Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Hạnh Nhi cứ xem tin tức về đám cưới ngày hôm qua.
Cái kết đáng xấu hổ của nhà họ Cố thực sự khiến cô cảm thấy rất sung sướng.
Xem tin tức một hồi lâu.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng.
An Hạnh Nhi nhanh chóng đứng dậy mở cửa.
Người giúp việc đứng ngoài cửa cung kính nói: “Mợ ba, bà chủ nói chuẩn bị ăn cơm trưa, bảo cô và cậu ba xuống lầu dùng bữa ạ.”
“Được rồi, một lát nữa chúng tôi sẽ xuống.”
“Dạ vâng thưa mợ ba.”
An Hạnh Nhi đóng cửa lại, liếc mắt nhìn Diệp Thương Ngôn đang nằm trên giường, gọi anh: “Dậy nhanh lên, ăn cơm trưa thôi.”
Diệp Thương Ngôn chẳng hề nhúc nhích.
An Hạnh Nhi nghiêng người sát lại gần: “Diệp Thương Ngôn, tỉnh dậy đi.”
Diệp Thương Ngôn vẫn nằm yên bất động.
Cô không nói nên lời.
Sao mà cái con người này lại ngủ say đến như vậy chứ?
Có lẽ nào mùi hương của hoa oải hương thực sự có thể giúp cải thiện giấc ngủ.
Cô không còn cách nào khác là đi đến bên cạnh Diệp Thương Ngôn, đẩy nhẹ bả vai của anh và nói: “Dậy đi, mẹ anh bảo chúng ta... A!”
An Hạnh Nhi kinh ngạc hét lên.
Lúc đó cô bị Diệp Thương Ngôn kéo mạnh, sau đó xoay người lại, đột nhiên bị người ta đè xuống dưới thân, động tác nhanh chóng đến nỗi An Hạnh Nhi không kịp phản ứng gì.
Đợi đến khi cô định thần lại thì đã cảm nhận một đôi môi mềm mại đã cuồng nhiệt hôn lên môi cô.
Đè cô xuống dưới thân mình và cưỡng hôn.
“Ưm...” An Hạnh Nhi chống cự.
Cái con người Diệp Thương Ngôn này có thể mất kiềm chế bất cứ lúc nào như vậy ư?!
Cô vặn mình cựa quậy.
Rõ ràng đang phản kháng, nhưng lại khiến cho người đang đè lên người cô càng sốt sắng hơn...
“Ưm!” An Hạnh Nhi thốt lên một tiếng như con mèo kêu vậy.
Khiến cho trái tim Diệp Thương Ngôn như muốn tan chảy.Thật lâu.
Thật lâu sau.
Anh đột nhiên buông cô ra.
Lúc này An Hạnh Nhi đang nằm dưới người Diệp Thương Ngôn, mặt đỏ đến mức như sắp chảy cả máu.
Không biết là ngại ngùng hay là... tức giận.
Chà, có lẽ đang tức giận.
Bởi vì trong đôi mắt kia toàn là tia giận dữ.
Nhưng dáng vẻ tức giận cũng khiến anh muốn hôn.
Vì vậy ngay lúc đó Diệp Thương Ngôn lại cúi đầu xuống.
Khoảnh khắc đôi môi đến gần.
An Hạnh Nhi đột nhiên dùng tay chặn môi anh lại.
“Anh nghiêm túc hơn một chút có được không!” Cô vô cùng tức giận.
Diệp Thương Ngôn cứ nhìn ngắm bộ dạng tức giận của cô.
Khiến anh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Cho nên lúc đó, anh hơi chu môi ra, rõ ràng là đang hôn vào lòng bàn tay của cô đang che môi anh lại.
“...” Trái tim An Hạnh Nhi đập loạn nhịp.
Thu bàn tay nhỏ bé của mình lại theo bản năng.
Diệp Thương Ngôn mỉm cười rạng rỡ, nói: “Sau này cô chủ An đánh thức tôi dậy cứ dùng cách này là được.”
Sau này anh có ngủ say đến chết tôi cũng không gọi dậy đâu!
