
Một ngày nào đó, cô sẽ bị Diệp Thương Ngôn chọc cho tức chết mất.
Chiếc xe nhanh chóng đến biệt thự nhà họ Diệp.
Lời đồn về gia đình quyền quý đứng đầu Thanh Thành quả thật không sai.
Biệt thự này nằm giữa sườn núi giống như một trang viên thời Trung cổ với thảm cỏ lớn và kiến trúc nguy nga. An Hạnh Nhi nhất thời khiếp sợ.
Hai người đi vào đại sảnh.
Khắp nơi đều có vẻ tráng lệ.
Từ phía xa, cô đã nhìn thấy cả nhà họ Diệp đang ngồi trên sofa chờ bọn họ.
An Hạnh Nhi không khỏi hít sâu một hơi.
Cô nhớ tới lần cưới Cố Quân Tường năm đó, bọn họ ở chung với người nhà họ Cố. Sáng hôm sau, anh ta dẫn cô qua mời trà ba mẹ anh ta, bọn họ đều tỏ ra cao ngạo, cố ý châm chọc và hạ thấp cô, cô vẫn còn nhớ mãi tới tận bây giờ.
Lúc đó, Cố Quân Tường giải thích với cô là ba mẹ đều lớn tuổi cho nên phải có phong thái của người lớn tuổi, bằng không sẽ mất thân phận trước mặt đám con cháu. Anh ta bảo cô nên thông cảm cho bọn họ nhiều hơn. Về sự tùy hứng của Cố Bích Trâm, anh ta lại nói qua loa một câu là cô ta còn nhỏ, hơn nữa chỉ chết cái miệng chứ trong lòng chẳng nghĩ gì, không cần tính toán với cô ta.
Mà cô còn nhẹ dạ thật lòng tin vào lời nói dối của anh ta.
Cô vẫn cho rằng ông bà Cố cao ngạo chỉ vì muốn giữ thân phận người lớn, cho rằng Cố Bích Trâm không tôn trọng mình chỉ vì cô ta còn trẻ không hiểu chuyện.
An Hạnh Nhi chợt cong môi cười.
Cô cảm thấy mình không đáng phải chịu những chuyện đó, cảnh cáo mình đã sống lại thì tuyệt đối không để bản thân phải chịu uất ức nữa.
Giây phút đó.
Diệp Thương Ngôn đột nhiên nắm tay cô.
"Em đừng để người hiểu nhầm là tình cảm giữa chúng ta không tốt." Diệp Thương Ngôn giải thích.
Rõ ràng là đừng để cho người ta biết tình cảm của chúng ta không tốt.
An Hạnh Nhi thầm nghĩ.
Sau đó cô bước theo Diệp Thương Ngôn và dừng lại trước ghế sa lon.
Lúc này, ngồi chính giữa sofa là vợ chồng nhà họ Diệp - Diệp Thiện Nhân và Vân Vũ Phương, ngồi bên trái chính là cậu cả nhà họ Diệp - Diệp Thương Minh và vợ của anh ta Lư Tử Địch , ngồi bên phải là cậu hai nhà họ Diệp - Diệp Thương Hải và một người phụ nữ mà An Hạnh Nhi không quen biết, nhìn qua chắc là bạn gái của Diệp Thương Hải. Còn có một cô gái ngồi ở vị trí góc sofa ôm một con mèo bông màu trắng. Con mèo xinh đẹp lại trong sáng giống như cô gái vậy.
"Hạnh Nhi, con tới sớm thế? Hôm qua con vất vả như vậy, sao không nghỉ thêm một lát." Vân Vũ Phương vội vàng đứng lên, kéo An Hạnh Nhi với vẻ thân thiết.
Bà thật lòng thân thiết chứ không phải giả vờ.
Bà cho cô cảm giác hoàn toàn khác hẳn với Nghê Hồng năm đó.
Trước mặt người ngoài, Nghê Hồng cũng sẽ tỏ ra thân thiết với An Hạnh Nhi nhưng sâu trong lòng cô lại bài xích sự thân thiết này. Chỉ có điều Vân Vũ Phương không khiến cô có cảm giác đó.
