Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Biệt thự nhà họ Diệp.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ đối với lời Cầm Cầm nói.
Ban đầu tất cả mọi người đều cảm thấy lời của Cầm Cầm là vô căn cứ.
Hoặc là cảm thấy cô ta bị An Hạnh Nhi xúi giục.
Dù sao không ai tin tưởng cái chết của Pamela có liên quan đến Diệp Phỉ Văn.
Nhưng giờ phút này, Cầm Cầm đột nhiên nói có ghi âm, vẫn làm mọi người nửa tin nửa ngờ.
Cầm Cầm cũng không nhìn ánh mắt của mọi người, cô ta lấy di động trong quần áo ra, sau đó thao tác vài cái, điều chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất rồi mở đoạn hội thoại của mình và Diệp Phỉ Văn ra.
Diệp Phỉ Văn: Làm xong chưa?
Cầm Cầm: Vẫn chưa, tôi không xống tay được.
Diệp Phỉ Văn: Pamela là mèo của tôi chứ không phải của cô, có gì mà không xuống tay được! Lập tức giết nó cho tôi, sáng mai tôi muốn thi thể nó xuất hiện ở trước mặt mình.
Cầm Cầm (giọng nói có phần nức nở): Cô chủ, Pamela làm gì sai mà cô lại làm vậy với nó?
Diệp Phỉ Văn (giọng nói rõ ràng đã tức giận, còn có phần tàn nhẫn): Chuyện của tôi cần cô hỏi đến à?! Tôi giao việc cho cô, cô làm ngay cho tôi là được! Không làm được thì cút ngay cho tôi!
Cầm Cầm (yên lặng thật lâu): Vâng.
Diệp Phỉ Văn: Đúng rồi, sau khi cô giết được Pamela thì đi đường từ sau vườn hoa hướng đến bể bơi, đường đó không có camera, sẽ không bị ai phát hiện. Cẩn thận một chút, đừng cho bất cứ ai biết được.
Cầm Cầm: Vâng.
Diệp Phỉ Văn: Làm xong thì nói cho tôi một tiếng, đừng để tôi phải chờ lâu.
Câm Cầm: Vâng
Đoạn ghi âm kết thúc.
Đôi mắt Cầm Cầm đã đỏ rực.
Cô thật sự không muốn vạch trần cô chủ.
Nhưng mà cô thật sự không còn cách nào khác.
Cô có hỏi ý kiến của em trai học luật, Bắc Văn Quốc thật sự có pháp luật bảo vệ thú cưng, thật sự có phán ngồi tù có thời hạn, chẳng qua bây giờ không quá thông dụng nên rất nhiều người không biết mà thôi. Cũng may lúc trước cô sợ bị cô chủ truy cứu trách nhiệm nên đã ghi âm lại, em trai cô nói đoạn ghi âm này có thể giúp cô phủi sạch quan hệ, nếu thật sự phải truy cứu trách nhiệm pháp luật thì cũng là cô chủ gánh vác.
Cho nên cô chỉ có thể đưa ra ánh sáng.
Cô không thể ngồi tù, cũng không thể có hồ sơ phạm tội bị lưu lại, cô biết mình rất ích kỷ, chỉ là cô không còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa...
Hơn nữa chuyện cô chủ thích cậu ba vốn chính là chuyện không đúng.
Thật sự nên bị ngăn cản từ sớm mới đúng!
Cầm Cầm không ngừng an ủi chính mình, muốn trong lòng mình dễ chịu hơn một chút, muốn cho cảm giác tội lỗi vì mình phản bội cô chủ càng ít đi một chút.
Phòng khách lúc này.
Tất cả mọi người không nói được lời nào.
Không ai có thể nghĩ đến Diệp Phỉ Văn luôn luôn mềm yếu, chẳng may giết một con kiến cũng khóc nửa ngày lại làm chuyện ác độc thế này.
Còn là ác độc giết chết Pamela vẫn luôn ngoan ngoãn làm bạn bên người cô ta.
Hai mặt trái ngược thế này làm cho người ta không chỉ không chấp nhận được.
Trong lòng còn kìm nén phẫn nộ vô cùng.
Rõ ràng Diệp Thiện Nhân đang ở bờ vực bùng nổ.
Lúc nghe thấy file ghi âm đoạn hội thoại, ông ta quả thật không tin đó là con gái mình, quả thật không tin con gái mình sẽ nói ra lời ấy, làm ra loại chuyện ấy!
Hai tay đang nắm chặt của ông ta cũng run lên.
Cả người run rẩy kịch liệt.
Ngay khi tất cả mọi người đều đang kìm chế, kìm chế không dám bộc phát cảm xúc.
Trên tầng hai.
Có tiếng bước chân đột ngột vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn thấy Diệp Phỉ Văn đang đi xuống từ cầu thang tầng hai, trên người là váy ngủ mềm mại màu trắng, sắc mặt thì trắng bệch vô hại.
Ai có thể liên tưởng cô gái trong đoạn ghi âm cung với Diệp Phỉ Văn ngoan ngoãn dịu dàng động lòng người ở trước mặt này là một.
Khoảnh khắc tất cả mọi người vẫn chưa có hành động gì.
Đôi mắt Diệp Phỉ Văn đột nhiên đỏ lên.
Bởi vì, cô ta nhìn thấy An Hạnh Nhi.
Nhìn thấy An Hạnh Nhi vẫn còn ở phòng khách nhà họ Diệp.
Đây là chuyện cô không thể chấp nhận được.
Đương nhiên.
Tất cả chuyên này đều là cô ta cố ý sắp xếp.
Pamela chết, hôm nay cố ý phát bệnh, cả chuyện bây giờ mới xuống nhà, tất cả đều là cô ta sắp đặt.
Cô ta biết rõ muốn đuổi An Hạnh Nhi đi, muốn ly gián quan hệ của An Hạnh Nhi và nhà bọn họ thì chuyện quan trọng nhất chính là làm cho bọn họ nảy sinh mâu thuẫn.
Cô đẩy tội làm Pamela chết lên người An Hạnh Nhi, cô biết rõ sẽ không ai tin tưởng, nhưng cũng sẽ không ai trách tội cô, chỉ nghĩ cô quá đau lòng, muốn trút cảm xúc ra. Nhưng An Hạnh Nhi bị oan uổng thì nhất định sẽ phản kích, mà cô ta càng chứng minh mình trong sạch thì sẽ càng phản kích kịch liệt hơn, lại càng làm nhà bọn họ phản cảm cô ta hơn.
Một khi như thế.
Kế hoạch của cô sẽ thành công.
Cô thật đúng là lo lắng liệu An Hạnh Nhi có từ bỏ không.
Dù sao nghe nói An Hạnh Nhi không phải người thích gây chuyện thị phi, bị oan ức gì cũng tự mình chịu đựng, chẳng may cô ta thật sự nén giận giống như Đồng Vận Khiết lúc trước, vậy thì dù kế hoạch của cô thất bại nhưng cũng không uổng phí, ít nhất có thể làm An Hạnh Nhi khó chịu.
Có thể ăn hiếp người phụ nữ này cũng là một loại cảm giác thành tựu.
Nhưng hiển nhiên, kết quả bây giờ tốt hơn những gì cô nghĩ.
Ít nhất Đồng Vận Khiết còn biết nếu muốn tiếp tục an ổn ở lại nhà họ thì không thể khiến quan hệ của mọi người căng thẳng, nhưng hình như An Hạnh Nhu còn ngu xuẩn hơn Đồng Vận Khiết.
Uổng công cô còn tưởng An Hạnh Nhi có chỗ không giống.
Dù sao tuy rằng cô không đi tham gia hôn lễ của An Hạnh Nhi và anh ba nhưng cũng nhìn từ đầu đến cuối, mang theo cảm giác ghen tỵ, căm hận để xem xong, nhìn thấy An Hạnh Nhi đội mũ phượng, xinh đẹp khí phách như niết bàn sống lại, làm cô không thể không thừa nhận mình bị hoảng hốt trước khí thế của An Hạnh Nhi, nghĩ đến cảnh kia, cô lại căm hận vô cùng.
Bây giờ nghĩ lại.
Cũng chỉ là bộ đồ cưới của anh ba tăng thêm khí thế cho An Hạnh Nhi, trút bỏ bộ quần áo đi, An Hạnh Nhi không là cái gì cả!
Suy nghĩ trong lòng Diệp Phỉ Văn trăm nghìn lần. Nhưng vẻ mặt biểu hiện ra lại mộc mạc tinh khiết.
Chỉ đơn thuần là lúc này nhìn thấy An Hạnh Nhi thì mắt đỏ lên, dáng vẻ hoàn toàn không thể chấp nhận nổi: "Cô, sao cô ta vẫn còn ở đây..."
Dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, thật sự không khác gì thỏ trắng, khiến người nhìn thấy là sinh ra ý muốn bảo vệ mãnh liệt.
Đây là ô dù lớn nhất mà Diệp Phỉ Văn tìm đến cho mình từ khi nhỏ.
Một khi cô ta làm như vậy, tất cả mọi người sẽ theo cô ta, chiều cô ta vô điều kiện.
Lúc này.
Cũng sẽ như thế.
Diệp Phỉ Văn cứ yên lặng như vậy để chờ người nhà họ Diệp quan tâm, thậm chí là vội vàng lại đây giúp đỡ mình.
Thật ra từ khi rời khỏi bệnh viện về nhà, cô vẫn chưa từng ngủ.
Đương nhiên cũng không phát bệnh.
Cô đợi mọi người rời khỏi thì mở mắt, sau đó hỏi người giúp việc mới biết được An Hạnh Nhi không đi mà vẫn ở phòng khách.
Không cần nghĩ cũng biết cô ta đang làm sáng tỏ cho chính mình.
Thời điểm kia cô còn mừng thầm.
Cô cố ý dành chút thời gian để An Hạnh Nhi biểu diễn sau đó xuất hiện dưới thời cơ thích hợp, hoàn toàn làm cho An Hạnh Nhi trở thành trò hề, hoàn toàn làm cho người trong nhà mất hết thiện cảm đối với An Hạnh Nhi.
Cứ như thế.
Cô có thể dễ dàng chia rẽ An Hạnh Nhi và anh ba.
Đúng.
Cô thích anh ba của mình.
Là phụ nữ thích đàn ông.
Mà cô, tuyệt đối không cho phép người phụ nữ nào có được anh!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
“Sao, sao cô ta vẫn còn ở đây…” Diệp Phỉ Văn vô cùng khó chịu nói ra.
Dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Dựa theo lẽ thường.
Giờ phút này người cả nhà đều sẽ vây quanh, sợ cô ta xảy ra chút xíu ngoài ý muốn nào.
Mà bây giờ.
Tất cả mọi người lại chỉ mặc kệ nhìn cô ta như vậy.
Lạnh lùng nhìn cô ta, không có bất kỳ hành động nào.
Diệp Phỉ Văn cũng không suy nghĩ nhiều, vành mắt cô ta đỏ bừng: “Con thật sự không muốn nhìn thấy chị ta, con thật sự không muốn nhìn thấy chị ta, đừng để con nhìn thấy, được không?”
Chính là đang lợi dụng yếu đuối của mình để giành lấy chú ý và đồng tình của tất cả mọi người.
Thậm chí lúc này còn hơi lảo đảo ngả người về phía sau.
Chính là dáng vẻ ngay lập tức sẽ té xỉu.
Cô ta không tin mình đã như vậy rồi mà bọn họ vẫn còn thờ ơ.
“Tại sao con lại muốn vu oan cho An Hạnh Nhi!” Đột nhiên Diệp Thiện Nhân hét lên!
Dường như khiến cả tòa biệt thự chấn động.
Không chỉ tất cả mọi người ở đại sảnh đều bị dọa sợ.
Mà lúc này Diệp Phỉ Văn cũng bị dọa sợ, ngay cả suy nghĩ muốn té xỉu cũng quên luôn.
Cô ta kinh ngạc nhìn ba mình, nhìn người mà đã lớn như vậy, lần đầu tiên nổi trận lôi đình với cô ta.
Bởi vì một An Hạnh Nhi, lại có thể đối xử với cô ta như vậy?!
Từng giọt từng giọt nước mắt của Diệp Phỉ Văn rơi xuống, thoạt nhìn vô cùng oan ức: “Ba, không phải con vu oan cho chị dâu ba, con cũng đã nói rồi, con tin chị ta không giết Pamela, nhưng bởi vì hôm qua giữa chị ta và Pamela xảy ra chuyện không vui, con sẽ không khống chế được mà nghĩ đến phương diện kia, nhưng con biết, chắc chắn không liên quan đến chị dâu ba, nhưng mà… nhưng mà con lại không khống chế được bản thân, con… thật sự rất khó chịu.”
Vẫn là dáng vẻ khóc lóc sướt mướt như vậy.
Vẫn là dáng vẻ dịu dàng khiến người ta thương yêu như vậy.
An Hạnh Nhi im lặng nhìn Diệp Phỉ Văn biểu diễn.
Tất cả mọi người cũng đều nhìn như vậy.
Lúc này mới thật sự mở mang tầm mắt, biết được cái gọi là ‘Vừa muốn làm kỹ nữ lại vừa muốn lập đền thờ trinh tiết’ là thế nào!
“Còn không nói thật!” Diệp Thiện Nhân tức đến độ cả người đều run rẩy.
Vừa liên tưởng đến đoạn ghi âm mới nghe được với dáng vẻ hoàn toàn khác biệt bây giờ của Diệp Phỉ Văn là tức đến nổ phổi.
Chưa từng nghĩ đến.
Thật sự chưa từng nghĩ đến, ở nơi ông ta không nhìn thấy, con gái ông ta lại nham hiểm độc ác như vậy!
Rốt cuộc yêu thương bọn họ dành cho cô ta là thật sự giúp cô ta hay là hại cô ta trở thành dáng vẻ khiến người ta căm tức như thế này.
“Được rồi, con không trách chị dâu ba nữa, con không trách nữa.” Diệp Phỉ Văn khổ sở khóc: “Là tự Pamela rơi xuống bể bơi chết chìm, con không trách chị dâu ba, con lập tức về phòng, sau này con cũng không nói thêm nữa, sau này con… đều là lỗi của con, là con khiến mọi người khó xử, là con…”
Nói rồi xoay người muốn rời đi.
Bày ra dáng vẻ đau buồn tự trách, nếu không phải biết bộ mặt thật của cô ta.
Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, dáng vẻ này đều là cô ta ngụy trang.
“Diệp Phỉ Văn! Pamela là con giết chết, con còn muốn giả vờ đến khi nào!” Diệp Thiện Nhân thật sự tức giận rồi, hận không thể một phát tát chết cô ta.
Diệp Phỉ Văn khẽ giật mình.
