Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết bao lâu sau, bầu không khí yên lặng bị phá vỡ, trong nhà hát rốt cuộc cũng vang lên tiếng xì xào nghị luận, khán giả lao nhao châu đầu ghé tai, mỗi người có một biểu cảm.
Cổ Dụ Phàm chạy ra cánh gà, thấy Cố Chi còn sững sờ, bèn vội hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cố Chi lắc đầu, nhưng cũng không trả lời.
Cổ Dụ Phàm nhìn qua sân khấu lộn xộn và khán giả phía dưới đang xao động, lại an ủi: “Cô bình tĩnh một chút, không sao, hôm nay chỉ tới đây thôi, còn lại cứ giao cho tôi.”
Ông ta nhớ lại những lời kẻ phá hoại kia nói, sau đó nhìn Cố Chi ở trước mặt: “Yên tâm, bọn họ bịa chuyện đấy, cố ý phỉ báng cô, cô đừng suy nghĩ nhiều, công ty sẽ nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của cô.”
Mấy kẻ gây chuyện đã bị bảo vệ giải đi, trong lúc hỗn loạn, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, đỡ cây micro bị hất đổ lên: “Các vị các vị! Yên lặng một lát, thật ngại vì sơ sót ngày hôm nay, rất xin lỗi mọi người, nhạc hội của tiểu thư Cố Chi hôm nay tạm thời huỷ bỏ, mọi người có thể đến chỗ bán vé để trả vé, chúng tôi sẽ hoàn tiền, sau này nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời xác đáng.”
Tin huỷ bỏ nhạc hội vừa được thông báo, bên dưới lại bắt đầu xôn xao, có vài người còn nổi xồ lên, một vé nhạc hội của Cố Chi khó cầu, không ít người phải mua vé sang tay với giá cao gấp mấy lần giá gốc, bây giờ chỉ hoàn vé gốc, tổn thất của bọn họ thật sự không nhỏ.
Bảo vệ lại phải chen vào khán đài để ngăn những người kia náo loạn, hiện trường loạn hết cả lên, có điều tâm trạng bây giờ của mọi người đều bị trận lộn xộn này phá hỏng, phần lớn khán giả dưới đài đều lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị bỏ đi.
Lúc này, ngoại trừ nhân viên nhà hát, các phóng viên là những người bận rộn nhất, bọn họ cầm máy điên cuồng chụp ảnh, đồng thời múa bút trên giấy lia lịa.
Cố Chi được Cổ Dụ Phàm an ủi nên đã bình tĩnh phần nào, trận lộn xộn hôm nay có vẻ đã sắp kết thúc, Cố Chi suy nghĩ những gì Cổ Dụ Phàm vừa nói với cô, sau đó quay đầu, nhìn những khán giả đang đứng dậy bỏ đi.
Hai mươi phút trước, cô còn căng thẳng vì lần đầu lên sân khấu hát, không ngờ bây giờ phải kết thúc bằng cách này.
Cố Chi lại bị Cổ Dụ Phàm đẩy vào trong hai bước, nhưng cô vẫn cố quay đầu nhìn khán giả đang rời đi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô giật mình, cả người như hoàn hồn.
Cứ kết thúc vậy ư?
Dựa vào đâu chứ? Cô không làm gì sai, cô cũng không phải kẻ gây chuyện.
Cô gạt tay Cổ Dụ Phàm: “Không cần.”
Cô quay người, chạy thẳng lên sân khấu.
Cổ Dụ Phàm đưa tay ra như muốn kéo Cố Chi lại: “Này!”
Cố Chi chui qua màn sân khấu, một mình chạy lên bục, cô chạy đến chỗ micro ở chính giữa, sau đó đứng trước micro, nhìn những khán giả đã quay người rời đi: “Xin mọi người hãy tạm dừng bước.”
Giọng nữ êm ái vang khắp đại sảnh, giống hệt với giọng tiên nữ ở trong đĩa nhạc.
Tất cả mọi người đều quay đầu, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trên sân khấu trống trải, bóng dáng mà mọi người chỉ có thể nhìn thấy trên họa báo.
“Cố Chi!” Có người hô lên.
“Cố Chi ra rồi!” Có người hô tiếp.
“Cố Chi ra rồi Cố Chi ra rồi Cố Chi ra rồi.” Tiếp đó, mọi người dần dần đồng thanh.
Không hiểu sao Cố Chi đột nhiên xuất hiện, vậy là mọi người vừa chuẩn bị bỏ đi lại nhao nhao quay về chỗ, thậm chí, những người đã ra khỏi nhà hát cũng chạy về, ngồi đúng chỗ một lần nữa, nhìn cô gái ở trên sân khấu.
