Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
“Có chuyện gì vậy?!” Nghe thấy tiếng kêu, Vân Vũ Phương là người đầu tiên chạy vào phòng của Diệp Phỉ Văn.
Vừa bước vào thì đã thấy khuôn mặt của Diệp Phỉ Văn nhăn lại vì đau, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé bị bỏng đỏ, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
“Mau đem nước lạnh vào đây!” Vân Vũ Phương nhanh chóng ra lệnh.
Người làm ngoài cửa vội vàng lấy một chậu nước lạnh đem vào, để bàn tay bỏng đỏ của Diệp Phỉ Văn vào trong chậu nước.
Lúc này, những người khác trong nhà cũng chạy vào phòng của Diệp Phỉ Văn.
Bọn họ đều lo lắng hỏi: "Phỉ Văn sao vậy? Bị bỏng có nghiêm trọng không?"
"Văn Văn, có đau không?"
"Tôi đi gọi bác sĩ gia đình đến ngay."
Mọi thứ đều diễn ra trong chốc lát.
Mà An Hạnh Nhi bị ép ra sau đám người.
Cô không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, trong lòng có lẽ cũng biết trước rồi.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Vân Vũ Phương hỏi.
“Dạ, đỡ hơn rồi.” Diệp Phỉ Văn gật đầu.
“Sao lại bất cẩn để nước sôi làm bỏng như vậy, đau sao chịu nỗi.” Vân Vũ Phương mắng, nhìn đôi tay phồng rộp của cô ta, lòng bà đau nhói.
“Chị ba không cố ý đâu ạ.” Diệp Phỉ Văn vội vàng nói: “Mẹ, đừng trách chị ba.”
Vừa dứt lời.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía An Hạnh Nhi.
Thì ra.
Thủ đoạn của Bạch Liên Hoa đều như nhau.
Chỉ có điều Bạch Liên Hoa này lợi hại hơn một chút, cho nên mới được gọi là đồ xảo trá.
Dù sao thì.
An Mục cũng sẽ không tự làm tổn thương cơ thể mình, mà người trước mặt có thể nói là vì lợi ích mà không từ thủ đoạn.
Thậm chí đến bản thân cũng không bỏ qua, không phải là người dễ đối phó.
“Vừa rồi là con không cẩn thận.” An Hạnh Nhi hào phóng thừa nhận, hơi tự trách: “Con vốn dĩ rót nước cho Văn Văn uống thuốc, nhưng nước quá nóng nên con đặt lên đầu giường đợi nước nguội, nhưng không ngờ Văn Văn đưa tay ra, không cẩn thận làm đổ. Nếu biết vậy, con sẽ để nước nóng ở chỗ xa hơn."
"Vâng, chính là như vậy. Là con sơ ý làm đổ nước nóng, không liên quan gì đến chị ba." Diệp Phỉ Văn nhanh chóng nhận trách nhiệm về mình.
“Nếu chị không đặt ở đây, thì sẽ không bị đổ, là lỗi của chị.” An Hạnh Nhi cũng nhanh chóng nói.
Nhận sai.
Ai không biết chứ?
“Không, không phải, là em không cẩn thận, chị ba đừng để trong lòng, nếu không em sẽ thấy rất áy náy.” Hai mắt Diệp Phỉ Văn đỏ đỏ, chính là biểu cảm rất sợ liên lụy đến người khác.
“Phỉ Văn, con đừng kích động, bác sĩ nói con không thể kích động được.” Vân Vũ Phương nhanh chóng khuyên cô ta.
Lư Tử Địch cũng nhanh chóng nói: "Đúng vậy, Văn Văn, em đừng khóc. Cũng không ai trách hai người hết mà?"
"Nhưng hôm nay em và chị ba đã xảy ra hai chuyện ngoài ý muốn rồi ... Em sợ chị ba sẽ nghĩ em là đứa hay gây chuyện. Vừa rồi em cũng không cẩn thận nói ra chuyện trước kia của anh ba và chị Khiết Khiết ... Em,...” Mắt Diệp Phỉ Văn đỏ hoe.
Mọi người đều có cảm giác, An Hạnh Nhi rất không thích Diệp Phỉ Văn.
Cũng có thể khiến mọi người hiểu lầm là An Hạnh Nhi cố tình đặt cốc nước nóng lên đầu giường của Diệp Phỉ Văn, sau đó cố tình hại Diệp Phỉ Văn bị bỏng.
Thật đúng là một Bạch Liên Hoa vô cùng lợi hại.
An Hạnh Nhi bình tĩnh đối mặt với sự tự trách của Diệp Phỉ Văn, cô thoải mái cười: "Chị sớm đã biết chuyện của Thương Ngôn và Khiết Khiết rồi, vừa rồi chị cũng có nói với em. Chị không quan tâm. Tất cả đều là quá khứ rồi. Về phần đã xảy ra hai chuyện ngoài ý muốn kia, lần thứ nhất là mèo của em suýt làm chị bị thương, lần thứ hai là chị không cẩn thận làm tay em bị thương, không phải huề nhau rồi sao? Không phải em vừa nói rất áy náy việc con mèo của em cắn chị sao? Giờ thì không cần để ở trong lòng rồi, được chứ?”
Diệp Phỉ Văn giật mình.
Có lẽ cô ta không ngờ An Hạnh Nhi lại có thể giải quyết mọi chuyện đâu vào đấy, khiến cô ta không có cách nào để nói thêm nữa, nếu nói thêm thì đúng là chuyện bé xé ra to mất.
Cô ta luôn khôn ngoan khi biết sử dụng vẻ yếu đuối và biểu hiện bao dung của mình để lấy sự đồng tình của mọi người, từ đó để mọi người không tự giác mà đứng vể phía cô ta.
Nhưng mà lúc này, cô ta lại bị An Hạnh Nhi dắt mũi.
Nhớ đến Đồng Vận Khiết năm đó, ở trước mặt cô cũng không chịu nổi.
Diệp Phỉ Văn cười nhẹ: "Dạ. Chúng ta xem như huề nhau. Em cũng không để tâm nữa, cảm ơn chị ba."
Nụ cười trông thật thuần khiết và sạch sẽ, giống như một thiên sứ, vô cùng cao thượng và vô hại.
An Hạnh Nhi nhàn nhạt cười.
Trong lòng thầm nghĩ, xem ra nhà họ Diệp này không phải là nơi có thể đến thường xuyên.
Đương nhiên không phải vì sợ.
Mà là cô cảm thấy mình đã kết hôn với Diệp Thương Ngôn, không cần phải làm quá mọi chuyện.
"Mẹ sợ Văn Văn luôn cứng đầu. May là Hạnh Nhi giỏi nói chuyện, phút chốc đã cởi được nút thắt trong lòng Văn Văn, cũng khiến cho mẹ yên tâm hơn rồi." Vân Vũ Phương không thể không khen ngợi An Hạnh Nhi, nhìn ra được bà đang khen thật lòng.
An Hạnh Nhi khẽ cười: "Mẹ quá khen rồi, con cũng không muốn Văn Văn cảm thấy áy náy. Con nghe Thương Ngôn nói cảm xúc của Văn Văn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể của em ấy."
“Ừ.” Vân Vũ Phương thở dài: “Mẹ sợ chuyện con mèo cắn con sẽ khiến cho Văn Văn không bỏ qua được, con bé này từ nhỏ đã nhạy cảm, may mà cuối cùng cũng chịu mở lòng.”
Diệp Phỉ Văn ngồi nghe An Hạnh Nhi trò chuyện với mẹ cô ta.
Không ngờ cô ta bị thương mà An Hạnh Nhi lại được mẹ khen ngợi.
Trong lòng cô ta thật không thể chấp nhận nổi.
Đương nhiên sẽ không biểu hiện ra mặt.
Cô ta thầm nghĩ những âm mưu thâm hiểm, xảo quyệt để đạt được điều mình muốn.
Rất nhanh.
Bác sĩ gia đình của Diệp Phỉ Văn vội vàng đến, thực hiện một cuộc kiểm tra thể chất cơ bản cho cô ta, xác nhận rằng không ảnh hưởng gì đến tim của cô ta, rồi mới băng bó mu bàn tay bị bỏng cho Diệp Phỉ Văn.
Những người khác thấy Diệp Phỉ Văn không sao, họ lần lượt rời khỏi phòng của cô ta.
An Hạnh Nhi cũng trở về phòng của Diệp Thương Ngôn.
Bởi vì Diệp Thương Ngôn không có ở đây, cô cũng hơi nhàn rỗi.
Vừa mới trải qua chuyện của Diệp Phỉ Văn.
Cô cũng không buồn ngủ nữa.
Cô thầm nghĩ, ngồi trên sofa gửi tin nhắn cho Diệp Thương Ngôn: "Sao anh không nói người khác của nhà các anh là em gái anh."
Rất nhanh anh đã trả lời: "Không phải giờ đã biết rồi sao?”
"Tôi tưởng là Đồng Vận Khiết."
"Em rất để ý đến cô ta?"
“Không để ý.” An Hạnh Nhi dứt khoát đáp.
Tại sao cô lại phải để ý!
“Ồ, phải không?” Đầu dây bên kia dường như đang chế giễu cô.
"Tôi gửi tin nhắn cho anh là để xác nhận với anh xem người kia trong gia đình anh là ai thôi."
“Cho nên em đang dụ tôi nói.” Bên kia hời hợt trả lời.
Giữa những dòng chữ, An Hạnh Nhi cũng không nhìn ra được cảm xúc của anh.
Lúc này cô đã định thoát khỏi tin nhắn.
Diệp Thương Ngôn đã gửi một tin nhắn khác: "Đồng Vận Khiết không phải là bạn gái cũ của tôi."
An Hạnh Nhi nhíu mày.
“Tôi không có bạn gái cũ.” Diệp Thương Ngôn gửi thêm vài từ.
Con hàng này!
Có phải đã lý giải lầm về bạn gái cũ là gì rồi không?
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Cuối cùng, An Hạnh Nhi cũng không sửa lại lời của Diệp Thương Ngôn.
Có lẽ trong suy nghĩ của Diệp Thương Ngôn, bạn gái cũ phải là người mà anh có tình cảm. Với tính cách của anh, có thể khiến cho anh sinh ra cảm tình thật sự rất ít, dù sao thì từ trước đến giờ anh đã nhận được sự chào đón của rất nhiều phụ nữ, gặp được nhiều phụ nữ như vậy, không thích cũng là điều dễ hiểu.
Cô ở nhà họ Diệp cả một buổi chiều mà không có việc gì làm.
Đến giờ ăn tối, Diệp Thương Ngôn mới trở lại.
Diệp Phỉ Văn vẫn không xuống lầu ăn cơm.
Người làm nói tay của Diệp Phỉ Văn bị sưng tấy nghiêm trọng, cầm đũa không tiện, sợ ảnh hưởng đến mọi người trong bữa ăn nên cuối cùng nhờ người làm đưa lên.
Sau bữa tối.
Mọi người vừa ngồi ăn trái cây trong phòng khách vừa trò chuyện một lúc.
Tụm ba tụm năm xong, mỗi người tự trở về phòng của mình.
Thú vui của nhà họ Diệp cũng không nhiều.
Nhưng trái lại.
Ngoại trừ Diệp Thương Ngôn, cả Diệp Thương Minh và Diệp Thương Hải đều sống trong biệt thự của nhà họ Diệp.
Mối quan hệ giữa Diệp Thương Ngôn với cha mẹ mình không tốt sao?
Trên thực tế.
Cô có thể nhìn ra được vợ chồng nhà họ Diệp rất thương yêu Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi cũng không muốn làm rõ.
Vì điều quan trọng bây giờ là cô cần phải đối mặt với việc sau khi kết hôn, đó là ngủ chung giường.
An Hạnh Nhi theo Diệp Thương Ngôn trở về phòng.
Chỉ có một chiếc giường lớn.
Chỉ có một chiếc thôi.
Cho nên…
Đêm nay cô và Diệp Thương Ngôn ngủ thế nào?
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn, suy nghĩ rất lâu.
"Cô chủ An buồn ngủ rồi hả? Cứ nhìn chiếc giường của tôi không chớp mắt vậy." Diệp Thương Ngôn nở nụ cười.
Mỗi lần anh cười đều rất ... có thâm ý.
An Hạnh Nhi lấy hết can đảm nói: "Đêm nay tôi ngủ thế nào?"
“Cô chủ An muốn ngủ với tôi như thế nào à?” Lời nói của Diệp Thương Ngôn rõ ràng là đang trêu chọc.
