Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đáp lại tình thương của mẹ, càng được mẹ yêu thương, Tô Nguyệt Hi càng không muốn để mẹ một mình đối diện với nhà họ Trịnh.
"Mẹ, con không yên tâm để mẹ đi một mình, chúng ta cùng đi đi."
Hứa Đình không chút do dự liếc Tô Nguyệt Hi một cái: “Con lo cái gì? Mẹ của Trịnh Hạng Nam đâu có ở nhà, chỉ mình tên đầu gỗ kia làm sao địch nổi với mẹ con?"
"Một việc nữa, hôn ước của con là do mẹ lúc trước mù quáng định ra, giờ đương nhiên phải do mẹ giải quyết."
Thực ra, Hứa Đình sợ rằng bố của Trịnh Hạng Nam sẽ không chịu hủy hôn, thấy Tô Nguyệt Hi sẽ đào bới chuyện cũ Tô Nguyệt Hi một thời si mê Trịnh Hạng Nam, lại làm tổn thương trái tim cô.
Là người từng trải, Hứa Đình rất rõ ràng, dù Tô Nguyệt Hi có ra vẻ như không mấy quan trọng, nhưng nếu bị người khác vạch trần vết thương, trong lòng chắc chắn sẽ đau khổ.
Con gái đã phải chịu đựng tổn thương đủ lớn, bà quyết không cho phép người ngoài có cơ hội làm tổn thương con gái mình thêm nữa.
Dưới ánh mắt cứng rắn của mẹ, Tô Nguyệt Hi đã chịu thua.
Cuối cùng cũng ổn định được tình hình của con gái, Hứa Đình vội vã muốn đến nhà Trịnh Hạng Nam.
Nhưng vừa đi xuống lầu, bà tình cờ gặp cậu Tô và hai người con trai của ông ấy đang đi xe đạp đến.
Ba người họ đến để làm chỗ dựa cho Tô Nguyệt Hi, nghe nói Hứa Đình muốn hủy hôn, không kịp an ủi Tô Nguyệt Hi, họ đã hùng hổ đi theo mẹ Tô để hủy hôn trước.
Tô Nguyệt Hi đứng ở cửa sổ, thấy cậu và anh họ cùng em họ đứng ra bảo vệ mình, cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng không còn lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình nữa, kiên nhẫn chờ đợi mọi người trở về nhà.
Hứa Đình cùng người nhà bà vội vã đến nhà Trịnh Hạng Nam, không ngờ đến nơi mà không gặp được ai.
Chỉ khi hỏi thăm hàng xóm nhà Trịnh Hạng Nam, họ mới biết, cha của Trịnh Hạng Nam là Trịnh Quốc Đào đã đi tìm Tô Đại Vĩ.
Cậu Tô cảm thấy rất khó hiểu: “Không phải chứ! Trịnh Quốc Đào không vội vàng cứu con trai mình, lại đi tìm em rể làm gì? Chẳng lẽ em rể có thể cứu con trai ông ta?"
"Còn có thể vì lý do gì?" Hứa Đình nghiến răng nói, đoán một cách chính xác: “Trịnh Quốc Đào cái tên khốn nạn kia, chắc chắn là tìm em rể anh để thay đổi lời hứa, đổi hôn ước thành Tô Hiểu Mai, như vậy con trai ông ta sẽ là đối tượng bình thường, không có chuyện lưu manh."
Ngoài lý do này, Hứa Đình không thể nghĩ ra Trịnh Quốc Đào còn tìm Tô Đại Vĩ để làm gì khác.
"Mẹ nó." Cậu Tô tức giận gãi đầu, thậm chí không gọi là em rể nữa: “Cái thằng ngu xuẩn Tô Đại Vĩ kia, không lẽ thật sự đồng ý sao?"
Dù mang giọng điệu đầy nghi vấn, nhưng Cậu Tô đoán, Tô Đại Vĩ chắc chắn sẽ đồng ý.
Dù sao, người bị bắt cũng là cháu gái cưng của ông ta, chỉ vì Tô Hiểu Mai, Tô Đại Vĩ có lẽ cũng sẽ đồng ý.
"Anh trai." Hứa Đình cũng có suy nghĩ này, nắm đ.ấ.m của bà siết chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-25.html.]
Bà quả quyết nói: “Nếu cái tên khốn nạn Tô Đại Vĩ đó dám đồng ý, lần này em nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta."
"Đi thôi..."
Cậu Tô và mọi người lại vội vã đến nhà máy dược phẩm, nhưng... lần này họ vẫn không gặp được ai.
Tô Đại Vĩ không ở ký túc xá, nhưng ông ta cũng không đến đồn cảnh sát.
Có lẽ ông ta đang ở bệnh viện, bị Trịnh Quốc Đào làm cho ngất xỉu vì tức.
Đây là lời của bạn cùng phòng Tô Đại Vĩ.
Trịnh Quốc Đào: Không phải, tôi không có, tôi bị oan.
Trịnh Quốc Đào giờ cảm thấy mình còn oan uổng hơn cả Thị Mầu, suy đoán của Hứa Đình về ông ta chính xác đến tám chín mươi phần trăm.
Dù rất muốn để Trịnh Hạng Nam c.h.ế.t đi cho xong, nhưng dù ghét bao nhiêu, Trịnh Hạng Nam vẫn là con trai ruột của mình.
Làm cha, làm sao có thể nhẫn tâm không quan tâm đến con trai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trịnh Quốc Đào chỉ muốn thương lượng với Tô Đại Vĩ, trước tiên cứu hai đứa trẻ ra, sau đó mới bàn chuyện khác.
Nhưng Trịnh Quốc Đào không ngờ tới, nghe xong chuyện Tô Hiểu Mai làm, Tô Đại Vĩ lại tức tới mức ngất xỉu.
Một người đàn ông cao một mét tám, lại có thể ngất xỉu, đúng là thương bạc đầu nến, trông thì được mà không dùng được.
Còn làm hỏng danh tiếng của bản thân, người ngoài không biết, e rằng họ còn tưởng mình là kẻ xấu xa không gì không làm, khiến một người đàn ông sống không bằng chết.
Trịnh Quốc Đào đầy bụng oan ức không nơi trút ra, còn phải vội vàng đưa Tô Đại Vĩ đến bệnh viện, bận rộn đến mức đầu toát mồ hôi, suýt c.h.ế.t vì mệt.
Đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng làm Tô Đại Vĩ tỉnh lại.
Nhưng Tô Đại Vĩ thà c.h.ế.t còn hơn, nếu c.h.ế.t đi, dù Tô Hiểu Mai sống c.h.ế.t ra sao, cũng không liên quan gì đến ông ta nữa.
Tô Đại Vĩ thực sự quá đau khổ, Tô Hiểu Mai trong lòng ông ta luôn là một đứa trẻ tốt.
Vì vậy, khi Tô Hiểu Mai cố ý để Tô Nguyệt Hi thay mình xuống nông thôn, trong lòng Tô Đại Vĩ luôn tìm cách biện hộ cho cô ta.
Xuống nông thôn thực sự rất khổ, với thân thể của Tô Hiểu Mai, thực sự rất dễ một đi không trở lại.
Nhưng lần này, Tô Đại Vĩ thực sự không thể hiểu nổi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");