Giây phút đó, dường như không thể tin nổi lời ba cô ta nói.
Hồi lâu cô ta không có bất kỳ phản ứng gì.
Thật sự là phản ứng không kịp!
“Con còn không nói phải không!” Diệp Thiện Nhân gầm lên giận dữ.
Diệp Phỉ Văn hoàn hồn.
Lúc này cũng bất giác nhận ra cái gì rồi.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Cầm Cầm.
Nhìn Cầm Cầm căn bản không dám nhìn thẳng vào cô ta, chỉ im lặng đứng ở nơi đó, cả người run rẩy, vẫn luôn không ngừng run rẩy.
“Cầm Cầm đều nói cả rồi, con còn muốn giả vờ đến khi nào!” Diệp Thiện Nhân thật sự tức không chịu được.
Không ngờ cô con gái mà ông ta vẫn luôn cho là tốt bụng như thiên thần lại có trái tim độc ác đến như vậy!
Quả thật chính là sỉ nhục của nhà họ Diệp bọn họ!
“Cầm Cầm nói cái gì?” Vành mắt Diệp Phỉ Văn đỏ bừng, vẫn tỏ ra không biết gì, hỏi.
An Hạnh Nhi thật sự bội phục Diệp Phỉ Văn.
Đến lúc này rồi mà vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy.
“Nói Pamela là con bảo cô ta giết chết!” Giọng nói của Diệp Thiện Nhân vẫn rất to, chính là tức đến không cách nào khống chế.
“Cầm Cầm, cô nói cái gì?!” Cô ta không dám tin hỏi, giọng nói mang theo nghiêm khắc, nhưng bởi vì âm lượng không lớn nên vẫn có vẻ rất dịu dàng.
“Cô chủ, xin lỗi, xin lỗi.” Nước mắt Cầm Cầm rơi như mưa: “Tôi thật sự không muốn vạch trần cô, tôi thật sự không muốn, nhưng mà không nên, cô không nên làm như thế…”
“Rốt cuộc cô đang nói cái gì? Chỉ bởi vì tối qua tôi mắng cô vài câu mà cô đã muốn vu oan cho tôi như vậy sao?” Diệp Phỉ Văn tỏ vẻ khó chịu: “Bình thường tôi đối xử với cô chưa đủ tốt sao? Chỉ nói mấy lời nặng lời với cô mà cô đã ghi hận trong lòng như vậy rồi!”
“Không phải cô chủ, không phải, cô đừng giả vờ nữa, bọn họ đều biết rồi, thật sự đều biết cả rồi.” Cầm Cầm vừa sốt ruột vừa khó chịu nói.
Lúc này, cô chủ càng diễn nhiều thì càng khiến người ta buồn nôn mà thôi.
Thật ra cô ta chưa từng muốn khiến cô chủ phải khó xử như vậy.
“Đều biết cái gì? Đều biết hôm qua tôi mắng cô sao?” Diệp Phỉ Văn cố tình nói lảng sang chuyện khác.
“Cô chủ…”
“Đủ rồi!” Giọng nói Diệp Thiện Nhân mang theo tức giận cùng cực, dường như đã không còn chút kiên nhẫn nào: “Mở ghi âm!”
Cầm Cầm nơm nớp lo sợ.
Sau đó lấy điện thoại di động ra mở đoạn ghi âm mà vừa rồi mới mở cho mọi người nghe.
Diệp Phỉ Văn vốn đang giả vờ, giờ khắc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Sắc mặt cô ta trắng bệch.
Cả người như chợt mất đi linh hồn, không thể tin nổi những gì mình nghe thấy.
Vừa rồi cô ta nghĩ rằng, cho dù An Hạnh Nhi ép Cầm Cầm thừa nhận tất cả, chỉ cần không có chứng cứ, cô ta có thể không thừa nhận, thậm chí cô ta còn có thể vu oan là An Hạnh Nhi và Cầm Cầm cố ý nói xấu cô ta, dù sao cô ta vẫn luôn để lại ấn tượng tốt với người trong nhà, cũng không có khả năng làm ra loại chuyện này.
Cô ta không thể ngờ đến chính là, thế mà Cầm Cầm lại ghi âm lại những gì hai người nói với nhau hôm qua.
Ghi âm lại…
Tất cả những gì cô ta ngụy trạng hai mươi hai năm nay đều lộ ra ngoài ánh sáng, tất cả đều lộ ra trước mặt người nhà cô ta.
Không.
Cô ta không tiếp nhận nổi.
Cô ta không tiếp nhận nổi chuyện cô ta bị tất cả mọi người nhìn thấu.
Cô ta vô cùng hoảng loạn, ánh mắt không ngừng lấp lóe, cả người như muốn sụp đổ.
Cô ta không ngừng lắc đầu.
Không ngừng lắc đầu, cơ thể thì lùi về phía sau.
“Còn giả vờ nữa không?!” Diệp Thiện Nhân hỏi cô ta.
Tầm mắt Diệp Phỉ Văn mơ hồ.
Cô ta cắn chặt cánh môi, vô cùng đau khổ.
“Diệp Phỉ Văn, nhiều năm như vậy, ba nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, ba không ngờ con lại là người như vậy, ba không ngờ cô bé ba bảo vệ từ nhỏ, cô bé ngây thơ tốt bụng, cho dù khi sinh ra yếu ớt nhưng vẫn giống như thiên thần lại độc ác như vậy! Diệp Phỉ Văn, đối với ba con chính là một sự nhục nhã!” Diệp Thiện Nhân không chút che giấu nói ra lời khó nghe.
Nói khiến cho Diệp Phỉ Văn vô cùng xấu hổ.
Vân Vũ Phương thật sự không nhìn nổi nữa.
Mặc dù không tiếp nhận nổi chuyện con gái mình đột nhiên thay đổi, nhưng dù sao cũng là con gái của mình, dù thế nào cũng vẫn rất đau lòng.
Thấy cô ta bị Diệp Thiện Nhân mắng như vậy, dù thế nào cũng sẽ không đành lòng.
Bà ta vội vàng đứng dậy kéo lấy Diệp Thiện Nhân: “Được rồi, ông đừng nói nữa. Văn Văn làm như vậy chắc chắn là có lý do của mình, nó…”
“Nói!” Tiếng nói Diệp Thiện Nhân vô cùng lớn, căn bản không để ý đến lời Vân Vũ Phương nói: “Hôm nay không nói ra lý do, không nói ra nguyên nhân khiến con làm như vậy, cho dù con chết trước mặt ba, cùng lắm thì ba coi như không có người con gái như con, cũng tuyệt đối không để yên chuyện này!”
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Lời nói của Diệp Thiện Nhân vô cùng vang dội!
Lúc này Diệp Phỉ Văn đã hoàn toàn không biết phải làm sao rồi.
Dù nằm mơ cũng không ngờ có một ngày cô ta sẽ cực kỳ lúng túng, mất hết mặt mũi trước mặt người nhà như vậy!
Vành mắt cô ta đỏ bừng.
Cắn chặt cánh môi, cơ thể vẫn đang run rẩy.
Vân Vũ Phương muốn nói gì đó.
“Im miệng!” Diệp Thiện Nhân nói với bà ta, giọng điệu rất nặng nề.
Vân Vũ Phương nhẫn nhịn không nói.
Bình thường chuyện to nhỏ trong nhà đều là bà ta quyết định, nhưng khi thấy Diệp Thiện Nhân thật sự tức giận, bà ta vẫn biết nghe theo sắp xếp của ông ta.
Bà ta đành phải nhẫn nhịn nhìn Diệp Phỉ Văn đứng ở đó.
Ít nhiều trong lòng vẫn hơi tức giận.
Giờ khắc này cũng không nhịn được muốn biết vì sao cô ta lại muốn làm như vậy.
“Không nói phải không?!” Diệp Thiện Nhân sầm mặt lại.
Thậm chí lúc này còn giơ một cánh tay lên.
Ra vẻ thật sự muốn đánh Diệp Phỉ Văn.
Vừa làm như vậy, lập tức khiến người khác sốt ruột.
Diệp Thương Minh vội vàng kéo Diệp Thiện Nhân lại: “Ba, ba bình tĩnh chút, ba thế này sẽ dọa Văn Văn, sao Văn Văn nói ra được.”
“Đúng vậy ba, ba bình tĩnh chút.” Diệp Thương Hải cũng vội vàng khuyên ngăn.
Lúc này Lộ Tử Địch vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Phỉ Văn, đỡ lấy cơ thể gầy yếu của cô ta, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Văn Văn, em từ từ nói, bọn chị biết chắc chắn em có lý do của mình, nếu không sẽ không giết Pamela, thậm chí còn đổ oan cho Hạnh Nhi, phải không?”
Giờ phút này Diệp Phỉ Văn thật sự vô cùng lúng túng.
Sau này, sau này cô ta còn tiếp tục ở cái nhà này như thế nào.
Sau này tất cả mọi người trong nhà này sẽ nhìn cô ta như thế nào.
Sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô ta.
Bị vạch mặt cho khó xử như thế, thật sự có thể ép chết cô ta!
Cô ta cắn chặt cánh môi.
Không nói lời nào.
Bây giờ cô ta thật sự hận không thể giết chết An Hạnh Nhi.
Hận không thể giết chết người phụ nữ khiến cô ta mất hết thể diện này.
“Diệp Phỉ Văn!” Không lấy được câu trả lời của cô ta, Diệp Thiện Nhân lại nổi giận rồi.
Lúc này nổi giận đẩy Diệp Thương Minh ra, dứt khoát đi đến bên cạnh Diệp Phỉ Văn, giơ tay muốn đánh xuống.
Thật sự đã bị làm cho tức giận đến cực hạn.
“Ba.” An Hạnh Nhi bước qua đó, giữ chặt ông ta: “Con biết nguyên nhân.”
Diệp Thiện Nhân khẽ giật mình.
Cánh tay ông ta chợt cứng lại.
“Ba đừng đánh Văn Văn, con nói.” An Hạnh Nhi hơi kích động.
Diệp Thiện Nhân nhẫn nhịn.
Ông ta buông cánh tay xuống, hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Phỉ Văn.
Lúc này Diệp Phỉ Văn lại lạnh lùng nhìn An Hạnh Nhi.
Nhìn An Hạnh Nhi làm mất hết mặt mũi của cô ta, giờ phút này còn muốn vờ làm người tốt, cô ta chỉ hận không thể bằm thây róc thịt cô.
“Con nói đi.” Diệp Thiện Nhân cố gắng đè thấp âm thanh của mình.
Dường như An Hạnh Nhi hơi khó xử.
Cô nói: “Ba, con nói với một mình ba.”
“Nói thẳng ra trước mặt mọi người!” Diệp Thiện Nhân một lời chắc nịch.
An Hạnh Nhi quay đầu thoáng nhìn Vân Vũ Phương: “Mẹ, con cảm thấy chuyện của Văn Văn, con nói cho mình hai người là được rồi…”
“Đều là người một nhà, không có gì phải giấu diếm!” Diệp Thiện Nhân cắt ngang lời An Hạnh Nhi: “Con cứ nói thẳng ra, không cần giữ mặt mũi cho nó! Trái lại ba cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc nó có lý do lớn lao gì mà phải đi làm loại chuyện này!”
An Hạnh Nhi im lặng.
Thật ra.
Cô cũng không phải là muốn giữ thể diện cho Diệp Phỉ Văn.
Dù sao cô bị Diệp Phỉ Văn vu oan giá họa, cô cũng không tốt bụng đến mức còn muốn đi giúp cô ta.
Cô chỉ sợ sau khi cô nói ra, sẽ bị nói là chia rẽ người nhà họ Diệp, nói cô không để ý đến cảm nhận của Diệp Phỉ Văn.
Hoặc là, lỡ như Diệp Phỉ Văn xảy ra chuyện gì không may tại đây, cho dù quá trình như thế nào, cuối cùng đều sẽ là lỗi của cô, đến lúc đó cô có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Mà bây giờ cô nhắc lại nhiều lần, khẳng định Diệp Thiện Nhân muốn cô nói ra trước mặt mọi người, tất nhiên cô không còn bất kỳ lo lắng gì nữa.
Cô nói: “Bởi vì Văn Văn thích Thương Ngôn.”
Vừa dứt lời.
Mọi người đều khiếp sợ.
Lực sát thương của câu nói này tuyệt đối không thua gì việc Diệp Phỉ Văn giết Pamela hãm hại An Hạnh Nhi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía An Hạnh Nhi.
Rồi lại nhìn về phía Diệp Phỉ Văn.
Sắc mặt Diệp Phỉ Văn lại càng trắng bệch.
Sao An Hạnh Nhi lại biết?!
Sao cái gì An Hạnh Nhi cũng biết?!
Là Cầm Cầm nói sao?!
Cô ta ác độc nhìn về phía Cầm Cầm, nhìn người giúp việc gần gũi với cô ta nhất vậy mà lại bán đứng cô ta.
Cầm Cầm cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phỉ Văn, vội vàng nói: “Cô chủ, không phải tôi nói. Là bản thân mợ ba nhìn ra được, thật sự không phải tôi nói…”
“Cô lập tức cút đi cho tôi! Lập tức cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!” Diệp Phỉ Văn tháo xuống tất cả ngụy trang của chính mình, cuối cùng cũng không khống chế được nữa, tức giận mắng Cầm Cầm.
Dáng vẻ như vậy khiến toàn bộ người nhà đều ngơ ngác.
Vừa rồi sau khi nghe thấy ghi âm kia, cũng chỉ là tưởng tượng khi Diệp Phỉ Văn nói những lời đó sẽ có biểu cảm như thế nào.
Giờ phút này nhìn thấy, thật sự khiến cho người ta rất phản cảm.
“Cô chủ, cô và cậu ba là anh em ruột, cô thích cậu ấy là không đúng, cô thích cậu ấy là không đúng!” Cầm Cầm vừa khóc vừa nói: “Thật ra tôi đã muốn nhắc nhở cô từ lâu rồi, nhưng tôi sợ cô mắng tôi nên vẫn không dám nói. Vốn dĩ tôi cũng muốn nói cho ông chủ và bà chủ, nhưng tôi sợ bọn họ sẽ làm tổn thương cô, vì vậy tôi vẫn luôn nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy mợ ba nói rất đúng, cô ấy nói chúng ta không thể để cô cứ tiếp tục sai lầm như vậy, nhất định phải ngăn cản tình cảm này của cô, nếu không, cho dù là về mặt cơ thể hay là tình cảm, đều là tổn thương cực lớn đối với cô…”
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Diệp Phỉ Văn dùng hết sức lực toàn thân, cô ta không còn chút lễ phép nào mà giơ ngón tay chỉ vào Cầm Cầm, khuôn mặt tràn đầy dữ tợn: “Tôi thích anh ba lúc nào chứ, tôi thích anh ba lúc nào chứ! Tình cảm của tôi đối với anh ấy chính là tình cảm của em gái đối với anh trai! Sao cô và An Hạnh Nhi lại độc ác như vậy, vì sao lại độc ác như vậy, tại sao phải khiến tôi khó chịu như vậy! Tôi cũng chỉ là sâu trong lòng không thích An Hạnh Nhi mà thôi, tôi không thích nhìn thấy cô ta ở trong nhà, vì vậy mới bảo cô giết Pamela đi vu oan cho An Hạnh Nhi, tôi chỉ là không thích An Hạnh Nhi, giờ lại bị các cô nói thành như thế này, các cô thật sự muốn ép chết tôi sao?!”