Diệp Thương Ngôn rời khỏi người An Hạnh Nhi.
Rời khỏi một cách vô cùng miễn cưỡng.
Cô hít một hơi thật sâu.
Lần nào trái tim của cô cũng lênh đênh bởi vì những hành động bất ngờ không lường trước được của Diệp Thương Ngôn.
Cô cân bằng lại cảm xúc của mình, thấy anh cũng đã thay quần áo xong và mở cửa phòng.
Hai người họ cùng nhau đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa.
“A!” An Hạnh Nhi đột nhiên hét lên một tiếng.
Chỉ nhìn thấy một cái bóng màu trắng nhảy về phía cô và cào thẳng vào mặt cô.
An Hạnh Nhi sửng sốt, giương mắt nhìn con mèo Ragdoll trắng sắp lao tới gần mặt mình, giây kế tiếp một cánh tay đã chặn ngay trước mặt, đồng thời hất văng con mèo đó ra xa, ngã lăn xuống trước chân của một bóng người.
Con mèo ngay lập tức thốt ra một tiếng rên rỉ ấm ức, như thể đang khóc lóc vậy, không ngừng kêu lên: “Meo meo...”
Bóng người đó vội vàng bế nó lên, cũng vô cùng sợ hãi hệt như con mèo.
Lúc này An Hạnh Nhi cũng không để ý tới người và mèo trước mặt, Diệp Thương Ngôn vừa giúp cô ngăn chặn sự tấn công của con mèo, lúc này hình như đã bị thương.
Cô nắm lấy cánh tay Diệp Thương Ngôn, xắn tay áo lên nhìn thấy trên cánh tay rắn chắc của anh xuất hiện hai vết cào rất dài, trông có vẻ đã bị tróc da, thậm chí còn rỉ máu.
An Hạnh Nhi vội vàng hỏi: “Diệp Thương Ngôn, có đau không?”
Anh nhìn An Hạnh Nhi, sau đó quay lại nhìn Diệp Phỉ Văn đang run rẩy ôm con mèo, sắc mặt rõ ràng vô cùng khó coi.
Diệp Phỉ Văn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, vội vàng lắc đầu giải thích: “Pamela không cố ý.”
Pamela là tên của con mèo.
“Thực sự không phải cố ý, ngày thường nó rất ngoan ngoãn. Vừa rồi chắc chắn là sợ hãi nên mới làm như vậy. Anh ba, chị dâu, em xin lỗi, thành thật xin lỗi, em nhất định sẽ dạy dỗ Pamela lại cho đàng hoàng, em nhất định sẽ...” trên khuôn mặt vốn dĩ trắng đến trong suốt chợt hiện lên màu đỏ của sự lo lắng, có vẻ như bị kinh sợ quá rồi.
An Hạnh Nhi cũng cảm thấy sắc mặt Diệp Thương Ngôn không được tốt.
Dù nhìn thế nào đi nữa, cô cũng cảm thấy Diệp Phỉ Văn đã vô cùng ăn ăn hối lỗi rồi.
Bèn vội vàng nói: “Đừng tự trách mình nữa, cũng không phải cố ý, lát nữa gọi bác sĩ đến nhà xem một chút là được rồi.”
“Ừm.” Trong mắt Diệp Phỉ Văn đã ầng ậc nước.
An Hạnh Nhi cũng sợ Diệp Thương Ngôn lại trách móc Diệp Phỉ Văn, vội vàng nắm lấy tay anh rồi nói: “Chúng ta cứ xuống lầu trước đã, để bác sĩ gia đình xem xem có cần chích ngừa bệnh dại không.”
Anh bị cô kéo xuống lầu.
Sau khi rời đi.
Người phụ nữ ngây thơ vô hại kia lập tức nở một nụ cười mờ ám, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo yêu quý của mình, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào tán thưởng: “Ngoan quá.”
Phòng khách tầng dưới.
Việc cánh tay của Diệp Thương Ngôn bị mèo cào đã lan truyền đến tai tất cả mọi người trong nhà họ Diệp.
