Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Vợ Bé Trúng Số
  3. Chương 41
Trước /80 Sau

Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 41

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cửa công ty điện ảnh Hoa Anh.

 

“Hôm nay đây đến đây thôi, sau khi công ty có phim mới sẽ sắp xếp cho mấy cậu thử vai, trước tiên bắt đầu với mấy vai nhỏ, thời gian rảnh rỗi luyện tập nhiều hơn.” Cố Chi vừa đi vừa nói, công ty ký hợp đồng với năm người, cô không có việc gì làm đều thích mở cuộc họp cùng bọn họ.

 

“Vâng bà chủ.” Năm người đằng sau đồng thời gật đầu đáp ứng.

 

Cố Chi đi phía trước, nhìn thấy một chiếc ô tô đen đang đỗ ở ven đường.

 

Mercedes-Benz là mẫu xe mới với lớp sơn trên thân xe sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 

Cố Chi nhìn thấy đột nhiên cảm thấy sao chiếc xe này có chút giống xe Hoắc Đình Sâm vậy, đang muốn nhìn kỹ xem có phải hay không, cửa xe bị mở ra.

 

Sau đó cô nhìn thấy Hoắc Đình Sâm từ trong xe bước ra.

 

Cố Chi: “…”

 

Hoắc Đình Sâm con ngươi đen nhánh, xuống xe, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào năm người đằng sau Cố Chi.

 

Lúc này khí thế của mấy người đàn ông có thể ganh đua cao thấp, Hoắc Đình Sâm nắm trong tay toàn bộ Hoắc thị, là thiếu gia nhà họ Hoắc giàu có, quyền lực, đã ở trong giới kinh doanh nhiều năm, đứng như vậy khiến khí thế của anh lấn át năm người phía sau Cố Chi.

 

Năm người đều không nhịn được run run, rụt về sau.

 

Cố Chi không biết Hoắc Đình Sâm trở về từ Nam Kinh từ bao giờ, vậy mà còn xuất hiện ở đây, vẻ mặt lộ rõ biểu cảm căm hận như đang bị đội nón xanh vậy.

 

Chỉ cần tưởng tượng đến năm người ở phía sau mình, Cố Chi tự nhiên có cảm giác bị bắt gian tại trận, cô chào hỏi Hoắc Đình Sâm: “Chào Hoắc tiên sinh.”

 

Hoắc Đình Sâm nhìn chằm chằm năm người kia, ánh mắt chuyển lên người Cố Chi, biết cô lại bệnh cũ tái phát, sau đó nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Người nào… là của em?”

 

Người nào… là của cô?

 

Cố Chi ngây ra một lúc, nghe Hoắc Đình Sâm chất vấn.

 

Anh đang hỏi ai trong năm người này là trai bao của cô ư?

 

Sau đó nhớ tới Trần Chiêu lúc trước bị anh dọa chạy, Lâm Tư Bác đột nhiên bị đưa đi nước ngoài.

 

Chẳng lẽ anh lại muốn dùng trò đó lần nữa?

 

Sau khi tưởng tượng, Cố Chi không phục, một tay chống nạnh, một tay vung ra sau, không khách khí nói với Hoắc Đình Sâm: “Toàn bộ đều là của tôi, làm sao?”

 

Cô không tin Hoắc Đình Sâm vẫn có thể đuổi được họ đi.

 

Trần Gia Minh nơm nớp lo sợ đứng sau Hoắc Đình Sâm, nghe thấy hai chữ “Toàn bộ” kia, hai mắt mở lớn, anh ta suýt chút nữa té xỉu luôn.

 

Hoắc Đình Sâm nghe vậy hận không thể lấy súng bắn chết năm tên kia ngay bây giờ, anh hít sâu một hơi: “Cố!Chi!”

 

Cố Chi nâng cằm, không hề bị yếu thế: “Gọi tôi làm gì.”

 

Hoắc Đình Sâm cúi đầu nhìn cô.

