Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 16
Sau khi gia đình An Hạnh Nhi đi khỏi.
Trong nháy mắt sắc mặt ngụy trang của người nhà họ Cố liền xé toang.
Cố Trang Thiện lạnh lùng nói: “Ngày hôm nay con nhỏ chết thiệt An Hạnh Nhi đó thật sự làm cho ba phải ôm một cục tức.”
Cố Quân Tường không nói gì, không thể không nói biểu hiện này hôm nay của An Hạnh Nhi quả thật làm cho anh ta hận không chịu nổi.
“Không phải là nói An Hạnh Nhi vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của con sao? Sao hiện tại lại giống như là biến thành người khác vậy hả?” Nghê Hồng nhịn không được mà hỏi con trai mình: “Khiến cho ngày hôm nay chúng ta bị cô ta ăn đến gắt gao.”
“Con cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa?” Cố Quân Tường cũng mang theo, gương mặt mông lung: “Gần như là ngày nào con cũng ở bên cạnh An Hạnh Nhi, không ở cùng một chỗ thì sẽ gọi điện thoại, không cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của cô ta, nhưng mà hành vi và cử chỉ ngày hôm nay của cô ta đúng là rất quái dị.”
“Tôi cảm thấy không phải là An Hạnh Nhi có vấn đề.” Cố Trang Thiện nói: “Mà là lão hồ ly An Quốc Cường kia.”
“Ý của ba là An Quốc Cường cố ý để cho An Hạnh Nhi nói như vậy?”
“Chúng ta đã nhìn An Hạnh Nhi lớn lên, con vẫn luôn ở cùng một chỗ với An Hạnh Nhi, một người thay đổi sẽ không nhanh như vậy đâu.” Cố Trang Thiện đưa ra kết luận: “Chắc chắn là An Quốc Cường sợ chúng ta vay tiền không trả cho nên cố ý sai bảo An Hạnh Nhi An Quốc Cường cũng không phải là người chất phác trung thực như vẻ bề ngoài, là người trên thương trường, có mấy người nào mà không gian xảo đâu.”
“Con cũng không nhìn ra, con còn tưởng rằng ông ta là một người hiền lành.” Cố Quân Tường có chút tức giận: “Nhưng mà ba à, cũng không sao đâu, chờ đến lúc con cưới An Hạnh Nhi rồi đừng có nói là sáu nghìn tỷ này.
Xí nghiệp An thì có giá trị hơn một trăm năm mươi nghìn tỷ đều là của chúng ta.”
Có một nụ cười âm hiện xuất hiện ở khóe miệng của Cố Trang Thiện: “Ba dựa vào con.”
“Yên tâm đi, đối với người phụ nữ như là An Hạnh Nhi con hoàn toàn chắc chắn!” Cố Quân Tường tràn đầy tự tin đáy mắt cũng là sự gian xảo âm hiểm.
Quả nhiên là rắn chuột cùng một ổ!
...
Ra khỏi biệt thự, nhà họ Cố vừa ngồi lên xe.
An Quốc Cường hưng phấn mở miệng nói: “Hạnh Nhi, ngày hôm nay thật sự là ba tâm phục khẩu phục con luôn đó, con còn không nghĩ ra cách làm như thế nào để từ chối lời thỉnh cầu của nhà họ Cố, nhưng mà con lại làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện viết giấy vay nợ kể từ đó cũng không sợ sáu nghìn tỷ này sẽ trôi theo dòng nước.”
An Hạnh Nhi cười nhạt một cái.
Chuyện mà cô nghĩ đến không phải là sáu nghìn tỷ, cái mà cô nghĩ đến là 6,67% cổ phần nhà họ Cố.
Ở kiếp trước, nhà họ Cố một lòng muốn chiếm trọn tài sản nhà họ An nhà bọn họ, kiếp này cô muốn để người của nhà họ Cố biết mùi vị tán gia bại sản.