An Hạnh Nhi giữ bình tĩnh: "Để tôi ngủ trên sofa vậy."
"Cô chủ An chắc chứ?"
“Ừ.” An Hạnh Nhi đáp.
Ở trong nhà của Diệp Thương Ngôn, cô cũng ngại mở miệng bảo anh ngủ trên sofa.
Hơn nữa, Diệp Thương Ngôn vốn là một người cao lớn, không biết khi ngủ trên ghế sofa sẽ khó chịu đến nhường nào.
Tuy cô ngủ trên đó cũng không được thoải mái cho lắm.
Tóm lại.
Cô cũng không thể ngang ngược đến mức ép buộc Diệp Thương Ngôn phải hy sinh cho mình.
"Tôi phải nhắc Cô chủ An một điều là không có chiếc chăn nào nữa đâu. Nếu em hỏi người giúp việc, em cũng biết người giúp việc là do cha mẹ tôi thuê. Mọi tin tức sẽ được truyền đến tai ba mẹ tôi đầu tiên. Một khi để họ biết hai chúng ta cần hai chiếc chăn, cộng với cuộc hôn nhân chớp nhoáng của chúng ta, rất dễ bị nghi rằng chúng ta chỉ kết hôn trên danh nghĩa.”
“Tôi biết, tôi không cần chăn, tôi mặc đồ ngủ là được rồi.” An Hạnh Nhi kiên định nói.
“Đã vậy thì chúc Cô chủ An đêm nay ngủ ngon.” Diệp Thương Ngôn ngáp một cái: “Tôi đi tắm đây.”
“Được, anh đi tắm trước đi.” An Hạnh Nhi gật đầu.
Diệp Thương Ngôn cầm đồ ngủ của mình bước vào phòng tắm.
“Diệp Thương Ngôn.” An Hạnh Nhi nghĩ gì đó, đột nhiên ngăn anh lại.
Diệp Thương Ngôn quay đầu lại: "Cô chủ An muốn tắm cùng tôi sao?"
“Tôi chỉ muốn nhắc anh nhớ mặc quần áo rồi hẳn đi ra!” An Hạnh Nhi tức giận nói.
Cô thực sự muốn bóp chết tên yêu nghiệt trước mặt mình này!
Diệp Thương Ngôn không khỏi cười to, nói: "Được. Tôi cũng biết thân thể của tôi khiến phụ nữ bình thường đều không chống đỡ được."
Vô liêm sỉ.
Thực sự muốn giết chết tên Diệp Thương Ngôn này.
Cửa phòng tắm đóng chặt.
Diệp Thương Ngôn tắm bên trong.
Lúc này An Hạnh Nhi đi vào phòng để quần áo, quả nhiên trong đó đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho cô, ngoài đồ ngủ và đồ lót còn chuẩn bị cả đồ đi ra ngoài, so với nhà họ Cố lúc trước, thực sự ấm áp hơn rất nhiều.
Cô thản nhiên tìm một bộ đồ ngủ, rồi đi ra ngoài đợi Diệp Thương Ngôn tắm xong.
Diệp Thương Ngôn tắm rất nhanh, lần này đi ra ăn mặc rất chỉnh tề.
Nhưng An Hạnh Nhi vẫn không thèm liếc nhìn anh, xách quần áo vào phòng tắm, hiển nhiên là sợ tiếp xúc gì đó với anh.
Diệp Thương Ngôn nhìn bóng lưng An Hạnh Nhi, cười nhạt.
Muốn thuyết phục người phụ nữ này, còn phải đi một chặng đường dài nữa.
Anh nằm trên chiếc giường lớn, tiện tay mở một trò chơi ra chơi.
An Hạnh Nhi sau khi tắm xong thì đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc đi ra, Diệp Thương Ngôn quay đầu lại liếc nhìn.
Trong nháy mắt bỗng thất thần.
Chỉ nhìn thấy An Hạnh Nhi mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, thực ra là một bộ đồ rất kín đáo, áo dài và quần dài, nhưng bởi vì khuôn mặt ửng hồng sau khi tắm xong, cộng thêm việc sau khi tẩy trang, làn da trắng nõn, mặt mũi thuần khiết của cô, có môt loại cảm giác khiến cho đàn ông rất muốn chinh phục, giống như ảo giác vậy.
“Ngôn, cậu làm gì đó!” Tiếng kêu của Tần Thạc đột nhiên truyền đến trong điện thoại.
Diệp Thương Ngôn nói: "Ngắm mỹ nữ."
"..." Tần Thạc cứng họng.
An Hạnh Nhi cũng không nói nên lời.
Lúc này khuôn mặt của cô dần dần đỏ ửng.
"Ban đêm mà mỹ nữ ở đâu ra?"
“Trong nhà.”
“Cậu đang ân ái sao? Phắc diu!” Tần Thạc tức giận chửi tục.
"Người không có vợ không hiểu được đâu."
"Đúng, đúng, tôi không hiểu, tôi xin cậu, đừng ngắm mỹ nữ nữa, nhìn điện thoại được không? Cậu bị giết mấy trăm lần rồi kìa." Tần Thạc khoa trương nói.
Diệp Thương Ngôn nhìn An Hạnh Nhi đã nằm trên sofa, sau đó mới chậm rãi tập trung vào điện thoại, ngón tay mảnh khảnh điều khiển màn hình điện thoại rất nhanh.
An Hạnh Nhi không để ý tới Diệp Thương Ngôn, cứ dựa vào trên sofa, lấy áo khoác dài phủ lên người, vừa nhìn điện thoại vừa chìm vào giấc ngủ.
Diệp Thương Ngôn thấy An Hạnh Nhi sắp ngủ, đeo tai nghe vào.
Căn phòng trở nên yên tĩnh ngay lập tức.
Sau khi chơi một ván, Diệp Thương Ngôn tắt hết đèn trong phòng, để lại một ngọn đèn bàn yếu rồi mới tiếp tục chơi trò chơi với Tần Thạc.
Thời gian rất khuya.
Diệp Thương Ngôn mới đặt điện thoại xuống.
Anh quay lại nhìn người phụ nữ trên ghế sofa.
Thấy cô đã đặt điện thoại sang một bên và ngủ thiếp đi.
Anh bước xuống giường, đi tới trước mặt An Hạnh Nhi.
Nhìn khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp của cô, truyền đến hơi thở đều đều.
Khóe miệng Diệp Thương Ngôn nở nụ cười xinh đẹp.
Nhưng dưới ngọn đèn bàn mờ mịt, trở nên rất dịu dàng.
Anh cầm điện thoại di động của An Hạnh Nhi lên, tắt giúp cô.
Chỉ không muốn ai làm phiền cô khi cô đang ngủ ngon.
Anh ôm cô khỏi ghế sofa.
An Hạnh Nhi lẩm bẩm gì đó.
Cô khó chịu nhúc nhích, dụi mặt vào ngực Diệp Thương Ngôn, giống như đang tìm một tư thế thoải mái hơn.
Diệp Thương Ngôn hơi bất lực.
Người phụ nữ An Hạnh Nhi này, ngày thường rất kiêu ngạo, lúc nào cũng hận không thể cách anh một mét, khắp nơi đều phòng bị. Sau khi chìm vào giấc ngủ, cô buông lỏng như một đứa trẻ, lúc này mệt mỏi nằm trong ngực anh, rõ ràng mang theo một phần ỷ lại.
Biết rằng đêm nay ngủ chung phòng với anh, cô lại có thể ngủ say như vậy, không sợ anh chịu không được mà ăn cô sao?
Người phụ nữ này.
Rốt cuộc là đến để hành hạ anh phải không!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Cả một đêm.
An Hạnh Nhi ngủ rất ngon.
Cứ tưởng ngủ trên ghế sofa sẽ không thoải mái nhưng không ngờ lại ngủ ngon hơn cô nghĩ rất nhiều.
Cô thậm chí chưa tỉnh dậy một lần nào, cũng không cảm thấy đau lưng, không cảm thấy lạnh, còn cảm thấy rất ấm áp.
Cô nửa tỉnh nửa mê, vẫn đang suy nghĩ những chuyện này.
Lúc này, chợt cảm thấy có gì đó ở sau lưng ... có thứ gì đó đang dựa gần cô.
Tiến lại gần cô, ôm trọn lấy cả người cô.
Động tác rất tự nhiên.
Giống như……
An Hạnh Nhi đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô mở mắt ra, thấy bản thân lúc này đang nằm trên giường, mà ghế sofa trước mặt cô lại không có ai.
Vậy người phía sau chính là Diệp Thương Ngôn!
Nghĩ đến đây
An Hạnh Nhi tức giận không thôi!
Cô vặn vẹo người, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Diệp Thương Ngôn.
Tức đến nỗi muốn bùng nổ.
Đêm qua, cô thực sự ngủ chung giường với Diệp Thương Ngôn.
Giữa bọn họ...
“Cô chủ An tốt hơn là không nên nhúc nhích.” Diệp Thương Ngôn nói.
An Hạnh Nhi nghiến răng nghiến lợi.
“Điều khiến đàn ông không chịu được đó là… trêu chọc”.
Trên chọc cái đầu anh!
Bây giờ cô muốn giết anh ngay lập tức.
“Ngủ một lát nữa đi, tôi còn chưa muốn dậy.” Giọng nói thì thào của anh ghé sát vào tai cô.
Đột nhiên toàn thân cô tê dại.
Diệp Thương Ngôn quá hiểu việc trêu người khác, rất nhanh đã biết được chỗ nhạy cảm của người phụ nữ này.
An Hạnh Nhi từ nhỏ đã sợ người khác chạm vào tai mình.
"Diệp Thương Ngôn! Ai cho anh bế tôi lên giường." An Hạnh Nhi không tránh được nên không khỏi tức giận.
“Ai nói tôi bế em lên?” Diệp Thương Ngôn hùng hổ hỏi.
"..." An Hạnh Nhi giật mình.
“Nửa đêm em tự mình trèo lên, làm tôi sợ không thôi. Suýt chút nữa tưởng mình không giữ được trong sạch rồi.” Diệp Thương Ngôn hơi sợ hãi khi nói.
“Tôi tự mình leo lên giường?” Tại sao cô không có một chút ấn tượng nào vậy.
"Đúng vậy. Nửa đêm em tự mình trèo lên giường, vừa lên thì lạnh như cục băng, cũng may là tôi giúp em sưởi ấm."
“Ai kêu anh sưởi ấm cho tôi?!” An Hạnh Nhi lại tức giận.
Ai biết những lời này có phải là sưởi ấm cho cô không.
"Tôi không giúp em, em cũng chui vào ngực tôi thôi, tay còn thò vào trong quần áo của tôi. Em có muốn quay lại xem quần áo của tôi tối hôm qua bị em kéo như thế nào không..."
“Đừng nói nữa!” An Hạnh Nhi chịu không nổi nữa.
Mặt đỏ bừng.
Đỏ cực kỳ.
Không biết những lời Diệp Thương Ngôn nói là thật hay giả.
Dù sao.
Những chuyện của tối hôm qua, cô không muốn biết chút nào hết.
“Tôi muốn dậy, anh buông tôi ra.” An Hạnh Nhi kháng nghị.
“Người em mềm mại như vậy, không nỡ buông.”
“Diệp Thương Ngôn.”
“Ôm mười phút nữa thôi. Sau mười phút tôi buông ra.”
“Không được.”
“Hai mươi phút.”
“Diệp Thương Ngôn!!”
“Nửa tiếng.”
Vô liêm sỉ.
“Mười phút.” An Hạnh Nhi thỏa hiệp.
“Được.” Diệp Thương Ngôn đạt được ý nguyện cười nói.
Lúc này, dường như anh lại ôm chặt An Hạnh Nhi hơn.
Toàn bộ lưng của An Hạnh Nhi đều dán vào cánh tay của Diệp Thương Ngôn, mà mông của cô còn kề sát với ...
Mặt cô đỏ bừng.
Cũng không biết trong tình huống này làm sao có thể bình tĩnh lại được.
"Phản ứng bình thường vào buổi sáng thôi, một lát là được rồi.”
Lừa ai chứ!
An Hạnh Nhi giả vờ như không biết gì.
Chờ thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Rốt cuộc là tim cô đập nhanh hay là tim anh đang đập nhanh.
Trong căn phòng yên tĩnh, dường như nghe thấy tiếng tim đập “thịch thịch thịch".
Làm thế nào cũng không dừng lại được.
Cho đến khi.