Cô mỉm cười: “Con ngủ rất ngon. Tối qua con và Thương Ngôn rời đi sớm nên nghỉ ngơi rất tốt, trái lại đã để mọi người phải vất vả rồi."
"Đều là người một nhà, nói gì mà vất vả với không vất vả chứ!" Vân Vũ Phương rất nhiệt tình: “Con tới đây, mau ngồi xuống đi."
"Mẹ, con dâu tới cửa muốn mời trà, mọi người phải cho tiền đổi cách xưng hô đấy." Cô con dâu cả Lư Tử Địch mỉm cười nhắc nhở.
"Con xem, mẹ cao hứng cái là hồ đồ rồi." Vân Vũ Phương vỗ nhẹ vào trán rồi xoay người nói với một người giúp việc: “Má Ngô, đưa trà mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn qua cho cậu ba và mợ ba."
"Vâng, bà chủ." Người giúp việc cung kính nói.
Hai người giúp việc lại dùng khay bê hai chén trà lần lượt đi về phía An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn kéo tay An Hạnh Nhi, hai người cùng quỳ xuống và lần lượt dâng trà.
Sau khi mời trà xong, dựa theo truyền thống của Bắc Văn Quốc, bọn họ sẽ nhận được bao lì xì lớn của người lớn tuổi.
Mà năm đó.
Cố Trang Thiện và Nghê Hồng lại giả ngốc, đừng nói là phong lì xì, ngay cả một lời khen cũng không có!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Sau khi bọn họ mời trà xong.
Vân Vũ Phương rất thân thiện, vội vàng kéo An Hạnh Nhi ngồi xuống bên cạnh bà.
"Hạnh Nhi, mẹ thật sự rất thích con. Mẹ mừng muốn phát điên khi con có thể vào nhà chúng ta." Vân Vũ Phương nhiệt tình nói.
An Hạnh Nhi cười hơi ngượng ngùng.
Dù sao cô thật sự không quen lắm.
"Mới sáng sớm dì đã nhắc không biết bao giờ các người mới về." Đồng Vận Khiết - bạn gái của Diệp Thương Hải nói rất tự nhiên và cong môi cười: “Đám cưới long trọng của các người hôm qua đã làm bao nhiêu người ghen tỵ đấy! Hôm nay, thấy các người thân mật như vậy, ngay cả tôi cũng bắt đầu ghen rồi. Anh Hải, có phải trông bọn họ rất ngọt ngào không?"
Vừa nghe thì có vẻ như cô ta đang lấy lòng.
Nhưng An Hạnh Nhi lại có cảm giác kỳ lạ.
Cô theo bản năng cảm giác người phụ nữ này không có ý tốt.
Cho nên đây chính là người cá biệt mà Diệp Thương Ngôn đã nhắc tới à?
"Em dâu dịu dàng xinh đẹp như thế, em ba anh có thể cưới được, đương nhiên phải tìm mọi cách nuông chiều rồi." Diệp Thương Hải vừa cười vừa nói.
"Vậy sao?" Đồng Vận Khiết khẽ cười nhưng rõ ràng còn có chút ẩn ý sâu xa.
"Đúng rồi." Vân Vũ Phương đột nhiên nói: “Chắc con chưa biết hết mọi người trong nhà, để mẹ giới thiệu với con nhé."
Vân Vũ Phương nhiệt tình giới thiệu các thành viên trong nhà.
Cuối cùng bà nói: “Người ngồi sát ngoài kia chính là Diệp Phỉ Văn - cô con gái mà mẹ đã phải liều cả tính mạng mới sinh ra được. Nó hai mươi hai tuổi, bằng tuổi với con."
An Hạnh Nhi hơi giật mình.
Cô giật mình vì chưa từng nghe nói nhà họ Diệp còn có một cô con gái nhỏ, chỉ biết nhà họ Diệp có ba cậu con trai. Điều cô càng kinh ngạc hơn là trông Diệp Phỉ Văn rõ ràng chỉ mới mười tám tuổi, cô còn tưởng cô ấy mới lên cấp ba.
