Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Chi khí thế hùng hùng bước vào phòng tổng giám đốc, cảm thấy Hoắc Đình Sâm quả thực là cả gan làm loạn, vô pháp vô thiên.
Khó trách tên đàn ông này hôm qua lại hỏi cô cái gì mà báo với không báo, hỏi cô cái gì mà chụp được mặt của nhà giàu là Hoắc Đình Sâm thì làm sao, thì ra đều ở đây đợi cô rồi.
Bức ảnh trên báo phóng viên chụp lén mà còn giống như chụp nghệ thuật vậy, không phải anh đã sắp xếp từ trước thì là cái gì?
Hoắc Đình Sâm tựa như cũng đã đoán được Cố Chi muốn đến tính sổ với mình, cười bồi thường.
Anh biết Cố Chi không thích uống cà phê, lúc trước đã đặc biệt dặn dò thư ký mang nước ép hoa quả vào.
Hoắc Đình Sâm hơi mang theo lấy lòng đẩy nước hoa quả về phía trước mặt Cố Chi.
Cố Chi liếc nhìn nước hoa quả, không uống, hai tay chống eo, trừng mắt nhìn người đàn ông tâm cơ trầm trọng gài bẫy mình trước mặt.
Thế là Hoắc Đình Sâm đứng dậy: "Xin lỗi."
Cố Chi cười lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế của Hoắc Đình Sâm.
Cô ngước mắt liếc nhìn Hoắc Đình Sâm một cái, nói: "Tôi không thích ngước đầu nói chuyện với người khác."
Hoắc Đình Sâm bất lực lắc đầu, cái ghế này ngồi xổm hơi thấp một chút, liền nửa quỳ nửa ngồi, nhìn thẳng Cố Chi.
Cố Chi hắng giọng một cái: "Ngoại trừ xin lỗi ra? Còn gì không?"
Con người cô khá là thành thục, Hoắc Đình Sâm to gan dám tự mình để phóng viên chụp ảnh lên báo, bây giờ báo đã đăng lên rồi, tất cả người ở Thượng Hải đều biết, ván đã đóng thuyền, tức giận cũng không làm gì được, cô đến là để đòi lời giải thích và bồi thường.
Hoắc Đình Sâm nắm đầu ngón tay trắng nõn của Cố Chi: "Em muốn, tôi đều cho em."
Cố Chi: "..."
Cô là đến để tính sổ, tên chó này buồn nôn thế làm gì!
...
Bên ngoài phòng làm việc, Trần Gia Minh cuối cùng cũng nghe xong hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, cuối cùng cũng coi như thở phào một hơi.
Sau đó ánh mắt lại không nhịn được hướng về phía phòng làm việc.
Anh ta đang nghĩ ông chủ Hoắc bị sắc đẹp mê hoặc đến lu mờ đầu óc lần này là quỳ hay là ngồi xổm.
Có màn lần trước rồi, lần này anh ta thật sự rất tò mò!
Trên thế giới này không có gì giày vò con người hơn là lòng hiếu kỳ.
Vừa hay, trong tay anh ta có một phần tài liệu, phải đưa qua cho Hoắc Kỳ Sâm xem.
Trần Gia Minh cầm phần tài liệu, đi về phía cửa phòng làm việc.
Anh ta khẽ đẩy cửa, vừa nãy sau khi vợ bé đi vào quả thật lại không khóa cửa, bị anh ta nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở.
Trần Gia Minh ôm tài liệu đứng ngoài cửa, tâm tình căng thẳng, hít sâu một hơi.
Anh ta chỉ là nhìn lén một chút, nhìn lén một chút chút, nếu như bị phát hiện, thì nói mình đến đưa tài liệu. Vậy thì Hoắc Đình Sâm không thể nói anh ta cái gì, nhiều lắm chỉ là không gõ cửa thôi.
Ừm, hoàn mỹ, cứ như vậy đi.
Thế là Trần Gia Minh khom người, lén lút quỳ nhìn về phía khe cửa.
Đầu tiên là nhìn thấy một đôi chân thon dài mặc quần tây dài, đầu gối chạm đất.
Lần này là quỳ.