Cố Chi cho Cổ Dụ Phàm ở trong cánh gà một ánh mắt yên tâm, dáng vẻ Cổ Dụ Phàm có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu với cô.
Cố Chi cầm micro, hít một hơi: “Thật xin lỗi vì đã khiến hành trình vốn vui vẻ của mọi người thành ra như vậy, tôi nghĩ, tuy bây giờ mọi người không nói, nhưng chắc chắn trong lòng rất muốn hỏi tôi một câu, những lời người vừa nãy nói liệu có thật không?”
Cô vừa nói xong, bên dưới lập tức xao động, có vẻ khán giả cũng kinh ngạc bởi sự thẳng thắn của cô, sau đó, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Cố Chi nắm chặt micro trong tay, nhìn mọi người bên dưới một lát, cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu, nói: “Không sai, lời bọn họ nói đều là thật.”
Cổ Dụ Phàm nghe xong, suýt chút nữa đã vọt thẳng lên sân khấu để ngăn cản, bên dưới càng xôn xao hơn khi nãy.
Cố Chi: “Mẹ tôi đúng là ca kỹ ở Nam Kinh, tôi cũng thật sự không biết cha mình là ai, tên tôi vốn là Cố Chỉ, bởi mọi người ở đó không biết chữ, cho nên dùng chữ đơn giản nhất làm tên cho tôi. Hồi bé tôi sống ở Nam Kinh, lớn lên trên thuyền ở sông Tần Hoài, sau khi mẹ tôi được chuộc thân, tôi cũng theo bà đến Thượng Hải, trời xui đất khiến thế nào mà ra đĩa nhạc, làm ca sĩ. Tôi rất vui vì mọi người thích nghe tôi hát.”
“Bây giờ, hẳn mọi người đã nghe được những gì muốn nghe rồi, tôi đã nói hết.” Cố Chi cười, cô nhìn khán giả ở bên dưới.
Cô nói rất thẳng thắn, rất tự nhiên, không giấu giếm chút nào, trong phút chốc, bên dưới lặng như tờ, ngay cả những phóng viên ban nãy còn hị hụi không dừng bút cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô gái xinh đẹp trên sân khấu.
Cố Chi nhìn mọi người một lượt: “Sự thật là vậy, nhưng… Vậy thì có sao?”
“Tôi có xuất thân như vậy đấy, không trong sạch như người ta, càng không phải tiểu thư quý cô gì cả, nhưng mà, vậy thì có sao?”
Mọi người ngạc nhiên.
Đúng thế, vậy thì có sao?
Cố Chi: “Tôi hát bài hát của tôi, không phạm pháp, càng không đi làm hại ai, tôi không làm gì trái với lương tâm, cho nên không có gì phải sợ.”
Cô nhớ đến những lời mà mình rất thích nói với Cố Dương, “Có người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, vừa sinh ra đã có tất cả, cũng có người từ lúc sinh ra đã phải liều mạng để sống. Có điều tôi không hề thấy ai cao quý hơn ai cả, càng không hề thấy ai thấp hèn hơn ai, bởi con người không thể chọn xuất thân của mình, nhưng chúng ta có thể chọn cách sống, xuất thân không thể quyết định một ai cao thấp sang hèn, thứ quyết định chính là mỗi bản thân chúng ta.”
Cố Chi nói xong, nhà hát bỗng im ắng trong giây lát, tựa như đang đắm chìm trong những lời cô vừa nói.
Sau đó, không biết ai đã bắt đầu vỗ tay.
Khán đài vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt, lại thêm vài người vỗ tay, cuối cùng, cả khán đài đều vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên như sấm động: “Hay!”
“Cố Chi! Cố Chi! Cố Chi! Cố Chi!” Mọi người vừa vỗ tay vừa hô lên.
Bọn họ thích giọng hát của Cố Chi, điều này liên quan gì đến xuất thân? Một cô gái xuất thân từ tầng đáy xã hội tự dựa vào sức mình để trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất Thượng Hải, đây chẳng phải chuyện rất đáng để kiêu ngạo và vui mừng sao?
Cố Chi phát hiện bây giờ mình không còn căng thẳng nữa, cô cười với khán giả, sau đó vẫy tay bước xuống sân khấu.
Cổ Dụ Phàm vội thúc người dẫn chương trình trên sân khấu: “Cảm ơn mọi người cảm ơn mọi người! Nhạc hội hôm nay sẽ tiếp tục diễn ra, tiếp theo đây xin mời tiểu thư Cố Chi mang đến ca khúc mới là “Phi Hoa Lưu Mộng”!”
Cố Chi lên sân khấu lần nữa, dàn nhạc bắt đầu diễn tấu, cô hát ca khúc mới của mình.
