Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Đình: “Tô Đại Vĩ, nếu ông có gan thì cứ động tay động chân đi, không dám thì ông chỉ là thằng hèn.”
Tô Hiểu Mai: “Hu hu, hai bác, mọi người đừng cãi nhau nữa, cháu đi...”
Mắt thấy tình hình trở nên hỗn loạn, chuẩn bị từ cuộc chiến ngôn từ chuyển sang xô xát, Tô Nguyệt Hi bất ngờ vỗ tay.
Tiếng vỗ tay trong trẻo đó đã kéo lý trí của Tô Đại Vĩ và Hứa Đình trở lại.
Hai người nhìn nhau và nhận ra rằng, nếu hôm nay họ động tay động chân, trong ba tháng tới họ sẽ trở thành đề tài bàn tán của nhà máy.
Điều đó quá mất mặt…
Hay là ngừng chiến trước đi!
Cả hai đều bình tĩnh lại một chút, nhưng không ngờ, Tô Hiểu Mai lại nói: “Chị Nguyệt Hi, bác gái và bác trai cãi nhau, chị không can ngăn, lại còn vỗ tay, họ là cha mẹ chị cơ mà!!”
Những lời sau đó Tô Hiểu Mai không nói ra, nhưng gương mặt cô ta rõ ràng tỏ ý đối phương bất hiếu.
Tô Nguyệt Hi nhướng mày, ánh mắt chứa đựng sự chế nhạo: “Ai nói tôi vỗ tay cho họ, rõ ràng tôi đang vỗ tay cho cô đấy."
Tô Hiểu Mai cảm thấy không lành, miệng vừa mở chưa kịp nói, Tô Nguyệt Hi bỗng nhiên hét lên: “Cô im miệng lại đi."
Tô Đại Vĩ: “Tô Nguyệt Hi, sao con lại quát em gái?”
Tô Nguyệt Hi khoanh tay trước ngực: “Nếu cô ta không im miệng, gia đình này sẽ bị cô ta phá nát."
Tô Hiểu Mai muốn phản bác, nhưng Tô Nguyệt Hi lại nói trước: “Tô Hiểu Mai, chẳng trách cha tôi cưng chiều cô như con gái ruột, còn tôi, con gái thật sự của ông ấy, trong lòng ông ấy lại không bằng cô, hóa ra là vì tôi không biết nói như cô.”
Tô Hiểu Mai lắc đầu thật mạnh, vẻ mặt đầy oan ức: “Em không có."
“Cô không có sao? Cô vừa quỳ xuống nói rằng mâu thuẫn trong nhà là do cô gây ra, vậy cô nói xem cô đã làm gì?”
Chị họ đang chuẩn bị tiết lộ sự thật, nhận ra điều này, Tô Hiểu Mai trợn trắng mắt, cả người choáng váng ngã về phía sau.
Tô Nguyệt Hi nhìn thấy lại muốn vỗ tay, nữ chính có đẳng cấp cao như vậy, chẳng trách nguyên chủ thua trong tay cô ta.
Tô Hiểu Mai ngất xỉu, người hoảng loạn nhất là Tô Đại Vĩ, lúc này ông ta không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, ôm Tô Hiểu Mai chuẩn bị chạy ra ngoài.
“Ôi! Cha, đừng hoảng! Ngất xỉu không phải chuyện lớn, chỉ cần nhéo huyệt nhân trung là được.”
"Tô Nguyệt Hi, Hiểu Mai là em gái con, nó ngất xỉu, sao không phải chuyện lớn?" Tô Đại Vĩ nhìn Tô Nguyệt Hi với vẻ thất vọng, không hiểu tại sao Tô Nguyệt Hi lại trở nên độc ác như mẹ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-3.html.]
"Xí." Tô Nguyệt Hi cười khẩy một tiếng: “Tô Hiểu Mai đã tự ý điền tên con vào danh sách xuống nông thôn, khiến vừa rồi con bị tức đến ngất xỉu, mẹ cũng cứu con như vậy, không phải bây giờ con vẫn ổn sao?"
“Muốn nói về độc ác, ai có thể sánh được với Tô Hiểu Mai, không một tiếng động đã hãm hại con một cú, ai xảo quyệt bằng cô ta?”
“Vừa rồi còn dẻo miệng để chuyển hướng chủ đề, khiến mọi người cãi nhau quên mất nói sự thật, cô ta thật là mưu mô, không đi diễn xuất thật là phí.”
Hứa Đình nghe xong lời con gái, bỗng nhiên hiểu ra.
“Mẹ cứ nghĩ mình quên mất cái gì, hóa ra là bị Tô Hiểu Mai lừa vào bẫy, thật là tức c.h.ế.t mất.”
Bà Lý thì bị sốc nặng: “Điều này... không thể nào!"
"Hôm nay cơ quan quản lý thanh niên trí thức đã đến thông báo, làm sao có thể là giả được." Hứa Đình tỏ vẻ tức giận.
“Đúng vậy, trưa nay tôi thấy người của cơ quan quản lý thanh niên trí thức đến, nhưng tôi tưởng họ đến tìm Tô Hiểu Mai, không ngờ Tô Hiểu Mai trông yếu đuối như vậy lại có thể độc ác đến thế.”
“Đúng vậy, lúc tuyển dụng, nó cùng Nguyệt Hi đi thi, nó không có khả năng thi đậu, lại dùng thủ đoạn này, đúng là nuôi ong tay áo.”
“Chẳng trách Hứa Đình muốn đánh c.h.ế.t cô ta, nếu là cháu gái tôi, tôi cũng muốn đánh chết.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy người hàng xóm bàn tán xôn xao, tất cả đều lên án Tô Hiểu Mai.
Tô Đại Vĩ lúc đầu cảm thấy mình có lý, giờ bị mọi người nói đến mặt đỏ bừng, chỉ mong tìm chỗ nào để chui xuống.
Tô Hiểu Mai đang giả vờ ngất xỉu thì sắp khóc đến nơi, cô ta dùng nhiều mưu mô như vậy, cuối cùng vẫn bị bại lộ, sau này danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy mất.
Tất cả là tại cơ quan quản lý thanh niên trí thức đến không đúng lúc.
Còn có Hứa Đình và Tô Nguyệt Hi hủy hoại danh tiếng của cô ta, cô ta sẽ nhớ kỹ mối thù này.
Tô Hiểu Mai tức giận nắm chặt nắm đấm, quên mất mình là người đang hôn mê.
Đang tức giận, Tô Hiểu Mai cảm thấy vai mình bị ai đó vặn mạnh.
"Á..." Tô Hiểu Mai không kiểm soát được, kêu đau ra tiếng.
Tiếp theo cô ta nghe thấy tiếng cười khinh bỉ của Tô Nguyệt Hi: “Ha! Hóa ra người hôn mê, chỉ cần véo một cái cũng có tác dụng à!"
Không thể giả vờ nữa, Tô Hiểu Mai mở mắt, ngoài cười nhưng trong không cười: “Là do chị mạnh tay quá, chắc chắn làm em bầm tím mất rồi."
Tô Hiểu Mai cứng đầu, nhưng ai có mắt cũng thấy rõ, cô ta chỉ giả vờ ngất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");