Bí ẩn đã được hóa giải, Trần Gia Minh lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm than một tiếng thảm cho Hoắc tổng của anh ta.
Cả đời này treo cổ trên cái cây là vợ bé chuẩn lúc trước, không phải ngồi xổm thì là quỳ, ngồi cũng không được ngồi, quả thực quá thảm.
Chỉ có điều vừa nãy chỉ nhìn thấy một chân, mặc dù đã biết là thảm rồi, nhưng Trần Gia Minh vẫn quyết định nhìn hết tất cả thảm trạng của Hoắc tổng của anh ta.
Anh ta sẽ không thừa nhận mình có hứng thú xấu xa là thích nhìn thảm trạng của Hoắc tổng cao quý lãnh diễm đâu.
Thế là lại quỳ tiếp, híp mắt lại, tầm mắt từ cái chân kia, dần dần lên phía trên.
Sau đó cứng lại.
Quỳ thì quỳ, chỉ là vừa quỳ, vừa một tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của chuẩn vợ bé trước, một tay giữ gáy của người ta, liều mạng hôn lên miệng người ta.
Không biết xấu hổ mà hôn người ta.
Trần Gia Minh: "..."
Thảm cái rắm ý!
Trong phòng làm việc, Cố Chi dùng hết sức chín trâu hai hổ cộng thêm sức lực từ lúc mới sinh, mới đẩy được đầu Hoắc Đình Sâm ra.
Gò má cô hiện lên màu đỏ đáng yêu, thở hổn hển, sau đó gạt sợi tóc dính trên môi ra.
Mắt đẹp của Cố Chi trừng lớn: "Tôi nói chỉ hôn một cái!"
Hoắc Đình Sâm gật đầu: "Có mỗi một cái!" Anh cũng không ngắt hơi.
Cố Chi sắp tức chết rồi: "Tôi nói là kiểu hôn một cái khác!" Như kiểu hôn trán, hôn mũi cô đó, một cái nhẹ nhàng.
Hoắc Đình Sâm: "Kiểu gì? Em dạy tôi?"
Anh nhắm mắt đợi hôn.
Cố Chi: "..."
"Cút." Cô bỏ tay đang siết trên eo mình của Hoắc Đình Sâm, bò dậy khỏi sàn nhà, phủi phủi quần áo, một lần nữa ngồi lại trên ghế.
Sở dĩ đồng ý hôn một cái là bởi vì điều kiện bồi thường của Hoắc Đình Sâm thật sự mê người, mê người cực điểm.
Dưới trướng Hoắc thị ngoại trừ đường sắt, còn có phà, có mấy tàu hàng loại lớn.
Những chiếc thuyền chở hàng vượt qua đại dương, có thể đi bất kỳ nước nào trên thế giới để mua bán làm ăn.
Chuyện buôn bán của tiệm châu báu Vĩnh Mỹ của Cố Chi phát triển không ngừng, mối nhập hàng lúc trước vẫn là hợp tác với mấy xưởng nhập hàng, này cũng không có gì không tốt, chỉ là Cố Chi cảm thấy, muốn nâng cao một tầng nữa nhất định phải có đặc sắc của chính mình. Loại châu báu như kim cương bây giờ ở Thượng Hải rất được ưa chuộng, chỉ là kim cương nguyên khối, phải ở nước ngoài mới mua được.
Cố Chi xem tạp chí, nơi có sản lượng kim cương nguyên khối nhiều nhất trên thế giới hiện nay là ở Nam Phi.
Hoắc Thị không bán châu báu, cho nên Hoắc Đình Sâm không nghiên cứu mấy cái này.
Cố Chi vẫn luôn nghĩ trong lòng, nếu như thuê một tàu chở hàng và công nhân của Hoắc Thị đi Nam Phi mua kim cương nguyên khối, trở về tự mình thiết kế gia công rồi bán ra ngoài, chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền.
Tại sao lại mượn Hoắc Đình Sâm, là bởi vì ở Thượng Hải, thậm chí là cả Trung Quốc, chắc chỉ có tàu của Hoắc Thị có thể đi được nơi xa như vậy để làm ăn.