Vân Vũ Phương cũng nhìn ra được sự nghi ngờ của An Hạnh Nhi nên giải thích: “Văn Văn ốm yếu từ nhỏ, bác sĩ kiến nghị cố gắng không ra ngoài. Cho nên từ nhỏ đến lớn, ba mẹ cơ bản đều mời gia sư tới nhà dạy kèm cho con bé. Cũng không biết có phải Văn Văn chưa từng tiếp xúc với xã hội hay không mà nhìn nhỏ hơn các bạn cùng lứa tuổi rất nhiều."
An Hạnh Nhi gật đầu, duy trì trạng thái xem chừng.
"Chị dâu ba, em có chuẩn bị quà cho chị." Diệp Phỉ Văn khẽ nói.
Lúc cô ấy nói còn hơi đỏ mặt.
Cô ấy lấy ra một hộp quà nhỏ nhắn, xấu hổ đưa cho An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi nhận lấy.
Cô mở ra, bên trong lại tỏa ra một mùi thơm dễ chịu, còn kèm theo tiếng nhạc tao nhã, vừa nhìn đã làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
"Đây là hộp nhạc do em tự tay thiết kế. Em cho thêm hương Huân Y Thảo vào trong đó nữa. Huân Y Thảo có thể giúp người ta dễ ngủ." Diệp Phỉ Văn khẽ giới thiệu về món quà tặng của mình.
An Hạnh Nhi không ngờ Diệp Phỉ Văn sẽ bỏ nhiều công sức như thế.
Cô vội nói: “Chị rất thích, cảm ơn em."
"Chị thích là tốt rồi, em cứ sợ chị sẽ ghét thứ này, nó không đáng bao nhiêu tiền." Diệp Phỉ Văn dịu dàng như nước.
"Trong lòng chị lại là bảo vật vô giá, có tiền cũng không mua được."
"Vâng." Diệp Phỉ Văn cười rất ngọt ngào.
Lại là dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
An Hạnh Nhi đang nghĩ.
Đều là em gái mà sao Cố Bích Trâm đáng ghét như vậy.
Sau đó cô nghĩ, do cô quá ngây ngô rôi.
Em gái của chồng trời sinh khó phục vụ.
Đồng Vận Khiết thấy bọn họ nói chuyện thì cười trên nỗi đau của người khác: “Xem ra em gái rất thích người chị dâu là cô đấy."
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Đồng Vận Khiết chuyển đề tài: “Vừa rồi dì đã giới thiệu tôi là bạn gái của anh Hải, trên thực tế tôi và anh Ngôn còn rất thân với nhau, chúng tôi là bạn thời đại học, cũng là bạn bè không gì không thể nói với nhau, Hạnh Nhi sẽ không ghen tỵ chứ?"
Còn thật sự khiêu khích hoàn toàn không che giấu.
Cô mỉm cười nói: “Tôi đương nhiên sẽ không làm vậy, ai mà chẳng có mấy người bạn chứ! Hơn nữa, trước kia anh Ngôn còn có nhiều bạn gái như vậy, nếu tôi thật sự ghen tỵ thì làm sao sống chung với anh ấy được."
An Hạnh Nhi nói rất hào phóng, trên thực tế lại ngầm mỉa mai Đồng Vận Khiết đừng quá coi trọng bản thân.
Cô không để ý tới bạn gái cũ của Diệp Thương Ngôn nữa là kẻ tự xưng bạn tri kỷ như cô ta.
Đồng Vận Khiết cũng nghe ra được sự mỉa mai của An Hạnh Nhi. Cô ta cười cởi mở làm người khác cảm giác như đang nói đùa: “Vậy cũng đúng. Dù sao Hạnh Nhi cũng yêu Cố Quân Tường tới chết đi sống lại! Nếu tính toán thì phải là anh Ngôn tính toán mới đúng! Có phải không anh Ngôn? "
"Tôi và Cố Quân Tường kết thúc thế nào, mọi người trong cả Bắc Văn Quốc đều biết. Tôi đã cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Cố Quân Tường từ lâu! Nhưng chị dâu hai vẫn lấy chuyện này ra nói, làm tôi cảm thấy chị dâu hai đang cố ý gây xích mích ly gián đấy. Không biết chị dâu hai có bất mãn gì với tôi vậy? "An Hạnh Nhi nói rất thẳng thắn.
"Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi!" Đồng Vận Khiết cũng biến sắc.
Cô ta vẫn cho rằng An Hạnh Nhi là một cô gái trưởng thành dưới sự giáo dục truyền thống, ngoại trừ văn thơ thì chẳng biết gì cả! Cô ta không tưởng tượng được mình lại bị cô phản bác sắc bén như vậy. Cô ta không ngờ An Hạnh Nhi sẽ nói ra những lời này. Người như cô đáng lẽ phải nhân nhượng cho qua, sau đó ngậm bồ hòn làm ngọt mới đúng.
"Chẳng lẽ Hạnh Nhi không chấp nhận nổi chút lời nói đùa nhỏ như vậy à?" Đồng Vận Khiết cố ý chuyển mâu thuẫn tới trên người An Hạnh Nhi.
"Tôi và anh Ngôn vừa cưới, bất kể quan hệ giữa tôi và Cố Quân Tường bây giờ thế nào nhưng làm người đàn ông đều sẽ có khúc mắc. Chị dâu hai nói đùa như vậy làm tôi cảm thấy chị có phần không biết chừng mực."
Đồng Vận Khiết bị An Hạnh Nhi nói vậy thì khó xử, đang muốn phản bác.
An Hạnh Nhi lại nói: “Thật ra tôi chẳng sao cả, dù sao cây ngay chẳng sợ bóng tà, tôi chỉ sợ anh Ngôn sẽ ghen thôi."
"Ừ, anh sẽ ghen đấy." Diệp Thương Ngôn phụ họa.
Hai người kẻ xướng người họa, rõ ràng là vợ hát chồng theo.
Đồng Vận Khiết nghẹn tới đỏ cả mặt.
"Đừng nói là chuyện trước kia nữa. Bây giờ Ngôn sống với Hạnh Nhi, chúng ta nên chúc phúc cho hai đứa trăm năm hòa hợp, sớm sinh con trai." Vân Vũ Phương vội vàng hòa giải.
"Nói không chừng tối qua đã có con trai rồi cũng nên." Lư Tử Địch cũng vội vàng phụ họa.
Để bầu không khí không quá mức lúng túng.
Trong lòng cô ta cũng thấy hả giận.
Trong nhà này, Đồng Vận Khiết luôn ra vẻ cao ngạo, bây giờ cuối cùng cũng bị An Hạnh Nhi dỗi cho tái mặt rồi.
"Tôi thấy hơi buồn chán nên ra ngoài một lát." Đồng Vận Khiết giận dỗi rời đi.
Rõ ràng là cô ta không thể xuống nước được.
Diệp Thương Hải vội vàng cũng nói: “Tính cô ấy hơi nóng nhưng không suy nghĩ gì đâu, em dâu đừng để tâm nhé."
"Em không để ý đâu." An Hạnh Nhi mỉm cười, có vẻ rất ôn hòa.
"Tôi đi xem cô ấy thế nào." Diệp Thương Hải rời đi theo.
Diệp Thương Ngôn có vẻ không để ý, còn ngáp một cái và thản nhiên nói: “Tối qua con ngủ không ngon, con muốn lên tầng ngủ một lát."
"Con tiện thể dẫn Hạnh Nhi lên cùng đi. Con ngủ không ngon, con bé chắc chắn cũng ngủ không ngon đấy." Vân Vũ Phương dặn dò.
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường.
Nhưng nói ra lại có ý khác hẳn.
An Hạnh Nhi nhất thời đỏ mặt.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Diệp Thương Ngôn dẫn An Hạnh Nhi vào phòng của anh.
Căn phòng rõ ràng đã được quét dọn qua nên rất sạch sẽ, gọn gàng.
Trang trí trong phòng trang hoàng vẫn lấy các màu đen trắng xám làm chủ, chính là trình độ thưởng thức của nam thẳng sắt thép. Nhưng giờ phút này, người nhà họ Diệp rất hiểu chuyện dán một chữ Hỷ ở đầu giường làm căn phòng rõ ràng ấm áp hơn, còn có không khí vui mừng hơn rất nhiều.