“Cô chủ…” Cầm Cầm nhìn dáng vẻ này của cô ta, cũng vô cùng đau khổ: “Cô đừng giả vờ nữa, cô nói ra đi, nói ra để người trong nhà giúp cô. Ông chủ, bà chủ, còn cả các cậu chủ nữa, bọn họ đều cưng chiều cô như vậy, nhất định có thể giúp cô thoát khỏi việc thích cậu Ba. Cô đừng như vậy nữa, tôi cầu xin cô đừng như vậy nữa.”
“Nhất định là An Hạnh Nhi bảo cô nói như vậy, phải không? Vì khiến tôi khó xử, vì trả thù tôi dùng cái chết của Pamela hãm hại cô ta, vì vậy An Hạnh Nhi bảo cô làm như vậy phải không?! Cô nói thật đi, tôi đảm bảo sẽ không đánh cô không mắng cô, cô nói thật đi, tôi cầu xin cô nói thật đi, được không!” Diệp Phỉ Văn tỏ ra chính mình phải chịu oan ức cực lớn, cả người đều kích động không thôi.
Sao cô ta có thể thừa nhận cô ta thích Diệp Thương Ngôn chứ, cô ta còn muốn đẩy cho An Hạnh Nhi và Cầm Cầm tội thông đồng với nhau, cố ý nhằm vào cô ta.
Cho dù, cho dù cô ta chết, cô ta cũng phải kéo theo người chịu tội thay!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Đại sảnh nhà họ Diệp.
Vang vọng tiếng kêu xé ruột xé gan của Diệp Phỉ Văn.
Giống như phải chịu oan ức vô cùng lớn, đau đớn không chịu được.
Cô ta ép Cầm Cầm, vô cùng sụp đổ, nói: “Cầm Cầm, sao cô lại muốn cấu kết với An Hạnh Nhi hãm hại tôi, tại sao cô lại phải làm như vậy? Trong lòng cô, tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta lại không chịu nổi một đòn sao?”
Rõ ràng là đang uy hiếp Cầm Cầm, bảo cô ta đừng nói lung tung.
Cầm Cầm cũng khóc vô cùng đau đớn.
Cô ta cũng không muốn vạch trần.
Mặc dù tính tình cô chủ không tốt, tính cách rất vặn vẹo, đối xử với cô ta cũng không được tốt lắm, nhưng bà chủ, ông chủ và những người khác đều đối xử với những người giúp việc bọn họ rất tốt, những người giúp việc như bọn họ đều mang lòng cảm kích đối với người nhà này.
Cô ta cũng không muốn tổn thương đến bất kỳ ai trong cái nhà này.
Diệp Phỉ Văn thấy lúc này Cầm Cầm im lặng, cho là mình thuyết phục được Cầm Cầm rồi, dù sao Cầm Cầm đi theo cô ta nhiều năm như vậy, cô ta vẫn hiểu rất rõ tính cách của Cầm Cầm, Cầm Cầm không phải kiểu người sẽ châm ngòi chia rẽ, hơn nữa cô ta tỏ ra đau đớn như vậy, Cầm Cầm không thể nào còn đối nghịch với cô ta!
Vì vậy lúc này cô ta vội vàng chỉ vào An Hạnh Nhi, đau khổ tột cùng nói: “Chị dâu ba, chị đánh tôi mắng tôi chán ghét tôi, làm thế nào để trả thù tôi vu oan cho chị cũng được, nhưng tại sao chị lại nói tôi thích anh ba tôi, cho dù tính cách tôi không tốt thì cũng sẽ không vặn vẹo đến mức đó! Cho dù tôi không được đi học thì cũng biết anh em ruột là không thể nào, chị dùng lý do này để xúc phạm tôi, chị thật sự muốn tôi chết trước mặt mọi người để chứng minh trong sạch của mình sao…”
“Nếu như không phải bởi vì phát hiện cô thích Diệp Thương Ngôn, sao tôi có thể nhận ra chuyện cô vu oan hãm hại tôi.” So sánh với Diệp Phỉ Văn xúc động, rõ ràng An Hạnh Nhi bình tĩnh hơn nhiều, giọng điệu của cô rất từ tốn, lộ rõ chín chắn vững vàng, càng làm nổi bật Diệp Phỉ Văn không có giáo dục chỉ biết khóc lóc.
Cô nói: “Ngày đầu tiên tôi và Diệp Thương Ngôn kết hôn, tôi thật sự không muốn gây ra bất kỳ xung đột gì với ai, càng không muốn gây ra xung đột cho mọi người. Thậm chí cô không thích tôi cố ý vu oan hãm hại tôi, tôi còn cảm thấy có thể hiểu được điều đó, dù sao tôi và Diệp Thương Ngôn kết hôn chớp nhoáng, chưa quen thuộc lẫn nhau, từ những gì người bên ngoài đánh giá tôi, cô hiểu tôi thành hạng người gì, có thành kiến đối với tôi như thế nào, tôi đều cảm thấy có thể tiếp nhận, dù sao còn nhiều thời gian, sau này hiểu rõ lẫn nhau thì sẽ cởi bỏ được khúc mắc.”
Diệp Phỉ Văn mặt đầy nước mắt nhìn An Hạnh Nhi.
Không biết người phụ nữ này nói nhiều như vậy là lại muốn giở trò gian trá gì.
Nhưng mà.
Cho dù cô nói gì, cô ta cũng không thể nào thừa nhận mình thích anh ba.
“Nhưng mà, khi tôi phát hiện cô thích Diệp Thương Ngôn, tôi cảm thấy, chuyện này thật sự không thể cứ cho qua như vậy. Dù sao, cô thích anh ấy là không đúng, hai người là anh em ruột, nói khó nghe một chút thì tình cảm này chính là dơ bẩn.”
“Tôi không thích, tôi căn bản không thích! Tình cảm của tôi với anh ba chỉ là tình anh em, tại sao lại bị chị nói thành thế này, tại sao chị lại buồn nôn như vậy!” Diệp Phỉ Văn vô cùng kích động phản bác!
“Cầm Cầm.” An Hạnh Nhi nói với Cầm Cầm: “Cô lấy nhật ký của cô chủ ra.”
Cầm Cầm chợt giật nảy mình.
Lúc này giống như chim sợ cành cong.
Bất kỳ âm thanh gì cũng đều dọa được cô ta.
Cô ta ngẩng đầu nhìn An Hạnh Nhi, lại lặng lẽ quay đầu nhìn Diệp Phỉ Văn.
Giây phút này, dáng vẻ Diệp Phỉ Văn lại thay đổi.
Lần này trở nên hoàn toàn dữ tợn.
Không.
Sao An Hạnh Nhi lại biết nhật ký của cô ta.
Vì sao An Hạnh Nhi lại biết chứ.
Không thể.
Không thể để mọi người nhìn thấy quyển nhật ký đó.
Trong nhật ký, ngoài ghi chép tình cảm của cô ta đối với Diệp Thương Ngôn, còn ghi lại tất cả những chuyện ác độc cô ta đã làm và toàn bộ u ám vặn vẹo trong lòng cô ta.
Bởi vì cô ta không thể chia sẻ những vui sướng thành công kia với người khác, cho nên cô ta viết lại toàn bộ vào trong nhật ký, viết cho mình xem.
Mỗi một lần xem lại, cô ta đều sẽ rất sảng khoái!
Mà cô ta vẫn luôn rất cẩn thận, cẩn thận không để cho bất kỳ ai biết thói quen viết nhật ký của mình, ngoài Cầm Cầm!
Cầm Cầm!
Ánh mắt Diệp Phỉ Văn như dao cắt lên lên người Cầm Cầm.
Cơ thể Cầm Cầm vẫn đang run rẩy.
Cũng là một lần cô chủ quên cất nhật ký, khi cô ta dọn dẹp giúp cô chủ, nhìn thấy quyển nhật ký đẹp nên tò mò mở ra xem. Sau khi xem thì thật sự bị chuyện cô chủ viết trong nhật ký dọa sợ.
Cô ta không ngờ đáy lòng cô chủ lại u ám như vậy.
Cô ta không ngờ, cô chủ lại hận không thể để tất cả mọi người đều không có kết cục tốt.
Bao gồm cả ba mẹ đã sinh ra, nuôi nấng và yêu thương cô ta.
Cô ta oán trách bọn họ không cho cô ta một cơ thể khỏe mạnh, oán trách bọn họ không thể giống như người bình thường, thậm chí cô ta còn từng nguyền rủa bọn họ, ước gì bọn họ ra ngoài bị xe đâm chết!
Trong quyển nhật ký ghi lại rất nhiều rất nhiều suy nghĩ tàn nhẫn.
Đương nhiên cũng nhìn thấy chuyện cô chủ thích cậu ba, trong nhật ký viết rất rõ ràng, là loại yêu thích của phụ nữ với đàn ông, thậm chí trong nhật ký còn ảo tưởng ra cảnh tượng bọn họ kết hôn…
Cầm Cầm cũng không dám xem tiếp nữa.
Thật sự bị câu chữ trong nhật ký dọa sợ, sợ hãi cùng cực.
“Nhật ký ở trong ngăn kéo đã khóa lại của cô chủ.” Cuối cùng Cầm Cầm vẫn lấy hết can đảm nói ra.
“Cầm Cầm!” Diệp Phỉ Văn điên cuồng hét lên, vô cùng chói tai, vang vọng khắp đại sảnh.
Lúc này Cầm Cầm đã lên tầng, muốn đi lấy quyển nhật ký đó.
Diệp Phỉ Văn vội vàng đuổi theo.
An Hạnh Nhi lập tức ngăn cản trước mặt cô ta.
Biểu cảm trên mặt Diệp Phỉ Văn đã vô cùng vặn vẹo.
Cô ta rất rõ ràng, một khi nhật ký bị lộ ra ngoài ánh sáng, cô ta sẽ thật sự… thật sự không còn mặt mũi tiếp tục ở lại cái nhà này nữa.
Cô ta cũng chỉ có…
Ánh mắt Diệp Phỉ Văn nghiêm lại!
Cô ta xoay người muốn đụng vào khung đồng hồ quả lắc bên trong đại sảnh.
Cô ta phải dùng cách này, dùng cái chết ép buộc, ngăn cản Cầm Cầm công khai nội dung nhật ký!
Hành động của Diệp Phỉ Văn rơi vào trong mắt An Hạnh Nhi, cô nhanh tay lẹ mắt giơ tay giữ chặt Diệp Phỉ Văn.
Khoảnh khắc giữ lấy này.
Diệp Phỉ Văn đột nhiên trở tay, móng tay cô ta hung hăng cào vào cánh tay An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi vì bị đau mà nhíu mày.
Cùng lúc đó.
Một bóng người vội vàng đẩy Diệp Phỉ Văn ra.
Diệp Phỉ Văn vốn yếu ớt.
Lúc này bị đẩy ra thì lập tức ngã xuống mặt đất.
Giờ phút này, chỉ thấy Diệp Thương Ngôn ôm chặt An Hạnh Nhi vào trong lồng ngực, rõ ràng là đang bảo vệ cô.
Vành mắt Diệp Phỉ Văn đỏ bừng nhìn hai người trước mặt.
Nhìn Diệp Thương Ngôn bảo vệ An Hạnh Nhi nhưng lại máu lạnh vô tình với cô ta như vậy, nghĩ đến tất cả những gì hôm nay mình gặp phải, nghĩ đến tất cả ngụy trang của mình đều bị lộ ra ngoài ánh sáng, nghĩ đến khó chịu mà từ bé đến lớn mình chưa bao giờ phải chịu đựng, cuối cùng cô ta bộc lộ toàn bộ cảm xúc của mình ra ngoài.
“Rốt cuộc em có điểm nào thua kém An Hạnh Nhi, thua kém những người phụ nữ ti tiện bên cạnh anh!”
Dữ tợn giận dữ gào lên.
Cuối cùng, bộc lộ hết tất cả ngụy trang trong những năm này, bộc lộ hết tất cả tình cảm ẩn sâu dưới đáy lòng cô ta ra ngoài.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Bộ dạng hung dữ, vặn vẹo, khó coi của Diệp Phỉ Văn cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của tất cả người nhà họ Diệp.
Không ai ngờ được rằng, một cô gái nhìn bề ngoài dịu dàng, ngoan ngoãn, hiền lành như vậy lại thật sự có bộ dạng đáng sợ, ghê tởm như thế.
Thậm chí dáng vẻ yếu đuối hiện giờ của cô ta trong mắt mọi người cũng không hề nhận được bất cứ sự đồng cảm nào.
Nhớ lại những năm vừa qua vẫn luôn bị cô ta lừa gạt, trong lòng họ lập tức đè nén một ngọn lửa tức giận.
Giờ phút này, Diệp Thiện Nhân thật sự tức giận.
Cả người ông ta đều cảm thấy khó chịu.
Con gái mình xấu xa thì thôi đi, đằng này bây giờ, bây giờ lại còn có suy nghĩ bẩn thỉu như thế, lại còn có suy nghĩ kinh khủng như vậy…
Cả đời Diệp Thiện Nhân ông mặc dù cũng bày mưu tính kế trên thương trường, nhưng đều không đi ngược lại với nguyên tắc làm người, mang lại lợi nhuận cho gia tộc. Ông cũng chưa từng làm ra bất cứ chuyện không có tính người nào cả, nhưng bây giờ ông lại sinh ra một đứa con gái bất trị như thế này.
“Mang roi ra đây!” Diệp Thiện Nhân hướng về phía người làm, hung hăng quát lớn.
Roi ư!
Roi tức là… gia pháp.
Một khi phạm phải sai lầm lớn thì sẽ dùng đến gia pháp.
Từ nhỏ đến lớn.
Chỉ duy nhất Diệp Thương Ngôn bị áp dụng gia pháp một lần.
Lần đó, cả người Diệp Thương Ngôn đều bị đánh đến nỗi trầy da tróc thịt, nằm liệt ở nhà cả tuần không thể xuống đất.
