Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng Sở Diễn đã tận lực biểu hiện như bình thường, khi nhìn thấy Chương Tuyển cũng sẽ mạnh mẽ khống chế biểu tình, cố gắng nở một nụ cười hữu hảo, nhưng người nọ lại không có chút cảm kích nào, mặt vô biểu tình nhìn nụ cười gượng gạo của y, nói ra một câu: "Không muốn cười thì đừng cười."
Biểu tình vốn đã cứng đờ của Sở Diễn lại càng thêm cứng đờ.
Không cười thì làm sao bây giờ, đây không phải là mạnh mẽ đánh gãy hình thức ở chung của chúng ta sao!
Anh một hai phải chọc thủng làm gì?!
Đời trước mỗi ngày tôi đều phải giả cười với anh thành thói quen không phải sao?!
Y tạm thời vô pháp thỏa mãn tiêu chuẩn cao về quan hệ ngoài mặt với Chương Tuyển, nhưng y có một trái tim chân thành tiến tới, tính toán quay đầu lại đem nụ cười giả luyện tập trước gương cho đẹp hơn một chút.
Vâng, thân là vạn người ghét, có một linh hồn có thể chịu được thiên chuy bách luyện* ắt không thể thiếu.
* trải qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa.
Chút năng lực nghiệp vụ này y vẫn có.
Thời điểm ăn cơm, Chương Tuyển nhìn Sở Diễn đến thất thần, ánh mắt có chút âm trầm.
Phụ thân Sở Diễn không quản y, mẫu thân cũng đã sớm ly thế.
Khi y còn nhỏ, thái độ đối đãi với thân tình cơ bản đều là từ hắn mà có.
Khi đó, trong đôi mắt thanh triệt của y tất cả đều là hắn, y cười rộ lên ánh mắt lập loè, Chương Tuyển cũng theo bản năng cho rằng mình chính là toàn bộ thế giới của y.
Chỉ là sau khi y lớn lên lại không bao giờ ỷ lại hắn như khi còn nhỏ nữa.
Người nọ muốn chạy ra khỏi thế giới của hắn.
Nhưng hắn lại chưa bao giờ tính buông tha y.
Sao y có thể rời đi được?
***
Sở Diễn cực kỳ hoàn mỹ che giấu việc mình sinh bệnh.
Muốn sắm vai vạn người ghét, cũng phải có chút bản lĩnh áp đáy hòm như vậy, đặc biệt là kỹ thuật diễn, cần phải rèn luyện tốt.
Tỷ như, đời trước Sở Diễn không cẩn thận bị bệnh, nhưng lúc đó trong cốt truyện có một đoạn Lăng Phong ở nơi nào đó sẽ bị thương, cần Đoạn Trạch Vân đi bảo hộ quan tâm.
Hệ thống nghiêm khắc phê bình y rằng sao lại có thể sinh bệnh ở thời khắc mấu chốt như vậy, dựa theo mạch não của Sở Thiên Khoát chắc chắn sẽ để Đoạn Trạch Vân ở lại chiếu cố ngươi, mà Đoạn Trạch Vân bị tờ hôn ước kia trói buộc chắc chắn sẽ phải mạnh mẽ ép lại tính tình bị bắt phải ở lại, nếu cốt truyện biến thành như vậy, Lăng Phong phải làm sao đây!
Cho hệ thống một ngón giữa nè😇
Lúc ấy Sở Diễn nằm trên giường nửa sống nửa chết nháy mắt liền bật dậy, trường hợp kia có người không biết còn tưởng rằng đây là hồi quang phản chiếu của người sắp chết.
Nhận thức được tính nghiêm trọng của mọi việc, Sở Diễn mạnh mẽ ép bản thân ngụy trang tung tăng nhảy nhót, nhìn thấy Đoạn Trạch Vân liền nhiệt tình dào dạt đi đến chào hỏi hắn.
Không ngoài ý muốn chút nào, Đoạn Trạch Vân chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, không hề quản y, nghĩa vô phản cố đi tới chỗ Lăng Phong.