Ít nhất là An Hạnh Nhi cảm thấy người nhà họ Diệp thật sự đang tiếp nhận cô, chấp nhận "cô dâu mới" là cô vào cửa.
Mà không phải như nhà họ Cố đời trước, đám cưới của bọn họ chỉ thể hiện ở sảnh cưới, trong mắt mọi người.
Cửa phòng ngủ chợt bị đóng lại.
An Hạnh Nhi hoàn hồn.
Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn nói: “Tôi nói tối qua tôi ngủ không tốt nên cần nghỉ ngơi. Mà tôi không có thói quen ngủ để cửa mở. Nếu cô chủ An không muốn ở cùng phòng với tôi thì có thể ra ngoài tiếp tục nói chuyện với mẹ tôi. Mẹ tôi rất thích em đấy."
An Hạnh Nhi đương nhiên không muốn đi ra nữa.
Cho dù người nhà họ Diệp rất ôn hòa, đương nhiên ngoại trừ người cá biệt nhưng cô luôn cảm giác hơi lúng túng vì mình danh không chính ngôn không thuận.
Thật ra cô đã thầm thở phào nhẹ nhõm khi có thể rời đi.
Nhưng bây giờ đột nhiên ở chung một phòng với Diệp Thương Ngôn...
Cô thật sự hơi bài xích.
"A, đúng rồi." Diệp Thương Ngôn vừa cởi quần áo vừa nói: “Tối nay chúng ta sẽ ngủ lại đây."
An Hạnh Nhi trợn tròn mắt nhìn anh.
"Mẹ tôi nói cô dâu mới cưới nên ở nhà một đêm, đây là tập tục." Diệp Thương Ngôn đã cởi áo sơ mi trắng trên người.
Anh cởi trần, thản nhiên xuất hiện ở trước mặt An Hạnh Nhi như vậy.
An Hạnh Nhi có phần bất đắc dĩ. Người này lại có thể không biết kìm chế như vậy à?
Cô lúng túng dời tầm mắt.
Cô nghe được Diệp Thương Ngôn vẫn tthản nhiên nói: “Sáng mai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ qua nhà em, thăm ba mẹ em."
Cái gì gọi là nếu không có gì bất ngờ xảy ra?
Có thể có bất ngờ gì xảy ra chứ?
Diệp Thương Ngôn tất nhiên sẽ không giải thích thêm.
Hình như từ trước đến nay người này đều luôn nói chuyện kỳ lạ như vậy.
Diệp Thương Ngôn cởi trần đi vào phòng để quần áo và thay bộ đồ ngủ của nam, sau đó nằm lên lên giường nói: “Tôi có bảo mẹ tôi chuẩn bị đồ của em ở trong phòng để quần áo. Em cần thì tự qua đó mà thay."
Anh nói xong lại ngủ vô cùng thoải mái.
An Hạnh Nhi cũng không thể cứ ở trong phòng nhìn Diệp Thương Ngôn. Cô luôn cảm thấy rất không tự nhiên.
Cô nhìn xung quanh.
Chỉ thấy một ban công phía ngoài phòng. Cô nghĩ ngợi một lát rồi đi ra ngoài.
Lúc cô ra ngoài, Diệp Thương Ngôn dường như mở mắt ra rồi nhắm lại rất nhanh.
An Hạnh Nhi đứng trên ban công bên ngoài.
Không thể không nói, nhà họ Diệp đúng là tiền nhiều khí lớn.
Lúc này cô từ trên ban công nhìn xuyên qua vườn hoa của nhà họ Diệp, không ngờ thấy có một sân golf, còn có bãi đua ngựa. Cô thậm chí còn nhìn thấy mấy con ngựa được nuôi trong chuồng ngựa cách đó không xa.
Cô cứ nhìn như vậy.
Có phần vô công rỗi nghề.
Chợt cô cảm giác được ban công bên cạnh chợt có người bước ra.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Đồng Vận Khiết dường như đoán được An Hạnh Nhi sẽ ở đó nên không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nói thẳng: “Cô đúng là rất xinh, từ trước đến nay ánh mắt của anh Ngôn chưa từng làm tôi thất vọng."