Bây giờ.
Lại muốn dùng gia pháp lên người Diệp Phỉ Văn.
Lúc này, khi Diệp Phỉ Văn nghe thấy Diệp Thiện Nhân nói vậy, cô cũng bị dọa sợ chết khiếp.
Cô thậm chí còn có thể nhớ lại cảnh tượng Diệp Thương Ngôn bị roi đánh năm đó, máu tươi chảy đầy mặt sàn.
Cô còn nhớ ngày tháng cô viết xuống khi đó, chính là hận không thể một dao chém chết Diệp Thiện Nhân.
Thế nhưng bây giờ.
Sự trừng phạt tàn khốc như thế lại sắp dùng trên cơ thể cô?!
Không!
Từ nhỏ tới lớn, mặc dù từng trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật nhưng mỗi lần đều dùng thuốc tê, một khi thuốc tê hết tác dụng thì sẽ hơi đau, cô đều không chịu được, đều bắt bác sỹ phải tiêm lại thuốc tê cho mình. Bây giờ cô làm sao có thể chịu đựng được trận đòn roi của ba mình cơ chứ!
Diệp Phỉ Văn sợ đến nỗi vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, bò dậy nắm lấy áo Vân Vũ Phương: “Mẹ ơi, con không muốn, con không muốn bị ba dùng roi đánh, con không muốn đâu.”
Lúc này, Vân Vũ Phương cũng vậy, vừa khó chịu vừa tức giận.
Nhìn bộ dạng đau khổ của con gái mình, thấy cô con gái một tay mình nuôi lớn thành ra như vậy, bà đương nhiên vô cùng đau lòng. Nhưng cứ nghĩ đến trong lòng con gái có suy nghĩ bẩn thỉu và độc ác như vậy thì bà lại hận không thể đánh chết cô ta.
“Mẹ ơi, con sai rồi, con biết mình sai rồi, sau này con không dám làm hại người khác nữa, sau này con cũng không thích anh ba nữa. Mẹ ơi, con không muốn bị ba đánh, cơ thể con không chịu nổi trận đòn roi của ba đâu, con sẽ bị ba đánh chết mất, mẹ ơi mẹ cứu con với…” Diệp Phỉ Văn gào khóc, nước mắt ồ ạt chảy ra.
Bộ dạng lúc này của cô ta thật sự rất đáng thương.
Thế nhưng Vân Vũ Phương lại không hề thỏa hiệp.
Bà ta cứ như vậy lạnh lùng nhìn con gái mình, không nói một lời nào.
“Mẹ ơi, mẹ không muốn con chết đâu đúng không, mẹ ơi, mẹ không muốn con chết… Nhiều năm như vậy, mẹ khó khăn lắm mới nuôi con lớn khôn, mỗi lần con bị bệnh nằm viện rồi phải vào phòng phẫu thuật, mẹ đều rất đau khổ, mẹ sẽ không trơ mắt đứng nhìn con bị ba đánh chết đâu, mẹ ơi…”
“Đủ rồi!” Vân Vũ Phương đẩy Diệp Phỉ Văn ra.
Diệp Phỉ Văn dùng bộ mặt không tin nổi nhìn Vân Vũ Phương, cô ta không tin người mẹ vẫn luôn yêu thương mình cũng sẽ đối xử với mình như vậy.
“Mỗi lần con bị bệnh, mẹ đều cảm thấy đó là lỗi của mẹ, mỗi lần nhìn thấy con vào phòng phẫu thuật, mẹ đều tự trách vì không cho con được một cơ thể khỏe mạnh, hận không thể giao tính mạng của mình cho con. Nhưng bây giờ, mẹ thà để con bị đánh chết, cũng không muốn dùng sự thương hại và cưng chiều của mình khiến con trở thành bộ dạng đáng sợ và kinh khủng như bây giờ nữa.”
Diệp Phỉ Văn không tin.
Không tin.
Người mẹ yêu thương cô nhất cũng sẽ nói ra những lời như vậy.
Cũng sẽ lộ ra biểu cảm chán ghét cô như thế.
Cả người cô bỗng trở nên vô cùng suy sụp.
Diệp Phỉ Văn lắc đầu, giờ khắc này cô ta giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy, cô ta điên cuồng gào thét: “Tôi trở thành như vậy, trở thành bộ dạng như thế này, không phải đều do các người hay sao?! Không phải vì các người không cho tôi một cơ thể khỏe mạnh hay sao? Từ nhỏ đến lớn, tôi đều bị nhốt trong nhà, tôi không thể ra ngoài, không thể chạy nhảy, không thể kết bạn, cũng không thể yêu đương giống như bao người bình thường khác, cái gì tôi cũng không thể. Tôi còn phải chịu đựng sự đau đớn, giày vò của cơ thể đối với mình, những thứ này không phải đều là do các người tạo thành cho tôi hay sao? Không phải đều do các người ư? Tôi không nên hận bà sao? Chẳng lẽ tôi không nên hận tất cả các người sao? Dựa vào cái gì mà các người có thể khỏe mạnh như vậy còn tôi thì không? Dựa vào các gì các người có thể làm được nhiều thứ như thế, còn tôi lại chỉ có thể đè nén tình cảm của mình!”
Tiếng gào thét xé lòng của Diệp Phỉ Văn khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Vẻ mặt hiện giờ của cô ta thật sự khiến tất cả mọi người đều cảm thấy, sự yêu thương dành cho cô ta ban đầu đều buồn nôn giống như ăn phải phân vậy.
“Đúng đó, tôi thích Diệp Thương Ngôn, tôi thích anh ấy đó!” Diệp Phỉ Văn thừa nhận, nhìn có vẻ vẫn cây ngay không sợ chết đứng: “Nhưng tôi thích anh ấy là tôi sai ư? Không đúng, đó là lỗi của các người! Tôi lớn như vậy rồi nhưng lại chưa từng tiếp xúc với những người khác. Tôi lớn như thế này rồi, cũng nhìn thấy rất nhiều người nhưng tôi chỉ có thể thích người bên cạnh mình. Không phải là anh cả thì là anh hai, không phải là anh hai thì là anh ba, tôi còn có lựa chọn khác ư?!”
“Diệp Phỉ Văn!” Diệp Thiện Nhân giận dữ quát lớn một tiếng, cả căn phòng lập tức giống như rung chuyển.
“Ba nên thấy may mắn vì người con thích là Diệp Thương Ngôn chứ không phải anh cả, anh hai, dù sao Diệp Thương Ngôn cũng không phải là…”
“Bốp!” Diệp Thiện Nhân đột nhiên tát một cái như trời giáng lên mặt Diệp Phỉ Văn.
Diệp Phỉ Văn lập tức bị tát ngơ người ngay tại chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là bị đánh, ngay đến cả một câu nặng lời, ba cũng chưa từng nói với cô.
Bây giờ ba lại thật sự đánh cô.
Đánh vào mặt cô, dùng sức mạnh đến mức cô tưởng chừng tai mình bị điếc đến nơi.
Nước mắt nước mũi cô thi nhau chảy xuống.
Nhưng bộ dạng đáng thương này lại không nhận được bất cứ sự đồng cảm nào của mọi người.
“Đưa roi cho tôi!” Vẻ mặt của Diệp Thiện Nhân vô cùng dữ tợn.
Người làm thật ra đã cầm roi ra rồi, chỉ là vẫn chần chừ không dám đưa cho Diệp Thiện Nhân mà thôi.
Lúc này lại chỉ có thể nơm nớp lo sợ đưa cho ông ta.
Diệp Thiện Nhân nói: “Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học mới được!”
Diệp Phỉ Văn sợ hãi nhìn bộ dạng của ba mình.
Cô hiểu rất rõ.
Cô thật sự sắp bị đánh.
Thật sự sắp bị đánh, bị chiếc roi tàn khốc nhất đánh lên người mình.
Cả người cô phát run.
Cô run rẩy nhìn ba đang từng bước đi về phía mình.
Cô từng bước lùi về phía sau.
Từng bước, từng bước…
“Vụt!” Cây roi to thô và chắc chắn hung hăng quật vào người Diệp Phỉ Văn.
“Ba!” An Hạnh Nhi đột nhiên xông lên phía trước, chặn lên người Diệp Phỉ Văn.
Cây roi vụt thẳng lên người An Hạnh Nhi.
Ngay lúc đó, Diệp Thiện Nhân rõ ràng bị kinh hãi, tay cũng hơi run.
Diệp Thương Ngôn đứng bên cạnh cũng không khỏi siết chặt nắm đấm.
Người phụ nữ không thiết sống này!
“Con nói chuyện của Phỉ Văn cho mọi người nghe không phải là muốn mọi người trừng phạt em ấy như vậy. Con chỉ hi vọng sau khi mọi người hiểu rõ tiếng lòng em ấy thì cùng nhau giúp em ấy.” An Hạnh Nhi hướng về phía mọi người, lớn tiếng nói.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Tất cả mọi người đều khiếp sợ vì câu nói này của An Hạnh Nhi.
Rõ ràng người bị tổn thương nhiều nhất trong chuyện lần này của Diệp Phỉ Văn chính là cô, nhưng bây giờ cô lại nói đỡ cho Diệp Phỉ Văn.
“Ba.” An Hạnh Nhi chịu đựng cơn đau trên lưng.
Thật sự rất đau.
Diệp Thiện Nhân quả thật không hề nhẹ tay ngay cả với chính con gái mình.
Cô nói: “Mỗi người khi vừa sinh ra đều mang trong mình bản tính lương thiện, Văn Văn trở thành như vậy cũng không phải là lỗi của một mình em ấy. Có phải do chúng ta quan tâm em ấy quá ít, do cách dạy dỗ của chúng ta không đúng, do chúng ta thật sự không biết em ấy cần gì hay không? Con cảm thấy trong chuyện của Văn Văn, em ấy không phải là người duy nhất nên tự kiểm điểm lại mình.”
Một loạt câu nói như vậy.
Nói ra khiến Diệp Thiện Nhân nhất thời không biết phải phản ứng lại như thế nào.
“Mẹ.” An Hạnh Nhi lại gọi Vân Vũ Phương: “Con biết mẹ đã bỏ ra rất nhiều cho Văn Văn, cũng thật sự yêu thương em ấy hết mực, nhưng mẹ thật sự biết em ấy cần gì sao? Ban nãy Văn Văn luôn miệng nói, tất cả mọi người đều có thể ra ngoài chơi, đều có thể có cuộc sống của riêng mình nhưng em ấy lại không có? Có phải là do chúng ta đã bao bọc em ấy quá kỹ, khiến em ấy mất đi rất nhiều thứ đáng lẽ phải tự mình trưởng thành, cho nên mới khiến cho trái tim em ấy trở nên vặn vẹo như vậy hay không.”
Vân Vũ Phương cũng vì những lời này của An Hạnh Nhi mà không biết nên phản bác lại như thế nào.
Rốt cuộc là bà yêu thương con gái quá nhiều, hay là do bà hoàn toàn không biết con gái mình cần gì.
Giờ phút này được An Hạnh Nhi nhắc nhở, bà cũng bắt đầu nghi ngờ mọi thứ mình dành cho con gái rốt cuộc có đúng hay không.
“Từ nhỏ đến lớn, Văn Văn vì nguyên nhân sức khỏe, em ấy phải chịu đựng nỗi đau thể xác còn chưa đủ hay sao? Bây giờ lại bắt em ấy phải chịu nỗi đau thể xác một lần nữa, thật sự sẽ có tác dụng ư? Con cảm thấy, chuyện nên nghĩ lúc này chính là phải làm thế nào giúp được Văn Văn, giúp em ấy trở lại trạng thái tâm lý bình thường, chứ không phải là khiến nỗi oán hận em ấy dành cho chúng ta ngày một thêm sâu!” An Hạnh Nhi nói vô cùng chân thành.
Tất cả mọi người bởi vì những lời này của An Hạnh Nhi mà cảm thấy hơi xúc động.
Giờ phút này, ngay đến cả Đồng Vận Khiết vẫn luôn có thái độ thù địch với An Hạnh Nhi cũng vì những lời nói này của An Hạnh Nhi mà không thể không khâm phục năng lực của người phụ nữ như cô.
Không chỉ vạch trần ả trà xanh Diệp Phỉ Văn mà còn chứng thực thân phận người tốt của mình, quả đúng là chiến thắng vô cùng vẻ vang!
Hễ nghĩ đến ngày đó bản thân cô bị trà xanh bắt nạt nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt cục tức ấy xuống, trong lòng vô cùng đè nén.
Cô âm thầm cắn chặt răng, cố gắng không để người khác nhìn ra cảm xúc của mình.
Diệp Phỉ Văn của lúc này cũng không ngờ An Hạnh Nhi lại đứng ra giúp đỡ mình.
Tất cả mọi người đều ngoảnh mặt làm thinh.
Nhưng lại chỉ có một mình An Hạnh Nhi, người mà cô hận thấu xương nói tốt cho cô.
Không.
Cô không chấp nhận.
Không chấp nhận sự bố thí mà An Hạnh Nhi dành cho mình.
Cũng không muốn để An Hạnh Nhi trở thành người tốt trong miệng mọi người!
Ngay lúc Diệp Phỉ Văn đang muốn đẩy An Hạnh Nhi ra.
Thì lại nghe thấy An Hạnh Nhi cảnh cáo bên tai: “Nếu cô thật sự muốn bị ba cô đánh chết thì cô cứ tiếp tục tự tìm đường chết đi!”
Trong mắt người ngoài, An Hạnh Nhi nói nhỏ bên tai Diệp Phỉ Văn là đang an ủi cô ta.
Diệp Phỉ Văn thật sự đã bị An Hạnh Nhi uy hiếp.
Cô biết rất rõ, lúc này nếu cô lấy oán báo ơn thì chắc chắn sẽ khiến tất cả tình cảm mà mọi người trong gia đình dành cho mình biến mất hết, thậm chí ngay sau đó có thể còn bị ba mình đánh chết!
Cô cắn răng.
Không ngờ lại bị An Hạnh Nhi dồn ép đến mức này.
Rõ ràng biết An Hạnh Nhi không thật lòng giúp mình mà chỉ muốn thể hiện mình tốt hơn trong gia đình này. Chỉ muốn lấy lòng ba mẹ cô, thậm chí để có được tình yêu của Diệp Thương Ngôn mà thôi. Cô biết rất rõ tất cả mục đích của An Hạnh Nhi nhưng lại không có cách nào ngăn chặn được.
Cô vô cùng căm hận.
Nhưng ngay lúc này lại không thể làm gì được.
“Văn Văn, mau nhận sai trước mặt ba mẹ đi.” An Hạnh Nhi quay sang Diệp Phỉ Văn với vẻ mặt dịu dàng.
