Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 2
Hạ Tư Tư ngây ngốc nhìn An Hạnh Nhi thật lâu.
Cô ấy nghĩ không ra, rốt cuộc là tình tiết nào xảy ra sai lầm rồi?
Lúc này trong Limousine, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại thiết lập đặc biệt.
Tiếng chuông reo thật lâu.
Hạ Tư Tư nghe không nổi nữa.
“Hạnh Nhi, có điện thoại!” Cô ấy nhắc nhở.
Xem cô làm sao giải thích với Cố Quân Tường.
An Hạnh Nhi thu mắt lại, cô thật sự phải rất cố gắng khống chế mới có thể dùng giọng nói cực kỳ đè nén nhận điện thoại: “Quân Tường.”
“Hôm nay chơi có vui không?” Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói ấm áp của Cố Quân Tường.
An Hạnh Nhi trào phúng cười.
Anh ta mấy ngày nữa sẽ có một cuộc bình chọn thanh niên kiệt xuất có sức ảnh hưởng, cho nên cô đặc biệt tới đây cầu phúc cho anh ta, phù hộ anh ta thành công.
An Hạnh Nhi trước đây cái gì cũng đặt anh ta ở vị trí thứ nhất.
Rõ ràng cô có năng lực để đứng trên đỉnh cao, lại vì Cố Quân Tường mà từ bỏ tất cả!
“Hạnh Nhi?” Đầu kia không nhận được đáp án của cô, giọng nói lại ấm áp hơn một chút.
“Cũng được.” Giọng điệu cô rất nhạt: “Đi xin bùa sự nghiệp cho anh.”
“Không thuận tiện cầu một lá sớm sinh quý tử sao?” Đầu kia đùa nói.
Cầu rồi.
Nhưng bây giờ nhìn chữ phúc trước mặt, thật sự ghê tởm như ăn phải ruồi bọ.
Đến giây phút chết đi cô mới biết, sở dĩ suốt mười năm cô không mang thai chính là vì anh ta quanh năm bỏ thuốc tránh thai vào thức ăn nước uống của cô.
Buồn cười là cô còn vì vậy mà và chịu sự chì chiết và sỉ nhục vô tận hằng bao nhiêu năm của người nhà họ Cố.
“Sao vậy, mệt rồi sao?” Cố Quân Tường như phát hiện cô không đúng lắm, vội quan tâm hỏi.
“Sáng sớm đã cùng Tư Tư lên núi rồi, quả thực hơi mệt, bây giờ đang lái xe về.”
“Chỉ trách anh hôm nay có việc đột xuất, nếu không cũng sẽ không để em vất vả như vậy.” Bên kia rất tự trách.
An Hạnh Nhi cảm thấy nụ cười lạnh lúc này của mình đều đang lãng phí trên khuôn mặt mình.
Trước đây cô ngốc nghếch còn thật sự cho rằng anh ta rất bận.
Nhưng là bận...lên giường với người phụ nữ khác mà thôi.
“Em lái xe chú ý an toàn.” Cố Quân Tường dặn dò.
An Hạnh Nhi trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Tư Tư nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, có vài lời đến bên miệng lại nuốt trở về.
Cô ấy cảm thấy cô bây giờ như biến thành người khác vậy.
Trở nên rất xa lạ.
Cô ấy đoán nói không chừng là ngủ một giấc, ngày mai lại khôi phục bình thường.
Limousine quay về thành phố, An Hạnh Nhi đưa Hạ Tư Tư về biệt thự nhà họ Hạ trước.
“Tư Tư.” An Hạnh Nhi bỗng gọi cô ấy lại.
Hạ Tư Tư quay đầu.
Quay đầu nhìn ánh mắt có chút...lạ lùng của cô.
An Hạnh Nhi thực ra chỉ là đang xác định.
Cô đang sống.
Tư Tư cũng vẫn còn sống.
Hạ Tư Tư bị cô nhìn có chút nổi da gà: “Hôm nay cậu không sao chứ? Nghe nói phong thủy núi Thanh Ninh quái dị, âm khí rất nặng, cậu không phải bị thứ gì quấn lấy rồi chứ?!”
Hạ Tư Tư vẫn là cô gái vừa hài hước vừa ngây thơ đó.
Những chuyện nghiêng trời lệch đất kia đều chưa xảy ra trên người cô ấy.
An Hạnh Nhi cười.
Đây là nụ cười chân thành đầu tiên sau khi sống lại.
Cô nói: “Cũng may, cậu vẫn chưa chết.”
“Quả nhiên không bình thường!” Hạ Tư Tư cạn lời: “Ba mình nói, thứ tai họa như mình sẽ sống ngàn năm.
Cho nên một cuộc tai nạn nho nhỏ không hại được bà đây!”
An Hạnh Nhi cũng từng cho rằng, người sống vô tư vô lự tiêu sái tự tại như Hạ Tư Tư sẽ không dễ dàng chết đi, càng không thể nào tự sát, tuy nhiên Hạ Tư Tư lại nhảy từ lầu 28 xuống, thảm đến không nhìn nỗi.
Đó là ám ảnh đau đớn mà An Hạnh Nhi cả đời cũng không thể gột bỏ.
Cô rất may mắn.
Cô sống lại về tới hiện tại, tất cả đều vừa khéo.
Vừa khéo, chuyện gì cũng chưa xảy ra, chuyện gì cũng có thể báo thù!