“Nhưng mà da mặt của Cố Trang Thiện cũng thật sự dày quá nhỉ, tự mình làm dự án thương mại điện tử, thế mà còn có ý tốt muốn chúng ta bỏ vốn, đúng là coi tiền của chúng ta như rác mà.
Hạnh Nhi, trước đó không cảm thấy thế nào, hiện được con nhắc nhở, con người của nhà họ Cố quả nhiên ích kỷ âm hiểm.” An Quốc Cường nói xong cũng không khỏi tức giận.
“Cho nên đối với người trong gia đình này, ngoại trừ việc phớt lờ bọn họ thì chúng ta không thể nhân từ được.”
“Tiếp theo con định hủy bỏ hôn lễ?” An Quốc Cường vẫn có chút tò mò.
“Đến lúc đó ba sẽ biết thôi.” An Hạnh Nhi ra vẻ thần bí.
Cũng không phải là nhất định phải giấu diếm bọn họ.
Nhưng mà cô sợ nói ra chuyện hợp tác với Diệp Thương Ngôn, thậm chí có lẽ cũng sẽ kết hôn với Diệp Thương Ngôn, vậy thì ba mẹ của cô sẽ tức chết.
Ở trong lòng của người lớn, Diệp Thương Ngôn tuyệt đối không phải là một chàng rể hiền.
Cô cũng rất khó để tẩy trắng cho Diệp Thương Ngôn.
Cho nên tạm thời cô không thể làm cho ba mẹ của mình khó chịu.
“Được, ba sẽ rửa mắt mà đợi.” Lần này An Quốc Cường đồng ý, rõ ràng đã có thêm một phần tin tưởng đối với An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi mỉm cười nhẹ gật đầu.
Xe lái đến biệt thự nhà họ An.
Lúc bước xuống xe, cuối cùng An Hạnh Nhi vẫn mở miệng nói: “Ba, con có chút việc phải đi ra ngoài một lát, ba với mẹ về nhà trước đi.”
“Trễ như vậy rồi con đi đâu vậy?”
“Con đi...!tìm Tư Tư.”
“Tư Tư sao vậy?”
“Cậu ấy uống say.” An Hạnh Nhi nói dối.
Dù sao thì.
Đây chính là tác dụng của một bạn thân!
“Ừm, vậy con chú ý an toàn đó, đứa bé Tư Tư đó cũng thật là, một đứa con gái tốt mà sao cứ thích đi đến mấy chỗ quán bar làm gì, con cũng khuyên con bé nhiều thêm đi, đến lúc đó gặp phải chuyện thì người ăn thiệt thòi chính là bản thân mình.”
“Con sẽ khuyên nhủ cậu ấy.”
“Đi sớm về sớm.”
“Dạ.” An Hạnh Nhi ngoan ngoãn đồng ý.
An Quốc Cường và Lê Thục Vân cũng không yên lòng, lại dặn dò mấy câu rồi mới trở về.
An Hạnh Nhi để tài xế trực tiếp đưa cô rời khỏi biệt thự.
Vừa đi vừa gọi điện thoại.
Bên kia truyền đến âm thanh, vẫn mang theo vẻ cà lơ phất phơ y như cũ: “Cô An?”
“Tôi có chuyện cần tìm anh, anh đang ở đâu?”
“Không phải hôm nay cô An phải đến nhà họ Cố à? Đột nhiên nhớ đến tôi, tôi có nên cảm thấy được yêu mà sợ không đây?”
“Anh ghen hả?” An Hạnh Nhi nói thẳng.
Ngày hôm nay lúc đi đến nhà họ Cố, truyền thông đã sớm công bố rồi.
Lúc ở biệt thự nhà họ Cố, An Hạnh Nhi chơi điện thoại đã nhìn thấy.
Nhưng mà cô không có để ở trong lòng.
Bởi vì không quan trọng,.
Nhưng hiển nhiên vẫn sẽ để cho người ta hiểu lầm.