Vân Vũ Phương nhanh chóng gọi bác sĩ gia đình đến, sau khi xử lý vết thương cho Diệp Thương Ngôn, rồi lấy ra một loại vắc xin phòng bệnh dại và chuẩn bị tiêm cho anh.
“Chờ đã.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên gọi bác sĩ.
Bác sĩ mỉm cười: “Cậu ba vẫn sợ tiêm sao.”
“Tôi chỉ đổi một tư thế thoải mái hơn thôi.” Diệp Thương Ngôn giải thích.
Nhưng sự thật chiến thắng lời nói.
Từ biểu cảm trên khuôn mặt của Diệp Thương Ngôn có thể thấy rằng anh quả thực đang vô cùng sợ hãi.
Lư Tử Địch ở bên cạnh nói đùa: “Thì ra em ba không sợ trời chẳng sợ đất, mà lại sợ tiêm.”
Diệp Thương Ngôn lúc này cũng không có tâm trạng để đấu võ mồm với bọn họ.
Anh chỉ mở to mắt nhìn đầu cây kim đang từ từ tiến đến gần...
Đúng lúc đó, một bàn tay nhỏ bé đột nhiên che mắt anh lại.
Diệp Thương Ngôn giật mình.
Bên tai nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của An Hạnh Nhi an ủi: “Không nhìn thì sẽ không đau lắm nữa.”
Hồi nhỏ cô cũng sợ tiêm, mẹ đã nói như vậy.
Vì vậy mỗi lần tiêm cô đều nằm trong vòng tay mẹ nhắm nghiền mắt lại, quả nhiên không đau lắm.
Vì vậy, lúc đó cô còn áp đầu của Diệp Thương Ngôn vào lòng mình.
Diệp Thương Ngôn ngửi thấy mùi hương độc nhất chỉ có trên người của An Hạnh Nhi.
Hương thơm nữ tính, duy nhất.
“Được rồi.” Bác sĩ đột nhiên nói.
Diệp Thương Ngôn định thần lại.
Lúc đó An Hạnh Nhi cũng buông anh ra.
Bấy giờ, không ngờ sắc mặt của Diệp Thương Ngôn hồng hào một cách đáng ngờ.
“Vợ chồng mới cưới đúng là rất ngọt ngào. Cậu ba nhà chúng ta mặt dày còn hơn tường thành mà cũng đỏ bừng lên rồi.” Lại là một câu nói đùa.
Nhưng lập tức khiến An Hạnh Nhi đỏ mặt.
Cô không khỏi liếc nhìn Diệp Thương Ngôn.
Anh nói với Lư Tử Địch: “Tôi đỏ mặt là vì nhịn đau thôi.”
Khi nói ra lời này, rõ ràng có cảm giác “giấu đầu lòi đuôi” vậy.
Phòng khách nhà họ Diệp.
Sau khi Diệp Thương Ngôn tiêm xong, bác sĩ dặn dò vài câu rồi rời đi.
“Mà này, chẳng phải trước giờ Pamela rất ngoan ngoãn ư? Sao lại đột nhiên cào làm bị thương em ba.” Lư Tử Địch hơi ngạc nhiên.
“Thú cưng cũng có tập tính của nó, đôi khi chúng sẽ hành động bất thường nếu không vừa ý.” Vân Vũ Phương nói, thực ra thì bà cũng hơi bất ngờ.
Vì suy cho cùng, con mèo do con gái nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay vẫn luôn ngoan ngoãn hiền lành, tính tình giống như chủ nhân, chưa bao giờ nổi nóng tức giận.
“Cũng đúng, nhưng mẹ phải nhắc nhở em gái bảo nó cẩn thận một chút kẻo sơ ý bị cào cho trầy xước. Em ba thì không sao, cường tráng khỏe mạnh, còn cơ thể em gái yếu ớt như vậy không chịu được đâu.”