Quả thật.
Mọi thứ tốt đẹp đều bị An Hạnh Nhi lấy mất.
Bây giờ cô chính là người phụ nữ độc ác, gian xảo, xấu xa, nham hiểm, còn An Hạnh Nhi thì lại là người tốt lấy đức báo oán, tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại.
Về sau, An Hạnh Nhi ở trong cái nhà này, sợ là cả người đều mang theo ánh hào quang.
Cô thậm chí có thể tượng tượng ra, sau này ba mẹ mình rốt cuộc sẽ đối xử với An Hạnh Nhi tốt đến nhường nào!
Diệp Phỉ Văn uất nghẹn sắp chết.
Nhưng dưới sự cố ý của An Hạnh Nhi, cô vẫn phải đáng thương nói: “Con xin lỗi, ba mẹ, là Văn Văn không tốt, con khiến ba mẹ thất vọng rồi.”
Lúc này, Diệp Thiện Nhân đã bớt giận hơn một chút.
Cũng vì những lời nói của An Hạnh Nhi khiến ông ta chợt hiểu ra.
Ông ta bình tĩnh hơn rất nhiều, nói với Diệp Phỉ Văn: “Xin lỗi ba thì có tác dụng gì, lần này con làm tổn thương Hạnh Nhi, còn không mau nhận sai với Hạnh Nhi đi!”
Diệp Phỉ Văn cắn răng.
Cô ta đảo mắt nhìn An Hạnh Nhi.
Nhìn thấy An Hạnh Nhi rõ ràng đang cười rất đắc ý.
Dù cho trong mắt tất cả mọi người, đó lại là sự dịu dàng và hiền hòa.
Cô ta nói: “Xin lỗi chị dâu ba, sau này em sẽ không làm như vậy nữa. Về phần đối với anh ba… em sẽ không thích anh ấy nữa.”
“Không sao.” An Hạnh Nhi rõ ràng rất rộng lượng: “Chị biết em thích Diệp Thương Ngôn chỉ vì em tiếp xúc với quá ít người, đợi sau này tiếp xúc với những người con trai khác nhiều hơn, em sẽ không như vậy nữa.”
Diệp Phỉ Văn chỉ đành giả bộ hối hận, gật đầu.
Ngay lúc gật đầu.
Cơ thể đột nhiên mềm nhũn ra.
Cả người ngã xuống.
An Hạnh Nhi dùng một tay ôm lấy Diệp Phỉ Văn.
Lúc này, Vân Vũ Phương cũng không kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, cho dù như thế nào thì Diệp Phỉ Văn vẫn là con gái bà, dù có tức giận, thất vọng đi chăng nữa thì cũng vẫn đau lòng.
“Văn Văn …” Vân Vũ Phương lo lắng nhìn cô ta.
“Mẹ, con muốn nghỉ ngơi một lúc, có được không?” Diệp Phỉ Văn lại bày ra bộ dạng vô cùng yếu ớt và đáng thương.
“Người đâu mau lại đây, đỡ cô chủ lên tầng giúp tôi.”
“Vâng.”
Mấy người làm lập tức đi qua đó, cùng Vân Vũ Phương đỡ Diệp Phỉ Văn lên tầng.
Diệp Phỉ Văn vừa đi khỏi.
Không khí trong phòng khách dường như cũng dịu đi rất nhiều.
“Hạnh Nhi, em cũng mau trở về phòng xử lý vết thương sau lưng mình đi.” Lư Tử Địch quan tâm nói.
Lúc bấy giờ những người khác dường như cũng mới nhớ ra An Hạnh Nhi vừa bị roi đánh trúng.
Diệp Thiện Nhân cũng hơi tự trách, vội vàng nói: “Hạnh Nhi, ban nãy ba ra tay hơi nặng, con mau trở về phòng bảo Thương Ngôn xử lý vết thương cho mình đi, không ổn thì đến bệnh viện cũng được…”
“Không sao đâu ba, con vẫn chịu đựng được, cũng không đau lắm.” An Hạnh Nhi gắng gượng cười.
Dường như vẫn đang an ủi ông ta.
Như vậy càng khiến Diệp Thiện Nhân áy náy hơn.
“Con nghĩ trước khi về phòng xử lý vết thương thì nên nói qua chuyện của Cầm Cầm.” An Hạnh Nhi nói thẳng.
Những người khác hơi khó hiểu nhìn An Hạnh Nhi.
“Cho dù cuối cùng Văn Văn như thế nào nhưng lần này Cầm Cầm quả thật đã làm ra chuyện khiến Văn Văn chịu không nổi. Không nói Cầm Cầm nhất định sẽ bị Văn Văn trừng phạt gì đó, nhưng chính bản thân Cầm Cầm có lẽ cũng không dám đối mặt với Văn Văn nữa rồi nên con hi vọng để Cầm Cầm rời khỏi nhà họ Diệp.”
Diệp Thiện Nhân gật đầu đồng ý: “Ba sẽ cho Cầm Cầm một khoản tiền để cô ta rời khỏi nhà họ Diệp.”
“Từ nhỏ Cầm Cầm đã làm người giúp việc trong nhà họ Diệp, cũng không biết những thứ khác. Con đã tìm hiểu hoàn cảnh gia đình nhà họ rồi, nếu không có thu nhập của cô ta thì rất khó duy trì cuộc sống của gia đình họ nên con muốn đưa Cầm Cầm về nhà họ An con làm việc.”
“Như vậy là tốt nhất.” Diệp Thiện Nhân lập tức đồng ý.
Ông không khỏi tán thưởng sự chu đáo khi làm việc của An Hạnh Nhi.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
An Hạnh Nhi sắp xếp đường ra cho Cầm Cầm xong xuôi mới trở về phòng cùng Diệp Thương Ngôn.
Khi trở lại phòng.
An Hạnh Nhi giả bộ không chịu nổi.
Cô nằm trên giường Diệp Thương Ngôn, nói với Diệp Thương Ngôn: "Anh gọi người giúp việc đến xem vết thương trên lưng cho tôi đi, ba anh xuống tay không nể tình chút nào."
"Bây giờ mới biết đau?" Diệp Thương Ngôn đi tới bên cạnh cô.
Giọng rõ ràng còn có phần chế nhạo.
An Hạnh Nhi không để ý phản ứng của anh.
Giờ cô chỉ muốn xử lý xong vết thương sau lưng.
Diệp Thương Ngôn cũng không nói gì nhiều.
Anh xoay người rời đi.
An Hạnh Nhi nghĩ là anh đi tìm người giúp việc, cũng không hỏi nhiều.
Cho đến lúc lâu sau cảm thấy có người cởi áo cô.
Cô quay đầu.
Quay đầu thấy rõ Diệp Thương Ngôn trông dâm tà.
"Anh làm gì vậy. . . Ái!" An Hạnh Nhi vì kích động kéo vào vết thương ở lưng, đau đến mức nước mắt tràn ra.
Diệp Thương Ngôn nhìn dáng vẻ An Hạnh Nhi, nhíu mày, giọng hơi nghiêm túc: "Đừng cử động."
Đừng cử động, không phải để anh lột mất cả chì lẫn chài à?!
"Tôi bảo anh gọi người đến giúp tôi xử lí vết thương, không phải anh. . ." An Hạnh Nhi cảm thấy có một ngày cô sẽ bị Diệp Thương Ngôn chọc tức chết.
Diệp Thương Ngôn căn bản không nghe lời An Hạnh Nhi, cầm kéo lên cắt ngay quần áo dính máu sau lưng cô.
"Diệp Thương. . ."
"Em cử động nữa thì thứ tiếp theo bị cắt là thịt em." Diệp Thương Ngôn nói, còn cố ý lắc lư cái kéo trước mặt cô.
An Hạnh Nhi cắn răng.
Má nó.
Tốt nhất đừng để tôi thấy lúc anh cần tôi giúp!
An Hạnh Nhi nén giận.
Sau đó cảm thấy sau lưng có cảm giác lạnh lẽo.
Không cần nghĩ cũng biết, quần áo đã bị Diệp Thương Ngôn cắt.
An Hạnh Nhi mặt hơi đỏ.
Nội tâm không ngừng tự an ủi, coi như bị chó nhìn.
Nhưng con chó này quá nghiêm túc.
Cắt quần áo được một lúc cũng không thấy gì thêm, cô chỉ cảm thấy một ánh mắt rực lửa dán trên lưng cô, nhìn chằm chằm lưng cô.
"Diệp Thương Ngôn!" An Hạnh Nhi lại phải cáu.
Trước khi gặp Diệp Thương Ngôn, tần số cô mất khống chế là 0.
Ngay cả bị Cố Quân Tường bị đâm một nhát chết, cô cũng chỉ điên cuồng chịu đựng.
Nhưng sau khi gặp phải Diệp Thương Ngôn, số lần cô mất khống chế là. . . Vô số lần.
"Đau không?" Diệp Thương Ngôn đột nhiên hỏi cô.
Hoàn toàn trái ngược với giọng nói gắt gỏng của cô.
Giọng của anh dịu dàng, trầm thấp, từ tính, thậm chí còn mang thêm một chút đau lòng.
Tính khí An Hạnh Nhi.
Vốn là đang chực trào bỗng lại lắng xuống.
Cô cắn môi, trả lời: "Một chút. . . A."
Tim An Hạnh Nhi đánh cái thịch.
Cô cũng cảm giác được một đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng, hôn lưng cô.
Gần vị trí vết thương của cô, nặng nề in lên một nụ hôn.
An Hạnh Nhi cả mặt đỏ rần.
Không không, giờ phút này không chỉ đỏ mặt.
Tai, cổ, toàn thân cô đều đỏ. . .
Đột nhiên giống như, con cua nấu chín.
Cứ như dáng vẻ mặc cho người ta làm thịt.
Môi Diệp Thương Ngôn rời khỏi lưng cô.
Lúc rời đi lại nhìn thấy thân hình đỏ ửng của cô. . .
Không kiềm được lại cười một cái, nụ cười mập mờ, có thêm chút bất lực.
Anh đưa tay, cởi áo ngực của An Hạnh Nhi.
"A. . ." Cơ thể An Hạnh Nhi rõ ràng hơi căng thẳng.
"Cô chủ An yên tâm, tôi có cầm thú thế nào cũng không thừa cơ em bị thương đâu." Diệp Thương Ngôn cười đùa, rõ ràng cố ý trêu cô: "Dù lợi dụng lúc gặp nguy, cũng phải chờ sau khi cơ thể em khỏe."
Đồ lưu manh!
An Hạnh Nhi âm thầm mắng.
Diệp Thương Ngôn giờ cũng chỉ để ý vào vết roi đẫm máu trên tấm lưng trắng ngần của An Hạnh Nhi.
Anh đã từng trải qua một lần.
Cơn đau ấy giờ vẫn in trong tâm trí anh.
Người phụ nữ này lại liều mạng, dùng thân thể mình chịu đựng.
Dù biết cô làm chuyện này là có mục đích, nhưng anh vẫn đau lòng.
Anh dùng băng y tế, nhúng vào thuốc sát trùng để vào phía vết thương của cô: "Cố chịu một chút."
Vừa dứt lời.
An Hạnh Nhi cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn, khiến cả lưng cô bất giác run lên.
Nhưng lúc đó cô cũng chỉ cắn chặt môi, không phát ra âm thanh.
Diệp Thương Ngôn dĩ nhiên biết cô đau.
Cho nên động tác tay của anh hết sức nhẹ nhàng, từng chút từng chút, nhẹ nhàng giúp cô sát trùng.
Trong phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
An Hạnh Nhi chịu đựng tới mức đầu đầy mồ hôi.
Diệp Thương Ngôn vì sợ làm đau cô, cẩn thận quá mức cũng khiến đầu đầy mồ hôi.
Cứ như vậy thời gian từng phút từng phút.
Diệp Thương Ngôn sát khuẩn cho An Hạnh Nhi, lại dùng thuốc mỡ đặc biệt bôi sau lưng An Hạnh Nhi.
"Lạnh. . ." An Hạnh Nhi không nhịn được kêu một tiếng.
Lúc bôi thuốc không đau nhưng lại quá lạnh.
Khiến cô cả lưng nổi da gà.
"Một chút nữa là ổn." Diệp Thương Ngôn dịu dàng.
Giọng nói ấm áp đến mức cô dường như cảm nhận được hơi ấm trong cơ thể.
Lúc đó cô cảm nhận được một bàn tay to lớn ấm nóng vuốt ve lưng mình.
"Diệp Thương Ngôn!" An Hạnh Nhi cắn răng nghiến lợi.
Để anh sàm sỡ à?
"Sợ em bị cảm, sưởi cho em."
Cút đi cho tôi!
Nếu không phải sợ chạm phải vết thương sau lưng, thật sự cô có thể nhảy lên đánh Diệp Thương Ngôn một trận.
Diệp Thương Ngôn dường như đã cười lúc đó.
Bàn tay ấm áp của anh rời khỏi lưng cô.
Lúc đó, An Hạnh Nhi lại đột nhiên cảm thấy cảm giác trống rỗng, còn cả tiếc nuối.
Nhưng cô không nói gì.
Diệp Thương Ngôn bôi xong thuốc, lại hành băng bó vết thương cho cô.
Làm xong hết.
Diệp Thương Ngôn nhẹ nhàng đắp chăn cho An Hạnh Nhi, nói: "Tạm thời đừng mặc quần áo, càng không thể mặc áo ngực, buổi tối tôi giúp em xoa thuốc, ngày mai xem xét tình hình rồi mặc quần áo."
Cho nên, hôm nay phải cô phải khỏa thân như vậy, tối nay còn phải khỏa thân trên giường anh. . .
"Tôi không có hứng thú với người phụ nữ trên giường không động đậy."
Mẹ nó.
Cô thực sự muốn bóp chết anh.
An Hạnh Nhi nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại, mắt không thấy là được.
Diệp Thương Ngôn nhìn dáng vẻ An Hạnh Nhi, khẽ cười một cái.
Anh thu dọn hộp thuốc, cất nó trong phòng.
Sau đó nằm ở ghế bên cạnh trông coi cô.
Cũng không lên tiếng, thậm chí không xem điện thoại, cứ như vậy hai tay để sau gáy, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, ngẩn người.
An Hạnh Nhi mở mắt lần nữa, đã thấy Diệp Thương Ngôn nằm ở nơi đó.
Thân hình cao gầy nằm trên ghế có hơi khó chịu.
Dĩ nhiên, cô cũng không có lòng tốt để anh lên giường nằm.
Lui mười ngàn bước.
Nam nữ thụ thụ bất thân.
Huống chi bị thương ở nhà anh, anh cũng phải chịu trách nhiệm.