“Không xong rồi, không xong rồi, cô chủ phát bệnh rồi!” Giọng nói kích động của người làm vang lên ở ngoài cửa.
Âm thanh rất lớn.
Căn phòng cách âm tốt như vậy còn có thể nghe thấy rõ ràng.
Cũng vào lúc này, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng.
Diệp Thương Ngôn nhanh chóng buông An Hạnh Nhi ra.
An Hạnh Nhi nhanh chóng rời khỏi giường, mở cửa phòng ra.
Trong hành lang, mọi người đều bị đánh thức.
Bước chân Vân Vũ Phương không ổn định lắm, bà lao vào phòng của Diệp Phỉ Văn.
Những người khác cũng đi theo.
Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi cũng vậy.
Mọi người tỉnh ngủ, sau đó kinh ngạc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Phỉ Văn trên giường lớn, bộ dạng khó thở.
"Đã gọi bác sĩ chưa? Đã gọi bác sĩ chưa?" Vân Vũ Phương sợ hãi.
Diệp Thiện Nhân luôn tỏ ra bình tĩnh, lúc này cũng đã hoảng sợ: "Mau gọi xe cấp cứu!"
Diệp Thương Minh vội vàng gọi xe cấp cứu ở lối đi đặc biệt của bệnh viện.
Người làm đã thông báo cho bác sĩ riêng của Diệp Phỉ Văn.
Cảnh tượng hơi hỗn loạn.
Vân Vũ Phương vẫn luôn ôm Diệp Phỉ Văn, an ủi cô ta, sợ cô ta xảy ra chuyện lớn gì.
Diệp Thiện Nhân lúc này cũng rất khẩn trương, không nhịn được nói: "Sao lại đột nhiên phát bệnh. Ngày hôm qua bác sĩ tới đã nói không sao rồi mà?"
“Là là là…do Pamela mất tích.” Người làm nhanh chóng giải thích: “Mỗi buổi sáng cô chủ đều ở với Pamela, đều phải hôn Pamela. Sáng nay khi cô chủ tỉnh dậy, không thấy Pamel đâu. Cô chủ bảo chúng tôi tìm giúp, nhưng ... chúng tôi tìm không ra. Cô chủ quá lo lắng, đột nhiên cảm thấy khó chịu rồi phát bệnh ... Xin lỗi ông chủ, là lỗi của chúng tôi, là chúng tôi không tìm thấy Pamela kịp thời.”
"Pamela thường không chạy lung tung. Chắc là ở đâu đó trong biệt thự hoặc bị kẹt chỗ nào thôi. Bây giờ thông báo cho tất cả người làm của biệt thự đi tìm Pamela gấp! Nhanh lên!!” Diệp Thiện Nhân vội vàng nói.
Người làm vội vã rời đi.
“Chúng ta cũng đi tìm.” Diệp Thương Minh nói: “Thương Ngôn, Thương Hải, chúng ta cũng tìm giúp Văn Văn đi.”
Mọi người đều gật đầu.
Lúc cả đám người vừa bước ra khỏi phòng.
Thì thấy người làm đã rời đi đột nhiên quay trở lại, trên tay ôm theo Panmela.
Thế nhưng, lại là xác của Panmela.
"Chú Tung vừa nhặt được ở bể bơi ngoài trời, còn nói lúc cứu lên thì đã ..." Người làm trong phút chốc bỗng khóc.
Cũng không biết nên làm gì.
Vào lúc tất cả mọi người không biết nên làm gì.
Diệp Phỉ Văn ở trong phòng đột nhiên nói: "Tìm được chưaa?"
“Không, vẫn đang tìm.” Diệp Thiện Nhân nói dối.
Lúc này, thà nói dối Panmela đi lạc còn hơn là để cho Diệp Phỉ Văn nhìn thấy xác của nó.
Nói xong, ông định gọi người làm đưa Panmela đi.
Nhưng ngay lúc đó.
Diệp Phỉ Văn đột ngột bước ra khỏi phòng nhờ Vân Vũ Phương dìu đi.
Cô ta yếu ớt bước ra ngoài, trong miệng còn đang nói: "Thế nhưng, con cảm thấy Panmela đang ở đây..."
Sau đó.
Lúc mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Diệp Phỉ Văn nhìn thấy thi thể của Pamela được người làm ôm.
Khuôn mặt của Diệp Phỉ Văn trong phút chốc trở nên tái nhợt, cả người như đột nhiên mất đi sức sống, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng. Ánh mắt của cô ta trống rỗng nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt như viên trân châu không ngừng chảy ra, điên cuồng la hét: "Không, không, chuyện này không phải là thật..."
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
"Không, không, chuyện này không phải là thật..." Diệp Phỉ Văn hoàn toàn không chấp nhận nổi.
Cả người cô ta lảo đảo sắp ngã, sắc mặt không có tí máu nào, ngay cả hô hấp cũng gần như không có, nhìn qua giống như lúc nào cũng có thể... ra đi vậy.
Vân Vũ Phương vô cùng sợ hãi, bèn vội vàng an ủi: “Văn Văn, con đừng dọa mẹ, con đừng dọa mẹ mà. Mẹ đồng ý với con, nhất định tìm cho con một con mèo giống hệt Pamela, được không con?"
Phút giây đó, giọng nói thật sự rất dịu dàng.
Dịu dàng đến mức sợ rằng hơi dùng tí sức thì sẽ khiến Diệp Phỉ Văn hốt hoảng.
Cẩn thận như thế đó.
"Không, chẳng con nào giống hệt Pamela đâu, chẳng có đâu." Nước mắt của Diệp Phỉ Văn không ngừng rơi xuống như điên.
Giọng nói của cô ta cũng rất nhỏ, lẩm bẩm, như đang sống trong thế giới của chính mình.
Không nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Lúc này những người khác đều không dám lên tiếng.
Sợ rằng một tiếng động nho nhỏ cũng có thể dọa cho Diệp Phỉ Văn sợ hãi.
Mọi người cuống cuồng lo lắng nhìn Diệp Phỉ Văn.
Thấy cô ta đột nhiên ngẩng đầu, giống như có ý thức, hốc mắt cô ta đỏ hoe, ánh mắt đầy căm hận mãnh liệt. Cô ta nhìn An Hạnh Nhi rồi đột nhiên lớn tiếng nói: “Là chị phải không? Vì hôm qua Pamela tấn công chị nên chị giết chết nó! Đúng không hả, do chị làm đúng không..."
Ánh mắt của An Hạnh Nhi khẽ chuyển động.
Thế nên.
Cuối cùng thì vẫn phát triển theo hướng mà cô đã nghĩ.
Cô nhìn dáng vẻ bị bệnh của Diệp Phỉ Văn hôm nay, thật ra đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Đương nhiên cũng không bài trừ, cô hi vọng Diệp Phỉ Văn hiền lành, dù sao cô thật sự không muốn mâu thuẫn với người nhà họ Diệp.
Đến giờ phút này.
Mọi người nhà họ Diệp đều nhìn cô như thế, nhìn kĩ cô với ánh mắt khác thường.
Chính là... giống như ngầm thừa nhận sự tố cáo của Diệp Phỉ Văn.
Dù có nghi ngờ thì lúc này cũng không phản bác.
Một khi phản bác tức là đang kích thích Diệp Phỉ Văn, không ai dám kích thích cô ta.
An Hạnh Nhi nhếch môi, định nói chuyện.
Cả người Diệp Phỉ Văn đột nhiên ngã xuống.
Vân Vũ Phương sợ hãi, vội vàng ôm con gái mình vào lòng.
Diệp Thiện Nhân cũng bị dọa cho sợ, vội vàng lớn tiếng hỏi: “Xe cấp cứu vẫn chưa đến sao? Vẫn chưa đến sao?"
Một người giúp việc ở dưới lầu nhanh chóng chạy lên: “Ông chủ bà chủ, xe cấp cứu đến ngoài cổng rồi ạ."
"Nhanh đưa Văn Văn đi bệnh viện, nhanh lên!"
Diệp Thương Minh đi qua, ôm ngang Diệp Phỉ Văn vào lòng, nhanh chóng đi xuống lầu và đưa vào xe cấp cứu.
Lúc này những người nhà khác cũng đi theo, một số người vào đi vào xe cấp cứu, một số người lái xe trong nhà đi bệnh viện.
An Hạnh Nhi cũng nằm trong đoàn người này.
Cô, Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết cùng nhau, đứng ngoài cửa chờ Diệp Thương Hải lái xe ra.
Đồng Vận Khiết cười lạnh: “Tôi còn tưởng cô có bản lĩnh lắm."
An Hạnh Nhi liếc nhìn Đồng Vận Khiết, không phản bác.
Phút giây đó đột nhiên cảm nhận được một bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay, dường như đang an ủi cô một cách vô hình.
Thật ra.
Cô không sao cả.
Chuyện đã đoán trước, đã chuẩn bị tinh thần, nên cũng không khó chấp nhận.
Chiếc xe của Diệp Thương Hải nhanh chóng dừng ngay trước mặt họ.
Ba người cùng ngồi vào.
Tốc độ rất nhanh, một đường lao đến bệnh viện.
Người nhà họ Diệp đều chờ trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện.
Phút giây đó, Vân Vũ Phương khóc sưng cả mắt, sợ Diệp Phỉ Văn có chuyện không may.
Diệp Thiện Nhân luôn ở bên cạnh an ủi, lúc này cũng rất khó chịu.
Những người khác cũng đều lo lắng, không ai nói chuyện.
Khoảng hơn nửa tiếng trôi qua.
Cửa phòng cấp cứu mở ra.
Cả người Vân Vũ Phương đều run rẩy, bà ta vội vàng đi qua kéo tay bác sĩ: “Con gái tôi sao rồi con gái tôi sao rồi?"
"Bà Diệp cứ yên tâm, cô Diệp quá mức đau lòng nên mới ngất đi, tạm thời không xuất hiện tình huống đặc biệt nào. Nhưng vì cơ thể cô Diệp đặc biệt, tôi đề nghị có thể nằm viện một ngày để quan sát, chắc chắn tim không bị ảnh hưởng rồi xuất viện sau."
"Được, theo đề nghị của bác sĩ đi, chúng tôi nghe anh cả." Phút giây đó, Vân Vũ Phương cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Bà Diệp à, bà qua đây với tôi, tôi có chuyện nói với bà." Bác sĩ một mình nói với Vân Vũ Phương.
Phút giây đó Vân Vũ Phương lại khẩn trương rồi.
"Đừng khẩn trương, chỉ là chuyện nhỏ thôi, là cô Diệp bảo tôi chuyển lời cho bà." Bác sĩ nhỏ giọng nói.
Vân Vũ Phương mới yên tâm hơn một chút, đi theo bác sĩ sang một bên.
Xa xa, thấy bác sĩ cứ đang nói chuyện, sắc mặt của Vân Vũ Phương thì hơi nặng nề.
Nói một lúc lâu.
Bác sĩ gật đầu với Vân Vũ Phương, rồi xoay người rời đi.
Cùng lúc này.
Diệp Phỉ Văn được y bác sĩ trong phòng cấp cứu đẩy ra ngoài.
Mọi người đều vây lại: “Văn Văn, em sao rồi, em khỏe hơn tí nào không?"
"Văn Văn sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"
"Văn Văn ..."
Đoàn người đi theo bác sĩ và y tá vào phòng bệnh của Diệp Phỉ Văn.
"Hạnh Nhi." Hạnh Nhi đi theo nhưng rồi dừng bước.
Đáng ra vừa đi ra thì Vân Vũ Phương phải theo bên Diệp Phỉ Văn, nhưng lúc này lại đột nhiên gọi cô lại.
An Hạnh Nhi quay đầu nhìn Vân Vũ Phương.
Vân Vũ Phương nói: “Có việc này, mẹ muốn nói riêng với con."
"Dạ." An Hạnh Nhi vui vẻ đồng ý.
Lúc này Diệp Thương Ngôn vẫn ở bên cạnh An Hạnh Nhi.
Đối với hành động của mẹ anh, rõ ràng là hơi không thích.
"Anh vào trong với Văn Văn trước đi, lát nữa tôi tìm anh sau." An Hạnh Nhi nói với Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn nhíu mày.
"Mau đi đi." An Hạnh Nhi giục.
Diệp Thương Ngôn mím môi, đi theo mọi người.
Ngoài hành lang chỉ còn lại An Hạnh Nhi và Vân Vũ Phương.
Không gian hơi bế tắc.
An Hạnh Nhi chủ động nói: “Mẹ muốn nói gì thì đừng ngại, cứ nói thẳng đi ạ."
