Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 95: BỊ NHÂN VIÊN ĐÓI XỬ LẠNH NHẠT.
Tập đoàn An thị có lịch sử lâu đời.
Trở nên giàu có sớm nhát là bắt đầu từ tiệm cầm đồ một trăm năm trước, thông qua tiệm cằm đồ kết giao nhân mạch, cũng để dành được rất nhiều tài nguyên. Sau này khi tích góp được một số của cải nhất định, tổ tiên nhà họ An bắt đầu mở rộng ngành nghề khác, đã từng kinh doanh nhà hàng, khách sạn, vận tải, giáo dục, cuối cùng lựa chọn bắt động sản, sản nghiệp liên quan đến cả Bắc Văn Quốc.
Có thể nói, những công trình nỗi tiếng của Bắc Văn Quốc, bao gồm trung tâm mua sắm, nhà ở, khách sạn, những công trình mang tính cột móc, v.v, dường như đều là từ tập đoàn An thị.
An Hạnh Nhi đi vào thang máy của tập đoàn An thị, án tầng lầu.
Vị trí ba sắp xếp cho cô là tổng giám marketing thị trường, chủ yéu phụ trách lập kế hoạch cho các dự án marketing của tập đoàn An thị.
Sở dĩ sắp xếp vị trí này, lý do đầu tiên là vì trước đây An Tầm đã làm giám đốc phòng marketing ở đây, cấp trên trực tiếp của giám đốc chính là tổng giám marketing, mà tổng giám marketing trước đây đã được ba cô sắp xép đi đến chi nhánh khác làm tổng giám đốc. Lý do thứ hai là vì, với tư cách là một doanh nghiệp, điều quan trọng nhát chính là lực lượng marketing, trang thiết bị nòng cốt và kiền thức chuyên môn của doanh nghiệp chỉ là năng lực tự có của doanh nghiệp, theo nhu cầu của thị trường phát triển theo trật tự thông thường, thật sự cần có một nơi tôi luyện năng lực, chính là làm marketing.
Marketing có thể hiểu thị trường nhanh nhất, nắm bắt nền kinh tế thị trường nhanh nhất, nắm được nhanh nhát cái gọi là thị trường thương mại cần là nhân tài như thế nào!
Chả trách, lúc cô nói muồn vào công ty làm cắp trên trực tiếp của An Mục, ba cô lại kích động như vậy, lập tức đồng ý.
Rõ ràng là hoàn toàn phù hợp với định hướng nghề nghiệp mà ông muốn dự tính cho cô lúc trước.
Thang máy đã đền.
Cô đi vào bộ phận marketing.
Chào đón cô chính là một văn phòng rất lớn.
Lúc này vẫn còn sớm, nhưng tắt cả nhân viên đã ngồi vào vị trí làm việc, mở máy tính, bắt đầu làm việc.
An Hạnh Nhi đi về quây lễ tân của bộ phận marketing, lịch sự hỏi: “Xin hỏi, phòng làm việc của tổng giám ở đâu?”
“Cô tìm tổng giám sao?” Nhân viên hỏi, rõ ràng có chút thờ ơ.
“Không phải, tôi là…”
Điện thoại bàn trên bàn làm việc của nhân viên đột nhiên vang lên.
Cô ta trực tiếp án nút nghe, giọng nói lập tức trở nên dễ nghe hơn: “Xin chào, bộ phận marketing xin nghe.”
“Thư ký Trương, bây giờ giám đốc An Mục đang đi lên tầng, cô nhớ chuẩn bị đón tiếp thật tốt.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói rất nghiêm khắc.
“Nhận được rồi, tôi lập tức đi ra cửa thang máy để đón tiếp, xin hỏi hôm nay giám đốc An Mục mặc trang phục màu gì?”
“Áo sơ mi trắng, chân váy đen, bên trên mặc một chiếc áo khoác gió màu kaki.”
“Được rồi.”
Trương Viên cúp điện thoại, dường như lúc này mới chú ý đến An Hạnh Nhi vẫn còn ở đó, cô ta có chút qua quít: “Xin lỗi, hôm nay tôi có một nhiệm vụ tiếp đón, nều cô muồn tìm tổng giám, phòng làm việc rẽ phải, đi thẳng, đi đến cuối, cô sẽ nhìn tháy hai phòng làm việc, trên cửa có viết chữ phòng làm việc của tổng giám.”
Nói xong, cũng không thèm nhìn An Hạnh Nhi, vội vàng rời đi.
An Hạnh Nhi khẽ cười, không nói gì, đi theo sự chỉ dẫn của thư ký.
Không cần nghĩ cũng biết, trước đây địa vị của An Tầm ở công ty cao như thế nào, đường đường là tổng giám của phòng marketing nhưng lại không phô trương bằng một giám đốc marketing.
Bước chân An Hạnh Nhi dừng lại ở phòng làm việc của tổng giám, đầy cửa, đi vào.
Đôi mắt đột nhiên nhíu chặt lại.
Phòng làm việc lúc này là một mớ hỗn độn.
Có lẽ tổng giám đương nhiệm đi quá vội, tối hôm qua cả đêm đóng gói đồ đạc của mình để đưa đi, sáng sớm hôm nay nhân viên vệ sinh vẫn chưa kịp thu dọn.