 

Cố Chi đang muốn hỏi Hoắc Đình Sâm hôm nay muốn thế nào, đang ở cửa công ty cô chẳng lẽ anh muốn làm gì cô, kết quả Hoắc Đình Sâm lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên xoay người, cũng không quay đầu mà trở lại xe mình.

 

Trần Gia Minh chạy nhanh về.

 

Sau đó ô tô phi nhanh như chớp lập tức biến mất.

 

Cố Chi “Xùy” một tiếng.

 

--- 

 

Ngày hôm sau, Âu Nhã Lệ Quang.

 

“Minh Nguyệt Tán Ca” sắp bắt đầu quay, Cố Chi ngồi trong thư phòng, mở kịch bản ra, gian nan xem lời thoại của mình.

 

Cô đã quen nội dung chính của kịch bản rồi, mấy hôm trước Cổ Dụ Phàm lại mời cho cô một giáo viên mới, chuyên đọc kịch bản cho cô còn dạy cô chữ, đáng tiếc giáo viên lần này không hề tử tế giống Lâm Tư Bác, đã vậy còn không kiên nhẫn bằng tên khốn Hoắc Đình Sâm, vì thế cô đuổi anh ta đi.

 

Cố Chi im lặng đọc lời thoại của mình, gạch chân những từ mà mình không biết để ngày mai hỏi Cổ Dụ Phàm. Cô vốn cho rằng mình không có kinh nghiệm diễn nên có chút thấp thỏm, kết quả phát hiện ra lúc trước khi ở trước mặt Hoắc Đình Sâm ba năm, mấy biểu cảm gian dối trong ba năm chính là diễn.

 

Vậy thì có thể coi như cô có kinh nghiệm diễn.

 

Cố Chi đọc được một lát, thím Lý tới gõ cửa, nói điện thoại phòng khách reo, có người tìm Cố tiểu thư.

 

Cố Chi xuống lầu, nhận điện thoại: “Alo.”

 

“Chào Cố tiểu thư, tôi là Trần Gia Minh.”

 

Trần Gia Minh gọi tới làm gì? Cố Chi “Ừm” một tiếng, hỏi: “Thư ký Trần, bây giờ anh muốn đi ăn máng khác đến chỗ tôi sao?”

 

Trần Gia Minh: “…”

 

Anh ta cười gượng hai tiếng, giờ nhớ lại mức lương gấp mười, biết sớm cô không nói đùa mà là thật sự có nhiều tiền như vậy thì anh ta đã nhảy sang đó rồi. Bây giờ xem tình hình này, nếu anh ta nhảy, mà tương lai Hoắc tổng theo đuổi được cô, việc đầu tiên anh làm chính là trừng trị cái tên đi ăn máng khác là mình.

 

Trần Gia Minh: “Cố tiểu thư nói đùa rồi, tôi gọi tới là vì có chuyện muốn nói với cô, Hoắc tiên sinh hẹn cô sáu giờ tối nay cùng anh ấy ăn một bữa cơm ở nhà hàng Hòa Bình.”

 

Cố Chi nghe vậy liền nhíu mày, vốn muốn từ chối thẳng nhưng nghĩ lại, cô và Hoắc Đình Sâm dường như có chút chuyện cần nói.

 

Cố Chi đồng ý: “Được.”

 

Sáu giờ tối, xe của Cố Chi đúng giờ ngừng ở trước cửa nhà hàng Hòa Bình.

 

Cố Chi xuống xe, hai vệ sĩ mặc đồ đen đi theo sau.

 

Đây là cô bởi vì muốn gặp Hoắc Đình Sâm mà mang theo.

 

Có phục vụ nhìn thấy cô liền đi tới, đầu tiên hơi sợ nhìn vệ sĩ sau lưng cô, sau đó khom lưng cười nói với Cố Chi: “Cố tiểu thư, mời đi bên này.”

 

Cố Chi thẳng eo, đi theo người phục vụ.

 

Phục vụ mở cửa phòng, Hoắc Đình Sâm đã ngồi ở bên trong, trên bàn là rất nhiều đồ ăn ngon.