Cô nói: "Đây là lí do anh muốn dọn ra khỏi nhà họ Diệp sao?"
Diệp Thương Ngôn mắt giật giật, quay đầu nhìn An Hạnh Nhi.
"Bởi vì biết Diệp Phỉ Văn thích anh, cho nên anh mới chuyển khỏi nhà."
Ban đầu không hiểu sao ai cũng yêu chiều Diệp Phỉ Văn, Diệp Thương Ngôn lại lạnh nhạt với cô ta như vậy, giờ thì cũng biết đại khái rồi.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
"Không hẳn." Diệp Thương Ngôn trả lời.
An Hạnh Nhi cau mày, kinh ngạc: "Còn có lý do khác?"
"Cô chủ An rất muốn hiểu tôi?" Diệp Thương Ngôn đột nhiên cà lơ phất phơ cười một tiếng.
An Hạnh Nhi trợn trắng mắt.
Cô không quan tâm.
"Sau này em sẽ biết." Diệp Thương Ngôn đột nhiên nói thâm sâu.
Giọng điệu, rõ ràng có rất nhiều ý.
Nhưng An Hạnh Nhi một ý cũng không quan tâm.
Trước tới nay cô biết Diệp Thương Ngôn không đơn giản, nhưng không biết, anh không đơn giản tới đâu.
Rốt cuộc.
Lựa chọn hợp tác cùng anh.
Là chính xác sao?
Sẽ dẫm vào vết xe đổ kiếp trước sao?
Cô nghĩ chỉ cần cô không yêu, cô cũng sẽ không yêu.
Mà đời này.
Cô sẽ không yêu ai.
Sẽ không để cho mình yêu ai.
Căn phòng yên tĩnh.
Hai người đột nhiên không nói chuyện.
Rõ ràng An Hạnh Nhi có lúc cảm thấy Diệp Thương Ngôn là một người rất sáng sủa rất hay nói, nhưng có lúc lại đột nhiên cảm thấy, anh hơi trầm mặc ít nói quá, thậm chí không nói lời nào, không thể hiện tâm trạng, không để cho người khác nhìn thấu tất cả tâm tư.
Ngoài cửa phòng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Cậu ba, mợ ba, bà chủ sai tôi gọi hai người xuống ăn cơm tối." Người giúp việc ở cửa gọi.
"Được." Diệp Thương Ngôn đáp một tiếng.
Anh phóng khoáng đứng dậy từ trên ghế.
An Hạnh Nhi lúc đó cũng cố gắng nhúc nhích.
Động một cái.
Chạm đến vết thương, đau đến mức cô không dám thở.
Quên đi.
An Hạnh Nhi nói với Diệp Thương Ngôn: "Phiền anh bảo người giúp việc chuẩn bị cho tôi bữa tối."
Diệp Thương Ngôn gật đầu, rời khỏi phòng.
An Hạnh Nhi nằm trong phòng, hơi rảnh rỗi.
Cô di chuyển tay, muốn lấy điện thoại ở đầu giường.
Thật sự là quá chán.
Cô vừa mới đưa tay.
"Cô chủ An đúng là nửa giây cũng không yên." Ở cửa đột nhiên lại truyền tới giọng Diệp Thương Ngôn.
Dọa cô giật mình.
Tên này xuất quỷ nhập thần à?
Hơn nữa nhanh như thế anh ta đã ăn xong rồi.
Người này là heo à?!
Diệp Thương Ngôn bưng bữa ăn tối đi vào phòng.
An Hạnh Nhi thu tay về.
Che trước người lại, những chỗ khác vẫn chui trong chăn.
"Cháo dưa leo." Diệp Thương Ngôn đặt một chén cháo trước mặt An Hạnh Nhi.
"Được." An Hạnh Nhi đáp một tiếng.
Lúc đó thấy Diệp Thương Ngôn dùng cái muỗng múc một muỗng, sau đó đặt ở miệng, thổi mấy cái, đưa đến gần môi An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi lại bị sợ.
Cô tưởng là người giúp việc tới bón cho cô ăn.
"Há miệng." Diệp Thương Ngôn ra lệnh.
"Người giúp việc làm là được rồi..."
"Há miệng."
"..." An Hạnh Nhi có lúc cảm thấy con hàng này rất bá đạo.
An Hạnh Nhi hé môi.
Diệp Thương Ngôn đưa thìa cháo vào miệng cô, sau đó để cô nhai.
"Hợp khẩu vị không?" Diệp Thương Ngôn hỏi.
"Ừ." An Hạnh Nhi đáp một tiếng.
Tối nay đúng là cô muốn ăn thanh đạm một chút.
"A..." Diệp Thương Ngôn lại múc một thìa, để bên miệng An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi ăn từng miếng từng miếng.
Bất tri bất giác, đã ăn xong một chén cháo.
"Ăn nữa không?" Diệp Thương Ngôn hỏi.
"Không cần." An Hạnh Nhi lắc đầu.
"Thật sự không cần?"
"Không cần."
"Vậy tôi ăn." Diệp Thương Ngôn nói thẳng.
An Hạnh Nhi cau mày: "Anh chưa ăn à?"
"Không phải để bón cho em ăn no trước sao?" Diệp Thương Ngôn vừa nói, vừa múc cháo ra cái tô lớn.
"Không nhìn ra cậu ba quan tâm như vậy."
"Thứ em không nhìn ra còn nhiều lắm." Diệp Thương Ngôn khóe miệng nở nụ cười, thật sự là vô cùng quyến rũ.
"Tự cao." An Hạnh Nhi không nói.
Luôn cảm thấy người này không chịu được lời khen, vừa khen một cái đuôi đã vểnh lên trời.
Cô quay đầu định không tiếp chuyện Diệp Thương Ngôn.
Đột nhiên mắt ngẩn ra.
Diệp Thương Ngôn vừa múc cháo vào bát cô vừa ăn, cái chính là cái thìa cũng là cái cô ăn rồi.
Tên này không chê sao?!
Rõ ràng còn có mùi vị khiến người khác... Không nói được.
"Cô chủ An vẫn muốn ăn?" Diệp Thương Ngôn nhìn dáng vẻ cô, nhướng mày.
"Không phải." An Hạnh Nhi quay đầu.
Quay đầu vẫn không khỏi nhắc nhở: "Chén thìa anh ăn là cái tôi vừa dùng."
"Ồ, vậy sao?" Diệp Thương Ngôn kinh ngạc, rõ ràng lúc kinh ngạc, lại mang theo nụ cười châm biếm: "Bảo sao tối nay cháo ngọt như vậy."
"..."
Sau bữa tối.
An Hạnh Nhi vẫn ở trong phòng, nằm đơ như chết.
Diệp Thương Ngôn cũng ở đây, nhưng trong phòng chơi game.
An Hạnh Nhi nằm như vậy rất lâu.
Nằm đến mức cô cảm thấy hoài nghi cuộc sống.
Cô cảm thấy cô muốn đứng lên một chút.
Điểm chính là.
Cô muốn đi vệ sinh.
Cô ở trong chăn, giãy dụa người.
Sau đó chậm rãi muốn muốn đứng lên.
Nghĩ đến quần áo của mình đã bị cắt tả tơi nhất định sẽ bị lộ, cô lại nghĩ xem lấy quần áo như thế nào, cứ thế rối rắm hồi lâu.
"Muốn đi tiểu à?" Trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi sợ hết hồn.
Tên này không phải đang chơi game sao? Rõ ràng cô nghe được bên trong tiếng chém giết rất kịch liệt.
Cũng không biết anh chú ý vào đâu?!
"Có thể nhịn không?" Diệp Thương Ngôn vừa điều khiển điện thoại, vừa hỏi cô.
"Không thể." An Hạnh Nhi hơi tức giận.
Giận đến mức khó hiểu.
Một đêm cô nằm ở đó muốn điên rồi, anh ta lại được chơi trò chơi vui vẻ.
"Được." Diệp Thương Ngôn để điện thoại xuống.
An Hạnh Nhi cau mày.
Giờ còn nghe trong điện thoại mặt truyền tới giọng Tần Thạc: "Ngôn à, anh bị kẹt à? Sao bất động rồi?!"
Diệp Thương Ngôn không trả lời anh ta.
Thân hình cao lớn của anh đi thẳng đến giường, sau đó ôm An Hạnh Nhi lên.
"Diệp Thương. . ."
An Hạnh Nhi muốn phản kháng, nhưng lại đau.
Cô vội vàng dùng tay che người.
Phía trước dù có quần áo nhưng vẫn không ổn.
Diệp Thương Ngôn để An Hạnh Nhi trên bồn cầu: "Cần tôi giúp em cởi quần không?"
"Ra ngoài!" An Hạnh Nhi bực bội.
Diệp Thương Ngôn dường như mỉm cười.
Anh xoay người đi ra ngoài.
An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn đi thật, mới bắt đầu rất cẩn thận cởi quần, đi vệ sinh.
Đi xong lại tốn một lúc lâu mặc quần, lúc đang chuẩn bị tự đi ra.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra.
An Hạnh Nhi ngẩn ra.
Diệp Thương Ngôn nhìn cô, không nhịn cười được một cái: "Tôi còn tưởng rằng Cô chủ An ngã vào bồn cầu."
An Hạnh Nhi hiếm khi thấy phản ứng của anh.
Cô từng bước từng bước đi sang bồn rửa mặt.
Vừa đi tới, Diệp Thương Ngôn đã tới bên cạnh cô, sau đó giúp cô vặn vòi nước, giúp cô rửa tay.
Bàn tay to lớn của anh làm sạch bàn tay nhỏ của cô từ trong ra ngoài.
An Hạnh Nhi đột nhiên có cảm giác người lớn chăm sóc con cái.
Thậm chí cảm thấy Diệp Thương Ngôn có ánh sáng của người ba.
Cô choáng váng luôn.
Diệp Thương Ngôn rõ ràng chính là một công tử chơi bời.
Rửa tay xong.
Diệp Thương Ngôn lại ôm cô để lên giường.
Sau khi ôm trở về trên giường, Diệp Thương Ngôn cũng không chơi game nữa, anh đi tắm sau đó kéo chăn của An Hạnh Nhi lên, chui vào.
Động tác tự nhiên, không cảm thấy có gì không ổn.
An Hạnh Nhi cứ như vậy trợn mắt nhìn anh, nhìn chằm chằm!
"Tối hôm qua cũng ngủ rồi, ôm rồi, hôn rồi, cũng. . ." Diệp Thương Ngôn cười.
Cũng cái gì?
An Hạnh Nhi tức sắp nổ tung!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
“Cô chủ An còn đang chờ đợi gì sao?” Diệp Thương Ngôn cười vô cùng tươi.
Chờ đợi cái quỷ nhà anh!
Cô quay đầu, không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ cặn bã của Diệp Thương Ngôn nữa.
Dù sao miệng chó không thể mọc ngà voi.
An Hạnh Nhi tức giận thở hổn hển nhắm mắt ngủ.
Cứ như vậy Diệp Thương Ngôn chỉ có thể nhìn thấy cái gáy của An Hạnh Nhi.
Hiển nhiên Anh có thể cảm nhận được cô đang tức giận.
Anh đột nhiên xoay người.
Trở mình quay lưng về phía An Hạnh Nhi, lẩm bẩm nói: “Đầu gối má kề, người phải chịu giày vò rốt cuộc là ai cơ chứ?”
An Hạnh Nhi ngẩn ra.
Một giây sau.
Đương nhiên là cô.
Nam nữ chung giường, người phải chịu thiệt không phải cô thì chẳng lẽ là anh?
Ngày hôm sau.
An Hạnh Nhi nhíu nhíu mày.
Cô cảm thấy cơ thể hơi không thoải mái.
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, không biết hiện tại đã là mấy giờ rồi.
Suy nghĩ vẫn còn mơ hồ rối tung rối mù ở một khắc kia.
Đôi mắt của cô lập tức căng thẳng.
Ngay lúc này, cô cảm nhận vô cùng rõ ràng, tấm lưng của mình có hơi lạnh…..
“Đừng động, để tôi nhìn xem đã tốt hơn chút nào chưa.” Phía sau truyền tới giọng nói trầm ấm của Diệp Thương ngôn.
Chết tiệt!
Mới sáng sớm đã bị ăn đậu hũ.
An Hạnh Nhi kiềm chế.
Diệp Thương Ngôn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương đã khép miệng của An Hạnh Nhi.
Thật may.
Vết thương không sâu lắm.
So với lần trước Diệp Thiện Nhân đánh anh, thì lần này còn kém xa.
“Để tôi giúp em thay thuốc, sau đó em có thể mặc quần áo vào.” Diệp Thương Ngôn nói.
An Hạnh Nhi không trả lời.
Tới giờ phút này bản thân cô vẫn còn chưa thoát khỏi cơn tức giận vì bị người ăn đậu hũ.
Rất lâu.
Diệp Thương Ngôn bôi xong thuốc cho An Hạnh Nhi, sau đó băng bó thật cẩn thận.
An Hạnh Nhi cử động thân thể: “Xong chưa?”
“Chưa.” Diệp Thương Ngôn trả lời.
An Hạnh Nhi kinh ngạc, còn làm gì nữa đấy?
Ngay lúc này cô cảm nhận được một nụ hôn, nụ hôn rơi xuống tấm lưng của cô.
Chết tiệt!
An Hạnh Nhi muốn giết người.
Cô nhẫn nhịn tới mức tim phổi đều muốn nổ tung rồi.
Nghe được người đàn ông ở sau lưng mang theo ý cười nói: “Tôi muốn thù lao.”
Nói xong, từ trên giường bước xuống.
Dáng vẻ rõ ràng đã thực hiện được gian kế.
An Hạnh Nhi âm thầm nghiến răng.
Đồ khốn Diệp Thương Ngôn, anh tốt nhất đừng để một ngày nào đó rơi vào tay tôi!
Cô từ trên giường đứng dậy.
Ngày hôm qua cử động chút cũng cảm thấy tê tâm liệt phế, nhưng hôm nay vết thương ở sau lưng không còn nhiều cảm giác lắm.
Cô thử cử động lại cơ thể, xác nhận không còn quá đau nữa.
Suy cho cùng, vết thương của chính mình hồi phục rất nhanh, hay là bởi vì tên khốn Diệp Thương Ngôn cho cô dùng linh đơn diệu dược gì đó.
Không quan tâm.
An Hạnh Nhi bước xuống giường, lung la lung lay ôm lấy quần áo của mình đi thẳng vào phòng thay đồ.
Một khắc kia khi đóng lại cửa phòng thay đồ, cô nghe thấy giọng nói của Diệp Thương Ngôn, anh nói: “Đừng mặc áo ngực.”
An Hạnh Nhi không muốn nghe.
