Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
  3. Chương 6: Sự thật chứng minh, người ở trên cao chưa chắc đã hạnh phúc
Trước /97 Sau

Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 6: Sự thật chứng minh, người ở trên cao chưa chắc đã hạnh phúc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc còn chưa rời giường đã nghe thấy tiếng động vang lên bên ngoài.

Một buổi họp lớp nhỏ nhưng nhà họ Dương lại làm hết sức xa hoa. Có lẽ vì chuyện ghé thăm hôm qua của ông nội nên hôm nay cả vợ chồng họ Dương đều phải ra ngoài sớm, không còn cứ mãi ở nhà như trước nữa.

Gần chín giờ, bên ngoài biệt thự đã có rất nhiều xe đỗ lại.

Những người có thể làm bạn với Dương Thư Lạc thì gia thế cũng không đến nỗi tệ. Nhưng mà nhân duyên của cậu ta tốt, các bạn học được mời đến cũng có không ít người bình thường, vừa vào cửa đã không khỏi ngạc nhiên thán phục.

Đủ các loại đồ uống và món tráng miệng.

Đèn chùm pha lê khổng lồ trong phòng khách.

Quản gia đang tiếp đón nồng hậu, người làm ra ra vào vào tất bật.

"Thư Lạc, cậu thấy khỏe hơn chưa?" Năm sáu cậu trai trẻ tuổi vây quanh Dương Thư Lạc, vừa đi vừa nói với vẻ quan tâm nhiệt tình: "Cậu yên tâm, bài vở trong thời gian này chúng tớ đã chia nhau sao chép cho cậu một bản, hôm nay tớ có đem cho cậu nè."

"Đúng vậy, cậu không biết dạo này cậu không đi học chúng tớ chán tới mức nào đâu."

"Đợi cậu về, chúng ta sẽ cùng đi xem phim, gần đây ở phía Nam thành phố mới có một Escape Room, cậu thông minh nên cậu dẫn tụi này qua cửa đi."

Hôm nay Dương Thư Lạc cố ý mặc bộ lễ phục được mẹ chuẩn bị cho.

Quần áo phối nơ, đầu tóc được tạo kiểu kĩ càng, long trọng như sinh nhật mấy năm vừa qua vậy.

Nghe mấy câu này, cuối cùng những lo lắng, bất an trong cậu ta cũng dịu xuống, trên mặt nở nụ cười.

Trước hôm nay, cậu ta còn sợ không có ai chịu đến. Cậu ta sợ bọn họ xem thường mình, càng sợ bị người khác chỉ trỏ. Nhưng sự thật đã chứng minh, cậu ta không phải tên con ruột của nhà họ Trần đã sinh sống ở Thôn Du Hòe kia. Những thứ cậu ta học từ nhỏ đến lớn không hề vô dụng. Cho dù đám con em nhà giàu chơi cùng với cậu ta khi trước xem cậu ta như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó chỉ vì gia thế của cậu ta, nhưng sự yêu thương của cha mẹ là thật, cậu ta vẫn mang họ Dương, vẫn ở lại chỗ này, đây chính là sự thật.

Lúc hờn dỗi cậu ta đòi rời đi, đứng trước Trần Mặc nói mình không cần bố thí, thật ra chỉ là do cậu ta sợ tình thương của cha mẹ không còn, sợ một ngày nào đó bản thân sẽ mất đi tất cả.

Thậm chí cậu ta còn lười che giấu địch ý của mình với Trần Mặc.

Với một gia tộc như nhà họ Dương, dù tên Trần Mặc đó có đấu đá lung tung thì cũng được gì đâu? Trong trường hợp hiện nay, cậu ta mà ra tay tranh đoạt thì chỉ tổ biến thành mục tiêu chỉ trích của dư luận thôi.

Dương Thư Lạc liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy cậu đâu, lúc này cậu ta mới thu tầm mắt lại, gật đầu trả lời các bạn: "Tớ thấy mình cũng sắp khỏi hẳn rồi, tớ sẽ quay lại trường sớm thôi."