 

Cố Chi đi vào, ngồi xuống đối diện Hoắc Đình Sâm, mắt nhìn đồ ăn trên bàn, vậy mà toàn là món cô thích.

 

Vậy mà Hoắc Đình Sâm nhớ rõ cô thích ăn món gì.

 

Cố Chi mím môi, im lặng.

 

Hoắc Đình Sâm mở miệng trước, hỏi: “Còn cần thêm món nào không?”

 

Cố Chi lắc đầu: “Không cần.” Dù sao mục đích cô tới cũng không phải vì ăn cơm.

 

Hoắc Đình Sâm gật đầu một cái, sau đó lại nghĩ đến nam thanh niên lúc trước, vẻ mặt có chút không vui: “Mấy người kia là diễn viên mới ký hợp đồng với công ty của em?”

 

Cố Chi ngước mắt, không biết Hoắc Đình Sâm làm thế nào biết được, chỉ là nghĩ anh thật sự giỏi, cái gì cũng tra ra được, chẹp miệng, “Đúng, là nam diễn viên công ty tôi mới ký.”

 

“Cũng là trai bao mà tôi mới nuôi.” Cô bổ sung thêm.

 

“Cố Chi!” Sắc mặt Hoắc Đình Sâm trầm xuống.

 

Sau đó anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chút sợ hãi của Cố Chi, ép mình phải tỉnh táo, nói: “Tôi đã từ hôn rồi.”

 

Cố Chi: “Ừ.”

 

Hoắc Đình Sâm: “Em… hủy hợp đồng với năm người họ đi.”

 

Cố Chi không hiểu: “Tại sao?”

 

Hoắc Đình Sâm im lặng một lát, sau đó nói: “… Chỉ là vì tôi, được không?”

 

Anh nghiêm túc đối diện với ánh mắt Cố Chi.

 

Cố Chi và anh cùng nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên cô mở miệng, “Anh, không phải là anh muốn tôi quay về làm vợ lẽ của anh đó chứ? À không, anh đã từ hôn rồi, chẳng lẽ là muốn cho tôi làm Hoắc phu nhân?”

 

Hoắc Đình Sâm không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

 

Cố Chi vốn còn định cười, muốn nói với tên khốn này rằng bây giờ bà đây có tiền rồi, cần quái gì phải làm bà Hoắc, chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, khuôn mặt lại không thể cười nổi.

 

Cô cảm thấy ngực mình bị thứ gì đó đè nén. Dù sao đây cũng là ước mơ của cô suốt ba năm, cố gắng muốn giành được, bao gồm cả người đã ông này, hiện tại đã có thể thuộc về cô nhưng cô lại không hề vui chút nào.

 

Cố Chi khẽ thở dài, quyết định nói chuyện nghiêm túc, rầu rĩ nói: “Hoắc Đình Sâm, anh không cảm thấy bây giờ anh mới nói vậy với tôi đã là muộn rồi sao?”

 

Hoắc Đình Sâm nhíu mày: “Không muộn.” Anh vẫn chưa hề đính hôn, không hề muộn chút nào.

 

Cố Chi: “Nhưng tôi cảm thấy đã muộn rồi.”

 

Cô nói: “Trước kia tuy tôi lấy tiền của anh nhưng không phải ai tôi cũng lấy, bởi vì tôi luôn cảm thấy anh đối với tôi rất tốt, tôi cảm thấy đời này có thể gặp anh thật sự là điều tốt, tôi vẫn luôn cho rằng anh chắc chắn sẽ luôn muốn tôi, chỉ là sau đó… tại sao anh lại không cần tôi nữa.”

 

Hoắc Đình Sâm không hiểu: “Tôi không muốn em hồi nào?”

 

Cố Chi: “Anh đính hôn với Triệu tiểu thư, chính anh đã biết rõ, Triệu tiểu thư sẽ không đồng ý để anh nạp vợ lẽ, còn có buổi sáng hôm đó, tôi căn bản không biết đã làm sai chuyện gì, chính anh đột nhiên lạnh lùng với tôi, tôi cầu xin anh ở lại, anh vẫn cứ rời đi, còn nói sẽ không đến chỗ tôi nữa.”