Khi đó, "Đại hoàng tử" trên danh nghĩa tôn quý cực điểm, thế nhưng đáng buồn là không một ai chú ý tới sắc mặt của y so trước đây lại càng tái nhợt thêm một chút, lời nói so với quá khứ cũng càng thêm hữu khí vô lực.
Có lẽ, y trộm được thân phận Đại hoàng tử, lại không trộm được quyền lợi tùy hứng mà Đại hoàng tử nên có.
Nghĩ như vậy, hình như cốt truyện quan trọng kia cũng sắp đến rồi.
Có lẽ lúc này, Lăng Phong đã có thể thuận lợi biết thân thế bí mật của chính mình.
***
Hôm nay sắc mặt Tiêu Mục so với dĩ vãng càng thêm khó coi.
Sở Diễn vừa nhìn thấy bộ dạng này của hắn đã cảm thấy cả người nhức mỏi, đây có thể là phản xạ có điều kiện do Tiêu Mục tạo ra.
Bởi vì mỗi lần cả người Tiêu Mục tràn ngập áp suất thấp chính là thời điểm gặp tai ương lớn của Sở Diễn.
Sở Diễn ngây thơ có lẽ không nghĩ đến, người làm Tiêu Mục buồn bực bất kham cùng người mà Tiêu Mục dùng làm bao cát phát ti3t cảm xúc, vậy mà đều là y.
Nguyên bản hôm nay cũng nên tiến hành như vậy, Sở Diễn làm một con gà bệnh nỗ lực hoàn thành lượng huấn huyện vượt mức ở chỗ Tiêu Mục, sau đó đám "đồng học tốt" vui vẻ xem diễn, hưởng thụ cảm giác "A, Hoàng tử thì sao, còn không phải cũng bị hành cho ra bã đấy thôi".
Nhưng hôm nay thân thể Sở Diễn không khoẻ, thể lực của y thật sự không chống đỡ nổi, vô pháp hoàn thành những yêu cầu hà khắc của Tiêu Mục.
Mà hôm nay Tiêu Mục so với dĩ vãng lại càng thêm nghiêm khắc.
Nhưng có lẽ Sở Diễn đã đánh giá cao quá tố chất cơ thể sau khi sinh bệnh của mình, rất nhanh y đã phát hiện mình không theo kịp tiết tấu của mọi người, chậm rãi kéo chân sau, trở thành người đi cuối cùng hàng ngũ.
Làm người, quá nổi bật cũng không tốt, mà quá kém cỏi cũng không tốt.
Giống như hiện tại, y cực kỳ ""vinh dự"" lại lần nữa bị Tiêu Mục giữ lại đơn độc huấn luyện.
Đầu của y hôn hôn trầm trầm*, nhìn Tiêu Mục trước mắt cũng có chút không rõ.
* mơ màng
Tiêu Mục vẫn như cũ rất có lực uy hiếp, lại đứng từ trên cao nhìn xuống như vậy, khiến Sở Diễn tuyệt đối không dám ngã xuống.
Bởi vì tuyệt đối sẽ càng thảm hại hơn.
Sở Diễn biết bản thân ở trong mắt Tiêu Mục tuyệt đối là một tên phế vật chẳng làm nên trò trống gì, y là Hoàng tử ăn chơi trác táng, là học tra* trường quân đội, là tên du thủ du thực của Đế tinh, chỉ vì có một cái thân phận tôn quý, mới có thể sống trong nhung lụa.
* chỉ học kém đó
Nếu không, vận mệnh của y chính là trở thành một tên ăn xin mù bên đường.
Cho dù đời này y có thay đổi những tật xấu đó thì cũng hoàn toàn không đủ để xoay chuyển hình tượng của mình trong lòng Tiêu Mục.
Nỗi lần như vậy trong lòng Sở Diễn đều yên lặng rơi lệ: A, cái ấn tượng đầu tiên đáng chết.
Nếu ấn tượng đầu tiên không thể xoay chuyển, Sở Diễn chỉ có thể tận tâm tận lực đau khổ duy trì quan hệ về sau của bọn họ sao cho hòa thuận một chút —— ít nhất không bị tùy tiện dùng làm pháo hôi là tốt rồi.