“Mẹ cũng không muốn nó nuôi, nhưng em gái con không có giao du bạn bè, sở thích lớn nhất của con bé là chơi với mèo, mẹ cũng không còn cách nào khác.” Vân Vũ Phương hơi bất lực, khoảnh khắc đó dường như nghĩ ra điều gì: “Văn Văn đâu? Má Ngô, đi mời cô chủ xuống lầu ăn cơm.”
“Vâng thưa phu nhân.” Người giúp việc vội vàng lên lầu.
Một lúc sau bà ta đi xuống, cung kính nói: “Thưa bà, cô chủ nói không được khỏe nên không xuống lầu ăn cơm ạ.”
“Con bé bị sao vậy?” Vân Vũ Phương có vẻ lo lắng.
Bà ta thực sự thương cô con gái cưng này vô cùng.
“Cô chủ nói hôm nay Pamela tấn công mợ ba, cô ấy rất đau lòng. Không biết nên đối mặt với mợ ba và cậu ba như thế nào.” Người giúp việc vội vàng giải thích.
“Không phải là Ngôn bị thương sao?” Vân Vũ Phương kinh ngạc.
“Thương Ngôn đỡ cho con ạ, vừa nãy Pamela tấn công con.” An Hạnh Nhi giải thích.
“Ồ.” Bà gật đầu, nhanh chóng an ủi: “Làm con sợ rồi.”
“Không đâu ạ, nhưng làm cho em gái thấy không thoải mái.”
“Không sao, không sao, con bé từ nhỏ đã nhạy cảm quá rồi, một lát nữa sẽ ổn thôi.” Vân Vũ Phương giải thích, sau đó căn dặn người giúp việc: “Má Ngô, chuẩn bị một chút đồ ăn cho cô chủ rồi mang lên phòng cho nó, dặn dò cô chủ phải ăn uống cho đàng hoàng biết chưa? "
“Vâng thưa bà.”
“Đã muộn rồi chúng ta ăn cơm thôi.” Vân Vũ Phương thúc giục mọi người.
Mọi người đều rời ghế sofa, lần lượt đi vào phòng ăn.
An Hạnh Nhi đi cùng Diệp Thương Ngôn.
Vào lúc đó, cô cảm thấy một ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Cô quay đầu lại.
Chú ý đến tầm mắt của Đồng Vận Khiết.
Nhìn thấy rõ ràng khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Chính là vẻ mặt đang xem trò cười.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!An Hạnh Nhi khẽ mím môi.
Cô luôn cảm thấy rằng người phụ nữ này đang tính toán điều gì đó.
Cô yên lặng ngồi vào bàn ăn lớn của nhà họ Diệp cùng với Diệp Thương Ngôn để ăn trưa.
Trên bàn ăn vẫn là một bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Như thể không hề trở nên kỳ lạ vì chuyện xảy ra vừa rồi.
Sau bữa trưa.
Bởi vì Vân Vũ Phương lo lắng cho Diệp Phỉ Văn, nên đã nói một tiếng với tất cả mọi người rồi đi đến phòng của cô ta.
Những người khác cũng không ở trong phòng khách lâu, lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.
Vì Diệp Thương Ngôn đã ngủ bù một giấc vào buổi sáng, bây giờ không thấy buồn ngủ nên đưa An Hạnh Nhi đi tham quan sân vuờn nhà họ Diệp.
Cô cũng không từ chối.
Nghĩ là đã đến đây rồi, đi dạo quanh nhà họ Diệp cũng được.
Họ đi dạo trên bãi cỏ rộng lớn.
Bãi cỏ mênh mông vô tận, lại ở trên sườn núi, thực sự là một khung cảnh tuyệt đẹp của gió thổi qua sợi cỏ và có thể nhìn thấy trâu cừu.
“Sức khỏe của em gái anh rốt cuộc như thế nào?” Khi hai người đang đi dạo trên bãi cỏ thì cô đột nhiên cất lời hỏi.
Thực sự phát hiện rằng người nhà họ Diệp đều bảo vệ chăm sóc cô ta cẩn thận quá mức, cộng với tình trạng của Diệp Phỉ Văn, xem ra thực sự không phải là mắc bệnh nhẹ.