Nhưng khi cô mặc chiếc áo ngực vào, thật sự rất đau.
Cuối cùng.
Lý trí đã chiến thắng cảm xúc, An Hạnh Nhi lựa chọn không mặc.
Cô lựa chọn một chiếc áo hoodie hơi dày, còn mặc thêm một chiếc áo khoác. Khi xác định bên ngoài không thể nhìn ra cô không mặc áo ngực mới đi ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy Diệp Thương Ngôn đã áo mũ chỉnh tề xong rồi.
Cô nhíu mày: “Anh muốn đi đâu?”
“Chẳng lẽ em không về nhà sao?” Diệp Thương Ngôn nhắc nhở.
Trong nháy mắt mới phản ứng lại được.
Theo lý ngày hôm qua nên trở về rồi.
Diệp Thương Ngôn nói: “Đi thôi, xuống nhà ăn sáng, ăn xong thì đi.”
An Hạnh Nhi hít sâu một hơi.
Đi theo Diệp Thương Ngôn xuống tầng.
Dưới nhà.
Những người khác đều không có ở đây.
Chỉ có Vân Vũ Phương.
An Hạnh Nhi mới nhớ ra hôm nay là thứ hai.
Có lẽ tất cả mọi người đã đi làm rồi.
Vân Vũ Phương nhìn thấy An Hạnh Nhi lập tức tiến lại rất nhiệt tình nói: “Thân thể Hạnh Nhi đã tốt hơn chút nào chưa? Tối hôm qua vốn là nghĩ tới thăm con nhưng Thương Ngôn không đồng ý, nó nói với mẹ quần áo của con không nghiêm chỉnh, sẽ xấu hổ.”
“….” Ai quần áo không nghiêm chỉnh.
Diệp Thương Ngôn tên khốn này rốt cuộc phải hình dung anh ta từ nào mới được.
An Hạnh Nhi miễn cưỡng để mình cười một cái: “Hôm qua vẫn hơi đau, hôm nay thì không có gì đáng ngại nữa ạ.”
“Vậy thì tốt.” Vân Vũ Phương lập tức nói, dáng vẻ còn hơi buồn phiền: “Ngày hôm qua may mà nhờ có con nếu không thì mẹ không biết Phỉ Văn như vậy….Hôm qua mẹ cùng Phỉ Văn nói chuyện cả một đêm mới biết từ nhỏ tới lớn thứ nó muốn nhất là cái gì, chỉ tại mẹ bảo vệ nó quá tốt, cũng may mà bây giờ nhờ có con, Phỉ Văn đã mở lòng, nếu không thì hậu quả…Mẹ thật không dám nghĩ đến.”
“Chỉ cần có thể giúp được Phỉ Văn là tốt rồi.” An Hạnh Nhi cười đến ngọt ngào: “Con còn lo lắng, ngày hôm qua có phải đã quá phận, khiến Phỉ Văn không chịu nổi…..”
“Không có.” Vân Vũ Phương nói suy nghĩ của bà với An Hạnh Nhi: “Con không biết, mẹ và cha của nó, đến cùng có bao nhiêu cảm ơn con.”
“Cảm ơn thì quá xa cách, con cũng chỉ muốn người trong nhà tốt hơn mà thôi.”
“Thương Ngôn cưới được con chính là phúc phận của nó.” Vân Vũ Phương chân thành nói.
Đó là sự thật, từ sâu trong nội tâm bà đã yêu quý An Hạnh Nhi rồi.
An Hạnh Nhi có thể cảm giác được.
Nhưng nội tâm có hơi tự giễu.
Đời trước, cô hao hết tâm tư muốn đi lấy lòng nhà họ Cố nhưng lại bị nhà họ Cố hại tới nông nỗi này.
Mà đời này chỉ làm bộ làm tịch nhưng lại được người nhà họ Diệp yêu quý như vậy.
An Hạnh Nhi và Vân Vũ Phương nói chuyện một lúc, Diệp Thương Ngôn thúc giục ăn sáng. Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, Vân Vũ Phương để rất nhiều lễ vật mang lên xe của bọn họ gửi cho cha mẹ An Hạnh Nhi, thật sự đối với cô rất tốt mắt thường có thể nhìn thấy được.
Chiếc xe rời khỏi biệt thự nhà họ Diệp.
An Hạnh Nhi quay đầu nhìn Vân Vũ Phương vẫn đang đứng ở cửa nhìn bọn họ rời đi.
“Mẹ của anh thật tốt.” Là thật, cảm thán từ tận đáy lòng.
Mà Nghê Hồng, thật sự là cách biệt một trời một vực.
“Mẹ của tôi không phải đối với ai cũng tốt.” Diệp Thương Ngôn khẽ cười nói: “Chỉ có thể chứng minh, em rất ưu tú.”
“….” Đang khen ngợi cô sao?
An Hạnh Nhi cảm thấy cái miệng của người này không có đơn giản như vậy.
Lúc này nghe thấy anh sâu kín nói: “Sau này tôi cũng không cần lo lắng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rồi.”
An Hạnh Nhi Trừng mắt.
Anh khi nào thì lo lắng?
Còn nói như đúng rồi.
Cuộc hôn nhân của bọn họ.
Sớm muộn gì cũng sẽ đường ai nấy đi, còn tồn tại mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sao?
An Hạnh Nhi không tranh luận với Diệp Thương Ngôn.
Luôn cảm thấy bản thân…..Nói không lại anh.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến biệt thự nhà họ An.
Hai người đi vào phòng khách của biệt thự.
Đôi mắt An Hạnh Nhi rõ ràng dừng lại một chút.
Một khắc này Diệp Thương Ngôn cũng chú ý tới, trong phòng khách ngoại trừ cha mẹ An Hạnh Nhi, các chú các bác người một nhà và cả bà nội An Hạnh Nhi cũng ở đây.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp nha.
An Hạnh Nhi châm chọc cười một tiếng.
Cô chủ động kéo cánh tay Diệp Thương Ngôn.
Khóe miệng Diệp Thương Ngôn khẽ nhếch lên.
Hai người cùng nhau đi lại.
“Thiên hạ đều nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, xem ra sự thật đúng là như vậy.” Văn Hải Đường ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ phong thái của trưởng bối: “Ngày thứ tư kết hôn mới trở về, đúng là không có chút phép tắc nào!”
Theo truyền thống của Bắc Văn Quốc, kết hôn ngày hôm sau và ngày thứ ba phải quay về nhà mẹ đẻ, bọn họ quả thực trì hoãn một ngày.
Nhưng mà.
An Hạnh Nhi khóe miệng cười cười: “Không phép tắc? So với chị họ đi câu dẫn bạn trai của người khác, điểm này của cháu hẳn không tính là cái gì đi.”
Đã có người có thể giẫm!
Vì cái gì cô không giẫm lên?
Chỉ một câu nói của An Hạnh Nhi.
Ngay lập tức có thể khiến Văn Hải Đường cùng người một nhà An Quốc Đại toàn bộ đều ngậm cái miệng thối lại!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Trong phòng khách nhà họ An.
Bởi vì Văn Hải Đường bị An Hạnh Nhi châm chọc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Kia chẳng phải là đánh thẳng vào mặt tư tưởng sao, nửa ngày không nói ra miệng được một chữ.
Không chỉ riêng bà ta.
Sắc mặt đám người nhà An Quốc Đại cũng khó coi đến cực điểm.
Cũng may, An Tầm không tới.
Tới đây rồi, đoán chừng sẽ bị tức chết.
Nhưng thật ra bây giờ chắc cũng không dám ra khỏi cửa.
Ở trước mặt nhiều người lại làm ra một chuyện đáng xấu hổ như vậy có lẽ đã bị An Quốc Đại nhốt lại rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Không khí hơi cứng ngắc.
Trái lại, An Quốc Cường lập tức nói chuyện: “Đều là chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa. Về chuyện của Hạnh Nhi và Thương Ngôn trở về muộn một ngày cũng là bởi vì trong nhà Thương Ngôn có chuyện phát sinh cho nên tôi để cho hai đứa không cần vội quay về. Mặc dù người không quay về nhưng bên kia cũng đã sai người mang tới rất nhiều quà lặng lễ vật khiến cho tôi cũng hơi xấu hổ. Lúc trước không cho của hồi môn, sính lễ ngược lại nhận một đống…..Nhìn nhìn nhìn, nhìn xem bây giờ lại mang nhiều thứ về như vậy, nhà họ Diệp thật sự quá tử tế.”
Lúc này nhìn người giúp việc cầm những thứ mang từ nhà họ Diệp trở về, xách vào bên trong.
Qúa nhiều đồ vật khiến cho Văn Hải Đường và An Quốc Đại đều thật cả kinh.
Nhưng hai người đều vô cùng ăn ý làm như không nhìn thấy.
Văn Hải Đường còn cố ý nói sang chuyện khác: “Hôm nay tôi tới đây không phải để cãi nhau với mấy người. Có chuyện quan trọng cần thương lượng với mấy người.”
“Mời mẹ nói.” An Quốc Cường vẫn tôn kính An Hải Đường.
Dù sao đó cũng là mẹ của ông.
Văn Hải Đường chính là ỷ vào sự hiếu thuận của An Quốc Cường cho nên mới kiêu ngạo ngang ngược.
Ngược lại nếu là trước đây, An Hạnh Nhi cũng sẽ giống như cha của cô, đều thuận theo bà nội ngang ngược này.
Nhưng mà sau này.
Cô không tốt bụng như vậy nữa.
Cô cứ như vậy bất động thanh sắc nhìn xem bà nội của cô lại muốn làm cái gì.
Văn Hải Đường cũng không thừa nước đục thả câu, lộ ra chút bá đạo độc tài nói: “Tôi dẫn An Mục tới đây, không có mục đích khác, mà chỉ muốn nói với mấy người một câu, ngày mai An Mục sẽ đến tập đoàn An thị làm việc, An Mục sẽ tiếp nhận vị trí của chị gái. Thời gian này tâm trạng của An Tầm không được tốt vì vậy tạm thời để An Tầm ở nhà.”
Còn nói thương lượng.
Chỗ nào có một từ cần phải thương lượng.
Trong lòng An Hạnh Nhi có hơi chế nhạo.
Đây là Văn Hải Đường đã tính toán xong cả rồi.
An Tầm trở nên như vậy, cũng xem như cả đời sau đều hủy rồi, ngay lập tức muốn nâng đỡ An Mục lên.
Đối với sự sắp xếp của Văn Hải Đường, An Quốc Cường có ý kiến.
Dù sao đi nữa, An Tầm cũng ở công ty làm việc được hơn một năm có thừa, bây giờ chẳng dễ dàng gì mới nắm rõ quen với công việc, bỗng nhiên bây giờ lại thay đổi một người khác, hơn nữa người thay thế còn là An Mục, một người chưa bao giờ tiếp xúc qua vị trí này, như thế nào đều cảm thấy không ổn.
Lúc này ông đang muốn mở miệng.
Thì An Hạnh Nhi nói: “Được.”
An Quốc Cường ngẩn ra, ông quay đầu nhìn An Hạnh Nhi.
Không phải luôn không đồng ý cho An Mục tiến vào An thị sao?
Sao lúc này lại đột nhiên mở miệng đáp ứng rồi.
Không chỉ có một mình An Quốc Cường kinh ngạc.
Văn Hải Đường và An Quốc Đại cũng bởi vì câu nói dứt khoát của An Hạnh Nhi mà ngạc nhiên.
Vốn dĩ hai người bọn họ đã chuẩn bị rất tốt, bởi vì bọn họ biết có khả năng sẽ bị An Quốc Cường làm khó dễ, An Hạnh Nhi ngăn cản, nhưng không ngờ An Hạnh Nhi lại sảng khoái như vậy, ngược lại khiến trong lòng bọn họ trở nên lo lắng không yên.
Phải biết rằng, thời gian này biểu hiện của An Hạnh Nhi khiến cho bọn họ thật sự không thể tìm ra đối sách nào chu toàn.
Nhưng giờ phút này chẳng khác gì là một chuyện thường tình, thực sự khiến cho bọn họ nghi ngờ không biết An Hạnh Nhi đang có âm mưu gì hay không.
An Hạnh Nhi đương nhiên biết những người này đang nghĩ cái gì trong đầu.
Mà sở dĩ cô một câu đáp ứng là bởi vì Văn Hải Đường tự thân tới nơi này nói về chuyện An Mục đi làm, khẳng định đã làm tốt công tác chuẩn bị xong hết rồi, hiếm khi thấy bà ta đi lãng phí lời nói còn có thể nói cả đầu đề câu chuyện. Chẳng bằng thoải mái để An Mục tiến vào công ty khiến Văn Hải Đường và An Quốc Đại không còn gì để nói.
“Thời gian này chị họ đúng là không thích hợp xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng An Mục có lòng nguyện ý vì chị họ gánh vác một phần công việc. Chúng ta đương nhiên cũng sẽ không phụ tấm lòng của An Mục.” An Hạnh Nhi quang minh chính đại, thể hiện một thân phong cách quý phái nói: “Cha, cha cảm thấy có đúng không?”
An Quốc Cường gật đầu: “Phải, phải, phải. An Mục có lòng, chúng ta đương nhiên sẽ rất ủng hộ. Ngày mai cháu cùng cha mẹ và anh trai cháu cùng tới công ty thông báo xuống là được.”
“Cảm ơn chú hai, cảm ơn chị họ.” An Mục lập tức cảm ơn.
Hoàn toàn không nghĩ, sẽ thuận lợi tới vậy.
Thuận lợi chiếm được vị trí của An Tầm.
Khóe miệng của cô ta kéo ra một một nụ cười lạnh không dễ dàng phát hiện.
Cho nên.
Tiếp theo muốn chiếm lấy vị trí của An Hạnh Nhi, cũng không phải là một việc gì quá khó.
“Chuyện công việc của chị họ, rất dễ giải quyết. Nhưng không biết bác cả có từng nghĩ qua cuộc sống sau này của chị họ sẽ phải làm thế nào chưa?” An Hạnh Nhi đột nhiên có lòng hỏi.
An Quốc Đại cho là An Hạnh Nhi lại đang muốn châm chọc ông ta.
Cho dù thế nào.
An Tầm sau lưng An Hạnh Nhi cấu kết với Cố Bích Trâm, bởi vậy dù sao đi nữa An Tầm cũng là người sai, còn phá hoại gia đình người khác.
Vì thế lúc này, sắc mặt đột nhiên rất khó nhìn: “Bản thân An Tầm sẽ tự kiểm điểm, không phiền cháu phải bận tâm!”
“Nói cho cùng, chuyện này cháu cũng không cảm thấy đây là lỗi của chị họ. Một cây làm chẳng nên non, mà vấn đề của Cố Quân Tường cũng rất lớn, chẳng lẽ bác cả chưa từng nghĩ tìm Cố Quân Tường chịu trách nhiệm sao?” An Hạnh Nhi nhắc nhở.