"Vậy thì tốt quá." Gia đình Kỳ Lật mặt baby này làm về mảng ăn uống, làm sao bì được với Dương nhà cao cửa rộng. Bình thường quan hệ giữa cậu ta và Dương Thư Lạc là tốt nhất, cậu ta đứng nhìn dáo dác ngay cửa, giọng điệu đầy ao ước, nói: "Thư Lạc à, cha mẹ cậu tốt với cậu ghê, đúng rồi, chúng tớ có cần chào hỏi với bác trai bác gái một tiếng không?"

Nói xong, sắc mặt của Dương Thư Lạc đột nhiên cứng đờ.

Cậu ta không thể nào thừa nhận với mọi người rằng cha mẹ vốn đã hứa ở nhà tiếp đãi bạn bè với cậu ta nhưng hôm nay họ lại không ở nhà.

Mặt Dương Thư Lạc không chút cảm xúc, thản nhiên nói: "Cha mẹ tớ nói họ không tham dự buổi tụ họp của con nít, họ sợ chúng ta mất tự nhiên, với lại công việc cũng bận rộn, nên hôm nay họ không ở nhà."

"À à, không sao đâu." Kỳ Lật đổi chủ đề, hỏi thêm: "Anh cả của cậu đâu?"

Trong lòng Dương Thư Lạc hơi chướng mắt mới dáng vẻ này của Kỳ Lật.

Cậu ta đã đến nhà họ Dương mấy lần, lần nào cũng bóng gió hỏi thăm chuyện của anh cả hết.

Chuyện hôn nhân của anh cả chưa tới lượt cậu quyết định, trước mắt anh cả cũng đã có đối tượng cố định để làm quen rồi, sao có thể dính dáng đến một cậu học sinh cấp ba chứ.

Nhưng cậu ta không thể hiện ra mặt, nói: "Anh cả cũng không có ở đây."

"Không có ở nhà à." Kỳ Lật lộ vẻ thất vọng trong chốc lát, sau đó cậu ta nhanh chóng tươi cười: "Vậy bữa tiệc sau cậu có thể mời anh cậu đi cùng, lần trước lúc tụi mình mở tiệc anh ấy đã dùng tiền mời mọi người để chúng tớ chăm sóc cậu nhiều hơn, người anh trai như thế này có đốt đèn đi tìm cũng khó mà tìm được."

Những người khác cũng phụ họa theo.

Dương Thư Lạc nghe vậy thì trong lòng hơi kiêu ngạo, ngoài miệng cũng không có từ chối.

Ngày càng có nhiều người đến hơn.

Dương Thư Lạc vẫn kiên trì đứng bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn về phía cổng, dường như đang chờ đợi gì đó.

Hai ba người đứng cùng cậu ta ngầm hiểu mà bật cười.

Kỳ Lật còn nói thẳng ra, "Đợi lớp trưởng hả?"

"Các cậu đừng có nói nhảm." Dương Thư Lạc nói: "Nhà họ Tịch với nhà tớ chỉ có chút giao dịch làm ăn thôi, hồi còn nhỏ tớ với A Yến cũng mới gặp nhau có mấy lần. Đợt Tết năm ngoái hai nhà mới phát hiện chúng tớ học cùng lớp, các cậu cũng biết giao mùa hằng năm tớ rất dễ bị dị ứng cảm lạnh, cha mẹ mới nhờ cậu ấy chăm sóc tớ lúc ở trên trường một chút."

"À ~ A Yến ha." Có người ồn ào, cố ý hỏi những người khác: "Lúc trên trường các cậu có nghe ai gọi là A Yến chưa?"

Dương Thư Lạc giả vờ muốn đánh người: "Người nhà của cậu ấy ai cũng gọi vậy hết, đâu phải có mỗi mình tớ."

"Đúng đó, người trong nhà mới gọi vậy."

"A Yến A Yến A Yến, là Tịch Tư Yến đó, haiz, cậu ấy cao đến nỗi lần nào đi ngang tôi cũng không dám thở."

"Không khoa trương đến vậy chứ? Mấy người trong lớp thực nghiệm cũng hay nhờ cậu ấy giảng bài giùm mà, với lại cả nam lẫn nữ trong nhóm bóng rổ, điền kinh đều nói tính cách cậu ấy không tệ, cũng tốt bụng nữa."

"Đúng là không tệ, nhưng cậu chưa thấy cảnh mặt cậu ta lạnh như Diêm La đâu. Khi cậu ấy đứng trên bục giảng tiết tự học, cả lớp lặng ngắt như tờ chẳng khác nào một cái nghĩa trang."

