Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Và lần thứ ba chính là vì chuyện căn hộ này.
Khi Tô Nam tức tối đòi ly hôn, Chu Ngạn không chút nao núng, bình thản đáp:
“Em chắc chứ? Nếu đã suy nghĩ kỹ, mai chúng ta ra tòa làm thủ tục.”
Đời trước, Tô Nam đã chọn gì? Tất nhiên là không ly hôn. Chỉ mới kết hôn chưa đầy một năm mà đã đổ vỡ, cô còn mặt mũi nào nhìn người đời? Khi ấy, ly hôn vẫn là điều kiêng kỵ trong xã hội. Một người phụ nữ bị chồng bỏ thường bị coi là thất bại, là trò cười trong mắt người khác. Nhà mẹ đẻ của cô lại nghèo, không thể làm chỗ dựa, cô nào dám buông tay?
Vậy là cô đành nuốt giận, nhượng bộ như mọi lần.
Nhưng từ sau sự kiện đó, Chu Ngạn dường như hiểu ra cách để dập tắt những cơn giận của vợ. Mỗi lần Tô Nam làm ầm lên, anh chỉ cần hỏi lạnh lùng:
“Em muốn ly hôn thật không?”
Câu hỏi ngắn gọn nhưng sắc như dao, như một lời đe dọa trực diện khiến Tô Nam chùn bước. Dần dần, cô chẳng còn chút quyền chủ động nào trong mối quan hệ này. Từ đó về sau, dù tranh cãi thế nào, phần thắng chưa bao giờ thuộc về cô.
Mãi đến nhiều năm sau, khi mọi thứ đã qua đi, Tô Nam mới nhận ra sự thật. Chu Ngạn thực chất không muốn ly hôn. Nếu anh thật sự muốn, họ đã chia tay từ lâu. Nhưng anh không ngần ngại dùng nỗi sợ của cô làm công cụ để hạ thấp ý chí phản kháng, buộc cô phải cam chịu và chấp nhận.
Nhưng lúc ấy, biết được thì đã sao? Chu Ngạn ngày càng bận rộn với công việc, thời gian ở nhà chẳng đáng là bao. Đôi khi anh đi công tác dài ngày, đến cả cơ hội để cãi nhau cô cũng không có.
Cho đến lần cuối cùng, khi cô nằm trên giường bệnh, gom hết sức lực chỉ để nhắc đến chuyện ly hôn, thì Chu Ngạn vẫn không xuất hiện.
Nghĩ lại, Tô Nam bật cười. Một nụ cười cay đắng, tự giễu chính mình trước kia thật ngốc nghếch.
Hiện giờ cô chẳng có gì trong tay, nhưng tuổi trẻ chính là tài sản lớn nhất. Thời gian của cô còn dài, cơ hội còn nhiều, liệu có đáng để vì một căn hộ mà bực bội, thậm chí bỏ cả công việc?
Trước kia, Tô Nam luôn coi nhẹ công việc tạm bợ của mình. Với mức lương ít ỏi, cô thường làm qua loa, nghĩ rằng chẳng đáng để nỗ lực. Đến khi đơn vị giảm biên chế, cô lại là người đầu tiên bị cắt.
Nhưng bây giờ, Tô Nam đã hiểu ra giá trị của công việc này. Nó không chỉ là nguồn thu nhập, mà còn là chỗ dựa để cô bắt đầu ổn định cuộc sống. Quan trọng hơn cả, nó còn quý giá hơn cả Chu Ngạn.
Tô Nam bước trên con đường quen thuộc, cảm nhận rõ rệt sự chân thực của tất cả. Đây không phải là một giấc mơ. Hay có lẽ, cuộc đời trước đó mới là một giấc mộng lớn, một giấc mộng khiến cô tỉnh ngộ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");