Vân Vũ Phương thở dài: “Nếu không vì có cô con gái như thế, có cô con gái đánh không được chửi cũng không được thì mẹ cũng không làm đến mức này."
"Thương cho lòng người làm ba mẹ trong thiên hạ, con hiểu mà." An Hạnh Nhi mỉm cười.
Thật ra có thể đoán được, bà muốn nói gì.
"Mẹ thật sự tin là cái chết của Pamela không liên quan gì đến con, nhưng ban nãy bác sĩ nói với mẹ, nói là Văn Văn không muốn nhìn thấy con. Nó cũng không trách gì con, cũng không cảm thấy là con đã giết Pamela. Nhưng mà nó vừa thấy con thì sẽ nhớ đến Pamela, sẽ không nhịn được mà nghĩ sang hướng đó, rồi lại lâm vào bế tắc..." Dường như Vân Vũ Phương không nói tiếp được.
Đối với phu nhân nhà giàu có có kiến thức và hiểu lễ nghi như thế, có vài lời không hay ho lắm thì khó mà nói ra.
An Hạnh Nhi nói: “Mẹ, con không gặp Văn Văn."
Vân Vũ Phương bất đắc dĩ gật đầu.
Phút giây đó chủ động nắm lấy tay An Hạnh Nhi, dường như không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành dùng im lặng sẽ tốt hơn nói ra.
"Lát nữa con sẽ rời khỏi bệnh viện, không cho Văn Văn thấy con. Nhưng con có ít đồ ở biệt thự, con phải đi về lấy." An Hạnh Nhi nói.
"Mẹ bảo Ngôn đưa con về lấy." Vân Vũ Phương vội vàng nói.
Cũng rất may là An Hạnh Nhi hiểu lí lẽ.
"Không cần đâu ạ, chắc Thương Ngôn cũng rất lo cho Văn Văn, để anh ấy ở bên Văn Văn nhiều chút, con tự về là được." An Hạnh Nhi từ chối.
Nói rồi thì xoay người rời đi.
Nhưng ngay phút giây rời đi thì trên môi nở nụ cười lạnh.
Cô đương nhiên không đi về lấy đồ.
Mà cô về là để điều tra rõ sự thật.
Cô đã nói rồi.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất phạm người!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
An Hạnh Nhi gọi taxi trở lại biệt thự nhà họ Diệp.
Sáng sớm hôm nay xảy ra chuyện chấn động lòng người như thế, bây giờ trong nhà không có người chủ nào, mọi người đều đến bệnh viện với Diệp Phỉ Văn, thế nên các giúp việc đều tụ tập lại với nhau.
Khi An Hạnh Nhi đi vào phòng khách thì nghe được tiếng nói lầm rầm từ bên trong vang lên.
"Ban nãy thấy cô chủ phát bệnh, ông chủ và bà chủ lo lắng muốn chết, còn có cậu cả cậu hai và cậu ba đều rất là lo, chẳng hiểu tại sao mợ ba vừa gả đến mà lòng dạ lại ác độc thế nữa. Pamela ngoan vậy mà, tuy chỉ gần gũi với mỗi cô chủ nhưng dù gì đi nữa, là tôi cũng chẳng thể nào xuống tay thâm hiểm thế được!"
"Thấy mợ ba xinh đẹp lại nhã nhặn lễ phép, chẳng ngờ lòng dạ ác độc thế đó. Dáng vẻ yếu ớt khó chịu của cô chủ lúc sáng sớm hôm nay, tôi nhìn mà còn khiếp, huống chi là ông bà chủ và các cậu chủ yêu thương cô chủ thế kia."
"Còn có bé mèo Pamela đó nữa, lúc chúng tôi mò được nó từ trong hồ bơi ra, đôi mắt tròn tròn đó trợn mắt như thế nhìn chúng tôi, tôi nhìn mà trong lòng xót lắm. Dù con vật thì cũng là một mạng mà! Chẳng biết sao mợ ba lại ra tay được."
"Đều nói người trong xã hội thượng lưu học lễ nghi và kiến thức nhiều hơn người dân bình thường như chúng ta nhiều lắm, nhưng đạo đức này còn chẳng bằng những người địa vị thấp hèn như chúng ta nữa. Nếu được, tôi thật sự muốn công bố tội ác của mợ ba ra cả thế giới, để mọi người đều biết, rốt cuộc mợ ấy đã làm chuyện không bằng cầm thú đến mức nào..."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Một người giúp việc vội vàng kéo một người giúp việc trong số đó đang nói rất hăng hái.
"Cô ngăn tôi làm gì, tôi còn chưa nói xong..."
Giây tiếp theo.
"Mợ ba!" Người giúp việc sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Cả người cúi đầu, trông rất thấp thỏm.
Mấy người giúp việc đều đứng ra đó như thế, không dám nhúc nhích.
Dù gì cũng đã nói xấu sau lưng nhiề thế rồi...
Chẳng dám nghĩ sẽ có hậu quả gì nữa!
An Hạnh Nhi chỉ liếc họ một cái như thế.
Rồi thình lình đi qua người bọn họ.
Dọa khí thế là được rồi.
Với lập trường của cô bây giờ thì vẫn chưa đủ tư cách để răn dạy.
Lỡ sơ suất lại làm chuyện to ra, nói cô nhân lúc người nhà họ Diệp không có mặt mà bắt nạt giúp việc.
Không phải cô đa nghi.
Mà theo tình thế phát triển bây giờ, cô cảm thấy chuyện gì Diệp Phỉ Văn cũng làm ra được.
Cô đi qua đám người giúp việc.
Ngay phút giây đi qua.
Cô nói với một người giúp việc trong số đó: “Cô tới phòng tôi, giúp tôi thu dọn vài món đồ."
"Dạ, mợ ba." Người giúp việc đó sắp khóc rồi.
Ban nãy cô ta chính là người nói hăng nhất.
An Hạnh Nhi đưa người giúp việc về phòng.
Người giúp việc cả người run rẩy, giọng nói cũng run run: “Mợ ba bảo em giúp mợ thu dọn gì ạ?"
"Tôi hỏi cô mấy câu, cô thành thật trả lời là được."
"Dạ, dạ." Người giúp việc rất sợ hãi.
"Cô tên gì?" An Hạnh Nhi hỏi.
"Hạ Xuân Duẩn, mọi người đều gọi em là Tiểu Xuân."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm nay 28 ạ."
"Ở nhà họ Diệp bao lâu rồi?"
"Năm 18 tuổi em chưa tốt nghiệp cấp ba đã đến nhà họ Diệp làm người giúp việc rồi ạ, đã 10 năm rồi." Tiểu Xuân nói, đỏ cả mắt: “Xin mợ ba đừng đuổi em đi."
"Cô bình tĩnh đi, tôi không nói muốn đuổi cô."
Tiểu Xuân hít mũi gật đầu.
"Trong nhà này, bình thường giữa cô chủ của cô và ai có quan hệ tốt nhất?" An Hạnh Nhi đi thẳng vào vấn đề.
Nếu đã đến nhà họ Diệp nhiều năm như thế thì đương nhiên biết rõ mọi chuyện của nhà họ DIệp.
"Quan hệ giữa cô chủ và bà chủ rất tốt, cô chủ rất ỷ lại bà chủ, bà chủ cũng rất cưng chiều cô chủ."
"Những người khác ngoài bà chủ ra?"
"Những người khác ạ?" Tiểu Xuân suy nghĩ: “Hình như cũng thế ạ."
"Quan hệ giữa cô chủ của cô và Diệp Thương Ngôn tốt không?" An Hạnh Nhi hỏi.
Tiểu Xuân nhìn An Hạnh Nhi, dường như không biết nên trả lời thế nào.
"Trả lời thành thật là được." Sắc mặt An Hạnh Nhi hơi trầm xuống, có vẻ rất có uy.
Tiểu Xuân bèn vội vàng nói: “Bình thường cậu ba rất ít khi về đây, cô chủ và cậu ba cũng không tiếp xúc gì nhiều. Nhưng em nghe người giúp việc bên cạnh cô chủ là Cầm Cầm nói, mỗi lần cô chủ nghe tin cậu ba sẽ về thì cô ấy sẽ rất vui, còn mặc những bộ đồ cực kì xinh đẹp."
An Hạnh Nhi im lặng nghe, rồi hỏi: “Cô chủ của cô và Pamela rất thân thiết sao?"
"Đúng thế ạ." Tiểu Xuân gật mạnh đầu: “Dù có đi đâu thì cô chủ và Pamela đều ở cùng nhau. Thế nên ban nãy khi em nói chuyện mới không cân nhắc như thế, thật sự là vì cô chủ rất yêu thương Pamela."
"Ban nãy nghe các cô nói, Pamela không thân thiết với ai khác sao?" An Hạnh Nhi không để ý hỏi.
"Không thân thiết với bất kì ai cả, có lúc bọn em thấy Pamela rất đáng yêu bèn chủ động đi chọc cười nó, nhưng nó sẽ xoay người bỏ chạy. Trừ cô chủ ra thì không ai giữ nó được cả."
"Vậy thì bình thường cô chủ của cô đích thân chăm sóc Pamela sao?" An Hạnh Nhi thắc mắc.
"Không không không, đương nhiên không phải là cô chủ tự chăm sóc rồi. Sức khỏe cô chủ kém thế, sao có thể để cô chủ chăm sóc được, là Cầm Cầm người giúp việc bên cạnh cô chủ chăm sóc ạ. Pamela rất nghe lời Cầm Cầm, có lúc Pamela không ở bên cô chủ, mà bọn em muốn chọc Pamela thì đều do Cầm Cầm ôm đến."
"Cô Cầm Cầm đó ở đâu?" An Hạnh Nhi hỏi.
Nhanh chóng đã phong tỏa được đối tượng.
"Sau khi Pamela xảy ra chuyện, hình như cứ nhốt mình trong phòng, chắc là rất tự trách và khó chịu ạ. Dù gì Pamela đều do cô ấy chăm sóc, giờ xảy ra chuyện thì cô ấy cũng không tránh được liên quan, hơn nữa vẫn luôn có tình cảm tốt với Pamela, nên cô ấy sẽ rất đau lòng."
Ừ." An Hạnh Nhi dường như tán thành mà gật đầu, rồi thuận miệng hỏi: “Trong nhà có camera chứ?"
"Có ạ. Trừ phòng ngủ ra, các khu vực hoạt động cộng đồng trong nhà đều có camera." Người giúp việc vội vàng trả lời.
"Phòng theo dõi ở đâu?" An Hạnh Nhi hỏi.
"Trong phòng bảo vệ của người gác cổng ở ngoài cổng ạ."
"Được rồi." An Hạnh Nhi nói: “Không có chuyện gì nữa, cô có thể ra ngoài."
"Dạ, mợ ba." Tiểu Xuân rất cung kính.
Lúc rời đi không nhịn được mà dừng bước.
"Mợ ba, em..."
"Mấy câu mà tôi hỏi cô hôm nay, cô đừng nói cho ai thì tôi sẽ coi như không biết những gì mà cô đã nói xấu về tôi."
"Mợ ba yên tâm ạ, chết em cũng không nói." Tuy Tiểu Xuân không hiểu tại sao mợ ba lại nói thế.
Từ góc độ của cô ta thì mợ ba hỏi những câu rất bình thường.
Sao lại sợ bị người khác biết?!
Nói chung.
Cô ta không bị đuổi là được rồi.
Tiểu Xuân rời khỏi phòng.
An Hạnh Nhi cũng không ở lại. Cô đi thẳng xuống lầu, đi đến phòng bảo vệ.
Bảo bảo vệ lấy tất cả video theo dõi từ chiều hôm qua đến sáng sớm hôm nay.
Sau đó ngồi trong phòng bảo vệ xem
Cô dùng tốc độ nhanh nhất, liên tục xem liên tục xem.
Bảo vệ mở video đều choáng cả đầu, cuối cùng chỉ đành từ bỏ và đứng bên cạnh chờ.
"Được rồi." An Hạnh Nhi đột nhiên nói.
Bảo vệ cảm thấy anh ta chỉ thấy hình ảnh trên màn hình liên tục chớp hiện, chứ chẳng thấy gì cả.
An Hạnh Nhi nói "cảm ơn" với bảo vệ, rồi rời khỏi phòng bảo vệ.
Quả nhiên.
Chẳng phát hiện gì cả.
Diệp Phỉ Văn đúng là không đơn giản.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
An Hạnh Nhi rời khỏi phòng bảo vệ, đi thẳng vào phòng khách nhà họ Diệp.