"Nhưng Thư Lạc đâu có sợ cậu ấy, đúng không?"

Dương Thư Lạc nghĩ thầm, vẫn hơi áp lực.

Dù Tịch Tư Yến chưa lạnh mặt với cậu ta bao giờ, nhưng quan hệ của hai người họ cũng không tốt như những người bạn kia nói, thậm chí còn không có gì là đặc biệt.

Kì thi nào Dương Thư Lạc cũng rất nghiêm túc, thậm chí còn không cho phép mình lọt khỏi top 3, là để được xuất hiện trên bảng danh dự cùng hắn. Lần nào cậu ta cũng kiếm hắn để hỏi, thậm chí có hai lần còn mượn cớ tài xế nhà mình không rảnh để đi ké xe nhà họ Tịch, lễ tết chúc cả một đoạn dài nhưng chỉ cần một câu phản hồi đơn giản cũng đủ khiếm tim cậu ta loạn nhịp rất lâu.

Nếu không vì biến cố hơn một tháng trước thì cậu ta đã có thể có nhiều cơ hội gặp hắn hơn.

Có người hỏi: "Vậy hôm nay cậu ấy có tới không?"

"Có." Dứt lời, nụ cười của Dương Thư Lạc có vẻ chân thành hơn, "Lúc tớ nhắn tin mời cậu ấy, cậu ấy còn bảo thầy chủ nhiệm nhờ cậu ấy mang đơn đăng kí dự thi đến cho tớ điền, cho nên cậu ấy sẽ đến."

"Đúng vậy, thành tích môn Vật lý của cậu tốt, danh sách dự thi năm nay chắc chắn có phần của cậu."

"Vậy chẳng phải đến lúc đó cậu sẽ đi huấn luyện riêng với lớp trưởng hả?"

Ngoài cổng vô cùng náo nhiệt.

Mười mấy nam sinh nữ sinh tụ tập nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, con gái thì thảo luận về các kiểu màu móng, thời trang, ca khúc được yêu thích và các bộ phim thần tượng, con trai thì thảo luận các loại trò chơi thể thao điện tử, thảo luận về chuyện trong ký túc xá nam có ai không giặt tất thối nên bị quản sinh phạt dọn dẹp nhà vệ sinh.

Chắc những người đến đây hôm nay đều rất tò mò trong lòng.

Dù sao thì chuyện lớn của nhà họ Dương vẫn còn nóng hôi hổi đây.

Nhưng vì người nào đó chưa từng xuất hiện nên mọi người đều ngầm chặn đề tài này, càng không có ai mù đến mức làm chủ nhân buổi họp lớp khó chịu.

"Sao cậu không đi xuống?" Trên ban công trống rỗng ở lầu hai, Trần Mặc dựa vào lan can hỏi người bên cạnh.

Cẩu Ích Dương cầm đồ uống trong tay, nhìn lướt qua lầu dưới, nói: "Nhân vật trung tâm là cậu mà còn không xuống thì có drama gì để xem đâu mà xuống."

Trần Mặc chạm ly với đối phương, "Cậu đúng là... Thẳng thắn đến mức người ta không ghét nổi."

"Như nhau cả thôi." Cẩu Ích Dương nói: "Trước khi gặp cậu ở quán net, tôi không ngờ cậu lại khá là thú vị."

"Thú vị?"

"Không thú vị hả?" Cẩu Ích Dương nhíu mày, "Có vài người hình dung cậu như ác bá ở nông thôn vậy, bảo thế nào cậu cũng về quậy nhà họ Dương long trời lở đất. Nhưng tôi thấy cậu lười quá lười, lười đến nỗi không có chút ý chí chiến đấu nào hết á bạn ơi."

Trần Mặc cười thành tiếng.

"Tôi cũng từng siêng năng rồi đấy." Cậu nói.

Chỉ là lúc cậu còn trẻ, quyền thế của nhà họ Dương như một con quái vật khổng lồ không thể nào lay chuyển được. Khi lớn lên, cậu muốn những người đó phải cúi đầu với mình, cho nên cậu chỉ có thể ép mình liều mạng trèo lên.

Sự thật chứng minh, người ở trên cao chưa chắc đã hạnh phúc.