“Ha.” Diệp Thương Ngôn cười lạnh một tiếng, không biết là anh lại nói với ai đó ở bên cạnh một tiếng: “Đến đây bé cưng, gọi một tiếng cho cô An chúng ta nghe cái nào.”
“Chồng à anh thật là đáng ghét quá đi!” Âm thanh õng ẹo làm cho cả người người ta phải nổi da gà.
Sắc mặt của An Hạnh Nhi thay đổi.
Cô cắn môi nói: “Diệp Thương Ngôn, anh không sợ bị nhiễm bệnh hả?”
“Cô An đang nguyền rủa ai vậy?”
“Anh đang ở đâu?” An Hạnh Nhi đè xuống cảm giác không vui dưới đáy lòng.
“Cô An vội vàng không nhịn được như vậy đó à?”
“Diệp Thương Ngôn!”
“Ngự Càn Vương Triều, phòng 333.” Diệp Thương Ngôn vừa mới ném xuống câu nói này thì trực tiếp cúp điện thoại.
An Hạnh Nhi cố nhẫn nhịn.
Đối với Cố Quân Tường mà cô hận đến nỗi không thể dùng một đao chém chết, hiện tại cô đã để cho mình có thể duy trì tâm thế bình thản để đối mặt, mà mấy câu nói lúc này của Diệp Thương Ngôn lại làm cho trái tim của cô giống như bị ép một tảng đá lớn, kìm nén rất khó chịu...
Cô bước lên xe, sau đó nói điểm đến với tài xế lái xe.
Sau đó cả một đoạn đường xe chạy, cô đều đang phải điều chỉnh tâm trạng của mình.
Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến Ngự Càn Vương Triều, quán bar lớn nhất ở Thanh Thành, phía xa xa liền có thể nhìn thấy ánh đèn nê ông nhấp nháy của cánh cổng rực rỡ, ánh đèn rực rỡ tạo cảm giác như là đang chiếu sáng cả một nửa bầu trời.
Nhân viên của câu lạc bộ đêm vội vàng lên phía trước mở cửa xe cho An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi bước xuống xe, cuối cùng vẫn có chút rụt rè.
Thậm chí là cô có một loại xúc động muốn Hạ Tư Tư đến đây để cứu trận.
Cô cắn răng.
Vẫn là đi theo nhân viên phục vụ đi vào trong câu lạc bộ.
Đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô đến mấy nơi như thế này.
Trước đó Hạ Tư Tư cũng sẽ kêu cô đến đây chơi đùa, nhưng mà lần nào An Hạnh Nhi cũng đều từ chối, cho nên Hạ Tư Tư cũng không gọi nữa.
Nhưng mà thỉnh thoảng vẫn giáo dục vài câu, còn hết sức nghiêm túc nói với cô rằng kiểu gì đàn ông cũng sẽ chán mấy người phụ nữ không biết thay đổi giống như cô.
Trước kia tôi chưa từng đặt lời nói của Hạ Tư Tư ở trong lòng.
Bây giờ suy nghĩ lại, quả nhiên rất châm chọc.
Cô vì Cố Quân Tường mà làm tốt bổn phận của một người vợ vì anh ta mà lại thủ thân như ngọc...
Bước chân của An Hạnh Nhi hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa lớn lộng lẫy ở trước mặt.
Nhân viên phục vụ nhấn chuông cửa
“Cô An Hạnh Nhi tìm cậu ba Diệp.” Nhân viên phục vụ cung kính thông báo.
Một giây sau,.
Liền nghe thấy âm thanh của mở khóa.
Trước kia cô chưa từng đến câu lạc bộ đêm, cũng không biết là phòng của câu lạc bộ đêm lại có cửa chống trộm.
Đương nhiên là trông nó lộng lẫy hơn nhiều so với máy cánh cửa chống trộm.
Cô cứ nhìn cánh cửa từ từ mở ra như thế.
Thậm chí là giờ phút này cô đang suy nghĩ có phải là mình sẽ nhìn thấy...!hình ảnh không thể miêu tả được!.