An Hạnh Nhi suy nghĩ một lúc, cô ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc nhìn thấy một nhân viên vệ sinh từ phòng bên cạnh đi ra, vội vàng gọi lại: “Dì ơi, làm phiền dì quét dọn văn phòng này một chút.”
“Không có thời gian.” Dì quét dọn trực tiếp từ chối: “Bây giờ tôi còn chưa quét dọn xong phòng bên cạnh, làm gì có thời gian quét dọn cái phòng này! Hoặc là cô tự mình quét dọn, hoặc là đợi tôi quét dọn xong bên này rồi qua.”
Nói xong, vội vàng rời đi.
Sắc mặt của An Hạnh Nhi có chút thay đồi.
Cô đi sang phòng bên cạnh.
Trên cửa phòng viết “giám đốc marketing.”
Vì vậy, là phòng của An Mục.
Theo lý, ba cô sắp xếp cho cô và An Mục nhận chức cùng một ngày.
Mà bộ phận marketing, đương nhiên trực tiếp lựa chọn chuẩn bị cho An Mục trước.
Lúc này bên trong và bên ngoài phòng làm việc của An Mục có rất nhiều người, phòng làm việc gọn gàng, sạch sẽ, thậm chí trên bàn làm việc còn có hoa tươi.
Có thể nhìn ra được bài trí rất cẩn thận.
Một lúc sau.
Từ xa đã nghe thấy giọng nói có chút lo lắng của một người phụ nữ, trực tiếp đi qua người An Hạnh Nhi: “Được chưa? Giám đốc sắp lên đến nơi rồi, bây giờ đang làm quen với nhân viên.”
“Xong rồi.” Nhân viên phụ trách vội vàng nói: “Đều chuẩn bị xong rồi.”
“Chuẩn bị xong rồi thì đi ra cửa đón tiếp đi, đúng rồi, mỗi người một bên, đến rồi thì cúi chào.”
“Vâng.”
Lúc người phụ nữ chuẩn bị rời đi, đột nhiên lao vào phòng làm việc của An Mục.
An Hạnh Nhi nhìn thầy cô ta từ trong quân áo lấy ra một lọ nước hoa, vội vàng xịt rồi mới rời đi.
An Hạnh Nhi cũng lặng lẽ rời đi, đi tới bên cạnh.
Bên ngoài phòng làm việc, nhân viên đứng thành hai hàng để chào đón, không kiềm ché được đè tháp giọng nói: “Cũng không biết giám đốc An này có gì khác với giám đốc An ngày trước không?”
“Có thể có cái gì khác biệt? Đều là hoàng thân quốc thích, đều là những người không chọc vào được. Lát nữa cơ trí một chút, đừng để xảy ra sai sót. Nếu xảy ra sai sót, không ai dám đảm bảo cho cô đâu. Cho dù là tổng giám cũng phải nhường giám đốc An máy phản, biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi.” Cô nhân viên vội vàng trả lời, khuôn mặt vô cùng căng thẳng.
Dường như tắt cả mọi người đều đã điều chỉnh trạng thái của mình lên mức tốt nhát.
Từ xa, đã nhìn thầy một đoàn người đi đến.
An Mục đi đầu, bên cạnh là cô thư ký Trương Viên lúc nãy không quan tâm đến An Hạnh Nhi, phía sau có rất nhiều nhân viên khác đi theo.
Trông khí thế vô cùng mạnh.
An Hạnh Nhi đứng một bên, cứ như vậy mà đánh giá dáng vẻ của An Mục.
Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ăn nói khép nép của An Mục ở nhà họ An thì thực sự không thể tưởng tượng được, người phụ nữ mặc bộ vest công sở, khuôn mặt cao quý, kiêu ngạo này là cùng một người.
An Hạnh Nhi nhớ lại kiếp trước, lúc đó An Mục thành công bò lên giường của Có Quân Tường, đắc ý chửi cô là cái đồ rẻ tiền, không chỉ không có tác dụng gì, còn hạ tháp thân phận của Cố Quân Tường.
Bây giờ nghĩ lại, năm đó bản thân trở thành bà nội trợ của gia đình, tắt cả tâm tư đều đặt lên người Cố Quân Tường, thật sự là rẻ tiền vô cùng.
“Chào giám đốc An!” Giọng nói đều, chỉnh tề đột nhiên vang lên rất to.
Nhân viên cúi người 90 độ với An Mục, kính cần, lế phép.
Đôi mắt An Mục khẽ động, không vì trận thế lúc này mà cảm thấy sợ hãi, thậm chí vẫn còn có chút kiêu ngạo.
Cô gái vừa mới tròn 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn non nót, khi đối mặt với những người xa lạ, trong một hoàn cảnh xa lạ có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí rất thành thạo, sự khôn ngoan và năng lực của An Mục quả nhiên người thường không theo kịp.
An Mục khẽ gật đầu với tắt cả mọi người.
Thời khắc đó thể hiện ra cảm giác ưu việt không giống với những người khác của cô ta, còn có tạo cảm giác xa cách với nhân viên.
Cô ta đi trên đôi giày cao gót, mang theo thái độ cao cao tại thượng, chuẩn bị đi qua con đường hẹp giữa các nhân viên.
“An Mục.”
Đột nhiên.
Bên cạnh, ở một nơi không được chú ý đến, vang lên một giọng nói không nóng không lạnh.