Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi đến thiện phòng, như thường lệ đã thấy Âu Dương Mặc và Thiên Thiên ở đó trước, Diệp Nhược Phi lúc này đói đến bụng réo òng ọc, nhanh chóng kéo tay Âu Dương Kỳ đi vào trong.
Ngửi được mùi đồ ăn thơm phức, Diệp Tiểu Tử tâm tình phút chốc sáng tươi, căng mũi ra mà hít hà.
"Là thịt kho hột vịt a!" Hắn hứng khởi kéo ghế ra, "Lâu rồi mới được ăn đấy!"
Bởi vì từ lúc đến kinh thành tới nay xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, suýt chút nữa khiến hắn quên mất mục đích ban đầu của mình.
Nha hoàn đưa lên hai bộ bát đũa mới, cả bốn người liền chuyên tâm vào ăn.
Ăn xong, không có việc gì làm, Diệp Nhược Phi tranh thủ xem xét một chút mạch tượng của Âu Dương Kỳ, sắc cho y một chén thuốc bổ rồi liền lộc cộc đi đến dược phòng làm ổ.
Tuy bây giờ đã vào xuân rồi nhưng mà thời tiết vẫn còn vương lại chút hơi lạnh, cơ thể Diệp Nhược Phi lại sợ lạnh kinh khủng, vì thế mong muốn lớn nhất của hắn lúc này chính là làm ấm bản thân mình.
Bên trong dược phòng lúc này cũng không có ai, hầu hết thái y đều được Âu Dương Mặc cho về nhà ăn tết cả rồi. Nhưng mà nếu nhìn kỹ thì vẫn nhìn thấy còn có một người nữa, là thái y trẻ tuổi mà Diệp Nhược Phi đã từng gặp thoáng qua.
Sở dĩ nói phải nhìn kỹ chính là vì người này ngồi ở trước bàn để dược như một bức tượng vậy, không hề nhúc nhích, một bộ trầm mặc u ám, dường như dung hoà cùng với những thứ xung quanh.
Hại Diệp Nhược Phi chút nữa bị doạ chạy.
"Xin chào." Hắn gượng gạo mỉm cười với người nọ, rồi đi vào bên trong.
Thái y nọ chỉ gật đầu lại với hắn chứ không lên tiếng, hơn nữa cử chỉ điệu bộ còn có chút kỳ quái. Chỉ tiếc lúc này Diệp Tiểu Tử hoàn toàn không có nhận ra.
Đã vài ngày rồi không có chế dược linh tinh, Diệp Nhược Phi thật ra cũng không dám làm thế trong hoàng cung. Bởi vì ở đây căn bản không có chuột cho hắn thí nghiệm, lỡ chẳng may chế ra thứ bậy bạ gì đó mà cất không kỹ, mấy lão thái y mắt mỏi tay run bốc nhầm một phát liền đi tong.
Nhưng mà hắn nhịn mấy ngày, tay đều ngứa ngáy muốn chết, cho nên không còn cách nào khác.
Chỉ cần làm xong mang đi cho người thử độc (*) thử liền ổn rồi a.
(*)Người thử độc: là cái người thử coi trong đồ ăn của vua có độc hay không ấy. Mấy người này là kiểu bách độc bất xâm cmnl rồi.
Vì thế, vị công tử nào đó không hề có tiết tháo đánh chủ ý lên cấp dưới của hoàng đế, bắt đầu chế dược linh tinh.
Cầm lấy một lọ Lư Nhược Tán mà trước đây ở phủ vương gia đã làm xong, còn lấy ra cả chút bột Nhuyễn Cân Tán lúc trước cố ý giữ lại, Diệp Nhược Phi sau khi ngắm nghía một lúc liền hưng phấn chậc lưỡi.
Lư Nhược Tán là độc dược hoàn hảo nhất trong những thứ hắn làm ra từ đó tới giờ, tên là bởi vì lười nên tuỳ tiện đặt bừa, không nghĩ nghe vào thuận tai tới vậy.
Lúc làm thử nghiệm hắn đã cho một con chuột uống thứ này vào, chưa tới nửa khắc đã thấy nó bắt đầu rụng lông, da dẻ tái xanh sùi bọt mép, ngoẻo ngay tại chỗ.
Lúc đó chính hắn cũng bị độc tính kinh khủng ấy doạ hoảng, ngây ra mất một lúc mới đi tới kiểm tra con chuột kia, chỉ thấy nó ra đi không hề thanh thản, không khỏi cảm thán một hồi.
Bây giờ nghĩ nghĩ, nếu Lư Nhược Tán này mà trộn cùng với Nhuyễn Cân Tán thì kết quả sẽ ra làm sao đây?