 

“Nếu như anh muốn ở bên cạnh Triệu tiểu thư, không muốn tôi nữa cũng được, chỉ cần trực tiếp nói với tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tôi đến công ty anh đợi hai ngày muốn gặp anh, kết quả chỉ thấy những người trước kia vẫn luôn khinh thường tôi vây quanh mời Triệu tiểu thư vào.”

 

Cố Chi hiện tại nhớ tới lúc ấy cảm thấy rất buồn, rũ mắt: “Lúc ấy tôi thật sự rất đau lòng, tôi, tôi còn khóc.”

 

Hoắc Đình Sâm nghe vậy liền nhíu mày, anh không biết phải nói từ đâu, chỉ biết mình chưa từng có ý định vì Triệu Hàm Thiến mà bỏ cô, từ trước vẫn luôn muốn cô làm vợ lẽ ở bên cạnh anh. Hiện tại anh tình nguyện không cần Triệu Hàm Thiến, anh muốn cô và anh ở bên nhau.

 

Cố Chi nói anh không cần cô, Hoắc Đình Sâm nhớ lại một chút, sáng hôm đó, anh cho rằng cô muốn giận dỗi mình bởi vì anh gọi cô một lúc mà cô không nhận điện thoại.

 

Hoắc Đình Sâm: “Tại sao em không nhận điện thoại của tôi?”

 

“Điện thoại?” Cố Chi nghe xong đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, “Điện thoại gì?”

 

Hoắc Đình Sâm: “Buổi tối trước ngày hôm đó, tôi đã gọi điện thoại cho em.”

 

Cố Chi mờ mịt lắc đầu: “Không có.”

 

Cô nhớ tới điều gì, vỗ tay xuống bàn: “Chắc chắn khi anh gọi, tôi đang tắm rồi, tôi không nghe thấy cho nên không nhận!”

 

“Hoắc Đình Sâm, tôi căn bản không cố ý không nhận điện thoại của anh! Tôi nào dám không nghe điện thoại của anh!”

 

Hoắc Đình Sâm kinh ngạc.

 

Anh cho rằng cô giận dỗi cố tình không nghe điện thoại, hóa ra là Cố Chi không nghe thấy?!

 

Mà anh chỉ vì không muốn vợ lẽ cậy sủng sinh kiêu, còn quyết định làm lơ cô một thời gian, để cô có thể tỉnh lại.

 

Trách không được, lúc ấy bị anh ném bỏ cô sẽ cảm thấy mờ mịt bất lực, đáng thương làm người ta đau lòng.

 

Hoắc Đình Sâm đột nhiên ảo não không thôi, chỉ hận mình lúc ấy tại sao không hỏi nhiều thêm một câu.

 

Anh đột nhiên nóng nảy, đứng dậy muốn giữ chặt cô: “Cố Chi.”

 

Cố Chi dường như cũng nhận ra được, giật mình đứng dậy, ghế đằng sau bị cọ đẩy ra phát ra tiếng vang chói tai.

 

Nếu là Cố Chi ngày xưa, cô chắc chắn cảm thấy may mắn vì giữ được vị trí của mình, nhưng Cố Chi của hiện tại ngoại trừ phẫn nộ vẫn chỉ có phẫn nộ.

 

“Hoắc Đình Sâm!” Cố Chi đá văng ghế qua một bên, tức giận: “Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa!”

 

“Cho dù tôi có nuôi mười hay hai mươi trai bao anh cũng không quản được tôi!”

 

Cô gạt cánh tay đang vươn ra của Hoắc Đình Sâm: “Tên đàn ông khốn nạn! Tôi chúc anh cả đời này không cưới được vợ, chỉ có thể làm một tên độc thân!”

 

Cố Chi nói xong câu này liền chạy, Hoắc Đình Sâm chạy nhanh đuổi theo, lại bị vệ sĩ đã được sắp xếp ở ngoài cửa chặn lại.

 

 

Quảng cáo
Trước /80 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net