Cô đã sớm có suy nghĩ này, lần này cuối cùng cũng tìm được lúc Hoắc Đình Sâm đuối lý, có lỗi với cô, lén ở sau lưng cô để phóng viên chụp ảnh đăng lên báo, thế là cuối cùng cũng nói ra.
Sau khi Hoắc Đình Sâm nghe xong yêu cầu này của Cố Chi thì đầu tiên là sững sờ, sau đó mới đồng ý.
"Tôi là thuê anh nhá, trả anh tiền đấy." Cố Chi nói. Cô mới không thèm chiếm hời của Hoắc Đình Sâm.
Hoắc Đình Sâm cười cười: "Ừ."
Cố Chi: "Vậy lúc nào có thể xuất phát, ngày mai, ngày kia?"
Hoắc Đình Sâm cảm thấy màu son của Cố Chi ngày hôm nay vô cùng tươi đẹp, nói: "Hôn một cái, nói cho em biết."
Cố Chi nghĩ đến nghĩ đi, cảm thấy hôn một cái cũng không mất một miếng thịt, đồng ý, sau đó mới có một chút một chút rồi lại một chút vừa nãy kia.
Đã hôn xong rồi, Cố Chi dùng mu bàn tay lau môi: "Bây giờ có thể nói cho tôi rồi chứ."
Ghế đã bị Cố Chi chiếm, Hoắc Đình Sâm trực tiếp nửa ngồi lên bàn làm việc của mình, một chân đứng dưới đất, một chân rũ xuống.
"Không đơn giản như em nghĩ đâu." Anh rút mấy tài liệu trong kẹp tài liệu ra.
Tàu chở hàng có thể từ biển lớn đến mọi ngóc ngách trên thế giới, đối với Hoắc thị, có lúc thậm chí còn quan trọng hơn đường sắt.
Mỗi tuyến đường của từng chiếc tàu chở hàng của Hoắc thị đều là cố định, đã sớm sắp xếp xong muốn làm gì đến nơi đâu, sát giờ điều đi, thật sự rất khó khăn.
Huống chi nơi cần đi là Nam Phi.
Hoắc Đình Sâm cảm thấy Cố Chi có lẽ ngay cả Nam Phi ở chỗ nào cũng không biết.
Cố Chi liếc nhìn tài liệu của Hoắc Đình Sâm một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Hả?"
Hoắc Đình Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Cố Chi.
Nếu như cô đã muốn, vậy thì anh điều cho cô là được.
Hoắc Đình Sâm đột nhiên hiểu được tâm tình Chu U Vương vì đổi lấy nụ cười của Bao Tự, khi phóng hỏa hí chư hầu năm đó là gì.
(Phong hỏa hí chư hầu: Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯).)
Hoắc Đình Sâm chỉ vào tài liệu, kiên nhẫn giải thích cho Cố Chi sát giờ điều thuyền chở hàng, còn đi đến Nam Phi, là một chuyện không dễ dàng.
Cố Chi "Ồ" một tiếng, tựa như có chút thất vọng: "Không được sao?"
Hoắc Đình Sâm nói xong không dễ dàng, lại nói: "Có thể."
Đôi mắt Cố Chi lập tức sáng bừng: "Thật sao?"
Hoắc Đình Sâm gật gật đầu.
Hoắc Thị rất ít khi đến Nam Phi làm ăn, nhưng mà nếu đã là nơi sản xuất, đi nơi đó mua kim cương nguyên khối tự nhiên sẽ rẻ hơn rất nhiều, vận chuyển về châu báu Vĩnh Mỹ, tự nhiên sẽ không lo lượng tiêu thụ, vì nếu như số lượng nhu cầu lớn, giảm đi phí chuyên chở và nhân lực, một chuyến sẽ không bị thiệt.
Còn có nếu như chuyến này vận chuyển thuận lợi, thậm chí có thể mở một thị trường mới, sau này có thể tiếp tục làm.
Cố Chi hình như phát hiện khoảng trống trong thị trường Thượng Hải hiện nay.