Bây giờ người giúp việc chẳng dám tụm lại, mọi người đều nghiêm túc làm việc của mình, thậm chí nơi có An Hạnh Nhi thì chẳng dám thở mạnh.
"Cầm Cầm ở phòng nào?" An Hạnh Nhi hỏi một người trong số đó.
"Ở bên đó ạ, đi theo hướng đó, đi ra khỏi một cánh cửa thì sẽ thấy một dãy phòng, người giúp việc đều ở đó cả. Cầm Cầm ở phòng thứ ba." Người giúp việc vội vàng nói, giọng điệu rõ ràng là muốn lấy lòng An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi gật đầu nhẹ.
Cô đi tới phòng của Cầm Cầm rồi gõ cửa.
Bên trong vang lên một giọng nói hoảng sợ: “Ai vậy?"
"Có chuyện tìm cô, cô mở cửa đi." An Hạnh Nhi nói: “Tôi là An Hạnh Nhi."
Dường như im lặng mấy giây mới nói chuyện. "Dạ được, ngay đây ạ."
Sau đó cửa phòng mở ra.
Trông tâm trạng của Cầm Cầm rất ổn định, nhưng từ đôi mắt đỏ hoe và lỗ mũi là có thể thấy được cô ta vừa khóc xong.
"Tôi vào được không?" An Hạnh Nhi hỏi.
"À... được, được ạ." Rõ ràng Cầm Cầm hơi hốt hoảng.
An Hạnh Nhi đi vào.
Đi vào thì thấy trong phòng có rất nhiều lông mèo.
Dường như Cầm Cầm cũng chú ý đến ánh mắt của An Hạnh Nhi, bèn vội vàng nói: “Pamela thường xuyên đến phòng em chơi, nhưng chẳng ngờ..."
"Tình cảm của cô và Pamela chắc rất tốt nhỉ?" An Hạnh Nhi hỏi.
"Trừ cô chủ ra thì em chơi với Pamela nhiều nhất."
"Nó chết rồi chắc cô đau lòng lắm nhỉ?"
Cầm Cầm gật đầu: “Dạ."
"Đúng rồi, cô theo cô chủ nhà cô bao lâu rồi."
"Em chăm sóc cô chủ 8 năm rồi ạ.
"Vậy thì 8 năm, chắc cô rất hiểu cô chủ nhà cô để ý gì nhất nhỉ?"
"Đương nhiên, em hiểu tất cả về cô chủ."
"Vậy cô biết rõ Pamela quan trọng với cô chủ nhà cô như thế, tại sao không chăm sóc kĩ nó?" An Hạnh Nhi chất vấn.
Cầm Cầm sững ra.
Phút giây đó Cầm Cầm bị sợ hãi trước khí thế đột nhiên xuất hiện của An Hạnh Nhi.
"Hay phải nói cô cố tình không chăm sóc kĩ Pamela?"
"Không phải, sao em lại cố ý được! Em biết cô chủ thích Pamela nên em hết lòng chăm sóc nó, còn tận tâm hơn cả chăm sóc em trai em gái còn nhỏ của em nữa." Cầm Cầm vội vàng phản bác.
"Cô có em trai em gái nữa à?" An Hạnh Nhi hỏi.
"Dạ có. Nhà em nghèo nên từ nhỏ đã ra ngoài làm việc rồi ạ. Khó khăn lắm mới được đến làm giúp việc nhà họ Diệp, ông bà chủ Diệp và các cậu chủ, cô chủ đều rất tốt, rất hào phóng với giúp việc bọn em, em rất vui khi được làm việc ở đây."
"Công việc ở đây có thể giúp cô nuôi người nhà cô chứ?"
"Chỗ nhà em ở là một nơi nghèo, chẳng chi tiêu mấy, tiền lương hàng tháng của em có thể nuôi được người nhà em, còn có thể trả sinh hoạt phí và học phí của em trai em gái em."
"Vậy tức là cô rất sợ mất công việc này rồi."
"Em nhất định sẽ tận tụy làm tốt công việc của mình." Cầm Cầm vội vàng bảo đảm.
"Được, tôi biết rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi." An Hạnh Nhi nhìn Cầm Cầm, đột nhiên chuyển đề tài: “Nói xem, cô cảm thấy cái chết của Pamela có liên quan đến ai?"
Thật ra giọng điệu rất lạnh nhạt.
Giống như đang nói chuyện phiếm bình thường vậy thôi.
"Em, em thật sự không biết." Rõ ràng là Cầm Cầm hơi hoảng sợ.
"Tôi cũng tò mò. Chẳng phải nói mèo có chín mạng sao? Sao lại bị chết chìm nhỉ?" An Hạnh Nhi thâm thúy hỏi.
Ánh mắt Cầm Cầm lóe lên, thậm chí không dám nói nhiều.
"Đúng rồi, tôi nghe nói mèo là loài động vật có khả năng thông linh, dù chết thì linh hồn cũng sẽ trở lại bên cạnh người chủ từng nuôi dưỡng nó, chẳng biết có thật không nhỉ. Nếu nó về thật, cô nhớ hỏi Pamela rốt cuộc nó chết như thế nào. Nếu là chính nó bất cẩn chết chìm, vậy thì do nó bạc mệnh. Nếu không phải, cô và Văn Văn coi như là người thân thiết nhất của Pamela, nên điều tra rõ sự thật cho nó, cho nó chết được nhắm mắt."
Lời nói trông như hờ hững của An Hạnh Nhi lại khiến cả người Cầm Cầm căng thẳng.
Cô ta hơi bối rối hỏi: “Sao mà có linh hồn được, đây là lừa người..."
"Tôi thuận miệng nói thôi mà." Dáng vẻ của An Hạnh Nhi rất hờ hững: “Tôi tới để hỏi quan hệ giữa Pamela và cô chủ của cô thôi, không có chuyện gì khác."
"Em tiễn mợ ba."
"Không cần."
An Hạnh Nhi khua tay, đi ra ngoài.
Ngay giây phút đi ra ngoài, trên môi nở nụ cười lạnh.
Cô về thẳng phòng khách, gọi Tiểu Xuân đến.
Tiểu Xuân vẫn nơm nớp lo sợ như cũ: “Mợ ba ạ."
"Điện thoại cô có đây không?" An Hạnh Nhi hỏi.
Tiểu Xuân vội vàng lấy điện thoại ra.
"Mở ra cho tôi."
"Dạ." Tiểu Xuân làm theo, thật ra cũng rất khó hiểu.
An Hạnh Nhi thao tác trên điện thoại của Tiểu Xuân, vừa điều khiển vừa nói: “Tiếng kêu này giống tiếng kêu của Pamela không?"
"Dạ không giống. Tiếng kêu của Pamela mềm mại hơn một chút."
"Thế tiếng này?"
"Vẫn không giống lắm ạ."
"Tiếng này thì sao?"
"Hơi giống rồi ạ, nhưng phải mềm mại thêm tí nữa."
"Tiếng này?"
"Đúng ạ, tiếng kêu này rất giống." Tiểu Xuân rất kích động.
"Được rồi." An Hạnh Nhi tải file âm thanh xuống.
Cô đưa điện thoại cho Tiểu Xuân: “Giao cho cô một nhiệm vụ, không được nói cho ai."
"Dạ." Tiểu Xuân bèn vội vàng gật đầu.
An Hạnh Nhi nói chuyện cho Tiểu Xuân biết.
Dường như Tiểu Xuân hơi khó xử.
"Làm theo lời tôi nói là được." An Hạnh Nhi nói thẳng.
"Nhưng như thế, với Cầm Cầm thì..."
"Cô sẽ biết sớm thôi, làm thế là tốt với cô ta hay không."
Tiểu Xuân không thể làm trái lệnh, đành phải đồng ý.
Buổi chiều.
An Hạnh Nhi vẫn chưa đi.
Cũng may.
Người nhà họ Diệp vẫn chưa về.
Ngay cả Diệp Thương Ngôn vẫn chưa về.
Dường như mọi người đều vây quanh Diệp Phỉ Văn.
Thật ra Diệp Phỉ Văn vẫn là cục cưng của cả nhà họ.
Chẳng biết khi cục cưng này bị người ta vạch trần mặt mũi thật thì sẽ... thê thảm đến mức nào.
Thật ra cô có nhân từ thế đâu.
Cô đã sống hơn một đời nên rất rõ, nhân từ với người khác chính là tàn nhẫn với chính mình.
Cô nhìn chuẩn thời gian.
Lại tới phòng của Cầm Cầm.
Cô đứng ngoài cửa đợi một lúc.
Một lúc.
Tiểu Xuân ra khỏi phòng.
Quay đầu lại nhìn An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi chìa tay ra.
Tiểu Xuân vội vàng đưa điện thoại của mình cho An Hạnh Nhi, trên điện thoại chính là file âm thanh vừa tắt, file âm thanh tiếng mèo kêu.
Cô cầm điện thoại, bỏ vào trong túi áo, đi vào.
Đi vào, thấy sắc mặt của Cầm Cầm ở bên trong vô cùng ảm đạm.
Cầm Cầm vừa thấy An Hạnh Nhi thì lập tức đổi sắc mặt, cô ta nở nụ cười, cung kính hỏi cô: “Mợ ba tìm em ạ?"
"Tôi sắp đi rồi. Nhưng có vài lời muốn nói cho Văn Văn, vì tâm trạng của Văn Văn lúc này không ổn định, nên đành nhờ cô chuyển lời giúp tôi."
"Dạ." Cầm Cầm vội vàng gật đầu.
An Hạnh Nhi nói: “Nói với cô chủ, cái chết của Pamela thật sự không liên quan đến tôi, tôi cũng rất lo cho sức khỏe của em ấy, mong em ấy sớm ngày thoát khỏi bóng tối."
An Hạnh Nhi nói.
Rồi lấy tay trong túi áo mở file âm thanh tiếng mèo kêu trong điện thoại.
Rõ ràng sắc mặt Cầm Cầm thay đổi.
Nhưng sắc mặt An Hạnh Nhi vẫn như thường mà nói tiếp: “Khi em ấy khỏe rồi, tôi sẽ cùng em ấy đi chọn một con mèo đáng yêu như Pamela để chơi với em ấy… Cầm Cầm?"
Cầm Cầm bỗng tỉnh hồn.
"Cô đang nghe chứ?"
"Đang nghe đang nghe đang nghe ạ." Cầm Cầm vội vàng trả lời, phút giây đó sắc mặt đầy sợ hãi: “Mợ có nghe thấy tiếng gì không ạ?"
"Tiếng gì?" An Hạnh Nhi ngạc nhiên.
"Không không không có gì." Cầm Cầm vội vàng lắc đầu.
Điên cuồng lắc đầu.
An Hạnh Nhi cứ thế mà nhìn dáng vẻ của Cầm Cầm.
Thế nên là, kẻ gian rồi sẽ chột dạ thôi!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Trong phòng của Cầm Cầm.
Tiếng mèo kêu từng đợt này đến đợt khác vang lên.
An Hạnh Nhi làm như không nghe thấy.
Cô cố ý nói những lời muốn nói với Diệp Phỉ Văn cho Cầm Cầm nghe.
Nói xong cô lại khuyên nhủ: “Nhất định phải đợi cảm xúc cô chủ của cô ổn định lại rồi mới nói cho cô ta biết.”
“Vâng, vâng, thưa mợ ba.” Cầm Cầm lúc này đã hoảng sợ, mặt tái nhợt.
Chắc cô ta cũng không nghe thấy An Hạnh Nhi nói gì.
An Hạnh Nhi làm như không phát hiện ra vẻ mặt Cầm Cầm đã thay đổi, cô xoay người rời đi.
Trước khi rời đi, thật ra cô đã tắt âm thanh video trong túi áo, sợ cô vừa đi tiếng mèo kêu đã hết sẽ khiến Cầm Cầm nghi ngờ.
Đương nhiên.
Với tình hình hiện nay của Cầm Cầm, chắc cũng không nghĩ được nhiều đến vậy.
Khi An Hạnh Nhi ra khỏi phòng còn cố ý khép hờ cửa phòng.
Lúc đó Cầm Cầm đang trong trạng thái vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn không phát hiện ra những điều này.
Cô ta chỉ thấy An Hạnh Nhi ra khỏi phòng mình, toàn bộ cảm xúc mới hoàn toàn bộc lộ ra.
Hốc mắt cô ta đỏ hoe, ươn ướt.
Nước mắt cũng không ngừng trào ra từ khoé mắt.