Vì thế, Diệp Tiểu Tử hưng trí bừng bừng bắt đầu nghiêm nghiêm túc túc làm việc.
Đặt Nhuyễn Cân Tán qua một bên, lại lấy một cái chén nhỏ đổ ra một chút Lư Nhược Tán. Diệp Nhược Phi không dám dùng nhiều, hắn sợ lỡ thất bại thì có mà bỏ hết, rất uổng phí.
Nhuyễn Cân Tán gặp nước liền tan, không mùi không vị, mà Lư Nhược Tán ngược lại nước có màu hơi nâu, mùi thảo dược gay mũi. Hai thứ này dung hợp, nhất thời hỗ trợ nhau không ít.
Bất quá chỉ làm màu biến đổi có chút xíu.
Diệp Nhược Phi vẫn cảm thấy không hài lòng lắm với kết quả này, hắn lục lọi trên tủ chứa một lát, lôi ra hai gói Thuỷ Tam Hương.
Thuỷ Tam Hương này chỉ là dược vật bình thường, không độc, mùi thơm nhẹ, có tác dụng an thần cùng với chữa nội thương, thường rất được các thái y sử dụng. Hắn tìm khắp nơi vậy mà chỉ còn có hai gói.
Dù sao thứ này không phải quý hiếm gì, giá cả cũng rẻ bèo, cho nên Diệp Tiểu Tử rất không biết tiết kiệm đổ liền nửa gói.
Thuỷ Tam Hương không giống tên gọi, gặp nước rất khó tan. Diệp Nhược Phi sau hồi lâu khuấy đảo không có tác dụng liền trực tiếp bắc nồi lên đun.
Mùi thảo dược nhanh chóng lan ra khắp dược phòng.
Đun khoảng hai canh giờ, dược và độc hoàn toàn dung hợp vào nhau, lúc này Diệp Nhược Phi mới xoa tay nhấc nồi xuống.
Vừa mới mở nắp, một mùi hương thơm ngát bốc lên khiến hắn kinh ngạc, đưa tay vẩy vẩy lên mũi mình.
Hảo thơm a!
Nhưng mà có điều, ngửi nhiều ngược lại khiến hắn có chút choáng. Nghĩ chắc là trong mùi cũng có độc, hắn vội vàng đậy lại nắp, đi tìm vài cái lọ nhỏ rót dược vào.
Còn phải tìm người thử nghiệm nữa mới có thể kết luận a. Diệp Nhược Phi vui vẻ không thôi, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc với một việc như thế.
Dường như chợt nhớ ra chuyện gì, hắn xoay người tìm kiếm giấy bút. Sau khi tìm thấy, liền cẩn thận tỉ mỉ ghi lại phối phương của chất độc mới, có như vậy mới không quên, sau này còn biết đường làm thuốc giải.
Cùng lúc đó, thái y trẻ tuổi kia trầm mặc quan sát từng nhấc cử nhấc động của hắn từ đằng xa. Toàn bộ quá trình chế dược của Diệp Nhược Phi toàn bộ thu vào mắt gã.
Gã vô cùng khiếp sợ trình độ y thuật của người trước mặt. Tuy đã biết đệ đệ của Quốc sư rất tài giỏi, nhưng không nghĩ sẽ đi tới mức này. Ngay khi nắp nồi mở, mùi hương mê người ấy lan toả, gã cũng nhấc thời bị lôi cuốn mà hít vào, sau đó suýt chút nữa chết bất đắc kỳ tử.
Gã không thể không vận nội công để áp chế nội lực chạy loạn trong người. Âm thầm lau mồ hôi lạnh, người này thật sự quá nguy hiểm, chỉ một Quốc sư thôi mà đã cản trở kế hoạch của gã mấy năm, nay còn xuất hiện thêm một đệ đệ tinh thông y độc, gã nhất thời cảm thấy nguy cơ tứ phía.
Phải diệt trừ!
Trong đầu thái y trẻ vang lên một câu như thế. Gã cũng rất nhanh quyết định, phải tiêu diệt mối tai hoạ này ngay khi nó còn chưa mọc mầm. Làm như thế, có khi chủ tử sẽ vui vẻ mà trọng thưởng cho gã.
Nghĩ vậy, trong mắt thái y trẻ dần dần nhuộm lên sát ý, gã rời khỏi chỗ ngồi của mình, từng bước tới gần Diệp Nhược Phi, ngân châm dưới ống tay áo loé lên hàn quang lạnh lẽo.
Mà Diệp Nhược Phi lúc này còn đang loay hoay, căn bản không biết nguy hiểm đang gần kề...