“Bệnh tim bẩm sinh.” Diệp Thương Ngôn đáp.
“Có nghiêm trọng không?”
“Từ nhỏ đến lớn đã vào phòng chăm sóc đặc biệt không biết bao nhiêu lần. Bao giờ bác sĩ cũng nói con bé sẽ sống được đến năm bao nhiêu tuổi, nhưng lần nào cũng được cứu sống. Bây giờ bác sĩ nói tim đã khỏe mạnh hơn trước. Nếu không chịu đả kích thì có thể sống như người bình thường, tuy nhiên vẫn khuyên không nên lập gia đình và sinh con”.
“Đáng thương vậy sao.” An Hạnh Nhi không khỏi thở dài.
Chẳng trách Vân Vũ Phương lại quan tâm đến cô ta đến vậy.
Diệp Thương Ngôn khẽ gật đầu, không có bình luận gì thêm.
Có vẻ như anh cũng không muốn nói gì nhiều về chuyện của em gái mình.
Hơn nữa khi con mèo của Diệp Phỉ Văn vô tình cào xước cánh tay của Diệp Thương Ngôn, sắc mặt của anh trông rất khó coi.
Chẳng lẽ.
Anh không thích cô em gái này?!
An Hạnh Nhi cũng không hỏi.
Dù sao thì.
Cô không nghĩ đến việc sẽ can dự quá nhiều vào việc riêng của gia đình họ.
Hai người cứ đi dạo thẩn thơ trên bãi cỏ.
Đã đi một quãng dài.
Anh và cô đồng thời cùng dừng bước.
Họ nhìn thấy hai người đang ở trước mặt cách đó không xa.
Hai người ôm chầm lấy nhau, hôn môi dưới một cái đình nghỉ chân trên bãi cỏ.
Đó là Diệp Thương Hải và Đồng Vận Khiết.
Anh ta trông có vẻ không phải là một người không biết kiềm chế như vậy, nào ngờ lại làm chuyện như thế này ngay trước bàn dân thiên hạ.
Cuối cùng.
An Hạnh Nhi vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Cô quay người lại và định rời đi.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Diệp Thương Ngôn bỗng nhiên vang lên.
Diệp Thương Ngôn cũng dời tầm mắt, nhận điện thoại nói: “Tần Thạc.”
Vậy nên.
Đó là cuộc gọi của Tần Thạc.
An Hạnh Nhi cũng không nghe nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ.
Chỉ nghe thấy cuối cùng Diệp Cảnh Hoài nói: “Được rồi, một lát nữa tôi sẽ tới.”
Cúp máy.
Anh nói: “Tôi có chút việc phải đi ra ngoài.”
Có chuyện gì với Tần Thạc!
“Yên tâm đi, tuy đúng là người làm chồng như tôi chưa được thỏa mãn những cũng chưa đến nỗi mới kết hôn được hai ngày đã đi tìm của ngon bên ngoài đâu.” Diệp Thương Ngôn cười, nụ cười rõ ràng vô cùng nham hiểm: “Bà xã ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, tôi sẽ quay lại càng sớm càng tốt.”
An Hạnh Nhi tỏ vẻ không quan tâm.
Anh muốn đi đâu cũng được.
“À đúng rồi.” Trước khi Diệp Thương Ngôn rời đi đã dặn dò: “Tránh xa Diệp Phỉ Văn một chút.”
“...” Không phải nên tránh xa Đồng Vận Khiết hay sao?
Anh đã sải bước rời đi.
An Hạnh Nhi không quá để ý đến lời dặn dò kia.
Cô xoay người chuẩn bị rời khỏi bãi cỏ trở về phòng.
Đi dạo một mình cũng nhàm chán, hơn nữa cũng không muốn làm phiền những ai đó đang ngọt ngào thắm thiết.
Cô vừa đi được vài bước.
“An Hạnh Nhi.” Giọng Đồng Vận Khiết vang lên phía sau lưng.
Cô dừng bước quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy cô ta đi tới một mình, Diệp Thương Hải đã không còn ở bên cạnh nữa.