Có lẽ sẽ có một ngày, Tiêu Mục bỗng nhiên thức tỉnh tuệ nhãn, đột nhiên cảm thấy: A? Người này có lẽ không tồi, còn có thể dạy dỗ được?
Vì đợi một ngày kia đến, Sở Diễn nỗ lực khiêu chiến cực hạn s1nh lý của nhân loại, muốn trải qua những ngày tháng an ổn về sau thì cố mà chịu đựng đi.
Chịu đựng đi....
Y không cố gắng nổi nữa.
Thẳng tắp mà ngất trước mặt Tiêu Mục.
Trước khi y ngất xỉu, tựa hồ nhìn thấy đồng tử của Tiêu Mục co rụt lại, duỗi tay muốn kéo lại thân thể lung lay sắp đổ của y.
Không biết hắn có túm được hay không.
Nhưng cái ót... Tựa hồ cũng không đau lắm.
***
Sở Diễn cảm thấy thể chất của bản thân chính là kiểu dễ thu hút tai nạn.
Tiêu Mục hiển nhiên cũng cảm nhận được.
Khi Tiêu Mục nâng cơ thể hư nhuyễn của Sở Diễn đến chỗ giáo y, lão bác sĩ kinh nghiệm phong phú đẩy đẩy mắt kính, bắt đầu tiến hành kiểm tra kỹ thân thể Sở Diễn.
Kết quả kiểm tra thập phần không khả quan:
Đầu tiên là trên thân thể đầy rẫy những vết ứ thanh đốm tím do ẩu đả mà ra.
Tiếp theo là bởi vì đại hỉ đại bi* dẫn tới phát sốt.
*có thể hiểu là tâm trạng lên xuống thất thường
Lại tiếp theo nữa chính là huấn luyện quá độ sinh ra sốc phản ứng.
Bác sĩ nâng lên đôi mắt hắc bạch phân minh liếc nhìn Tiêu Mục một cái, Tiêu Mục cũng thành thành thật thật thừa nhận ánh mắt hình viên đạn của lão bác sĩ.
Tuy rằng, hắn chỉ là đầu sỏ gây tội một bước cuối cùng.
Phương pháp trị liệu cũng rất đơn giản, cơ bản chính là uống nhiều nước ấm, uống chút thuốc hạ sốt, sau đó lại nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là được.
Sau khi lão bác sĩ dặn dò Tiêu Mục những việc xong, lại rũ mắt nhìn Sở Diễn một cái.
Hiện tại Sở Diễn còn chưa tỉnh, những sợi tóc mềm mại xõa lung tung trên gối trắng, thoạt nhìn tinh tế mà yếu ớt.
Lão bác sĩ đã sống cả đời, rất nhiều chuyện đều biết kỹ càng, dù là Hoàng thân hậu duệ quý tộc hay bá tánh bình dân ở trong mắt ông đều là những con người bình phàm như nhau, nếu có điểm khác cũng chỉ là có bị bệnh không mà thôi.
Ở trong mắt ông, Sở Diễn không phải là Hoàng tử gì cả, chỉ là một đứa trẻ đáng thương đang sinh bệnh.
Chỉ thế mà thôi.
Bởi vì đây là trường quân đội, lâu lâu sẽ có mấy học sinh bị thương như vậy bị nhét vào, bác sĩ còn có công việc khác vội hơn.
Lão bác sĩ đơn giản nói vài câu liền đi mất, trong nháy mắt căn phòng chỉ còn lại hai người Sở Diễn cùng Tiêu Mục.
Sở Diễn còn chưa tỉnh, mà Tiêu Mục lại là người phụ trách chủ yếu của việc này, tự nhiên cũng phải lưu lại chăm sóc.
Ánh mặt trời vàng rượm chiếu lên khuôn mặt Sở Diễn, lông mi mảnh dài nhẹ nhàng quét ra một tầng bóng ma nơi đáy mắt, cả người y cũng bị ánh sáng phủ lên mơ hồ trong suốt.
Tiêu Mục nghĩ nghĩ, vẫn đi đến trước cửa sổ, tay chân nhẹ nhàng kéo bức màn xuống cho y.