Trần Mặc hơi xoay người, cánh tay khoác lan can bằng gỗ thật, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên dưới, chậm rãi nói: "Tôi vẫn thích cuộc sống bây giờ hơn, nằm chơi cũng có tiền tiêu không hết, không cần phải vất vả, tương lai cũng không chết đói, nhàm chán nhỉ, à... Còn có thể ngắm nhìn tuổi xuân cuồng nhiệt của người khác nữa."

Cậu vừa dứt lời, dưới cổng lại có thêm vài người đến.

Lúc đi vào, Tịch Tư Yến vẫn mặc bộ đồ thể thao màu trắng đen đơn giản và mang giày chơi bóng. Trông hắn sạch sẽ, chói mắt cứ như người tiện đường ghé qua. Lúc vào trong, bên cạnh hắn đã có một vài nam sinh đi cùng, có vẻ quan hệ của bọn họ không tệ. Loại khí thế mạnh mẽ đặc biệt trên người nam sinh mười mấy tuổi kia đập thẳng vào mặt.

Tất cả nam nữ trong đại sảnh đều dừng lại và bị thu hút bởi nó.

Trần Mặc thấy bóng dáng đang theo sát Tịch Tư Yến, nhìn cậu ta khẽ kéo vạt áo đối phương, người kia dừng lại, lúc cúi đầu thấy rõ thì trò chuyện vài câu.

Trần Mặc thấy nhàm chán, quay người hỏi Cẩu Ích Dương: "Tôi định vực dậy tinh thần chút, bị đánh thức sớm quá, đi không?"

Năm phút sau, Cẩu Ích Dương đứng cạnh bể bơi to lớn, mặt xanh lè: "Bộ hai đứa mình đi chơi game không tỉnh được hay sao? Cậu có hỏi ý kiến của vịt cạn chưa mà đi bơi hả?"

"Chơi game hại mắt." Trần Mặc ném phao bơi vịt vàng cho đối phương, "Cậu mà không tập từ bây giờ thì chưa tới ba mươi tuổi cậu sẽ có một cái phao màu da người cho coi."

"Xéo đi, đến ba mươi tuổi tôi vẫn là một thiếu nam xinh đẹp."

Trần Mặc cười nhạo một tiếng, không tiện đả kích cậu ta thêm, cậu phối hợp đặt khăn tắm lên ghế nằm, vươn tay cởi áo.

Cẩu Ích Dương liếc cậu một cái, sốc cụ: "Á đù, sao cậu trắng vậy? Với đôi chân khó tin này nữa, lúc cậu mặc quần áo thì chẳng thấy gì nhưng mà lúc cậu cởi quần áo, với cái tỷ lệ này tới tôi còn muốn xịt máu mũi."

"Cậu diễn tiếp đi." Trần Mặc thờ ơ.

Cẩu Ích Dương chỉ chảy máu mũi duy nhất một lần, đó là lần cậu ta bị nóng trong vì thức đêm để phẫu thuật, ngày hôm sau, lúc đến quán bar cùng cậu còn gặp ngay một cô gái quá nóng bỏng, cậu ta đã xin số điện thoại và lên kế hoạch theo đuổi cô ấy. Ngây thơ không chịu nổi, hóa ra con gái người ta đã có bạn trai rồi nên cuối cùng lại xấu hổ một trận.

Trông không giống trai thẳng vậy thôi nhưng thật ra Cẩu Ích Dương lại chính là một tên trai thẳng thuần chủng, chỉ hay ăn nói thiếu suy nghĩ thôi.

Trần Mặc hồi niên thiếu dù gầy nhưng cuộc sống những năm qua không hề dễ dàng, trên cơ thể cậu có một lớp cơ bắp mỏng, trông vô cùng cân đối và xinh đẹp. Thế nhưng khi đến gần, Cẩu Ích Dương phát hiện trên lưng, trên đùi, trên chân cậu đều có những vết sẹo sâu cạn khác nhau, có vết dài mảnh như bị vật gì đánh rách da, cũng có vết bỏng, vết cắt như đầu ngón út. Có vết đã mờ đi, chỉ để lại dấu vết nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng chói mắt.

Cẩu Ích Dương há hốc mồm, chỉ nhìn cậu mà nói không nên lời.