“Mình tôi tới tìm cô thôi.” Đồng Vận Khiết nói thẳng.
An Hạnh Nhi cũng không từ chối, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Cô nghĩ gì về Diệp Phỉ Văn?”
“Hả?” An Hạnh Nhi không hiểu ý của cô ta.
“Là một người từng trải tôi nói cho cô biết, nếu muốn sống yên ổn sung sướng ở nhà họ Diệp thì nên đề phòng con gái điếm Diệp Phỉ Văn kia.”
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Diệp Thương Ngôn vừa nói như thế.
Bây giờ, Đồng Vận Khiết cũng nói như vậy.
Nhưng rõ ràng cô ta không tốt bụng như vậy.
“Mà này, cô vừa nhìn thấy tôi và Diệp Thương Hải hôn nhau rồi à?” Đồng Vận Khiết đột nhiên thú nhận.
An Hạnh Nhi tỏ ra rất bình thường: “Tôi nghĩ hành động mất kiểm soát giữa nam nữ yêu nhau là điều rất bình thường.”
“Nếu tôi nói, mình làm như vậy là để cho Ngôn nhìn thấy, cô còn cảm thấy bình thường không?”
Hai mắt An Hạnh Nhi nhíu lại.
Một người gọi là Diệp Thương Hải, một người gọi là Ngôn!
An Hạnh Nhi ung dung cười một tiếng, không nhìn ra tâm trạng.
Cô nói: "Thật ra thì muốn thu hút sự chú ý của một người đàn ông, không phải ở việc cô làm, mà là anh ấy để ý cô. Nếu như anh ta để ý cô, cô chỉ hắt hơi một cái anh ta cũng ân cần sốt sắng hỏi han, nếu không để ý cô, dù cô nằm liệt giường không dậy nổi thì anh ta cũng chỉ gửi chút tiền mừng cho phải phép thôi."
Sắc mặt Đồng Vận Khiết rõ ràng hơi khó coi.
Trước kia nghe nói An Hạnh Nhi là sản phẩm bất hạnh nhất của nền giáo dục xã hội thượng lưu, đối với chuyện đối nhân xử thế luôn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, không bao giờ cãi nhau với người khác. Nói dễ nghe một chút kêu ngọc khiết tùng trinh, hiền lương thục đức. Nói khó nghe một chút thì là ngu ngốc.
Mà bây giờ.
Người phụ nữ này rõ ràng đang công kích, tuy giọng thì nhẹ như mây, nhưng toàn bộ đều là châm chọc.
"Diệp Thương Ngôn theo quan điểm của tôi chính là kiểu biết nhận lỗi là tốt rồi. Những gì anh ấy từng làm trong quá khứ thì đã là quá khứ. Chỉ cần anh ấy có trách nhiệm với bản thân thì không liên quan đến tôi nữa, cho nên đối với quá khứ của cô và Diệp Thương Ngôn tôi không có hứng thú, càng không muốn so đo. Nhưng bây giờ, nếu tôi gả cho Diệp Thương Ngôn thì đó là tương lai của tôi. Mong cô Đồng đừng ăn mày quá khứ, cứ để nó qua!"
An Hạnh Nhi đang nói rõ cho Đồng Vận Khiết nhưng gì giữa họ đã là quá khứ thì cô không để ý, nhưng là từ nay về sau Diệp Thương Ngôn thuộc về cô!
Đồng Vận Khiết lạnh lùng nhìn An Hạnh Nhi.
Người phụ nữ này đang chế nhạo cô, vẫn còn ra oai với cô sao?!
"Cho nên, bây giờ cô đắc ý lắm phải không?" Đồng Vận Khiết cười lạnh hỏi cô.
Bởi vì lấy được Diệp Thương Ngôn, cho nên đắc ý không chịu nổi?!
"Cũng không phải, mà là thỏa mãn." An Hạnh Nhi cười: "Đắc ý là lấy được người ở chỗ mình không với nổi, mới có thể dương dương tự đắc. Thỏa mãn là bởi vì bình đẳng lẫn nhau, lại cùng thích nhau, cảm thấy hạnh phúc "
Cảm xúc Đồng Vận Khiết rõ ràng hơi khó kiểm soát.