Cô ta liên tục lẩm bẩm: “Pamela, không phải cô muốn giết con, thật sự không phải cô, là cô chủ bảo cô làm vậy. Nếu con có gì không hài lòng, nếu con muốn báo thù thì đừng tìm cô, đi tìm cô chủ được không? Cô thật sự chỉ vì để sống, cô thật sự chỉ vì giữ công việc hiện tại của mình, gia đình cô còn cần cô nuôi, cô cầu xin con đừng đến tìm cô được không…”
Cầm Cầm cực kỳ đau khổ.
Thực ra, sau khi Pamela bị cô ta dìm chết, cô ta cũng không chấp nhận được, vậy nên đã làm theo lệnh của cô chủ, ôm thi thể Pamela diễn vở kịch này cùng cô chủ. Sau đó cô ta tự nhốt mình trong phòng, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh sau khi Pamela chết, khi chết mắt nó mở to nhìn cô chằm chằm.
Bây giờ cô ta hơi hối hận, vì công việc mà làm việc, vì công việc mà cô ta đã mất sạch lương tâm!
Cứ nghĩ đến Pamela là cô ta lại sụp đổ!
Dù sao thì Pamela cũng được cô ta chăm sóc từ nhỏ, cô ta chăm sóc nó như con của mình.
Ngoài cô chủ ra thì nó bám cô ta nhất.
Nhưng cô ta đã thật sự tự tay giết nó, giết “đứa con” của mình.
Cô ta không chấp nhận được sự thật này nên đã cố gắng trốn vào phòng để điều chỉnh cảm xúc.
Nhưng không ngờ mợ ba lại tới tìm cô ta.
Cô ta vất vả lắm mới miễn cưỡng vượt qua được, khiến người khác không nghi ngờ mình, bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu u oán của Pamela, vừa nãy Tiểu Xuân tới tìm cô ta đã nghe thấy rồi, bây giờ mợ ba tới tìm, cô ta cũng nghe thấy… Ban đầu cô ta tưởng đó là ảo giác, nhưng tiếng kêu ấy thật sự quá thật!
Cô ta lại nhớ lại mợ ba vừa nói mèo có linh tính, lúc này cô ta thật sự đã bị doạ sợ.
Không.
Cô ta phải chôn Pamela.
Cô ta phải chôn cất đàng hoàng, còn phải tìm thầy tới độ pháp để nó được an nghỉ.
Nghĩ vậy, Cầm Cầm đột nhiên lao về phía cửa.
Cô ta vừa quay người lại đã giật mình.
Bởi vì cô ta nhìn thấy mợ ba vẫn đang đứng ở cửa chưa hề rời đi.
Rõ ràng.
Rõ ràng vừa nãy cô ta đã thấy mợ ba đi rồi.
Sao bây giờ lại quay lại?
Những lời cô ta tự lẩm bẩm vừa nãy…
Chắc chắn chưa bị mợ ba nghe thấy.
Cầm Cầm tự An Hạnh Nhi ủi bản thân, giờ phút này cô ta lại gắng gượng khiến bản thân nhìn bình thường nhất có thể: “Mợ ba còn có chuyện gì sao?”
An Hạnh Nhi lạnh lùng nhìn cô ta, nói thẳng: “Diệp Phỉ Văn bảo cô giết Pamela?”
“Không phải!” Cầm Cầm vội phản kháng, trông cô ta cực kỳ kích động.
Dáng vẻ sau khi bị vạch trần, muốn che dấu.
“Thật sự không phải, cô chủ yêu Pamela như thế, sao có thể giết nó được? Mợ ba đừng đổ oan cho cô chủ, cô chủ là người tốt, cô ấy lương thiện, đến một con kiến cũng không dám giẫm chết, sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy, sao có thể…” Cầm Cầm nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Bởi vì.
An Hạnh Nhi đã lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại chính là hình ảnh vừa rồi Cầm Cầm tự lẩm bẩm một mình.
Hiển nhiên là đã bị An Hạnh Nhi quay lại.
Cầm Cầm không tin được nhìn An Hạnh Nhi.
Cô ta đoán được vừa nãy An Hạnh Nhi đã nghe thấy lời mình nói, nhưng không ngờ mợ ba còn quay video lại.
Cô ta vốn định chết không chịu thừa nhận.
Dù sao chỉ có hai người, cô ta không thừa nhận thì An Hạnh Nhi cũng không làm được gì cô ta.
Chỉ cần cô ta cắn răng kín miệng là được.
Nhưng bây giờ.
Bây giờ đã có chứng cứ xác thực, có trăm cái miệng cũng khó mà cãi lại.
Cầm Cầm ngẩn ra, nhìn An Hạnh Nhi trước mặt, vẻ mặt cứng đờ.
Giây tiếp theo.
“Phịch” một tiếng.
Cầm Cầm đột nhiên quỳ xuống trước mặt An Hạnh Nhi: “Mợ ba, cầu xin mợ đừng nói cho ông bà chủ, đừng nói cho bất kỳ ai, tôi không muốn mất công việc này, tôi không muốn. Tôi vẫn còn em trai, em gái cần nuôi, tôi mất việc thì chúng sẽ không được đi học, cầu xin cô.”
Cô ta vừa nói nước mắt, nước mũi cứ thế tuôn rơi.
Trông cực kỳ đau khổ.
An Hạnh Nhi cất điện thoại đi, tỏ vẻ thờ ơ trước vẻ đau khổ của Cầm Cầm.
Cô nói: “Chuyện này không trách cô, cũng là Diệp Phỉ Văn yêu cầu cô làm vậy.”
“Cô chủ, cô chủ cũng là…” Cầm Cầm vẫn muốn nói giúp Diệp Phỉ Văn.
“Thật ra tôi biết rất rõ vì sao cô ta lại làm như vậy, cô không cần giải thích cho cô ta. Nếu cô muốn tôi giúp cô ở lại nhà họ Diệp, hoặc dù bị đuổi khỏi nhà họ Diệp vẫn nhận được một khoản bồi thường hậu hĩnh thì chỉ cần làm theo lời tôi nói, tôi đảm bảo cô có thể hùng hồn ra đi.” An Hạnh Nhi nói từng chữ.
Cầm Cầm không tin lắm.
An Hạnh Nhi không lằng nhằng, cô nói thẳng cho Cầm Cầm kế hoạch của mình.
Cầm Cầm vội vàng lắc đầu: “Không, không được, tôi không thể phản bội cô chủ, cô chủ đối xử với tôi không tệ, tôi không thể bán đứng cô chủ.”
“Bán đứng hay không đã là sự thật rồi. Bây giờ chỉ cần tôi đưa video này cho người nhà họ Diệp xem, cô nghĩ cô còn có thể che giấu được nữa không? Nếu không cô định bịa đặt rằng video này là do tôi ép cô quay chắc?” An Hạnh Nhi lạnh giọng nói.
“Không, không, tôi không dám. Tôi không dám đổ oan cho mợ ba.” Cầm Cầm sợ hãi, nhanh chóng phủ nhận.
An Hạnh Nhi đã lường trước được Cầm Cầm không có lá gan này.
Hơn nữa từ dáng vẻ tự trách mình của Cầm Cầm vì cái chết của Pamela, về cơ bản có thể khẳng định bản tính của Cầm Cầm không phải người xấu, vậy nên vẫn có thể thương lượng với cô ta.
“Vậy thì cứ nói sự thật thôi.” An Hạnh Nhi thuyết phục: “Hơn nữa, không phải cô phản bội cô chủ nhà cô, cô đang giúp cô ta. Chắc cô cũng biết cô ta làm vậy là không đúng mà, phải không?”
Cầm Cầm không trả lời, chỉ cắn chặt môi không biết làm sao.
“Diệp Phỉ Văn thích Diệp Thương Ngôn là không đúng, phải không?” An Hạnh Nhi nói thẳng.
Cầm Cầm giật mình.
Cô ta nhìn chằm chằm An Hạnh Nhi.
Dường như rất ngạc nhiên, sao cô lại biết chuyện này?
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
“Tin tôi đi, cô đang giúp Diệp Phỉ Văn chứ không phải hại cô ta.” An Hạnh Nhi lại khuyên nhủ.
Cầm Cầm không dám gật đầu.
Nhưng cũng không dám từ chối.
Cô ta chỉ nhìn An Hạnh Nhi, vẫn chưa hạ quyết tâm được.
“Thật ra cô cũng không có lựa chọn nào khác.” An Hạnh Nhi nói: “Cô giết Pamela là sự thật rất rõ ràng. Thứ nhất, Pamela không hề tự trượt chân rơi xuống hồ mà chết. Chưa nói đến bản năng của mèo là biết bơi, cho dù Pamela bị nuôi nhốt mà mất đi khả năng này thì khi rơi xuống nước chắc chắn sẽ phát ra tiếng động lớn. Mà biệt thự nhà họ Diệp có nhân viên bảo vệ tuần tra 24/24, nhưng không ai phát hiện ra Pamela rơi xuống nước, khả năng duy nhất là sau khi bị ai đó giết chết rồi ném xuống nước.”
“Thứ hai, Pamela không thể nào là tự chìm chết, vậy thì là bị giết. Kẻ gây án có thể làm không gây ra tiếng động, không để Pamela trước khi chết phát ra tiếng kêu cứu thì chỉ có thể nói lên Pamela bị người mình tin tưởng hại chết, vì nó không ghét người đó lại gần nên sẽ không kêu. Mà trong số người làm ở biệt thự, thậm chí người nhà Diệp cũng biết ngoài Diệp Phỉ Văn ra, người Pamela gần gũi nhất chỉ có cô.”
“Chắc chắn Diệp Phỉ Văn không thể tự tay giết Pamela, nguời còn lại chỉ có thể là cô.” An Hạnh Nhi nói rất thẳng thừng: “Đây cũng là lý do vì sao ngay từ đầu tôi đã biết Pamela là do cô giết, vậy nên tôi mới bảo Tiểu Xuân đi cùng tôi, để lộ sơ hở của cô.”
Cầm Cầm đột nhiên sững sờ, cô ta trợn to mắt nhìn An Hạnh Nhi: “Tiếng mèo kêu khi nãy không phải ảo giác của tôi, là…”
“Đúng, là tôi và Tiểu Xuân cố ý bật cho cô nghe.” An Hạnh Nhi thừa nhận.
Cầm Cầm nhìn An Hạnh Nhi chằm chằm.
Dường như cô ta không ngờ mình lại bị nghi ngờ nhanh như vậy, còn bị tính kế.
Cô ta vẫn luôn cho rằng vừa nãy mình đã che giấu rất tốt, đã lừa được mợ ba.
“Đương nhiên, những lý luận tôi vừa đưa ra không quan trọng. Dù sao tôi cũng chỉ nói lời từ một phía, không có hiệu lực pháp lý. Nếu cô không muốn phản bội cô chủ của cô thì tôi cũng không làm khó. Nhưng có điều này tôi phải nhắc nhở cô. Bắc Văn Quốc có luật bảo vệ quyền vật nuôi, trong đó có một quy định nếu động vật bị hãm hại sẽ trừng phạt theo điều khoản theo quy định của luật bảo vệ quyền vật nuôi, hình phạt cao nhất là có thể bị kết án ba năm tù giam! Tôi nghĩ chắc Pamela đã được làm giấy tờ vật nuôi rồi, bây giờ nó bị hãm hại, cô đã vi phạm đến quyền bảo vệ vật nuôi. Không truy cứu thì thôi, nếu thật sự truy cứu…” An Hạnh Nhi híp mắt: “Ngồi tù là điều đương nhiên.”
“Không, tôi không thể ngồi tù, tôi không thể!” Cầm Cầm trở nên kích động: “Em trai tôi học luật, nếu tôi ngồi tù sẽ ảnh hưởng đến tương lai của nó, tôi không thể để lại vết nhơ cho em trai, tôi không thể…”
“Vậy nên vừa nãy tôi đã nói cô không còn sự lựa chọn nào khác.” An Hạnh Nhi vẫn không quan tâm lắm đến sự sụp đổ của Cầm Cầm: “Chuyện này vốn không trách cô, nhưng nếu cô che giấu sự thật thì cũng chỉ cô mới phải gánh chịu hậu quả. Nếu không muốn gánh chịu thì cách tốt nhất là để sự thật được đưa ra ánh sáng.”
“Tôi đồng ý.” Cầm Cầm nặng nề gật đầu.
Dưới cái nhìn áp bức của mợ ba, cô ta không còn cách nào khác.