Chỉ có người được nghe tận tai mới biết được giọng ca được thu trên đĩa còn không bằng một nửa giọng thật, khán giả vỗ tay như sấm, không nỡ để nhạc hội kết thúc, ra sức hô “Thêm bài nữa”, Cố Chi chỉ đành hát tiếp bài này đến bài khác.
Hôm sau, các tờ báo ra lò, tiêu đề nói về sự thành công của nhạc hội đầu tiên Cố Chi tổ chức và sự cố phá rối trước khi nhạc hội bắt đầu, tất cả đều khen ngợi phản ứng của Cố Chi sau khi gặp tình huống đó, trọng điểm tin tức không đặt ở xuất thân của Cố Chi mà là những lời cô nói lúc sau, những lời đó đã gây được tiếng vang lớn trong xã hội.
Trải qua lần này, doanh số “Phi Hoa Lưu Mộng” của Cố Chi còn tốt hơn cả “Mạt Lị Chi Dạ”, hai đĩa đều lập kỷ lục về doanh số, Cố Chi nổi tiếng vô cùng, công ty đĩa nhạc Thắng Lợi vững gót chân, trở thành công ty đĩa nhạc lớn nhất Thượng Hải.
…
Cổ Dụ Phàm bận rộn kinh doanh, Cố Chi đành tự đến cục cảnh sát một chuyến.
Đám gây chuyện lần trước đều bị bắt đến cục cảnh sát, bọn họ đều là lưu manh đầu đường xó chợ, bị người ta dùng tiền sai khiến, về phần kẻ giật dây, chỉ cần tra một lần đã ra những phụ huynh có con gây chuyện hồi trước.
Đám học sinh kia bị đuổi khỏi trường St. John, phụ huynh cũng bị bắt vào tù mấy ngày, cho nên ghi hận với Cố Chi, bọn họ đều có chút thế lực, cho nên cố ý trả thù, muốn phá hỏng danh dự của cô để cô không thể làm ca sĩ được nữa.
Mấy phụ huynh kia vừa ra tù không bao lâu thì lại bị bắt vào, Cố Chi cố ý dặn dò cục cảnh sát, nhờ bọn họ chăm sóc cho mấy tên khốn kia một chút.
Anh cảnh sát nghiêm túc đưa tay lên chào Cố Chi: “Vâng Cố tiểu thư, xin cô cứ yên tâm.”
Cố Chi cảm thấy anh cảnh sát này hơi quá nhiệt tình: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Anh cảnh sát vô cùng mừng rỡ: “Tiểu thư Cố Chi, tôi rất rất rất thích nghe cô hát, vinh hạnh được gặp cô!”
Cố Chi: “…”
Tiệm may cô cũng sửa xong rồi, bây giờ đúng là rạng rỡ hơn nhiều so với mặt tiền tàn tạ trước kia, không thua gì những tiệm may cao cấp khác ở Thượng Hải, Cố Chi vội học chữ, cô muốn đích thân đặt tên cho tiệm may của mình.
——
Hoắc Thị.
Hoắc Đình Sâm tăng ca tới khuya, bầu trời bên ngoài đã đen kịt, chỉ có đèn trong văn phòng anh vẫn sáng choang.
Trần Gia Minh gõ cửa, đi vào báo cáo: “Hoắc tổng.”
Hoắc Đình Sâm “Ừ” một tiếng.
Trần Gia Minh: “Nhóm phụ huynh kia trước đây phạm không ít tội, chỉ là đều bị đè xuống, nhưng tìm manh mối rất dễ dàng, chúng tôi đã giao chứng cứ thu thập được cho cục cảnh sát, dư sức cho bọn họ ở tù hết nửa đời.”
Hoắc Đình Sâm đóng nắp bút máy: “Tốt, cậu đi xuống trước đi.”
Trần Gia Minh: “Vâng.”
Hoắc Đình Sâm tăng ca đến bây giờ, anh có vẻ rất mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ.
Lúc trước, anh cứ tưởng mình hiểu Cố Chi rất rõ, giờ anh mới chợt phát hiện, dường như anh chưa từng tìm hiểu cô.
Hiểu biết của anh chỉ giới hạn đến việc cô có một người em trai, cuộc sống của hai chị em trước khi gặp anh không được tốt lắm.
Hoắc Đình Sâm bỗng nhớ lần đầu tiên Cố Chi gặp anh, khuôn mặt cô mang lớp trang điểm đậm không hợp tuổi.
Quỹ đạo cuộc sống kiểu này, muốn không lên mặt cũng khó.
Hoắc Đình Sâm đã biết vì sao cái cây này càng ngày càng cong, cũng phát hiện mình không thể uốn thẳng nó được, đồng thời anh có một loại ảo giác.
Anh bỗng cảm thấy mình có thể sẽ treo cổ lên cái cây xiêu vẹo ấy.