Cho nên An Hạnh Nhi lại đang châm chọc cô ta, cô ta không có được Diệp Thương Ngôn cũng là bởi vì cô ta không xứng?!
"Đừng cho rằng địa vị của cô trong lòng Diệp Thương Ngôn rất cao. Diệp Thương Ngôn sẽ giết bất kì người nào ở bên cạnh anh ta chạm tới lợi ích cá nhân của anh ta, anh ta tuyệt đối không nương tay! Có một ngày cô sẽ biết, lời tôi nói sẽ được chứng minh!" Đồng Vận Khiết hung hãn nói, giọng rất nặng nề.
Khoảnh khắc đó An Hạnh Nhi đột nhiên cảm thấy, cô ta cũng không phải là đang lừa mình.
"Chúng ta cứ chờ xem!" Đồng Vận Khiết rời đi.
Bỏ đi cùng cơn giận!
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng cô ta.
Không thể phủ nhận, nội dung người phụ nữ này nói cho cô có lượng tin tức rất lớn.Diệp Thương Ngôn tàn nhẫn?
Tàn nhẫn đến mức có thể giết bất kì ai bên cạnh?
Diệp Thương Ngôn, rốt cuộc là ai?!
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện như con hắc mã này rốt cuộc có lai lịch ra sao?!
"Mợ ba." Người giúp việc đột nhiên từ phòng khách đi ra, chạy chậm tới tìm cô: "Bà chủ tìm cô có chút việc, nói là muốn đích thân xin lỗi cô."
"Được." An Hạnh Nhi đáp ứng một tiếng.
Lúc đó cũng không khỏi lẩm bẩm.
Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết cũng nhắc nhở cô về Diệp Phỉ Văn.
Người phụ nữ này... Rốt cuộc có vấn đề gì!
Cô đi theo người giúp việc về phía phòng Diệp Phỉ Văn.
Trước đây cô muốn mọi chuyện ổn thỏa, chưa từng gây rối, hơn nữa cứ chỗ nào có chuyện thì cô sẽ tránh thật xa.
Nhưng bây giờ không được.
Cô bây giờ, người không va chạm với mình thì mình không va chạm, một khi đã va chạm với cô, trời tru đất diệt!
An Hạnh Nhi gõ mở cửa phòng.
Vân Vũ Phương tự mình tới mở cửa, trên mặt mang theo nụ cười, tỏ ra rất là thân thiết: "Hạnh Nhi."
"Mẹ."
"Mau vào đi."
An Hạnh Nhi đi theo Vân Vũ Phương vào phòng.
Diệp Phỉ Văn bây giờ nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, trông vô cùng yếu ớt.
Cô ta thấy An Hạnh Nhi đi tới, vội vàng định ngồi dậy.
Người giúp việc thân cận đỡ cô ta, dựa lưng cho cô ta ngồi dậy.
"Chị ba, em muốn trực tiếp xin lỗi chị. Pamela thật sự không cố ý tới cào chị, chưa bao giờ nó như vậy..."
"Văn Văn không sao đâu, chị biết nó không cố ý. Em cũng đừng để trong lòng, chỉ là tai nạn thôi." An Hạnh Nhi dịu dàng mà rộng lượng.
Bất kể Diệp Phỉ Văn tồn tại là người thế nào.
Bản lĩnh bên ngoài, nên diễn thì phải diễn thôi.
"Nhưng em thấy áy náy." Diệp Phỉ Văn vẻ mặt đau lòng.
"Em cứ coi như chưa từng xảy ra là được." An Hạnh Nhi cười: "Nếu không phải bây giờ em nhắc lại thì chị đã quên rồi."
"Chị ba tốt thật." Diệp Phỉ Văn nói một cách chân thành, lại đột nhiên quay đầu nói với Vân Vũ Phương: "Mẹ, con có thể nói riêng vài câu với chị ba không."