Kim cương bây giờ toàn bộ đều vận chuyển từ bên Tây Dương về, sau đó bọn họ lại mua từ tay của người Tây Dương, nếu như đã mua rồi, tại sao không tự mình đến tận nơi sản xuất mua.
Thật ra vẫn luôn có người có suy tính này của Cố Chi, chỉ là không có sự ủng hộ của kiểu công ty như Hoắc thị, vẫn luôn gác lại.
Cố Chi hỏi: "Vậy cần bao lâu?"
Hoắc Đình Sâm vuốt vuốt tóc cô: "Đợi tôi xem có thể điều thuyền từ chỗ nào về trước, sau đó lần đầu tiên làm ăn ở lĩnh vực này, từ quy hoạch tuyến đường đến chọn người phù hợp, đi một chuyến lại quay lại, dựa theo tình hình lần trước mà xem, chắc ít nhất cũng phải hai tháng."
"Ồ." Cố Chi gật gật đầu, thời gian so với cô tưởng tượng còn dài hơn.
Không đơn giản như mà cô nghĩ.
Sau đó Cố Chi phát hiện Hoắc Đình Sâm thật sự không lừa cô.
Chỉ độc việc sát giờ điều động thuyền chở hàng đã tốn không ít sức lực của anh mới điều được, càng đừng nói đến chọn người và chuẩn bị trước.
Trong lòng Cố Chi rất cảm tạ Hoắc Đình Sâm.
Mặc dù cô đã nói sẽ không miễn phí, sẽ trả tiền, nhưng chuyện phiền phức như vậy, Hoắc Đình Sâm cũng không thiếu chút tiền ấy, những công sức không cần đến tiền công ấy, quả thật là đang cố hết sức để giúp đỡ cô.
Cuối cùng, tất cả đều chuẩn bị tốt, chiếc thuyền chở hàng đi về Nam Phi mua kim cương giương buồm xuất phát.
Hoắc Đình Sâm nói đợi sau khi tàu chở đá kim cương về sẽ tính tiền với cô.
Cố Chi cảm thấy được.
Hoắc Đình Sâm làm những chuyện này chú trọng chính là không có sơ hở, đã dặn dò để cho công nhân chuẩn bị trước những đồ nào cần, Cố Chi còn cẩu thả hơn cả anh.
"Không sao, vận khí của tôi vẫn luôn tốt, chuyến này tuyệt đối có thể viên mãn thành công, kiếm được số tiền lớn."
Hoắc Đình Sâm cười cười.
Một tháng sau, Âu Nhã Lệ Quang, thư phòng.
Tiến độ học tập của Cố Chi đã đến lớp 6 cấp tiểu học, chuẩn bị tốt nghiệp tiểu học rồi.
Cô vừa viết chữ xong, xoay xoay cổ tay có chút đau nhức.
Hoắc Đình Sâm cầm bài tập của cô kiểm tra.
Chị Lý đột nhiên gõ cửa.
Cố Chi: "Vào đi."
Chị Lý: "Cố tiểu thư, có điện thoại tìm Hoắc tiên sinh."
Gọi điện thoại đến nhà cô tìm Hoắc Đình Sâm?
Ánh mắt Cố Chi lập tức chuyển đến người Hoắc Đình Sâm.
Hoắc Đình Sâm buông bài tập của Cố Chi trong tay xuống, hỏi chị Lý: "Có nói là ai không?"
Chị Lý: "Là thư ký Trần, nói tìm ngài có chuyện gấp."
Hoắc Đình Sâm gật gật đầu, xuống lầu nghe điện thoại.
Cố Chi ở trong thư phòng xoay bút đợi, kết quả đợi hồi lâu, Hoắc Đình Sâm vẫn chưa lên.
Cố Chi buông bút trong tay xuống, trực tiếp xuống lầu tìm Hoắc Đình Sâm.
Khi cô xuống lầu, vừa hay thấy được Hoắc Đình Sâm đặt ống nghe điện thoại xuống, nhìn biểu tình có vẻ rất ngưng trọng.
Cố Chi vịn tay vịn lan can, lòng bàn chân sượt xuống thiếu chút nữa giẫm vào khoảng không.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Cố Chi bước đến bên cạnh Hoắc Đình Sâm, ngồi xuống bên cạnh anh.