Cô ổn định lại cảm xúc của mình, chuyển đề tài: “Chuyện hôm nay đừng nói với người ngoài.”
“Chuyện gì?”
“Ước hẹn với Diệp Thương Ngôn.”
Hạ Tư Tư lườm cô: “Mình mới không nói đâu, dù sao ngày mai thì cậu cũng sẽ bình thường lại.”
Ngày mai, cô chỉ sẽ càng thêm kiên quyết.
“Mình đi đây.”
“Lái xe cẩn thận.” Hạ Tư Tư không yên tâm nói.
An Hạnh Nhi gật đầu, vững vàng lái xe về nhà.
Về ngôi biệt thự nhà họ An mười năm trước.
Nơi quen thuộc lại xa lạ.
Cảm xúc trong lòng cô đang không chịu khống chế trào dâng.
Cô bước vào đại sảnh, giây phút nhìn thấy ba mẹ, hốc mắt bỗng đỏ bừng.
Nếu không phải kiếp trước cô gả lầm người thì ba mẹ cũng sẽ không bỏ mình trong vụ tai nạn.
Vụ tai nạn âm mưu đó, cô được ba mẹ dùng thân thể máu thịt bảo vệ dưới người mới có thể may mắn tránh thoát được một mạng.
Hình ảnh máu me đó, cảnh tượng thảm khốc đó, cô không muốn nhớ lại, cũng tuyệt đối sẽ không trải qua nữa!
“Hạnh Nhi, không phải nói đi núi Thanh Ninh cầu phúc cho Quân Tường sao? Sao về nhanh vậy?” Mẹ An Hạnh Nhi – Lê Thục Vân ôn hòa hỏi.
An Hạnh Nhi kìm nén hơi nước nơi đáy mắt, khóe miệng nở nụ cười đi tới cạnh họ.
Từ bây giờ trở đi, tất cả đều thay đổi.
Sau này, chỉ cần cô giết chết Cố Quân Tường, hủy diệt tất cả của Cố thị, thì sẽ không còn bất kỳ ai động được vào một cọng lông của nhà họ An cô nữa!
“Sao mắt đỏ vậy?” Lê Thục Vân thấy cô đến gần, lo lắng hỏi.
“Mắt hơi khô nên con dụi.”
“Vừa nãy nhà họ Cố gọi tới, muốn bàn chi tiết hôn lễ của hai đứa với ba mẹ...” Lê Thục Vân nói.
An Hạnh Nhi hít sâu một hơi: “Mẹ, con muốn hối hôn với Cố Quân Tường.”
“Cái gì?” Lê Thục Vân tràn đầy kinh ngạc.
Ba của An Hạnh Nhi - An Quốc Cường ngồi cạnh bà, cũng dời lực chú ý khỏi tờ báo: “Cãi nhau với Quân Tường à?”
“Cố Quân Tường không phải người tốt, anh ta kết hôn với con chỉ là để xâm chiếm gia tài của nhà chúng ta, lấy nhà chúng ta làm đá lót chân để anh ta bước vào thế gia.” An Hạnh Nhi rõ ràng cảm thấy được ba mẹ không tin, cô tiếp tục nói: “Bây giờ con không có chứng cứ chứng minh lời mình nói là sự thật, nhưng cho con một chút thời gian, con sẽ khiến ba mẹ tin!”
An Quốc Cường và Lê Thục Vân thấy con gái mình bỗng kiên quyết như vậy thì đều có chút trầm mặc.
Từ nhỏ An Hạnh Nhi đã là đứa bé khiến họ không phải lo lắng.
Lúc nhỏ, ông cô định cho cô cuộc kết thân từ bé, An Hạnh Nhi không chỉ không cự tuyệt, còn luôn giữ trọn bổn phận, trước giờ ngoại trừ Cố Quân Tường thì không qua lại với bất kỳ bạn khác giới nào, một lòng một dạ nhận định anh ta.
Hơn nữa tình cảm của hai người từ nhỏ đã tốt, bây giờ sao đột nhiên lại nói ra những lời này?!
An Hạnh Nhi nhìn ra nghi hoặc của họ: “Ba, trước giờ con không làm bất kỳ chuyện gì khiến hai người phải khó xử.
Con cũng rất rõ ràng, cuộc liên hôn của hai nhà chúng ta có thể đem lại bao nhiêu chỗ lợi cho chúng ta.
Nhưng dù là vậy, con cũng phải kiên trì quyết định của mình.”
“Con là con gái ba, ba đương nhiên tin con.” An Quốc Cường nghe cô nói tới bước này thì cũng chỉ có thể theo ý cô: “Chỉ là, chúng ta bây giờ hối hận, không nói tới hai nhà chúng ta có được lợi ích gì, ngược lại còn sẽ đem lại ảnh hưởng phụ cực lớn cho nhà chúng ta.
Sau này An thị làm sao đứng chân ở Thanh thành!”
Rốt cuộc vẫn là có chút cảm xúc.
“Sẽ không.” An Hạnh Nhi khẳng định: “Con hối hôn, nhưng sẽ là nhà họ Cố chịu tất cả hậu quả!”
An Quốc Cường có chút chấn động.
Là bị khí thế của con gái mình làm chấn động.
Ông cứ cảm thấy cô bây giờ có chút khác với cô con gái dịu dàng ngày thường.
“Hôn lễ tháng sau, người bị vã mặt chỉ sẽ là nhà họ Cố!”
An Hạnh Nhi, chém đinh chặt sắt nói..