"Được, hai đứa từ từ nói chuyện. Mẹ cũng hơi mệt, trở về phòng ngủ một chút, có chuyện thì gọi mẹ." Vân Vũ Phương gật đầu.
Giống như tất cả đều theo ý Diệp Phỉ Văn.
Diệp Phỉ Văn ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Vũ Phương nói vài câu với An Hạnh Nhi, rồi rời khỏi phòng.
Sau khi rời đi, Diệp Phỉ Văn cũng bảo người giúp việc của mình ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Diệp Phỉ Văn giọng rất rất nhỏ, nàng nói:"Chị ba, anh ba em chưa từng thừa nhận người phụ nữ nào, ngay cả Đồng Vận Khiết cũng không thừa nhận, à... Em... Em không nói về mối quan hệ giữa Đồng Vận Khiết và anh ba..."
"Tôi biết." An Hạnh Nhi tỏ ra rất bình tĩnh: "Đồng Vận Khiết là bạn gái cũ của Diệp Thương Ngôn."
"Chị biết?" Diệp Phỉ Văn hơi kinh ngạc.
"Đồng Vận Khiết nói qua rồi."
"Chị không tức giận sao?"
"Không giận. Chuyện cũng đã qua, huống chi anh ba cô nhiều bạn gái như vậy, tôi so đo với từng người thì không phải tự làm mình giận đến chết à?"
"Chị độ lượng như vậy, khó trách anh ba em thích chị đến thế." Diệp Phỉ Văn cười rất ngây thơ.
An Hạnh Nhi cũng cười.
Cười để cô không nhìn ra, Diệp Phỉ Văn cố ý nói tới Đồng Vận Khiết, chỉ vì cố ý gây mâu thuẫn.
"Thật hâm mộ hai người." Diệp Phỉ Văn mang chút buồn bã: "Mẹ em nói em không được yêu đương, càng không thể kết hôn."
"Thật ra thì yêu nhau rồi cưới chưa chắc đã là chuyện tốt, nếu gặp phải tên tồi tệ thì sẽ hối hận suốt đời." An Hạnh Nhi an ủi.
"Chị ba vừa nói như vậy, em đột nhiên cảm thấy em có ba mẹ yêu mình, có ba người anh yêu mình, còn có các chị dâu yêu thương là một chuyện rất hạnh phúc."
"Cho nên phải quý trọng." An Hạnh Nhi nói chân thành.
Nhưng thật ra là đang nhắc nhở.
"Vâng." Diệp Phỉ Văn ngoan ngoãn gật đầu. Cô ta nói: "Chị ba, chị có thể rót giúp em ly nước không? Lát nữa em phải uống thuốc."
"Được." An Hạnh Nhi đi về phía bên cạnh máy nước, rót một ly nước sôi đặt ở đầu giường Diệp Phỉ Văn: "Cẩn thận nóng, lát nữa nước nguội hãy uống."
"Cám ơn chị dâu."
"Cùng là người một nhà, đừng khách sáo."
"Vâng." Diệp Phỉ Văn biểu hiện ra luôn khôn khéo làm người khác hài lòng, cô ta quan tâm nói: "Chị dâu, cảm ơn đã nói chuyện cùng em giúp em khá hơn. Bây giờ, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Vậy nghỉ ngơi cho khỏe, tôi ra ngoài trước."
"Được." Diệp Phỉ Văn gật đầu.
An Hạnh Nhi đứng dậy rời đi.
"Đúng rồi chị dâu..." Diệp Phỉ Văn đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô ta đưa tay kéo An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi không quá để ý.
Lúc bị Diệp Phỉ Văn níu tay, ngay lúc cô xoay người, ly nước nóng ở đầu giường bị hất xuống, sau đó đổ hết lên tay Diệp Phỉ Văn.
"A!" Trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Diệp Phỉ Văn.
Trong nháy mắt.
Hấp dẫn tất cả người nhà họ Diệp, toàn bộ chạy tới phòng Diệp Phỉ Văn, thấy dáng vẻ Diệp Phỉ Văn vô cùng khổ sở.