An Hạnh Nhi thật ra đã biết quan hệ giữa người phụ nữ này và Diệp Thương Ngôn không chỉ đơn thuần là chị dâu em chồng, cũng không phải đơn giản là quan hệ bạn học.
Cho nên...
Diệp Thương Ngôn đã cặn bã đến mức như vậy sao?
Anh thậm chí có thể ra tay với cả chị dâu của mình à?
Chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi tức giận nhưng lại nghĩ giận làm quái gì, chuyện này đâu liên quan gì tới cô.
Cô lập tức thấy thoải mái.
"Cô cũng không tệ." An Hạnh Nhi nhìn qua không có cảm xúc gì đặc biệt, hình như hai người đều ngầm thừa nhận cuộc tranh chấp vừa rồi, không ai nhắc lại nữa.
Bây giờ, bọn họ còn có thể lịch sự khen ngợi nhau.
Trên thực tế, Đồng Vận Khiết quả thật vẫn còn tạm được.
Mặc dù cô ta không có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành nhưng khí chất lại có vẻ phong tình riêng, nét mặt quyến rũ giống như một con mèo vậy.
"Nhưng mà, tôi không giữ được." Đồng Vận Khiết cười lạnh.
An Hạnh Nhi không phụ họa.
Cô luôn cảm thấy chẳng liên quan đến mình.
Đó là hoa đào nát của Diệp Thương Ngôn, là chuyện riêng của anh.
Thấy An Hạnh Nhi quá bình tĩnh, Đồng Vận Khiết vẫn thoáng biến sắc.
Cô ta nói thẳng: “Cô và anh Ngôn là kết hôn giả à?"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì cả." An Hạnh Nhi khẽ nhếch môi cười với vẻ tao nhã và khéo léo.
"Anh Ngôn là bạn trai cũ của tôi."
Vậy thì sao chứ?
An Hạnh Nhi vẫn thờ ơ.
"Anh Ngôn sẽ không yêu cô đâu!" Đồng Vận Khiết ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
An Hạnh Nhi chẳng còn tâm trạng đứng ngoài ban công nữa.
Về chuyện Diệp Thương Ngôn có yêu cô không, cô hoàn toàn không quan tâm!
Cô rón rén quay lại phòng ngủ, sợ đánh thức Diệp Thương Ngôn.
Lúc này Diệp Thương Ngôn đã ngủ rồi. An Hạnh Nhi ngồi trên sofa trong phòng, nhìn hộp nhạc do Diệp Phỉ Văn tặng vừa được cô tiện tay để trên bàn trà. Cô nghĩ ngợi một lát thì tắt nút phát nhạc, cầm lên dè dặt đặt ở gần đầu giường của Diệp Thương Ngôn, sau đó mở hộp ra, để mùi thơm của Huân Y Thảo dần tràn ngập trong phòng.
Nghe nói mùi thơm này có thể trợ giúp cho giấc ngủ.
Mặc dù Diệp Thương Ngôn cặn bã thật, nhưng từ khi anh hợp tác với cô tới nay vẫn chưa từng làm chuyện gì hại cô. Dưới tình huống không cần tốn quá nhiều tâm tư để cho anh ngủ ngon hơn một chút, sao không thể làm chứ?
Cô đặt xong, quay lại sofa và dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra xem.
Cô xem những tin tức mà Hạ Tư Tư bảo cô nhìn.
Nội dung của tin tức lại rất nhiều.
Tất cả đều nói về đám cưới long trọng của cô và Diệp Thương Ngôn.
Có người nói Diệp Thương Ngôn cuối cùng cũng làm lãng tử quay đầu.
Dù sao Diệp Thương Ngôn có nhiều scandal như vậy mà từ trước tới nay chưa từng thừa nhận một người phụ nữ nào.
Bây giờ, anh lại dùng cách tuyên bố cho cả thế giới biết để thừa nhận thân phận người vợ của An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi nhìn đến đây thì không nhịn được cười.
Cái gì mà tuyên bố cho cả thế giới được biết.
Rõ ràng chỉ là khoe khoang mà thôi.