An Quốc Cường sửng sốt, có lẽ hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này.
Thầm nghĩ chính là con gái của mình làm ra loại chuyện mất mặt, nhưng lại không nghĩ sâu tới vấn đề này, rốt cuộc cũng đâu nhận được ích lợi gì đâu.
An Hạnh Nhi nhìn như không đếm xỉa tới nói: “Hôn lễ ngày đó, sau khi cháu biết sau lưng mình, chị họ và Cố Quân Tường nảy sinh quan hệ, quả thực cháu cũng rất hận bọn họ. Dù sao đã nhiều năm như vậy, cháu vẫn luôn nghĩ Cố Quân Tường chỉ yêu một mình cháu, vì vậy khi xảy ra chuyện này, lúc đó cháu xử lý rất đúng mực. Chỉ nghĩ làm sao để đòi lại công đạo cho chính mình, nhưng mà hiện giờ, chuyện đã qua rồi, chờ bình tĩnh lại chỉ cảm thấy nếu như Cố Quân Tường và chị họ hai người là lưỡng tình tương duyệt vậy thì vì sao không thành toàn cho bọn họ. Nếu thành toàn, việc này chính là một đoạn giai thoại, hà tất gì bây giờ phải nhận nhiều lời giễu cợt của nhiều người như vậy.”
An Quốc Cường bị những lời nói của An Hạnh Nhi làm cho động lòng.
Nhưng chung quy không biết An Hạnh Nhi có thật sự tốt bụng như vậy không, vì thế không tùy tiện nói ra cảm nghĩ.
An Hạnh Nhi lại nói: “Đương nhiên, cháu cũng có tâm tư của cháu. Hiện giờ cháu và Thương Ngôn đã kết hôn rồi, ít nhiều cũng sẽ có tranh luận, nếu như Cố Quân Tường và chị họ trở thành một đôi vậy thì kết quả mọi người đều vui mừng, như vậy sẽ không có bất kỳ người nào chỉ trỏ nữa.”
“Cháu nhưng thật ra nghĩ cái gì cũng đều rất tốt.” An Quốc Đại cũng ước gì kết quả được như vậy, nhưng lại chính là không muốn thừa nhận.
An Hạnh Nhi không có nghe ra, đơn thuần nói: “Thật ra cháu vẫn muốn tìm cơ hội để cảm ơn chị họ và Cố Quân Tường, nếu không nhờ quan hệ của hai người họ thì cháu sẽ không thể gả cho Thương Ngôn. Gả cho Thương Ngôn rồi cháu mới biết, mới biết thế nào là tình yêu thật sự, trước đây khi cùng Cố Quân Tường, đại khái chỉ là một loại ỷ lại, là do cháu hiểu nhầm nghĩ rằng đó là thích. Bây giờ cháu thật lòng hy vọng, chúng ta đều có thể tìm được hạnh phúc.”
Nói càng phải êm tai dễ nghe một chút, An Quốc Đại mới càng dễ mắc mưu!
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
An Hạnh nhi nói một phen.
An Quốc Đại nghe xong tin tuyệt đối.
Thật ra.
Nhiều năm nay An Hạnh Nhi là người chân thành lương thiện.
Nếu không phải thời gian gần đây đột nhiên thay đổi, An Hạnh Nhi nói những lời này An Quốc Đại sẽ không chút nghi ngờ, nhưng mà hiện tại cũng hơi khúc mắc. Nhưng chung quy trong suy nghĩ của bọn họ, An Hạnh Nhi vẫn chỉ là một nha đầu dễ bị lừa, cho nên chỉ cần nói vài lời ngây thơ hồn nhiên sẽ dễ dàng tin tưởng.
Vì thế, chắc chắn An Quốc Đại sẽ làm theo lời An Hạnh Nhi nói.
Khiêm mình mà nói.
An Quốc Đại nếu thật sự gả An Tầm cho Cố Quân Tường, chỉ có lợi không có hại.
Thứ nhất, danh tiếng của An Tầm bị mất sạch bởi vì sau lưng qua lại với Cố Quân Tường. Nhưng nếu như để hai người này tu thành chính quả vậy thì điều đáng lo ngại lớn nhất chỉ dừng lại ở việc bị phê bình do tình cảm cá nhân của hai người không được vinh dự, sẽ không bị nói quá nhiều về những điều khác, thời gian lâu dần sẽ quên đi.
Thứ hai, cho tới nay An Quốc Đại vẫn luôn muốn có quan hệ tốt với nhà họ Cố, trước đây khi An Hạnh Nhi và Cố Quân Tường quyết định đính hôn, ông ta muốn An Tầm thủ tiêu An Hạnh Nhi, khi đó không thành công. Bây giờ có cơ hội, chẳng lẽ ông ta có thể bỏ qua sao?
Thứ ba, ông ta cũng chỉ là một dòng thứ mà thôi, một khi An Tầm và Cố Quân Tường ở bên nhau, An Quốc Đại sẽ là người có mối liên hệ mật thiết với tứ đại gia tộc. Chí ít thì con gái của ông ta cũng là vợ của người thừa kế tứ đại gia tộc, sẽ không bị người khác châm chọc.
Nhiều chỗ tốt như vậy, Làm sao An Quốc Đại có thể từ chối.
Chẳng qua ngoài mặt không muốn để người ta nhìn ra, cố ý thờ ờ không tỏ thái độ.
An Hạnh Nhi cũng không nói nhiều.
Nói nhiều sẽ để người khác nhận ra cô có ý khác.
Mặc dù đúng là cô có dụng tâm khác.
Dẫu sao.
Đối với An Quốc Đại mà nói có rất nhiều chỗ tốt, nhưng đối với Cố Quân Tường mà nói thì không có lợi ích gì cả.
An Tầm là người con gái không có bất kỳ địa vị nào, làm sao Cố Quân Tường có thể để ý, anh ta tốt xấu gì cũng sẽ không cưới con gái của dòng thứ, cho dù bị đánh vào mặt đánh tới mức này thì anh ta cũng chỉ một lòng muốn tìm một đối tượng có lợi ích, có thể giúp đỡ anh ta. Giả sử như An Hạnh Nhi hoặc là Đế Tử Dao.
An Tầm tuyệt đối không có khả năng được anh ta nhìn trúng.
An Quốc Đại đi tìm Cố Quân Tường muốn anh ta phải chịu trách nhiệm với An Tầm, vậy chính là tự rước lấy nhục, sẽ phải nhận sự sỉ nhục rất lớn từ người nhà họ Cố. Như vậy, khẳng định mối quan hệ giữa nhà họ cố và An Quốc Đại sẽ nổ tung.
Đời trước, An Quốc Đại vụng trộm cấu kết với Cố Quân Tường. Ẩn núp trong bóng tối dùng thủ đoạn làm không ít việc bỉ ổi mà bao nhiêu người bị che mắt không nhìn ra dẫn tới cơ nghiệp nhà họ An nhanh chóng bị diệt vong. Đời này, cô đương nhiên muốn lấy lại tất cả mọi thứ, bóp chết ngay từ trong nôi.
Cô ung dung thản nhiên thêm dầu vào lửa, một khắc kia lại cố ý ngáp một cái: “Hai ngày hôm nay không được ngủ ngon giấc, đột nhiên cảm thấy thật là mệt.”
Vừa nói, cô vừa tiến sát lại gần Diệp Thương Ngôn dựa vào anh một cách thân mật.
Một bộ dáng mềm mại yếu đuối, tỏ ra rất mệt mỏi.
Vốn dĩ An Hạnh Nhi chỉ muốn mượn cái cớ để rời đi.
Hiện giờ cô không có tâm trạng hư tình giả ý với người nhà, nhưng mà biểu hiện ra ý tứ đã rất rõ ràng, khiến cho tất cả bao nhiêu người có mặt ở chỗ này đều hiểu lầm.
Văn Hải Đường vốn dĩ không thích An Hạnh Nhi, nhìn An Hạnh Nhi sau tân hôn ngọt ngào như vậy, cố ý bới lông tìm vết nói: “Coi như là nhà của con, thật sự cũng không sợ xấu hổ! Không biết giáo dưỡng ở đâu!”
An Hạnh Nhi khó hiểu.
Cô ngáp một cái, không có giáo dưỡng thì không có giáo dưỡng.
Ngược lại lúc này, Lê Thục Vân nói đỡ An Hạnh Nhi: “Mẹ, chúng ta đều là người đã từng trải, vợ chồng mới cưới khó tránh khỏi tình cảm sâu nặng thắm thiết, chúng ta làm trưởng bối càng phải hiểu.”
“Bây giờ cô đang chống đối tôi sao?” Sắc mặt Văn Hải Đường lập tức thay đổi.
Nhiều năm nay, từ khi Lê Thục Vân bước chân vào cửa đã nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng cãi lại bà ta một lời, vậy mà bây giờ cũng bắt đầu mạnh miệng có phải không?
An Quốc Cường trông thấy vợ của mình bị mắng, lập tức muốn bênh vực vài câu.
Lệ Thục Vân kéo ông lại ngăn cản, không nhanh không chậm nói: “Con chỉ cảm thấy giữa vợ chồng trẻ, ân ái một chút cũng đâu có sai, cũng không phải là không hợp pháp.”
Trong lời nói rõ ràng có ẩn ý.
Một khắc kia Văn Hải Đường lại bị sặc.
Đều là bởi vì An Tầm kia vô dụng, làm ra cái chuyện làm bại hoại thuần phong mỹ tục khiến cho bà ta bây giờ ở khắp nơi nói không ra lời.
Nếu không phải An Tầm lớn lên ở bên cạnh bà ta, bà ta thật không muốn đội cái nồi này.
Văn Hải Đường không vui nói: “Không sớm nữa, quay về!”
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam Đọc full truyện Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam của tác giả Tiểu Chanh. Kết hôn đã mười năm, An Hạnh Nhi hạnh phúc nghĩ mình thật may mắn vì có thể làm bạn đời với một người tuyệt vời như anh. Nhưng cô không thể nào ngờ được, người mà cô yêu thương chừng đó năm lại tuyệt... mTruyen.net Dù sao, mục đích cần đạt cũng đã đạt được rồi.
Cũng không muốn ở lại đây lâu thêm, nhìn những người này thật ngột ngạt.
“Mẹ không ở lại ăn bữa cơm đạm bạc sao?”
“Không ăn nổi!” Văn Hải Đường nói xong, tức giận đùng đùng đi về.
An Quốc Đại kéo An Mục, tự nhiên cũng sải bước đuổi theo.
Một lúc sau, cuối cùng trong nhà đã hoàn toàn yên tĩnh.
Lê Thục Vân nhìn bọn họ đi rồi, khẽ thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng đi, tôi thật sự sợ hãi bọn họ ở lại đây ầm ĩ cả ngày, nếu như vậy tôi thật không thể yên lòng.”
Nói xong.
Tựa hồ đột nhiên nghĩ tới Thương Ngôn vẫn còn ở đây.
Bà lập tức nói: “Thương Ngôn, ngày đầu trở về khiến con chê cười rồi.”
“Không có đâu mẹ.” Diệp Thương Ngôn vội đáp lại, ngồi nghiêm chỉnh ngay thẳng, bộ dạng cung kính, làm một người con rể ngoan.
Hơn nữa câu kia “mẹ” gọi cũng quá đặc biệt quen miệng.
“Bác cả và bà nội là người như thế nào con cũng nghe được đôi chút, mẹ không cần phải cảm thấy xấu hổ, con đều hiểu.” Diệp Thương Ngôn thẳng cho Lê Thục Vân xuống một cái bậc thang.
Dáng vẻ ân cần, rõ ràng còn hơi cố ý lấy lòng.
Một khắc kia, ấn tượng của Lê Thục Vấn đối với Diệp Thương Ngôn vô cùng tốt.
Bà ngược lại chưa từng tiếp xúc qua Diệp Thương Ngôn, nói cho cùng An Hạnh Nhi là cưới vội.
Bởi vì An Hạnh Nhi và Cố Quân Tường đã sớm có đính ước. Vì vậy mà bà tiếp xúc với Cố Quân Tường cũng rất nhiều. Cũng không thể nói Cố Quân Tường có gì không tốt, nhưng ít nhiều gì bà cũng cảm nhận được Cố Quân Tường đối với bà cũng không phải là rất kính trọng. Bình thường rất ít khi chủ động nói chuyện với bà, rất ít chủ động gọi bà.
Nào có như Diệp Thương Ngôn mồm miệng ngọt như vậy.
Mở miệng một chữ “mẹ” gọi bà khiến cho bà vui như mở cờ trong bụng.
“Không phải nói mệt sao? Có muốn lên tầng nghỉ ngơi lúc không?” Lê Thục Vân cũng rất nhiệt tình.
“Con ngược lại vẫn tốt.” Diệp Thương Ngôn cười đầy ẩn ý.
An Hạnh Nhi cảm thấy nụ cười của Diệp Thương Ngôn rất gian trá, cô nói thẳng: “Con không mệt, vừa rồi vì không muốn nhìn thấy bà nội và bác cả bọn họ cho nên mới mượn cớ mà thôi.”
“đứa nhỏ này.” Lê Thục Vân cưng chiều cười cười.
Nụ cười kia, tựa như che giấu điều gì.
An Hạnh Nhi cũng không muốn nghiên cứu kỹ, dù sao mẹ của cô sẽ không làm hại cô, cô muốn mẹ mãi cười như vậy, khẳng định bà cũng sẽ suy nghĩ nhiều.
Bây giờ cô có chuyện quan trọng cần phải nói, cô thẳng thắn nói với An Quốc Cường: “Cha, con muốn nói chuyện với cha về việc ngày mai An Mục vào công ty.”
“Không phải vừa rồi con một câu đáp ứng rồi hay sao?” An Quốc Cường nói xong còn có hơi bực dọc: “Cha rất lo lắng An Mục không biết cái gì, để những nhân viên khác ở sau lưng thầm thì to nhỏ.”
“Cô ta tìm được cơ hội tốt sẽ không dễ dàng từ bỏ, bằng không cha cảm thấy có thể từ chối bà nội sao? Rốt cuộc chỉ làm lãng phí thời gian.”
An Quốc Cường nghĩ cũng thấy đúng.
Lúc này tâm trạng mới tốt lên chút.
“Nhưng liệu An Mục có năng lực hay không việc này thật sự không thể kết luận bừa.”
“Có ý gì?” An Quốc Cường kinh ngạc.
An Hạnh Nhi cười lạnh một tiếng.
Dẫu sao An Mục ở đời trước, quả thật không hề đơn giản!