Hơn nữa mợ ba nói đúng.
Cô chủ thích cậu ba là điều không đúng.
Cô ta nên nói cho ông bà chủ biết chuyện này và ngăn cản.
“Được.” An Hạnh Nhi cũng không quá vui vẻ trước lời đồng ý của Cầm Cầm.
Cứ như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Dễ dàng khiến Cầm Cầm phải khâm phục.
Cô ta luôn cho rằng cô chủ đã rất thông minh rồi, biết cách khiến mọi người phải nghe lời mình, biết cách thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí trong chuyện cô chủ bắt nạt cô Đồng trước đây, cô Đồng cũng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể kìm nén cơn giận.
Lần này cô chủ đối phó với mợ ba, Cầm Cầm cũng nghĩ đây là chuyện rất dễ dàng.
Dù sao nhìn mợ ba là thấy thuộc kiểu người không bị ảnh hưởng bởi thị phi thì sẽ không truy cứu.
Quả nhiên.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Cuối cùng cô chủ cũng gặp được người lợi hại hơn mình.
Trong căn nhà này, chỉ có cô ta ở bên chăm sóc cô chủ, cô chủ không giả vờ với cô ta, những người khác kể cả ba mẹ của cô chủ cũng không biết cô chủ là người thế nào!
Mà mợ ba chỉ mất nửa ngày đã nhìn thấy mọi sự nguỵ trang của cô chủ.
Mợ ba thật sự không phải người đơn giản!
…
Sau khi nói chuyện với Cầm Cầm xong.
Cô trở lại phòng ngủ của Diệp Thương Ngôn.
Cô vốn định đợi người nhà họ Diệp về, nhưng đúc lúc đó lại nhận được điện thoại của Vân Vũ Phương.
Bà nói: “Hạnh Nhi à, bác sĩ nói Văn Văn không sao, mọi người cũng về nhà luôn. Mẹ nghe người làm nói con vẫn ở nhà, mẹ nói…”
“Mẹ, ba mẹ về đi. Yên tâm, con sẽ không để Văn Văn nhìn thấy con.”
“Hạnh Nhi, mẹ đã khiến con chịu thiệt thòi rồi.” Vân Vũ Phương rất tự trách.
“Không đâu ạ. Con hiểu nỗi khó xử mẹ mà, nếu là con thì con cũng làm thế.”
“Con hiểu là tốt, khi nào Văn Văn ổn định lại, mẹ sẽ xử lý mối quan hệ giữa con và nó.”
“Vâng.”
Vân Vũ Phương lại nói thêm vài lời an ủi An Hạnh Nhi, sau đó mới kết thúc cuộc gọi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Hạnh Nhi vẫn chưa đi.
Cô chỉ đồng ý không gặp Diệp Phỉ Văn chứ không đồng ý rời khỏi biệt thự nhà họ Diệp.
Chưa vạch trần Diệp Phỉ Văn, sao cô có thể dễ dàng rời đi như vậy?
Cô nằm trên ghế sofa trong phòng.
Cho đến khi cửa được đẩy ra.
Diệp Thương Ngôn nhìn cô trong phòng, vẫn có một giây ngạc nhiên.
Anh nói: “Tôi cứ nghĩ em đã cụp đuôi bỏ chạy rồi.”
Giọng điệu mang theo sự trêu đùa rõ ràng.
An Hạnh Nhi liếc nhìn Diệp Thương Ngôn: “Anh mong tôi bỏ đi lắm đúng không? Để không động đến tiểu tổ tông nhà các anh à?”
Câu cuối cùng cô nói còn mang theo chút châm chọc.
Diệp Phỉ Văn được người nhà họ Diệp chiều quá mà coi trời bằng vung.
Vừa nãy cô nằm trên sofa không có việc gì làm, cô đã cẩn thận tính toán người nhà họ Diệp.
Mặc dù kiếp trước không ở cùng tiếp xúc nhiều, nhưng từ thời gian ở chung ngắn ngủi, có thể thấy hình như ngoại trừ Diệp Phỉ Văn, mọi người nhà họ Diệp đều rất yêu thương nhau, không có nhiều hục hặc, cũng đối xử với cô rất chân thành.
Thậm chí cô còn thấy hơi may mắn, nhà họ Diệp hoàn toàn khác người nhà họ Cố.
Chỉ một mình Diệp Phỉ Văn có nhân cách méo mó.
An Hạnh Nhi thầm suy đoán.
Đúng lúc này, người cô chợt căng thẳng.
Khuôn mặt Diệp Thương Ngôn đột nhiên phóng to trước mặt cô, cô nhìn anh với vẻ phòng bị.
Rõ ràng cô đang nằm một mình trên sofa, Diệp Thương Ngôn lại đây làm gì?
Cô đang định phản kháng thì nghe thấy giọng nói cực kỳ từ tính của Diệp Thương Ngôn.
“Tiểu tổ tông của tôi từ trước đến giờ chỉ có em, không có ai khác.”
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
“Tiểu tổ tông của tôi từ trước đến giờ chỉ có em, không có ai khác.” Giọng Diệp Thương Ngôn trầm thấp, lời nói sến sẩm được anh nói ra như nước, vang vọng bên tai cô rất lâu.
An Hạnh Nhi không biết sao Diệp Thương Ngôn có thể thuần thục trêu ghẹo một cô gái như vậy.
Những lời cực kỳ cưng chiều này sao anh nói được ra miệng chứ? Mấu chốt là với giọng nói cực kỳ từ tính của anh, là con gái thì đều không cưỡng lại được.
“Miệng lưỡi trơn tru.” An Hạnh Nhi giả vờ tức giận.
Thực ra là cô đang che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ rất dễ bị tên xấu xa trước mặt trêu ghẹo.
Tư Tư nói đúng.
Cho dù không thể ở bên Cố Quân Tường thì cũng không được ở bên Diệp Thương Ngôn.
Đàn ông.
Không có tên nào là tốt.
“Buông tôi ra, tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm.” An Hạnh Nhi đẩy Diệp Thương Ngôn đang dựa trên người cô ra.
Người đàn ông này nhìn không hề mập chút nào, khi mặc quần áo vào nhìn hơi mảnh mai, gầy gò, không biết sức nặng đang đè trên người cô lúc này sao lại như đá, khiến cô không thể động đậy.
Diệp Thương Ngôn thấy cô đã đỏ mặt thì không trêu cô nữa, đứng dậy khỏi người cô.
An Hạnh Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, làm cho mình trông nghiêm túc hơn: “Diệp Thương Ngôn, tôi có chuyện này muốn nói với gia đình anh.”
Diệp Thương Ngôn gật đầu.
Dường như đã đoán được.
“Anh đi xem em gái anh đã về phòng chưa đi.”
Diệp Thương Ngôn cau mày.
“Làm phiền rồi.” An Hạnh Nhi rất khách sáo.
Diệp Thương Ngôn trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lúc này đột nhiên sắc mặt anh không được tốt lắm, anh xoay người rời đi.
Một lúc sau.
Anh đứng ở cửa, dáng người thon dài ung dung dựa vào cửa, nói với An Hạnh Nhi: “Về phòng rồi, em có thể ra rồi.”
Giọng điệu này nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
An Hạnh Nhi không biết Diệp Thương Ngôn đang tức giận cái gì.
Cô để ý đến cảm nhận của em gái anh như vậy, chẳng phải anh nên vui sao?
Thôi bỏ đi.
Dù sao cô cũng không thể hiểu được người đàn ông này.
Khỏi phải lãng phí tế bào não của cô.
An Hạnh Nhi hít sâu một hơi rồi ra khỏi phòng.
Tầng dưới.
Người nhà họ Diệp đều ở đây.
Xem ra vừa nãy mọi người đã thu xếp cho Diệp Phỉ Văn ổn thoả nên giờ này đang nghỉ ngơi trong phòng khách.
“Văn Văn đã lâu không bị bệnh lại, thật đáng sợ. Cũng may bác sĩ nói không ảnh hưởng đến tim, lần sau nhất định phải chú ý nhiều hơn.” Lư Tử Địch nói.
“Anh lo lát nữa Văn Văn ngủ dậy lại nhớ đến Pamela thì phải làm sao?” Diệp Thương Minh hơi bất lực.
“Hay là bây giờ đi tìm một con mèo khác giống hệt Pamela cho em gái, khi nào con bé tỉnh dậy thì cho nó một bất ngờ?” Diệp Thương Ngôn đề nghị.
“Không cần, mẹ sợ con bé nhìn thấy con mèo khác lại bị tổn thương.” Vân Vũ Phương nói: “Xem tình hình sau khi còn bé dậy thế nào sau đó hỏi ý kiến nó, mẹ hy vọng sau lần này đừng nuôi thú cưng nữa, thời gian thú cưng ở bên ta cũng có hạn.”
“Cũng phải.” Lư Tử Địch phụ hoạ, lát sau khi ngước mắt lên, cô ta lập tức giật mình.
Những người khác nhìn thấy ánh mắt Lư Tử Địch cũng không khỏi nhìn về phía đó.
Sau đó mọi người thấy Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi từ trên cầu thang đi xuống.
Không phải nói An Hạnh Nhi đã đi rồi sao?
Sao cô vẫn còn ở đây?
Mọi người đều ngạc nhiên nhưng không ai nói gì.
Ai cũng biết nói lời này ra sẽ xúc phạm người khác.
Ngược lại An Hạnh Nhi rất bình tĩnh, cô nở nụ cười tự nhiên rồi nói: “Con có chuyện muốn nói với mọi người nên chưa đi. Con thấy Văn Văn đã về phòng nên mới theo Thương Ngôn xuống đây, chắc sẽ không chạm mặt Văn Văn.”
“Khiến con chịu thiệt thòi rồi.” Vân Vũ Phương nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa, chủ động kéo An Hạnh Nhi lại, dường như rất thân thiết.
Bà cũng thật sự thấy hơi áy náy.
“Mẹ khách sáo quá rồi, con đã nói là con hiểu mà." An Hạnh Nhi mỉm cười nhẹ: “Con có lời này muốn nói với mọi người, nói xong con sẽ đi.’
“Ngồi đi, dù sao bây giờ Văn Văn cũng ngủ rồi, nó sẽ không xuống đây ngay đâu.” Vân Vũ Phương niềm nở nói.
An Hạnh Nhi gật đầu, cô cũng ngồi xuống sofa.
Mọi người đều nhìn cô.
Có vẻ như đều đang đợi cô nói.
An Hạnh Nhi cũng không vòng vo: “Chuyện của Pamela thật sự không liên quan đến con…”
“Chuyện này con không cần giải thích.” Vân Vũ Phương ngắt lời cô: “Mọi người đều biết chắc chắn Pamela không phải do con giết. Sáng nay Văn Văn quá kích động, cái chết của Pamela đã tạo thành cú sốc lớn với con bé nên mới nói không suy nghĩ như vậy. Con yên tâm, mẹ và mọi người trong nhà đều tin chuyện này không liên quan đến con, Văn Văn cũng tin như vậy.”
“Nếu Văn Văn cũng tin thì con không cần phải đi nữa.” An Hạnh Nhi cười khẽ, hơi bất đắc dĩ.
“Con bé nhất thời không chấp nhận được sự thật Pamela đã chết, nên tự nó đã đi vào ngõ cụt. Mấy ngày nữa Văn Văn chấp nhận được cái chết của Pamela thì sẽ không sao nữa.” Vân Vũ Phương cố gắng làm dịu bầu không khí.
“Nhưng con nghĩ con vần cần phải nói ra sự thật.” An Hạnh Nhi rất kiên quyết.
“Không phải cô vẫn luôn đồng ý sao? Sao bây giờ lại đột nhiên đổi ý rồi?” Đồng Vận Khiết bắt đầu châm dầu vào lửa: “Cô làm vậy không phải là đang cố ý làm khó dì sao?”
“Khiết Khiết.” Diệp Thương Hải thấp giọng gọi.
Đồng Vận Khiết không quan tâm đến Diệp Thương Hải, cô ta lại lẩm bẩm thêm vài câu: “Nếu không đồng ý với sắp xếp của dì thì nên nói ra. Vừa làm gái điếm vừa lập miếu thờ trinh, không cẩm thấy bản thân vô liêm sỉ à?”
“Khiết Khiết!” Giọng Diệp Thương Hải rõ ràng đã nặng nề hơn.
Khoảnh khắc đó thậm chí Đồng Vận Khiết còn cảm nhận được một ánh mắt rất sắc.
Cô ta thầm cắn răng.