Ngược lại Trần Mặc còn tâm trạng liếc nhìn những vết sẹo bắt mắt kia, thuận miệng nói: "Có gì lạ đâu, người đàn ông họ Trần kia chính là một con ma bài bạc, uống say là đánh người, với ông ta thì đánh con trai là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng mà ông ta không dám động đến tôi từ lâu rồi, bởi vì tôi từng làm ông ta gãy một cái tay."

"Cha mẹ ruột cậu biết không?" Cẩu Ích Dương hỏi.

Trần Mặc tiện tay ném quần áo lên ghế, bắt đầu xoay cổ tay cổ chân, "Có nghe sơ sơ từ chỗ cảnh sát."

"Má, súc sinh."

Cũng không biết cậu ta đang mắng họ Dương hay họ Trần.

Trần Mặc không nói cho Cẩu Ích Dương biết vì vết sẹo rồi sẽ lành lại. Những người chưa bao giờ nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa, cũng chưa từng trải qua quá trình đau đớn và ngứa ngáy khi vết thương đóng vảy sẽ dễ dàng quên đi.

Nghe tai này qua tai kia, có thể là vì không đủ quan tâm, cũng có thể là vì không dám đối mặt nên lừa mình dối người.

Dù là cái nào thì bây giờ Trần Mặc đều không quan tâm.

"Xuống nước đi, tôi đã đặc biệt dặn người làm không cho người khác đi vào."

Không ai được phép vào, đương nhiên cũng sẽ không có ai bước đến để cậu quăng xuống nước.

Yên tĩnh quá đi thôi.

Trần Mặc lao xuống nước, bơi về phía đối diện với tốc độ cực nhanh.

Tư thế của cậu vô cùng chuẩn, cậu vẫy vùng ngược xuôi trong nước khiến Cẩu Ích Dương trên bờ cũng thấy thích thú theo.

Đáng tiếc vịt cạn vẫn là vịt cạn, đeo cái phao bơi cho con nít cũng không mất mặt mấy.

Trần Mặc bơi chưa được hai vòng, đã thấy đầu gối truyền đến cơn đau âm ỉ.

Năm nay vấn đề ở đầu gối vẫn chưa rõ lắm, cậu đoán nguyên nhân là do đột ngột tiếp xúc với nước lạnh, vì an toàn nên cậu không bơi tiếp mà mà tiến lên bờ.

Ngay lúc này, tiếng ồn ào ở cửa bể bơi đột nhiên truyền đến.

"Sao lại không cho vào?"

"Thư Lạc, bể bơi nhà cậu không dùng được hả? Trời nóng như vầy thích hợp để xuống nước chơi lắm á."

Sau đó tiếng Dương Thư Lạc hỏi người làm một cách khó hiểu.

Người làm khó xử vô cùng.

Ai cũng biết hai hôm nay Trần Mặc đã khác trước, ông cụ nhà họ Dương lại mới ghé qua, suýt chút nữa bọn họ dã mất việc. Trần Mặc bảo không cho vào, người làm thật sự không dám cho vào.

"Cậu Thư Lạc, cậu Mặc đang ở bên trong." Người làm nhỏ giọng nói.

Sắc mặt Dương Thư Lạc lập tức trở nên khó coi, nhất là dưới tình huống có không ít người vây đến vì bị động tĩnh này hấp dẫn.

Dương Thư Lạc: "Mở cửa ra."

Người làm không nhúc nhích.

Dương Thư Lạc thấy Trần Mặc cố ý khiến mình khó xử, trước giờ cậu ta vốn rất hiếm khi nổi nóng với người làm trong nhà, giờ phút này cậu ta lại đến đỏ mặt, "Tôi nói mở ra!"

Người làm nơm nớp lo sợ, do dự hồi lâu mới mở cửa ra.

Cánh cửa từ từ mở rộng trước mặt mọi người.

Chỉ thấy một bóng người bước ra khỏi mặt nước, nước trên người còn đang nhỏ giọt.

Người đứng trên bờ xoay người, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen nhánh là sự chán ghét đến cực độ, chậm rãi nói, "Để tôi xem thử hôm nay ai dám bước qua cánh cửa này."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /97 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quỷ Nha

Copyright © 2022 - MTruyện.net