Hoắc Đình Sâm nhìn cô, đầu tiên hỏi một câu: "Em biết cái gì gọi là cướp biển không?"
Cố Chi: "Cướp biển?"
Cô nghĩ nghĩ: "Tôi biết, tôi đã nhìn thấy trên báo, nói là cướp trên biển, chuyên môn cướp đồ."
Hoắc Đình Sâm: "Tàu của chúng ta gặp phải cướp biển."
Cố Chi: "?"
Hoắc Đình Sâm: "Bởi vì là lần đầu tiên đi, không quen thuộc tuyến đường, đụng phải đám cướp biển lẩn trốn ở vùng đó."
Anh lại thở dài một hơi: "Người chắc là không sao, chỉ là hàng và tàu, chắc không về được rồi."
Cố Chi bị dọa đến nói lắp: "Cái gì là hàng... và tàu?"
Hoắc Đình Sâm: "Tàu của Hoắc Thị đứng đầu về khối lượng vận chuyển, mấy tên cướp biển kia cướp về, đến thị trường quốc tế chắc bán được giá tốt."
Này cũng chính là tại sao chúng lại tốt bụng không bắt người làm con tin đòi tiền chuộc như vậy, bởi vì không nói đến hàng, chỉ chiếc tàu chở hàng, đã có thể làm cho tất cả tên cướp được một khoản lớn.
Cố Chi sắp khóc rồi: "Không, không phải chứ."
Hoắc Đình Sâm biểu tình không hề đùa giỡn, chỉ an ủi cô: "Không sao."
Cố Chi cả người đều ỉu xìu, trước nay chưa từng chịu phải đả kích lớn như vậy.
Từ sau khi cô trúng thưởng vận khí làm ăn vẫn luôn rất tốt, sao lần này, loại đồ như cướp biển cũng để cho bọn họ gặp phải chứ?
Ánh mắt Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm tràn đầy tự trách và áy náy.
Đều là bởi vì cô.
Tàu chở hàng của Hoắc Đình Sâm bình thường đều vận hành rất tốt, là cô cứ muốn đến Nam Phi làm đá kim cương, đi đến nơi tuyến tàu không quen thuộc, cho nên mới gặp phải cướp biển.
Cố Chi tự nhận là một người phân rõ phải trái.
Chuyện này, đều là cô nhất thời hứng thú.
Cô phải chịu ít nhất 98% trách nhiệm.
Đã không để ý đến hàng rồi, Cố Chi cẩn thận hỏi Hoắc Đình Sâm: "Tàu của anh đắt không?" Tàu chở hàng có thể chất rất nhiều đồ vật, đi khắp nơi trên thế giới.
Cố Chi nuốt ngụm nước miếng: "Tôi đền anh."
Biểu tình trên mặt Hoắc Đình Sâm cũng cười khổ, dùng tay nâng mặt Cố Chi: "Rất đắt, không đền được."
Cố Chi: "Tôi rất có tiền, tôi, tôi thật sự rất có tiền, tôi cảm thấy tôi có thể..."
Hoắc Đình Sâm: "Không cần."
Anh nói: "Chuyện này xem như là thiên tai, không tính là họa do người, em cũng không muốn như vậy."
Cố Chi lập tức thất bại đến cực điểm.
Miệng cô thì nói không chiếm hời của Hoắc Đình Sâm, ngay cả ăn một bữa cơm cũng là cô mời, thật ra bảo anh sát giờ điều thuyền xuất bến đã là ỷ vào anh đối tốt với cô, vẫn luôn chiếm hời của anh. Cô còn tự nhiên số may sẽ không phải bồi thường, trực tiếp hại người ta tổn thất một con tàu.
Tàu vượt đại dương còn đắt hơn cả máy bay.
Cố Chi cúi đầu: "Tôi thật sự muốn đền cho anh, đây là bởi vì tôi mới xảy ra."
Cô móc móc ngón tay, xoắn xít hồi lâu, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: "Nếu như anh thật sự không muốn tiền, vậy bồi "thịt" cũng có thể."
"Dù sao tôi cũng chỉ có hai cái này."