Diệp Thương Ngôn trước nay luôn khịt mũi coi thường phụ nữ.
Đã bao giờ anh ra mặt vì một người phụ nữ nào?
Nhưng lúc này anh lại nhìn cô ta chằm chằm, là đang cảnh cáo cô ta sao?
An Hạnh Nhi cũng nhìn Đồng Vận Khiết, đương nhiên cô biết chắc chắn cô ta không phải đồng bọn của mình, mà sở dĩ cô ta tốt bụng nhắc nhở cô để ý Diệp Phỉ Văn cũng không phải thật sự muốn giúp cô, có lẽ chỉ là một câu nói thuận miệng mà thôi, sau đó chờ xem trò cười của cô.
Bây giờ thấy cô cũng bị Diệp Phỉ Văn bắt nạt thê thảm như vậy, trong lòng chắc vẫn đang giễu cợt.
Vậy nên cô ta mới không kìm được cố ý châm chọc vài câu, vừa có thể khiến cô khó xử, vừa có thể xoa dịu bản thân sau khi chịu uất ức, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Không thể không nói.
Trong lòng Vân Vũ Phương lúc này cũng không thoải mái lắm.
Thật ra bà biết trong chuyện này An Hạnh Nhi đã chịu thiệt thòi.
Có cô con dâu nào ngày đầu tiên về nhà chồng đã bị đuổi ra khỏi nhà đâu?
Bà cũng rất áy náy.
Nhưng nghe nói An Hạnh Nhi thấu tình đạt lý từ nhỏ nên bà cũng hy vọng và cũng tin cô hiểu được.
Tuy nhiên lúc này.
An Hạnh Nhi nhất quyết muốn chứng minh sự trong sạch của mình như vậy, nhìn thế nào cũng có cảm giác không chịu bỏ qua.
Nhất là có Đồng Vận Khiết châm ngòi ly gián, hành động của An Hạnh Nhi rất dễ khiến người nhà họ Diệp thấy phản cảm.
Dù sao trong mắt người nhà họ Diệp, sức khoẻ Diệp Phỉ Văn lúc này là quan trọng nhất.
Những chuyện khác đều không quan trọng!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
An Hạnh Nhi đương nhiên rất rõ lời nói của Đồng Vận Khiết sẽ có tác động nhiều như thế nào.
Cô cũng biết rõ hành vi bây giờ của mình sẽ đánh tan hết những ấn tượng tốt của nhà họ Diệp đối với mình.
Nhưng.
Sống lại một đời.
Cô không muốn lại làm mình phải chịu oan ức nữa.
Một chút cũng không được.
Cô nói: "Tôi làm không phải vì chứng minh sự trong sạch của mình, bởi vì không cần chứng minh, tôi biết các người cũng không tin cái chết của Pamela không có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn nói cho các người rốt cuộc cái chết của Pamela có liên quan đến ai, đối với tôi chuyện này không quan trọng gì cả, nhưng đối với mọi người, chuyện này rất quan trọng."
Mặc dù Vân Vũ Phương chưa nói gì nhưng trên mặt đã xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.
Bà ta luôn nghĩ rằng An Hạnh Nhi là người thật thà, thiện lương, hiền lành.
Con trai bà cưới An Hạnh Nhi, bà cũng thật lòng đón nhận, huống chi nhà họ không có nhiều quy củ, luôn tôn trọng tự do yêu đương, sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện tình càm của con cháu, chỉ cần con cháu thích thì đã vào cửa nhà họ Diệp rồi sẽ đối xử như con của mình.
Ngay cả Đồng Vận Khiết, người mà trước giờ bà vẫn luôn không thích thì bà cũng có thể miễn cưỡng làm mình lịch sự tiếp nhận, chỉ là lúc này An Hạnh Nhi đánh mất toàn bộ thiện cảm của bà, thậm chí còn cảm thấy hơi bài xích.
An Hạnh Nhi nhìn thấy rõ cảm xúc của Vân Vũ Phương thay đổi, cô không nhanh không chậm nói tiếp: "Chuyện này có liên quan đến Văn Văn ."
"Cô có ý gì?" Lư Tử Địch đã thoải mái hơn đôi chút, lúc này nghe An Hạnh Nhi nói vậy thì vội vàng hỏi.
"Cái chết của Pamela có liên quan đến Văn Văn." An Hạnh Nhi lặp lại lời vừa rồi, cô nói thẳng chân tướng ra: "Là Văn Văn hại chết Pamela."
"Con nói bậy cái gì đấy!" Vân Vũ Phương có phần không khống chế được cảm xúc: "Văn Văn thích Pamela như vậy, sao con bé có thể hại chết Pamela được. Hạnh Nhi, mẹ thật sự thích con, cũng biết chuyện này con phải chịu oan ức, mẹ cũng rất áy náy, nhưng con cố ý đảo lộn thị phi như vậy thật sự khiến mẹ tức giận."
"Con có chứng cứ." Trái lại với sự tức giận của Vân Vũ Phương, An Hạnh Nhi lại bình tĩnh rất nhiều.
Vân Vũ Phương nhìn An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi nhìn về phía một góc ngoài phòng khác, hắng giọng nói: "Cầm Cầm, cô đi ra đi."
Cầm Cầm vội vàng nơm nớp lo sợ đi ra.
"Cầm Cầm, cô nói lại những chuyện đã xảy ra cho mọi người nghe đi." An Hạnh Nhi dịu dàng nói.
Cầm Cầm lại vẫn sợ hãi không thôi.
Cơ thể cô ta run không ngừng.
Tất cả mọi người đều nhìn Cầm Cầm.
Ai nấy đều không hiểu ra sao.
Cầm Cầm bỗng nhiên quỳ gối xuống trước mặt mọi người: "Là tôi, là tôi giết chết Pamela!"
Tất cả mọi người đều hết sức kinh hãi.
Vân Vũ Phương là người hoàn hồn đâu tiền, bà ta quát Cầm Cầm: "Vì sao cô lại hại Pamela, cô biết rõ nó là thú cưng cô chủ thích nhất, vì sao cô lại hại nó! Nhà họ Diệp tôi đối xử với cô không đủ tốt à? Biết nhà cô khó khăn nên thường thường còn trộm cho cô ít tiền cùng ít đồ dùng gia đình, thế mà cô lại làm ra loại chuyện này!"
"Bà chủ, không phải tôi muốn làm, thật sự không phải tôi. Tôi luôn biết ông chủ, bà chủ và cậu chủ cô chủ đối xử rất tốt với tôi, tôi hận không thể làm trâu làm ngựa báo đáp mọi người." Cầm Cầm vừa khóc vừa nói: "Là cô chủ muốn tôi giết chết Pamela."
"Nói lung tung!" Diệp Thiện Nhân lập tức nổi giận.
Hoàn toàn không chấp nhận được việc con gái yêu của mình bị phỉ báng như vậy.
Ông ta đập mạnh tay xuống bàn trà trước mặt, dáng vẻ phẫn nộ vô cùng.
Cầm Cầm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nửa ngày cũng không nói được một từ.
"Chẳng lẽ tôi còn không rõ Văn Văn là người như thế nào à? Thế mà cô dám nói xấu con bé như vậy, sau này cô cũng đừng tiếp tục làm người giúp việc cho nhà họ Diệp nữa, cút ngay cho tôi!" Diệp Thiện Nhân hét lên.
Những người khác cũng không dám thở mạnh.
Dù sao kể từ sau khi Diệp Thiện Nhân lùi về tuyến hai, suốt nhiều năm trôi qua vẫn chưa từng thấy Diệp Thiện Nhân tức giận như bây giờ.
"Ông chủ, tôi không nói dối, tôi thật sự không nói dối, thật sự là cô chủ nói tôi làm, thật sự..." Cầm Cầm liên tục khóc hét.
Diệp Thiện Nhân căn bản không nghe.
Tất cả mọi người đều không nghe.
Không ai tin Diệp Phỉ Văn sẽ làm ra loại chuyện này.
Cho nên lúc này, Đồng Vận Khiết lại cố ý châm chọc, cô ta nói: "An Hạnh Nhi, vì muốn rửa sạch tội danh của mình mà chuyện gì cô cũng dám làm, còn bắt tay với người giúp việc để cô ta nói dối giúp cô, nói dối thì cứ nói dối đi, thế mà còn liên lụy đến Văn Văn, chậc chậc, thật đúng là còn đê tiện hơn cả sự đê tiện mà tôi nghĩ."
An Hạnh Nhi liếc nhìn Đồng Vận Khiết, cô nói: "Có phải cô sợ tôi làm sáng tỏ lấy lại trong sạch cho mình thì lòng tự trọng của cô không chịu nổi đúng không?! Dù sao năm đó cô đã ngậm một bụng bồ hòn."
"Cô!" Đồng Vận Khiết tức giận đến cả người phát run.
An Hạnh Nhi căn bản không liếc nhìn Đồng Vận Khiết một cái, cô nói với Vân Vũ Phương cũng đang nổi nóng: "Mẹ, con biết mọi người khó mà tin được chuyện này, vốn con cũng không định nói ra, nhưng con cảm thấy nếu con không nói thì mới thật là hại Văn Văn."
"Rốt cuộc con có chứng cứ gì?!" Giọng điệu của Vân Vũ Phương đã lạnh hơn rất nhiều, dường như không muốn nói lời vô nghĩa với An Hạnh Nhi nữa.
An Hạnh Nhi đi đến trước mặt Cầm Cầm, cô nói: "Cô lấy chứng cứ ra đi."
Dừng như Cầm Cầm vẫn còn do dự.
Nhưng khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của An Hạnh Nhi, cô ta vẫn hạ quyết tâm.
Cô ta nói: "Đêm qua lúc cô chủ sắp đi ngủ thì đột nhiên muốn tôi giết Pamela. Cô ấy không nói cho tôi biết vì sao phải làm như vậy, chỉ muốn tôi giết chết Pamela rồi ném xuống bể bơi ở vườn hoa mà không được để ai biết, sáng hôm sau ôm xác của nó đến phòng của cô ấy. Thật ra tôi đã từ chối, nhưng cô chủ khăng khăng muốn làm, nhìn không phải nói đùa, cũng uy hiếp tôi, nói nếu tôi không làm như vậy thì cô ấy sẽ đuổi tôi đi, vì công việc, tôi đành phải thỏa hiệp..."
"Chứng cứ đâu?" Đồng Vận Khiết lạnh lùng hoi.
Cầm Cầm hơi kinh hãi nhìn thoáng qua Đồng Vận Khiết, vốn dĩ cô ta đang trong trạng thái hoảng sợ, bây giờ đột nhiên bị ngắt lời thì không biết nên nói gì nữa.
Sắc mặt An Hạnh Nhi hơi thay đổi: "Tuy là người giúp việc nhưng mong cô cho cô ấy chút tôn trọng, chờ cô ấy nói cho hết lời."
"..." Sắc mặt Đồng Vận Khiết khó coi vô cùng.
An Hạnh Nhi đang châm chọc cô không tôn trọng người giúp việc?
Được.
Cô lại muốn nhìn xem An Hạnh Nhi có thể làm được cái gì!
Ngay hôm qua cô nhắc nhở An Hạnh Nhi đề phòng con ranh Diệp Phỉ Văn này cũng không phải xuất phát từ lòng tốt gì, chẳng qua là thuận miệng nói, chờ nhìn thấy cô ta mất mặt mà thôi.
Người bình thường thật sự không phải đối thủ của cô nàng Diệp Phỉ Văn này!
"Cầm Cầm, nói tiếp đi." An Hạnh Nhi ôn hòa nhắc nhở.
Cầm Cầm gật đầu, lại nói tiếp: "Tuy rằng thỏa hiệp nhưng tôi vẫn rất nghi ngờ. Tôi thật sự không biết vì sao đang yên đang lành mà cô chủ lại muốn giết Pamela, rõ ràng Pamela cũng không phạm sai lầm gì, cũng không thể vì cào cậu ba bị thương nên cô chủ mới làm vậy với Pamela. Mang theo nhiều nghi ngờ và không chắc chắn như vậy, tôi lo lắng nếu tôi thật sự giết Pamela thì chẳng may tối hôm qua cô chủ chỉ đơn giản là tâm trạng không tốt, lời nói lúc tức giận, nếu tôi làm như vậy thật, cô chủ mà truy cứu thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, vì thế ngay trước khi chuẩn bị ra tay giết Pamela, tôi đã đi đến phòng của cô chủ một chuyến để xác nhận lại, cũng đã ghi âm đoạn hội thoại của chúng tôi lại."